Ngọt ngào, cuồng nhiệt, hòa quyện thành một, toàn bộ không khí bên trong phòng tổng thống trở nên đắm say một cách lạ lùng.
Sau khi kiệt sức, hai người mệt nhoài ôm lấy nhau nằm trên giường.
Âu Dương Lục Sắc rúc đầu vào ngực Mộc Tử, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, ngẩng đầu lên quan sát đôi mắt khép hờ trên khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Anh đang suy nghĩ à?”
Mộc Tử nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Âu Dương Lục Sắc: “Nghĩ cái gì?”
Mộc Tử mở to mắt, vô ý thức bắt đầu vê vê tóc trên trán. “Một câu thành ngữ.”
Âu Dương Lục Sắc ngạc nhiên: “Thành ngữ? Thành ngữ gì?”
Mộc Tử: “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (1).”
Âu Dương Lục Sắc suy nghĩ một lát, hỏi: “Ý của anh là muốn có thêm cái loại thiết bị như kính viễn vọng…?”
Mộc Tử mỉm cười nhìn thoáng qua Âu Dương Lục Sắc, thò tay vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng. “Chúng ta càng ngày càng ăn ý rồi.”
Âu Dương Lục Sắc mỉm cười, nhưng lập tức, sắc mặt từ từ trở nên ảm đạm.
“Mộc Tử, anh thật sự quyết định làm loại chuyện này cả đời ư?”
“Không.” Mộc Tử lắc đầu, “Nếu có một ngày anh không còn hứng thú với nó, hoặc là anh tìm được phương thức thích hợp hơn để thỏa mãn cuộc sống, hoặc lúc đầu óc của anh không còn minh mẫn, không thể tỉnh táo suy nghĩ vấn đề một cách rõ ràng, anh sẽ chấm dứt loại cuộc sống này.”
Âu Dương Lục Sắc trầm xuống một lát, chớp chớp mắt, thở dài: “Để những điều này thành trở thành sự thật, nghe thật xa xôi.”
Mộc Tử mỉm cười. “Lục Sắc, em đang lo lắng điều gì vậy?”
Trải qua một khoảng thời gian sau khi tâm lý được khai thông, Mộc Tử cảm nhận được Âu Dương Lục Sắc đã thay đổi rất nhiều, nàng không còn cảm thấy cảm giác tội lỗi về những chuyện bọn họ đang làm, nhưng mà…
Âu Dương Lục Sắc chậm rãi ngồi dậy trên giường, vừa vuốt thẳng mái tóc rối tung của mình, vừa nói một cách ý vị thâm trường: “Lo lắng rằng chúng ta sẽ đi vào vòng tội lỗi, một ngày nào đó, chúng ta phát hiện mình đã hoàn toàn biến việc giết người trở thành một niềm vui thú, trong khi bản thân thì dương dương tự đắc… Anh nói đi, điều đó có khủng khiếp hay không?”
Mộc Tử trầm mặc một lát, dường như đang sắp xếp từ ngữ. Tiếp đó mở miệng nói: “Chúng ta không phải là những cỗ máy giết người.”
Âu Dương Lục Sắc nhanh chóng hỏi lại: “Căn cứ vào đâu?”
Mộc Tử ngơ ngác một chút, hướng về ánh mắt dần trở nên thâm bất khả trắc (2) của Âu Dương Lục Sắc. “Lục Sắc, rốt cuộc em muốn nói gì?”
Âu Dương Lục Sắc: “Em muốn nói rằng, em có thể bỏ qua về những việc anh bảo em làm, thậm chí em đã bị anh tác động, có thể trợ giúp anh cùng nhau hoàn thành kế hoạch giết người. Nhưng mà, em nghĩ ngay từ đầu anh và em nên lập những quy tắc tiếp theo, hoặc gọi là những nguyên tắc.”
Mộc Tử không chút do dự gật đầu: “Nói đi.”
Âu Dương Lục Sắc vén toàn bộ mái tóc ra sau lưng, ánh mắt trở nên kiên định và thông thái. “Nguyên tắc đơn giản là chỉ giết những người đáng chết.”
Mộc Tử cười nói: “Những người đã bị anh giết, có người nào không nên giết đâu?”
Âu Dương Lục Sắc xua xua tay, “Đó là trước đây, nhưng từ giờ trở đi, khi thực hiện kế hoạch giết người, chúng ta không phải vì báo thù hoặc trừ gian diệt ác nữa, mà là vì kiếm tiền! Khi hành động của một người có liên quan đến tiền tài, lợi ích thì rất nhiều niềm tin của hắn sẽ bị dao động. Do đó, trong thời gian sắp tới, nếu anh nhận được một nhiệm vụ giết người, biết rõ con mồi không nên chết nhưng cố chủ ra một mức giá đủ để cám dỗ anh, anh có thể khẳng định mình sẽ không dao động không? Anh có thể chắc chắn sẽ không bị cám dỗ không?”
Mộc Tử trầm mặc một lần nữa, hắn nheo mắt lại nhìn mỹ nữ yểu điệu trước mặt, dường như lạ lẫm như lần đầu tiên gặp mặt.
Trí tuệ của nàng, sự hồn nhiên của nàng, sự cố chấp của nàng, tín niệm của nàng…
Âu Dương Lục Sắc ngừng một chút, thân thể sát lại gần Mộc Tử, nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép hờ của hắn, tiếp tục nói một cách kiên định: “Do đó, em muốn thiệt lập một quy tắc mà cả anh và em phải chấp hành, dưới bất kì tình huống nào, bất kể cố chủ có thân phận gì, bất kể hắn đưa ra giá cả mê người như thế nào, anh và em đều phải tiến hành dựa theo quy tắc này.”
Mộc Tử chậm rãi gật đầu nhẹ, “Được rồi. Nhưng mà thông thường rất khó phân rõ ranh giới giữa một người đáng chết hoặc không đáng chết.”
Âu Dương Lục Sắc nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy. Do đó, trước mỗi lần kế hoạch bắt đầu, chúng ta đều phải quan sát và ghi chép cẩn thận, đối với cố chủ và con người càng phải tiến hành phân tích cẩn thận hơn nữa, cho đến khi hoàn toàn xác định được rốt cuộc con mồi là dạng người nào, từ đó mới có thể quyết định có tiếp nhận hay không nhiệm vụ giết người này!?
Mộc Tử suy tư trong chốc lát, gật đầu nhẹ: “Tất cả mọi thứ đều nghe theo lão bà đại nhân…”
Nói xong, hắn cười hì hì thò tay ôm về hướng thân thể Âu Dương Lục Sắc, hắn cho rằng nhất định Âu Dương Lục Sắc sẽ bị chọc cười. Nhưng hắn đã tính sai, trên mặt Âu Dương Lục Sắc không hề cười, nàng đột nhiên co rụt thân thể lại, khiến cho Mộc Tử ôm vào khoảng không.
Hai tay Mộc Tử lúng túng để trên không, xấu hổ quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Âu Dương Lục Sắc phía đối diện.
“Mộc Tử, em đang rất nghiêm túc, cũng không phải là em đang nói đùa.” Âu Dương Lục Sắc lạnh lùng nói. Giờ phút này, Âu Dương Lục Sắc dịu dàng hồn nhiên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đấy là một Âu Dương Lục Sắc trước bàn đàm phán – lạnh lùng, tỉnh táo, lãnh khốc, nguội lạnh, không khoan nhượng!
Mộc Tử bất đắc dĩ buông tay xuống, vẻ mặt cũng trở nên chăm chú. “Anh cũng rất nghiêm túc. Mọi thứ đều nghe theo em, nói được thì làm được!” Nói xong, hắn giơ tay lên thề.
Âu Dương Lục Sắc gật đầu nhẹ, hai tay mò xuống chiếc gối bên cạnh, giống như ảo thuật lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Mộc Tử, lạnh lùng nói: “Ký tên đồng ý.”
Mộc Tử không kìm lòng được, toàn thân khẽ run lên, “Lục Sắc à, có cần phải làm một việc khủng bố như vậy không?”
Âu Dương Lục Sắc không trả lời, trên khuôn mặt nàng vẫn là vẻ nghiêm trang lạnh lùng, nàng giơ trang giấy lên trước mặt Mộc Tử, không chút khoan nhượng nhìn Mộc Tử.
Mộc Tử bất đắc dĩ nhận lấy tờ giấy, mở ra, trên tờ giấy trắng là những quy tắc vừa định ra ban nãy, sắp xếp theo một thứ tự rõ ràng, dùng từ ngữ vô cùng phù hợp, được viết bằng nét chữ thanh nhã, cẩn thận của Âu Dương Lục Sắc. Mộc Tử vừa đọc vừa suy nghĩ: thật ra Âu Dương Lục Sắc có thể trở thành một nhà văn đấy…
Mộc Tử xem hết nội dung trên tờ giấy, chìa tay về phía Âu Dương Lục Sắc: “Bút đâu?”
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu: “Em đã thay anh viết tên ra rồi, chỉ cần điểm chỉ dấu vân tay là được rồi.”
Mộc Tử nhìn chữ viết trên tờ giấy một lần nữa, quả nhiên dưới cột “Người lập thệ” đã có tên của mình.
“Điểm chỉ như vậy thì cũng phải cho anh một ít mực đỏ hoặc cái gì đó chứ?” Mộc Tử bất đắc dĩ hỏi.
"Không có." Âu Dương Lục Sắc nói thản nhiên.
“Vậy làm như thế nào?” Mộc Tử sửng sốt.
Âu Dương Lục Sắc nói một cách thản nhiên: “Điều chúng ta phải đối mặt là tính mạng của những người sống. Do đó, em muốn… huyết thề!”
Nói xong, không đợi Mộc Tử hiểu ra, Âu Dương Mộc Sắc đột nhiên nắm lấy tay Mộc Tử, há miệng cắn về phía ngón trỏ.
“Ah!” Mộc Tử hét thảm một tiếng, vết máu đỏ tươi từ từ chảy ra trên ngón tay, Âu Dương Lục Sắc cầm lấy nó, đè mạnh lên trên tờ giấy.
Mộc Tử xoa tay, vẻ mặt đau khổ nhìn dấu vân tay bằng máu bên trên tên của mình trên tờ giấy.
Âu Dương Lục Sắc gật đầu hài lòng, sau đó cắn răng một cái, đột nhiên cắn ngón trỏ của mình, cũng nhấn xuống vân tay bằng máu bên trên tên của mình.
Giấy trắng mực đen, hai vết vân tay đỏ tươi xếp cạnh nhau, như hai bông hoa hồng đỏ nở rộ…
~~o0o~~
Chú thích:
(1) - Câu nói của Khổng Tử, tạm dịch là thợ muốn làm tốt công việc của mình, trước hết nhất định phải dùng công cụ sắc bén. Giống như muốn làm tốt một việc nào đó, công tác chuẩn bị là vô cùng quan trọng.
Sau khi kiệt sức, hai người mệt nhoài ôm lấy nhau nằm trên giường.
Âu Dương Lục Sắc rúc đầu vào ngực Mộc Tử, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, ngẩng đầu lên quan sát đôi mắt khép hờ trên khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Anh đang suy nghĩ à?”
Mộc Tử nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Âu Dương Lục Sắc: “Nghĩ cái gì?”
Mộc Tử mở to mắt, vô ý thức bắt đầu vê vê tóc trên trán. “Một câu thành ngữ.”
Âu Dương Lục Sắc ngạc nhiên: “Thành ngữ? Thành ngữ gì?”
Mộc Tử: “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (1).”
Âu Dương Lục Sắc suy nghĩ một lát, hỏi: “Ý của anh là muốn có thêm cái loại thiết bị như kính viễn vọng…?”
Mộc Tử mỉm cười nhìn thoáng qua Âu Dương Lục Sắc, thò tay vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng. “Chúng ta càng ngày càng ăn ý rồi.”
Âu Dương Lục Sắc mỉm cười, nhưng lập tức, sắc mặt từ từ trở nên ảm đạm.
“Mộc Tử, anh thật sự quyết định làm loại chuyện này cả đời ư?”
“Không.” Mộc Tử lắc đầu, “Nếu có một ngày anh không còn hứng thú với nó, hoặc là anh tìm được phương thức thích hợp hơn để thỏa mãn cuộc sống, hoặc lúc đầu óc của anh không còn minh mẫn, không thể tỉnh táo suy nghĩ vấn đề một cách rõ ràng, anh sẽ chấm dứt loại cuộc sống này.”
Âu Dương Lục Sắc trầm xuống một lát, chớp chớp mắt, thở dài: “Để những điều này thành trở thành sự thật, nghe thật xa xôi.”
Mộc Tử mỉm cười. “Lục Sắc, em đang lo lắng điều gì vậy?”
Trải qua một khoảng thời gian sau khi tâm lý được khai thông, Mộc Tử cảm nhận được Âu Dương Lục Sắc đã thay đổi rất nhiều, nàng không còn cảm thấy cảm giác tội lỗi về những chuyện bọn họ đang làm, nhưng mà…
Âu Dương Lục Sắc chậm rãi ngồi dậy trên giường, vừa vuốt thẳng mái tóc rối tung của mình, vừa nói một cách ý vị thâm trường: “Lo lắng rằng chúng ta sẽ đi vào vòng tội lỗi, một ngày nào đó, chúng ta phát hiện mình đã hoàn toàn biến việc giết người trở thành một niềm vui thú, trong khi bản thân thì dương dương tự đắc… Anh nói đi, điều đó có khủng khiếp hay không?”
Mộc Tử trầm mặc một lát, dường như đang sắp xếp từ ngữ. Tiếp đó mở miệng nói: “Chúng ta không phải là những cỗ máy giết người.”
Âu Dương Lục Sắc nhanh chóng hỏi lại: “Căn cứ vào đâu?”
Mộc Tử ngơ ngác một chút, hướng về ánh mắt dần trở nên thâm bất khả trắc (2) của Âu Dương Lục Sắc. “Lục Sắc, rốt cuộc em muốn nói gì?”
Âu Dương Lục Sắc: “Em muốn nói rằng, em có thể bỏ qua về những việc anh bảo em làm, thậm chí em đã bị anh tác động, có thể trợ giúp anh cùng nhau hoàn thành kế hoạch giết người. Nhưng mà, em nghĩ ngay từ đầu anh và em nên lập những quy tắc tiếp theo, hoặc gọi là những nguyên tắc.”
Mộc Tử không chút do dự gật đầu: “Nói đi.”
Âu Dương Lục Sắc vén toàn bộ mái tóc ra sau lưng, ánh mắt trở nên kiên định và thông thái. “Nguyên tắc đơn giản là chỉ giết những người đáng chết.”
Mộc Tử cười nói: “Những người đã bị anh giết, có người nào không nên giết đâu?”
Âu Dương Lục Sắc xua xua tay, “Đó là trước đây, nhưng từ giờ trở đi, khi thực hiện kế hoạch giết người, chúng ta không phải vì báo thù hoặc trừ gian diệt ác nữa, mà là vì kiếm tiền! Khi hành động của một người có liên quan đến tiền tài, lợi ích thì rất nhiều niềm tin của hắn sẽ bị dao động. Do đó, trong thời gian sắp tới, nếu anh nhận được một nhiệm vụ giết người, biết rõ con mồi không nên chết nhưng cố chủ ra một mức giá đủ để cám dỗ anh, anh có thể khẳng định mình sẽ không dao động không? Anh có thể chắc chắn sẽ không bị cám dỗ không?”
Mộc Tử trầm mặc một lần nữa, hắn nheo mắt lại nhìn mỹ nữ yểu điệu trước mặt, dường như lạ lẫm như lần đầu tiên gặp mặt.
Trí tuệ của nàng, sự hồn nhiên của nàng, sự cố chấp của nàng, tín niệm của nàng…
Âu Dương Lục Sắc ngừng một chút, thân thể sát lại gần Mộc Tử, nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép hờ của hắn, tiếp tục nói một cách kiên định: “Do đó, em muốn thiệt lập một quy tắc mà cả anh và em phải chấp hành, dưới bất kì tình huống nào, bất kể cố chủ có thân phận gì, bất kể hắn đưa ra giá cả mê người như thế nào, anh và em đều phải tiến hành dựa theo quy tắc này.”
Mộc Tử chậm rãi gật đầu nhẹ, “Được rồi. Nhưng mà thông thường rất khó phân rõ ranh giới giữa một người đáng chết hoặc không đáng chết.”
Âu Dương Lục Sắc nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy. Do đó, trước mỗi lần kế hoạch bắt đầu, chúng ta đều phải quan sát và ghi chép cẩn thận, đối với cố chủ và con người càng phải tiến hành phân tích cẩn thận hơn nữa, cho đến khi hoàn toàn xác định được rốt cuộc con mồi là dạng người nào, từ đó mới có thể quyết định có tiếp nhận hay không nhiệm vụ giết người này!?
Mộc Tử suy tư trong chốc lát, gật đầu nhẹ: “Tất cả mọi thứ đều nghe theo lão bà đại nhân…”
Nói xong, hắn cười hì hì thò tay ôm về hướng thân thể Âu Dương Lục Sắc, hắn cho rằng nhất định Âu Dương Lục Sắc sẽ bị chọc cười. Nhưng hắn đã tính sai, trên mặt Âu Dương Lục Sắc không hề cười, nàng đột nhiên co rụt thân thể lại, khiến cho Mộc Tử ôm vào khoảng không.
Hai tay Mộc Tử lúng túng để trên không, xấu hổ quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Âu Dương Lục Sắc phía đối diện.
“Mộc Tử, em đang rất nghiêm túc, cũng không phải là em đang nói đùa.” Âu Dương Lục Sắc lạnh lùng nói. Giờ phút này, Âu Dương Lục Sắc dịu dàng hồn nhiên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đấy là một Âu Dương Lục Sắc trước bàn đàm phán – lạnh lùng, tỉnh táo, lãnh khốc, nguội lạnh, không khoan nhượng!
Mộc Tử bất đắc dĩ buông tay xuống, vẻ mặt cũng trở nên chăm chú. “Anh cũng rất nghiêm túc. Mọi thứ đều nghe theo em, nói được thì làm được!” Nói xong, hắn giơ tay lên thề.
Âu Dương Lục Sắc gật đầu nhẹ, hai tay mò xuống chiếc gối bên cạnh, giống như ảo thuật lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Mộc Tử, lạnh lùng nói: “Ký tên đồng ý.”
Mộc Tử không kìm lòng được, toàn thân khẽ run lên, “Lục Sắc à, có cần phải làm một việc khủng bố như vậy không?”
Âu Dương Lục Sắc không trả lời, trên khuôn mặt nàng vẫn là vẻ nghiêm trang lạnh lùng, nàng giơ trang giấy lên trước mặt Mộc Tử, không chút khoan nhượng nhìn Mộc Tử.
Mộc Tử bất đắc dĩ nhận lấy tờ giấy, mở ra, trên tờ giấy trắng là những quy tắc vừa định ra ban nãy, sắp xếp theo một thứ tự rõ ràng, dùng từ ngữ vô cùng phù hợp, được viết bằng nét chữ thanh nhã, cẩn thận của Âu Dương Lục Sắc. Mộc Tử vừa đọc vừa suy nghĩ: thật ra Âu Dương Lục Sắc có thể trở thành một nhà văn đấy…
Mộc Tử xem hết nội dung trên tờ giấy, chìa tay về phía Âu Dương Lục Sắc: “Bút đâu?”
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu: “Em đã thay anh viết tên ra rồi, chỉ cần điểm chỉ dấu vân tay là được rồi.”
Mộc Tử nhìn chữ viết trên tờ giấy một lần nữa, quả nhiên dưới cột “Người lập thệ” đã có tên của mình.
“Điểm chỉ như vậy thì cũng phải cho anh một ít mực đỏ hoặc cái gì đó chứ?” Mộc Tử bất đắc dĩ hỏi.
"Không có." Âu Dương Lục Sắc nói thản nhiên.
“Vậy làm như thế nào?” Mộc Tử sửng sốt.
Âu Dương Lục Sắc nói một cách thản nhiên: “Điều chúng ta phải đối mặt là tính mạng của những người sống. Do đó, em muốn… huyết thề!”
Nói xong, không đợi Mộc Tử hiểu ra, Âu Dương Mộc Sắc đột nhiên nắm lấy tay Mộc Tử, há miệng cắn về phía ngón trỏ.
“Ah!” Mộc Tử hét thảm một tiếng, vết máu đỏ tươi từ từ chảy ra trên ngón tay, Âu Dương Lục Sắc cầm lấy nó, đè mạnh lên trên tờ giấy.
Mộc Tử xoa tay, vẻ mặt đau khổ nhìn dấu vân tay bằng máu bên trên tên của mình trên tờ giấy.
Âu Dương Lục Sắc gật đầu hài lòng, sau đó cắn răng một cái, đột nhiên cắn ngón trỏ của mình, cũng nhấn xuống vân tay bằng máu bên trên tên của mình.
Giấy trắng mực đen, hai vết vân tay đỏ tươi xếp cạnh nhau, như hai bông hoa hồng đỏ nở rộ…
~~o0o~~
Chú thích:
(1) - Câu nói của Khổng Tử, tạm dịch là thợ muốn làm tốt công việc của mình, trước hết nhất định phải dùng công cụ sắc bén. Giống như muốn làm tốt một việc nào đó, công tác chuẩn bị là vô cùng quan trọng.
/129
|