Sở Tuyết Lâm có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ ra tại sao sự tình cuả mình và Mina đã diễn ra âm thầm và bí mật nhưng Tưởng Hiểu Phân lại có thể biết được tất cả. Hôm qua cũng như lúc bình thường, Sở Tuyết Lâm làm việc không thể chê vào đâu được. Rõ ràng hắn đã gọi điện thoại cho vợ rồi nói rằng nếu mình đi xã giao thì sẽ không thể trở về Tân Bắc, hai mẹ con nàng cũng đồng ý về nhà cha mẹ ở một đêm. Vậy rốt cuộc vì cái gì Tưởng Hiểu Phân lại đến được biệt thự Phượng Hồ?
Càng khiến Sở Tuyết Lâm khó hiểu chính là việc hắn thầm chuyển một ít khoản tiền từ tập đoàn Sở Hiểu được che giấu kỹ càng nhưng tại sao Tưởng Hiểu Phân cũng phát hiện được?
Đáng tiếc, tất cả những chứng cứ đều vô cùng xác thực nên cho đến khi vào tù hắn vẫn không thể nào hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên Tưởng Hiểu Phân cũng không biết hơn Sở Tuyết Lâm được bao nhiêu, mặc dù nàng cũng phải ở tù.
Mà trên thế giới này, người biết rõ nguyên nhân chỉ có Mộc Tử, Lý Thiên và Âu Dương Lục Sắc mà thôi.
Thật ra tài khoản bí mật của Sở Tuyết Lâm bị Âu Dương Lục Sắc trộm và gửi vào trong email của Tưởng Hiểu Phân. Đối với Âu Dương Lục Sắc, một cao thủ về mạng Inte thì việc này không tốn bao nhiêu hơi sức...
Trước khi Lý Thiên gửi tin nhắn cho Tưởng Hiểu Phân để thông báo tình hình của Sở Tuyết Lâm và Mina tại biệt thự Phượng Hồ thì Tưởng Hiểu Phân vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng khi chứng kiến chồng mình tham ô tài chính của tập đoàn Sở Hiểu. Cho đến khi nhận được tin nhắn và đích thân đến biệt thự Phượng Hồ theo dõi hoạt động phong lưu của Sở Tuyết Lâm thì nàng lập tức có quyết tâm đi tự thú. Đối với Sở Tuyết Lâm thì hắn vào tù vì chính tính tình âm hiểm và phong lưu của chính mình, còn đối với Mộc Tử thì cho dù bước cuối cùng của kế hoạch vẫn chưa tiến hành nhưng Tưởng Hiểu Phân đã thay hắn hoàn thành toàn bộ mọi thứ. Có thể nói là dù đi đường vòng nhưng càng có được hiệu quả lý tưởng hơn...
Tưởng Hiểu Phân nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh dày đặc của trại tạm giam. Nhưng khi nhìn thấy Lý Thiên đứng sờ sờ trước mặt nàng một lần nữa thì trên mặt đã không còn lộ vẻ kinh ngạc. Có lẽ bây giờ lòng Tưởng Hiểu Phân đã yên tĩnh như nước, có lẽ do nhẹ nhõm sau khi chuộc tội hay chính thức giải thoát cũng không chừng. Cũng vì vậy mà khi nàng nhìn thấy người đàn ông bày ra thiết kế dẫn nàng vào tù thì trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Chúc mừng anh."
Đó chính là câu nói đầu tiên khi Tưởng Hiểu Phân cầm microphone.
Nhìn người phụ nữ mình từng yêu, từng hận trở nên như thế này, bỗng nhiên Lý Thiên có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng.
Microphone ngay bên miệng của Lý Thiên nhưng âm thanh truyền vào bên trong lỗ tai của Tưởng Hiểu Phân cũng chỉ có tiếng hít thở khó khăn của hắn mà thôi.
Trầm mặc.
Trước khi đến đây, Lý Thiên đã nghĩ đến nhiều lời nói nhưng bây giờ cũng không biết làm thế nào. Hiện giờ, sắc mặt của hắn cũng tái nhợt như một trang giấy vậy.
Chẳng hề vui sướng sau khi thắng lợi hay hưng phấn do được minh oan, còn khoái cảm vì báo thù thành công lại càng không...
Hai người cứ trầm mặc nên thời gian thăm nuôi ngắn ngủi cũng dần dần trôi qua...
Nhân viên canh giữ đã thúc giục.
Lý Thiên ngơ ngác nhìn Tưởng Hiểu Phân mỉm cười khi quay đi. Nụ cười đó mang lại cho hắn một cảm giác rất lạ lẫm.
Đến khi Tưởng Hiểu Phân chuẩn bị rời khỏi thì bỗng nhiên nàng xoay người, nắm lấy microphone rồi lớn tiếng kêu lên: "Lý Thiên! Sở Sở... là con gái của anh đó!"
Lý Thiên sững sờ...
Mina, người phụ nữ đó phải chết.
Từ khi giết chết ba người Ưng Câu Tị Tử, ngọn lửa hận thù trong nội tâm của Mộc Tử đã từng một lần được đè nén xuống. Mặc dù vậy nhưng trong lòng hắn vẫn rất hận Mina, hận đến nỗi chỉ tiếc là không thể phanh thây xé xác nàng. Chỉ là Mộc Tử chưa bao giờ nghĩ đến mọi việc lại trùng hợp đến thế, rõ ràng lại có thể gặp Mina, hơn nữa lại ở chính thành phố này.
Trên thực tế, nếu không phải nhìn thấy hoạt động vô sỉ của Mina và Sở Tuyết Lâm, Mộc Tử cũng không có sát ý quyết liệt với nàng như bây giờ.
Lúc này, dường như trời cao đã an bài để hắn gặp Mina, và đặc biệt là tận mắt nhìn thấy tất cả hoạt động xấu xa của nàng.
Như vậy, tất cả đều là ý trời. Người phụ nữ này nhất định phải chết.
Từ khi Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân bị bỏ tù thì tập đoàn Sở Hiểu liền sụp đổ, Mina cũng mất đi công việc nên chỉ đành sống qua ngày bằng số tiền tích góp lúc trước. Đương nhiên, nàng còn có bí quyết kiếm tiền khác, đó chính là lặp lại chiêu cũ: Dùng nhan sắc của mình, để câu những người giàu có thèm ăn... Có lẽ do trời sinh mị cốt, hay là do tôi luyện hàng ngày cũng không chừng, mà tài câu cá của nàng đã đạt đến độ lô hỏa thuần thanh (Có nghĩa: Cực kỳ thuần thục), đăng phong tạo cực (Có nghĩa: Đạt tới đỉnh cao). Mà sau khi cùng lão Lí phong lưu tại khách sạn Tân Nam, lão già này cũng bị nàng câu được. Nhờ vậy mà lão Lí đã trả một cái giá thật cao để mua một căn nhà trong khu dân cư cho nàng để Mina đã chính thức trở thành chim hoàng yến (Bồ nhí) của lão...
Mộc Tử suy nghĩ thật lâu nhưng chẳng thể nào nghĩ ra phương pháp giết chết người phụ nữ này bởi vì bây giờ, hầu như nàng không hề bước ra khỏi nhà. Do trốn trong "Kim ốc" của lão Lí mua tặng nên Mina mời một đám chị em giống như mình chơi mạt chược suốt ngày đêm. Thời gian rãnh rỗi để hoạt động ngoại trừ lúc dẫn chó ra ngoài vào chạng vạng tối thì dường như không có. Mà phạm vi dẫn chó đi dạo cũng chỉ gói gọn trong công viên của khu dân cư mà thôi. Những nơi thế này vào chiều tối là nơi tập trung nhiều người nên không hề có khả năng ra tay...
Kế hoạch giết người có cao minh đến đâu thì cũng phải cần có cơ hội. Nhưng hiện giờ chân con mồi không hề bước ra khỏi nhà, thì phải làm như thế nào đây?
Thời gian trôi qua từng ngày, hắn vẫn không hề có kế sách nào khả thi.
Mộc Tử cảm thấy có chút uể oải, thậm chí tuyệt vọng. Trên thực tế, thời tiết khốc liệt suốt mấy ngày nay càng khiến cho tâm tình của hắn thêm loạn hơn.
Từ trước đến giờ, hắn chưa hề có cảm giác vô lực như bây giờ...
Lúc này, Mộc Tử đứng trên hành lang ở lầu năm của một khu dân cư. Xuyên qua cửa sổ hành lang, hắn cẩn thận quan sát động tĩnh của nhà đối diện...
Thời tiết khốc liệt đến thần kỳ, tựa như đang chuẩn bị làm một gì đó vậy.
Cửa sổ vốn đã mở ra nhưng không hề có một cơn gió, mồ hôi trên người đã làm quần áo của Mộc Tử ướt đẫm từ bao giờ. Khuôn mặt hắn hiện đang đỏ bừng, mồ hôi rơi tí tách không ngừng.
Mộc Tử dụng sức vuốt tóc cứ như làm vậy có thể khiến hắn mát mẻ hơn một chút...
Trong màn ảnh của kính viễn vọng, Mina đang ngồi cùng ba chị em ăn mặc lẳng lơ. Bọn họ vừa uống bia ướp lạnh vừa chơi mạt chược, quả thật chính là sinh hoạt của thần tiên.
"Tại sao lại như vậy?" Mộc Tử cảm thấy phẫn uất không thôi. Tình cảnh này càng khiến hắn nhớ đến khi còn ở thành phố Phượng Hoàng. Lúc đó, bụng của hắn đói meo ngồi trên ghế ở nhà ga qua đêm, còn bọn người Ưng Câu Tị Tử thì nằm trong phòng có máy điều hóa ngủ ngon giấc... Dường như kẻ ác luôn an nhàn hơn bản thân hắn.
Mộc Tử giơ kính viễn vọng được một lát thì cảm thấy một nỗi bực bội như lửa đang cháy bừng bừng trong chỗ sâu của đầu óc rồi nhen nhóm và truyền ra khắp toàn thân. Loại cảm giác này khiến hắn như muốn phát điên.
Mộc Tử tức giận ném kính viễn vọng xuống đất.
Cút mẹ cái kế hoạch giết người đi!
Bây giờ Mộc Tử không không thèm suy nghĩ kế hoạch chết tiệt gì nữa! Việc hiện giờ hắn muốn làm chính là rời khỏi cái hành lang khô nóng, vào tiệm cơm đang mở máy điều hòa và ăn một bữa thật ngon!
Nghĩ đến đó, Mộc Tử nhặt kính viễn vọng dưới mặt đất lên rồi nhanh chóng cất bước rời khỏi hành lang.
Đây là lần đầu tiên Mộc Tử lâm vào trạng thái không có kế hoạch nào khả thi. Từ nay về sau, trong cuộc đời của hắn tuy có vô số nan đề, tình huống nổi điên như bây giờ thỉnh thoảng cũng xuất hiện... Mà lần giải quyết vấn đề tâm tình này chính là kinh nghiệm quý báu để hắn giải quyết những nguy cơ kiểu như thế này...
Càng khiến Sở Tuyết Lâm khó hiểu chính là việc hắn thầm chuyển một ít khoản tiền từ tập đoàn Sở Hiểu được che giấu kỹ càng nhưng tại sao Tưởng Hiểu Phân cũng phát hiện được?
Đáng tiếc, tất cả những chứng cứ đều vô cùng xác thực nên cho đến khi vào tù hắn vẫn không thể nào hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên Tưởng Hiểu Phân cũng không biết hơn Sở Tuyết Lâm được bao nhiêu, mặc dù nàng cũng phải ở tù.
Mà trên thế giới này, người biết rõ nguyên nhân chỉ có Mộc Tử, Lý Thiên và Âu Dương Lục Sắc mà thôi.
Thật ra tài khoản bí mật của Sở Tuyết Lâm bị Âu Dương Lục Sắc trộm và gửi vào trong email của Tưởng Hiểu Phân. Đối với Âu Dương Lục Sắc, một cao thủ về mạng Inte thì việc này không tốn bao nhiêu hơi sức...
Trước khi Lý Thiên gửi tin nhắn cho Tưởng Hiểu Phân để thông báo tình hình của Sở Tuyết Lâm và Mina tại biệt thự Phượng Hồ thì Tưởng Hiểu Phân vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng khi chứng kiến chồng mình tham ô tài chính của tập đoàn Sở Hiểu. Cho đến khi nhận được tin nhắn và đích thân đến biệt thự Phượng Hồ theo dõi hoạt động phong lưu của Sở Tuyết Lâm thì nàng lập tức có quyết tâm đi tự thú. Đối với Sở Tuyết Lâm thì hắn vào tù vì chính tính tình âm hiểm và phong lưu của chính mình, còn đối với Mộc Tử thì cho dù bước cuối cùng của kế hoạch vẫn chưa tiến hành nhưng Tưởng Hiểu Phân đã thay hắn hoàn thành toàn bộ mọi thứ. Có thể nói là dù đi đường vòng nhưng càng có được hiệu quả lý tưởng hơn...
Tưởng Hiểu Phân nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh dày đặc của trại tạm giam. Nhưng khi nhìn thấy Lý Thiên đứng sờ sờ trước mặt nàng một lần nữa thì trên mặt đã không còn lộ vẻ kinh ngạc. Có lẽ bây giờ lòng Tưởng Hiểu Phân đã yên tĩnh như nước, có lẽ do nhẹ nhõm sau khi chuộc tội hay chính thức giải thoát cũng không chừng. Cũng vì vậy mà khi nàng nhìn thấy người đàn ông bày ra thiết kế dẫn nàng vào tù thì trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Chúc mừng anh."
Đó chính là câu nói đầu tiên khi Tưởng Hiểu Phân cầm microphone.
Nhìn người phụ nữ mình từng yêu, từng hận trở nên như thế này, bỗng nhiên Lý Thiên có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng.
Microphone ngay bên miệng của Lý Thiên nhưng âm thanh truyền vào bên trong lỗ tai của Tưởng Hiểu Phân cũng chỉ có tiếng hít thở khó khăn của hắn mà thôi.
Trầm mặc.
Trước khi đến đây, Lý Thiên đã nghĩ đến nhiều lời nói nhưng bây giờ cũng không biết làm thế nào. Hiện giờ, sắc mặt của hắn cũng tái nhợt như một trang giấy vậy.
Chẳng hề vui sướng sau khi thắng lợi hay hưng phấn do được minh oan, còn khoái cảm vì báo thù thành công lại càng không...
Hai người cứ trầm mặc nên thời gian thăm nuôi ngắn ngủi cũng dần dần trôi qua...
Nhân viên canh giữ đã thúc giục.
Lý Thiên ngơ ngác nhìn Tưởng Hiểu Phân mỉm cười khi quay đi. Nụ cười đó mang lại cho hắn một cảm giác rất lạ lẫm.
Đến khi Tưởng Hiểu Phân chuẩn bị rời khỏi thì bỗng nhiên nàng xoay người, nắm lấy microphone rồi lớn tiếng kêu lên: "Lý Thiên! Sở Sở... là con gái của anh đó!"
Lý Thiên sững sờ...
Mina, người phụ nữ đó phải chết.
Từ khi giết chết ba người Ưng Câu Tị Tử, ngọn lửa hận thù trong nội tâm của Mộc Tử đã từng một lần được đè nén xuống. Mặc dù vậy nhưng trong lòng hắn vẫn rất hận Mina, hận đến nỗi chỉ tiếc là không thể phanh thây xé xác nàng. Chỉ là Mộc Tử chưa bao giờ nghĩ đến mọi việc lại trùng hợp đến thế, rõ ràng lại có thể gặp Mina, hơn nữa lại ở chính thành phố này.
Trên thực tế, nếu không phải nhìn thấy hoạt động vô sỉ của Mina và Sở Tuyết Lâm, Mộc Tử cũng không có sát ý quyết liệt với nàng như bây giờ.
Lúc này, dường như trời cao đã an bài để hắn gặp Mina, và đặc biệt là tận mắt nhìn thấy tất cả hoạt động xấu xa của nàng.
Như vậy, tất cả đều là ý trời. Người phụ nữ này nhất định phải chết.
Từ khi Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân bị bỏ tù thì tập đoàn Sở Hiểu liền sụp đổ, Mina cũng mất đi công việc nên chỉ đành sống qua ngày bằng số tiền tích góp lúc trước. Đương nhiên, nàng còn có bí quyết kiếm tiền khác, đó chính là lặp lại chiêu cũ: Dùng nhan sắc của mình, để câu những người giàu có thèm ăn... Có lẽ do trời sinh mị cốt, hay là do tôi luyện hàng ngày cũng không chừng, mà tài câu cá của nàng đã đạt đến độ lô hỏa thuần thanh (Có nghĩa: Cực kỳ thuần thục), đăng phong tạo cực (Có nghĩa: Đạt tới đỉnh cao). Mà sau khi cùng lão Lí phong lưu tại khách sạn Tân Nam, lão già này cũng bị nàng câu được. Nhờ vậy mà lão Lí đã trả một cái giá thật cao để mua một căn nhà trong khu dân cư cho nàng để Mina đã chính thức trở thành chim hoàng yến (Bồ nhí) của lão...
Mộc Tử suy nghĩ thật lâu nhưng chẳng thể nào nghĩ ra phương pháp giết chết người phụ nữ này bởi vì bây giờ, hầu như nàng không hề bước ra khỏi nhà. Do trốn trong "Kim ốc" của lão Lí mua tặng nên Mina mời một đám chị em giống như mình chơi mạt chược suốt ngày đêm. Thời gian rãnh rỗi để hoạt động ngoại trừ lúc dẫn chó ra ngoài vào chạng vạng tối thì dường như không có. Mà phạm vi dẫn chó đi dạo cũng chỉ gói gọn trong công viên của khu dân cư mà thôi. Những nơi thế này vào chiều tối là nơi tập trung nhiều người nên không hề có khả năng ra tay...
Kế hoạch giết người có cao minh đến đâu thì cũng phải cần có cơ hội. Nhưng hiện giờ chân con mồi không hề bước ra khỏi nhà, thì phải làm như thế nào đây?
Thời gian trôi qua từng ngày, hắn vẫn không hề có kế sách nào khả thi.
Mộc Tử cảm thấy có chút uể oải, thậm chí tuyệt vọng. Trên thực tế, thời tiết khốc liệt suốt mấy ngày nay càng khiến cho tâm tình của hắn thêm loạn hơn.
Từ trước đến giờ, hắn chưa hề có cảm giác vô lực như bây giờ...
Lúc này, Mộc Tử đứng trên hành lang ở lầu năm của một khu dân cư. Xuyên qua cửa sổ hành lang, hắn cẩn thận quan sát động tĩnh của nhà đối diện...
Thời tiết khốc liệt đến thần kỳ, tựa như đang chuẩn bị làm một gì đó vậy.
Cửa sổ vốn đã mở ra nhưng không hề có một cơn gió, mồ hôi trên người đã làm quần áo của Mộc Tử ướt đẫm từ bao giờ. Khuôn mặt hắn hiện đang đỏ bừng, mồ hôi rơi tí tách không ngừng.
Mộc Tử dụng sức vuốt tóc cứ như làm vậy có thể khiến hắn mát mẻ hơn một chút...
Trong màn ảnh của kính viễn vọng, Mina đang ngồi cùng ba chị em ăn mặc lẳng lơ. Bọn họ vừa uống bia ướp lạnh vừa chơi mạt chược, quả thật chính là sinh hoạt của thần tiên.
"Tại sao lại như vậy?" Mộc Tử cảm thấy phẫn uất không thôi. Tình cảnh này càng khiến hắn nhớ đến khi còn ở thành phố Phượng Hoàng. Lúc đó, bụng của hắn đói meo ngồi trên ghế ở nhà ga qua đêm, còn bọn người Ưng Câu Tị Tử thì nằm trong phòng có máy điều hóa ngủ ngon giấc... Dường như kẻ ác luôn an nhàn hơn bản thân hắn.
Mộc Tử giơ kính viễn vọng được một lát thì cảm thấy một nỗi bực bội như lửa đang cháy bừng bừng trong chỗ sâu của đầu óc rồi nhen nhóm và truyền ra khắp toàn thân. Loại cảm giác này khiến hắn như muốn phát điên.
Mộc Tử tức giận ném kính viễn vọng xuống đất.
Cút mẹ cái kế hoạch giết người đi!
Bây giờ Mộc Tử không không thèm suy nghĩ kế hoạch chết tiệt gì nữa! Việc hiện giờ hắn muốn làm chính là rời khỏi cái hành lang khô nóng, vào tiệm cơm đang mở máy điều hòa và ăn một bữa thật ngon!
Nghĩ đến đó, Mộc Tử nhặt kính viễn vọng dưới mặt đất lên rồi nhanh chóng cất bước rời khỏi hành lang.
Đây là lần đầu tiên Mộc Tử lâm vào trạng thái không có kế hoạch nào khả thi. Từ nay về sau, trong cuộc đời của hắn tuy có vô số nan đề, tình huống nổi điên như bây giờ thỉnh thoảng cũng xuất hiện... Mà lần giải quyết vấn đề tâm tình này chính là kinh nghiệm quý báu để hắn giải quyết những nguy cơ kiểu như thế này...
/129
|