"Mọi hiện trường phạm tội đều có thể lập trình!"
Trong đầu Mộc Tử chợt vang lên lời nói của nhân vật Lincoln Lyme trong tiểu thuyết "Nhân Cốt Bính Đồ" (Cái này mình không rõ là tiểu thuyết gì - No_dance8x).
"Đúng vậy, chế tạo hiện trường ngoài ý muốn cũng chính là lập trình hiện trường."
Sau một hồi ngẫm nghĩ về kế hoạch lần này, Mộc Tử đã tổng kết như vậy.
Nhìn thẳng, xoay tròn, bao quát,... từng góc độ, từng phương vị đều có thể tồn tại nguyên liệu để tạo ra hiện trường ngoài ý muốn.
Nếu không phải vì cay mắt, Mộc Tử tuyệt đối không thể phát hiện sợi dây điện trên đỉnh đầu. Sau đó, trải qua quan sát, hắn mới biết đó là một đường dây điện cao thế. Do suýt bỏ lỡ một vật quan trọng như vậy nên Mộc Tử lại cảm thấy mình thật may mắn.
Nếu đã có sự tồn tai của đường dây cao thế thì hai vấn đề kia cũng dễ giải quyết rồi!
Mưa to gió lớn sẽ khiến nhánh cây táo trở thành ác ma giương nanh múa vuốt. Khi đó, chỉ cần Mộc Tử nấp trong tối khoa chân múa tay liền khiến đường cây điện cao thế "vô tình" treo lên nhánh cây táo mà không ai hay biết. Như vậy, dưới mưa to gió lớn, cả cây táo sẽ trở thành chất dẫn điện cao thế. Hơn nữa khi đó dưới mặt đất cũng đã là một mảnh đại dương mênh mông...
Theo kịch bản, lão đại Ưng Câu Tị Tử vội vã đi qua gốc cây rồi giẫm vào biển nước... Nếu như hắn mang giày vải hoặc giày da thì kế hoạch ngay lập tức đã kết thúc tốt đẹp. Mặt khác, nếu hắn mang giày không thấm nước mưa thì cũng không sao. Bởi vì Ưng Câu Tị Tử phải đi qua con đường này cho nên khi hắn đi qua gốc cây táo sẽ phải nắm lấy nhánh cây rồi kéo xuống. Đến khi đó mọi chuyện sẽ xảy ra theo kịch bản "Cành cây bị mưa gió kéo đứt".
Nhưng Mộc Tử nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn một vấn đề, đó là làm thế nào để cành cây đón nhận vị khách không mời mà đến một cách hợp lý. Như vậy, chỉ cần Ưng Câu Tị Tử đụng nhẹ vào nhánh cây... cũng đủ tạo nên một màn "Ác giả ác báo".
Mộc Tử đem kế hoạch này suy diễn trong đầu nhiều lần nhằm có thể nắm giữ hoàn toàn mọi thứ đồng thời cũng không để lại chút sơ hở nào.
Rốt cuộc hắn đã xác định được phương án.
Như vậy chuyện kế tiếp phải làm, đó là đợi!
Mộc Tử đợi bão tố, hơn nữa lần này phải là bão tố trong đêm và phát sinh trước khi Ưng Câu Tị Tử về nhà.
Tất cả mọi thứ hắn đã nắm giữ trong tay duy chỉ có thời tiết thì không thể. Do đó cũng chỉ còn cách chờ.
Mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội!
Nhưng Mộc Tử không đợi gió đông mà hắn đợi bão tố trong đêm.
----o0o-----
Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc... và buồn chán
Từ khi cơn bão lần trước qua đi, mỗi ngày mặt trời đều tỏa ra ánh nắng rực rỡ xen lẫn từng cơn gió nhẹ ấm áp. Thậm chí có thể nghe được âm thanh sinh trưởng của cây cỏ dọc đường.
Cùng với sự sinh trưởng không ngừng đó, nội tâm của Mộc Tử lại càng thêm phiền muộn
Kế hoạch của hắn tuy không tệ nhưng nếu ông trời không cơ hội thì kế hoạch không mãi mãi cũng chỉ nằm trong tưởng tượng của hắn mà thôi. Một lần nữa, Mộc Tử lại cảm thấy vận mệnh trong tay con người thật yếu ớt biết bao.
Mộc Tử không phải Gia Cát Khổng Minh nên hắn không cần mượn gió đông. Cái hắn đợi đó là bão tố.
Tuy Mộc Tử có thể đợi nhưng bụng hắn và nhiều thứ khác thì không thể đợi.
Do đã bán sạch tất cả gia sản bên trong căn phòng rách rưới lúc trước, cùng với việc trải qua những ngày chờ đợi nên hiện tại trong túi hắn chỉ còn năm mươi đồng.
Cho dù Mộc Tử chỉ dùng bánh bao ăn sáng và nước khoáng để giải khát rồi buổi tối ngủ trong quán Inte thì tiền vẫn nhanh chóng hao hụt. Từ một ngày ba bữa, hắn phải đem giảm xuống còn một ngày hai bữa, cuối cùng giảm còn một bữa.
Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi Mộc Tử hoàn thành kế hoạch trong suy nghĩ.
Bây giờ đã là hai giờ khuya, Mộc Tử vẫn còn co rúc ngủ say trong phòng. Đột nhiên, hắn bừng tỉnh vì bị một âm thanh kỳ quái đánh thức.
Mộc Tử ngồi xuống. Sau một hồi tìm hiểu, hắn mới phát hiện âm thanh này phát ra từ bụng mình.
Cả ngày trời hắn chỉ ăn hai cái bánh bao vào buổi trưa, hỏi sao không đói bụng cơ chứ?
Trong lúc vô thức, bàn tay hắn vươn vào túi quần rồi móc ra mười ba đồng lẻ, đó là tất cả gia sản hắn sở hữu.
"Nếu như mỗi ngày chỉ ăn hai cái bánh bao thì có thể kiên trì trên dưới mười ngày. Trong khoảng thời gian này, mình chỉ có thể ngủ ngoài đường, cũng không thể đến tiệm Inte..."
Mấu chốt chính là mỗi ngày Mộc Tử chỉ được ăn hai cái bánh bao và uống một chai nước... Như vậy liệu hắn có thể kiên trì được mười ngày nữa hay không...?
Bực bội xen lẫn đói khát, lạnh lẽo...
Bỗng nhiên, Mộc Tử có cảm giác muốn chạy ra đường lớn ngửa mặt lên trời rồi gào thét cho thỏa thích.
Không công bằng! Ông trời, tại sao? Tại sao ông không công bằng với ta như vậy?
Những người kia làm nhiều việc ác nhưng hiện tại lại thư thái ngồi trong phòng có máy điều hòa, ngủ trên giường lớn chăn êm nệm ấm. Ngày qua ngày thưởng thức sơn hào hải vị, hưởng thụ mọi thứ xa hoa trụy lạc trên đời... Riêng ta lại sống ở chốn này, chịu đói chịu rét... mỗi ngày sinh hoạt không giống người cũng không giống quỷ!!!
Chẳng lẽ ác giả ác báo đều là giả dối, đều là bịa đặt hay sao?
Theo dự báo thời thời tiết mới nhất. Trong một tuần tới thành phố sẽ tiếp tục duy trì khí hậu tươi tốt như thế này.
Mộc Tử lại nghĩ tới chương trình dự báo thời tiết của ngày hôm qua. Lúc này, tâm tình hắn lại càng thêm phẫn uất.
"Nếu như trời cao đã mất đi khả năng phân biệt thiện ác. Tại sao ta còn tin tưởng ông trời? Tại sao ta còn chờ hắn ban ơn cho một trận bão tố?"
"Ta muốn dựa vào đôi tay cùng bộ não của mình để giải quyết..."
Mộc Tử ngồi trên ghế, hai tay ôm chặt thân mình để chống lại khí lạnh không ngừng xâm nhập. Thân thể hắn ngày càng lạnh nhưng lòng kiên định càng ngày lại càng tăng cao.
"Tất cả mọi thứ ta phải tự mình giải quyết!!!"
Đầu tiên, hắn nghĩ tới đạo cụ thiết yếu trong vô số phim võ hiệp. Đó là độc!
Nếu như sử dụng độc thì không cần tách ba người ra rồi giải quyết một trong từng người. Hắn có thể giết toàn bộ trong lần duy nhất vì ba người Ưng Câu Tị Tử cùng nhau ăn cơm vô số lần. Đặc biệt là ăn cơm tối. Chỉ cần một bao thạch tín, một bao thuốc chuột hoặc một lọ thuốc trừ sâu DDVP giá rẻ là xong.
Trong lúc ba tên đáng chết kia đang hào hứng ăn cơm thì bỗng nhiên ôm bụng, miệng sùi bọt mép rồi ngã lăn ra.
Cảnh tượng này...cảnh tượng này nhất định thú vị cực kỳ, chỉ là cảnh sát sẽ lập tức khám nghiệm tử thi. Từ đó, họ sẽ phán đoán ra ý định mưu sát rồi bắt đầu điều tra toàn diện.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Mộc Tử chợt nghĩ: "Giết chết ba người Ưng Câu Tị Tử xong, ta sẽ lên thiên đường tìm mẹ."
Nhưng ý nghĩ này thoáng hiện ra lập tức bị chính hắn bác bỏ.
"Ba gã kia làm nhiều việc ác. Vả lại chúng chỉ là cặn bã của xã hội, có tư cách khiến ta chôn cùng chúng?"
Đáp án tất nhiên là không! Cho nên cách đó cũng không thể dùng. Vẫn chỉ còn cách sử dụng phương pháp sắp đặt kế hoạch ngoài ý muốn.
"Rột rột!!!"
Bụng Mộc Tử lại bắt đầu bất mãn...
Đói...ăn cơm... Cơm tối....!
Có đôi khi cơn đói lại có thể gợi ý.
Bỗng nhiên Mộc Tử nghĩ ra một kế hoạch.
Hắn vừa vân vê tóc trên đầu vừa chìm trong suy nghĩ.
Kế hoạch này từ phôi dần dần đã hình thành cụ thể trong đầu Mộc Tử...
"Muốn hoàn thành kế hoạch này, trước hết ta phải truyền thêm năng lượng đã."
Nửa phút sau, Mộc Tử hướng về phía tiệm Inte rồi đi đến.
Trong đầu Mộc Tử chợt vang lên lời nói của nhân vật Lincoln Lyme trong tiểu thuyết "Nhân Cốt Bính Đồ" (Cái này mình không rõ là tiểu thuyết gì - No_dance8x).
"Đúng vậy, chế tạo hiện trường ngoài ý muốn cũng chính là lập trình hiện trường."
Sau một hồi ngẫm nghĩ về kế hoạch lần này, Mộc Tử đã tổng kết như vậy.
Nhìn thẳng, xoay tròn, bao quát,... từng góc độ, từng phương vị đều có thể tồn tại nguyên liệu để tạo ra hiện trường ngoài ý muốn.
Nếu không phải vì cay mắt, Mộc Tử tuyệt đối không thể phát hiện sợi dây điện trên đỉnh đầu. Sau đó, trải qua quan sát, hắn mới biết đó là một đường dây điện cao thế. Do suýt bỏ lỡ một vật quan trọng như vậy nên Mộc Tử lại cảm thấy mình thật may mắn.
Nếu đã có sự tồn tai của đường dây cao thế thì hai vấn đề kia cũng dễ giải quyết rồi!
Mưa to gió lớn sẽ khiến nhánh cây táo trở thành ác ma giương nanh múa vuốt. Khi đó, chỉ cần Mộc Tử nấp trong tối khoa chân múa tay liền khiến đường cây điện cao thế "vô tình" treo lên nhánh cây táo mà không ai hay biết. Như vậy, dưới mưa to gió lớn, cả cây táo sẽ trở thành chất dẫn điện cao thế. Hơn nữa khi đó dưới mặt đất cũng đã là một mảnh đại dương mênh mông...
Theo kịch bản, lão đại Ưng Câu Tị Tử vội vã đi qua gốc cây rồi giẫm vào biển nước... Nếu như hắn mang giày vải hoặc giày da thì kế hoạch ngay lập tức đã kết thúc tốt đẹp. Mặt khác, nếu hắn mang giày không thấm nước mưa thì cũng không sao. Bởi vì Ưng Câu Tị Tử phải đi qua con đường này cho nên khi hắn đi qua gốc cây táo sẽ phải nắm lấy nhánh cây rồi kéo xuống. Đến khi đó mọi chuyện sẽ xảy ra theo kịch bản "Cành cây bị mưa gió kéo đứt".
Nhưng Mộc Tử nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn một vấn đề, đó là làm thế nào để cành cây đón nhận vị khách không mời mà đến một cách hợp lý. Như vậy, chỉ cần Ưng Câu Tị Tử đụng nhẹ vào nhánh cây... cũng đủ tạo nên một màn "Ác giả ác báo".
Mộc Tử đem kế hoạch này suy diễn trong đầu nhiều lần nhằm có thể nắm giữ hoàn toàn mọi thứ đồng thời cũng không để lại chút sơ hở nào.
Rốt cuộc hắn đã xác định được phương án.
Như vậy chuyện kế tiếp phải làm, đó là đợi!
Mộc Tử đợi bão tố, hơn nữa lần này phải là bão tố trong đêm và phát sinh trước khi Ưng Câu Tị Tử về nhà.
Tất cả mọi thứ hắn đã nắm giữ trong tay duy chỉ có thời tiết thì không thể. Do đó cũng chỉ còn cách chờ.
Mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội!
Nhưng Mộc Tử không đợi gió đông mà hắn đợi bão tố trong đêm.
----o0o-----
Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc... và buồn chán
Từ khi cơn bão lần trước qua đi, mỗi ngày mặt trời đều tỏa ra ánh nắng rực rỡ xen lẫn từng cơn gió nhẹ ấm áp. Thậm chí có thể nghe được âm thanh sinh trưởng của cây cỏ dọc đường.
Cùng với sự sinh trưởng không ngừng đó, nội tâm của Mộc Tử lại càng thêm phiền muộn
Kế hoạch của hắn tuy không tệ nhưng nếu ông trời không cơ hội thì kế hoạch không mãi mãi cũng chỉ nằm trong tưởng tượng của hắn mà thôi. Một lần nữa, Mộc Tử lại cảm thấy vận mệnh trong tay con người thật yếu ớt biết bao.
Mộc Tử không phải Gia Cát Khổng Minh nên hắn không cần mượn gió đông. Cái hắn đợi đó là bão tố.
Tuy Mộc Tử có thể đợi nhưng bụng hắn và nhiều thứ khác thì không thể đợi.
Do đã bán sạch tất cả gia sản bên trong căn phòng rách rưới lúc trước, cùng với việc trải qua những ngày chờ đợi nên hiện tại trong túi hắn chỉ còn năm mươi đồng.
Cho dù Mộc Tử chỉ dùng bánh bao ăn sáng và nước khoáng để giải khát rồi buổi tối ngủ trong quán Inte thì tiền vẫn nhanh chóng hao hụt. Từ một ngày ba bữa, hắn phải đem giảm xuống còn một ngày hai bữa, cuối cùng giảm còn một bữa.
Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi Mộc Tử hoàn thành kế hoạch trong suy nghĩ.
Bây giờ đã là hai giờ khuya, Mộc Tử vẫn còn co rúc ngủ say trong phòng. Đột nhiên, hắn bừng tỉnh vì bị một âm thanh kỳ quái đánh thức.
Mộc Tử ngồi xuống. Sau một hồi tìm hiểu, hắn mới phát hiện âm thanh này phát ra từ bụng mình.
Cả ngày trời hắn chỉ ăn hai cái bánh bao vào buổi trưa, hỏi sao không đói bụng cơ chứ?
Trong lúc vô thức, bàn tay hắn vươn vào túi quần rồi móc ra mười ba đồng lẻ, đó là tất cả gia sản hắn sở hữu.
"Nếu như mỗi ngày chỉ ăn hai cái bánh bao thì có thể kiên trì trên dưới mười ngày. Trong khoảng thời gian này, mình chỉ có thể ngủ ngoài đường, cũng không thể đến tiệm Inte..."
Mấu chốt chính là mỗi ngày Mộc Tử chỉ được ăn hai cái bánh bao và uống một chai nước... Như vậy liệu hắn có thể kiên trì được mười ngày nữa hay không...?
Bực bội xen lẫn đói khát, lạnh lẽo...
Bỗng nhiên, Mộc Tử có cảm giác muốn chạy ra đường lớn ngửa mặt lên trời rồi gào thét cho thỏa thích.
Không công bằng! Ông trời, tại sao? Tại sao ông không công bằng với ta như vậy?
Những người kia làm nhiều việc ác nhưng hiện tại lại thư thái ngồi trong phòng có máy điều hòa, ngủ trên giường lớn chăn êm nệm ấm. Ngày qua ngày thưởng thức sơn hào hải vị, hưởng thụ mọi thứ xa hoa trụy lạc trên đời... Riêng ta lại sống ở chốn này, chịu đói chịu rét... mỗi ngày sinh hoạt không giống người cũng không giống quỷ!!!
Chẳng lẽ ác giả ác báo đều là giả dối, đều là bịa đặt hay sao?
Theo dự báo thời thời tiết mới nhất. Trong một tuần tới thành phố sẽ tiếp tục duy trì khí hậu tươi tốt như thế này.
Mộc Tử lại nghĩ tới chương trình dự báo thời tiết của ngày hôm qua. Lúc này, tâm tình hắn lại càng thêm phẫn uất.
"Nếu như trời cao đã mất đi khả năng phân biệt thiện ác. Tại sao ta còn tin tưởng ông trời? Tại sao ta còn chờ hắn ban ơn cho một trận bão tố?"
"Ta muốn dựa vào đôi tay cùng bộ não của mình để giải quyết..."
Mộc Tử ngồi trên ghế, hai tay ôm chặt thân mình để chống lại khí lạnh không ngừng xâm nhập. Thân thể hắn ngày càng lạnh nhưng lòng kiên định càng ngày lại càng tăng cao.
"Tất cả mọi thứ ta phải tự mình giải quyết!!!"
Đầu tiên, hắn nghĩ tới đạo cụ thiết yếu trong vô số phim võ hiệp. Đó là độc!
Nếu như sử dụng độc thì không cần tách ba người ra rồi giải quyết một trong từng người. Hắn có thể giết toàn bộ trong lần duy nhất vì ba người Ưng Câu Tị Tử cùng nhau ăn cơm vô số lần. Đặc biệt là ăn cơm tối. Chỉ cần một bao thạch tín, một bao thuốc chuột hoặc một lọ thuốc trừ sâu DDVP giá rẻ là xong.
Trong lúc ba tên đáng chết kia đang hào hứng ăn cơm thì bỗng nhiên ôm bụng, miệng sùi bọt mép rồi ngã lăn ra.
Cảnh tượng này...cảnh tượng này nhất định thú vị cực kỳ, chỉ là cảnh sát sẽ lập tức khám nghiệm tử thi. Từ đó, họ sẽ phán đoán ra ý định mưu sát rồi bắt đầu điều tra toàn diện.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Mộc Tử chợt nghĩ: "Giết chết ba người Ưng Câu Tị Tử xong, ta sẽ lên thiên đường tìm mẹ."
Nhưng ý nghĩ này thoáng hiện ra lập tức bị chính hắn bác bỏ.
"Ba gã kia làm nhiều việc ác. Vả lại chúng chỉ là cặn bã của xã hội, có tư cách khiến ta chôn cùng chúng?"
Đáp án tất nhiên là không! Cho nên cách đó cũng không thể dùng. Vẫn chỉ còn cách sử dụng phương pháp sắp đặt kế hoạch ngoài ý muốn.
"Rột rột!!!"
Bụng Mộc Tử lại bắt đầu bất mãn...
Đói...ăn cơm... Cơm tối....!
Có đôi khi cơn đói lại có thể gợi ý.
Bỗng nhiên Mộc Tử nghĩ ra một kế hoạch.
Hắn vừa vân vê tóc trên đầu vừa chìm trong suy nghĩ.
Kế hoạch này từ phôi dần dần đã hình thành cụ thể trong đầu Mộc Tử...
"Muốn hoàn thành kế hoạch này, trước hết ta phải truyền thêm năng lượng đã."
Nửa phút sau, Mộc Tử hướng về phía tiệm Inte rồi đi đến.
/129
|