"Tại sao lần này phong tỏa cây cầu lớn nhưng chúng ta lại không hề hay biết một chút tin tức nào hết vậy?"
Đứng trước đầu cây cầu nối liền hai thành phố Nam Bắc, Lý Thiên nhìn tấm biển thông báo của cảnh sát đang ở trước mắt mà bụng thì lại tràn ngập nỗi căm hận.
"Chúng ta cũng như một chú chuột suốt ngày ru rú trong nhà vì sợ hãi con mèo nên có thể biết được tin gì mới là lạ đó." Mộc Tử buồn cười trả lời sau đó lại liếc xéo Lý Thiên hỏi tiếp: "Còn đường nào khác nữa hay không?"
"Còn hai cái." Câu trả lời của Lý Thiên khá ít nhưng ý tứ lại rất nhiều. Hắn vừa nói xong thì mới chỉ về cây cầu nhỏ ở gần đó: "Kia chính là con đường thứ nhất, tuy hơi khó đi nhưng lại gần hơn so với cây cầu lớn ở bên trên một chút."
Mộc Tử nheo mắt nhìn dãy xe cộ thật dài đang sắp lớp trên cây cầu nhỏ rồi nhíu mày hỏi: "Vậy con đường còn lại ở nơi nào."
Sau khi chỉ về phía xa ở phía Đông, Lý Thiên mới trả lời: "Ở phía đông thành phố Tân Bắc có một cây cầu rất lớn, nhưng mà nơi ấy lại cách đây rất xa."
Mộc Tử suy nghĩ được một chút thì mới khởi động motor Halley: "Đi cầu nhỏ!"...
"Cầu nhỏ" thật ra chỉ là một cây cầu nổi(1) khá chật chội, tuy độ rộng không lớn nhưng cầu vẫn cho phép những loại xe loại nhỏ đi qua. Hai bên cầu là những lưới sắt, ở giữa lại có những thanh sắt dài nên nhìn sơ qua cũng cảm thấy khá chắc chắn.
Bây giờ đang kẹt xe nên tốc độ di chuyển của Mộc Tử cực kỳ chậm chạm, rốt cuộc phải mất thời gian chừng một giờ thì hai người mới nhìn thấy đầu bên kia của cây cầu nổi.
Mộc Tử thở phào nhẹ nhõm, khói bụi ô tô quá nhiều khiến không khí trở nên cực kỳ ô nhiễm. Hắn đã cảm thấy đầu óc của mình hơi mỏi mệt.
"Rốt cuộc đã đi hết cây cầu chết tiệt này rồi..." Mộc Tử đang mắng thầm nhưng bỗng nhiên lại phát hiện ở nơi gần cuối cây cầu thiếu vài đoạn hàng rào nên mới nhíu mày hỏi Lý Thiên: "Ở một nơi như thế này, nếu không chỉnh lại hàng rào thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?"
Lý Thiên ngồi ở phía sau cười lạnh một tiếng rồi trả lời: "Đây là đoạn cầu hay xảy ra sự cố giao thông nên thường hư hỏng với những mức độ khác nhau. Mà nhân viên quản lí nếu muốn sửa chữa thì sẽ phải mất rất nhiều thời gian lẫn tinh lực."
Mộc Tử gật gù, sau đó mới cố ý quan sát vị trí của lỗ hổng trên địa hình rồi thầm ghi tạc vào trong đầu.
Cuối cùng đã tiến vào địa phận của thành phố Tân Nam, dưới chỉ dẫn của Lý Thiên, hai người đã nhanh chóng tìm thấy chi nhánh của tập đoàn Sở Hiểu. Ngay lập tức, Mộc Tử liền cảm thấy kinh ngạc khi phát hiện vị trí của công ty này nằm ngay trên con đường có bệnh viện đã khám bệnh cho Diệp Tử. Cũng vì vậy mà hắn chợt nghĩ đến Diệp Tử, không biết bây giờ cô ấy như thế nào rồi...
Ở Tân Nam, chi nhánh của tập đoàn Sở Hiểu(Tạm gọi tắt là chi nhánh Sở Hiểu) được thiết lập trên một tòa lầu trong một con đường buôn bán bình thường nên những nơi xung quanh đều là cửa hàng. Trước lầu chính là một mảnh đất trống loại nhỏ, nơi này đang đậu rất nhiều chiếc xe các loại. Mà chiếc BB888 đang ngừng trước cổng của Sở Tuyết Lâm lại thu hút nhiều ánh mắt hiếu kỳ từ những người đi đường.
Mộc Tử dừng motor ở phía xa rồi cẩn thận đánh giá địa hình của chi nhánh tập đoàn Sở Hiểu.
Với địa hình kiểu này thì muốn ra tay ngay trong công ty cũng không có cơ hội nào. Mộc Tử không hề mong muốn nhưng cũng phải hoàn toàn xác định như vậy bởi vì kết cấu bên trong quá đơn giản. Hơn nữa, nhân viên qua lại rất đông mà tình huống của những cửa hàng buôn bán xung quanh lại quá phức tạp. Căn bản đã không có khả năng trở thành hiện trường để sắp xếp một kế hoạch thiết kế ngoài ý muốn. Vả lại muốn động đến xe cũng không thể được, một phần là vì xung quanh có nhiều người phần còn lại chính là những chiếc cameras còn lợi hại hơn nhiều so với tầm quan sát của con người...
Nếu như vậy thì chỉ còn có cách chờ Sở Tuyết Lâm ra khỏi công ty thì mới có thể tìm kiếm cơ hội.
Nói cách khác, chỉ cần Sở Tuyết Lâm ở ngoài đường thì mặc kệ hắn đi bộ hay lái xe cũng còn có cơ hội ra tay.
Cho nên phải chờ hắn đi ra...
Lý Thiên ngồi ở phía sau tò mò nhìn hắn nhắm mắt nghỉ ngơi mà cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: "Chẳng lẽ cậu muốn ngồi ở đây niệm chú để giết chết Sở Tuyết Lâm à?"
Mộc Tử chỉ mỉm cười.
"Cậu nói gì đi chứ! Chúng ta ngồi ở đây thì có thể giết chết hắn hay sao?" Lý Thiên đã trở nên nóng nảy.
Mộc Tử chỉ đành dựng người lên rồi nói chuyện với Lý Thiên một cách lười biếng: "Chú đã hỏi tôi nhiều câu... như vậy chi bằng chú thay tôi phân tích một số vấn đề."
Lý Thiên cảm thấy hiếu kỳ: "Vấn đề gì?"
"Thứ nhất, khả năng Sở Tuyết Lâm trờ lại thành phố Tân Bắc ngay trong ngày hôm nay là bao nhiêu?"
Lý Thiên trả lời rất nhanh: "100%. Bởi vì hắn vừa biết tin toàn bộ mạng lưới Inte của tổng công ty đã bị tẹ liệt cho nên đêm nay hắn sẽ phải trở về, mặc dù có thể sẽ rất trễ."
"Tốt lắm. Thứ hai, hắn trở về trong khoảng thời gian nào trong đêm nay?"
Lý Thiên suy nghĩ thêm một hồi rồi mới trả lời: "Xử lý tài khoản đen là một chuyện rất phiền phức. Vả lại Sở Tuyết Lâm đang mang trên mình lợi ích của tổng công ty nên cho dù ra sao thì hắn cũng phải kiên trì đến khi giải quyết xong sự tình. Mà sau khi giải quyết xong thì hắn còn cần lôi kéo quan hệ, mời khách ăn cơm... Muốn muốn an bài tất cả mọi chuyện thật tốt thì... Ừm, tuy không thể tính toán chính xác nhưng tôi có thể chắc chắn một điều: Hôm nay, hắn sẽ về rất muộn!"
"Đến khuya hay trễ đến cỡ nào?" Mộc Tử trừng đôi mắt rồi tiếp tục đặt câu hỏi.
Lý Thiên thả lỏng hai tay: "Tôi không có khả năng biết trước tương lai."
Mộc Tử vân vê lọn tóc trên trán: "Vậy tôi hỏi một câu khác cho chú đoán, khi Sở Tuyết Lâm trở về thì hắn sẽ đi đường nào? Cầu lớn hay vẫn đi cầu nổi?"
Lần này Lý Thiên còn suy nghĩ lâu hơn trước, sau mười giây hắn mới đưa ra câu trả lời: "Chắc chắn là cầu nổi bởi vì có hai nguyên nhân: Thứ nhất, sau mười giờ tối xe cộ đi lại trên cầu nổi rất thưa thớt cho nên có đường tắt để đi thì ai lại đi đường vòng? Thứ hai, khi Sở Tuyết Lâm tham gia tiệc tùng xã giao thì chắc hẳn không thể không uống rượu. Mà theo những gì tôi biết, thì ở trên cầu lớn có máy móc kiểm tra nồng độ cồn đấy."
Mộc Tử giờ ngón tay cái khen ngợi: "Rất tốt đó nha!"
Nói xong những lời này, hắn mới miễn cưỡng ngồi lại trên chỗ ngồi của motor rồi nhắm mắt nói: "Trên cầu nổi sẽ có một phần mộ của Sở Tuyết Lâm!"
Mặt mày của Lý Thiên lộ ra thần thái hưng phấn: "Cậu đã có kế hoạch?"
Mộc Tử gật đầu một cách miễn cưỡng: "Ừm!"
Cùng lúc đó, trong văn phòng kế toán của chi nhánh Sở Hiểu có hơn mười gã nhân viên đang bận rộn đánh máy đến sứt đầu mẻ trán. Bên cạnh những âm thanh phát ra từ bàn phím máy tính, máy đánh chữ liên tục nuốt vào những trang giấy trắng và phun ra những trang giấy đầy số liệu.
Trước bàn làm việc, Sở Tuyết Lâm ngồi trên ghế gọi điện thoại liên tục. Trước mặt đang đặt một ly nước nóng, thỉnh thoảng hắn lại cầm lên hớp mấy ngụm để làm dịu cổ họng đang khô ráo của mình.
Gọi điện được một giờ thì rốt cuộc lông mày của Sở Tuyết Lâm mới chậm rãi giãn ra.
Vừa cất kỹ điện thoại, hắn ngồi dậy vuốt trán. Sau khi quét mắt nhìn những người đang làm việc xung quanh, hắn mới mỉm cười rồi nói với họ: "Được rồi, mọi người nhanh chóng sửa một vài khoản nhanh hơn một chút đi. Người của phòng kiểm toán và ngành thuế vụ sẽ nhanh chóng đến đây đấy."
Mấy phút sau, văn phòng này lại mang không khí thanh tịnh, sạch sẽ như trước. Những công nhân có vị trí hay cương vị nào thì lại làm công việc đó.
Sở Tuyết Lâm đứng trước cửa sổ lầu hai để nhìn ra bên ngoài. Khi trên đường có một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến tòa lầu của chi nhánh thì nụ cười tự tin trên mặt hắn lại hiện ra.
"Tổng giám đốc Sở, bọn họ đã đến." Một thư ký có dáng người yểu điệu, tóc trên đầu quăn thành lọn lại nhuộm màu vàng bước đến sau lưng rồi ôn nhu nói với Sở Tuyết Lâm.
"Biết rồi." Sở Tuyết Lâm duỗi lưng sau đó vừa liếc nhìn nữ thư ký vừa mỉm cười ra ngoài cửa: "Đi thôi, mấy người bạn cũ đã đến, chúng ta ra ngoài hoan nghênh họ một chút."
Hai người cùng sóng vai bước xuống lầu rồi đi về hướng của đại sảnh ở tầng trệt.
Ngay lúc vừa bước xuống cầu thang, Sở Tuyết Lâm âm thầm nhéo bàn tay nhỏ bé của nữ thư ký, nói thầm: "Mina, đêm nay phải xem biểu hiện của em đó."
Ngay lập tức, nữ thư ký vừa ngắt lên tay của Sở Tuyết Lâm vừa nhỏ giọng trả lời: "Yên tâm đi..."
Đứng trước đầu cây cầu nối liền hai thành phố Nam Bắc, Lý Thiên nhìn tấm biển thông báo của cảnh sát đang ở trước mắt mà bụng thì lại tràn ngập nỗi căm hận.
"Chúng ta cũng như một chú chuột suốt ngày ru rú trong nhà vì sợ hãi con mèo nên có thể biết được tin gì mới là lạ đó." Mộc Tử buồn cười trả lời sau đó lại liếc xéo Lý Thiên hỏi tiếp: "Còn đường nào khác nữa hay không?"
"Còn hai cái." Câu trả lời của Lý Thiên khá ít nhưng ý tứ lại rất nhiều. Hắn vừa nói xong thì mới chỉ về cây cầu nhỏ ở gần đó: "Kia chính là con đường thứ nhất, tuy hơi khó đi nhưng lại gần hơn so với cây cầu lớn ở bên trên một chút."
Mộc Tử nheo mắt nhìn dãy xe cộ thật dài đang sắp lớp trên cây cầu nhỏ rồi nhíu mày hỏi: "Vậy con đường còn lại ở nơi nào."
Sau khi chỉ về phía xa ở phía Đông, Lý Thiên mới trả lời: "Ở phía đông thành phố Tân Bắc có một cây cầu rất lớn, nhưng mà nơi ấy lại cách đây rất xa."
Mộc Tử suy nghĩ được một chút thì mới khởi động motor Halley: "Đi cầu nhỏ!"...
"Cầu nhỏ" thật ra chỉ là một cây cầu nổi(1) khá chật chội, tuy độ rộng không lớn nhưng cầu vẫn cho phép những loại xe loại nhỏ đi qua. Hai bên cầu là những lưới sắt, ở giữa lại có những thanh sắt dài nên nhìn sơ qua cũng cảm thấy khá chắc chắn.
Bây giờ đang kẹt xe nên tốc độ di chuyển của Mộc Tử cực kỳ chậm chạm, rốt cuộc phải mất thời gian chừng một giờ thì hai người mới nhìn thấy đầu bên kia của cây cầu nổi.
Mộc Tử thở phào nhẹ nhõm, khói bụi ô tô quá nhiều khiến không khí trở nên cực kỳ ô nhiễm. Hắn đã cảm thấy đầu óc của mình hơi mỏi mệt.
"Rốt cuộc đã đi hết cây cầu chết tiệt này rồi..." Mộc Tử đang mắng thầm nhưng bỗng nhiên lại phát hiện ở nơi gần cuối cây cầu thiếu vài đoạn hàng rào nên mới nhíu mày hỏi Lý Thiên: "Ở một nơi như thế này, nếu không chỉnh lại hàng rào thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?"
Lý Thiên ngồi ở phía sau cười lạnh một tiếng rồi trả lời: "Đây là đoạn cầu hay xảy ra sự cố giao thông nên thường hư hỏng với những mức độ khác nhau. Mà nhân viên quản lí nếu muốn sửa chữa thì sẽ phải mất rất nhiều thời gian lẫn tinh lực."
Mộc Tử gật gù, sau đó mới cố ý quan sát vị trí của lỗ hổng trên địa hình rồi thầm ghi tạc vào trong đầu.
Cuối cùng đã tiến vào địa phận của thành phố Tân Nam, dưới chỉ dẫn của Lý Thiên, hai người đã nhanh chóng tìm thấy chi nhánh của tập đoàn Sở Hiểu. Ngay lập tức, Mộc Tử liền cảm thấy kinh ngạc khi phát hiện vị trí của công ty này nằm ngay trên con đường có bệnh viện đã khám bệnh cho Diệp Tử. Cũng vì vậy mà hắn chợt nghĩ đến Diệp Tử, không biết bây giờ cô ấy như thế nào rồi...
Ở Tân Nam, chi nhánh của tập đoàn Sở Hiểu(Tạm gọi tắt là chi nhánh Sở Hiểu) được thiết lập trên một tòa lầu trong một con đường buôn bán bình thường nên những nơi xung quanh đều là cửa hàng. Trước lầu chính là một mảnh đất trống loại nhỏ, nơi này đang đậu rất nhiều chiếc xe các loại. Mà chiếc BB888 đang ngừng trước cổng của Sở Tuyết Lâm lại thu hút nhiều ánh mắt hiếu kỳ từ những người đi đường.
Mộc Tử dừng motor ở phía xa rồi cẩn thận đánh giá địa hình của chi nhánh tập đoàn Sở Hiểu.
Với địa hình kiểu này thì muốn ra tay ngay trong công ty cũng không có cơ hội nào. Mộc Tử không hề mong muốn nhưng cũng phải hoàn toàn xác định như vậy bởi vì kết cấu bên trong quá đơn giản. Hơn nữa, nhân viên qua lại rất đông mà tình huống của những cửa hàng buôn bán xung quanh lại quá phức tạp. Căn bản đã không có khả năng trở thành hiện trường để sắp xếp một kế hoạch thiết kế ngoài ý muốn. Vả lại muốn động đến xe cũng không thể được, một phần là vì xung quanh có nhiều người phần còn lại chính là những chiếc cameras còn lợi hại hơn nhiều so với tầm quan sát của con người...
Nếu như vậy thì chỉ còn có cách chờ Sở Tuyết Lâm ra khỏi công ty thì mới có thể tìm kiếm cơ hội.
Nói cách khác, chỉ cần Sở Tuyết Lâm ở ngoài đường thì mặc kệ hắn đi bộ hay lái xe cũng còn có cơ hội ra tay.
Cho nên phải chờ hắn đi ra...
Lý Thiên ngồi ở phía sau tò mò nhìn hắn nhắm mắt nghỉ ngơi mà cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: "Chẳng lẽ cậu muốn ngồi ở đây niệm chú để giết chết Sở Tuyết Lâm à?"
Mộc Tử chỉ mỉm cười.
"Cậu nói gì đi chứ! Chúng ta ngồi ở đây thì có thể giết chết hắn hay sao?" Lý Thiên đã trở nên nóng nảy.
Mộc Tử chỉ đành dựng người lên rồi nói chuyện với Lý Thiên một cách lười biếng: "Chú đã hỏi tôi nhiều câu... như vậy chi bằng chú thay tôi phân tích một số vấn đề."
Lý Thiên cảm thấy hiếu kỳ: "Vấn đề gì?"
"Thứ nhất, khả năng Sở Tuyết Lâm trờ lại thành phố Tân Bắc ngay trong ngày hôm nay là bao nhiêu?"
Lý Thiên trả lời rất nhanh: "100%. Bởi vì hắn vừa biết tin toàn bộ mạng lưới Inte của tổng công ty đã bị tẹ liệt cho nên đêm nay hắn sẽ phải trở về, mặc dù có thể sẽ rất trễ."
"Tốt lắm. Thứ hai, hắn trở về trong khoảng thời gian nào trong đêm nay?"
Lý Thiên suy nghĩ thêm một hồi rồi mới trả lời: "Xử lý tài khoản đen là một chuyện rất phiền phức. Vả lại Sở Tuyết Lâm đang mang trên mình lợi ích của tổng công ty nên cho dù ra sao thì hắn cũng phải kiên trì đến khi giải quyết xong sự tình. Mà sau khi giải quyết xong thì hắn còn cần lôi kéo quan hệ, mời khách ăn cơm... Muốn muốn an bài tất cả mọi chuyện thật tốt thì... Ừm, tuy không thể tính toán chính xác nhưng tôi có thể chắc chắn một điều: Hôm nay, hắn sẽ về rất muộn!"
"Đến khuya hay trễ đến cỡ nào?" Mộc Tử trừng đôi mắt rồi tiếp tục đặt câu hỏi.
Lý Thiên thả lỏng hai tay: "Tôi không có khả năng biết trước tương lai."
Mộc Tử vân vê lọn tóc trên trán: "Vậy tôi hỏi một câu khác cho chú đoán, khi Sở Tuyết Lâm trở về thì hắn sẽ đi đường nào? Cầu lớn hay vẫn đi cầu nổi?"
Lần này Lý Thiên còn suy nghĩ lâu hơn trước, sau mười giây hắn mới đưa ra câu trả lời: "Chắc chắn là cầu nổi bởi vì có hai nguyên nhân: Thứ nhất, sau mười giờ tối xe cộ đi lại trên cầu nổi rất thưa thớt cho nên có đường tắt để đi thì ai lại đi đường vòng? Thứ hai, khi Sở Tuyết Lâm tham gia tiệc tùng xã giao thì chắc hẳn không thể không uống rượu. Mà theo những gì tôi biết, thì ở trên cầu lớn có máy móc kiểm tra nồng độ cồn đấy."
Mộc Tử giờ ngón tay cái khen ngợi: "Rất tốt đó nha!"
Nói xong những lời này, hắn mới miễn cưỡng ngồi lại trên chỗ ngồi của motor rồi nhắm mắt nói: "Trên cầu nổi sẽ có một phần mộ của Sở Tuyết Lâm!"
Mặt mày của Lý Thiên lộ ra thần thái hưng phấn: "Cậu đã có kế hoạch?"
Mộc Tử gật đầu một cách miễn cưỡng: "Ừm!"
Cùng lúc đó, trong văn phòng kế toán của chi nhánh Sở Hiểu có hơn mười gã nhân viên đang bận rộn đánh máy đến sứt đầu mẻ trán. Bên cạnh những âm thanh phát ra từ bàn phím máy tính, máy đánh chữ liên tục nuốt vào những trang giấy trắng và phun ra những trang giấy đầy số liệu.
Trước bàn làm việc, Sở Tuyết Lâm ngồi trên ghế gọi điện thoại liên tục. Trước mặt đang đặt một ly nước nóng, thỉnh thoảng hắn lại cầm lên hớp mấy ngụm để làm dịu cổ họng đang khô ráo của mình.
Gọi điện được một giờ thì rốt cuộc lông mày của Sở Tuyết Lâm mới chậm rãi giãn ra.
Vừa cất kỹ điện thoại, hắn ngồi dậy vuốt trán. Sau khi quét mắt nhìn những người đang làm việc xung quanh, hắn mới mỉm cười rồi nói với họ: "Được rồi, mọi người nhanh chóng sửa một vài khoản nhanh hơn một chút đi. Người của phòng kiểm toán và ngành thuế vụ sẽ nhanh chóng đến đây đấy."
Mấy phút sau, văn phòng này lại mang không khí thanh tịnh, sạch sẽ như trước. Những công nhân có vị trí hay cương vị nào thì lại làm công việc đó.
Sở Tuyết Lâm đứng trước cửa sổ lầu hai để nhìn ra bên ngoài. Khi trên đường có một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến tòa lầu của chi nhánh thì nụ cười tự tin trên mặt hắn lại hiện ra.
"Tổng giám đốc Sở, bọn họ đã đến." Một thư ký có dáng người yểu điệu, tóc trên đầu quăn thành lọn lại nhuộm màu vàng bước đến sau lưng rồi ôn nhu nói với Sở Tuyết Lâm.
"Biết rồi." Sở Tuyết Lâm duỗi lưng sau đó vừa liếc nhìn nữ thư ký vừa mỉm cười ra ngoài cửa: "Đi thôi, mấy người bạn cũ đã đến, chúng ta ra ngoài hoan nghênh họ một chút."
Hai người cùng sóng vai bước xuống lầu rồi đi về hướng của đại sảnh ở tầng trệt.
Ngay lúc vừa bước xuống cầu thang, Sở Tuyết Lâm âm thầm nhéo bàn tay nhỏ bé của nữ thư ký, nói thầm: "Mina, đêm nay phải xem biểu hiện của em đó."
Ngay lập tức, nữ thư ký vừa ngắt lên tay của Sở Tuyết Lâm vừa nhỏ giọng trả lời: "Yên tâm đi..."
/129
|