Đúng mười giờ tối, một tia chớp sáng bừng trên bầu trời đêm của thành phố Tân Bắc. Cùng với đó, tiếng sét đinh tai nhức óc chợt vang lên. Rốt cuộc thì cơn mưa cũng đổ xuống mặt đất như trút nước.
Tiếng sấm khiến Tưởng Hiểu Phân càng thêm hoảng sợ. Tuy nàng đang co rúm trên bàn làm việc nhưng không thể nào kìm hãm thân thể đang run rẩy của mình được.
Sau khi phục hồi tinh thần, Tưởng Hiểu Phân cảm thấy đầu óc choáng váng. Dựa lên bàn làm việc, nàng gắng gượng đứng dậy, đôi tay thì tháo kính mắt xuống rồi dùng sức xoa huyệt Thái Dương.
Mệt mỏi!
Sở Tuyết Lâm vừa đi công tác thì Tưởng Hiểu Phân phải gánh vác toàn bộ sự vụ trong ngoài công ty. Mấy hôm nay, nàng cảm thấy mình có cảm giác kiệt sức.
Tưởng Hiểu Phân đấm nhẹ lên mảnh lưng đã có chút nhức mỏi. Nàng đi đến bên cạnh máy đun nước tự động rồi rót một ly nước ấm.
Nêu cố gắng kiên trì thêm khoảng nửa giờ thì công việc bề bộn sẽ xong. Lúc đó đã có thể về nhà, tắm bằng nước ấm cho thoải mái rồi cuộn mình ngủ say trên chiếc giường lớn mềm mại...
Tưởng Hiểu Phân cười khổ một cái rồi trở lại ghế sô pha ngửa đầu ra phía sau, nhắm mắt lại.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tưởng Hiểu Phân lại mở mắt, ngồi thẳng dậy rồi thò tay lên bàn tìm kính mắt để bắt đầu tiếp tục làm việc.
Ngay trong khoảnh khắc khi tay của nàng chạm phải kính mắt thì bỗng nhiên một âm thanh vang lên. Âm thanh này mạnh mẽ như tiếng sấm chấn vào màng nhĩ khiến tai người nghe ông ông một hồi.
Tay của Tưởng Hiểu Phân run lên thật mạnh, bởi vì đèn đã tắt. Trong văn phòng lập tức trở nên đen kịt.
Mặc kệ kính mắt, nàng lảo đảo đứng rồi sờ soạng đến trước cửa. Sau khi kéo cửa ra, nàng mới dừng sức hướng ra ngoài hành lang tối như mực gọi lớn: "Tiểu Mã! Tiểu Mã!"
Gọi được vài tiếng thì ở cuối hành lang truyền đến ánh sáng lắc lư của đèn pin. Chỉ nghe thấy giọng nói của Tiểu Mã truyền tới: "Quản lý Tưởng, tôi ở đây!"
"Tiểu Mã... Chuyện gì xảy ra vậy?" Nghe được giọng nói của Tiểu Mã, lòng Tưởng Hiểu Phân dần an định lại.
"Chắc là đứt cầu dao rồi!" Tiểu Mã nói tiếp: "Tôi ra ngoài xem xét một chút, chị không nên gấp gáp!"
Vừa nói xong, Tiểu Mã huơ huơ đèn pin gọi đường bước đến cầu thang. Chốc lát sau chỉ còn nghe thấy những tiếng lộp cộp của bước chân.
"Mình làm sao vậy. Tại sao thần kinh ngày càng trở nên nhạy cảm? Dường như đầu óc không thể nào tập trung được"
Tưởng Hiểu Phân vuốt ngực, nàng chậm rãi mò mẫm đi đến trước bàn làm việc rồi ngồi trở lại ghế dựa.
Mưa càng to, sấm chớp càng thêm mãnh liệt.
Tưởng Hiểu Phân nhìn gian phòng tối đen như mực. Một lần nữa, sự sợ hãi bao trùm đáy lòng nàng, hơn nữa lại nhanh chóng quán triệt toàn thân.
Đặc biệt là khi tia chớp trắng xóa xuyên phá màn đêm chiếu rọi vào bức tượng thần tài bên trên máy đun nước tự động càng khiến nàng cảm thấy kỳ quái. Tượng thần ngày xưa đã đem lại tài vận cho nàng giờ đây cứ như đang nhe răng cười!
Dường như hắn muốn giễu cợt, cười nhạo nàng: "Hừ hừ, đừng tưởng tôi không biết tại sao tài phú của cô lại đến..."
Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, ngày càng rõ ràng. Tưởng Hiểu Phân cuộn mình lại không ngừng để chống cự cái lạnh đang truyền từ đầu đến chân.
Mồ hôi lạnh khiến quần áo đơn bạc ướt đẫm và dính sát lên da thịt mẫn cảm của nàng, tựa như bờ môi đa tình mà ướt át của người đàn kia vậy...
Lý Thiên!
Bảy năm trước, khi bị cảnh sát giải đi, ánh mắt oán độc của Lý Thiên nhìn về phía nàng... Rồi quay lại thêm mấy ngày nữa, vào tối ngày hôm đó, Lý Thiên biểu lộ cuồng nhiệt trước cửa biệt thự...
Lại một tiếng sấm... tiếng sấm này lớn hơn bất kỳ âm thanh nào khác. Cứ như thể muốn chém toàn bộ thế giới này thành hai khúc vậy. Cửa sổ cùng ly nước trên bàn làm việc run rẩy, Tưởng Hiểu Phân thì co đầu rụt cổ trên ghế, tay lại ôm chặt lỗ tai. Tuy nàng cố gắng khống chế bản thân mình không được nhìn về hướng thần tài nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì càng nhịn không được bấy nhiêu. Lúc này đây, không khí càng thêm quỷ dị. Dường như nàng đã nghe thấy tiếng cười của thần tài rồi!
Âm trầm, quỷ dị, u oán, phẫn nộ, xa xôi mà gần gủi. Tựa như có thể thành một vật thể hữu hình như sợi tơ mà xuyên qua lòng bàn tay của nàng, tiến vào trong lỗ tai, nhanh chóng khuếch tán khắp mọi tế bào trong thân thể, khuếch tán xuyên suốt toàn thân khiến cơ bắp của nàng cứng ngắc, làn da nổi vảy(nổi da gà), tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Rốt cuộc Tưởng Hiểu Phân cũng không thể nhịn nổi loại sợ hãi tận tâm can đó, nàng sợ mình sẽ điên mất.
Không hề do dự, nàng bật dậy rồi chạy ra ngoài cửa phòng nhanh đến nỗi đụng ngã cái ghế dựa.
"Tiểu Mã! Tiểu Mã..."
Cầu dao tổng ở tầng hầm ngầm cho nên Tiểu Mã không thể nào nghe thấy tiếng gọi của Tưởng Hiểu Phân.
Tiếng la khàn khàn ở hành lang trống rỗng lại lộ ra vẻ quỷ dị.
So với phòng làm việc, hành lang còn tối hơn, đến nỗi đưa tay cũng không thấy được đủ năm ngón.
"Hay là tiếp tục trốn trong phòng làm việc chờ điện có lại...?"
Tưởng Hiểu Phân tự an ủi mình như vậy. Hai tay của nàng ôm chặt bả vai, một lần nữa lại lầm lũi về phòng làm việc.
Bốp!
Lúc này, Tưởng Hiểu Phân đụng trúng trái ghế dựa trên mặt đất, đầu gối dần truyền đến một cơn đau thấu tim. Nàng thấp giọng rên rỉ, hai tay theo quán tính chống lên trên mặt bàn.
Điện thoại!
Tay của nàng vừa vặn đặt trúng điện thoại di động trên mặt bàn.
"Đúng rồi, mình có thể gọi điện thoại!" Nàng run rẩy cầm điện thoại mà bắt đầu luống cuống ấn số.
Nhưng chưa kịp bấm số xong thì chuông điện thoại lại vang lên. Một tin MMS (Tin nhắn đa phương tiện) được gửi đến một cách đột ngột. Kèm theo đó một tiếng chuông khiến nàng kinh hoàng đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại.
Số điện thoại của tin nhắn này rất lạ, Tưởng Hiêu Phân run rẩy mở tin nhắn MMS này ra.
Trên màn hình đen bóng, một ngôi mộ dần dần hiện lên. Ngay sau đó, trên tấm bia của mộ phần dần xuất hiện dòng chữ:
Nghe nói oan hồn có thể lấy mạng, cho nên ta quyết định trở thành oan hồn!
Lý Thiên!
Chữ màu đỏ, hệt như máu tươi!
Nàng vừa mới đọc những lời này xong thì một tiếng cười quái dị, mạnh mẽ vang lên. Cùng với đó, một con quỷ thắt cổ lồi mắt ra, đầu lưỡi rớt xuống cằm dưới xuất hiện trên màn hình điện thoại. Nó vặn vẹo khuôn mặt rồi cười đắc ý, hai tay thì vung vẩy lung tung. Dường như muốn thoát khỏi màn hình để bóp cổ họng nàng vậy.
"Á...!" Tưởng Hiểu Phân điên mất thôi, nàng quăng điện thoại trên mặt đất rồi chạy khỏi văn phòng, phóng tới cầu thang.
Tiếng cười quái dị của quỷ thắt cổ cứ như âm hồn bất tán vừa đuổi theo nàng vừa hô hào. Trong lúc phóng tới cầu thang, nàng bối rối bước hụt, thân thể từ trên lầu lăn xuống đất...
Đợi đến lúc Tiểu Mã sửa điện xong, toàn bộ toà lầu cũng dần khôi phục ánh sáng rồi chạy lên lầu thì chỉ thấy Tưởng Hiểu Phân ở dưới bậc thang, toàn thân nàng đầy vết thương, mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm và đã hôn mê từ lâu.
Mấy phút sau, Tưởng Hiểu Phân được đưa đến bệnh viện. Trên đường đi, nàng có tỉnh lại nhưng liền kêu to: "Có quỷ! Có quỷ!"...
Ngay lúc đó ở phòng trọ Phượng Tường.
Mộc Tử nằm trên chiếc ghế salon, bên cạnh đó là chiếc điện thoại những tiếng động không ngừng phát ra âm thanh, hắn hỏi: "Sao rồi hả chú Lý?"
Điện thoại phát ra những tiếng mưa rơi lộp bộp cùng giọng nói mơ hồ của Lý Thiên: "Thành công rồi... Hiệu quả hơn so với tưởng tượng, Tưởng Hiểu Phân đang trên đường đến bệnh viện."
"Tốt lắm." Mộc Tử cười nói: "Chú trở về đi."
Lý Thiên dừng một chút rồi hỏi với giọng nghi ngờ: "Đùa vậy đã xong chưa?"
Mộc Tử bưng ly rượu vang lên. Hắn vừa nhấp một ngụm vừa ung dung trả lời:
"Chưa, trò hay giờ mới bắt đầu."
Tiếng sấm khiến Tưởng Hiểu Phân càng thêm hoảng sợ. Tuy nàng đang co rúm trên bàn làm việc nhưng không thể nào kìm hãm thân thể đang run rẩy của mình được.
Sau khi phục hồi tinh thần, Tưởng Hiểu Phân cảm thấy đầu óc choáng váng. Dựa lên bàn làm việc, nàng gắng gượng đứng dậy, đôi tay thì tháo kính mắt xuống rồi dùng sức xoa huyệt Thái Dương.
Mệt mỏi!
Sở Tuyết Lâm vừa đi công tác thì Tưởng Hiểu Phân phải gánh vác toàn bộ sự vụ trong ngoài công ty. Mấy hôm nay, nàng cảm thấy mình có cảm giác kiệt sức.
Tưởng Hiểu Phân đấm nhẹ lên mảnh lưng đã có chút nhức mỏi. Nàng đi đến bên cạnh máy đun nước tự động rồi rót một ly nước ấm.
Nêu cố gắng kiên trì thêm khoảng nửa giờ thì công việc bề bộn sẽ xong. Lúc đó đã có thể về nhà, tắm bằng nước ấm cho thoải mái rồi cuộn mình ngủ say trên chiếc giường lớn mềm mại...
Tưởng Hiểu Phân cười khổ một cái rồi trở lại ghế sô pha ngửa đầu ra phía sau, nhắm mắt lại.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tưởng Hiểu Phân lại mở mắt, ngồi thẳng dậy rồi thò tay lên bàn tìm kính mắt để bắt đầu tiếp tục làm việc.
Ngay trong khoảnh khắc khi tay của nàng chạm phải kính mắt thì bỗng nhiên một âm thanh vang lên. Âm thanh này mạnh mẽ như tiếng sấm chấn vào màng nhĩ khiến tai người nghe ông ông một hồi.
Tay của Tưởng Hiểu Phân run lên thật mạnh, bởi vì đèn đã tắt. Trong văn phòng lập tức trở nên đen kịt.
Mặc kệ kính mắt, nàng lảo đảo đứng rồi sờ soạng đến trước cửa. Sau khi kéo cửa ra, nàng mới dừng sức hướng ra ngoài hành lang tối như mực gọi lớn: "Tiểu Mã! Tiểu Mã!"
Gọi được vài tiếng thì ở cuối hành lang truyền đến ánh sáng lắc lư của đèn pin. Chỉ nghe thấy giọng nói của Tiểu Mã truyền tới: "Quản lý Tưởng, tôi ở đây!"
"Tiểu Mã... Chuyện gì xảy ra vậy?" Nghe được giọng nói của Tiểu Mã, lòng Tưởng Hiểu Phân dần an định lại.
"Chắc là đứt cầu dao rồi!" Tiểu Mã nói tiếp: "Tôi ra ngoài xem xét một chút, chị không nên gấp gáp!"
Vừa nói xong, Tiểu Mã huơ huơ đèn pin gọi đường bước đến cầu thang. Chốc lát sau chỉ còn nghe thấy những tiếng lộp cộp của bước chân.
"Mình làm sao vậy. Tại sao thần kinh ngày càng trở nên nhạy cảm? Dường như đầu óc không thể nào tập trung được"
Tưởng Hiểu Phân vuốt ngực, nàng chậm rãi mò mẫm đi đến trước bàn làm việc rồi ngồi trở lại ghế dựa.
Mưa càng to, sấm chớp càng thêm mãnh liệt.
Tưởng Hiểu Phân nhìn gian phòng tối đen như mực. Một lần nữa, sự sợ hãi bao trùm đáy lòng nàng, hơn nữa lại nhanh chóng quán triệt toàn thân.
Đặc biệt là khi tia chớp trắng xóa xuyên phá màn đêm chiếu rọi vào bức tượng thần tài bên trên máy đun nước tự động càng khiến nàng cảm thấy kỳ quái. Tượng thần ngày xưa đã đem lại tài vận cho nàng giờ đây cứ như đang nhe răng cười!
Dường như hắn muốn giễu cợt, cười nhạo nàng: "Hừ hừ, đừng tưởng tôi không biết tại sao tài phú của cô lại đến..."
Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, ngày càng rõ ràng. Tưởng Hiểu Phân cuộn mình lại không ngừng để chống cự cái lạnh đang truyền từ đầu đến chân.
Mồ hôi lạnh khiến quần áo đơn bạc ướt đẫm và dính sát lên da thịt mẫn cảm của nàng, tựa như bờ môi đa tình mà ướt át của người đàn kia vậy...
Lý Thiên!
Bảy năm trước, khi bị cảnh sát giải đi, ánh mắt oán độc của Lý Thiên nhìn về phía nàng... Rồi quay lại thêm mấy ngày nữa, vào tối ngày hôm đó, Lý Thiên biểu lộ cuồng nhiệt trước cửa biệt thự...
Lại một tiếng sấm... tiếng sấm này lớn hơn bất kỳ âm thanh nào khác. Cứ như thể muốn chém toàn bộ thế giới này thành hai khúc vậy. Cửa sổ cùng ly nước trên bàn làm việc run rẩy, Tưởng Hiểu Phân thì co đầu rụt cổ trên ghế, tay lại ôm chặt lỗ tai. Tuy nàng cố gắng khống chế bản thân mình không được nhìn về hướng thần tài nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì càng nhịn không được bấy nhiêu. Lúc này đây, không khí càng thêm quỷ dị. Dường như nàng đã nghe thấy tiếng cười của thần tài rồi!
Âm trầm, quỷ dị, u oán, phẫn nộ, xa xôi mà gần gủi. Tựa như có thể thành một vật thể hữu hình như sợi tơ mà xuyên qua lòng bàn tay của nàng, tiến vào trong lỗ tai, nhanh chóng khuếch tán khắp mọi tế bào trong thân thể, khuếch tán xuyên suốt toàn thân khiến cơ bắp của nàng cứng ngắc, làn da nổi vảy(nổi da gà), tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Rốt cuộc Tưởng Hiểu Phân cũng không thể nhịn nổi loại sợ hãi tận tâm can đó, nàng sợ mình sẽ điên mất.
Không hề do dự, nàng bật dậy rồi chạy ra ngoài cửa phòng nhanh đến nỗi đụng ngã cái ghế dựa.
"Tiểu Mã! Tiểu Mã..."
Cầu dao tổng ở tầng hầm ngầm cho nên Tiểu Mã không thể nào nghe thấy tiếng gọi của Tưởng Hiểu Phân.
Tiếng la khàn khàn ở hành lang trống rỗng lại lộ ra vẻ quỷ dị.
So với phòng làm việc, hành lang còn tối hơn, đến nỗi đưa tay cũng không thấy được đủ năm ngón.
"Hay là tiếp tục trốn trong phòng làm việc chờ điện có lại...?"
Tưởng Hiểu Phân tự an ủi mình như vậy. Hai tay của nàng ôm chặt bả vai, một lần nữa lại lầm lũi về phòng làm việc.
Bốp!
Lúc này, Tưởng Hiểu Phân đụng trúng trái ghế dựa trên mặt đất, đầu gối dần truyền đến một cơn đau thấu tim. Nàng thấp giọng rên rỉ, hai tay theo quán tính chống lên trên mặt bàn.
Điện thoại!
Tay của nàng vừa vặn đặt trúng điện thoại di động trên mặt bàn.
"Đúng rồi, mình có thể gọi điện thoại!" Nàng run rẩy cầm điện thoại mà bắt đầu luống cuống ấn số.
Nhưng chưa kịp bấm số xong thì chuông điện thoại lại vang lên. Một tin MMS (Tin nhắn đa phương tiện) được gửi đến một cách đột ngột. Kèm theo đó một tiếng chuông khiến nàng kinh hoàng đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại.
Số điện thoại của tin nhắn này rất lạ, Tưởng Hiêu Phân run rẩy mở tin nhắn MMS này ra.
Trên màn hình đen bóng, một ngôi mộ dần dần hiện lên. Ngay sau đó, trên tấm bia của mộ phần dần xuất hiện dòng chữ:
Nghe nói oan hồn có thể lấy mạng, cho nên ta quyết định trở thành oan hồn!
Lý Thiên!
Chữ màu đỏ, hệt như máu tươi!
Nàng vừa mới đọc những lời này xong thì một tiếng cười quái dị, mạnh mẽ vang lên. Cùng với đó, một con quỷ thắt cổ lồi mắt ra, đầu lưỡi rớt xuống cằm dưới xuất hiện trên màn hình điện thoại. Nó vặn vẹo khuôn mặt rồi cười đắc ý, hai tay thì vung vẩy lung tung. Dường như muốn thoát khỏi màn hình để bóp cổ họng nàng vậy.
"Á...!" Tưởng Hiểu Phân điên mất thôi, nàng quăng điện thoại trên mặt đất rồi chạy khỏi văn phòng, phóng tới cầu thang.
Tiếng cười quái dị của quỷ thắt cổ cứ như âm hồn bất tán vừa đuổi theo nàng vừa hô hào. Trong lúc phóng tới cầu thang, nàng bối rối bước hụt, thân thể từ trên lầu lăn xuống đất...
Đợi đến lúc Tiểu Mã sửa điện xong, toàn bộ toà lầu cũng dần khôi phục ánh sáng rồi chạy lên lầu thì chỉ thấy Tưởng Hiểu Phân ở dưới bậc thang, toàn thân nàng đầy vết thương, mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm và đã hôn mê từ lâu.
Mấy phút sau, Tưởng Hiểu Phân được đưa đến bệnh viện. Trên đường đi, nàng có tỉnh lại nhưng liền kêu to: "Có quỷ! Có quỷ!"...
Ngay lúc đó ở phòng trọ Phượng Tường.
Mộc Tử nằm trên chiếc ghế salon, bên cạnh đó là chiếc điện thoại những tiếng động không ngừng phát ra âm thanh, hắn hỏi: "Sao rồi hả chú Lý?"
Điện thoại phát ra những tiếng mưa rơi lộp bộp cùng giọng nói mơ hồ của Lý Thiên: "Thành công rồi... Hiệu quả hơn so với tưởng tượng, Tưởng Hiểu Phân đang trên đường đến bệnh viện."
"Tốt lắm." Mộc Tử cười nói: "Chú trở về đi."
Lý Thiên dừng một chút rồi hỏi với giọng nghi ngờ: "Đùa vậy đã xong chưa?"
Mộc Tử bưng ly rượu vang lên. Hắn vừa nhấp một ngụm vừa ung dung trả lời:
"Chưa, trò hay giờ mới bắt đầu."
/129
|