Không có người nào có thể nghĩ đến nữ thần Âu Dương Lục Sắc trong lòng họ tuy có bề ngoài phong quang vô hạn nhưng gia cảnh lại nghèo khó đến mức phải đi làm công việc giao sữa khổ sở để kiếm thêm một chút tiền bạc khi rãnh rỗi.
Rất nhiều lần, Mộc Tử nhìn thấy sự mỏi mệt hiện lên trên khuôn mặt của nàng, thì ra là như vậy...
Hai người một thì hữu ý một lại vô ý vừa trò chuyện với nhau vừa sóng vai đi vào trong trường một cách chậm rãi.
Trường tin học Triều Dương là ngôi trường có quy mô lớn nhất, thành lập lâu nhất và có danh tiếng lớn nhất ở thành phố Tân Bắc về các chuyên môn liên quan đến máy vi tính. Trường Triều Dương chiếm diện tích chừng ba trăm mẫu, có ba loại lớp học với ba phương thức dạy học khác nhau, bao gồm: Lớp mở suốt năm, lớp chuyên nghiệp, lớp tự do dành cho người trưởng thành. Học sinh trong trường lên đến hơn một ngàn người. Cho dù là thiết bị dạy hoc trong trường hay chất lượng giáo viên đều đứng đầu thành phố. Đây cũng chính là lí do Mộc Tử theo học ở ngôi trường này.
Cổng trường tin học Triều Dương có thiết kế khá giống Khải Hoàn Môn của nước Pháp với phong cách to lớn lại xa hoa và trang trọng với nhiều danh ngôn của các danh nhân khắc đầy trên bề mặt đá hoa cương. Không những vậy, trên bốn cây cột chống đỡ vòm cổng còn chạm trỗ phù điêu hai con rồng khiến cho người nhìn thấy có một cảm giác trân trọng. Ở phía trên vòm cổng là một viên đá tròn thật lớn tượng trưng cho mặt trời. Mà biểu tượng của trường tin học Triều Dương chính là ánh mặt trời quanh năm tỏa ra vầng hào quang phồn vinh mà mạnh mẽ, phấn chấn.
Sau khi tiến vào trong cổng lớn hình vòm thì có ba lối đi lần lượt hướng về khu dạy học ở phía trước, khu kí túc xá dành cho nhân viên ở bên trái và khu kí túc xá dành cho học sinh ở bên phải.
Khi Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đi tới gần trường học thì thấy một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đậu trước cổng hình vòm. Đứng gần chiếc xe thể thao này có một đám nam nữ.
Đó là Ferrari F430!(Xem hình ở phần chú thích)
Trong khoảng thời gian này, Mộc Tử đã bù lại niềm đam mê xe cộ của mình bằng cách tìm hiểu các loại tri thức liên quan đến xế hộp. Vừa nhìn hắn đã nhận ra chiếc xe trước mặt là loại xe thể thao cao cấp: Ferrari F430.
Khó trách tại sao có nhiều trước hiếu kỳ tới đó nhìn ngắm đến như vậy...
Cái này lý giải rất dễ dàng vì tuy thành phố Tân Bắc tập hợp không ít con nhà giàu nhưng một chiếc xe thể thao cao cấp lại xuất hiện trước cửa một trường học sẽ thu hút rất nhiều người hiếu kỳ ngắm nhìn.
Mộc Tử nhìn chiếc Ferrari phía trước rồi lại nhớ tới chiếc moto Halley không có tiền đổ xăng của mình.
Ngay lúc hắn cùng Âu Dương Lục Sắc lại gần chiếc xe thể thao thì cửa xe lặng lẽ bật lên như một cái cánh. Một thiếu niên cao gầy nhuộm đầu vàng rực, mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, miệng ngậm một điếu thuốc bước ra từ trong xe.
Mộc Tử nheo mắt nhìn kỹ. Bỗng trong đầu hắn lóe ra một cái tên.
Phó Dương!
Phó Dương có cha là Phó Xuân, đổng sự của tập đoàn Thiên Long - một tập đoàn nổi tiếng của thành phố Tân Bắc. Phó Xuân vừa có tiền vừa có quyền cao chức trọng, chí ít là một nhân vật tiếng tăm ở thành phố này. Mà Phó Dương lại là đứa con duy nhất của hắn. Gã Phó Dương này tuy không học vấn lẫn nghề nghiệp nhưng lại tiêu tiền như nước. Với tính tình kiêu căng ương ngạnh hắn hẳn là một nhân vật khó chơi. Gần đây chẳng biết tâm tình Phó Dương có gì biến chuyển mà hắn lại chuyển vào trường tin học Triêu Dương học tập công nghệ tin học.
Phó Dương tựa lưng lên chiếc Ferrari, tay phải của hắn tì lên trần xe, tay còn lại thì ưu nhã cầm điếu thuốc rồi cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Lục Sắc đang đi tới.
Ngay khi Mộc Tử chứng kiến ánh mắt của Phó Dương khi nhìn về phía Âu Dương Lục Sắc thì đã nhận ra mục đích của gã.
Lúc hai người chạy đến gần cổng trường thì nhận ra chiếc xe Ferrari này đã chắn phần lớn cửa ra vào nên đành phải tách nhau ra để lách qua.
Âu Dương Lục Sắc thì lách qua bên trái còn Mộc Tử thì lách qua bên phải.
Ngay lúc này, thân hình của Phó Dương khẽ động đậy rồi chắn trước mặt Âu Dương Lục Sắc.
"Buổi sáng tốt lành nha cô giáo Âu Dương!" Phó Dương vừa phun một ngụm khói vừa mỉm cười chào Âu Dương Lục Sắc.
"Buổi sáng tốt lành." Âu Dương Lục Sắc bị cản trở nên đành phải ngừng lại rồi nhàn nhạt đáp lời.
"Ừm, cô giáo Âu Dương này, hôm qua tôi có đưa ra một câu hỏi cho cô. Bây giờ cô cũng nên trả lời cho tôi rồi!" Vẻ mặt Phó Dương tràn đầy thâm ý nhìn Âu Dương Lục Sắc.
"Bạn học, tôi mong cậu tránh đường. Tôi còn phải chuẩn bị dạy học." Âu Dương Lục Sắc thản nhiên trả lời. Nói dứt câu, nàng tiến lên phía trước một bước để bước qua khoảng trống bên cạnh Phó Dương.
"Cô giáo Âu Dương, tôi đang hỏi cô một vấn đề." Phó Dương ném điếu thuốc rồi thay đổi thân hình khiến lối đi của Âu Dương Lục Sắc bị phong tỏa hoàn toàn.
"Được rồi." Âu Dương Lục Sắc bất đắc dĩ nhìn những người xung quanh rồi lấy ra một tấm chi phiếu ra trả cho Phó Dương: "Đáp án của tôi là: Trả nó lại cho cậu!"
Hiển nhiên, Phó Dương không ngờ sự tình lại xảy ra chiều hướng này nên đành ngu người tiếp nhận chi phiếu rồi si ngốc nói Âu Dương Lục Sắc: "Đây là hai mươi vạn đấy!"
Phó Dương vốn đã điều tra kỹ càng về cô giáo xinh đẹp này. Đối với bối cảnh gia đình của nàng vốn đã năm rõ trong lòng bàn tay.
Hắn biết cha mẹ Âu Dương Lục Sắc đều qua đời khi nàng còn nhỏ. Lục Sắc được cô dượng của mình nuôi dưỡng. Vả lại hai người này chỉ là công nhân bình thường. Mấy năm trước khi Âu Dương Lục Sắc đang học đại học thì dượng bị sa thải, cô của nàng của vì quá vất vả nên sinh bệnh. Cũng vì vậy mà Âu Dương Lục Sắc không thể không tạm hoãn việc học để nâng đỡ gánh nặng gia đình... Theo kinh nghiệm tình trường của hắn, vô luận tình huống như thế nào thì Lục Sắc đều sẽ nhận tiền của hắn. Chỉ cần nàng nhận tiền thì...
Thế nhưng mà, Âu Dương Lục Sắc nhưng bây giờ đem cái này dễ dàng lấy được hai mươi vạn đồng, đưa về tới trong tay hắn.
Sự việc không ngờ lại xảy ra như vậy, Âu Dương Lục Sắc bất ngờ trả lại hai mươi vạn đồng cho hắn.
"Lục Sắc... Em không thể sống cuộc sống mệt nhọc này. Tôi không muốn như vậy!" Bỗng Phó Dương thay đổi xưng hô với Âu Dương Lục Sắc. Khi nhìn quần áo trên người nàng, hắn bỗng cau mày, gầm gú rồi gấp rút nhét chi phiếu vào trong tay nàng.
"Cám ơn sự quan tâm của cậu... Tôi vẫn có thể chịu được. Loại cuộc sống như vậy cũng do tôi lựa chọn... Thực sự xin lỗi." Âu Dương Lục Sắc đẩy tay hắn ra rồi lạnh lùng nói. Sau đó, nàng lại nhìn đồng hồ trên tay:
"Học sinh Phó Dương, tôi mong cậu tránh ra. Đã đến giờ làm việc của tôi rồi!"
Phó Dương ảo não lắc đầu rồi bất ngờ kéo lấy cánh tay của Âu Dương Lục Sắc và lớn tiếng nói: "Lục Sắc, em biết có bao nhiêu người cần sự trợ giúp của tôi nhưng vĩnh viễn không thể nhận được hay không?"
Âu Dương Lục Sắc giãy dụa nhằm giãy khỏi cánh tay của hắn rồi vừa đưa ánh mắt cầu cứu đám đông xung quanh vừa hét lớn: "Buông tay tôi ra! Buông ra...!"
Phó Dương nhìn đám người vây quanh mà la hét:
"Cút hết cho tao! Con mẹ nó, có gì hay ho hay sao?"
Mọi người nghe xong thì tản ra xung quanh. Rốt cuộc trước cổng trường chỉ còn mỗi hắn và Âu Dương Lục Sắc. Kỳ thật, bảo vệ trường đứng ở gần đó nhưng hắn cũng chỉ đành xem chứ không có ý ngăn cản Phó Dương. Bọn họ biết mình không nên làm anh hùng cứu mỹ nhân để rồi đắc tội với Phó Dương và nhận lấy kết cục không tốt lên người.
"Phó Dương, cậu buông tay tôi ra!" Âu Dương Lục Sắc thật sự rất khổ sở... Mặt mày do tức giận mà đỏ bừng, bộ ngực kịch liệt phập phồng.
"Tôi tán gái từ trước đến giờ chưa có ai cự tuyệt. Âu Dương Lục Sắc, em còn giả bộ thanh cao đến khi nào đây?" Phó Dương mặc kệ lời nói Lục Sắc mà gắt gao năm chặt cánh tay của nàng rồi nhe răng đáp lời.
"Phó Dương phải không? Bây giờ, mày nên buông cánh tay dơ bẩn của mình ra!" Đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên sau lưng hắn.
Âu Dương Lục Sắc lẫn Phó Dương kinh ngạc nên đều quay đầu nhìn lại...
...Chỉ thấy một thiếu niên chậm rãi bước đến nơi này!
Rất nhiều lần, Mộc Tử nhìn thấy sự mỏi mệt hiện lên trên khuôn mặt của nàng, thì ra là như vậy...
Hai người một thì hữu ý một lại vô ý vừa trò chuyện với nhau vừa sóng vai đi vào trong trường một cách chậm rãi.
Trường tin học Triều Dương là ngôi trường có quy mô lớn nhất, thành lập lâu nhất và có danh tiếng lớn nhất ở thành phố Tân Bắc về các chuyên môn liên quan đến máy vi tính. Trường Triều Dương chiếm diện tích chừng ba trăm mẫu, có ba loại lớp học với ba phương thức dạy học khác nhau, bao gồm: Lớp mở suốt năm, lớp chuyên nghiệp, lớp tự do dành cho người trưởng thành. Học sinh trong trường lên đến hơn một ngàn người. Cho dù là thiết bị dạy hoc trong trường hay chất lượng giáo viên đều đứng đầu thành phố. Đây cũng chính là lí do Mộc Tử theo học ở ngôi trường này.
Cổng trường tin học Triều Dương có thiết kế khá giống Khải Hoàn Môn của nước Pháp với phong cách to lớn lại xa hoa và trang trọng với nhiều danh ngôn của các danh nhân khắc đầy trên bề mặt đá hoa cương. Không những vậy, trên bốn cây cột chống đỡ vòm cổng còn chạm trỗ phù điêu hai con rồng khiến cho người nhìn thấy có một cảm giác trân trọng. Ở phía trên vòm cổng là một viên đá tròn thật lớn tượng trưng cho mặt trời. Mà biểu tượng của trường tin học Triều Dương chính là ánh mặt trời quanh năm tỏa ra vầng hào quang phồn vinh mà mạnh mẽ, phấn chấn.
Sau khi tiến vào trong cổng lớn hình vòm thì có ba lối đi lần lượt hướng về khu dạy học ở phía trước, khu kí túc xá dành cho nhân viên ở bên trái và khu kí túc xá dành cho học sinh ở bên phải.
Khi Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đi tới gần trường học thì thấy một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đậu trước cổng hình vòm. Đứng gần chiếc xe thể thao này có một đám nam nữ.
Đó là Ferrari F430!(Xem hình ở phần chú thích)
Trong khoảng thời gian này, Mộc Tử đã bù lại niềm đam mê xe cộ của mình bằng cách tìm hiểu các loại tri thức liên quan đến xế hộp. Vừa nhìn hắn đã nhận ra chiếc xe trước mặt là loại xe thể thao cao cấp: Ferrari F430.
Khó trách tại sao có nhiều trước hiếu kỳ tới đó nhìn ngắm đến như vậy...
Cái này lý giải rất dễ dàng vì tuy thành phố Tân Bắc tập hợp không ít con nhà giàu nhưng một chiếc xe thể thao cao cấp lại xuất hiện trước cửa một trường học sẽ thu hút rất nhiều người hiếu kỳ ngắm nhìn.
Mộc Tử nhìn chiếc Ferrari phía trước rồi lại nhớ tới chiếc moto Halley không có tiền đổ xăng của mình.
Ngay lúc hắn cùng Âu Dương Lục Sắc lại gần chiếc xe thể thao thì cửa xe lặng lẽ bật lên như một cái cánh. Một thiếu niên cao gầy nhuộm đầu vàng rực, mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, miệng ngậm một điếu thuốc bước ra từ trong xe.
Mộc Tử nheo mắt nhìn kỹ. Bỗng trong đầu hắn lóe ra một cái tên.
Phó Dương!
Phó Dương có cha là Phó Xuân, đổng sự của tập đoàn Thiên Long - một tập đoàn nổi tiếng của thành phố Tân Bắc. Phó Xuân vừa có tiền vừa có quyền cao chức trọng, chí ít là một nhân vật tiếng tăm ở thành phố này. Mà Phó Dương lại là đứa con duy nhất của hắn. Gã Phó Dương này tuy không học vấn lẫn nghề nghiệp nhưng lại tiêu tiền như nước. Với tính tình kiêu căng ương ngạnh hắn hẳn là một nhân vật khó chơi. Gần đây chẳng biết tâm tình Phó Dương có gì biến chuyển mà hắn lại chuyển vào trường tin học Triêu Dương học tập công nghệ tin học.
Phó Dương tựa lưng lên chiếc Ferrari, tay phải của hắn tì lên trần xe, tay còn lại thì ưu nhã cầm điếu thuốc rồi cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Lục Sắc đang đi tới.
Ngay khi Mộc Tử chứng kiến ánh mắt của Phó Dương khi nhìn về phía Âu Dương Lục Sắc thì đã nhận ra mục đích của gã.
Lúc hai người chạy đến gần cổng trường thì nhận ra chiếc xe Ferrari này đã chắn phần lớn cửa ra vào nên đành phải tách nhau ra để lách qua.
Âu Dương Lục Sắc thì lách qua bên trái còn Mộc Tử thì lách qua bên phải.
Ngay lúc này, thân hình của Phó Dương khẽ động đậy rồi chắn trước mặt Âu Dương Lục Sắc.
"Buổi sáng tốt lành nha cô giáo Âu Dương!" Phó Dương vừa phun một ngụm khói vừa mỉm cười chào Âu Dương Lục Sắc.
"Buổi sáng tốt lành." Âu Dương Lục Sắc bị cản trở nên đành phải ngừng lại rồi nhàn nhạt đáp lời.
"Ừm, cô giáo Âu Dương này, hôm qua tôi có đưa ra một câu hỏi cho cô. Bây giờ cô cũng nên trả lời cho tôi rồi!" Vẻ mặt Phó Dương tràn đầy thâm ý nhìn Âu Dương Lục Sắc.
"Bạn học, tôi mong cậu tránh đường. Tôi còn phải chuẩn bị dạy học." Âu Dương Lục Sắc thản nhiên trả lời. Nói dứt câu, nàng tiến lên phía trước một bước để bước qua khoảng trống bên cạnh Phó Dương.
"Cô giáo Âu Dương, tôi đang hỏi cô một vấn đề." Phó Dương ném điếu thuốc rồi thay đổi thân hình khiến lối đi của Âu Dương Lục Sắc bị phong tỏa hoàn toàn.
"Được rồi." Âu Dương Lục Sắc bất đắc dĩ nhìn những người xung quanh rồi lấy ra một tấm chi phiếu ra trả cho Phó Dương: "Đáp án của tôi là: Trả nó lại cho cậu!"
Hiển nhiên, Phó Dương không ngờ sự tình lại xảy ra chiều hướng này nên đành ngu người tiếp nhận chi phiếu rồi si ngốc nói Âu Dương Lục Sắc: "Đây là hai mươi vạn đấy!"
Phó Dương vốn đã điều tra kỹ càng về cô giáo xinh đẹp này. Đối với bối cảnh gia đình của nàng vốn đã năm rõ trong lòng bàn tay.
Hắn biết cha mẹ Âu Dương Lục Sắc đều qua đời khi nàng còn nhỏ. Lục Sắc được cô dượng của mình nuôi dưỡng. Vả lại hai người này chỉ là công nhân bình thường. Mấy năm trước khi Âu Dương Lục Sắc đang học đại học thì dượng bị sa thải, cô của nàng của vì quá vất vả nên sinh bệnh. Cũng vì vậy mà Âu Dương Lục Sắc không thể không tạm hoãn việc học để nâng đỡ gánh nặng gia đình... Theo kinh nghiệm tình trường của hắn, vô luận tình huống như thế nào thì Lục Sắc đều sẽ nhận tiền của hắn. Chỉ cần nàng nhận tiền thì...
Thế nhưng mà, Âu Dương Lục Sắc nhưng bây giờ đem cái này dễ dàng lấy được hai mươi vạn đồng, đưa về tới trong tay hắn.
Sự việc không ngờ lại xảy ra như vậy, Âu Dương Lục Sắc bất ngờ trả lại hai mươi vạn đồng cho hắn.
"Lục Sắc... Em không thể sống cuộc sống mệt nhọc này. Tôi không muốn như vậy!" Bỗng Phó Dương thay đổi xưng hô với Âu Dương Lục Sắc. Khi nhìn quần áo trên người nàng, hắn bỗng cau mày, gầm gú rồi gấp rút nhét chi phiếu vào trong tay nàng.
"Cám ơn sự quan tâm của cậu... Tôi vẫn có thể chịu được. Loại cuộc sống như vậy cũng do tôi lựa chọn... Thực sự xin lỗi." Âu Dương Lục Sắc đẩy tay hắn ra rồi lạnh lùng nói. Sau đó, nàng lại nhìn đồng hồ trên tay:
"Học sinh Phó Dương, tôi mong cậu tránh ra. Đã đến giờ làm việc của tôi rồi!"
Phó Dương ảo não lắc đầu rồi bất ngờ kéo lấy cánh tay của Âu Dương Lục Sắc và lớn tiếng nói: "Lục Sắc, em biết có bao nhiêu người cần sự trợ giúp của tôi nhưng vĩnh viễn không thể nhận được hay không?"
Âu Dương Lục Sắc giãy dụa nhằm giãy khỏi cánh tay của hắn rồi vừa đưa ánh mắt cầu cứu đám đông xung quanh vừa hét lớn: "Buông tay tôi ra! Buông ra...!"
Phó Dương nhìn đám người vây quanh mà la hét:
"Cút hết cho tao! Con mẹ nó, có gì hay ho hay sao?"
Mọi người nghe xong thì tản ra xung quanh. Rốt cuộc trước cổng trường chỉ còn mỗi hắn và Âu Dương Lục Sắc. Kỳ thật, bảo vệ trường đứng ở gần đó nhưng hắn cũng chỉ đành xem chứ không có ý ngăn cản Phó Dương. Bọn họ biết mình không nên làm anh hùng cứu mỹ nhân để rồi đắc tội với Phó Dương và nhận lấy kết cục không tốt lên người.
"Phó Dương, cậu buông tay tôi ra!" Âu Dương Lục Sắc thật sự rất khổ sở... Mặt mày do tức giận mà đỏ bừng, bộ ngực kịch liệt phập phồng.
"Tôi tán gái từ trước đến giờ chưa có ai cự tuyệt. Âu Dương Lục Sắc, em còn giả bộ thanh cao đến khi nào đây?" Phó Dương mặc kệ lời nói Lục Sắc mà gắt gao năm chặt cánh tay của nàng rồi nhe răng đáp lời.
"Phó Dương phải không? Bây giờ, mày nên buông cánh tay dơ bẩn của mình ra!" Đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên sau lưng hắn.
Âu Dương Lục Sắc lẫn Phó Dương kinh ngạc nên đều quay đầu nhìn lại...
...Chỉ thấy một thiếu niên chậm rãi bước đến nơi này!
/129
|