Đêm đã khuya từ lâu rồi nhưng Lý Thiên vẫn còn đợi.
Ánh trăng mông lung khiến toàn bộ nơi này như được bao phủ bởi một vầng ánh sáng kỳ lạ. Gió đêm nhẹ nhàng thổi lên những chiếc lá trên hàng cây ở ven đường. Từng tiếng xào xạc vang lên như tiếng thì thầm mà những người đang yêu thường nói chuyện với nhau vậy.
Ở ven đường, Lý Thiên một mực giấu mình dưới tán lá rậm rạp. Cả thân mình hắn nép sát trong góc tối của hàng cây.
Cũng vì vậy, không ai có thể chú ý đến một người đàn ông kỳ quái như hắn. Trời nóng như vậy mà để tóc thật dài và mặc áo khoác rộng lớn.
"Người này không phải lãng tử mất hồn thì hẳn phải là hiệp sĩ trong truyền thuyết."
Nếu có người nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng không ai có thể nghĩ... Bên trong áo khoác rộng rãi ấy, bàn tay của hắn đang nắm chặt một con dao.
Ánh mắt sắc bén của Lý Thiên nhìn xuyên qua những làn tóc rối bù để theo dõi toàn bộ diễn biến trên giao lộ. Giờ đây, hắn không thể ngăn cản dòng hận thù đã tích cóp suốt bảy năm trời đang ào đến như cơn lũ cuồn cuộn đang muốn phá hỏng bờ đê ngay lập tức!
Đêm qua, Sở Tuyết Lâm đến tìm Lý Thiên. Gã đàn ông không bằng cầm thú này muốn hòa giải với hắn. Hơn nữa, điều kiện gã đưa ra chính là hai mươi vạn đồng. Hai mươi vạn! Từ nay về sau hai người không còn nợ nần gì nhau nữa.
Lúc ấy, bởi vì quá tức giận nên hắn không nói không rằng mà đuổi Sở Tuyết Lâm ra ngoài ngay lập tức.
Hai mươi vạn có thể đổi được bảy năm hay sao? Có thể xóa được nổi khổ táng gia bại sản hay sao? Có thể phai mờ hận thù khi bị người mình tin tưởng nhất lừa gạt hay sao?
Nực cười...!
Lý Thiên mất một ngày để thăm dò địa chỉ biệt thự Sở Tuyết Lâm đang sống. Và hiện tại, hắn đang trốn trong góc khuất của dãy cây cối cạnh biệt thự đó.
Ở phía xa truyền đến ánh sáng từ đèn pha, đúng là một chiếc xe hơi đang lặng lẽ lái tới nơi này.
Đến rồi!
Cơ bắp của Lý Thiên trở nên căng thăng. Các đốt ngón tay đang cầm dao phát ra âm thanh răng rắc.
Chiếc xe hơi chạy tới gần thì quẹo trái rồi dừng lại ở trước cửa ra vào của một cái biệt thự xa hoa. Nơi đó chỉ cách chỗ Lý Thiên đang trốn khoảng chừng hai mươi mấy mét.
Lý Thiên mở to hai mắt nhìn kỹ.
Bảng số của chiếc xe này là BB888.
Cửa xe mở ra. Một cô bé có bím tóc đuôi ngựa mặc đồ thể thao bước xuống đầu tiên. Trong ngực nàng đang ôm một con búp bê Barbie cỡ lớn vui vẻ chạy tới cửa biệt thự. Theo sau cô bé, một nam một nữ bước ra.
Khi nhìn thấy một nam một nữ này, bỗng nhiên hai con ngươi của Lý Thiên đỏ lên như máu.
Đúng vậy, đây chính là Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân!
Chắc chắn chính là bọn chúng! Cho dù đôi cẩu nam nữ này có hóa thành tro, hắn cũng có thể nhận ra.
Dường như Lý Thiên đã nghe thấy con tim của mình run rẩy kịch liệt, các mạch phình to không ngừng.
Hắn rút dao ra.
Ngay thời điểm này, cô bé đã mở cửa biệt thự. Nàng vừa hát một khúc vừa chạy vào sân rồi bước đến cửa ra vào của tầng trệt.
Sau khi Sở Tuyết Lâm bước xuống thì gã chậm rãi mở nắp sau của chiếc xe để lấy mấy thứ đồ. Tưởng Hiểu Phân cũng đi theo giúp gã.
Vậy đi! Tất cả thù hận từ trước đến giờ đều giải quyết ngay bây giờ!
Lý Thiên không hét to, hắn cũng không có gào rú mà nắm thật chặt con dao. Đưa mũi dao hướng về phía trước, hắn nín thở hít sâu rồi bước nhanh đến gần Sở Tuyết Lâm.
Chỉ cần cứa dao vào cổ gã, rút ra và thưởng thức tình cảnh máu me văng tung tóe rồi đến trước mặt Tưởng Hiểu Phân cắm dao vào ngực trái của nàng... Sau đó, tất cả cứ như vậy mà kết thúc!!!
Lý Thiên bước dồn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Rốt cuộc, hắn cũng đến gần đôi nam nữ hiện đã đóng nắp sau của chiếc xe và đang ôm một bao đồ đạc lớn.
"Sở Tuyết Lâm!"
Lý Thiên đứng trước người bọn họ rồi gầm nhẹ.
Hai tay của người đàn ông kia đang bận rộn. Mu bàn tay chỉ có thể miễn cưỡng đẩy cặp kính viền vàng cho ngay ngắn trên sống mũi rồi chần chờ đáp: "Ừm?"
Tiếng "Ừm" vừa vang lên thì con dao trên tay Lý Thiên cũng vung xuống một cách bất ngờ.
Lưỡi dao xé rách không khí rồi mang theo tất cả hận thù đâm thằng vào cổ họng của Sở Tuyết Lâm.
Thế nhưng không có âm thanh từ mũi dao khi đâm vào cổ họng...
...Vì khi dao đâm được một nửa thì cánh tay Lý Thiên bỗng chấn động mạnh khiến con dao trên tay rơi xuống đất. Hắn rống một tiếng thê lương rồi ôm lấy cánh tay.
Thì ra cổ tay của Lý thiên đã bị nỏ bắn thủng.
Cũng giống cảnh tượng thường xuất hiện trong phim, từ trong góc khuất xung quanh xuất hiện bóng dáng của năm sáu gã đàn ông. Mấy người này vây Lý Thiên vào giữa rồi bất ngờ vặn lấy hai cánh tay khiến hắn nhe răng nhếch miệng tỏ vẻ đau đớn.
Sau đó, Lý Thiên nhìn thấy Sở Tuyết Lâm nở nụ cười.
Người đàn ông này quăng đồ vật trên ngực xuống đất rồi phủi tay lắc đầu. Dáng vẻ tươi cười trên mắt hắn tràn đầy suy nghĩ khinh thường.
"Anh Lý, bảy năm qua anh vẫn không hề tiến triển một chút nào. Chẳng lẽ anh không hề động não mà suy nghĩ tại sao xe của tôi không đậu ở trong sân mà dừng trước cửa để khuân đồ hay sao?" Sở Tuyết Lâm vừa nói vừa đi đến trước mặt Lý Thiên cẩn thận đánh giá vẻ mặt đau đớn của hắn.
"Anh khiến tôi rất thất vọng..." Sở Tuyết Lâm lại lắc đầu nói tiếp: "...Tôi hỏi anh lần cuối cùng. Điều kiện tôi đưa ra, rốt cuộc anh có đáp ứng không?"
Lý Thiên vặn cổ rồi trầm mặc để tỏ ý khinh thường Sở Tuyết Lâm.
"À ha, đúng rồi! Hiểu Phân thương xót cho anh nên quyết định tăng thêm mười vạn. Ba mươi vạn đủ để anh sống nốt quãng đời còn lại rồi đấy nhé!" Nói xong thì Sở Tuyết Lâm cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tưởng Hiểu Phân. Hiển nhiên nàng không biết kế hoạch sắp đặt bẫy của Sở Tuyết Lâm..
Rốt cuộc Lý Thiên quay đầu nhìn Tưởng Hiểu Phân rồi lại liếc về phía Sở Tuyết Lâm.
Sở Tuyết Lâm ôm hai vai. Gã ung dung nhìn Lý Thiên, tựa hồ rất có lòng tin với điều kiện này.
"Phi!" Một vũng nước bọt văng trúng mặt của Sở Tuyết Lâm.
Sở Tuyết Lâm không tỏ vẻ gì mà chỉ rút khăn tay. Hắn vừa lau nước bọt trên mặt vừa ra dấu với mấy người đang đè Lý Thiên: "Đem hắn đi xa một chút. Nhớ chiêu đãi người bạn này thật tốt. Đặc biệt không được để cho con gái tôi biết!"
"Sở Tuyết Lâm..." Lý Thiên nghiên răng chửi to. Tiếc là khi hắn lên tiếng thì gã vệ sĩ sau lưng rút đèn pin đập vào hông hắn.
"Không làm hòa thì cũng chỉ có thể chịu tội. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ nha..."
Trước khi ngất, Lý Thiên nghe được lời nói này của Sở Tuyết Lâm...
Hai mươi phút sau trong một rừng cây ở ven đường vùng ngoại ô.
Một chiếc xe tải lặng lẽ đậu dưới rừng cây. Đèn pha của chiếc xe sáng như tuyết, dưới đất là Lý Thiên. Chỉ là hiện tại trên người hắn đầy máu me.
"Người anh em, không nên ép chúng tôi. Bọn này chỉ nhận tiền làm việc mà thôi. Chỉ cần anh đồng ý nhận tiền rồi không làm phiền ông chủ của tôi nữa thì bọn này cũng không làm khó anh."
Người nói là một gã đàn ông trung niên có thân hình khôi ngô và mái tóc vàng rực đang ngồi xổm trước mặt Lý Thiên. Trên mặt hắn có một vết sẹo rất lớn.
"Ba mươi vạn cũng đủ rồi. Người anh em nghĩ sao?" Thấy Lý Thiên không có phản ứng gì, gã lại hối thúc.
Lý Thiên vẫn im lặng rồi quật cường lắc đầu.
Gã mặt theo lặng lẽ đứng dậy thở dài ra lệnh cho mấy người xung quanh: "Tiếp tục đánh!"
Vì vậy mấy gã cầm côn sắt lại đánh về phía Lý Thiên.
Lý Thiên dứt khoát nhắm mắt chịu đựng.
Ngay lúc một hồi tra tấn tàn bạo sắp bắt đầu thì một tiếng còi xe lỗi thời vang lên khiến bọn chúng dừng động tác trong tay.
Đây không phải tiếng còi xe bình thường, mà đó chính là còi xe của cảnh sát!
"Lên xe mau rồi rút lui theo con đường nhỏ!" Gã mặt thẹo có phản ứng đầu tiên. Hắn nhanh chóng lên xe, tắt đèn rồi gọi đồng bọn.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi. Chỉ để lại Lý Thiên ở dưới mặt đất ẩm ướt với thân thể máu me.
Nửa phút sau, một chiếc moto Halley dừng lại ở ven đường. Người lái xe lấy nón bảo hiểm xuống, hắn chậm rãi tiến tới trước mặt Lý Thiên rồi ngồi chồm hổm.
"Định báo thù như vậy sao?" Người này vừa dùng ánh sáng từ đèn pin xem xét thương thế của Lý Thiên vừa lẩm bẩm: "Vậy sao không chọn một phương pháp hữu hiệu hơn..."
Ánh trăng mông lung khiến toàn bộ nơi này như được bao phủ bởi một vầng ánh sáng kỳ lạ. Gió đêm nhẹ nhàng thổi lên những chiếc lá trên hàng cây ở ven đường. Từng tiếng xào xạc vang lên như tiếng thì thầm mà những người đang yêu thường nói chuyện với nhau vậy.
Ở ven đường, Lý Thiên một mực giấu mình dưới tán lá rậm rạp. Cả thân mình hắn nép sát trong góc tối của hàng cây.
Cũng vì vậy, không ai có thể chú ý đến một người đàn ông kỳ quái như hắn. Trời nóng như vậy mà để tóc thật dài và mặc áo khoác rộng lớn.
"Người này không phải lãng tử mất hồn thì hẳn phải là hiệp sĩ trong truyền thuyết."
Nếu có người nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng không ai có thể nghĩ... Bên trong áo khoác rộng rãi ấy, bàn tay của hắn đang nắm chặt một con dao.
Ánh mắt sắc bén của Lý Thiên nhìn xuyên qua những làn tóc rối bù để theo dõi toàn bộ diễn biến trên giao lộ. Giờ đây, hắn không thể ngăn cản dòng hận thù đã tích cóp suốt bảy năm trời đang ào đến như cơn lũ cuồn cuộn đang muốn phá hỏng bờ đê ngay lập tức!
Đêm qua, Sở Tuyết Lâm đến tìm Lý Thiên. Gã đàn ông không bằng cầm thú này muốn hòa giải với hắn. Hơn nữa, điều kiện gã đưa ra chính là hai mươi vạn đồng. Hai mươi vạn! Từ nay về sau hai người không còn nợ nần gì nhau nữa.
Lúc ấy, bởi vì quá tức giận nên hắn không nói không rằng mà đuổi Sở Tuyết Lâm ra ngoài ngay lập tức.
Hai mươi vạn có thể đổi được bảy năm hay sao? Có thể xóa được nổi khổ táng gia bại sản hay sao? Có thể phai mờ hận thù khi bị người mình tin tưởng nhất lừa gạt hay sao?
Nực cười...!
Lý Thiên mất một ngày để thăm dò địa chỉ biệt thự Sở Tuyết Lâm đang sống. Và hiện tại, hắn đang trốn trong góc khuất của dãy cây cối cạnh biệt thự đó.
Ở phía xa truyền đến ánh sáng từ đèn pha, đúng là một chiếc xe hơi đang lặng lẽ lái tới nơi này.
Đến rồi!
Cơ bắp của Lý Thiên trở nên căng thăng. Các đốt ngón tay đang cầm dao phát ra âm thanh răng rắc.
Chiếc xe hơi chạy tới gần thì quẹo trái rồi dừng lại ở trước cửa ra vào của một cái biệt thự xa hoa. Nơi đó chỉ cách chỗ Lý Thiên đang trốn khoảng chừng hai mươi mấy mét.
Lý Thiên mở to hai mắt nhìn kỹ.
Bảng số của chiếc xe này là BB888.
Cửa xe mở ra. Một cô bé có bím tóc đuôi ngựa mặc đồ thể thao bước xuống đầu tiên. Trong ngực nàng đang ôm một con búp bê Barbie cỡ lớn vui vẻ chạy tới cửa biệt thự. Theo sau cô bé, một nam một nữ bước ra.
Khi nhìn thấy một nam một nữ này, bỗng nhiên hai con ngươi của Lý Thiên đỏ lên như máu.
Đúng vậy, đây chính là Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân!
Chắc chắn chính là bọn chúng! Cho dù đôi cẩu nam nữ này có hóa thành tro, hắn cũng có thể nhận ra.
Dường như Lý Thiên đã nghe thấy con tim của mình run rẩy kịch liệt, các mạch phình to không ngừng.
Hắn rút dao ra.
Ngay thời điểm này, cô bé đã mở cửa biệt thự. Nàng vừa hát một khúc vừa chạy vào sân rồi bước đến cửa ra vào của tầng trệt.
Sau khi Sở Tuyết Lâm bước xuống thì gã chậm rãi mở nắp sau của chiếc xe để lấy mấy thứ đồ. Tưởng Hiểu Phân cũng đi theo giúp gã.
Vậy đi! Tất cả thù hận từ trước đến giờ đều giải quyết ngay bây giờ!
Lý Thiên không hét to, hắn cũng không có gào rú mà nắm thật chặt con dao. Đưa mũi dao hướng về phía trước, hắn nín thở hít sâu rồi bước nhanh đến gần Sở Tuyết Lâm.
Chỉ cần cứa dao vào cổ gã, rút ra và thưởng thức tình cảnh máu me văng tung tóe rồi đến trước mặt Tưởng Hiểu Phân cắm dao vào ngực trái của nàng... Sau đó, tất cả cứ như vậy mà kết thúc!!!
Lý Thiên bước dồn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Rốt cuộc, hắn cũng đến gần đôi nam nữ hiện đã đóng nắp sau của chiếc xe và đang ôm một bao đồ đạc lớn.
"Sở Tuyết Lâm!"
Lý Thiên đứng trước người bọn họ rồi gầm nhẹ.
Hai tay của người đàn ông kia đang bận rộn. Mu bàn tay chỉ có thể miễn cưỡng đẩy cặp kính viền vàng cho ngay ngắn trên sống mũi rồi chần chờ đáp: "Ừm?"
Tiếng "Ừm" vừa vang lên thì con dao trên tay Lý Thiên cũng vung xuống một cách bất ngờ.
Lưỡi dao xé rách không khí rồi mang theo tất cả hận thù đâm thằng vào cổ họng của Sở Tuyết Lâm.
Thế nhưng không có âm thanh từ mũi dao khi đâm vào cổ họng...
...Vì khi dao đâm được một nửa thì cánh tay Lý Thiên bỗng chấn động mạnh khiến con dao trên tay rơi xuống đất. Hắn rống một tiếng thê lương rồi ôm lấy cánh tay.
Thì ra cổ tay của Lý thiên đã bị nỏ bắn thủng.
Cũng giống cảnh tượng thường xuất hiện trong phim, từ trong góc khuất xung quanh xuất hiện bóng dáng của năm sáu gã đàn ông. Mấy người này vây Lý Thiên vào giữa rồi bất ngờ vặn lấy hai cánh tay khiến hắn nhe răng nhếch miệng tỏ vẻ đau đớn.
Sau đó, Lý Thiên nhìn thấy Sở Tuyết Lâm nở nụ cười.
Người đàn ông này quăng đồ vật trên ngực xuống đất rồi phủi tay lắc đầu. Dáng vẻ tươi cười trên mắt hắn tràn đầy suy nghĩ khinh thường.
"Anh Lý, bảy năm qua anh vẫn không hề tiến triển một chút nào. Chẳng lẽ anh không hề động não mà suy nghĩ tại sao xe của tôi không đậu ở trong sân mà dừng trước cửa để khuân đồ hay sao?" Sở Tuyết Lâm vừa nói vừa đi đến trước mặt Lý Thiên cẩn thận đánh giá vẻ mặt đau đớn của hắn.
"Anh khiến tôi rất thất vọng..." Sở Tuyết Lâm lại lắc đầu nói tiếp: "...Tôi hỏi anh lần cuối cùng. Điều kiện tôi đưa ra, rốt cuộc anh có đáp ứng không?"
Lý Thiên vặn cổ rồi trầm mặc để tỏ ý khinh thường Sở Tuyết Lâm.
"À ha, đúng rồi! Hiểu Phân thương xót cho anh nên quyết định tăng thêm mười vạn. Ba mươi vạn đủ để anh sống nốt quãng đời còn lại rồi đấy nhé!" Nói xong thì Sở Tuyết Lâm cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tưởng Hiểu Phân. Hiển nhiên nàng không biết kế hoạch sắp đặt bẫy của Sở Tuyết Lâm..
Rốt cuộc Lý Thiên quay đầu nhìn Tưởng Hiểu Phân rồi lại liếc về phía Sở Tuyết Lâm.
Sở Tuyết Lâm ôm hai vai. Gã ung dung nhìn Lý Thiên, tựa hồ rất có lòng tin với điều kiện này.
"Phi!" Một vũng nước bọt văng trúng mặt của Sở Tuyết Lâm.
Sở Tuyết Lâm không tỏ vẻ gì mà chỉ rút khăn tay. Hắn vừa lau nước bọt trên mặt vừa ra dấu với mấy người đang đè Lý Thiên: "Đem hắn đi xa một chút. Nhớ chiêu đãi người bạn này thật tốt. Đặc biệt không được để cho con gái tôi biết!"
"Sở Tuyết Lâm..." Lý Thiên nghiên răng chửi to. Tiếc là khi hắn lên tiếng thì gã vệ sĩ sau lưng rút đèn pin đập vào hông hắn.
"Không làm hòa thì cũng chỉ có thể chịu tội. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ nha..."
Trước khi ngất, Lý Thiên nghe được lời nói này của Sở Tuyết Lâm...
Hai mươi phút sau trong một rừng cây ở ven đường vùng ngoại ô.
Một chiếc xe tải lặng lẽ đậu dưới rừng cây. Đèn pha của chiếc xe sáng như tuyết, dưới đất là Lý Thiên. Chỉ là hiện tại trên người hắn đầy máu me.
"Người anh em, không nên ép chúng tôi. Bọn này chỉ nhận tiền làm việc mà thôi. Chỉ cần anh đồng ý nhận tiền rồi không làm phiền ông chủ của tôi nữa thì bọn này cũng không làm khó anh."
Người nói là một gã đàn ông trung niên có thân hình khôi ngô và mái tóc vàng rực đang ngồi xổm trước mặt Lý Thiên. Trên mặt hắn có một vết sẹo rất lớn.
"Ba mươi vạn cũng đủ rồi. Người anh em nghĩ sao?" Thấy Lý Thiên không có phản ứng gì, gã lại hối thúc.
Lý Thiên vẫn im lặng rồi quật cường lắc đầu.
Gã mặt theo lặng lẽ đứng dậy thở dài ra lệnh cho mấy người xung quanh: "Tiếp tục đánh!"
Vì vậy mấy gã cầm côn sắt lại đánh về phía Lý Thiên.
Lý Thiên dứt khoát nhắm mắt chịu đựng.
Ngay lúc một hồi tra tấn tàn bạo sắp bắt đầu thì một tiếng còi xe lỗi thời vang lên khiến bọn chúng dừng động tác trong tay.
Đây không phải tiếng còi xe bình thường, mà đó chính là còi xe của cảnh sát!
"Lên xe mau rồi rút lui theo con đường nhỏ!" Gã mặt thẹo có phản ứng đầu tiên. Hắn nhanh chóng lên xe, tắt đèn rồi gọi đồng bọn.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi. Chỉ để lại Lý Thiên ở dưới mặt đất ẩm ướt với thân thể máu me.
Nửa phút sau, một chiếc moto Halley dừng lại ở ven đường. Người lái xe lấy nón bảo hiểm xuống, hắn chậm rãi tiến tới trước mặt Lý Thiên rồi ngồi chồm hổm.
"Định báo thù như vậy sao?" Người này vừa dùng ánh sáng từ đèn pin xem xét thương thế của Lý Thiên vừa lẩm bẩm: "Vậy sao không chọn một phương pháp hữu hiệu hơn..."
/129
|