Lưu Kiệt là bạn học thời đại học của Ngưng Hương. Lúc còn đi học, Lưu Kiệt từng yêu say đắm cũng như theo đuổi Ngưng Hương nhưng nàng đã cự tuyệt hắn...
Vào cái đêm của một năm trước, trong lúc tụ hội cùng bạn bè cũ, Ngưng Hương đã say rượu. Lưu Kiệt đã lấy danh nghĩa đưa Ngưng Hương về nhà để lừa gạt nàng vào phòng của mình và chụp rất nhiều ảnh loại kia... Từ đó về sau, Lưu Kiệt lấy những bức ảnh đó áp chế và vơ vét tài sản của Ngưng Hương. Tuy không cam lòng bị sắp đặt nhưng Ngưng Hương cũng chẳng thể làm gì hơn. Mà đã vậy, vì sợ Triệu đầu to biết và sẽ thương tâm nên nàng một mực lừa gạt hắn.
Trang trí sang trọng và thanh lịch cộng thêm phong cách phú quý nhưng không quá khoa trương... Khắp nơi đều lộ ra tư tưởng cao thượng của chủ nhân.
Cửa sổ cực lớn dễ dàng để ánh nắng tùy ý chiếu xuyên vào. Ánh nắng khiến cho cái đầu trọc của Triệu đầu to trở nên sáng bóng và rạng ngời một cách lạ thường. Bản thân hắn cũng cảm thấy dễ chịu cực kỳ.
Tựa đầu vào ghế salon, Triệu đầu to xuất thần nhìn Ngưng Hương đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp. Bỗng nhiên, hắn thầm nghĩ bọn hắn đã lâu không có lãng mạn như vậy.
Ngay tối hôm qua, Triệu đầu to đã nhận được tin nhắn của sát thủ họ Cổ với nội dung: Lưu Kiệt đã chết.
Dựa theo ước định, ngay đêm đó hắn liền đem hai mươi vạn để vào vị trí chỉ định.
Vào lúc Triệu đầu to đi đưa tiền thì hắn đã cho Ngưng Hương đi cùng và nói tất cả mọi chuyện cho nàng biết. Mà nàng cũng đem mọi chuyện nói cho hắn...
Hiện giờ, Lưu Kiệt đã chết. Tất cả ác mộng cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Giao tiền xong, trên đường trở về, rốt cuộc hắn đã Ngưng Hương lại ôm nhau. Ở chung một chỗ, họ lại cùng nhớ về những kỷ niệm lúc trước...
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Ngay khi Triệu đầu to bắt đầu có những ý nghĩ kỳ quái thì Ngưng Hương đi ra từ nhà bếp với hai chén sữa bò nóng. Tóc nàng vén cao sau ót, mà son phấn trên mặt vẫn còn lưu lại trên má một vòng đỏ ửng khiến Triệu đầu to nhìn đến ngây dại. Hồi lâu sau, hắn mới nhớ đến điều gì rồi rời khỏi salon, lấy điện thoại ra.
"Làm gì vậy, sao anh không ăn cơm?" Ngưng Hương nhu thuận ngồi bên cạnh. Khi nhìn thấy hắn cầm điện thoại lên thì nghi ngờ hỏi.
"Anh cảm thấy chúng ta nên cảm ơn vị huynh đệ họ Cổ đó. Mặc dù hắn là dân làm ăn nhưng mà... hắn không phải là người làm ăn bình thường."
Vừa nói xong thì Triệu đầu to đã tìm ra số điện thoại mà sát thủ họ Cổ dùng để liên lạc với hắn.
Ngưng Hương tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Triệu đầu to rồi lẩm bẩm: "Quả thật chúng ta nên cảm ơn hắn rất nhiều."
"Nhưng hắn đã tắt điện thoại rồi, có lẽ hắn không muốn tiếp điện thoại." Triệu đầu to nghi ngờ nói.
"Không trách họ được, loại nghề nghiệp như này thường thần thần bí bí như vậy." Ngưng Hương ôn nhu trả lời. Trong mắt của nàng, người sát thủ họ Cổ kia cũng giống những... sát thủ máu lạnh trong phim ảnh. Mà thế giới của bọn họ lại cách nàng rất xa.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Triệu đầu to có chút bất ngờ nên lập tức bắt máy.
"Lão Mạnh, có chuyện gì vậy?"
"Ông chủ, không hay rồi. Xe Jeep đã bị trộm..." Giọng nói của lão Mạnh tỏ ra hết sức lo lắng.
"Bị trộm rồi à? Nhưng tối hôm qua khi các người trở lại không phải đã khóa kỹ hay sao?" Triệu đầu to cau mày hỏi dồn.
"Đúng vậy, tôi đã khóa, nhưng mà... Ông chủ, chúng ta báo cảnh sát nha!"
Triệu đầu to trầm ngâm một lát rồi cười ha ha nói: "Không cần đâu, chiếc xe rởm kia nên đào thải sớm! Hôm nay tôi sẽ mua một chiếc xe mới!...
Trước cửa Ngưng Hương Các, lão Mạnh thở phào một hơi rồi thu hồi điện thoại. Hắn nhìn ra bãi đất trống trước cửa - nơi thường đậu chiếc xe Jeep mà tặc lưỡi lắc đầu. Hôm nay, xem ra tâm tình của ông chủ không phải cao hứng một cách bình thường ah...
Sau đó, hắn lại tụ cùng với mấy đồng nghiệp khác tiếp tục líu ríu thảo luận.
Bọn hắn đang nghị luận về thảm án ngoài ý muốn xảy ra vào tối hôm qua. Nghe nói có một người lái moto trong lúc công tác ở trong sân của nhà nghỉ thì bị một sợi dây kẽm cắt bay đầu.
Hiện giờ, cơ hồ toàn bộ thành phố Ngô Đồng đều bàn tán về thảm án này. Vô số người lớn tuổi, cha mẹ, thầy cô đều lấy tai nạn này để giáo dục các thanh, thiếu niên: "Thấy chưa, đó là hậu quả của việc lái xe quá nhanh đấy..."
Lão Mạnh nhìn những gương mặt dạt dào cảm hứng trước mắt mà lòng cảm thấy hối hận không thôi. Tối hôm qua, hắn ở cách hiện trường xảy ra sự cố không bao xa. Nhưng lúc đó, hắn lại cười Mộc Tử trẻ tuổi nên có lòng hiếu kỳ...
"Nếu biết có một tin tức như vậy, ta cũng nên tham gia rồi... Mà nói đi cũng phải nói lại, thằng nhóc Mộc Tử đi đâu mà sao hôm nay vẫn chưa thấy tới?" Lão Mạnh ngạc nhiên tự hỏi...
Ngay lúc này, tại một nơi cách thành phố Ngô Đồng gần một trăm cây số. Trên con đường hướng đến thành phố Tân Nam, Mộc Tử cho xe Jeep đậu ở một nơi sâu trong tán cây rậm rạp gần đường lớn rồi cầm theo một cái túi nhựa màu đen rời khỏi đó.
Tuy kế hoạch lần này mạo hiểm cực kỳ nhưng cuối cùng đã thành công rồi.
Khi đi đến ven đường, hắn có phần không nỡ nên quay đầu lại, nhìn về phía sâu trong rừng cây.
Chào tạm biệt! Gặp lại sau nhé, thành phố Ngô Đồng!
Hắn móc một cái SIM điện thoại ra rồi ném vào một vũng nước bên đường.
Ba giờ sau, trong phòng bệnh đặc biệt của một bệnh viện ở thành phố Tân Nam.
Một lần nữa, Diệp Tử tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Nóng sốt, sưng nhức, nôn mửa, xuất huyết trong... Chúng cứ giống như ác ma tra tấn khiến nàng sống không bằng chết.
Cấy tủy? Đó là chuyện buồn cười đến thế nào chứ? Phẫu thuật loại ấy chỉ dành cho kẻ có tiền mà thôi! Có lẽ cái chết là thứ đang chờ đón nàng.
Nhưng lúc này đây, Diệp Tử tỉnh lại vô cùng nhanh bởi vì trong cơn ác mộng, nàng đã nghe thấy tiếng gọi của cha mẹ. Trong giọng nói của bọn họ không phải là tuyệt vọng, cùng chẳng phải bất đắc dĩ, mà vẻ đắng chát đã thay dần bằng sự mừng rỡ, tin tưởng và hi vọng!
Rốt cuộc Diệp Tử cũng mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt nàng chính là hai khuôn mặt già nua, mỏi mệt. Nhưng hiện tại, trên hai khuôn mặt ngập tràn hưng phấn xen lẫn vẻ mừng rỡ vô cùng.
"Diệp Tử à, ngày mai... ngày mai con có thể được giải phẫu rồi!" Trong giọng nói của cha nàng cực kỳ nghẹn ngào, đôi môi run rẩy cố rắng nói cho xong câu.
"Cha không nên an ủi con..." Diệp Tử vô lực đáp lời.
"Lúc này đã là sự thật rồi, con nhìn nè!"
Mẹ của Diệp Tử lấy túi nhựa màu đen rồi mở ra. Bên trong dĩ nhiên chính là tiền mặt được sắp xếp chỉnh tề.
"Diệp Tử, chúng ta đã gặp được quý nhân ah..." Cha của Diệp Tử nói xong thì nước mắt tràn ra ào ào.
"Trong lúc cha ra ngoài gọi y tá, không biết người tốt nào đã đem số tiền này bỏ lên giường của con. Đây chính là mười lăm vạn đó! Hiện giờ, chúng ta có thể tiến hành giải phẫu rồi!"
Sau đó, một nhà ba người ôm nhau khóc rống lên...
Từ đầu đến cuối, khi nhìn thấy Diệp Tử, Mộc Tử cũng không nói câu nào với nàng. Cho dù là lúc đem tiền đến, hắn chỉ thừa dịp nàng ngủ say và không còn người khác trong phòng mới vụng trộm đặt bên giường bệnh rồi lặng lẽ rời khỏi.
Hắn không muốn giải thích nguồn gốc của số tiền này mà cũng không có cách nào giải thích. Cũng vì vậy mà hắn dứt khoát không gọi Diệp Tử.
Phía bắc phòng bệnh của Diệp Tử là một cái cửa sổ. Mà một bên bệnh viện là con đường phồn hoa, bên còn lại chính là một khách sạn cỡ lớn nằm ở đối diện bệnh viện. Tại cửa sổ của căn phòng trong khách sạn này, Mộc Tử chậm rãi buông lỏng kính viễn vọng xuống. Trên mặt hắn lộ ra bộ dáng vui mừng.
Ngày hôm sau, Diệp Tử tiến hành cấy tủy. Ca phẫu thuật vô cùng thành công.
Mộc Tử núp trong bóng tối cho đến khi đã xác định Diệp Tử đã phẫu thuật thành công thì mới quyết định rời khỏi.
Hắn đứng ở ven đường, tiện tay kêu một chiếc Taxi.
Chiếc Taxi chậm rãi ngừng lại để cho Mộc Tử lên xe. Người tài xế taxi nhìn chàng thiếu niên đeo cặp kính vuông màu đen cùng một bộ áo thun cùng màu trước mặt rồi hỏi: "Đi đâu?"
Thiếu niên lấy một tấm bản đồ từ trong bao da bên người ra, ánh mắt xuyên qua kính râm. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn trả lời: "Thành phố Tân Bắc."
Chiếc xe nhanh chóng chạy trên đường lớn.
Thông qua cửa sổ xe, Mộc Tử nhìn cảnh vật của thành phố dần dần trôi qua mà không tự chủ thở dài một hơi
Lữ trình mới đã bắt đầu rồi.
Hắn tựa đầu trên ghế ngồi. Đôi mắt đằng sau cặp kính râm lộ ra vẻ mê mang.
Về tương lai, còn có. . . Sự nghiệp?
Một lát sau, hắn ngồi ngay ngắn lại. Sau khi tháo kính râm xuống thì lộ ra vẻ mặt non nớt nhưng tràn đầy kiên định.
Lừa gạt, tham lam, ức hiếp, bẩn thỉu... Cái thế giới này luôn tràn ngập những cừu hận như vậy...
Trước mắt hắn dần hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ cùng ánh mắt u buồn của bà chủ...
Đối với kẻ yếu, phương pháp giải quyết cừu hận chỉ là trốn tránh, chịu đựng mà thôi!
Như vậy, cần có một người đứng ra giải quyết vấn đề này.
Người đó chính là ta!
Mộc Tử không kìm lòng được nên thò tay ra vân vê cọng tóc trên trán, mặc dù nó mới bắt đầu dài ra.
Kết thúc quyển 1: Thiếu niên tâm kế!!!
Vào cái đêm của một năm trước, trong lúc tụ hội cùng bạn bè cũ, Ngưng Hương đã say rượu. Lưu Kiệt đã lấy danh nghĩa đưa Ngưng Hương về nhà để lừa gạt nàng vào phòng của mình và chụp rất nhiều ảnh loại kia... Từ đó về sau, Lưu Kiệt lấy những bức ảnh đó áp chế và vơ vét tài sản của Ngưng Hương. Tuy không cam lòng bị sắp đặt nhưng Ngưng Hương cũng chẳng thể làm gì hơn. Mà đã vậy, vì sợ Triệu đầu to biết và sẽ thương tâm nên nàng một mực lừa gạt hắn.
Trang trí sang trọng và thanh lịch cộng thêm phong cách phú quý nhưng không quá khoa trương... Khắp nơi đều lộ ra tư tưởng cao thượng của chủ nhân.
Cửa sổ cực lớn dễ dàng để ánh nắng tùy ý chiếu xuyên vào. Ánh nắng khiến cho cái đầu trọc của Triệu đầu to trở nên sáng bóng và rạng ngời một cách lạ thường. Bản thân hắn cũng cảm thấy dễ chịu cực kỳ.
Tựa đầu vào ghế salon, Triệu đầu to xuất thần nhìn Ngưng Hương đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp. Bỗng nhiên, hắn thầm nghĩ bọn hắn đã lâu không có lãng mạn như vậy.
Ngay tối hôm qua, Triệu đầu to đã nhận được tin nhắn của sát thủ họ Cổ với nội dung: Lưu Kiệt đã chết.
Dựa theo ước định, ngay đêm đó hắn liền đem hai mươi vạn để vào vị trí chỉ định.
Vào lúc Triệu đầu to đi đưa tiền thì hắn đã cho Ngưng Hương đi cùng và nói tất cả mọi chuyện cho nàng biết. Mà nàng cũng đem mọi chuyện nói cho hắn...
Hiện giờ, Lưu Kiệt đã chết. Tất cả ác mộng cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Giao tiền xong, trên đường trở về, rốt cuộc hắn đã Ngưng Hương lại ôm nhau. Ở chung một chỗ, họ lại cùng nhớ về những kỷ niệm lúc trước...
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Ngay khi Triệu đầu to bắt đầu có những ý nghĩ kỳ quái thì Ngưng Hương đi ra từ nhà bếp với hai chén sữa bò nóng. Tóc nàng vén cao sau ót, mà son phấn trên mặt vẫn còn lưu lại trên má một vòng đỏ ửng khiến Triệu đầu to nhìn đến ngây dại. Hồi lâu sau, hắn mới nhớ đến điều gì rồi rời khỏi salon, lấy điện thoại ra.
"Làm gì vậy, sao anh không ăn cơm?" Ngưng Hương nhu thuận ngồi bên cạnh. Khi nhìn thấy hắn cầm điện thoại lên thì nghi ngờ hỏi.
"Anh cảm thấy chúng ta nên cảm ơn vị huynh đệ họ Cổ đó. Mặc dù hắn là dân làm ăn nhưng mà... hắn không phải là người làm ăn bình thường."
Vừa nói xong thì Triệu đầu to đã tìm ra số điện thoại mà sát thủ họ Cổ dùng để liên lạc với hắn.
Ngưng Hương tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Triệu đầu to rồi lẩm bẩm: "Quả thật chúng ta nên cảm ơn hắn rất nhiều."
"Nhưng hắn đã tắt điện thoại rồi, có lẽ hắn không muốn tiếp điện thoại." Triệu đầu to nghi ngờ nói.
"Không trách họ được, loại nghề nghiệp như này thường thần thần bí bí như vậy." Ngưng Hương ôn nhu trả lời. Trong mắt của nàng, người sát thủ họ Cổ kia cũng giống những... sát thủ máu lạnh trong phim ảnh. Mà thế giới của bọn họ lại cách nàng rất xa.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Triệu đầu to có chút bất ngờ nên lập tức bắt máy.
"Lão Mạnh, có chuyện gì vậy?"
"Ông chủ, không hay rồi. Xe Jeep đã bị trộm..." Giọng nói của lão Mạnh tỏ ra hết sức lo lắng.
"Bị trộm rồi à? Nhưng tối hôm qua khi các người trở lại không phải đã khóa kỹ hay sao?" Triệu đầu to cau mày hỏi dồn.
"Đúng vậy, tôi đã khóa, nhưng mà... Ông chủ, chúng ta báo cảnh sát nha!"
Triệu đầu to trầm ngâm một lát rồi cười ha ha nói: "Không cần đâu, chiếc xe rởm kia nên đào thải sớm! Hôm nay tôi sẽ mua một chiếc xe mới!...
Trước cửa Ngưng Hương Các, lão Mạnh thở phào một hơi rồi thu hồi điện thoại. Hắn nhìn ra bãi đất trống trước cửa - nơi thường đậu chiếc xe Jeep mà tặc lưỡi lắc đầu. Hôm nay, xem ra tâm tình của ông chủ không phải cao hứng một cách bình thường ah...
Sau đó, hắn lại tụ cùng với mấy đồng nghiệp khác tiếp tục líu ríu thảo luận.
Bọn hắn đang nghị luận về thảm án ngoài ý muốn xảy ra vào tối hôm qua. Nghe nói có một người lái moto trong lúc công tác ở trong sân của nhà nghỉ thì bị một sợi dây kẽm cắt bay đầu.
Hiện giờ, cơ hồ toàn bộ thành phố Ngô Đồng đều bàn tán về thảm án này. Vô số người lớn tuổi, cha mẹ, thầy cô đều lấy tai nạn này để giáo dục các thanh, thiếu niên: "Thấy chưa, đó là hậu quả của việc lái xe quá nhanh đấy..."
Lão Mạnh nhìn những gương mặt dạt dào cảm hứng trước mắt mà lòng cảm thấy hối hận không thôi. Tối hôm qua, hắn ở cách hiện trường xảy ra sự cố không bao xa. Nhưng lúc đó, hắn lại cười Mộc Tử trẻ tuổi nên có lòng hiếu kỳ...
"Nếu biết có một tin tức như vậy, ta cũng nên tham gia rồi... Mà nói đi cũng phải nói lại, thằng nhóc Mộc Tử đi đâu mà sao hôm nay vẫn chưa thấy tới?" Lão Mạnh ngạc nhiên tự hỏi...
Ngay lúc này, tại một nơi cách thành phố Ngô Đồng gần một trăm cây số. Trên con đường hướng đến thành phố Tân Nam, Mộc Tử cho xe Jeep đậu ở một nơi sâu trong tán cây rậm rạp gần đường lớn rồi cầm theo một cái túi nhựa màu đen rời khỏi đó.
Tuy kế hoạch lần này mạo hiểm cực kỳ nhưng cuối cùng đã thành công rồi.
Khi đi đến ven đường, hắn có phần không nỡ nên quay đầu lại, nhìn về phía sâu trong rừng cây.
Chào tạm biệt! Gặp lại sau nhé, thành phố Ngô Đồng!
Hắn móc một cái SIM điện thoại ra rồi ném vào một vũng nước bên đường.
Ba giờ sau, trong phòng bệnh đặc biệt của một bệnh viện ở thành phố Tân Nam.
Một lần nữa, Diệp Tử tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Nóng sốt, sưng nhức, nôn mửa, xuất huyết trong... Chúng cứ giống như ác ma tra tấn khiến nàng sống không bằng chết.
Cấy tủy? Đó là chuyện buồn cười đến thế nào chứ? Phẫu thuật loại ấy chỉ dành cho kẻ có tiền mà thôi! Có lẽ cái chết là thứ đang chờ đón nàng.
Nhưng lúc này đây, Diệp Tử tỉnh lại vô cùng nhanh bởi vì trong cơn ác mộng, nàng đã nghe thấy tiếng gọi của cha mẹ. Trong giọng nói của bọn họ không phải là tuyệt vọng, cùng chẳng phải bất đắc dĩ, mà vẻ đắng chát đã thay dần bằng sự mừng rỡ, tin tưởng và hi vọng!
Rốt cuộc Diệp Tử cũng mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt nàng chính là hai khuôn mặt già nua, mỏi mệt. Nhưng hiện tại, trên hai khuôn mặt ngập tràn hưng phấn xen lẫn vẻ mừng rỡ vô cùng.
"Diệp Tử à, ngày mai... ngày mai con có thể được giải phẫu rồi!" Trong giọng nói của cha nàng cực kỳ nghẹn ngào, đôi môi run rẩy cố rắng nói cho xong câu.
"Cha không nên an ủi con..." Diệp Tử vô lực đáp lời.
"Lúc này đã là sự thật rồi, con nhìn nè!"
Mẹ của Diệp Tử lấy túi nhựa màu đen rồi mở ra. Bên trong dĩ nhiên chính là tiền mặt được sắp xếp chỉnh tề.
"Diệp Tử, chúng ta đã gặp được quý nhân ah..." Cha của Diệp Tử nói xong thì nước mắt tràn ra ào ào.
"Trong lúc cha ra ngoài gọi y tá, không biết người tốt nào đã đem số tiền này bỏ lên giường của con. Đây chính là mười lăm vạn đó! Hiện giờ, chúng ta có thể tiến hành giải phẫu rồi!"
Sau đó, một nhà ba người ôm nhau khóc rống lên...
Từ đầu đến cuối, khi nhìn thấy Diệp Tử, Mộc Tử cũng không nói câu nào với nàng. Cho dù là lúc đem tiền đến, hắn chỉ thừa dịp nàng ngủ say và không còn người khác trong phòng mới vụng trộm đặt bên giường bệnh rồi lặng lẽ rời khỏi.
Hắn không muốn giải thích nguồn gốc của số tiền này mà cũng không có cách nào giải thích. Cũng vì vậy mà hắn dứt khoát không gọi Diệp Tử.
Phía bắc phòng bệnh của Diệp Tử là một cái cửa sổ. Mà một bên bệnh viện là con đường phồn hoa, bên còn lại chính là một khách sạn cỡ lớn nằm ở đối diện bệnh viện. Tại cửa sổ của căn phòng trong khách sạn này, Mộc Tử chậm rãi buông lỏng kính viễn vọng xuống. Trên mặt hắn lộ ra bộ dáng vui mừng.
Ngày hôm sau, Diệp Tử tiến hành cấy tủy. Ca phẫu thuật vô cùng thành công.
Mộc Tử núp trong bóng tối cho đến khi đã xác định Diệp Tử đã phẫu thuật thành công thì mới quyết định rời khỏi.
Hắn đứng ở ven đường, tiện tay kêu một chiếc Taxi.
Chiếc Taxi chậm rãi ngừng lại để cho Mộc Tử lên xe. Người tài xế taxi nhìn chàng thiếu niên đeo cặp kính vuông màu đen cùng một bộ áo thun cùng màu trước mặt rồi hỏi: "Đi đâu?"
Thiếu niên lấy một tấm bản đồ từ trong bao da bên người ra, ánh mắt xuyên qua kính râm. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn trả lời: "Thành phố Tân Bắc."
Chiếc xe nhanh chóng chạy trên đường lớn.
Thông qua cửa sổ xe, Mộc Tử nhìn cảnh vật của thành phố dần dần trôi qua mà không tự chủ thở dài một hơi
Lữ trình mới đã bắt đầu rồi.
Hắn tựa đầu trên ghế ngồi. Đôi mắt đằng sau cặp kính râm lộ ra vẻ mê mang.
Về tương lai, còn có. . . Sự nghiệp?
Một lát sau, hắn ngồi ngay ngắn lại. Sau khi tháo kính râm xuống thì lộ ra vẻ mặt non nớt nhưng tràn đầy kiên định.
Lừa gạt, tham lam, ức hiếp, bẩn thỉu... Cái thế giới này luôn tràn ngập những cừu hận như vậy...
Trước mắt hắn dần hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ cùng ánh mắt u buồn của bà chủ...
Đối với kẻ yếu, phương pháp giải quyết cừu hận chỉ là trốn tránh, chịu đựng mà thôi!
Như vậy, cần có một người đứng ra giải quyết vấn đề này.
Người đó chính là ta!
Mộc Tử không kìm lòng được nên thò tay ra vân vê cọng tóc trên trán, mặc dù nó mới bắt đầu dài ra.
Kết thúc quyển 1: Thiếu niên tâm kế!!!
/129
|