Hôm nay, Ngưng Hương Các rất khác so với ngày thường. Dường như vì ông chủ đã trở về sớm hơn dự định nên bộ dạng nặng nề của nhà hàng đã dần thay bằng vẻ nhộn nhịp và sinh động.
"Lão Mạnh, tại sao cậu còn chưa quét dọn đại sảnh hả? Gì... ngày hôm qua không phải cậu cũng nói mệt hay sao?"
"Tiểu Nhu, trên quầy chứa rượu sao lại còn nước đọng... Hay là cậu vừa phun nhổ nước bọt ra đấy?"
"Mộc Tử, cậu vừa mới tới à? Hai ngày hôm nay cậu đã đi đâu? Có phải đi kiếm bạn gái hay không?"
Hiện giờ đã qua lúc ăn điểm tâm nên trong nhà hàng đã bắt đầu công việc quét dọn để chuẩn bị cho một ngày mới. Lúc này, tiếng gào thét của ông chủ vang vọng khắp các xó xỉnh trong nhà hàng. Hắn vừa phân phó công việc riêng cho từng người vừa trêu chọc họ khiến từng tiếng cười vui vẻ vang lên không ngớt.
Ngay lúc, Mộc Tử trở lại nhà hàng thì thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn phát hiện hôm nay tâm tình của Triệu đầu to và bà chủ Ngưng Hương đều rất tốt. Tuy bên trong nụ cười nhàn nhạt trên mặt là một bộ dạng mỏi mệt rất rõ ràng.
Sau khi Mộc Tử chào hỏi ông bà chủ và các đồng nghiệp xong xuôi thì mới cầm lấy đồ lau nhà rồi cẩn thận lau chùi mặt đất.
"Này nhóc, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Mấy ngày hôm cậu qua đêm ở nơi nào? Có phải đi dụ dỗ con gái nhà người ta hay không vậy?" Dường như ông chủ đã quên hết mọi việc xảy ra ở quán bar. Lúc vừa đến bên cạnh Mộc Tử thì vỗ vai hắn rồi cười hỏi.
"Hình như trong nội quy không có quy định nào cấm nhân viên nghỉ làm mà?" Mộc Tử dừng công việc đang làm rồi trả lời câu hỏi của Triệu đầu to.
"Hê hê, thằng nhóc, mồm mép của cậu rất lợi hai. Cẩn thận không thì ông chủ đây sẽ trừ tiền lương của cậu đấy!" Ông chủ vừa gãi cái đầu trọc to lớn của mình vừa làm vẻ mặt hung dữ để hù dọa Mộc Tử.
"Đừng tính toán nữa, cậu ấy đã bán cho chúng ta rồi thì còn trừ tiền lương để làm gì?" Lúc này, bà chủ đi đến trước mặt ông chủ rồi cười tủm tỉm trêu chọc.
"À ha! Đúng rồi. Sao mình lại quên điểm này nhỉ..." Ông chủ cười cười rồi nghiêm sắc mặt hỏi Mộc Tử: "Sáng hôm nay, Ngưng tỷ của cậu đã nói hết bệnh tình của bạn cậu cho tôi biết. Bây giờ bạn cậu như thế nào rồi?"
"Đúng vậy, tác dụng của hóa liệu còn trụ được bao lâu? Tôi đã cùng Triệu ca thương lượng rồi, có lẽ chúng tôi sẽ trợ giúp thêm một phần..." Bà chủ nói xong thì vô thức vịn tay của ông chủ rồi tỏ vẻ quan tâm hỏi Mộc Tử.
Trong khoảnh khắc này, Mộc Tử nhìn thấy thân thể của ông chủ run rẩy một chút. Dường như bàn tay của bà chủ có điện vậy.
"Diêp Tử chuyển viện rồi. Ngày kia sẽ tiến hành phẫu thuật cấy tủy." Mộc Tử chậm rãi đáp.
"Cấy tủy?" Ngay lập tức ông chủ và bà chủ quay mặt nhìn nhau rồi tỏ vẻ lo lắng kèm theo kinh ngạc trên mặt.
"Phí phẫu thuật như thế nào? Có phải còn thiếu rất nhiều hay không? Nếu có thể thì chúng tôi sẽ giúp đỡ một phần..." Ông chủ Triệu đầu to cau mày rồi nghiêm túc nói.
"Không cần đâu, tiền đã gom đủ rồi." Mộc Tử vừa cười vừa trả lời.
"Thật sao?" Bà chủ có vẻ hơi nghi ngờ.
"Ừm, một người thân thích đã mất liên lạc thấy được tin tức trên mạng nên đã đem bốn mươi vạn đến giúp đỡ..." Mộc Tử bịa đại một câu chuyện.
"Vậy thì tốt rồi. Người tốt rồi cũng sẽ được báo đáp." Rốt cuộc bà chủ cũng yên tâm thở phào một hơi.
"Hôm nào rãnh thì chúng tôi sẽ cùng đến thăm nàng." Ông chủ nhìn Mộc Tử rồi lại liếc về phía bà chủ.
"Vâng." Mộc Tử đáp. . .
"Hai người họ rõ ràng yêu nhau nhưng lại trở thành như vậy cũng chỉ vì Lưu Kiệt mà ra. Câu "Người tốt sẽ được báo đáp" kia, ta sẽ thay hai người khiến nó ứng nghiệm..."
Mộc Tử nhìn bóng lưng hai người rồi vừa tiếp tục làm việc vừa tiếp tục nghĩ thầm: "Mình không những là một sát thủ mà còn là một đại hiệp trừ ác ah..."
Khi Mộc Tử dọn dẹp nhà hàng xong thì đã đến giữa trưa. Trong lúc này, trong nhà hàng rất rãnh rỗi. Thường thì ông chủ sẽ gọi lão Mạnh lái xe chở hắn đi mua sắm, những người còn lại thì ở lại trông coi quán. Lúc này, Mộc Tử rất thích ôm một quyển sách trốn ra sau quầy rượu cho đến khi khách dần trở nên đông đúc, bề bộn mới thôi.
Hôm nay, ngay trước lúc lão Mạnh chuẩn bị lên xe chở ông chủ đi thì Mộc Tử lại gọi bọn họ.
"Ông chủ, hôm nay tôi muốn đi ra ngoài mua sách." Khi đến trước xe, hắn nhìn ông chủ và lão Mạnh rồi nói.
"Mua sách? Cậu thật đúng là một con mọt sách à nha. Không như tôi, cứ xem sách một chút là buồn ngủ... Vậy cậu cùng lão Mạnh cứ đi trước. Hôm nay tôi còn phải đến ngân hàng một chuyến. Lão Mạnh, cậu lái xe! Mộc Tử, đây là giấy ghi lại những thứ cần mua. À, cậu phải mua những loại hàng tốt nhất đấy, rõ chưa?" Triệu đầu to vừa đưa tờ giấy cho Mộc Tử rồi dặn dò hắn kỳ càng.
"Tôi biết rồi. Mạnh thúc, chúng ta đi thôi..." Mộc Tử gật đầu.
Đây là một chiếc Jeep sản xuất ở Bắc Kinh. Mặc dù hình dáng bên ngoài vô cùng thê thảm nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy an toàn, chắc chắn. Chiếc xe này quả thật khác xa loại xe có bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong khung xe thì chỉ là sắt thép mỏng manh. Kỳ thật, đây chính là chiếc xe ông chủ chuyên dùng để mua sắm. Lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này, Mộc Tử vừa cảm thấy rất hưng phấn vừa hỏi lão Mạnh những vấn đề như lượng xăng tiêu hao, tăng tốc, thao tác bắt đầu... Mà lão Mạnh vốn là một người mê xe hơi điển hình nên đều trả lời tất cả câu hỏi của Mộc Tử.
Hai người cứ hào hứng như vậy mà đàm luận cả đoạn đường dài từ nhà hàng đến khu mua sắm.
Mộc Tử cầm giấy ghi chép qua lại khắp các quầy hàng. Sau nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc hắn đã mua sắm xong xuôi.
Lúc hắn đang chất những đồ vật vừa mua lên xe thì lão Mạnh nói: "Chúng ta trở về thôi."
Nghe đến đó, Mộc Tử chất nốt đồ đạc lên xe rồi nói: "Tôi còn chưa đi mua sách đây này! Mau mau đưa tôi đến tiệm sách Danh Đô rồi hãy về."
"Tiệm sách Danh Đô?" Lão Mạnh ngớ người hỏi lại: "Tiệm sách Danh Đô ở đâu?"
"Ở bên cạnh Nhà nghỉ Kinh doanh Danh Đô. Đi thôi!" Mộc Tử đáp.
Một lần nữa, chiếc xe Jeep lại khởi động rồi lập tức lao về hướng của Nhà nghỉ Kinh Doanh Danh Đô.
Trên đường đi, Mộc Tử chỉ vào tiệm Inte trên đường rồi hỏi một cách lơ đãng: "Đã lâu tôi chưa lên mạng rồi. Haizz, thật là nhớ cảm giác đó ah... Chú Mạnh, chú có biết lên mạng hay không?"
"Gì..." Lão Mạnh nghiêng điếu thuốc đang ngậm trên miệng rồi ngạo nghễ nói: "Người trẻ tuổi, cậu đường xem thường tôi à nha? Gì mà có biết lên mạng hay không chứ? Tôi thường hay chơi Need For Speed và Counter Strike mà không có đối thủ đấy nhé!"
"Không có đối thủ... Ha ha ha..." Bỗng nhiên Mộc Tử cười rộ. Dường như hắn không tin lời nói này của lão Mạnh.
"Cậu cười cái gì? Không tin à? Chú Mạnh đây, năm năm trước đã vọc máy vi tính. Đến nay, cũng có thể xem là một thiên tài máy tính rồi đó! Hừ, cậu không nên coi rẻ ta như vậy..."
"Vậy sao?" Mộc Tử gãi ót rồi nói: "Hay là như vầy, chú có hứng thú đọ súng với tôi hay không? Ý tôi là... chơi Counter Strike ấy. Thế nào, tối nay chúng ta sẽ luận bàn chứ?"
"Dừng..." Lão Mạnh vừa lái xe vừa khinh thường nói: "Tôi không tranh cường hiếu thắng với những người trẻ tuổi như cậu... Buổi tối, tôi còn phải về nhà dỗ dành con cái..."
"Hì hì, rõ ràng là không dám mà." Mộc Tử khoanh tay rồi làm ra vẻ: Rõ ràng là khoác lác.
"Đấu thì đấu! Nhưng tôi nói trước, nếu thua thì cậu phải trả giá thật đắt đó!" Lão Mạnh bị Mộc Tử khích tướng nên lập tức nhận thư khiêu chiến.
"Được thôi." Mộc Tử làm ra vẻ "Ai sợ ai" rồi nói tiếp: "Nếu ai thua thì phải trả tiền Inte và phải mua thuốc lá cho đối phương ba năm. Được chứ?"
"Một lời đã định!" Lão Mạnh vốn là một tên nghiện hút thuốc lá nên khi nghe câu "trả cho đối phương tiền thuốc lá ba năm" mắt lão lập tức sáng lên rồi lập tức đáp ứng.
Chiếc xe nhanh chóng đưa Mộc Tử tới Nhà nghỉ Kinh doanh Danh Đô. Mộc Tử xuống xe rồi đi đến hàng rào bên ngoài. Riêng lão Mạnh thì về trước.
Hiện tại, ta phải suy diễn lại mọi chi tiết cho bước cuối cùng của kế hoạch!
Mộc Tử đứng trước hàng rào rồi nheo mắt nhìn sợi dây kẽm đang ăn sâu trên cột điện.
"Kế hoạch này không theo phong cách mà ta thích..." Trong lòng hắn thì thào.
Kế hoạch này quá tàn nhẫn và máu me...!!!
"Lão Mạnh, tại sao cậu còn chưa quét dọn đại sảnh hả? Gì... ngày hôm qua không phải cậu cũng nói mệt hay sao?"
"Tiểu Nhu, trên quầy chứa rượu sao lại còn nước đọng... Hay là cậu vừa phun nhổ nước bọt ra đấy?"
"Mộc Tử, cậu vừa mới tới à? Hai ngày hôm nay cậu đã đi đâu? Có phải đi kiếm bạn gái hay không?"
Hiện giờ đã qua lúc ăn điểm tâm nên trong nhà hàng đã bắt đầu công việc quét dọn để chuẩn bị cho một ngày mới. Lúc này, tiếng gào thét của ông chủ vang vọng khắp các xó xỉnh trong nhà hàng. Hắn vừa phân phó công việc riêng cho từng người vừa trêu chọc họ khiến từng tiếng cười vui vẻ vang lên không ngớt.
Ngay lúc, Mộc Tử trở lại nhà hàng thì thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn phát hiện hôm nay tâm tình của Triệu đầu to và bà chủ Ngưng Hương đều rất tốt. Tuy bên trong nụ cười nhàn nhạt trên mặt là một bộ dạng mỏi mệt rất rõ ràng.
Sau khi Mộc Tử chào hỏi ông bà chủ và các đồng nghiệp xong xuôi thì mới cầm lấy đồ lau nhà rồi cẩn thận lau chùi mặt đất.
"Này nhóc, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Mấy ngày hôm cậu qua đêm ở nơi nào? Có phải đi dụ dỗ con gái nhà người ta hay không vậy?" Dường như ông chủ đã quên hết mọi việc xảy ra ở quán bar. Lúc vừa đến bên cạnh Mộc Tử thì vỗ vai hắn rồi cười hỏi.
"Hình như trong nội quy không có quy định nào cấm nhân viên nghỉ làm mà?" Mộc Tử dừng công việc đang làm rồi trả lời câu hỏi của Triệu đầu to.
"Hê hê, thằng nhóc, mồm mép của cậu rất lợi hai. Cẩn thận không thì ông chủ đây sẽ trừ tiền lương của cậu đấy!" Ông chủ vừa gãi cái đầu trọc to lớn của mình vừa làm vẻ mặt hung dữ để hù dọa Mộc Tử.
"Đừng tính toán nữa, cậu ấy đã bán cho chúng ta rồi thì còn trừ tiền lương để làm gì?" Lúc này, bà chủ đi đến trước mặt ông chủ rồi cười tủm tỉm trêu chọc.
"À ha! Đúng rồi. Sao mình lại quên điểm này nhỉ..." Ông chủ cười cười rồi nghiêm sắc mặt hỏi Mộc Tử: "Sáng hôm nay, Ngưng tỷ của cậu đã nói hết bệnh tình của bạn cậu cho tôi biết. Bây giờ bạn cậu như thế nào rồi?"
"Đúng vậy, tác dụng của hóa liệu còn trụ được bao lâu? Tôi đã cùng Triệu ca thương lượng rồi, có lẽ chúng tôi sẽ trợ giúp thêm một phần..." Bà chủ nói xong thì vô thức vịn tay của ông chủ rồi tỏ vẻ quan tâm hỏi Mộc Tử.
Trong khoảnh khắc này, Mộc Tử nhìn thấy thân thể của ông chủ run rẩy một chút. Dường như bàn tay của bà chủ có điện vậy.
"Diêp Tử chuyển viện rồi. Ngày kia sẽ tiến hành phẫu thuật cấy tủy." Mộc Tử chậm rãi đáp.
"Cấy tủy?" Ngay lập tức ông chủ và bà chủ quay mặt nhìn nhau rồi tỏ vẻ lo lắng kèm theo kinh ngạc trên mặt.
"Phí phẫu thuật như thế nào? Có phải còn thiếu rất nhiều hay không? Nếu có thể thì chúng tôi sẽ giúp đỡ một phần..." Ông chủ Triệu đầu to cau mày rồi nghiêm túc nói.
"Không cần đâu, tiền đã gom đủ rồi." Mộc Tử vừa cười vừa trả lời.
"Thật sao?" Bà chủ có vẻ hơi nghi ngờ.
"Ừm, một người thân thích đã mất liên lạc thấy được tin tức trên mạng nên đã đem bốn mươi vạn đến giúp đỡ..." Mộc Tử bịa đại một câu chuyện.
"Vậy thì tốt rồi. Người tốt rồi cũng sẽ được báo đáp." Rốt cuộc bà chủ cũng yên tâm thở phào một hơi.
"Hôm nào rãnh thì chúng tôi sẽ cùng đến thăm nàng." Ông chủ nhìn Mộc Tử rồi lại liếc về phía bà chủ.
"Vâng." Mộc Tử đáp. . .
"Hai người họ rõ ràng yêu nhau nhưng lại trở thành như vậy cũng chỉ vì Lưu Kiệt mà ra. Câu "Người tốt sẽ được báo đáp" kia, ta sẽ thay hai người khiến nó ứng nghiệm..."
Mộc Tử nhìn bóng lưng hai người rồi vừa tiếp tục làm việc vừa tiếp tục nghĩ thầm: "Mình không những là một sát thủ mà còn là một đại hiệp trừ ác ah..."
Khi Mộc Tử dọn dẹp nhà hàng xong thì đã đến giữa trưa. Trong lúc này, trong nhà hàng rất rãnh rỗi. Thường thì ông chủ sẽ gọi lão Mạnh lái xe chở hắn đi mua sắm, những người còn lại thì ở lại trông coi quán. Lúc này, Mộc Tử rất thích ôm một quyển sách trốn ra sau quầy rượu cho đến khi khách dần trở nên đông đúc, bề bộn mới thôi.
Hôm nay, ngay trước lúc lão Mạnh chuẩn bị lên xe chở ông chủ đi thì Mộc Tử lại gọi bọn họ.
"Ông chủ, hôm nay tôi muốn đi ra ngoài mua sách." Khi đến trước xe, hắn nhìn ông chủ và lão Mạnh rồi nói.
"Mua sách? Cậu thật đúng là một con mọt sách à nha. Không như tôi, cứ xem sách một chút là buồn ngủ... Vậy cậu cùng lão Mạnh cứ đi trước. Hôm nay tôi còn phải đến ngân hàng một chuyến. Lão Mạnh, cậu lái xe! Mộc Tử, đây là giấy ghi lại những thứ cần mua. À, cậu phải mua những loại hàng tốt nhất đấy, rõ chưa?" Triệu đầu to vừa đưa tờ giấy cho Mộc Tử rồi dặn dò hắn kỳ càng.
"Tôi biết rồi. Mạnh thúc, chúng ta đi thôi..." Mộc Tử gật đầu.
Đây là một chiếc Jeep sản xuất ở Bắc Kinh. Mặc dù hình dáng bên ngoài vô cùng thê thảm nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy an toàn, chắc chắn. Chiếc xe này quả thật khác xa loại xe có bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong khung xe thì chỉ là sắt thép mỏng manh. Kỳ thật, đây chính là chiếc xe ông chủ chuyên dùng để mua sắm. Lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này, Mộc Tử vừa cảm thấy rất hưng phấn vừa hỏi lão Mạnh những vấn đề như lượng xăng tiêu hao, tăng tốc, thao tác bắt đầu... Mà lão Mạnh vốn là một người mê xe hơi điển hình nên đều trả lời tất cả câu hỏi của Mộc Tử.
Hai người cứ hào hứng như vậy mà đàm luận cả đoạn đường dài từ nhà hàng đến khu mua sắm.
Mộc Tử cầm giấy ghi chép qua lại khắp các quầy hàng. Sau nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc hắn đã mua sắm xong xuôi.
Lúc hắn đang chất những đồ vật vừa mua lên xe thì lão Mạnh nói: "Chúng ta trở về thôi."
Nghe đến đó, Mộc Tử chất nốt đồ đạc lên xe rồi nói: "Tôi còn chưa đi mua sách đây này! Mau mau đưa tôi đến tiệm sách Danh Đô rồi hãy về."
"Tiệm sách Danh Đô?" Lão Mạnh ngớ người hỏi lại: "Tiệm sách Danh Đô ở đâu?"
"Ở bên cạnh Nhà nghỉ Kinh doanh Danh Đô. Đi thôi!" Mộc Tử đáp.
Một lần nữa, chiếc xe Jeep lại khởi động rồi lập tức lao về hướng của Nhà nghỉ Kinh Doanh Danh Đô.
Trên đường đi, Mộc Tử chỉ vào tiệm Inte trên đường rồi hỏi một cách lơ đãng: "Đã lâu tôi chưa lên mạng rồi. Haizz, thật là nhớ cảm giác đó ah... Chú Mạnh, chú có biết lên mạng hay không?"
"Gì..." Lão Mạnh nghiêng điếu thuốc đang ngậm trên miệng rồi ngạo nghễ nói: "Người trẻ tuổi, cậu đường xem thường tôi à nha? Gì mà có biết lên mạng hay không chứ? Tôi thường hay chơi Need For Speed và Counter Strike mà không có đối thủ đấy nhé!"
"Không có đối thủ... Ha ha ha..." Bỗng nhiên Mộc Tử cười rộ. Dường như hắn không tin lời nói này của lão Mạnh.
"Cậu cười cái gì? Không tin à? Chú Mạnh đây, năm năm trước đã vọc máy vi tính. Đến nay, cũng có thể xem là một thiên tài máy tính rồi đó! Hừ, cậu không nên coi rẻ ta như vậy..."
"Vậy sao?" Mộc Tử gãi ót rồi nói: "Hay là như vầy, chú có hứng thú đọ súng với tôi hay không? Ý tôi là... chơi Counter Strike ấy. Thế nào, tối nay chúng ta sẽ luận bàn chứ?"
"Dừng..." Lão Mạnh vừa lái xe vừa khinh thường nói: "Tôi không tranh cường hiếu thắng với những người trẻ tuổi như cậu... Buổi tối, tôi còn phải về nhà dỗ dành con cái..."
"Hì hì, rõ ràng là không dám mà." Mộc Tử khoanh tay rồi làm ra vẻ: Rõ ràng là khoác lác.
"Đấu thì đấu! Nhưng tôi nói trước, nếu thua thì cậu phải trả giá thật đắt đó!" Lão Mạnh bị Mộc Tử khích tướng nên lập tức nhận thư khiêu chiến.
"Được thôi." Mộc Tử làm ra vẻ "Ai sợ ai" rồi nói tiếp: "Nếu ai thua thì phải trả tiền Inte và phải mua thuốc lá cho đối phương ba năm. Được chứ?"
"Một lời đã định!" Lão Mạnh vốn là một tên nghiện hút thuốc lá nên khi nghe câu "trả cho đối phương tiền thuốc lá ba năm" mắt lão lập tức sáng lên rồi lập tức đáp ứng.
Chiếc xe nhanh chóng đưa Mộc Tử tới Nhà nghỉ Kinh doanh Danh Đô. Mộc Tử xuống xe rồi đi đến hàng rào bên ngoài. Riêng lão Mạnh thì về trước.
Hiện tại, ta phải suy diễn lại mọi chi tiết cho bước cuối cùng của kế hoạch!
Mộc Tử đứng trước hàng rào rồi nheo mắt nhìn sợi dây kẽm đang ăn sâu trên cột điện.
"Kế hoạch này không theo phong cách mà ta thích..." Trong lòng hắn thì thào.
Kế hoạch này quá tàn nhẫn và máu me...!!!
/129
|