Cổ Mãnh nói năng không rành mạch nhưng do nghe suốt một thời gian dài, Triệu Đỉnh Long vẫn có đủ năng lực để đoán ra đại ý. Nếu hắn nói bên ngoài có rất nhiều tiền (đa ngân), có lẽ bên ngoài đúng là có nhiều người (đa nhân).
Nhưng trong lúc này điều đó đã không còn quan trọng. Điều khẩn cấp nhất là phải biết người rình mình là ai. Vì vậy, Triệu Đỉnh Long đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào Cổ Mãnh, nặng giọng hỏi: "Cổ Mãnh! Ngươi dậy sớm như vậy để làm gì?"
"Đi... Nước tiểu... Đi tiểu..." Dưới ánh đèn trộn lẫn với ánh sáng buổi sớm, khuôn mặt bẩn thỉu của Cổ Mãnh tỏ ra cực kỳ ngây thơ, đôi mắt tuy rất đẹp nhưng lại tỏa ra vầng hào quang khờ dại như cá chết.
Triệu Đỉnh Long nhíu mày, bước đến hai bước, thấp giọng hỏi: "Có phải vừa rồi ngươi nhìn lén ở ngoài cửa sổ văn phòng không?"
Cổ Mãnh gật đầu, không hề do dự: "Vâng... Đúng, ông chủ dậy sớm để làm... làm gì?"
Thì ra là thằng nhóc này, thế thì dễ thôi.
Triệu Đỉnh Long thầm thở phào nhẹ nhõm, song tay hắn vẫn nắm chặt bả vai Cổ Mãnh, giọng nói dần trở nên nghiêm túc hơn: "Không được đem chuyện vừa rồi nói cho người khác biết, đến cha mẹ của mình cũng không được, hiểu chưa! Bằng không thì, hừ hừ..." Tay Triệu Đỉnh Long nắm thành quyền rồi hươ trước mắt Cổ Mãnh.
Vì khờ nên bất kể là ở nhà hay ngoài chợ, Cổ Mãnh vẫn luôn bị nhiều người bắt nạt và cũng chính điều đó trong lòng hắn đã nuôi dưỡng tâm lí sợ hãi đối với nắm đấm. Mỗi lần bị đe dọa như thế, hắn sẽ run rẩy, sẽ mặt vàng như nghệ, thậm chí kinh hãi như chú mèo nhỏ.
"Hiểu... hiểu rồi." Quả nhiên Cổ Mãnh đã gật đầu với đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, ánh mắt này vẫn nhìn vào nắm đấm đang lắc lư của Triệu Đỉnh Long không ngừng, dường như hắn lo rằng nắm đấm đó sẽ biến thành một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào người và khiến mình tan xương nát thịt...
Triệu Đỉnh Long híp đôi mắt hình tam giác của mình rồi gật gù đắc ý. Sau mới đến trước mặt Cổ Mãnh, thấp giọng nói: "Không nên hiếu kỳ như thế nữa, cũng không được nói lung tung... Nếu nói ra, ngươi sẽ biết tay ta! Nhưng nếu nghe lời và không nói gì cả thì mỗi tháng ta sẽ tăng lương cho ngươi thêm một trăm đồng!"
Cổ Mãnh gật đầu một cách liều mạng, xem ra đe dọa và dụ dỗ đã có hiệu quả.
Đến đây, Triệu Đỉnh Long chợt nhớ đến lời Cổ Mãnh nói lúc mới gặp, liền hỏi: "Vừa nãy chạy đến đây, ngươi đã nói cái gì?"
Cổ Mãnh nhìn chằm chằm vào Triệu Đỉnh Long nhưng không hề nói một lời. Hắn vốn thấp hơn họ Triệu cả một đầu, thế nên trước nay vẫn ngẩng đầu nhìn lên để nói chuyện với Triệu Đỉnh Long. Mà từ góc độ của Triệu Đỉnh Long thì chỉ thấy tròng mắt Cổ Mãnh trợn trắng như cá chết. Bấy nhiêu đã quá đủ để nhận xét người này thuộc dạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển...
Sau khi Triệu Đỉnh Long hỏi xong được một lúc, Cổ Mãnh vẫn im lặng như trước, xem ra không có ý định lên tiếng.
Triệu Đỉnh Long không thể chờ đợi thêm, thấp giọng quát: "Hỏi ngươi thì ngươi cứ nói, điếc à?" Đối mặt với một thiếu niên tối dạ, không cần phải đeo chiếc mặt nạ bình dị, gần gũi làm gì.
Cổ Mãnh lắc đầu, vẫn không lên tiếng.
Triệu Đỉnh Long nhíu mày rồi nói: "Nói chuyện đi, câm rồi hả?"
Cuối cùng Cổ Mãnh cũng chịu nói chuyện, chỉ là giọng nói hơi lắp bắp: "Ông chủ, không phải... không phải ngươi bảo ta không được... không được nhiều chuyện sao?"
Triệu Đỉnh Long vuốt lông mày một cách bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy buồn bực hết sức. Nói chuyện với một kẻ đầu óc không phát triển quả thật có độ khó rất lớn.
"Bây giờ ngươi mau trả lời cho ta biết, ngươi vừa nói cái gì?"
"Ta nói ở bên ngoài... bên ngoài có rất nhiều bạc." Cổ Mãnh lập tức lập lại một lần nữa.
("Đa ngân - nhiều bạc" ở đây thật ra là "đa nhân - nhiều người", bởi vì Cổ Mãnh là kẻ khờ nên nói chệch đi)
"Ở đâu?"
"Ở... ở trước cổng!" Cổ Mãnh duỗi ngón tay chỉ về phía cửa chính.
Triệu Đỉnh Long nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới năm giờ sáng. Sớm như vậy mà bên ngoài có rất nhiều người, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Là tai nạn giao thông hay là xô xát?
Cùng một chút lòng hiếu kỳ, Triệu Đỉnh Long rảo bước về phía cửa chính. Nhưng sau vài bước, hắn phát hiện Cổ Mãnh vẫn khúm núm theo sau mình, trong lòng không khỏi buồn bực mà nói: "Theo ta làm gì nữa? Tranh thủ về ký túc xá gọi mọi người dậy đi! Năm giờ sáng rồi!"
Như được tha bổng, Cổ Mãnh vội vàng xoay người, bỏ chạy về ký túc xá...
"Đồ ngu!" Triệu Đỉnh Long vừa thầm mắng vừa tiếp tục ra trước cổng. Theo thói quen, hắn đưa mắt vào khe cửa để nhìn sơ tình hình ở bên ngoài.
Quả nhiên ngoài cửa xuất hiện rất nhiều người, có lẽ trên trăm! Nhưng chẳng hề có tai nạn, chém nhau cho cam... mà những người này đang xúm lại trước cổng chính nhà hắn!
Những người này phần lớn là ông bà cụ tuổi già sức yếu, ngoài ra còn có vài đứa trẻ hoặc ngồi hoặc đứng, hoàn toàn ngăn cản lối ra vào. Nhìn về hướng đối diện cổng chính thì lại thấy một tấm vải màu trắng căng ngang, mặc dù bên trên không có chữ nhưng tràn ngập những dấu tay màu đỏ tươi. Nếu nhìn lướt qua, có lẽ sẽ cho rằng đó là một bãi máu.
Giữa tấm vải là một ảnh chụp đen trắng đã được phóng to, người trong ảnh là một thiếu niên đang cười rất tươi. Chỉ là khi nhận ra thiếu niên, đôi mắt tam giác của Triệu Đỉnh Long trợn trừng.
Thiếu niên có khuôn mặt quen thuộc đó chính là người đã chết trong xưởng, Tiết Tích!
Người của thôn Thanh Tuyền cố ý làm lớn để gây phiền phức cho mình!
Triệu Đỉnh Long cảm thấy da đầu tê dại, bàn tay đang nắm khóa cửa chợt rụt lại.
Nếu không có người cổ động, những thôn dân vô tri sao có thể đồng lòng? Mẹ kiếp, ai bày ra mưu ma chước quỷ này?
Bọn chúng cấm cửa, vậy mình phải làm gì đây?
Giờ trời đã sáng, người đi đường mỗi lúc một tăng. Thỉnh thoảng có một vài người hiếu kỳ xúm vào tham gia, điều này làm đội ngũ "trừng phạt" càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.
Mình phải giải quyết thật nhanh...
... Nếu không, sau này sẽ không thể lăn lộn ở đây được nữa!
Triệu Đỉnh Long tựa lưng trên cửa sắt, hai tay ôm chặt cái đầu trọc lóc của mình, trong đầu âm thầm nghĩ cách...
-----o0o-----
Hình ảnh tạm chuyển đến ngoài cửa nhà máy nội thật Đỉnh Long, nơi đây là một khách sạn đơn sơ cách cửa chính hơn một trăm mét. Trong một căn phòng của khách sạn, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc sóng vai nhau đứng trước cửa số nhằm quan sát tình hình ở trước cổng nhà máy Đỉnh Long bằng ống nhòm.
"Ngươi cho rằng cách này có tác dụng sao?" Âu Dương Lục Sắc nhìn vào cánh cổng im lìm, chậm rãi hỏi Mộc Tử.
"Nếu Triệu Đỉnh Long là du côn, chiêu này sẽ không có tác dụng. Nhưng nếu hắn là một thương nhân khôn khéo, chiêu này sẽ có tác dụng. Ta cũng không dám chắc điều gì, dù sao chưa hề giao phong chính diện, sự hiểu biết về hắn quá ít." Mộc Tử trầm ngâm rồi trả lời.
"Nếu vậy vì sao chúng ta không gia nhập đội ngũ của thôn dân mà lại trốn ở đây? Đã vậy còn bảo thôn trưởng giữ bí mật để bọn họ không biết chúng ta cổ động? Dù sao bây giờ chúng ta đang làm chuyện tốt một cách quang minh chính đại, chứ không phải thiết kế chi tiết để giết người ngoài ý muốn..." Âu Dương Lục Sắc tỏ ra nghi ngờ.
"Bản thân người vạch ra kế hoạch phải tránh xa trung tâm của vòng xoáy, như vậy mới có thể ứng phó với những tình huống sẽ xuất hiện, từ đó phần thắng mới gia tăng. Ví dụ như nếu chiêu này không có hiệu quả đối với Triệu Đỉnh Long, thì mặc dù thất bại keo này nhưng ít ra Triệu Đỉnh Long chưa đối diện với chúng ta và không rõ đối thủ thật sự là ai. Điều này cũng như chúng ta đang ở trong tối mà Triệu Đỉnh Long lại ở ngoài sáng, cuộc chiến diễn ra như vậy chẳng phải có lợi cho chúng ta sao?"
Bày mưu tính kế!
Âu Dương Lục Sắc nhìn Mộc Tử đến xuất thần, trong đầu bất chợt nghĩ đến câu thành ngữ này...
Nhưng trong lúc này điều đó đã không còn quan trọng. Điều khẩn cấp nhất là phải biết người rình mình là ai. Vì vậy, Triệu Đỉnh Long đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào Cổ Mãnh, nặng giọng hỏi: "Cổ Mãnh! Ngươi dậy sớm như vậy để làm gì?"
"Đi... Nước tiểu... Đi tiểu..." Dưới ánh đèn trộn lẫn với ánh sáng buổi sớm, khuôn mặt bẩn thỉu của Cổ Mãnh tỏ ra cực kỳ ngây thơ, đôi mắt tuy rất đẹp nhưng lại tỏa ra vầng hào quang khờ dại như cá chết.
Triệu Đỉnh Long nhíu mày, bước đến hai bước, thấp giọng hỏi: "Có phải vừa rồi ngươi nhìn lén ở ngoài cửa sổ văn phòng không?"
Cổ Mãnh gật đầu, không hề do dự: "Vâng... Đúng, ông chủ dậy sớm để làm... làm gì?"
Thì ra là thằng nhóc này, thế thì dễ thôi.
Triệu Đỉnh Long thầm thở phào nhẹ nhõm, song tay hắn vẫn nắm chặt bả vai Cổ Mãnh, giọng nói dần trở nên nghiêm túc hơn: "Không được đem chuyện vừa rồi nói cho người khác biết, đến cha mẹ của mình cũng không được, hiểu chưa! Bằng không thì, hừ hừ..." Tay Triệu Đỉnh Long nắm thành quyền rồi hươ trước mắt Cổ Mãnh.
Vì khờ nên bất kể là ở nhà hay ngoài chợ, Cổ Mãnh vẫn luôn bị nhiều người bắt nạt và cũng chính điều đó trong lòng hắn đã nuôi dưỡng tâm lí sợ hãi đối với nắm đấm. Mỗi lần bị đe dọa như thế, hắn sẽ run rẩy, sẽ mặt vàng như nghệ, thậm chí kinh hãi như chú mèo nhỏ.
"Hiểu... hiểu rồi." Quả nhiên Cổ Mãnh đã gật đầu với đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, ánh mắt này vẫn nhìn vào nắm đấm đang lắc lư của Triệu Đỉnh Long không ngừng, dường như hắn lo rằng nắm đấm đó sẽ biến thành một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào người và khiến mình tan xương nát thịt...
Triệu Đỉnh Long híp đôi mắt hình tam giác của mình rồi gật gù đắc ý. Sau mới đến trước mặt Cổ Mãnh, thấp giọng nói: "Không nên hiếu kỳ như thế nữa, cũng không được nói lung tung... Nếu nói ra, ngươi sẽ biết tay ta! Nhưng nếu nghe lời và không nói gì cả thì mỗi tháng ta sẽ tăng lương cho ngươi thêm một trăm đồng!"
Cổ Mãnh gật đầu một cách liều mạng, xem ra đe dọa và dụ dỗ đã có hiệu quả.
Đến đây, Triệu Đỉnh Long chợt nhớ đến lời Cổ Mãnh nói lúc mới gặp, liền hỏi: "Vừa nãy chạy đến đây, ngươi đã nói cái gì?"
Cổ Mãnh nhìn chằm chằm vào Triệu Đỉnh Long nhưng không hề nói một lời. Hắn vốn thấp hơn họ Triệu cả một đầu, thế nên trước nay vẫn ngẩng đầu nhìn lên để nói chuyện với Triệu Đỉnh Long. Mà từ góc độ của Triệu Đỉnh Long thì chỉ thấy tròng mắt Cổ Mãnh trợn trắng như cá chết. Bấy nhiêu đã quá đủ để nhận xét người này thuộc dạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển...
Sau khi Triệu Đỉnh Long hỏi xong được một lúc, Cổ Mãnh vẫn im lặng như trước, xem ra không có ý định lên tiếng.
Triệu Đỉnh Long không thể chờ đợi thêm, thấp giọng quát: "Hỏi ngươi thì ngươi cứ nói, điếc à?" Đối mặt với một thiếu niên tối dạ, không cần phải đeo chiếc mặt nạ bình dị, gần gũi làm gì.
Cổ Mãnh lắc đầu, vẫn không lên tiếng.
Triệu Đỉnh Long nhíu mày rồi nói: "Nói chuyện đi, câm rồi hả?"
Cuối cùng Cổ Mãnh cũng chịu nói chuyện, chỉ là giọng nói hơi lắp bắp: "Ông chủ, không phải... không phải ngươi bảo ta không được... không được nhiều chuyện sao?"
Triệu Đỉnh Long vuốt lông mày một cách bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy buồn bực hết sức. Nói chuyện với một kẻ đầu óc không phát triển quả thật có độ khó rất lớn.
"Bây giờ ngươi mau trả lời cho ta biết, ngươi vừa nói cái gì?"
"Ta nói ở bên ngoài... bên ngoài có rất nhiều bạc." Cổ Mãnh lập tức lập lại một lần nữa.
("Đa ngân - nhiều bạc" ở đây thật ra là "đa nhân - nhiều người", bởi vì Cổ Mãnh là kẻ khờ nên nói chệch đi)
"Ở đâu?"
"Ở... ở trước cổng!" Cổ Mãnh duỗi ngón tay chỉ về phía cửa chính.
Triệu Đỉnh Long nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới năm giờ sáng. Sớm như vậy mà bên ngoài có rất nhiều người, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Là tai nạn giao thông hay là xô xát?
Cùng một chút lòng hiếu kỳ, Triệu Đỉnh Long rảo bước về phía cửa chính. Nhưng sau vài bước, hắn phát hiện Cổ Mãnh vẫn khúm núm theo sau mình, trong lòng không khỏi buồn bực mà nói: "Theo ta làm gì nữa? Tranh thủ về ký túc xá gọi mọi người dậy đi! Năm giờ sáng rồi!"
Như được tha bổng, Cổ Mãnh vội vàng xoay người, bỏ chạy về ký túc xá...
"Đồ ngu!" Triệu Đỉnh Long vừa thầm mắng vừa tiếp tục ra trước cổng. Theo thói quen, hắn đưa mắt vào khe cửa để nhìn sơ tình hình ở bên ngoài.
Quả nhiên ngoài cửa xuất hiện rất nhiều người, có lẽ trên trăm! Nhưng chẳng hề có tai nạn, chém nhau cho cam... mà những người này đang xúm lại trước cổng chính nhà hắn!
Những người này phần lớn là ông bà cụ tuổi già sức yếu, ngoài ra còn có vài đứa trẻ hoặc ngồi hoặc đứng, hoàn toàn ngăn cản lối ra vào. Nhìn về hướng đối diện cổng chính thì lại thấy một tấm vải màu trắng căng ngang, mặc dù bên trên không có chữ nhưng tràn ngập những dấu tay màu đỏ tươi. Nếu nhìn lướt qua, có lẽ sẽ cho rằng đó là một bãi máu.
Giữa tấm vải là một ảnh chụp đen trắng đã được phóng to, người trong ảnh là một thiếu niên đang cười rất tươi. Chỉ là khi nhận ra thiếu niên, đôi mắt tam giác của Triệu Đỉnh Long trợn trừng.
Thiếu niên có khuôn mặt quen thuộc đó chính là người đã chết trong xưởng, Tiết Tích!
Người của thôn Thanh Tuyền cố ý làm lớn để gây phiền phức cho mình!
Triệu Đỉnh Long cảm thấy da đầu tê dại, bàn tay đang nắm khóa cửa chợt rụt lại.
Nếu không có người cổ động, những thôn dân vô tri sao có thể đồng lòng? Mẹ kiếp, ai bày ra mưu ma chước quỷ này?
Bọn chúng cấm cửa, vậy mình phải làm gì đây?
Giờ trời đã sáng, người đi đường mỗi lúc một tăng. Thỉnh thoảng có một vài người hiếu kỳ xúm vào tham gia, điều này làm đội ngũ "trừng phạt" càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.
Mình phải giải quyết thật nhanh...
... Nếu không, sau này sẽ không thể lăn lộn ở đây được nữa!
Triệu Đỉnh Long tựa lưng trên cửa sắt, hai tay ôm chặt cái đầu trọc lóc của mình, trong đầu âm thầm nghĩ cách...
-----o0o-----
Hình ảnh tạm chuyển đến ngoài cửa nhà máy nội thật Đỉnh Long, nơi đây là một khách sạn đơn sơ cách cửa chính hơn một trăm mét. Trong một căn phòng của khách sạn, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc sóng vai nhau đứng trước cửa số nhằm quan sát tình hình ở trước cổng nhà máy Đỉnh Long bằng ống nhòm.
"Ngươi cho rằng cách này có tác dụng sao?" Âu Dương Lục Sắc nhìn vào cánh cổng im lìm, chậm rãi hỏi Mộc Tử.
"Nếu Triệu Đỉnh Long là du côn, chiêu này sẽ không có tác dụng. Nhưng nếu hắn là một thương nhân khôn khéo, chiêu này sẽ có tác dụng. Ta cũng không dám chắc điều gì, dù sao chưa hề giao phong chính diện, sự hiểu biết về hắn quá ít." Mộc Tử trầm ngâm rồi trả lời.
"Nếu vậy vì sao chúng ta không gia nhập đội ngũ của thôn dân mà lại trốn ở đây? Đã vậy còn bảo thôn trưởng giữ bí mật để bọn họ không biết chúng ta cổ động? Dù sao bây giờ chúng ta đang làm chuyện tốt một cách quang minh chính đại, chứ không phải thiết kế chi tiết để giết người ngoài ý muốn..." Âu Dương Lục Sắc tỏ ra nghi ngờ.
"Bản thân người vạch ra kế hoạch phải tránh xa trung tâm của vòng xoáy, như vậy mới có thể ứng phó với những tình huống sẽ xuất hiện, từ đó phần thắng mới gia tăng. Ví dụ như nếu chiêu này không có hiệu quả đối với Triệu Đỉnh Long, thì mặc dù thất bại keo này nhưng ít ra Triệu Đỉnh Long chưa đối diện với chúng ta và không rõ đối thủ thật sự là ai. Điều này cũng như chúng ta đang ở trong tối mà Triệu Đỉnh Long lại ở ngoài sáng, cuộc chiến diễn ra như vậy chẳng phải có lợi cho chúng ta sao?"
Bày mưu tính kế!
Âu Dương Lục Sắc nhìn Mộc Tử đến xuất thần, trong đầu bất chợt nghĩ đến câu thành ngữ này...
/129
|