Mộc Tử nói rằng hắn đang đói bụng và muốn ăn rất nhiều món.
Nhưng khi Âu Dương Lục Sắc đem một mâm màn thầu nướng với màu sắc lẫn hương vị rất tốt đến trước mặt hắn thì lúc này, Mộc Tử chỉ ăn tượng trưng vài miếng rồi dừng việc nhai nuốt.
Tuy tầm mắt của hắn đang nhìn song song vào một chỗ trong hư không nhưng dường như đã chìm vào trong suy tư trầm trọng.
Ngồi ở bên cạnh Mộc Tử, Âu Dương Lục Sắc lo lắng nên lắc cánh tay và kéo suy nghĩ của hắn trở về sự thật.
"Mộc Tử à, em không muốn anh nghĩ đến những việc đó, được không anh?" Âu Dương Lục Sắc nhẹ nhàng nói.
"Chuyện gì? Em biết anh đang nghĩ đến việc gì sao?" Mộc Tử chậm rãi nghiêng đầu rồi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lục Sắc mà hỏi một cách chậm rãi.
"Em chỉ lo sợ anh dùng phương pháp của mình để giải quyết chuyện này... Nhưng, Mộc Tử à, chúng ta không phải chúa cứu thế. Chuyện này có lẽ chúng ta sẽ hỗ trợ nhưng em nghĩ không cần phải giết người để giải quyết vấn đề." Âu Dương Lục Sắc nhận ra ánh mắt của Mộc Tử đang nóng rực nên giọng nói đã hơi mất tự nhiên. Tuy vậy, rốt cuộc nàng cũng nói ra hoàn chỉnh điều mình đang lo lắng.
Đúng vậy, bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường. Cho dù đang ở trong kỳ nghỉ, bọn họ vẫn là Hắc Bạch Vô Thường. Bọn họ đã giết người, bọn họ đã có thói quen sử dụng cách giết người để giải quyết vấn đề.
Thế nhưng, chuyện ở trước mắt căn bản không thể dựa vào cách giết người mà có thể giải quyết vấn đề. Ở nhiều sự việc xảy ra trước mắt, pháp luật mới là cách hữu hiệu để giải quyết, cho dù con đường để hoàn thành mục tiêu này có phần xa xôi và đầy chông gai...
Âu Dương Lục Sắc biết Mộc Tử rất thù hận tội ác, hắn hận loại người như Triệu Đỉnh Long nên nàng rất lo lắng... Nàng lo lắng Mộc Tử sẽ lại giết chóc, sẽ lại sử dụng cách giải quyết vấn đề mà họ vẫn hay dùng.
"Anh không thích giết người." Mộc Tử nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lục Sắc, câu này khá chậm rãi.
"Giết người chỉ là chuyện bất đắc dĩ, cứ như chuyện của Triệu Đỉnh Long bây giờ, cho dù giết hắn thì Tiết Tích cũng không thể phục sinh. Ông cụ Tiết cũng không thể nhận được bồi thường về tổn thất kinh tế lẫn tinh thần. Lục Sắc à, cho dù anh hận Triệu Đỉnh Long thấu xương khi nghe lão trưởng thôn và các thôn dân lên án hắn. Thậm chí, anh bắt đầu có sát ý nhưng đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo. Lần này, anh đã kiềm chế sát ý và một mực tự hỏi chính bản thân mình: Phương pháp nào giải quyết vấn đề này hữu hiệu nhất, thay vì phải giết người?"
Âu Dương Lục Sắc nắm tay của Mộc Tử thật chặt, nàng một mực không trả lời hắn nhưng sức trên tay đã thầm nói cho Mộc Tử biết: Mộc Tử phải như vậy mới được.
Nếu làm bất cứ chuyện quá nhiều thì sẽ nghiện.
Từ lần đầu tiên dùng kỹ thuật máy vi tính đánh cắp tài khoản của Sở Tuyết Lâm và trợ giúp Lý Thiên hoàn thành thuận lợi "kế hoạch Ác Mộng" đến khi chính thức gia nhập Hắc Bạch Vô Thường, Âu Dương Lục Sắc đã đích thân tham gia, hoàn thành "Kế hoạch giết người trong phòng tắm". Và nàng cảm thấy rõ ràng: Mình đã thay đổi.
Nếu "mình" ngây thơ, hồn nhiên đã biến mất thì khi dùng phương pháp giết người để tiêu diệt tội ác đã tạo ra cảm giác thành tựu nhỏ nhoi ẩn sâu trong lòng nàng. Loại cảm giác này không ngừng rục rịch trong lòng Âu Dương Lục Sắc...
Khi Âu Dương Lục Sắc ngồi trong căn phòng lạnh như băng của Tiết Đại Gia và chính tai nghe hết đoạn câu chuyện thê thảm từ miệng lão trưởng thôn thì cũng có cảm giác đáng thương. Cùng với đó, một luồng sát ý bắt đầu nảy sinh ở đáy lòng nàng: Loại người cặn bã như Triệu Đỉnh Long thì còn có tư cách gì sống trên thế giới này, hắn còn muốn làm bao nhiêu chuyện xấu thì mới nhận được trừng phạt xứng đáng đây? Vì sao... không giết hắn đi?
Lúc ấy, Âu Dương Lục Sắc hoàn toàn chấn động và kinh ngác đối với ý nghĩ này của mình.
Tuy câu chuyện của Tiết Đại Gia thê lương, Triệu Đỉnh Long cũng hoàn toàn đánh giận, nhưng tại sao nàng lại nghĩ đến từ "giết người", một từ ngữ nhạy cảm, đến như vậy?
Huống hồ thời gian mình gia nhập Hắc Bạch Vô Thường ngắn ngủi, như vậy Mộc Tử đã giết nhiều người thì sao đây?"
Cứ phát triển thế này, Hắc Bạch Vô Thường sẽ biến thành dạng người gì?
Âu Dương Lục Sắc cảm thấy không rét mà run.
Nàng một mực lo lắng Mộc Tử sẽ sinh ra một loại tâm lý mẫn cảm. Đó là khi gặp được sự việc có liên quan đến tội ác liền không nhịn được mà nghĩ đến giết chóc. Nói vậy thì vấn đề sẽ dần trở nên nghiêm trọng hơn.
"Nếu có một ngày, Mộc Tử biến thành một cỗ máy giết người như ngóe thì sẽ là tình cảnh nào?" Chỉ mới nghĩ, Âu Dương Lục Sắc đã cảm thấy khủng bố.
Nàng cần, chính là một nam tử hán có tinh thần trọng nghĩa. Nàng cần, chính là một Mộc Tử sử dụng đầu óc cùng trí tuệ của mình giúp đỡ chính nghĩa chứ không phải một sát thủ có tâm lý vặn vẹo, động một chút lại trở thành một sát thủ máu lạnh chuyên tạo ra kế hoạch ngoài ý muốn.
Bây giờ, câu trả lời của Mộc Tử khiến nàng yên tâm.
Mộc Tử có chừng mực của mình.
Hắn không phải là người bình thường nên hắn càng hiểu được cách điều tiết tâm lý của mình.
Vậy là mình thần hồn nát thần tính nên lo lăng quá độ sao?
Trong lúc Âu Dương Lục Sắc còn đang cảm thấy buồn cười vì cảm giác lo lắng của mình thì bỗng nhiên Mộc Tử đứng lên rồi nói với nàng: "Lục Sắc, giúp anh chuẩn bị mấy thứ. Anh muốn triển khai kế hoạch rồi. Lần này nhất định lại thay Tiết Đại Gia đòi lại một chữ công bằng!"
"Được! Em tin anh nhất định có thể làm được!" Âu Dương Lục Sắc vừa nói xong thì kích động đứng lên: "Như vậy, chúng ta phải làm thế nào..."
-----o0o-----
Bầu trời phương đông vừa xuất hiện ánh sáng màu trắng, cái loa quảng bá của thôn Thanh Tuyền vốn đã xếp xó rất lâu, quanh năm cũng chả mấy lần sử dụng, bắt đầu vang lên không dứt.
"Tất cả nhà thân cận trong thôn lập tức tập hợp ở trước cửa thôn ủy..." Giọng nói già nua của lão trưởng thôn quanh quẩn khắp thôn xóm nhằm thúc giục các thôn dân vẫn còn đang nằm trong chăn ấm mau nhanh chóng rời khỏi giường để chạy đến trước cửa ra vào của thôn ủy.
Đúng sau giờ sáng, tất cả thôn dân của thôn Thanh Tuyền, bao giờ già trẻ gái trai, tổng cộng một trăm lẻ ba cá nhân, đã đồng loạt tập trung ở khoảng sân trống trước cửa thôn ủy.
Những thôn dân đến sau cùng ngạc nhiên phát hiện hôm nay người đến đây ấy thế mà thật đông đủ, ngay cả phụ nữ có thai, người tàn tật liệt nửa người đang ngồi trên xe lăn cũng nhờ sự trợ giúp của người nhà mà nhao nhao chạy đến. Còn đôi nam nữ thần bí vừa từ nơi khác chuyển đến cũng ở bên trong đám người. Họ đang kích động nói gì đó với lão trưởng thôn.
Giữa bãi sân trống phía trước đám người có đặt một tấm vải trắng dài hai mươi mét. Dưới ánh mặt trời, tấm vải màu trắng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nhìn thấy mọi người đã tập hợp đông đủ, lão trưởng thôn leo lên một cái bàn rồi hắng giọng một cái, kích động hô lên: "Thưa các vị hương thân phụ lão của thôn Thanh Tuyền, hôm nay, chúng ta phải dùng cách của mình thay lão Tiết và đứa con trai chết oan của lão ấy, đòi lại công bằng!"
Sự tình của Tiết Đại Gia đã lan truyền trong thôn từ lâu, nhưng những thôn dân ngay bình thường vốn rất trung thực cũng chỉ có thể cảm thấy đáng thương đối với tao ngộ của lão Tiết mà chưa hề nghĩ đến làm cách nào để trợ giúp lão Tiết lấy lại công bằng.
Như vậy, kế hoạch của Mộc Tử rốt cuộc là dạng gì đây?
Đây là lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường không sử dụng phương pháp giết người để giải quyết vấn đề. Đến cuối cùng, liệu có thành công hay thất bại? Điều này quả thật đáng để chúng ta mong chờ!
Nhưng khi Âu Dương Lục Sắc đem một mâm màn thầu nướng với màu sắc lẫn hương vị rất tốt đến trước mặt hắn thì lúc này, Mộc Tử chỉ ăn tượng trưng vài miếng rồi dừng việc nhai nuốt.
Tuy tầm mắt của hắn đang nhìn song song vào một chỗ trong hư không nhưng dường như đã chìm vào trong suy tư trầm trọng.
Ngồi ở bên cạnh Mộc Tử, Âu Dương Lục Sắc lo lắng nên lắc cánh tay và kéo suy nghĩ của hắn trở về sự thật.
"Mộc Tử à, em không muốn anh nghĩ đến những việc đó, được không anh?" Âu Dương Lục Sắc nhẹ nhàng nói.
"Chuyện gì? Em biết anh đang nghĩ đến việc gì sao?" Mộc Tử chậm rãi nghiêng đầu rồi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lục Sắc mà hỏi một cách chậm rãi.
"Em chỉ lo sợ anh dùng phương pháp của mình để giải quyết chuyện này... Nhưng, Mộc Tử à, chúng ta không phải chúa cứu thế. Chuyện này có lẽ chúng ta sẽ hỗ trợ nhưng em nghĩ không cần phải giết người để giải quyết vấn đề." Âu Dương Lục Sắc nhận ra ánh mắt của Mộc Tử đang nóng rực nên giọng nói đã hơi mất tự nhiên. Tuy vậy, rốt cuộc nàng cũng nói ra hoàn chỉnh điều mình đang lo lắng.
Đúng vậy, bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường. Cho dù đang ở trong kỳ nghỉ, bọn họ vẫn là Hắc Bạch Vô Thường. Bọn họ đã giết người, bọn họ đã có thói quen sử dụng cách giết người để giải quyết vấn đề.
Thế nhưng, chuyện ở trước mắt căn bản không thể dựa vào cách giết người mà có thể giải quyết vấn đề. Ở nhiều sự việc xảy ra trước mắt, pháp luật mới là cách hữu hiệu để giải quyết, cho dù con đường để hoàn thành mục tiêu này có phần xa xôi và đầy chông gai...
Âu Dương Lục Sắc biết Mộc Tử rất thù hận tội ác, hắn hận loại người như Triệu Đỉnh Long nên nàng rất lo lắng... Nàng lo lắng Mộc Tử sẽ lại giết chóc, sẽ lại sử dụng cách giải quyết vấn đề mà họ vẫn hay dùng.
"Anh không thích giết người." Mộc Tử nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lục Sắc, câu này khá chậm rãi.
"Giết người chỉ là chuyện bất đắc dĩ, cứ như chuyện của Triệu Đỉnh Long bây giờ, cho dù giết hắn thì Tiết Tích cũng không thể phục sinh. Ông cụ Tiết cũng không thể nhận được bồi thường về tổn thất kinh tế lẫn tinh thần. Lục Sắc à, cho dù anh hận Triệu Đỉnh Long thấu xương khi nghe lão trưởng thôn và các thôn dân lên án hắn. Thậm chí, anh bắt đầu có sát ý nhưng đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo. Lần này, anh đã kiềm chế sát ý và một mực tự hỏi chính bản thân mình: Phương pháp nào giải quyết vấn đề này hữu hiệu nhất, thay vì phải giết người?"
Âu Dương Lục Sắc nắm tay của Mộc Tử thật chặt, nàng một mực không trả lời hắn nhưng sức trên tay đã thầm nói cho Mộc Tử biết: Mộc Tử phải như vậy mới được.
Nếu làm bất cứ chuyện quá nhiều thì sẽ nghiện.
Từ lần đầu tiên dùng kỹ thuật máy vi tính đánh cắp tài khoản của Sở Tuyết Lâm và trợ giúp Lý Thiên hoàn thành thuận lợi "kế hoạch Ác Mộng" đến khi chính thức gia nhập Hắc Bạch Vô Thường, Âu Dương Lục Sắc đã đích thân tham gia, hoàn thành "Kế hoạch giết người trong phòng tắm". Và nàng cảm thấy rõ ràng: Mình đã thay đổi.
Nếu "mình" ngây thơ, hồn nhiên đã biến mất thì khi dùng phương pháp giết người để tiêu diệt tội ác đã tạo ra cảm giác thành tựu nhỏ nhoi ẩn sâu trong lòng nàng. Loại cảm giác này không ngừng rục rịch trong lòng Âu Dương Lục Sắc...
Khi Âu Dương Lục Sắc ngồi trong căn phòng lạnh như băng của Tiết Đại Gia và chính tai nghe hết đoạn câu chuyện thê thảm từ miệng lão trưởng thôn thì cũng có cảm giác đáng thương. Cùng với đó, một luồng sát ý bắt đầu nảy sinh ở đáy lòng nàng: Loại người cặn bã như Triệu Đỉnh Long thì còn có tư cách gì sống trên thế giới này, hắn còn muốn làm bao nhiêu chuyện xấu thì mới nhận được trừng phạt xứng đáng đây? Vì sao... không giết hắn đi?
Lúc ấy, Âu Dương Lục Sắc hoàn toàn chấn động và kinh ngác đối với ý nghĩ này của mình.
Tuy câu chuyện của Tiết Đại Gia thê lương, Triệu Đỉnh Long cũng hoàn toàn đánh giận, nhưng tại sao nàng lại nghĩ đến từ "giết người", một từ ngữ nhạy cảm, đến như vậy?
Huống hồ thời gian mình gia nhập Hắc Bạch Vô Thường ngắn ngủi, như vậy Mộc Tử đã giết nhiều người thì sao đây?"
Cứ phát triển thế này, Hắc Bạch Vô Thường sẽ biến thành dạng người gì?
Âu Dương Lục Sắc cảm thấy không rét mà run.
Nàng một mực lo lắng Mộc Tử sẽ sinh ra một loại tâm lý mẫn cảm. Đó là khi gặp được sự việc có liên quan đến tội ác liền không nhịn được mà nghĩ đến giết chóc. Nói vậy thì vấn đề sẽ dần trở nên nghiêm trọng hơn.
"Nếu có một ngày, Mộc Tử biến thành một cỗ máy giết người như ngóe thì sẽ là tình cảnh nào?" Chỉ mới nghĩ, Âu Dương Lục Sắc đã cảm thấy khủng bố.
Nàng cần, chính là một nam tử hán có tinh thần trọng nghĩa. Nàng cần, chính là một Mộc Tử sử dụng đầu óc cùng trí tuệ của mình giúp đỡ chính nghĩa chứ không phải một sát thủ có tâm lý vặn vẹo, động một chút lại trở thành một sát thủ máu lạnh chuyên tạo ra kế hoạch ngoài ý muốn.
Bây giờ, câu trả lời của Mộc Tử khiến nàng yên tâm.
Mộc Tử có chừng mực của mình.
Hắn không phải là người bình thường nên hắn càng hiểu được cách điều tiết tâm lý của mình.
Vậy là mình thần hồn nát thần tính nên lo lăng quá độ sao?
Trong lúc Âu Dương Lục Sắc còn đang cảm thấy buồn cười vì cảm giác lo lắng của mình thì bỗng nhiên Mộc Tử đứng lên rồi nói với nàng: "Lục Sắc, giúp anh chuẩn bị mấy thứ. Anh muốn triển khai kế hoạch rồi. Lần này nhất định lại thay Tiết Đại Gia đòi lại một chữ công bằng!"
"Được! Em tin anh nhất định có thể làm được!" Âu Dương Lục Sắc vừa nói xong thì kích động đứng lên: "Như vậy, chúng ta phải làm thế nào..."
-----o0o-----
Bầu trời phương đông vừa xuất hiện ánh sáng màu trắng, cái loa quảng bá của thôn Thanh Tuyền vốn đã xếp xó rất lâu, quanh năm cũng chả mấy lần sử dụng, bắt đầu vang lên không dứt.
"Tất cả nhà thân cận trong thôn lập tức tập hợp ở trước cửa thôn ủy..." Giọng nói già nua của lão trưởng thôn quanh quẩn khắp thôn xóm nhằm thúc giục các thôn dân vẫn còn đang nằm trong chăn ấm mau nhanh chóng rời khỏi giường để chạy đến trước cửa ra vào của thôn ủy.
Đúng sau giờ sáng, tất cả thôn dân của thôn Thanh Tuyền, bao giờ già trẻ gái trai, tổng cộng một trăm lẻ ba cá nhân, đã đồng loạt tập trung ở khoảng sân trống trước cửa thôn ủy.
Những thôn dân đến sau cùng ngạc nhiên phát hiện hôm nay người đến đây ấy thế mà thật đông đủ, ngay cả phụ nữ có thai, người tàn tật liệt nửa người đang ngồi trên xe lăn cũng nhờ sự trợ giúp của người nhà mà nhao nhao chạy đến. Còn đôi nam nữ thần bí vừa từ nơi khác chuyển đến cũng ở bên trong đám người. Họ đang kích động nói gì đó với lão trưởng thôn.
Giữa bãi sân trống phía trước đám người có đặt một tấm vải trắng dài hai mươi mét. Dưới ánh mặt trời, tấm vải màu trắng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nhìn thấy mọi người đã tập hợp đông đủ, lão trưởng thôn leo lên một cái bàn rồi hắng giọng một cái, kích động hô lên: "Thưa các vị hương thân phụ lão của thôn Thanh Tuyền, hôm nay, chúng ta phải dùng cách của mình thay lão Tiết và đứa con trai chết oan của lão ấy, đòi lại công bằng!"
Sự tình của Tiết Đại Gia đã lan truyền trong thôn từ lâu, nhưng những thôn dân ngay bình thường vốn rất trung thực cũng chỉ có thể cảm thấy đáng thương đối với tao ngộ của lão Tiết mà chưa hề nghĩ đến làm cách nào để trợ giúp lão Tiết lấy lại công bằng.
Như vậy, kế hoạch của Mộc Tử rốt cuộc là dạng gì đây?
Đây là lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường không sử dụng phương pháp giết người để giải quyết vấn đề. Đến cuối cùng, liệu có thành công hay thất bại? Điều này quả thật đáng để chúng ta mong chờ!
/129
|