Chớp mắt đã là 9h chạng vạng tối.
Mộc Tử dựa theo chỉ thị của Lý Thiên, tiếp tục đi lòng vòng quanh trong khu vực khổng lồ của biệt thự Hồng Môn. Cuồng phong càng tàn phá dữ dội hơn nữa, gió thổi khiến người người ta mở mắt không ra nổi, mỗi một bước đi của Mộc Tử đều như cố hết sức vậy.
Hắn không ngẩng đầu quan sát xung quanh, nhưng hắn biết rõ, bất kể là người của Sở Thiên Hòa hay là tay sai của Tư Đồ Hồng đều đang âm thầm dò xét nhất cử nhất động của hắn trong mỗi góc. Còn hắn thì giống như một con rối bị mang lên sân khấu, chỉ có thể hành động theo sợi dây trong tay người điều khiển.
Đặc biệt là khi trong lòng vẫn còn lo lắng về sự an toàn của Âu Dương Lục Sắc, đầu óc hắn càng rối loạn.
Hiện tại, hắn gần như đã rẽ ngang rẽ dọc khắp cả biệt thự rồi, nhưng Lý Thiên vẫn để hắn tiếp tục đi.
“Có thể cho tôi trực tiếp nói chuyện với bọn họ hay không? Nếu dạ tiệc này là một trò chơi, vậy thì bất kể kết quả của trò chơi như thế nào, tôi cũng đã chơi chán rồi!” Cuối cùng thì Mộc Tử cũng không thể nhịn được nữa, nói.
“Ha ha, xem ra thì rốt cuộc ngươi cũng hết nhẫn nại rồi.” Âm thanh trong loa đột nhiên thay đổi, trở thành âm thanh già nua, trong giọng nói tràn đầy sự đắc chí.
"Sở Thiên Hòa?" Mộc Tử lạnh lùng hỏi.
“Là ta. Thế nào anh bạn nhỏ, cuối cùng thì ngươi đã bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa đúng không? Nếu như vậy, chắc ngươi đang nghĩ đến Âu Dương Lục Sắc của mình, Sở Sở - con gái Lý thúc của ngươi nhỉ, ha ha… Hai cô gái, một thì quốc sắc thiên hương, một thì hoạt bát đáng yêu, nếu ngươi thật sự cảm thấy mất kiên nhẫn, ta không ngại kết thúc trò chơi này sớm hơn đâu.” Sở Thiên Hòa đắc chí cười khẩy.
“Đừng làm bọn họ bị thương, dù chỉ một chút!” Mộc Tử nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi sẽ làm theo những gì ông nói.”
“Rất ngoan.” Sở Thiên Hòa cười ha hả, “Chỉ có điều thời gian của ta rất quý giá, chờ sau khi trừng phạt ngươi, ta còn phải nghĩ biện pháp tiêu diệt Tưởng Hiểu Phân, con đàn bà vô liêm sỉ, phản bội con trai ta… Ta sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian trên người ngươi đâu. Ừ, tốt rồi, ngay bây giờ, ngươi đã nhìn thấy cửa sau cửa sau của biệt thự đúng không?”
Mộc Tử dừng lại rồi nhìn về phía trước, quả nhiên phát hiện phía trước đã là cửa sau của khu biệt thự.
“Nhìn về phía tay trái của ngươi, thấy tòa nhà nhỏ ba tầng bên cạnh căn nhà được đánh số 22 không?”
"Thấy rồi."
“Bây giờ đi vào cửa chính của tòa nhà nhỏ đó.”
Mộc Tử căn cứ theo chỉ thị đi đến phía dưới tòa nhà nhỏ, đèn đường xung quanh đó xuất hiện vấn đề, tắt ngúm, các phòng trong tòa nhà cũng không có chút ánh đèn nào, vì vậy, lúc này Mộc Tử hoàn toàn đưa thân vào trong bóng tối. Mượn ánh sáng mờ mờ của điện thoại, hắn lần mò đến cửa chính của tòa nhà, nhưng lại phát hiện cửa đang bị khóa trái.
“Bây giờ làm theo lời ta nói: ta biết trên người ngươi có lắp máy phát xạ tín hiệu, chỉ cần ngươi nhấn một cái, vô số cảnh sát sẽ xông đến đúng không… Hiện tại, nhấn chốt máy phát tín hiệu của ngươi, sau đó tắt điện thoại di động, trong vòng mười giây chạy ra cổng sau của biệt thự, ở đó có một chiếc xe đang chờ ngươi! Đừng thử giở trò gì, nếu ta không thấy được kết quả ta muốn, trước tiên ta sẽ rạch một dao thật sâu lên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Lục Sắc!”
“Tôi sẽ làm!” Mộc Tử nói xong, hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự nhấn chốt máy phát tín hiệu, ngay sau đó tắt điện thoại di động, nhanh chóng chạy về phía cửa sau của biệt thự. Vừa chạy ra cổng liền phát hiện chiếc Passat màu đen của Tư Đồ Hồng đang đậu ở đó chờ hắn…
Và ngay khi hắn chui vào chiếc Passat, trên tòa nhà biển số hai mươi hai trong khu biệt thự sau lưng đã sáng trưng ánh đèn! Tiếp đó, hơn mười tên cảnh sát võ trang đầy đủ ùa lên, trong chớp mắt đã tầng tầng lớp lớp bao vây tòa nhà nhỏ đó…
Ngồi chờ Mộc Tử trong chiếc Passat màu đen của Tư Đồ Hồng đương nhiên không phải là Tư Đồ Hồng, mà là một người Mộc Tử tuyệt đối không nghĩ đến: tên râu quai nón.
Râu quai nón đảm nhiệm nhân vật lái xe, ở ghế sau của chiếc xe là tên cộng sự cao cao gầy gò, che mặt bằng một tấm lụa đen kia, khẩu súng lục trong tay hắn đang đặt ngay trên ót của Mộc Tử.
Mộc Tử vừa lên xe, râu quai nón liền vội vàng cho xe nhanh chóng rời khỏi cửa khu biệt thự, men theo bờ trái sông Tiểu Khai mà phóng về phía trước.
“Mộc Tử, chúng ta lại gặp nhau.” Tên râu quai nón vừa lái xe vừa cười nói.
“Ván cờ này là do anh bố trí sao.” Mộc Tử thở dài, “Tôi biết ngay mà, Sở Thiên Hòa sẽ không thể nào bố trí được một ván cờ tinh vi như vậy.”
“Là tôi.” Râu quai nón nghiêm túc nói, “Cầm tiền của cố chủ, sẽ vì cố chủ giải quyết vấn đề. Đây luôn là nguyên tắc làm người của tôi, cũng là đạo đức nghề nghiệp. Lần trước tôi đã thất bại, cho nên tôi nhất định phải tìm biện pháp đền bù lại.”
“Phương pháp giết người của anh… anh từng nói không chút sơ hở nào đấy.” Mộc Tử cười gằn, nói.
“Đúng vậy, thật ra lúc này lái xe đến đón cậu, vốn không phải là tôi. Tôi chỉ phụ trách trù hoạch, không quan tâm hành động thực tế. Sở dĩ tôi mạo hiểm tự mình đến đón cậu, chính là vì muốn bày tỏ sự tôn kính của tôi đối với cậu, cá nhân tôi vô cùng kính phục cậu, đương nhiên, còn cả cô bạn gái xinh đẹp kia của cậu nữa. Ý chí của hai người, tình cảm, và cả công nghệ máy tính không thể tưởng tượng nổi, tôi đều kính nể những điều đó vạn phần…”
“Anh muốn đưa tôi đến nơi nào?” Mộc Tử hờ hững hỏi.
"Địa ngục. Hoặc là thiên đường."
Râu quai nón cười nhạt một tiếng, tiện tay mở tivi ở đầu xe.
Bối cảnh là hình ảnh con sông Tiểu Khai mênh mông cuồn cuộn chảy, dưới ánh sáng mờ mờ, từ rừng cây um tùm xung quanh, Mộc Tử có thể miễn cưỡng xác nhận đó là đoạn sông rộng nhất, nước sông chảy siết nhất của dòng sông Tiều Khai, đoạn này nằm ở khu vực chuyển tiếp giữa thành phố Tân Bắc và một thành phố khác, thuộc về khu vực “Lưỡng bất quản” (hai bên không quản lý) hẻo lánh nhất, hoang vu nhất, xung quanh toàn là cỏ hoang đất hoang, cho dù là ban ngày cũng rất hiếm có người trên đường… Một chiếc Steyr đang đỗ trên bờ đê của sông Tiểu Khai, nắng mặt trời chói chang chiếu lên thân xe Steyr, có thể chứng kiến một người đang bị treo lơ lửng trên cành cây phía trên thân xe, chiếc áo khoác trắng tinh của người này bị gió thổi tung lên cao, còn mái tóc dài thì bay toán loạn trong gió…
Âu Dương Lục Sắc! Người bị treo lơ lửng trên cành cây không ngờ lại đúng là Âu Dương Lục Sắc!
Vào khoảnh khắc này, Mộc Tử chỉ cảm thấy máu tươi toàn thân sôi trào trong nháy mắt, sau đó giống như thủy triều cuồn cuộn phun lên đầu với thế không thể ngăn cản được, khi trừng mắt liếc nhìn râu quai nón lần thứ hai, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ ngầu. “Dm…” Mộc Tử chửi bằng câu tục tĩu nhất trong đời hắn.
Sau đó, hắn như một con dã thú tru lên, một đạp đá nát tivi, tiếp đó điên cuồng đấm túi bụi về phía tên râu quai nón đang lái xe.
Râu quai nón kinh hãi né trái tránh phải, vô lăng trong tay đã mất phương hướng, chiếc xe như một tê giác đã uống say, lúc thì đánh qua bên này, khi thì lạng quan bên kia trên bờ đê càng ngày càng hẹp, mấy lần suýt nữa lao xuống dòng sông.
Bốp!
Người cao cao ngồi sau xe không chút do dự dùng báng súng đập thật mạnh lên ót Mộc Tử.
Rên lên một tiếng, Mộc Tử không cam lòng yếu ớt ngã xuống ghế ngồi. Trước khi hai mắt nhắm lại, hắn trợn mắt nhìn râu quai nón với ánh mắt hung ác.
Cho dù râu quai nón đã quen với cuộc sống liếm máu trên đầu đao, khi chứng kiến ánh mắt khi đó của Mộc Tử, hắn cũng không nhìn được rùng mình một cái…
[
Mộc Tử dựa theo chỉ thị của Lý Thiên, tiếp tục đi lòng vòng quanh trong khu vực khổng lồ của biệt thự Hồng Môn. Cuồng phong càng tàn phá dữ dội hơn nữa, gió thổi khiến người người ta mở mắt không ra nổi, mỗi một bước đi của Mộc Tử đều như cố hết sức vậy.
Hắn không ngẩng đầu quan sát xung quanh, nhưng hắn biết rõ, bất kể là người của Sở Thiên Hòa hay là tay sai của Tư Đồ Hồng đều đang âm thầm dò xét nhất cử nhất động của hắn trong mỗi góc. Còn hắn thì giống như một con rối bị mang lên sân khấu, chỉ có thể hành động theo sợi dây trong tay người điều khiển.
Đặc biệt là khi trong lòng vẫn còn lo lắng về sự an toàn của Âu Dương Lục Sắc, đầu óc hắn càng rối loạn.
Hiện tại, hắn gần như đã rẽ ngang rẽ dọc khắp cả biệt thự rồi, nhưng Lý Thiên vẫn để hắn tiếp tục đi.
“Có thể cho tôi trực tiếp nói chuyện với bọn họ hay không? Nếu dạ tiệc này là một trò chơi, vậy thì bất kể kết quả của trò chơi như thế nào, tôi cũng đã chơi chán rồi!” Cuối cùng thì Mộc Tử cũng không thể nhịn được nữa, nói.
“Ha ha, xem ra thì rốt cuộc ngươi cũng hết nhẫn nại rồi.” Âm thanh trong loa đột nhiên thay đổi, trở thành âm thanh già nua, trong giọng nói tràn đầy sự đắc chí.
"Sở Thiên Hòa?" Mộc Tử lạnh lùng hỏi.
“Là ta. Thế nào anh bạn nhỏ, cuối cùng thì ngươi đã bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa đúng không? Nếu như vậy, chắc ngươi đang nghĩ đến Âu Dương Lục Sắc của mình, Sở Sở - con gái Lý thúc của ngươi nhỉ, ha ha… Hai cô gái, một thì quốc sắc thiên hương, một thì hoạt bát đáng yêu, nếu ngươi thật sự cảm thấy mất kiên nhẫn, ta không ngại kết thúc trò chơi này sớm hơn đâu.” Sở Thiên Hòa đắc chí cười khẩy.
“Đừng làm bọn họ bị thương, dù chỉ một chút!” Mộc Tử nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi sẽ làm theo những gì ông nói.”
“Rất ngoan.” Sở Thiên Hòa cười ha hả, “Chỉ có điều thời gian của ta rất quý giá, chờ sau khi trừng phạt ngươi, ta còn phải nghĩ biện pháp tiêu diệt Tưởng Hiểu Phân, con đàn bà vô liêm sỉ, phản bội con trai ta… Ta sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian trên người ngươi đâu. Ừ, tốt rồi, ngay bây giờ, ngươi đã nhìn thấy cửa sau cửa sau của biệt thự đúng không?”
Mộc Tử dừng lại rồi nhìn về phía trước, quả nhiên phát hiện phía trước đã là cửa sau của khu biệt thự.
“Nhìn về phía tay trái của ngươi, thấy tòa nhà nhỏ ba tầng bên cạnh căn nhà được đánh số 22 không?”
"Thấy rồi."
“Bây giờ đi vào cửa chính của tòa nhà nhỏ đó.”
Mộc Tử căn cứ theo chỉ thị đi đến phía dưới tòa nhà nhỏ, đèn đường xung quanh đó xuất hiện vấn đề, tắt ngúm, các phòng trong tòa nhà cũng không có chút ánh đèn nào, vì vậy, lúc này Mộc Tử hoàn toàn đưa thân vào trong bóng tối. Mượn ánh sáng mờ mờ của điện thoại, hắn lần mò đến cửa chính của tòa nhà, nhưng lại phát hiện cửa đang bị khóa trái.
“Bây giờ làm theo lời ta nói: ta biết trên người ngươi có lắp máy phát xạ tín hiệu, chỉ cần ngươi nhấn một cái, vô số cảnh sát sẽ xông đến đúng không… Hiện tại, nhấn chốt máy phát tín hiệu của ngươi, sau đó tắt điện thoại di động, trong vòng mười giây chạy ra cổng sau của biệt thự, ở đó có một chiếc xe đang chờ ngươi! Đừng thử giở trò gì, nếu ta không thấy được kết quả ta muốn, trước tiên ta sẽ rạch một dao thật sâu lên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Lục Sắc!”
“Tôi sẽ làm!” Mộc Tử nói xong, hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự nhấn chốt máy phát tín hiệu, ngay sau đó tắt điện thoại di động, nhanh chóng chạy về phía cửa sau của biệt thự. Vừa chạy ra cổng liền phát hiện chiếc Passat màu đen của Tư Đồ Hồng đang đậu ở đó chờ hắn…
Và ngay khi hắn chui vào chiếc Passat, trên tòa nhà biển số hai mươi hai trong khu biệt thự sau lưng đã sáng trưng ánh đèn! Tiếp đó, hơn mười tên cảnh sát võ trang đầy đủ ùa lên, trong chớp mắt đã tầng tầng lớp lớp bao vây tòa nhà nhỏ đó…
Ngồi chờ Mộc Tử trong chiếc Passat màu đen của Tư Đồ Hồng đương nhiên không phải là Tư Đồ Hồng, mà là một người Mộc Tử tuyệt đối không nghĩ đến: tên râu quai nón.
Râu quai nón đảm nhiệm nhân vật lái xe, ở ghế sau của chiếc xe là tên cộng sự cao cao gầy gò, che mặt bằng một tấm lụa đen kia, khẩu súng lục trong tay hắn đang đặt ngay trên ót của Mộc Tử.
Mộc Tử vừa lên xe, râu quai nón liền vội vàng cho xe nhanh chóng rời khỏi cửa khu biệt thự, men theo bờ trái sông Tiểu Khai mà phóng về phía trước.
“Mộc Tử, chúng ta lại gặp nhau.” Tên râu quai nón vừa lái xe vừa cười nói.
“Ván cờ này là do anh bố trí sao.” Mộc Tử thở dài, “Tôi biết ngay mà, Sở Thiên Hòa sẽ không thể nào bố trí được một ván cờ tinh vi như vậy.”
“Là tôi.” Râu quai nón nghiêm túc nói, “Cầm tiền của cố chủ, sẽ vì cố chủ giải quyết vấn đề. Đây luôn là nguyên tắc làm người của tôi, cũng là đạo đức nghề nghiệp. Lần trước tôi đã thất bại, cho nên tôi nhất định phải tìm biện pháp đền bù lại.”
“Phương pháp giết người của anh… anh từng nói không chút sơ hở nào đấy.” Mộc Tử cười gằn, nói.
“Đúng vậy, thật ra lúc này lái xe đến đón cậu, vốn không phải là tôi. Tôi chỉ phụ trách trù hoạch, không quan tâm hành động thực tế. Sở dĩ tôi mạo hiểm tự mình đến đón cậu, chính là vì muốn bày tỏ sự tôn kính của tôi đối với cậu, cá nhân tôi vô cùng kính phục cậu, đương nhiên, còn cả cô bạn gái xinh đẹp kia của cậu nữa. Ý chí của hai người, tình cảm, và cả công nghệ máy tính không thể tưởng tượng nổi, tôi đều kính nể những điều đó vạn phần…”
“Anh muốn đưa tôi đến nơi nào?” Mộc Tử hờ hững hỏi.
"Địa ngục. Hoặc là thiên đường."
Râu quai nón cười nhạt một tiếng, tiện tay mở tivi ở đầu xe.
Bối cảnh là hình ảnh con sông Tiểu Khai mênh mông cuồn cuộn chảy, dưới ánh sáng mờ mờ, từ rừng cây um tùm xung quanh, Mộc Tử có thể miễn cưỡng xác nhận đó là đoạn sông rộng nhất, nước sông chảy siết nhất của dòng sông Tiều Khai, đoạn này nằm ở khu vực chuyển tiếp giữa thành phố Tân Bắc và một thành phố khác, thuộc về khu vực “Lưỡng bất quản” (hai bên không quản lý) hẻo lánh nhất, hoang vu nhất, xung quanh toàn là cỏ hoang đất hoang, cho dù là ban ngày cũng rất hiếm có người trên đường… Một chiếc Steyr đang đỗ trên bờ đê của sông Tiểu Khai, nắng mặt trời chói chang chiếu lên thân xe Steyr, có thể chứng kiến một người đang bị treo lơ lửng trên cành cây phía trên thân xe, chiếc áo khoác trắng tinh của người này bị gió thổi tung lên cao, còn mái tóc dài thì bay toán loạn trong gió…
Âu Dương Lục Sắc! Người bị treo lơ lửng trên cành cây không ngờ lại đúng là Âu Dương Lục Sắc!
Vào khoảnh khắc này, Mộc Tử chỉ cảm thấy máu tươi toàn thân sôi trào trong nháy mắt, sau đó giống như thủy triều cuồn cuộn phun lên đầu với thế không thể ngăn cản được, khi trừng mắt liếc nhìn râu quai nón lần thứ hai, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ ngầu. “Dm…” Mộc Tử chửi bằng câu tục tĩu nhất trong đời hắn.
Sau đó, hắn như một con dã thú tru lên, một đạp đá nát tivi, tiếp đó điên cuồng đấm túi bụi về phía tên râu quai nón đang lái xe.
Râu quai nón kinh hãi né trái tránh phải, vô lăng trong tay đã mất phương hướng, chiếc xe như một tê giác đã uống say, lúc thì đánh qua bên này, khi thì lạng quan bên kia trên bờ đê càng ngày càng hẹp, mấy lần suýt nữa lao xuống dòng sông.
Bốp!
Người cao cao ngồi sau xe không chút do dự dùng báng súng đập thật mạnh lên ót Mộc Tử.
Rên lên một tiếng, Mộc Tử không cam lòng yếu ớt ngã xuống ghế ngồi. Trước khi hai mắt nhắm lại, hắn trợn mắt nhìn râu quai nón với ánh mắt hung ác.
Cho dù râu quai nón đã quen với cuộc sống liếm máu trên đầu đao, khi chứng kiến ánh mắt khi đó của Mộc Tử, hắn cũng không nhìn được rùng mình một cái…
[
/129
|