Lẽ ra xe của bà chủ xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì kỳ quái. Nhưng khi nghĩ đến những lời nghị luận của đồng nghiệp, trong lòng Mộc Tử cũng không tránh khỏi sinh ra hiếu kỳ.
Chiếc xe đang đậu tại cửa ra vào của một nhà nghỉ cao cấp. Mà trùng hợp chính là ngay ngày hôm qua ông chủ vừa đi đến Quảng Đông để tham gia một khóa huấn luyện doanh nhân, có thể cuối tuần mới trở về. Hiện tại, bà chủ chỉ ở nhà một mình.
Chẳng lẽ...
Vì lòng hiếu kỳ của mình nên Mộc Tử quyết định theo dõi đến cùng. Sau khi đưa mắt nhìn khắp mọi phía, hắn mới thấy một cái quảng trường nằm xiên góc với cửa ra vào của nhà nghỉ. Ngay tại quảng trường này đang có một công ty thương mại ô tô bán xe hơi đại hạ giá. Những người mẫu xe hơi trong trang phục nhân vật hoạt hình với những biểu hiện ngốc nghếch đáng yêu hoặc là xinh đẹp gợi cảm đã đưa đến một lượng người rất lớn. Mộc Tử nhanh chóng chen vào đám đông rồi yên lặng quan sát động tĩnh của chiếc xe Lobo ở phía đối diện.
Mặc dù được bao phủ bởi sự sôi động của tiếng nhạc xen lẫn âm thanh huyên náo của đám người xung quanh nhưng Mộc Tử cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Đột nhiên, hắn phát hiện mình thật sự thích hợp với công việc gián điệp.
Hơn mười phút đã trôi qua, chiếc Lobo vẫn ở nguyên chỗ cũ, không có người nào lên xe hay xuống xe. Ngược lại, bên trong nhà nghỉ lại ra vào đông đúc, hiển nhiên bọn họ không có chút liên quan với chiếc xe Lobo kia.
Xe đứng trước cửa ra vào của nhà nghỉ mà gần đây cũng không có nơi nào khác để đi. Dưới một khoảng thời gian dài như thế có lẽ bà chủ cũng không ở trong xe. Như vậy... chỉ có một khả năng đó là trong khoảng thời gian dài này, bà chủ đều ở bên trong nhà nghỉ.
Một người phụ nữ ở trong nhà nghỉ một khoảng thời gian dài như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì đây...
Chẳng lẽ tất cả lời đồn đều là sự thật hay sao? Cũng có thể đúng, không có lửa thì sao có khói để loại người xảo trá lợi dụng...
Không biết tại sao lần này Mộc Tử không nghĩ đến những từ ngữ khó hiểu mà chỉ nhớ đến mẹ kế của mình, người đàn bà đã lấy đi tất cả tài sản lẫn tiền bạc trong nhà hắn.
Hy vọng bà chủ không phải là loại người như vậy...
Lúc nghĩ đến những điều này thì có một người Mộc Tử rất quen thuộc đi ra từ bên trong nhà nghỉ. Đó là một mỹ nữ sở hữu dáng người yểu điệu và những đường cong ưu mỹ. Mái tóc dài trên đầu nhuộm màu vàng, xỏa xuống ngang vai cùng với gương mặt trái xoan không tì vết... Không phải bà chủ thì là ai!!!
Phía sau bà chủ có một người đàn ông. Người này có bộ dạng khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người mặc một thân âu phục có thắt cà-vạt, mắt đeo kính đen ra dáng thư sinh nho nhã.
Xem ra người đàn ông này đang đưa tiễn bà chủ.
Lúc bà chủ đến trước xe của mình thì quay lại nói với người đàn ông kia vài câu. Do khoảng cách quá xa và âm thanh xung quanh quá ồn ào nên Mộc Tử không nghe rõ nội dung. Theo thần thái và động tác của hai người, đơn giản chỉ là cáo từ mà thôi. Cuối cùng, người đàn ông còn rất lễ phép kéo nắm cửa để bà chủ tiến vào. Sau khi chiếc xe chậm rãi khởi động thì người đàn ông còn khoát tay trước cửa sổ xe rồi quay đầu trở về nhà nghỉ.
Mộc Tử thở ra một hơi. Theo biểu hiện của họ, tuyệt đối chỉ là hợp tác hoặc đơn giản là bạn bè chứ không phải loại quan hệ bí mật không thể cho ai biết...
Có lẽ dưới lời nói của đám đồng nghiệp kia, cô nam quả nữ ở một chỗ bàn bạc chuyện làm ăn cũng trở thành chuyện lớn mà thôi... Thật là nhàm chán...
Mộc Tử cười khổ nhìn chiếc xe Lobo đang dần đi xa rồi lắc đầu thầm nghĩ:
"Từ lúc nào ta trở nên hiếu kỳ đến như vậy chứ? Chẳng lẽ ta cũng nhiều chuyện hay sao...? Ta chỉ là một người khách qua đường, có lẽ ngay tháng sau sẽ rời khỏi nơi này để đến thành phố khác, việc gì phải hao tâm tổn sức vì một sự tình không có liên quan đến mình như vậy? Ta làm việc cũng chỉ muốn lấy tiền lương rồi bước đi trên con đường đã chọn mà thôi. Vì vậy sau này tuyệt đối không được hiếu kỳ như vậy nữa..."
Mộc Tử nghĩ đến đó thì rời khỏi nơi này để trở lại nhà hàng.
Vừa muốn rời đi thì có người chợt vỗ vai khiến Mộc Tử trở nên hoảng sợ.
Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một người rồi sắc mặt trở nên kinh ngạc, miệng kêu lên: "Lão Tam?"
Đứng ở sau lưng hắn chính là một thiếu niên cao gầy, sắc mặt ngăm đen. Khi cười toe toét thì miệng của thiếu niên này lại lô ra hàm răng trắng như tuyết.
Đây là một trong những huynh đệ ngủ chung phòng với Mộc Tử trong ký túc xa của trường cấp ba!
"Mộc Tử! Cậu là tên nhóc làm mình mừng muốn chết..." Lão Tam cười rồi cởi mở nắm lấy tay của Mộc Tử...
Khi đến trường, Mộc Tử là một người rất quái gở nên có rất ít bạn bè. Do đó những huynh đệ ngủ chung phòng cũng chính là những người bạn thân thiết nhất của hắn. So với ba người thì Mộc Tử nhỏ tuổi nhất nên mới được gọi là lão Tứ. Mà người cùng tuổi Mộc Tử nhưng sinh sớm hơn hai tháng đó là lão Tam.
Lão Tam đến từ nông thôn, tuy học lực bình thường nhưng trong học tập lại khắc khổ... hắn cũng là một chàng trai có lòng kiên định rất vững chắc.
Hai thiếu niên xa cách từ lâu trong lần gặp lại tỏ ra rất hào hứng. Sau khi bàn đến những kinh nghiệm của mình thì Mộc Tử mới nhớ tới một vấn đề.
"Lão Tam, sao cậu lại ở nơi này? Hiện giờ không phải là giai đoạn chạy nước rút của kỳ thi Đại Học à? Tại sao cậu không đi học?" Mộc Tử nghi ngờ hỏi.
"Đừng có nói nữa..." Nói tới đi học, sắc mặt của lão Tam liền trở nên ảm đạm rồi quanh co nói sang chuyện khác, "Cậu thì sao, tại sao ở nơi này?"
"Tớ đang làm việc ở Ngưng Hương các." Mộc Tử thành thật trả lời rồi tiếp tục truy hỏi: "Cậu vẫn chưa trả lời tớ, vì sao lại không đi học mà lại đến nơi này?"
"Tớ... Tớ đã bị đuổi học." Lão Tam cúi đầu, thì thào trả lời.
"Cái gì? Bị đuổi học?" Mộc Tử kinh ngạc hét. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao lão Tam, một học sinh học tập khắc khổ lại trung thực, vì sao lại bị đuổi học: "Tại sao vậy... Tại sao nhà trường đuổi học cậu?"
"Bởi vì..." Lão Tam lấp lửng thật lâu rồi nói ra một đáp án Mộc Tử không hề tưởng tượng được: "Bởi vì ta trộm cắp ở ngoài. Do bị bắt nên nhà trường mới biết được."
"Cậu? Ăn trộm?"
Đầu óc của Mộc Tử lập tức nhão ra. Người thành thật như lão Tam mà lại đi ăn trộm sao...
"Bị oan hay là người khác hãm hại?" Mộc Tử lo lắng kéo lấy cánh tay lão Tam rồi đặt câu hỏi liên tục.
"Cũng không phải." Lão Tam thở dài rồi dường như đã có quyết tâm nên ưỡn ngực kiên định nói với Mộc Tử: "Tớ thật sự là tên trộm. Chỉ vì mấy đồng bạc nên buổi tối mới vào trong công trường trộm thép rồi sau đó thì bị bắt."
"Cái gì..." Mộc Tử há hốc mồm, hắn không thể tin điều vừa nghe được. Một lúc lâu sau, hắn mới xô lão Tam rồi chất vấn: "Thế tại sao cậu làm vậy? Tớ hiểu rất rõ con người cậu, cho dù chết đói cũng sẽ không trộm cắp... Chẳng lẽ, cậu đã thay đổi rồi?"
"Tớ không thay đổi!" Bỗng nhiên lão Tam bắt lấy tay của Mộc Tử để giải thích, âm thanh lại càng nhỏ: "Nhưng một số việc lại thay đổi."
"Là chuyện gì?" Mộc Tử hỏi ngắn gọn.
Lão Tam buông tay Mộc Tử rồi nhìn vào mặt hắn. Đột nhiên, lão Tam đặt ra một câu hỏi khiến Mộc Tử không kịp chuẩn bị để trả lời: "Cậu thích Diệp Tử phải không?"
Chiếc xe đang đậu tại cửa ra vào của một nhà nghỉ cao cấp. Mà trùng hợp chính là ngay ngày hôm qua ông chủ vừa đi đến Quảng Đông để tham gia một khóa huấn luyện doanh nhân, có thể cuối tuần mới trở về. Hiện tại, bà chủ chỉ ở nhà một mình.
Chẳng lẽ...
Vì lòng hiếu kỳ của mình nên Mộc Tử quyết định theo dõi đến cùng. Sau khi đưa mắt nhìn khắp mọi phía, hắn mới thấy một cái quảng trường nằm xiên góc với cửa ra vào của nhà nghỉ. Ngay tại quảng trường này đang có một công ty thương mại ô tô bán xe hơi đại hạ giá. Những người mẫu xe hơi trong trang phục nhân vật hoạt hình với những biểu hiện ngốc nghếch đáng yêu hoặc là xinh đẹp gợi cảm đã đưa đến một lượng người rất lớn. Mộc Tử nhanh chóng chen vào đám đông rồi yên lặng quan sát động tĩnh của chiếc xe Lobo ở phía đối diện.
Mặc dù được bao phủ bởi sự sôi động của tiếng nhạc xen lẫn âm thanh huyên náo của đám người xung quanh nhưng Mộc Tử cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Đột nhiên, hắn phát hiện mình thật sự thích hợp với công việc gián điệp.
Hơn mười phút đã trôi qua, chiếc Lobo vẫn ở nguyên chỗ cũ, không có người nào lên xe hay xuống xe. Ngược lại, bên trong nhà nghỉ lại ra vào đông đúc, hiển nhiên bọn họ không có chút liên quan với chiếc xe Lobo kia.
Xe đứng trước cửa ra vào của nhà nghỉ mà gần đây cũng không có nơi nào khác để đi. Dưới một khoảng thời gian dài như thế có lẽ bà chủ cũng không ở trong xe. Như vậy... chỉ có một khả năng đó là trong khoảng thời gian dài này, bà chủ đều ở bên trong nhà nghỉ.
Một người phụ nữ ở trong nhà nghỉ một khoảng thời gian dài như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì đây...
Chẳng lẽ tất cả lời đồn đều là sự thật hay sao? Cũng có thể đúng, không có lửa thì sao có khói để loại người xảo trá lợi dụng...
Không biết tại sao lần này Mộc Tử không nghĩ đến những từ ngữ khó hiểu mà chỉ nhớ đến mẹ kế của mình, người đàn bà đã lấy đi tất cả tài sản lẫn tiền bạc trong nhà hắn.
Hy vọng bà chủ không phải là loại người như vậy...
Lúc nghĩ đến những điều này thì có một người Mộc Tử rất quen thuộc đi ra từ bên trong nhà nghỉ. Đó là một mỹ nữ sở hữu dáng người yểu điệu và những đường cong ưu mỹ. Mái tóc dài trên đầu nhuộm màu vàng, xỏa xuống ngang vai cùng với gương mặt trái xoan không tì vết... Không phải bà chủ thì là ai!!!
Phía sau bà chủ có một người đàn ông. Người này có bộ dạng khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người mặc một thân âu phục có thắt cà-vạt, mắt đeo kính đen ra dáng thư sinh nho nhã.
Xem ra người đàn ông này đang đưa tiễn bà chủ.
Lúc bà chủ đến trước xe của mình thì quay lại nói với người đàn ông kia vài câu. Do khoảng cách quá xa và âm thanh xung quanh quá ồn ào nên Mộc Tử không nghe rõ nội dung. Theo thần thái và động tác của hai người, đơn giản chỉ là cáo từ mà thôi. Cuối cùng, người đàn ông còn rất lễ phép kéo nắm cửa để bà chủ tiến vào. Sau khi chiếc xe chậm rãi khởi động thì người đàn ông còn khoát tay trước cửa sổ xe rồi quay đầu trở về nhà nghỉ.
Mộc Tử thở ra một hơi. Theo biểu hiện của họ, tuyệt đối chỉ là hợp tác hoặc đơn giản là bạn bè chứ không phải loại quan hệ bí mật không thể cho ai biết...
Có lẽ dưới lời nói của đám đồng nghiệp kia, cô nam quả nữ ở một chỗ bàn bạc chuyện làm ăn cũng trở thành chuyện lớn mà thôi... Thật là nhàm chán...
Mộc Tử cười khổ nhìn chiếc xe Lobo đang dần đi xa rồi lắc đầu thầm nghĩ:
"Từ lúc nào ta trở nên hiếu kỳ đến như vậy chứ? Chẳng lẽ ta cũng nhiều chuyện hay sao...? Ta chỉ là một người khách qua đường, có lẽ ngay tháng sau sẽ rời khỏi nơi này để đến thành phố khác, việc gì phải hao tâm tổn sức vì một sự tình không có liên quan đến mình như vậy? Ta làm việc cũng chỉ muốn lấy tiền lương rồi bước đi trên con đường đã chọn mà thôi. Vì vậy sau này tuyệt đối không được hiếu kỳ như vậy nữa..."
Mộc Tử nghĩ đến đó thì rời khỏi nơi này để trở lại nhà hàng.
Vừa muốn rời đi thì có người chợt vỗ vai khiến Mộc Tử trở nên hoảng sợ.
Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một người rồi sắc mặt trở nên kinh ngạc, miệng kêu lên: "Lão Tam?"
Đứng ở sau lưng hắn chính là một thiếu niên cao gầy, sắc mặt ngăm đen. Khi cười toe toét thì miệng của thiếu niên này lại lô ra hàm răng trắng như tuyết.
Đây là một trong những huynh đệ ngủ chung phòng với Mộc Tử trong ký túc xa của trường cấp ba!
"Mộc Tử! Cậu là tên nhóc làm mình mừng muốn chết..." Lão Tam cười rồi cởi mở nắm lấy tay của Mộc Tử...
Khi đến trường, Mộc Tử là một người rất quái gở nên có rất ít bạn bè. Do đó những huynh đệ ngủ chung phòng cũng chính là những người bạn thân thiết nhất của hắn. So với ba người thì Mộc Tử nhỏ tuổi nhất nên mới được gọi là lão Tứ. Mà người cùng tuổi Mộc Tử nhưng sinh sớm hơn hai tháng đó là lão Tam.
Lão Tam đến từ nông thôn, tuy học lực bình thường nhưng trong học tập lại khắc khổ... hắn cũng là một chàng trai có lòng kiên định rất vững chắc.
Hai thiếu niên xa cách từ lâu trong lần gặp lại tỏ ra rất hào hứng. Sau khi bàn đến những kinh nghiệm của mình thì Mộc Tử mới nhớ tới một vấn đề.
"Lão Tam, sao cậu lại ở nơi này? Hiện giờ không phải là giai đoạn chạy nước rút của kỳ thi Đại Học à? Tại sao cậu không đi học?" Mộc Tử nghi ngờ hỏi.
"Đừng có nói nữa..." Nói tới đi học, sắc mặt của lão Tam liền trở nên ảm đạm rồi quanh co nói sang chuyện khác, "Cậu thì sao, tại sao ở nơi này?"
"Tớ đang làm việc ở Ngưng Hương các." Mộc Tử thành thật trả lời rồi tiếp tục truy hỏi: "Cậu vẫn chưa trả lời tớ, vì sao lại không đi học mà lại đến nơi này?"
"Tớ... Tớ đã bị đuổi học." Lão Tam cúi đầu, thì thào trả lời.
"Cái gì? Bị đuổi học?" Mộc Tử kinh ngạc hét. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao lão Tam, một học sinh học tập khắc khổ lại trung thực, vì sao lại bị đuổi học: "Tại sao vậy... Tại sao nhà trường đuổi học cậu?"
"Bởi vì..." Lão Tam lấp lửng thật lâu rồi nói ra một đáp án Mộc Tử không hề tưởng tượng được: "Bởi vì ta trộm cắp ở ngoài. Do bị bắt nên nhà trường mới biết được."
"Cậu? Ăn trộm?"
Đầu óc của Mộc Tử lập tức nhão ra. Người thành thật như lão Tam mà lại đi ăn trộm sao...
"Bị oan hay là người khác hãm hại?" Mộc Tử lo lắng kéo lấy cánh tay lão Tam rồi đặt câu hỏi liên tục.
"Cũng không phải." Lão Tam thở dài rồi dường như đã có quyết tâm nên ưỡn ngực kiên định nói với Mộc Tử: "Tớ thật sự là tên trộm. Chỉ vì mấy đồng bạc nên buổi tối mới vào trong công trường trộm thép rồi sau đó thì bị bắt."
"Cái gì..." Mộc Tử há hốc mồm, hắn không thể tin điều vừa nghe được. Một lúc lâu sau, hắn mới xô lão Tam rồi chất vấn: "Thế tại sao cậu làm vậy? Tớ hiểu rất rõ con người cậu, cho dù chết đói cũng sẽ không trộm cắp... Chẳng lẽ, cậu đã thay đổi rồi?"
"Tớ không thay đổi!" Bỗng nhiên lão Tam bắt lấy tay của Mộc Tử để giải thích, âm thanh lại càng nhỏ: "Nhưng một số việc lại thay đổi."
"Là chuyện gì?" Mộc Tử hỏi ngắn gọn.
Lão Tam buông tay Mộc Tử rồi nhìn vào mặt hắn. Đột nhiên, lão Tam đặt ra một câu hỏi khiến Mộc Tử không kịp chuẩn bị để trả lời: "Cậu thích Diệp Tử phải không?"
/129
|