Sự thật đã chứng minh khứu giác đối với nguy hiểm của Mộc Tử là cực kỳ nhạy bén.
Nhạy bén đến mức hắn vừa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên tối đen.
Đột nhiên bị cúp điện!
Nhìn ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh rất dễ dàng chứng kiến cảnh tượng đèn điện sáng trưng của những nhà khác.
Đột nhiên tối om tối mù khiến Âu Dương Lục Sắc thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, Mộc Tử nhanh chóng thò tay che miệng nàng lại.
Trong cả phòng ngủ chỉ có màn hình laptop đang vận hành tản ra những tia sáng thảm đạm, dưới ánh sáng yếu ớt, sắc mặt Âu Dương Lục Sắc trắng bệch như tờ giấy.
Mộc Tử đưa lưng về phía màn hình máy tính nên Âu Dương Lục Sắc không nhìn rõ vẻ mặt hắn, bên tai lại truyền đến âm thanh dịu dàng của hắn: “Giữ bình tĩnh… Không có chuyện gì đâu.”
Âm thanh này như một liều thuốc trấn định, nhanh chóng khiến Âu Dương Lục Sắc bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, đêm qua vừa mới trải qua sự truy sát trên taxi, trong tình huống nguy hiểm như vậy, Mộc Tử vẫn có thể thản nhiên đối mặt, có thể cùng mình trốn thoát mà không tổn hao một sợi tóc nào, như vậy còn có điều gì đáng để sợ hãi đây? Mộc Tử nói rất đúng, sở dĩ con người cao cấp hơn các động vật khác, cũng là bởi vì có suy nghĩ. Chỉ có bình tĩnh mới có thể có năng lực suy xét nhạy bén, mới có cơ hội sống!
Nghĩ đến đây, nàng ngổn ngang trăm mối khẽ gật đầu với Mộc Tử.
Mộc Tử lấy tay ra khỏi miệng nàng, tìm kiếm tay của nàng, nắm thật chặt.
Tiếp đó, cửa phòng ngủ được mở ra, có thể lờ mờ trông thấy có hai người một cao một thấp nghênh ngang đi vào.
Người cao hơn trong đó đi đến phía trước cửa sổ, kéo tấm rèm dày và nặng lên.
Sau đó, trong phòng có điện lại, đèn điện sáng trưng một lần nữa.
Hiện giờ đã có thể thấy rõ hai vị khách không mời mà đến này rồi. Người cao cao đến xấp xỉ 1m89, khuôn mặt bị che bởi miếng vải đen nên nhìn không rõ mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén đến dọa người như chim ưng, lúc này đôi mắt đó cũng không nhìn về phía Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc, hắn đang nhìn bàn tay của mình, trong tay có một khẩu súng lục, dưới ánh đèn sáng trưng, khẩu súng đen nhánh phát ra những tia sáng khiến người ta không rét mà run. Đó là kẻ mà tay đã dính máu vô số người rồi, Mộc Tử nhanh chóng phán đoán, trên người người này có khí chất tương tự với Phong Ảnh, tựa hộ như đã hoàn toàn mất hứng thú với bất cứ điều gì. Hắn chỉ quan tâm đến súng của hắn, nhưng chỉ cần mình hoặc Âu Dương Lục Sắc phản kháng dù chỉ một chút, hoặc có hành động gây bất lợi tới hắn, hắn lập tức có thể vung tay súng lên, trong nháy mắt khiến viên đạn xuyên qua đầu mình!
Tên có vóc dáng thấp hơn một tí không che mặt, có thể thấy rõ đó là một người đàn ông trung niên mặt rỗ, bộ râu quai nón dài khiến hắn trông càng thêm lôi thôi lếch thếch, nhưng cũng không lộ vẻ thô lỗ, hai tay hắn trống trơn, không có bất kỳ vũ khí nào. Đôi mắt của hắn rất nhỏ nhưng sáng ngời và sắc bén, dễ nhận thấy đây là một người giỏi về suy luận. Đó là thủ lĩnh hoặc chí ít là người ra quyết định, dựa vào trí tuệ để tồn tại. Mộc Tử nhanh chóng kết luận về hắn.
Đây mới thật sự là sát thủ! Lạnh lùng nhưng rất bình thường, lãnh khốc nhưng ít xuất hiện, chỉ cần lẫn vào đám đông tuyệt đối có thể lập tức biến mất, mà cũng không giống như phim ảnh chút nào – quần tây màu đen, áo vét đen, đeo kính đen, dường như trên mặt có viết rõ hai chữ sát thủ!
Trong khi Mộc Tử quan sát hai vị khách không mời mà đến, tên sát thủ râu quai nón cũng đồng thời dùng một đôi mắt nhỏ sắc bén nhìn Mộc Tử từ trên xuống dưới.
Sau cùng, vẫn là Mộc Tử mở miệng trước, hắn mỉm cười rồi nói với người lùn: “Tôi nghĩ rằng khi giết người, các ngươi sẽ xông vào, nã một phát súng trên đầu mục tiêu rồi lập tức rời đi, không nghĩ rằng các ngươi còn có hứng thú dò xét mục tiêu.”
“Quả nhiên không giống bình thường.” Tên râu quai nón nhìn Mộc Tử ý vị thâm trường, nhẹ nhàng nở nụ cười, nghênh ngang đi đến trước giường rồi ngồi xuống, tiếp tục nói: “Hiện giờ sinh mạng của con người càng ngày càng không đáng giá. Đã lâu lắm rồi không có người ra giá cao như vậy để thuê tôi giết người, bỏ ra nhiều tiền như vậy để ta giết chết một thiếu niên vẫn chưa đến hai mươi tuổi thì lại càng không tưởng tượng đến, hơn nữa theo tôi được biết, cố chủ của tôi còn đồng thời thuê ba đợt sát thủ, nhất định phải đưa cậu vào chỗ chết.”
Mộc Tử cười khổ, “Không thể tưởng tượng được rằng chỉ vì tôi mà Sở Thiên hòa phải lao sư động chúng (1)… Đúng rồi, các ngươi không gấp gáp à?”
Tên râu quai nón nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hờ hững trả lời: “Không vội. Chẳng qua là nếu cậu muốn nhân cơ hội kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến cứu, vậy thì cậu đã hết hy vọng lâu rồi, hai tên tai mắt mà Tư Đồ Hồng sắp xếp theo dõi bên ngoài căn nhà đã sớm bị người của tôi đánh lạc hướng rồi, nếu không phải tò mò về cậu, tôi đã có thể hoàn tất công việc rồi thoải mái rời đi rồi… Được rồi, bây giờ để chúng ta kết thúc mọi việc. Hy vọng hai người không lên tiếng, nếu không tôi chỉ có thể thủ tiêu luôn ông bà cụ trong phòng kia đấy.”
“Đừng làm hại bọn họ!” Vốn vẫn im lặng, Âu Dương Lục Sắc đột nhiên lạnh lùng nói.
“Cô gái, nếu không phải vì nuôi sống gia đình, tôi vô cùng ghét việc giết người!”
Tên râu quai nón bình tĩnh nói, rồi như một ảo thuật gia lấy ra hai sợi dây thừng, ném về phía trước mặt người bạn cao của hắn, người cao với tay bắt lấy, ra lệnh cho Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc ngồi tựa lưng vào ghế, sau đó động tác dứt khoát, thuần thục trói tay hai người về phía sau lưng.
Tên râu quai nón hài lòng gật đầu, móc từ trong túi áo ra hai cái bình nhỏ, đưa đến trước mặt Mộc Tử một lượt, “Đây là thuốc ngủ đã được tăng cường dược tính, hai người uống nó xong sẽ nhanh chóng chết trong giấc ngủ của mình, không hề đau đớn.”
Mộc Tử cười nhạt, mở miệng nói, “Tôi còn tưởng các ngươi sẽ dùng súng lục hoặc dao, trước khi chết như vậy còn phải chịu đau đớn. Không thể tưởng tượng được sát thủ bây giờ cũng nhân đạo như vậy.”
Tên râu quai nón đưa tay ra dấu “mời”, vừa đứng lên vừa cười nói: “Súng lục hoặc dao đều rất dễ lưu lại dấu vết. Năng lực điều tra và phá án hiện giờ của cảnh sát đều con mẹ nó quá tiên tiến rồi.”
“Anh cho rằng phương pháp này không có tí sơ hở nào sao?” Mộc Tử cười lạnh nói.
“Phương pháp này chúng tôi đã dùng quá nhiều lần rồi, không sơ hở tí nào.” Người lùn cười nói.
Không có bất cứ phản kháng nào, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc rất phối hợp ngửa đầu uống thuốc ngủ. Người cao đi lên xác nhận một chút, đảm bảo bọn họ không giở trò, sau đó khẽ gật đầu với người lùn.
“Xong rồi, hai người chỉ còn tỉnh táo trong thời gian không đến ba phút, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Mặt khác, có thể nói cho hai người biết một điều, cho dù là Tư Đồ Hồng hoặc bất cứ người nào đến cũng không thể nào cứu được hai người đâu, chỉ cần uống thuốc quá 20 phút, hai người tuyệt đối vô phương cứu chữa. Sau cùng, chúc hai người ra đi mạnh giỏi.”
Nói xong, hắn cẩn thận quan sát trong phòng, thuận tay cầm chiếc laptop trên bàn lên, hình như là đang kiểm tra xem có trang bị những thứ có thể liên hệ với bên ngoài nhưdây cáp, mạng wireless hay không, sau khi xác nhận không có, hắn còn ném mạnh xuống mặt đất, lập tức khiến notebook bung ra thành những mảnh nhỏ.
Sau đó hắn gật đầu cười với Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc, cùng với người cao quay người đi ra ngoài, tiện tay khóa luôn cửa phòng…
Cả căn phòng ngủ chìm vào yên lặng lần nữa, đồng hồ đếm ngược của tử thần cũng nhích từng giây từng giây đến gần!
“Lần này thật sự anh không có biện pháp rồi. Lục Sắc, thật xin lỗi.” Mộc Tử thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
“Em biết.” Âu Dương Lục Sắc nhẹ nhàng đáp lại, “Anh vẫn luôn luôn có biện pháp, thế nhưng đối mặt với những sát thủ chuyên nghiệp như vậy, anh và em cũng chỉ có thể bất lực như nhau…”
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Lao: mệt nhọc, vất vả; sư, chúng: quân đội; động: xuất động, động viên. Lúc đầu để chỉ việc điều động lượng lớn quân đội, hiện nay dùng để chỉ việc sử dụng rất nhiều nhân lực hoặc chuyện bé xé ra to.
Từ gần nghĩa: hao người tốn của, làm to chuyện (đại động can qua).
Từ trái nghĩa: án binh bất động.
Nhạy bén đến mức hắn vừa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên tối đen.
Đột nhiên bị cúp điện!
Nhìn ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh rất dễ dàng chứng kiến cảnh tượng đèn điện sáng trưng của những nhà khác.
Đột nhiên tối om tối mù khiến Âu Dương Lục Sắc thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, Mộc Tử nhanh chóng thò tay che miệng nàng lại.
Trong cả phòng ngủ chỉ có màn hình laptop đang vận hành tản ra những tia sáng thảm đạm, dưới ánh sáng yếu ớt, sắc mặt Âu Dương Lục Sắc trắng bệch như tờ giấy.
Mộc Tử đưa lưng về phía màn hình máy tính nên Âu Dương Lục Sắc không nhìn rõ vẻ mặt hắn, bên tai lại truyền đến âm thanh dịu dàng của hắn: “Giữ bình tĩnh… Không có chuyện gì đâu.”
Âm thanh này như một liều thuốc trấn định, nhanh chóng khiến Âu Dương Lục Sắc bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, đêm qua vừa mới trải qua sự truy sát trên taxi, trong tình huống nguy hiểm như vậy, Mộc Tử vẫn có thể thản nhiên đối mặt, có thể cùng mình trốn thoát mà không tổn hao một sợi tóc nào, như vậy còn có điều gì đáng để sợ hãi đây? Mộc Tử nói rất đúng, sở dĩ con người cao cấp hơn các động vật khác, cũng là bởi vì có suy nghĩ. Chỉ có bình tĩnh mới có thể có năng lực suy xét nhạy bén, mới có cơ hội sống!
Nghĩ đến đây, nàng ngổn ngang trăm mối khẽ gật đầu với Mộc Tử.
Mộc Tử lấy tay ra khỏi miệng nàng, tìm kiếm tay của nàng, nắm thật chặt.
Tiếp đó, cửa phòng ngủ được mở ra, có thể lờ mờ trông thấy có hai người một cao một thấp nghênh ngang đi vào.
Người cao hơn trong đó đi đến phía trước cửa sổ, kéo tấm rèm dày và nặng lên.
Sau đó, trong phòng có điện lại, đèn điện sáng trưng một lần nữa.
Hiện giờ đã có thể thấy rõ hai vị khách không mời mà đến này rồi. Người cao cao đến xấp xỉ 1m89, khuôn mặt bị che bởi miếng vải đen nên nhìn không rõ mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén đến dọa người như chim ưng, lúc này đôi mắt đó cũng không nhìn về phía Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc, hắn đang nhìn bàn tay của mình, trong tay có một khẩu súng lục, dưới ánh đèn sáng trưng, khẩu súng đen nhánh phát ra những tia sáng khiến người ta không rét mà run. Đó là kẻ mà tay đã dính máu vô số người rồi, Mộc Tử nhanh chóng phán đoán, trên người người này có khí chất tương tự với Phong Ảnh, tựa hộ như đã hoàn toàn mất hứng thú với bất cứ điều gì. Hắn chỉ quan tâm đến súng của hắn, nhưng chỉ cần mình hoặc Âu Dương Lục Sắc phản kháng dù chỉ một chút, hoặc có hành động gây bất lợi tới hắn, hắn lập tức có thể vung tay súng lên, trong nháy mắt khiến viên đạn xuyên qua đầu mình!
Tên có vóc dáng thấp hơn một tí không che mặt, có thể thấy rõ đó là một người đàn ông trung niên mặt rỗ, bộ râu quai nón dài khiến hắn trông càng thêm lôi thôi lếch thếch, nhưng cũng không lộ vẻ thô lỗ, hai tay hắn trống trơn, không có bất kỳ vũ khí nào. Đôi mắt của hắn rất nhỏ nhưng sáng ngời và sắc bén, dễ nhận thấy đây là một người giỏi về suy luận. Đó là thủ lĩnh hoặc chí ít là người ra quyết định, dựa vào trí tuệ để tồn tại. Mộc Tử nhanh chóng kết luận về hắn.
Đây mới thật sự là sát thủ! Lạnh lùng nhưng rất bình thường, lãnh khốc nhưng ít xuất hiện, chỉ cần lẫn vào đám đông tuyệt đối có thể lập tức biến mất, mà cũng không giống như phim ảnh chút nào – quần tây màu đen, áo vét đen, đeo kính đen, dường như trên mặt có viết rõ hai chữ sát thủ!
Trong khi Mộc Tử quan sát hai vị khách không mời mà đến, tên sát thủ râu quai nón cũng đồng thời dùng một đôi mắt nhỏ sắc bén nhìn Mộc Tử từ trên xuống dưới.
Sau cùng, vẫn là Mộc Tử mở miệng trước, hắn mỉm cười rồi nói với người lùn: “Tôi nghĩ rằng khi giết người, các ngươi sẽ xông vào, nã một phát súng trên đầu mục tiêu rồi lập tức rời đi, không nghĩ rằng các ngươi còn có hứng thú dò xét mục tiêu.”
“Quả nhiên không giống bình thường.” Tên râu quai nón nhìn Mộc Tử ý vị thâm trường, nhẹ nhàng nở nụ cười, nghênh ngang đi đến trước giường rồi ngồi xuống, tiếp tục nói: “Hiện giờ sinh mạng của con người càng ngày càng không đáng giá. Đã lâu lắm rồi không có người ra giá cao như vậy để thuê tôi giết người, bỏ ra nhiều tiền như vậy để ta giết chết một thiếu niên vẫn chưa đến hai mươi tuổi thì lại càng không tưởng tượng đến, hơn nữa theo tôi được biết, cố chủ của tôi còn đồng thời thuê ba đợt sát thủ, nhất định phải đưa cậu vào chỗ chết.”
Mộc Tử cười khổ, “Không thể tưởng tượng được rằng chỉ vì tôi mà Sở Thiên hòa phải lao sư động chúng (1)… Đúng rồi, các ngươi không gấp gáp à?”
Tên râu quai nón nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hờ hững trả lời: “Không vội. Chẳng qua là nếu cậu muốn nhân cơ hội kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến cứu, vậy thì cậu đã hết hy vọng lâu rồi, hai tên tai mắt mà Tư Đồ Hồng sắp xếp theo dõi bên ngoài căn nhà đã sớm bị người của tôi đánh lạc hướng rồi, nếu không phải tò mò về cậu, tôi đã có thể hoàn tất công việc rồi thoải mái rời đi rồi… Được rồi, bây giờ để chúng ta kết thúc mọi việc. Hy vọng hai người không lên tiếng, nếu không tôi chỉ có thể thủ tiêu luôn ông bà cụ trong phòng kia đấy.”
“Đừng làm hại bọn họ!” Vốn vẫn im lặng, Âu Dương Lục Sắc đột nhiên lạnh lùng nói.
“Cô gái, nếu không phải vì nuôi sống gia đình, tôi vô cùng ghét việc giết người!”
Tên râu quai nón bình tĩnh nói, rồi như một ảo thuật gia lấy ra hai sợi dây thừng, ném về phía trước mặt người bạn cao của hắn, người cao với tay bắt lấy, ra lệnh cho Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc ngồi tựa lưng vào ghế, sau đó động tác dứt khoát, thuần thục trói tay hai người về phía sau lưng.
Tên râu quai nón hài lòng gật đầu, móc từ trong túi áo ra hai cái bình nhỏ, đưa đến trước mặt Mộc Tử một lượt, “Đây là thuốc ngủ đã được tăng cường dược tính, hai người uống nó xong sẽ nhanh chóng chết trong giấc ngủ của mình, không hề đau đớn.”
Mộc Tử cười nhạt, mở miệng nói, “Tôi còn tưởng các ngươi sẽ dùng súng lục hoặc dao, trước khi chết như vậy còn phải chịu đau đớn. Không thể tưởng tượng được sát thủ bây giờ cũng nhân đạo như vậy.”
Tên râu quai nón đưa tay ra dấu “mời”, vừa đứng lên vừa cười nói: “Súng lục hoặc dao đều rất dễ lưu lại dấu vết. Năng lực điều tra và phá án hiện giờ của cảnh sát đều con mẹ nó quá tiên tiến rồi.”
“Anh cho rằng phương pháp này không có tí sơ hở nào sao?” Mộc Tử cười lạnh nói.
“Phương pháp này chúng tôi đã dùng quá nhiều lần rồi, không sơ hở tí nào.” Người lùn cười nói.
Không có bất cứ phản kháng nào, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc rất phối hợp ngửa đầu uống thuốc ngủ. Người cao đi lên xác nhận một chút, đảm bảo bọn họ không giở trò, sau đó khẽ gật đầu với người lùn.
“Xong rồi, hai người chỉ còn tỉnh táo trong thời gian không đến ba phút, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Mặt khác, có thể nói cho hai người biết một điều, cho dù là Tư Đồ Hồng hoặc bất cứ người nào đến cũng không thể nào cứu được hai người đâu, chỉ cần uống thuốc quá 20 phút, hai người tuyệt đối vô phương cứu chữa. Sau cùng, chúc hai người ra đi mạnh giỏi.”
Nói xong, hắn cẩn thận quan sát trong phòng, thuận tay cầm chiếc laptop trên bàn lên, hình như là đang kiểm tra xem có trang bị những thứ có thể liên hệ với bên ngoài nhưdây cáp, mạng wireless hay không, sau khi xác nhận không có, hắn còn ném mạnh xuống mặt đất, lập tức khiến notebook bung ra thành những mảnh nhỏ.
Sau đó hắn gật đầu cười với Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc, cùng với người cao quay người đi ra ngoài, tiện tay khóa luôn cửa phòng…
Cả căn phòng ngủ chìm vào yên lặng lần nữa, đồng hồ đếm ngược của tử thần cũng nhích từng giây từng giây đến gần!
“Lần này thật sự anh không có biện pháp rồi. Lục Sắc, thật xin lỗi.” Mộc Tử thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
“Em biết.” Âu Dương Lục Sắc nhẹ nhàng đáp lại, “Anh vẫn luôn luôn có biện pháp, thế nhưng đối mặt với những sát thủ chuyên nghiệp như vậy, anh và em cũng chỉ có thể bất lực như nhau…”
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Lao: mệt nhọc, vất vả; sư, chúng: quân đội; động: xuất động, động viên. Lúc đầu để chỉ việc điều động lượng lớn quân đội, hiện nay dùng để chỉ việc sử dụng rất nhiều nhân lực hoặc chuyện bé xé ra to.
Từ gần nghĩa: hao người tốn của, làm to chuyện (đại động can qua).
Từ trái nghĩa: án binh bất động.
/129
|