Trong nháy mắt liền tới mùng một tháng tám, ngày đại thọ lão gia Giang gia.
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đổi lại bộ đồ mới, vốn là tám phần tướng mạo lập tức thành mười phần, quả nhiên người dựa vào ăn mặc: “Ta làm quần áo thực sự là càng ngày càng đẹp.”
Lục Vân Khai nhìn quần áo chỉ là cắt xén một phen, lại khâu chỗ mép áo: “Đích thực là rất tốt.”
“Ta vốn nghĩ sẽ thêu hoa văn trúc hoặc hoa lan cho chàng, nhưng thời gian không kịp rồi.” Tống Tân Đồng thật là không kịp, một mình nàng làm quần áo bốn người, đâu làm được hết chứ.
“Như vậy rất tốt.” Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng một thân bạch y nguyệt nha, giữa mày càng phát mềm mại: “Sao không mang trâm cài?”
Tống Tân Đồng sờ sờ đầu: “Không phải cài một cái trâm ngọc sao?”
“Không thích?” Lục Vân Khai hỏi.
“Thích, nhưng mấy cái trâm cài này đều quá hoa lệ, có hơi nặng, rất mệt.” Mấy cái trâm cài kia đều là Lục Vân Khai đưa cho nàng, đều làm bằng vàng, đáy lòng nàng rất thích, nhưng đeo trên đầu cứ cảm giác không khống chế được, chắc là đã quen phong cách thanh nhã nhu mỹ, đột nhiên diễm lệ chút còn chưa có quen.
Lục Vân Khai chỉ từng thấy Tống Tân Đồng trang điểm ở đêm động phòng hoa chúc nàng trang điểm lên diễm lệ động lòng người, không thanh nhã như hiện tại, sau đó vẫn chưa từng thấy lại.
Thần sắc Lục Vân Khai nhu hòa nhìn cái bụng Tống Tân Đồng nhô ra: “Vậy quên đi.”
Tống Tân Đồng nhìn mong đợi trên mặt hắn: “Muốn thấy bộ dáng ta trang điểm?”
Lục Vân Khai không nói chuyện.
“Chàng chờ ta một chút.” Tống Tân Đồng quay người đi về trước bàn để gương, từ gương lấy ra trâm cài Lục Vân Khai tặng nàng, thay trâm ngọc xuống, lại thoa chút son hồng, toàn thân thoáng cái liền diễm lệ không ít.
Tống Tân Đồng ngoái đầu lại nhìn Lục Vân Khai: “Tướng công, đẹp sao?”
Lòng Lục Vân Khai bang bang nhảy lên, rất là kinh diễm.
Tống Tân Đồng mím môi cười rộ lên: “Nhìn ngốc rồi?”
Rõ ràng chỉ là thoa chút son, thay đồ trang sức trên tóc, sao người liền lập tức trở nên khống giống nhau chứ? Mặt mày như họa, sắc môi đỏ tươi, tươi đẹp động lòng người, Lục Vân Khai cảm thấy trang điểm thật là một thứ thần kỳ, lăng lăng nói: “Đẹp.”
“Thật là một đồ ngốc.” Tống Tân Đồng cười hừ một tiếng: “Chàng thích ta như vậy, hay vẫn đều là ta?”
Lục Vân Khai nói: “Không phải đều là nàng sao?”
“Nhưng rõ ràng chàng thích ta hóa trang như vậy hơn, giống như… ánh mắt chàng nhìn ngày chúng ta thành thân ấy.” Tống Tân Đồng nói: “Có điều lòng thích cái đẹp mọi người đều có, chàng ta trang điểm cũng là chuyện có tình lý.”
“Nàng sao cũng đẹp, ta kinh diễm, cũng chỉ là bởi vì nàng mà thôi.” Lục Vân Khai nghiêm túc nói.
Lời âu yếm này nói hay, nàng cho điểm tối đa!
Tống Tân Đồng kiễng chân hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái: “Vậy sau này ta thường trang điểm cho chàng xem.”
Lục Vân Khai hít sâu một hơi: “Đừng, ta sợ ta sẽ không có lòng đọc sách.”
“…” Tống Tân Đồng giương mắt giận liếc hắn một cái: “Vừa rồi còn nói thích đâu, giờ lại ngại, Lục tú tài, chàng thật sự rất khó hầu hạ.”
“Là lỗi của ta.” Lục Vân Khai còn muốn lên tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng la của cặp song sinh: “Tỷ, tỷ phu, mau đi một chút, lại không đi sẽ trễ.”
Cặp song sinh là muốn đi tìm hai tiểu thiếu gia Giang gia chơi sớm một chút, hôm đó sau khi Giang Minh Chiêu đưa thiệp mời, cặp song sinh liền mỗi ngày đếm một ngày.
Tiểu Bảo vào phòng sau nghi hoặc nhìn mặt Lục Vân Khai: “Tỷ phu, trên mặt người sao đỏ như vậy? Bị muỗi đốt sao?”
Lục Vân Khai sửng sốt, giơ tay lên mặt sờ soạng.
Tống Tân Đồng cũng nhìn lại lên mặt hắn, nhìn thấy dấu son môi trên mặt hắn, phì một tiếng cười rộ lên: “Ta lau cho chàng một chút.” Nói rồi giơ tay lên lau mặt cho Lục tú tài, sau đó nói: “Được rồi, có thể.”
“Tỷ đi, tỷ phu đi.”
Mấy người ngồi xe ngựa đi đến thành bắc, một mảnh này tất cả đều là đại trạch viện, người ở không phú tất quý. Xe ngựa dọc theo một ngõ nhỏ trống trải đi về phía trước, vòng một lúc lâu mới dừng ở trước một đại môn sơn son, ở cửa dừng không ít xe ngựa, đều là đến chúc thọ.
Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng xuống xe ngựa, cặp song sinh theo sát phía sau nhảy xuống.
Giang Minh Chiêu đứng ở cửa đón khách mắt sắc phát hiện bọn họ, lập tức đi tới: “Mau vào mau vào.”
Lục Vân Khai đưa một chậu hoa quỳnh cho Giang Minh Chiêu: “Tân Đồng nghe nói Giang lão gia thích trồng hoa, cho nên cũng đã tìm một chậu hoa quỳnh, nghe nói màu là màu tím.”
“Màu tím? Đệ muội thực sự là lo lắng, chỗ phụ thân kia trồng đều là màu trắng, muốn thực sự là màu tím, ông khẳng định thích đến không được.” Giang Minh Chiêu đem chậu hoa cho gã sai vặt phía sau: “Mau đưa đến viện lão gia trồng hoa.”
“Mời vào trong.” Giang Minh Chiêu dẫn mấy người vào cổng, sau khi vòng qua bức phù điêu to, xuyên qua hành lang khúc chiết thì liền tới tiền viện.
Tống Tân Đồng và cặp song sinh thì được nha hoàn dẫn tới bên chỗ các nữ khách ngồi uống trà, dọc đường đi gặp được không ít, người khác thấy nàng là người thường không biết tới từ đâu, đều khinh thường nói chuyện với nàng.
Tống Tân Đồng biết bọn họ là người thường không tiền quyền, bị khinh thường là rất bình thường, cho dù đáy lòng sớm có chuẩn bị, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy có hơi không thoải mái.
“Tỷ, ở đây thật là lớn.” Tiểu Bảo hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng đặc biệt hiếm lạ: “Tỷ, người xem bên trong còn có hồ, bên trong còn có hoa sen, còn có vịt.”
Thần sắc Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Đây không phải vịt, đó là uyên ương.”
“Nhưng rõ ràng bộ dáng chính là vịt hoang.” Đại Bảo nói.
Tống Tân Đồng giải thích: “Ân, trông giống, nhưng không phải, đệ xem lông chim tụi nó có phải không giống với vịt không.”
“Hình như vậy.” Đại Bảo miễn cưỡng chấp nhận: “Uyên ương có thể ăn sao?”
“Có thể đi.”
“Vậy chúng ta có thể bắt hai con lên ăn sao?”
Tống Tân Đồng nói: “Ở đây không thể bắt.” Người ta chuyên môn nuôi để thưởng thức.
“Nhiều như vậy bắt hai con cũng không ai biết.” Tiểu Bảo càng nói càng thái quá, Tống Tân Đồng vội bịt miệng cậu lại, không cho cậu nói tiếp.
Tống Tân Đồng nhìn chung quanh, may mắn nha hoàn dẫn đường đi trước hơn hai ba mét, hẳn là không nghe thấy đi, nếu nghe được thì hơn nửa lại bị trào phúng: “Hai đứa đừng nói nữa, để cho người ta nghe thấy được sẽ nói chúng ta không có giáo dưỡng.”
“Không thể nói a?” Đại Bảo không rõ.
Mặc dù những lời này đã nói qua một lần, nhưng Tống Tân Đồng vẫn không nhịn được lại cường điệu lần nữa: “Phải, đến làm khách nhà người ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tùy tiện nói chuyện, không thể tùy tiện lật tới lật lui đồ của người khác, biết không?”
“Đã biết.” Cặp song sinh nhớ những lời này, nhưng phương diện này thực sự quá lớn, bọn họ cao hứng liền quên mất: “Chúng ta không nói.”
“Nhớ kỹ thì tốt.” Tống Tân Đồng dẫn hai cậu vào viện đãi nữ khách, bên trong vừa bày ra sân khấu, ở trên đang diễn kịch, dưới đài không ít các phụ nhân ăn mặc phục trang đẹp đẽ, còn có không ít tiểu cô nương trẻ tuổi, mọi người ngồi cùng một chỗ nhàn thoại, nhìn qua thực sự hài hòa.
Cổ thị sớm đã được Giang Minh Chiêu thông báo, chiêu đãi Tống Tân Đồng cho thật tốt, cho nên thấy nha hoàn dẫn Tống Tân Đồng và cặp song sinh tiến vào liền vội tiến lên đón: “Đệ muội đã tới, nhanh ngồi bên này.”
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đổi lại bộ đồ mới, vốn là tám phần tướng mạo lập tức thành mười phần, quả nhiên người dựa vào ăn mặc: “Ta làm quần áo thực sự là càng ngày càng đẹp.”
Lục Vân Khai nhìn quần áo chỉ là cắt xén một phen, lại khâu chỗ mép áo: “Đích thực là rất tốt.”
“Ta vốn nghĩ sẽ thêu hoa văn trúc hoặc hoa lan cho chàng, nhưng thời gian không kịp rồi.” Tống Tân Đồng thật là không kịp, một mình nàng làm quần áo bốn người, đâu làm được hết chứ.
“Như vậy rất tốt.” Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng một thân bạch y nguyệt nha, giữa mày càng phát mềm mại: “Sao không mang trâm cài?”
Tống Tân Đồng sờ sờ đầu: “Không phải cài một cái trâm ngọc sao?”
“Không thích?” Lục Vân Khai hỏi.
“Thích, nhưng mấy cái trâm cài này đều quá hoa lệ, có hơi nặng, rất mệt.” Mấy cái trâm cài kia đều là Lục Vân Khai đưa cho nàng, đều làm bằng vàng, đáy lòng nàng rất thích, nhưng đeo trên đầu cứ cảm giác không khống chế được, chắc là đã quen phong cách thanh nhã nhu mỹ, đột nhiên diễm lệ chút còn chưa có quen.
Lục Vân Khai chỉ từng thấy Tống Tân Đồng trang điểm ở đêm động phòng hoa chúc nàng trang điểm lên diễm lệ động lòng người, không thanh nhã như hiện tại, sau đó vẫn chưa từng thấy lại.
Thần sắc Lục Vân Khai nhu hòa nhìn cái bụng Tống Tân Đồng nhô ra: “Vậy quên đi.”
Tống Tân Đồng nhìn mong đợi trên mặt hắn: “Muốn thấy bộ dáng ta trang điểm?”
Lục Vân Khai không nói chuyện.
“Chàng chờ ta một chút.” Tống Tân Đồng quay người đi về trước bàn để gương, từ gương lấy ra trâm cài Lục Vân Khai tặng nàng, thay trâm ngọc xuống, lại thoa chút son hồng, toàn thân thoáng cái liền diễm lệ không ít.
Tống Tân Đồng ngoái đầu lại nhìn Lục Vân Khai: “Tướng công, đẹp sao?”
Lòng Lục Vân Khai bang bang nhảy lên, rất là kinh diễm.
Tống Tân Đồng mím môi cười rộ lên: “Nhìn ngốc rồi?”
Rõ ràng chỉ là thoa chút son, thay đồ trang sức trên tóc, sao người liền lập tức trở nên khống giống nhau chứ? Mặt mày như họa, sắc môi đỏ tươi, tươi đẹp động lòng người, Lục Vân Khai cảm thấy trang điểm thật là một thứ thần kỳ, lăng lăng nói: “Đẹp.”
“Thật là một đồ ngốc.” Tống Tân Đồng cười hừ một tiếng: “Chàng thích ta như vậy, hay vẫn đều là ta?”
Lục Vân Khai nói: “Không phải đều là nàng sao?”
“Nhưng rõ ràng chàng thích ta hóa trang như vậy hơn, giống như… ánh mắt chàng nhìn ngày chúng ta thành thân ấy.” Tống Tân Đồng nói: “Có điều lòng thích cái đẹp mọi người đều có, chàng ta trang điểm cũng là chuyện có tình lý.”
“Nàng sao cũng đẹp, ta kinh diễm, cũng chỉ là bởi vì nàng mà thôi.” Lục Vân Khai nghiêm túc nói.
Lời âu yếm này nói hay, nàng cho điểm tối đa!
Tống Tân Đồng kiễng chân hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái: “Vậy sau này ta thường trang điểm cho chàng xem.”
Lục Vân Khai hít sâu một hơi: “Đừng, ta sợ ta sẽ không có lòng đọc sách.”
“…” Tống Tân Đồng giương mắt giận liếc hắn một cái: “Vừa rồi còn nói thích đâu, giờ lại ngại, Lục tú tài, chàng thật sự rất khó hầu hạ.”
“Là lỗi của ta.” Lục Vân Khai còn muốn lên tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng la của cặp song sinh: “Tỷ, tỷ phu, mau đi một chút, lại không đi sẽ trễ.”
Cặp song sinh là muốn đi tìm hai tiểu thiếu gia Giang gia chơi sớm một chút, hôm đó sau khi Giang Minh Chiêu đưa thiệp mời, cặp song sinh liền mỗi ngày đếm một ngày.
Tiểu Bảo vào phòng sau nghi hoặc nhìn mặt Lục Vân Khai: “Tỷ phu, trên mặt người sao đỏ như vậy? Bị muỗi đốt sao?”
Lục Vân Khai sửng sốt, giơ tay lên mặt sờ soạng.
Tống Tân Đồng cũng nhìn lại lên mặt hắn, nhìn thấy dấu son môi trên mặt hắn, phì một tiếng cười rộ lên: “Ta lau cho chàng một chút.” Nói rồi giơ tay lên lau mặt cho Lục tú tài, sau đó nói: “Được rồi, có thể.”
“Tỷ đi, tỷ phu đi.”
Mấy người ngồi xe ngựa đi đến thành bắc, một mảnh này tất cả đều là đại trạch viện, người ở không phú tất quý. Xe ngựa dọc theo một ngõ nhỏ trống trải đi về phía trước, vòng một lúc lâu mới dừng ở trước một đại môn sơn son, ở cửa dừng không ít xe ngựa, đều là đến chúc thọ.
Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng xuống xe ngựa, cặp song sinh theo sát phía sau nhảy xuống.
Giang Minh Chiêu đứng ở cửa đón khách mắt sắc phát hiện bọn họ, lập tức đi tới: “Mau vào mau vào.”
Lục Vân Khai đưa một chậu hoa quỳnh cho Giang Minh Chiêu: “Tân Đồng nghe nói Giang lão gia thích trồng hoa, cho nên cũng đã tìm một chậu hoa quỳnh, nghe nói màu là màu tím.”
“Màu tím? Đệ muội thực sự là lo lắng, chỗ phụ thân kia trồng đều là màu trắng, muốn thực sự là màu tím, ông khẳng định thích đến không được.” Giang Minh Chiêu đem chậu hoa cho gã sai vặt phía sau: “Mau đưa đến viện lão gia trồng hoa.”
“Mời vào trong.” Giang Minh Chiêu dẫn mấy người vào cổng, sau khi vòng qua bức phù điêu to, xuyên qua hành lang khúc chiết thì liền tới tiền viện.
Tống Tân Đồng và cặp song sinh thì được nha hoàn dẫn tới bên chỗ các nữ khách ngồi uống trà, dọc đường đi gặp được không ít, người khác thấy nàng là người thường không biết tới từ đâu, đều khinh thường nói chuyện với nàng.
Tống Tân Đồng biết bọn họ là người thường không tiền quyền, bị khinh thường là rất bình thường, cho dù đáy lòng sớm có chuẩn bị, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy có hơi không thoải mái.
“Tỷ, ở đây thật là lớn.” Tiểu Bảo hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng đặc biệt hiếm lạ: “Tỷ, người xem bên trong còn có hồ, bên trong còn có hoa sen, còn có vịt.”
Thần sắc Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Đây không phải vịt, đó là uyên ương.”
“Nhưng rõ ràng bộ dáng chính là vịt hoang.” Đại Bảo nói.
Tống Tân Đồng giải thích: “Ân, trông giống, nhưng không phải, đệ xem lông chim tụi nó có phải không giống với vịt không.”
“Hình như vậy.” Đại Bảo miễn cưỡng chấp nhận: “Uyên ương có thể ăn sao?”
“Có thể đi.”
“Vậy chúng ta có thể bắt hai con lên ăn sao?”
Tống Tân Đồng nói: “Ở đây không thể bắt.” Người ta chuyên môn nuôi để thưởng thức.
“Nhiều như vậy bắt hai con cũng không ai biết.” Tiểu Bảo càng nói càng thái quá, Tống Tân Đồng vội bịt miệng cậu lại, không cho cậu nói tiếp.
Tống Tân Đồng nhìn chung quanh, may mắn nha hoàn dẫn đường đi trước hơn hai ba mét, hẳn là không nghe thấy đi, nếu nghe được thì hơn nửa lại bị trào phúng: “Hai đứa đừng nói nữa, để cho người ta nghe thấy được sẽ nói chúng ta không có giáo dưỡng.”
“Không thể nói a?” Đại Bảo không rõ.
Mặc dù những lời này đã nói qua một lần, nhưng Tống Tân Đồng vẫn không nhịn được lại cường điệu lần nữa: “Phải, đến làm khách nhà người ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tùy tiện nói chuyện, không thể tùy tiện lật tới lật lui đồ của người khác, biết không?”
“Đã biết.” Cặp song sinh nhớ những lời này, nhưng phương diện này thực sự quá lớn, bọn họ cao hứng liền quên mất: “Chúng ta không nói.”
“Nhớ kỹ thì tốt.” Tống Tân Đồng dẫn hai cậu vào viện đãi nữ khách, bên trong vừa bày ra sân khấu, ở trên đang diễn kịch, dưới đài không ít các phụ nhân ăn mặc phục trang đẹp đẽ, còn có không ít tiểu cô nương trẻ tuổi, mọi người ngồi cùng một chỗ nhàn thoại, nhìn qua thực sự hài hòa.
Cổ thị sớm đã được Giang Minh Chiêu thông báo, chiêu đãi Tống Tân Đồng cho thật tốt, cho nên thấy nha hoàn dẫn Tống Tân Đồng và cặp song sinh tiến vào liền vội tiến lên đón: “Đệ muội đã tới, nhanh ngồi bên này.”
/448
|