Sau khi hai người đi dạo rừng hải đường sau núi thì đã sắp đầu giờ thân.
“Bán vằn thắn đây.”
“Bán bánh nướng đây.”
…
Tống Tân Đồng nghe trong không khí phiêu đãng hương thơm, thèm ăn đến không được, bụng cũng phối hợp òng ọc mà kêu lên: “Tướng công, chúng ta đi làm chén vằn thắn đi.”
Hai người ngồi trên cái bàn nhỏ lau sạch sẽ, lại mua hai cái bánh nướng, ngồi chờ vằn thắn lên bàn.
“Thật thơm.” Tống Tân Đồng cắn bánh nướng dầu tư tư không nhịn được khen: “Trái lại đồ chay của Hàn Sơn tự ăn ngon, nhưng vẫn là không bằng được loại đồ ăn có tư có vị này.”
“Trong thị trấn có bánh nướng của một gian cửa hàng bánh nướng ăn rất ngon, chờ lát nữa lúc chúng ta trở về có thể vòng đi mua nếm thử.” Lục Vân Khai nhìn bộ dáng Tống Tân Đồng ăn đến rất vui vẻ, không nhịn được nói.
“Nhưng hiện tại khẳng định ăn không vô.” Tống Tân Đồng bưng bát vằn thắn uống một ngụm canh: “Canh này rất đậm, rất thơm, có chút giống ở chỗ hẻm trước đây chàng mang ta đi ăn kia.”
Lục Vân Khai uống một ngụm: “Là rất giống.”
“Nàng còn nhớ?”
“Nhớ, sao có thể không nhớ.” Tống Tân Đồng nhai một miệng đầy nước súp vằn thắn, nuốt xuống rồi nói: “Đó là lần đầu tiên cùng chàng ăn cơm cùng đâu.”
Nói nói cười cười đã ăn xong vằn thắn, hai người vội vàng lên xe ngựa về thị trấn, lại chọn mua một chút đồ dùng hằng ngày cần thiết, lúc này mới đánh xe ngựa đón ánh trời chiều, lắc lư trở về nhà.
Ban đêm, Tống Tân Đồng đối diện gương đồng chải mái tóc dài, Lục Vân Khai đột nhiên xuất hiện trong gương.
“Tắm xong rồi?” Tống Tân Đồng xoay người, nhìn Lục Vân Khai giấu một tay ở sau người: “Trong tay giấu cái gì vậy?”
Lục Vân Khai giật mình một chút, có chút thấp thỏm đem cái gì trong tay lấy ra: “Tặng cho nàng.”
Trong tay hắn cầm một cây trâm ngọc bích, sáng trong óng ánh, Tống Tân Đồng vừa nhìn cũng rất thích, kinh hỉ hỏi: “Chàng mua lúc nào?”
“Lúc nàng đi tiệm vải.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, cạnh tiệm vải hình như có một gian cửa hàng trang sức, lúc đó nàng còn tưởng rằng hắn không muốn giúp nàng chọn vải vóc đâu, đáy lòng còn có chút xoắn xuýt nhỏ, không nghĩ đến lại là vụng trộm đi mua trâm cho nàng.
“Thích không?”
“Thích.” Tống Tân Đồng xoay người đối diện gương đồng: “Mau, cài lên cho ta thử xem.”
Lục Vân Khai một lần nữa thay nàng vấn tóc, cẩn thận từng li từng tí đem trâm ngọc cắm vào tóc mai đen bóng.
Tống Tân Đồng nhìn chính mình trong gương: “Đẹp mắt không?”
Lục Vân Khai gật đầu: “Đẹp.”
Tống Tân Đồng xoay người nhìn về phía Lục Vân Khai, vươn tay ôm lấy Lục Vân Khai: “Cảm ơn, ta rất thích.”
Lúc trước còn rất thấp thỏm, hiện tại chính tai nghe nàng nói thích, trái tim luôn nhấc lên mới thả xuống, Lục Vân Khai ôm lại thân thể mềm mại của Tống Tân Đồng: “Thích là tốt.”
Một phen ân ái qua đi, Tống Tân Đồng còn tính tinh thần, nhìn đỉnh màn màu xanh, hỏi: “Chàng và Giang công tử quan hệ thế nào?”
Lục Vân Khai nói: “Rất tốt.”
Tống Tân Đồng chần chừ trong khoảnh khắc, lại hỏi: “Vậy đối với phu nhân Giang công tử có thể có hiểu biết không?”
Lục Vân Khai nhìn nhìn Tống Tân Đồng: “Các nàng nói cái gì?”
“Nàng bảo ta khuyên bảo chàng.” Tống Tân Đồng nói nửa câu Lục Vân Khai liền hiểu: “Nàng không cần phản ứng.”
Tống Tân Đồng nghiêng nghiêng người, nhìn về phía Lục Vân Khai: “Vì sao không muốn đi?”
Đáy mắt Lục Vân Khai u ám: “Tân Đồng, đừng hỏi ta được không?
Đáy lòng Tống Tân Đồng có chút khó chịu, đáy lòng hắn rốt cuộc đè nặng chuyện gì, còn không muốn nói với nàng? Mặc dù muốn hỏi, nhưng vẫn là thức thời không hỏi ra, buồn bã ừm một tiếng: “Ta mệt mỏi, ngủ.”
Nói xong nghiêng thân đi, nhắm hai mắt ngủ.
Lục Vân Khai nhìn thê tử quay lưng lại với mình đáy lòng than nhẹ một tiếng.
Một đêm này hai người đều ngủ không quá an ổn, trời vừa tảng sáng, Tống Tân Đồng đã ra khỏi giường ngồi trước gương đồng vấn sơ tóc, cầm trâm gỗ đào trước kia cài lên rồi liền đi phòng bếp làm cơm sáng.
Lục Vân Khai nhìn trâm ngọc đặt trong tráp, chán nản không ngớt.
Tống Tân Đồng đi tới phòng bếp, đem nồi đã lạnh một đêm thiêu lên, lúc này mới chậm rì rì đong gạo hầm cháo, lại chưng chừng mười cái bánh bao thịt hươu, sáng sớm như vậy là đủ rồi.
Lục mẫu đi đến, khoa tay múa chân: “Tân Đồng sớm như vậy đã thức? Nhưng tỉnh ngủ?”
Thường ngày Tống Tân Đồng cơ hồ đều là không dậy nổi, cho nên tất cả đều là Lục mẫu dậy làm cơm sáng, mà bữa trưa hoặc là cơm tối trên cơ bản chính là nàng bao, hôm nay Lục mẫu cùng đi liền thấy phòng bếp đã sáng bèn ngạc nhiên không ngớt
“Tỉnh sớm, liền dậy sớm một chút.” Tống Tân Đồng lại thêm chút củi vào lò: “Nương, con sáng sớm đã nấu cháo loãng, còn chưng một chút bánh bao thịt hươu, hẳn là đủ rồi đi?”
Lục mẫu gật đầu, tỏ vẻ đủ rồi.
Tống Tân Đồng từ nồi nhỏ múc ra hơn phân nửa chậu nước nóng: “Nương người đi rửa tay trước, đợi một nén nhang nữa là có thể dùng cơm rồi.”
“Vất vả con Tân Đồng.” Lục mẫu bưng chậu nước đặt lên giá gỗ bên ngoài, rửa tay một phen rồi lại đi quét sân.
Lục Vân Khai từ trong viện ra, vừa lúc đụng đầu Lục mẫu đang quét rác, khẽ gọi một tiếng: “Nương.”
Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân: “Sao con dậy trễ như vậy? Sao có thể để Tân Đồng một mình bận rộn đâu, đâu có người làm trượng phu như con?”
Lục Vân Khai cúi thấp đầu: “Nương, con biết.”
Lục mẫu khoa tay múa chân: “Đây là thế nào? Không có tinh thần như vậy, bị bệnh à?”
“Không có.” Lục Vân Khai liếc mắt nhìn ánh lửa trong bếp: “Con đi giúp Tân Đồng làm cơm sáng.”
Lục mẫu vội vàng kéo Lục Vân Khai, khoa tay múa chân hỏi: “Giận dỗi à?”
Lục Vân Khai không nói chuyện.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Lục mẫu còn có cái gì không rõ, khoa tay múa chân: “Có chuyện gì cứ nói ra là được, nếu như nghẹn trong lòng không nói, không ổn.”
“Con cũng đừng giở tính khí, nhận lỗi thì tốt rồi.”
“…” Lục Vân Khai nhìn mẹ ruột nhà mình, không biết còn tưởng rằng Tân Đồng mới là con gái bà đấy.
Lục mẫu nhét cái chổi vào trong tay Lục Vân Khai: “Tân Đồng là tức phụ tốt như vậy, ta thật sợ con ném mất, sao cứ chất phác như vậy đây? Thế nào một chút cũng không học được của cha con đây?”
Lục Vân Khai nghi hoặc nhìn nương nhà mình, nương nói cha cùng người cha mà hắn cho rằng là cùng một người phải không? Vì sao trong ấn tượng của hắn cha chính là chững chạc đàng hoàng, không tùy tiện nói cười đâu?
“Quét rác đi.” Lục mẫu khoa tay múa chân toan muốn đi.
“Nương.” Lục Vân Khai kêu một tiếng: “Nhi tử có thể nói với Tân Đồng chuyện nhà chúng ta sao?”
Lục mẫu ngốc một chút, khoa tay múa chân: “Nàng là thê tử của con, chính con quyết định là được.”
Lục Vân Khai ngẩn ra, gật gật đầu.
Lục mẫu lại khoa tay múa chân: “Quét sân mau một chút, quét không xong không cho phép ăn sáng.”
Tống Tân Đồng bưng nước nóng đi ra phòng bếp thì đã thấy một màn này, nhìn Lục mẫu ngó chằm chằm Lục Vân Khai quét rác, mà bộ dáng hắn lại vô pháp phản bác, rất rất buồn cười.
Lục Vân Khai thấy Tống Tân Đồng bưng chậu nước đứng ở cửa đang nhìn mình, mắt cứ dính trên người nàng bất động.
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đang tha thiết mong chờ nhìn mình, không khỏi cười cười, đem chậu nước đặt trên giá, hô về phía hắn một tiếng: “Rửa mặt ăn cơm.”
“Bán vằn thắn đây.”
“Bán bánh nướng đây.”
…
Tống Tân Đồng nghe trong không khí phiêu đãng hương thơm, thèm ăn đến không được, bụng cũng phối hợp òng ọc mà kêu lên: “Tướng công, chúng ta đi làm chén vằn thắn đi.”
Hai người ngồi trên cái bàn nhỏ lau sạch sẽ, lại mua hai cái bánh nướng, ngồi chờ vằn thắn lên bàn.
“Thật thơm.” Tống Tân Đồng cắn bánh nướng dầu tư tư không nhịn được khen: “Trái lại đồ chay của Hàn Sơn tự ăn ngon, nhưng vẫn là không bằng được loại đồ ăn có tư có vị này.”
“Trong thị trấn có bánh nướng của một gian cửa hàng bánh nướng ăn rất ngon, chờ lát nữa lúc chúng ta trở về có thể vòng đi mua nếm thử.” Lục Vân Khai nhìn bộ dáng Tống Tân Đồng ăn đến rất vui vẻ, không nhịn được nói.
“Nhưng hiện tại khẳng định ăn không vô.” Tống Tân Đồng bưng bát vằn thắn uống một ngụm canh: “Canh này rất đậm, rất thơm, có chút giống ở chỗ hẻm trước đây chàng mang ta đi ăn kia.”
Lục Vân Khai uống một ngụm: “Là rất giống.”
“Nàng còn nhớ?”
“Nhớ, sao có thể không nhớ.” Tống Tân Đồng nhai một miệng đầy nước súp vằn thắn, nuốt xuống rồi nói: “Đó là lần đầu tiên cùng chàng ăn cơm cùng đâu.”
Nói nói cười cười đã ăn xong vằn thắn, hai người vội vàng lên xe ngựa về thị trấn, lại chọn mua một chút đồ dùng hằng ngày cần thiết, lúc này mới đánh xe ngựa đón ánh trời chiều, lắc lư trở về nhà.
Ban đêm, Tống Tân Đồng đối diện gương đồng chải mái tóc dài, Lục Vân Khai đột nhiên xuất hiện trong gương.
“Tắm xong rồi?” Tống Tân Đồng xoay người, nhìn Lục Vân Khai giấu một tay ở sau người: “Trong tay giấu cái gì vậy?”
Lục Vân Khai giật mình một chút, có chút thấp thỏm đem cái gì trong tay lấy ra: “Tặng cho nàng.”
Trong tay hắn cầm một cây trâm ngọc bích, sáng trong óng ánh, Tống Tân Đồng vừa nhìn cũng rất thích, kinh hỉ hỏi: “Chàng mua lúc nào?”
“Lúc nàng đi tiệm vải.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, cạnh tiệm vải hình như có một gian cửa hàng trang sức, lúc đó nàng còn tưởng rằng hắn không muốn giúp nàng chọn vải vóc đâu, đáy lòng còn có chút xoắn xuýt nhỏ, không nghĩ đến lại là vụng trộm đi mua trâm cho nàng.
“Thích không?”
“Thích.” Tống Tân Đồng xoay người đối diện gương đồng: “Mau, cài lên cho ta thử xem.”
Lục Vân Khai một lần nữa thay nàng vấn tóc, cẩn thận từng li từng tí đem trâm ngọc cắm vào tóc mai đen bóng.
Tống Tân Đồng nhìn chính mình trong gương: “Đẹp mắt không?”
Lục Vân Khai gật đầu: “Đẹp.”
Tống Tân Đồng xoay người nhìn về phía Lục Vân Khai, vươn tay ôm lấy Lục Vân Khai: “Cảm ơn, ta rất thích.”
Lúc trước còn rất thấp thỏm, hiện tại chính tai nghe nàng nói thích, trái tim luôn nhấc lên mới thả xuống, Lục Vân Khai ôm lại thân thể mềm mại của Tống Tân Đồng: “Thích là tốt.”
Một phen ân ái qua đi, Tống Tân Đồng còn tính tinh thần, nhìn đỉnh màn màu xanh, hỏi: “Chàng và Giang công tử quan hệ thế nào?”
Lục Vân Khai nói: “Rất tốt.”
Tống Tân Đồng chần chừ trong khoảnh khắc, lại hỏi: “Vậy đối với phu nhân Giang công tử có thể có hiểu biết không?”
Lục Vân Khai nhìn nhìn Tống Tân Đồng: “Các nàng nói cái gì?”
“Nàng bảo ta khuyên bảo chàng.” Tống Tân Đồng nói nửa câu Lục Vân Khai liền hiểu: “Nàng không cần phản ứng.”
Tống Tân Đồng nghiêng nghiêng người, nhìn về phía Lục Vân Khai: “Vì sao không muốn đi?”
Đáy mắt Lục Vân Khai u ám: “Tân Đồng, đừng hỏi ta được không?
Đáy lòng Tống Tân Đồng có chút khó chịu, đáy lòng hắn rốt cuộc đè nặng chuyện gì, còn không muốn nói với nàng? Mặc dù muốn hỏi, nhưng vẫn là thức thời không hỏi ra, buồn bã ừm một tiếng: “Ta mệt mỏi, ngủ.”
Nói xong nghiêng thân đi, nhắm hai mắt ngủ.
Lục Vân Khai nhìn thê tử quay lưng lại với mình đáy lòng than nhẹ một tiếng.
Một đêm này hai người đều ngủ không quá an ổn, trời vừa tảng sáng, Tống Tân Đồng đã ra khỏi giường ngồi trước gương đồng vấn sơ tóc, cầm trâm gỗ đào trước kia cài lên rồi liền đi phòng bếp làm cơm sáng.
Lục Vân Khai nhìn trâm ngọc đặt trong tráp, chán nản không ngớt.
Tống Tân Đồng đi tới phòng bếp, đem nồi đã lạnh một đêm thiêu lên, lúc này mới chậm rì rì đong gạo hầm cháo, lại chưng chừng mười cái bánh bao thịt hươu, sáng sớm như vậy là đủ rồi.
Lục mẫu đi đến, khoa tay múa chân: “Tân Đồng sớm như vậy đã thức? Nhưng tỉnh ngủ?”
Thường ngày Tống Tân Đồng cơ hồ đều là không dậy nổi, cho nên tất cả đều là Lục mẫu dậy làm cơm sáng, mà bữa trưa hoặc là cơm tối trên cơ bản chính là nàng bao, hôm nay Lục mẫu cùng đi liền thấy phòng bếp đã sáng bèn ngạc nhiên không ngớt
“Tỉnh sớm, liền dậy sớm một chút.” Tống Tân Đồng lại thêm chút củi vào lò: “Nương, con sáng sớm đã nấu cháo loãng, còn chưng một chút bánh bao thịt hươu, hẳn là đủ rồi đi?”
Lục mẫu gật đầu, tỏ vẻ đủ rồi.
Tống Tân Đồng từ nồi nhỏ múc ra hơn phân nửa chậu nước nóng: “Nương người đi rửa tay trước, đợi một nén nhang nữa là có thể dùng cơm rồi.”
“Vất vả con Tân Đồng.” Lục mẫu bưng chậu nước đặt lên giá gỗ bên ngoài, rửa tay một phen rồi lại đi quét sân.
Lục Vân Khai từ trong viện ra, vừa lúc đụng đầu Lục mẫu đang quét rác, khẽ gọi một tiếng: “Nương.”
Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân: “Sao con dậy trễ như vậy? Sao có thể để Tân Đồng một mình bận rộn đâu, đâu có người làm trượng phu như con?”
Lục Vân Khai cúi thấp đầu: “Nương, con biết.”
Lục mẫu khoa tay múa chân: “Đây là thế nào? Không có tinh thần như vậy, bị bệnh à?”
“Không có.” Lục Vân Khai liếc mắt nhìn ánh lửa trong bếp: “Con đi giúp Tân Đồng làm cơm sáng.”
Lục mẫu vội vàng kéo Lục Vân Khai, khoa tay múa chân hỏi: “Giận dỗi à?”
Lục Vân Khai không nói chuyện.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Lục mẫu còn có cái gì không rõ, khoa tay múa chân: “Có chuyện gì cứ nói ra là được, nếu như nghẹn trong lòng không nói, không ổn.”
“Con cũng đừng giở tính khí, nhận lỗi thì tốt rồi.”
“…” Lục Vân Khai nhìn mẹ ruột nhà mình, không biết còn tưởng rằng Tân Đồng mới là con gái bà đấy.
Lục mẫu nhét cái chổi vào trong tay Lục Vân Khai: “Tân Đồng là tức phụ tốt như vậy, ta thật sợ con ném mất, sao cứ chất phác như vậy đây? Thế nào một chút cũng không học được của cha con đây?”
Lục Vân Khai nghi hoặc nhìn nương nhà mình, nương nói cha cùng người cha mà hắn cho rằng là cùng một người phải không? Vì sao trong ấn tượng của hắn cha chính là chững chạc đàng hoàng, không tùy tiện nói cười đâu?
“Quét rác đi.” Lục mẫu khoa tay múa chân toan muốn đi.
“Nương.” Lục Vân Khai kêu một tiếng: “Nhi tử có thể nói với Tân Đồng chuyện nhà chúng ta sao?”
Lục mẫu ngốc một chút, khoa tay múa chân: “Nàng là thê tử của con, chính con quyết định là được.”
Lục Vân Khai ngẩn ra, gật gật đầu.
Lục mẫu lại khoa tay múa chân: “Quét sân mau một chút, quét không xong không cho phép ăn sáng.”
Tống Tân Đồng bưng nước nóng đi ra phòng bếp thì đã thấy một màn này, nhìn Lục mẫu ngó chằm chằm Lục Vân Khai quét rác, mà bộ dáng hắn lại vô pháp phản bác, rất rất buồn cười.
Lục Vân Khai thấy Tống Tân Đồng bưng chậu nước đứng ở cửa đang nhìn mình, mắt cứ dính trên người nàng bất động.
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đang tha thiết mong chờ nhìn mình, không khỏi cười cười, đem chậu nước đặt trên giá, hô về phía hắn một tiếng: “Rửa mặt ăn cơm.”
/448
|