TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 43 - Chương 42

/99


Giông tố kéo dài suốt cả một ngày một đêm.

Lại nói đến người nào đó sau khi bị thăng đường hội thẩm, tức giận bỏ đi, sau đó ngủ một giấc thật sâu, lâu đến mức Trái đất cũng quay được nửa vòng rồi.

Uỳnh...

Một tiếng sấm rung trời kèm theo tia chớp, quấy rầy giấc ngủ ngon của người nọ.

Bóng hình trên giường đột nhiên trợn tròn mắt, nháy mắt mấy cái, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Uỳnh...

Lại là một tiếng sấm. Không để cho người ta ngủ.

May mà hôm nay trời không xám xịt cũng không sáng tỏ, thích hợp cho việc ngủ nướng.

Quan Ngải bắt đầu ngồi dậy, cào cào mái tóc rối như ổ gà, nhìn đồng hồ trên tay. Mười giờ, vẫn còn sớm chán.

Sao cảnh tượng này lại quen thế nhỉ. Cô lắc lắc cái đầu đang ngây ngốc của mình, sau đó như tỉnh ra. À, lúc ở nhà cũng bị sấm chớp làm tỉnh giấc. Một lần là mười giờ tối, một lần là mười giờ sáng, sấm sét này cũng thật khéo nha.

Cô chậm chạp lên đôi chân đứng dậy, trên người mặc nguyên một cái áo sơ mi cỡ lớn, hiện tại cũng đã nhăn nhúm cả. Cô đến bên cửa sổ. Căn phòng tổng thống này thật cao cấp, có tầm nhìn rất tốt, bên ngoài đèn neon chiếu sáng rực rỡ.

Tự nhiên lại có sấm sét, nhưng lại không có mưa, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Quan Ngải vò loạn mái tóc rối trên đầu.

Quan Ngải sửa soạn qua loa một chút, cuối cùng lại làm nốt việc đánh răng mà khi nãy ở nhà chưa kịp làm, mới trả phòng rời khỏi khách sạn.

Lúc đóng cửa. Quan Ngải ngẩng đầu nhìn khách sạn. 49 tầng nha, thật hoành tráng! Nhưng mà... Nhưng thật đắt nha! Một tối thôi mà hết những 3500 tệ, bắt chẹt người ta!

Đủ hai ngày lương một nhà cả già lẫn trẻ trong tiệm cafe rồi! Phá sản mất... Quan Ngải mà biết trước như vậy đã chẳng làm. Bực mình với ai đó, nhưng người trả tiền vẫn là chính mình.

Quay đầu nhìn lại hàng chữ phía bên trái khách sạn... Tên này sao nghe quen vậy?

Ồ... Quan Ngải nghĩ ngợi một lúc, thì ra đây là khách sạn của Tả thị, khó trách lại sang trọng như vậy. Thì ra là của tên tư bản Tả Thành kia. Nếu sớm nhận ra, dù thế nào cô cũng không đến nơi này.

Quan Ngải lái xe trên đường quốc lộ, cô mở nhạc trong xe ở mức cực lớn, hơn nữa còn là thể loại nhạc rock 'n roll vô cùng ầm ĩ.

Quan Hân thật sự là người quái dị, suốt ngày ra vẻ đứng đắn trang nhã, tao nhã như một con thiên nga trắng, vậy mà trên xe còn có đĩa nhạc ầm ĩ như vậy. Quái là, đây không phải lần đầu tiên Quan Ngải lái xe của Quan Hân, hơn nữa dường như mỗi lần lái xe lại khám phá ra một vấn đề. Nhưng mà Quan Hân vẫn luôn để chìa khóa xe ở một chỗ. Như vậy không phải là để cho cô lấy hay sao?

Chẳng lẽ, thiên nga trắng nhìn vịt hoang, nảy sinh lòng áy náy cộng thêm không đành lòng, nên đã chiều theo sao? Làm sao có thể chứ? Đây cũng không phải sân khấu kịch.

Chuyện khó hiểu như vậy, Quan Ngải cũng lười suy nghĩ thêm, cô điều chỉnh âm lượng lớn hơn nữa, rồi tăng tốc.

Quan NGải liếc nhìn biển báo giao thông, tốc độ tối đa cho phép là 60km/h, tiếp tục tăng tốc, lên hẳn 80km/h. Cô mở rộng cửa sổ xe, gió vù vù thổi tới, có chút lạnh thấu xương, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo.

Cả con đường vốn đang rất yên tĩnh, nhưng chỉ vì một cái xe này, bỗng chốc trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Thế giới như lùi lại, ký ức như cuộn phim cũ đang quay đều. Cảnh tưởng lúc đen lúc trắng, cô đã thấy hai gương mặt giống nhau như đúc đứng bên hồ nguyện ước, cười đến hồn nhiên vô tư, cười đến mức quên đi tất cả. Ký ức như vậy chắc hẳn phải xa lắm rồi, xa đến mức cô đã quên mất nó là ký ức của chính cô.

Nhưng đang xảy ra chuyện gì đây? Sao bỗng nhiên cô lại nhớ đến nó? Quan Ngải lắc lắc đầu, muốn vứt ký ức đó ra sau đầu. Trong đầu cô là những mảnh hỗn độn, cô hơi tựa vào cửa sổ xe, để gió đêm lạnh lẽo thẩm thấu vào làn da, đánh thức những suy nghĩ miên man trong đầu cô. Tầm mắt cô lơ đangx nhìn qua kính chiếu hậu...

Quan Ngải hơi nhếch môi, nở nụ cười phóng túng: Thật sự là hiệu suất cao nha, nhanh vậy mà đã tới rồi, quả nhiên là 'đầy tớ của nhân dân'.

Trong gương chiếu hậu có ngọn đèn đỏ lập lòe, là tín hiệu của cảnh sát. Xe cảnh sát hai màu trắng xanh kết hợp, đèn đỏ chớp lóe, kèm theo còi cảnh sát quen thuộc. Nếu không có nó thì cô đã 'bỏ chạy' thành công rồi.

Quan Ngải lườm chiếc xe cảnh sát theo sát không rời phía sau, tế bào phản nghịch trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch xao động, tay trái nắm vô lăng, tay phải nắm cần số, động tác vô cùng thành thục, chứng tỏ đã làm chuyện này rất nhiều lần. Đôi mắt phượng của cô khép hờ, cong cong giống như lưỡi dao: Đã ồn ào rồi, vậy thì ầm ĩ thêm một chút nữa càng tốt.

Khóe môi cô mím lại, trông có vẻ lưu manh vô lại. Lão già

/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status