Từ Sao Hỏa Đến La Mã
Chương 36: Có một chàng trai, anh ta dùng cách riêng của mình để quan tâm cô
/52
|
Bữa tiệc Giáng sinh rất nhộn nhịp, nhạc rập rình, sinh viên các trường đang tụ tập tại đại sảnh, tất cả cùng chúc mừng cho ngày Chúa ra đời. Mộ Lạc Lạc đi chỉnh lại bộ y phục, Hàn Tư Viễn đứng ở cửa ra vào chờ cô, tầm mười phút sau, anh đã nhận được vô số ánh mắt đưa tình hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp của các cô gái đẹp.
Mộ Lạc Lạc kiễng chân lên tìm Hàn Tư Viễn, chỉ nhìn thấy anh đang đứng ở phía trước lan can cửa, không ngừng vẫy tay, lắc đầu, thái độ từ chối của anh làm cho các cô gái vô cùng thất vọng. Các chàng trai châu Âu về cơ bản là cao to, khỏe mạnh, nhưng Hàn Tư Viễn đứng cạnh họ cũng không tỏ ra thua kém, nhưng khi đã quen mắt với những vẻ gồ ghề của các chàng trai châu Âu, thì vẻ nho nhã và nhẹ nhàng của các chàng trai phương Đông lại tỏ ra thu hút mọi người hơn. Hàn Tư Viễn hướng người về phía cô vẫy tay, cảm thấy có phần nhiệt tình quá, cười nói: “Mộ Lạc Lạc, đứng ở đó đừng đi đâu, anh qua đón em.”
Cô rất mong người chủ động đi về phía mình là Địch Nam, nhưng hiện thực phũ phàng cho cô biết, Địch Nam vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ. Cô chạy thục mạng đuổi theo, để có thể sánh ngang với Địch Nam, cô đã cố gắng học hành, không bỏ học, nhưng anh thì sao, anh vốn không nhận ra điều đó.
Hàn Tư Viễn đứng cách cô một đoạn, lịch sự đưa tay ra, Mộ Lạc Lạc chỉ do dự một giây, rồi đặt tay mình lên bàn tay ấm áp đó.
“Đói rồi phải không, anh đưa em đến phòng ăn trước.”
Mộ Lạc Lạc mân mê ngón tay của Hàn Tư Viễn, thật sự là cô không biết nói gì.
Trong phòng ngày càng đông, Hàn Tư Viễn sợ bị lạc, nắm chặt tay cô, dùng thân mình để bảo vệ cô, tránh mọi người làm chia cắt họ.
Lúc đó, một cô gái người Pháp, chắc là do uống say quá, toàn thân hứng khởi, cô trèo lên sàn, vừa nhảy vừa cởi quần áo, thân hình chữ S của cô nhanh chóng cuốn hút mọi người, các chàng trai tiến về phía trước cùng nhảy.
“A…” Mộ Lạc Lạc hét lên một tiếng, sợi dây chuyền bị lôi về phía sau.
Cô vội vàng giữ lấy móc của sợi dây, nhưng không kịp, những hạt ngọc đã rơi xuống sàn nhà, lăn khắp nơi.
Hàn Tư Viễn mải nhìn mấy chàng trai nhảy trên kia, không nghe thấy tiếng hét của Mộ Lạc Lạc.
“Aaa… Hàn Tư Viễn! Sợi dây chuyền bị rơi mất hết rồi! Hàn Tư Viễn, giúp em…” Mộ Lạc Lạc nhảy lên kêu, nước mắt không ngừng rơi.
Hàn Tư Viễn đẩy cô lên sàn, nói: “Không được xuống, anh sẽ đi tìm.”
Mộ Lạc Lạc gật đầu: “Nhanh lên chút, mọi người dẫm lên…” Cô không dám nghĩ nữa, Mike đáng thương.
Hàn Tư Viễn đáp lời, nhanh chóng hòa vào dòng người, anh quỳ xuống, không chú ý tới hình tượng của mình nữa, quỳ dưới chân mọi người nhặt nhạnh từng hạt ngọc.
Mộ Lạc Lạc đứng trên sàn lo lắng chờ đợi, nhưng cô gái người Pháp vẫn đang không ngừng nhảy múa khiến dòng người càng ngày càng đông, bóng dáng của Hàn Tư Viễn đã chìm trong biển người. Khung cảnh này làm cô hoảng sợ.
Giống như vạn mã đang giày xéo, chắc Hàn Tư Viễn đang bị giẫm rất đau?
“Hàn Tư Viễn, thôi đi, đừng tìm nữa, anh đứng dậy đi…” Mộ Lạc Lạc nhảy lên vẫy tay, nhưng tiếng nhạc to át đi, không ai nghe thấy tiếng cô.
Mười phút sau, Mộ Lạc Lạc hét tới mức khàn giọng, vẫn không nhìn thấy Hàn Tư Viễn đứng dậy, cô đã từng xem trên quyển tạp chí đưa tin trong một buổi biểu diễn đã có người bị giẫm chết. Trong lòng cô rất sợ.
Thấy vậy, Mộ Lạc Lạc lắc lắc micro, xem micro có nhận giọng cô không, rồi lập tức cởi bộ váy ngoài ra, đứng trước mirco kêu gào, lần này thì tiếng của cô đã gây chú ý.
Trong phòng nhảy, thường có một số cô gái thích thể hiện, người khác cởi mình cũng cởi, quan trọng là, ai sẽ trội hơn.
Cô gái phương Đông quay người lại chỉnh sửa bộ quần áo như vũ công, Đây là một chủ đề thu hút mọi người, cho nên các chàng trai hướng về phía Mộ Lạc Lạc, miệng không ngừng la hét.
Mộ Lạc Lạc chỉ muốn phân tán sự chú ý của mọi người, không ngờ rằng lại thu hút được nhiều người tới vậy, cô có biết nhảy gì đây, chỉ biết một vài động tác thể dục từ hồi tiểu học, vì cô sợ khổ nên không dám tập luyện tới cùng.
Đôi chân dài của cô thu hút mọi ánh nhìn, đèn nhấp nháy chiếu vào thân hình cô, Mộ Lạc Lạc nghiêng mình vặn vẹo, cô muốn tìm một cái lỗ chui xuống, nhưng Hàn Tư Viễn đã xuất hiện.
Xung quanh mọi người la hét. DJ cũng đã chuyển bản nhạc hiphop thành nhạc dance, mọi người đang trông đợi cô biểu diễn!
Mộ Lạc Lạc bình tĩnh lại, may mà cô mặc một chiếc quần chắc chắn, may mà Hàn Tư Viễn đã đưa cô đến sàn nhảy, tuy không thể chuyên nghiệp nhưng cô khá uyển chuyển, việc uốn éo không thành vấn đề với cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn mọi người, từ từ lẩn đi.
Nhưng cô lại bị một lưu học sinh khác túm lấy, một lần nữa cô lại bị lôi lên sàn. Xem kìa, đây có lẽ chính là lý do mà các tờ báo Trung Quốc hay dành tặng cho các buổi biểu diễn quốc tế, tính linh hoạt và độ rủi ro mang tới thành công.
Nhưng mục đích của Mộ Lạc Lạc không phải là thu hút đám đông, cô chỉ muốn đám người cao to kia tản ra để cô có thể tìm thấy Hàn Tư Viễn. Khi cô nhìn thấy bóng dáng Hàn Tư Viễn giữa biển người, nụ cười rạng lên, nếu cô không nhìn nhầm, thì Hàn Tư Viễn đang nằm dưới đất, vẻ mặt rất đau đớn…
Mộ Lạc Lạc giật mình, nhanh chóng trượt xuống, cô không để ý tới đám người mà cứ thế xô đẩy tiến về phía Hàn Tư Viễn. DJ không hiểu chuyện gì, vặn nhỏ âm thanh, nhìn theo.
Hàn Tư Viễn không hề biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, một tay túm lấy cổ tay bị giẫm, có lẽ đó là chỗ bị giẫm đau nhất.
Mộ Lạc Lạc lao đến trước mặt anh ta, cô đứng lặng đi, lập tức Hàn Tư Viễn đứng dậy, cười vui vẻ cầm sợi dây chuyền lên: “Nhìn xem, anh đã nói là anh có thể tìm mà…”
Nhưng vẫn chưa nói xong, Mộ Lạc Lạc đã ôm chặt lấy cổ anh: “Chẳng phải chỉ là một sợi dây chuyền sao! Không tìm được thì thôi, anh biết em lo cho anh, sợ anh bị những đôi giày cao gót đó giẫm chết không?”
Hàn Tư Viễn không ngờ cô đã nhảy xuống, chân không đứng vững, anh kêu lên “đau quá” rồi lại ngồi xuống nền.
Anh cảm thấy toàn thân Mộ Lạc Lạc đang run rên, anh đập nhẹ vào vai cô, tiếp tục nói: “Anh vẫn còn sống mà, đang định đi tìm em…”
Mộ Lạc Lạc kéo bàn tay đầy vết tích của anh, nước mắt không ngừng rơi xuống mu bàn tay, ở đó có nhiều vết thương đang rỉ máu.
“Đồ ngốc, đồ ngốc…” Mộ Lạc Lạc nhìn bàn tay anh nước mắt giàn giụa.
Hàn Tư Viễn nhăn mày, lau khô nước mắt cho cô, giọng nhẹ nhàng: “Đừng khóc, vết thương này không có gì đâu, phấn mắt loang lổ hết rồi, xấu…”
Vào thời khắc đó, giọng Hàn Tư Viễn lần thứ ba bị cô ngắt lại, nhưng lần này anh rất vui sướng, Mộ Lạc Lạc đang hôn vào môi anh, nước mắt rơi xuống môi của hai người, không một tiếng động.
Tiếng vỗ tay bốn bề vang lên, Hàn Tư Viễn đã quên đi mình bị đau, ôm chặt eo cô, dịu dàng hôn lại cô. Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng anh đã lay chuyển được trái tim Mộ Lạc Lạc, vì thời khắc này, anh đợi bao lâu cũng đáng.
Phóng viên trong trường bận rộn ghi lại khoảnh khắc này, nhanh chóng đưa lên bảng tin của trường về đêm nhạc hôm ấy.
Sự việc sau này làm cho Mộ Lạc Lạc không ngừng cảm thấy mình bị điên mà mọi người ở đó cũng điên theo. Cô bất ngờ trở thành nữ hoàng khiêu vũ của buổi tối ngày hôm đó, phần thưởng chính là chiếc cup bằng vàng 18k, nghe nói, nó có thể trị giá ba, bốn nghìn nhân dân tệ.
Mộ Lạc Lạc trở thành nhân vật tâm điểm trong trường, thậm chí còn có rất nhiều người đứng ở phòng đợi cô, chỉ vì muốn chụp ảnh chung hoặc xin chữ kí. Vài bức hình hôm đó được dán ngay ở bảng tin, làm cô không dám một mình đi lên giảng đường.
Hàn Tư Viễn nhìn thấy cô ngồi một mình, rón rén bước tới, ôm lấy cô từ phía sau.
Trong lòng Mộ Lạc Lạc rất khó chịu, tối hôm qua cô không rõ động lực nào đã khiến cô hôn Hàn Tư Viễn, cô đã nghĩ về chuyện này rất lâu, nhất định lúc đó vì cô cảm động nên mới có những lời lẽ như thế.
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau của Hàn Tư Viễn, âm thầm lau nước mắt.
“Tay anh… thế nào rồi…”
Khi Mộ Lạc Lạc quay đầu lại hỏi, không biết do cố ý hay vô tình, khuôn mặt hai người lại chạm nhau.
Mộ Lạc Lạc gượng từ chối: “Đừng… em vẫn chưa li hôn…”
Hàn Tư Viễn lắc vai cô, anh không muốn cho Mộ Lạc Lạc thời gian hối hận, lấy trong áo khoác ra hai tấm vé đưa cho cô: “Giáng sinh được nghỉ bảy ngày, anh sẽ đưa em đi nghỉ ở thành phố này.”
“Không đi được không… ngoài kia lạnh lắm…” Mộ Lạc Lạc sắc mặt không tốt, sao cô dám đi một mình với anh ở bên ngoài.
Hàn Tư Viễn cười không nói gì, kéo tay, lôi cô đi.
Mộ Lạc Lạc đưa hai tay, nhắm mặt lại, không còn mặt mũi nào nhìn về đất tổ quê hương.
***
Trung Quốc.
Địch Nam nằm trên đầu giường, xem trang báo điện tử của trường Harvard, anh ấn vào mục đêm hội Giáng sinh, anh cũng không biết mình muốn xem cái gì, có thể là chỉ muốn nhìn trong góc nào đó của tấm ảnh có hình bóng một cô gái Trung Quốc hay không, cũng có thể là anh đang phỏng đoán, phóng viên trong trường có thể chụp ảnh Mộ Lạc Lạc.
Nhưng tất nhiên, anh ta không nhìn thấy người anh cần tìm trong bức hình đó.
Nhưng trong một bức hình riêng biệt, anh lại nhìn thấy Mộ Lạc Lạc, không chỉ là ảnh, mà còn có hẳn một clip hơn một phút, tiêu đề là Nữ hoàng khiêu vũ năm nay, một cô gái xinh đẹp hai mươi mốt tuổi, có phần biểu diễn khá tuyệt.
Địch Nam mở video ra xem, có chút gì đó chần chừ không muốn xem. Nhưng, nụ cười của anh nhanh chóng bị dập tắt khi nhìn thấy bức ảnh ở bên dưới.
Đó chính là bức ảnh Mộ Lạc Lạc và một người đàn ông hôn nhau, tuy chụp không rõ nhưng Địch Nam cũng phần nào đoán ra đó là ai.
Dưới tấm hình có chú thích rất ngứa mắt: Nữ hoàng khiêu vũ dũng cảm biểu lộ tình cảm, một cử chỉ làm mọi chàng trai cảm động
Anh tắt máy tính, nụ cười hoàn toàn tắt ngấm.
Mộ Lạc Lạc kiễng chân lên tìm Hàn Tư Viễn, chỉ nhìn thấy anh đang đứng ở phía trước lan can cửa, không ngừng vẫy tay, lắc đầu, thái độ từ chối của anh làm cho các cô gái vô cùng thất vọng. Các chàng trai châu Âu về cơ bản là cao to, khỏe mạnh, nhưng Hàn Tư Viễn đứng cạnh họ cũng không tỏ ra thua kém, nhưng khi đã quen mắt với những vẻ gồ ghề của các chàng trai châu Âu, thì vẻ nho nhã và nhẹ nhàng của các chàng trai phương Đông lại tỏ ra thu hút mọi người hơn. Hàn Tư Viễn hướng người về phía cô vẫy tay, cảm thấy có phần nhiệt tình quá, cười nói: “Mộ Lạc Lạc, đứng ở đó đừng đi đâu, anh qua đón em.”
Cô rất mong người chủ động đi về phía mình là Địch Nam, nhưng hiện thực phũ phàng cho cô biết, Địch Nam vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ. Cô chạy thục mạng đuổi theo, để có thể sánh ngang với Địch Nam, cô đã cố gắng học hành, không bỏ học, nhưng anh thì sao, anh vốn không nhận ra điều đó.
Hàn Tư Viễn đứng cách cô một đoạn, lịch sự đưa tay ra, Mộ Lạc Lạc chỉ do dự một giây, rồi đặt tay mình lên bàn tay ấm áp đó.
“Đói rồi phải không, anh đưa em đến phòng ăn trước.”
Mộ Lạc Lạc mân mê ngón tay của Hàn Tư Viễn, thật sự là cô không biết nói gì.
Trong phòng ngày càng đông, Hàn Tư Viễn sợ bị lạc, nắm chặt tay cô, dùng thân mình để bảo vệ cô, tránh mọi người làm chia cắt họ.
Lúc đó, một cô gái người Pháp, chắc là do uống say quá, toàn thân hứng khởi, cô trèo lên sàn, vừa nhảy vừa cởi quần áo, thân hình chữ S của cô nhanh chóng cuốn hút mọi người, các chàng trai tiến về phía trước cùng nhảy.
“A…” Mộ Lạc Lạc hét lên một tiếng, sợi dây chuyền bị lôi về phía sau.
Cô vội vàng giữ lấy móc của sợi dây, nhưng không kịp, những hạt ngọc đã rơi xuống sàn nhà, lăn khắp nơi.
Hàn Tư Viễn mải nhìn mấy chàng trai nhảy trên kia, không nghe thấy tiếng hét của Mộ Lạc Lạc.
“Aaa… Hàn Tư Viễn! Sợi dây chuyền bị rơi mất hết rồi! Hàn Tư Viễn, giúp em…” Mộ Lạc Lạc nhảy lên kêu, nước mắt không ngừng rơi.
Hàn Tư Viễn đẩy cô lên sàn, nói: “Không được xuống, anh sẽ đi tìm.”
Mộ Lạc Lạc gật đầu: “Nhanh lên chút, mọi người dẫm lên…” Cô không dám nghĩ nữa, Mike đáng thương.
Hàn Tư Viễn đáp lời, nhanh chóng hòa vào dòng người, anh quỳ xuống, không chú ý tới hình tượng của mình nữa, quỳ dưới chân mọi người nhặt nhạnh từng hạt ngọc.
Mộ Lạc Lạc đứng trên sàn lo lắng chờ đợi, nhưng cô gái người Pháp vẫn đang không ngừng nhảy múa khiến dòng người càng ngày càng đông, bóng dáng của Hàn Tư Viễn đã chìm trong biển người. Khung cảnh này làm cô hoảng sợ.
Giống như vạn mã đang giày xéo, chắc Hàn Tư Viễn đang bị giẫm rất đau?
“Hàn Tư Viễn, thôi đi, đừng tìm nữa, anh đứng dậy đi…” Mộ Lạc Lạc nhảy lên vẫy tay, nhưng tiếng nhạc to át đi, không ai nghe thấy tiếng cô.
Mười phút sau, Mộ Lạc Lạc hét tới mức khàn giọng, vẫn không nhìn thấy Hàn Tư Viễn đứng dậy, cô đã từng xem trên quyển tạp chí đưa tin trong một buổi biểu diễn đã có người bị giẫm chết. Trong lòng cô rất sợ.
Thấy vậy, Mộ Lạc Lạc lắc lắc micro, xem micro có nhận giọng cô không, rồi lập tức cởi bộ váy ngoài ra, đứng trước mirco kêu gào, lần này thì tiếng của cô đã gây chú ý.
Trong phòng nhảy, thường có một số cô gái thích thể hiện, người khác cởi mình cũng cởi, quan trọng là, ai sẽ trội hơn.
Cô gái phương Đông quay người lại chỉnh sửa bộ quần áo như vũ công, Đây là một chủ đề thu hút mọi người, cho nên các chàng trai hướng về phía Mộ Lạc Lạc, miệng không ngừng la hét.
Mộ Lạc Lạc chỉ muốn phân tán sự chú ý của mọi người, không ngờ rằng lại thu hút được nhiều người tới vậy, cô có biết nhảy gì đây, chỉ biết một vài động tác thể dục từ hồi tiểu học, vì cô sợ khổ nên không dám tập luyện tới cùng.
Đôi chân dài của cô thu hút mọi ánh nhìn, đèn nhấp nháy chiếu vào thân hình cô, Mộ Lạc Lạc nghiêng mình vặn vẹo, cô muốn tìm một cái lỗ chui xuống, nhưng Hàn Tư Viễn đã xuất hiện.
Xung quanh mọi người la hét. DJ cũng đã chuyển bản nhạc hiphop thành nhạc dance, mọi người đang trông đợi cô biểu diễn!
Mộ Lạc Lạc bình tĩnh lại, may mà cô mặc một chiếc quần chắc chắn, may mà Hàn Tư Viễn đã đưa cô đến sàn nhảy, tuy không thể chuyên nghiệp nhưng cô khá uyển chuyển, việc uốn éo không thành vấn đề với cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn mọi người, từ từ lẩn đi.
Nhưng cô lại bị một lưu học sinh khác túm lấy, một lần nữa cô lại bị lôi lên sàn. Xem kìa, đây có lẽ chính là lý do mà các tờ báo Trung Quốc hay dành tặng cho các buổi biểu diễn quốc tế, tính linh hoạt và độ rủi ro mang tới thành công.
Nhưng mục đích của Mộ Lạc Lạc không phải là thu hút đám đông, cô chỉ muốn đám người cao to kia tản ra để cô có thể tìm thấy Hàn Tư Viễn. Khi cô nhìn thấy bóng dáng Hàn Tư Viễn giữa biển người, nụ cười rạng lên, nếu cô không nhìn nhầm, thì Hàn Tư Viễn đang nằm dưới đất, vẻ mặt rất đau đớn…
Mộ Lạc Lạc giật mình, nhanh chóng trượt xuống, cô không để ý tới đám người mà cứ thế xô đẩy tiến về phía Hàn Tư Viễn. DJ không hiểu chuyện gì, vặn nhỏ âm thanh, nhìn theo.
Hàn Tư Viễn không hề biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, một tay túm lấy cổ tay bị giẫm, có lẽ đó là chỗ bị giẫm đau nhất.
Mộ Lạc Lạc lao đến trước mặt anh ta, cô đứng lặng đi, lập tức Hàn Tư Viễn đứng dậy, cười vui vẻ cầm sợi dây chuyền lên: “Nhìn xem, anh đã nói là anh có thể tìm mà…”
Nhưng vẫn chưa nói xong, Mộ Lạc Lạc đã ôm chặt lấy cổ anh: “Chẳng phải chỉ là một sợi dây chuyền sao! Không tìm được thì thôi, anh biết em lo cho anh, sợ anh bị những đôi giày cao gót đó giẫm chết không?”
Hàn Tư Viễn không ngờ cô đã nhảy xuống, chân không đứng vững, anh kêu lên “đau quá” rồi lại ngồi xuống nền.
Anh cảm thấy toàn thân Mộ Lạc Lạc đang run rên, anh đập nhẹ vào vai cô, tiếp tục nói: “Anh vẫn còn sống mà, đang định đi tìm em…”
Mộ Lạc Lạc kéo bàn tay đầy vết tích của anh, nước mắt không ngừng rơi xuống mu bàn tay, ở đó có nhiều vết thương đang rỉ máu.
“Đồ ngốc, đồ ngốc…” Mộ Lạc Lạc nhìn bàn tay anh nước mắt giàn giụa.
Hàn Tư Viễn nhăn mày, lau khô nước mắt cho cô, giọng nhẹ nhàng: “Đừng khóc, vết thương này không có gì đâu, phấn mắt loang lổ hết rồi, xấu…”
Vào thời khắc đó, giọng Hàn Tư Viễn lần thứ ba bị cô ngắt lại, nhưng lần này anh rất vui sướng, Mộ Lạc Lạc đang hôn vào môi anh, nước mắt rơi xuống môi của hai người, không một tiếng động.
Tiếng vỗ tay bốn bề vang lên, Hàn Tư Viễn đã quên đi mình bị đau, ôm chặt eo cô, dịu dàng hôn lại cô. Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng anh đã lay chuyển được trái tim Mộ Lạc Lạc, vì thời khắc này, anh đợi bao lâu cũng đáng.
Phóng viên trong trường bận rộn ghi lại khoảnh khắc này, nhanh chóng đưa lên bảng tin của trường về đêm nhạc hôm ấy.
Sự việc sau này làm cho Mộ Lạc Lạc không ngừng cảm thấy mình bị điên mà mọi người ở đó cũng điên theo. Cô bất ngờ trở thành nữ hoàng khiêu vũ của buổi tối ngày hôm đó, phần thưởng chính là chiếc cup bằng vàng 18k, nghe nói, nó có thể trị giá ba, bốn nghìn nhân dân tệ.
Mộ Lạc Lạc trở thành nhân vật tâm điểm trong trường, thậm chí còn có rất nhiều người đứng ở phòng đợi cô, chỉ vì muốn chụp ảnh chung hoặc xin chữ kí. Vài bức hình hôm đó được dán ngay ở bảng tin, làm cô không dám một mình đi lên giảng đường.
Hàn Tư Viễn nhìn thấy cô ngồi một mình, rón rén bước tới, ôm lấy cô từ phía sau.
Trong lòng Mộ Lạc Lạc rất khó chịu, tối hôm qua cô không rõ động lực nào đã khiến cô hôn Hàn Tư Viễn, cô đã nghĩ về chuyện này rất lâu, nhất định lúc đó vì cô cảm động nên mới có những lời lẽ như thế.
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau của Hàn Tư Viễn, âm thầm lau nước mắt.
“Tay anh… thế nào rồi…”
Khi Mộ Lạc Lạc quay đầu lại hỏi, không biết do cố ý hay vô tình, khuôn mặt hai người lại chạm nhau.
Mộ Lạc Lạc gượng từ chối: “Đừng… em vẫn chưa li hôn…”
Hàn Tư Viễn lắc vai cô, anh không muốn cho Mộ Lạc Lạc thời gian hối hận, lấy trong áo khoác ra hai tấm vé đưa cho cô: “Giáng sinh được nghỉ bảy ngày, anh sẽ đưa em đi nghỉ ở thành phố này.”
“Không đi được không… ngoài kia lạnh lắm…” Mộ Lạc Lạc sắc mặt không tốt, sao cô dám đi một mình với anh ở bên ngoài.
Hàn Tư Viễn cười không nói gì, kéo tay, lôi cô đi.
Mộ Lạc Lạc đưa hai tay, nhắm mặt lại, không còn mặt mũi nào nhìn về đất tổ quê hương.
***
Trung Quốc.
Địch Nam nằm trên đầu giường, xem trang báo điện tử của trường Harvard, anh ấn vào mục đêm hội Giáng sinh, anh cũng không biết mình muốn xem cái gì, có thể là chỉ muốn nhìn trong góc nào đó của tấm ảnh có hình bóng một cô gái Trung Quốc hay không, cũng có thể là anh đang phỏng đoán, phóng viên trong trường có thể chụp ảnh Mộ Lạc Lạc.
Nhưng tất nhiên, anh ta không nhìn thấy người anh cần tìm trong bức hình đó.
Nhưng trong một bức hình riêng biệt, anh lại nhìn thấy Mộ Lạc Lạc, không chỉ là ảnh, mà còn có hẳn một clip hơn một phút, tiêu đề là Nữ hoàng khiêu vũ năm nay, một cô gái xinh đẹp hai mươi mốt tuổi, có phần biểu diễn khá tuyệt.
Địch Nam mở video ra xem, có chút gì đó chần chừ không muốn xem. Nhưng, nụ cười của anh nhanh chóng bị dập tắt khi nhìn thấy bức ảnh ở bên dưới.
Đó chính là bức ảnh Mộ Lạc Lạc và một người đàn ông hôn nhau, tuy chụp không rõ nhưng Địch Nam cũng phần nào đoán ra đó là ai.
Dưới tấm hình có chú thích rất ngứa mắt: Nữ hoàng khiêu vũ dũng cảm biểu lộ tình cảm, một cử chỉ làm mọi chàng trai cảm động
Anh tắt máy tính, nụ cười hoàn toàn tắt ngấm.
/52
|