Nước Mỹ, lúc này Boston là mười giờ sáng.
Toàn bộ phong cách kiến trúc của trường đại học Harvard lấy sự kết hợp của những viên gạch màu đỏ làm căn bản, những nét vẽ rõ ràng, đơn giản và thanh lịch.
Mộ Lạc Lạc nhìn phong cảnh vườn trường đẹp đẽ nhưng không mất đi vẻ yên tĩnh, hóa ra không giống những gì trên ti vi giới thiệu, các bạn học cũng ăn mặc bình thường. Có lẽ vì không có nhiều người đi lại trong vườn trường, bọn họ đến sớm sao?
“Trong vườn trường tại sao yên tĩnh như vậy? Mọi người vẫn chưa dậy sao?” Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt quay sang hỏi người bạn mới Chu Bội Doanh, nghe nói chế độ giáo dục của nước ngoài rất thoải mái, có thể ngủ nướng không?
“Họ đang chuẩn bị thi cuối kì...” Chu Bội Doanh đột nhiên búng tay: “Lạc Lạc, cậu gặp may rồi, kịp tham gia hoạt động lớn nhất của trường này!”
Mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên: “Hoạt động gì vậy? Cậu nói nhanh đi...”
“Tiếng Trung nói thế nào nhỉ... là Tiếng hét nguyên thủy!”
“Hi hi...” Hàn Tư Viễn đấm vào ngực mình: “Em nhầm người rồi, Mộ Lạc Lạc của chúng ta vẫn còn nhỏ, không biết quan sát càng không tham gia loại hoạt động như thế này.”
Chu Bội Doanh cũng không miễn cưỡng, buồn rầu nhún vai: “Thế, Mike có đi không?”
“Em biểu diễn thì anh sẽ đến.” Hàn Tư Viễn không hứng thú đáp. Mike là tên tiếng Anh mà anh tự đặt cho mình.
“Được rồi, anh đi em sẽ biểu diễn.” Chu Bội Doanh nhướn nửa bên lông mày, liếm môi.
Mộ Lạc Lạc thấy rất hiếu kì, giơ tay hỏi: “Bội Doanh, Bội Doanh, thế nào gọi là Tiếng hét nguyên thủy, tớ cũng tham gia!”
“Một hoạt động truyền thống của trường Harvard, mỗi năm trước kì thi cuối học kì sẽ tổ chức hai lần, các bạn học sinh sẽ...”
Không đợi cô ấy giải thích kĩ càng, Hàn Tư Viễn kéo Mộ Lạc Lạc về phía mình, chỉ về phía Chu Bội Doanh nói: “Anh là người giám hộ của cô ấy, cô ấy chỉ là đến đây học lấy bằng, trong ba năm tới, không tham gia các loại hoạt động bất bình thường trong trường! Hây, Lạc Lạc, đừng kéo tóc anh...”
Mộ Lạc Lạc kéo tóc Hàn Tư Viễn về phía sau, ngẩng đầu đập vào ngực Hàn Tư Viễn: “Anh từ lúc nào trở thành người dám hộ của em vậy?” Bạo lực chấm dứt, cô quay người nắm bàn tay Chu Bội Doanh: “Bội Doanh đừng quan tâm đến anh ấy, chúng ta mới là bạn cùng phòng.”
Chu Bội Doanh rất hài lòng với thái độ hòa hợp của Mộ Lạc Lạc, hai người không thèm để ý đến Hàn Tư Viễn, nắm tay nhau đi về kí túc xá.
Hàn Tư Viễn tức giận đứng chôn chân một chỗ...
“Anh trai, anh trai thân mến, kéo hành lý lại đây...” Mộ Lạc Lạc chỉ chỉ tay.
Hàn Tư Viễn chất đống vô số vali hành lý dưới chân, những việc vất vả này là những việc Hàn Tư Viễn nên làm sao?! Nhưng, anh vẫn kéo lên, sau lưng cả một đống hành lý nhỏ nhỏ to to, rất khó có thể theo kịp bọn họ.
Trên đường, Chu Bội Doanh đã giới thiệu cho Mộ Lạc Lạc về lịch sử và lịch trình học của trường đại học Harvard, khoa mà Mộ Lạc Lạc chọn – chuyên ngành Thiết kế, bao gồm một số loại lớn như kiến trúc, đồ họa, quảng cáo, hình ảnh động.
Chu Bội Doanh hỏi Mộ Lạc Lạc: “Cậu có chuyên môn hay sở thích gì không? Có một khoa số rất hot, phải nhanh chân đăng kí mới được.”
Mộ Lạc Lạc suy nghĩ: “Tiếng Anh của mình cực dốt, tốt nhất là lao động chân tay, không cần phải vào khoa hot đâu.”
“Thế cậu có biết đồ họa không? Đơn giản thôi cũng được.”
Mộ Lạc Lạc ngại ngùng cúi đầu: “PS mình còn không biết, chứ đừng nói đến đồ họa.”
Khuôn mặt Chu Bội Doanh đau khổ: “Vậy thì mình hết cách rồi, mình học kinh tế, việc vẽ vời này cũng là một điểm yếu của mình.
“Anh trai yêu quý, ở đây toàn là sách tiếng Anh, anh giúp em xem nên thiết kế gì?” Mộ Lạc Lạc quay người cầu cứu.
Hàn Tư Viễn nhận danh sách khoa, tỉ mỉ giải thích: “Thiết kế trang mạng, thiết kế đóng gói, thiết kế quảng cáo DM. DM chỉ một phần của maketing thị trường, dựa vào quảng cáo mà người tiêu dùng yêu thích nhất. Còn có thiết kế poster, thiết kế quảng cáo đa phương tiện. Thiết kế quảng cáo POP, POP chỉ quảng cáo bán điểm, ví dụ như thiết kế poster bảng hiệu. Còn có thiết kế bản mẫu, thiết kế sách, thiết kế ấn phẩm xuất bản, thiết kế VI, VI đại diện doanh nghiệp, ví dụ một số logo của một số công ty lớn như Coca Cola, Nokia.”
Mộ Lạc Lạc miệng chữ “O”, không chỉ cô ngưỡng mộ Hàn Tư Viễn, ngay cả Chu Bội Doanh cũng rất ngưỡng mộ, Mộ Lạc Lạc giằng lấy túi hành lý nhẹ nhàng nhất trên tay anh, cười cười: “Anh trai yêu mến, anh thật hiểu biết...”
Hàn Tư Viễn vênh mặt, hắng giọng, đắc ý quên bẵng nói: “Anh không những hiểu, mà còn đã học nửa năm rồi.”
Ánh mắt Mộ Lạc Lạc sáng hẳn lên, người trước mặt đâu phải là tên háo sắc Hàn Tư Viễn, chỉ cần lắp thêm đôi cánh là biến thành thiên sứ hết. Cô cũng không hàm hồ, ngay lập tức nói: “Được, đồ họa, chính là nó!”
“OK, ngày mai tớ sẽ đi đăng kí cho cậu, chỉ cần cậu cố gắng luyện tập khẩu ngữ, tốt nghiệp không phải là vấn đề.” Chu Bội Doanh ngầm ám chỉ Hàn Tư Viễn, Mộ Lạc Lạc chớp mắt cười, ngẩng đầu lên trời xanh cười.
Hàn Tư Viễn nhìn hai người lén lén lút lút, haiz, có gì mà đắc ý chứ, đã theo em đến đây, chính là muốn để em lợi dụng.
***
Ở Trung Quốc, Bắc Kinh lúc này là một giờ đêm.
Sau khi Mộ Lạc Lạc chính thức vào trường Harvard ba tiếng, Tống Nhụy nhận được điện thoại của Mộ Lạc Lạc, mặc dù là ban đêm, nhưng cô vẫn ngay lập tức báo cho Chủ tịch Địch biết.
“Mộ Lạc Lạc chọn đồ họa?” Địch Nam một tay giữ điện thoại, một tay lau mồ hôi. Anh luôn cho rằng cô ấy sẽ chọn chuyên ngành tiếng Anh, không ngờ tham vọng cũng không nhỏ.
Địch Nam cười cười: “Hãy mau gửi những phần mềm tiếng Hán có liên quan đến đồ họa cho cô ấy, sau đó mời một thầy giáo tiếng Anh giỏi, nắm vững ngôn từ quảng cáo dạy cho cô ấy.”
Tống Nhụy vâng một tiếng: “Chủ tịch... anh không định tự gọi điện thoại cho cô ấy sao? Nói thực, anh đứng đằng sau, ngầm hỗ trợ cho cô Mộ như vậy, cô Mộ luôn luôn cho rằng tôi giúp cô ấy.”
Địch Nam khẽ mỉm cười: “Đạt được mục đích là được rồi, tôi không hi vọng cô ấy phải lo lắng bất cứ điều gì.”
Tống Nhụy không nói gì nữa, thực sự Mộ Lạc Lạc cứng đầu chọn chuyên ngành đồ họa, nguyên nhân lớn nhất chính là vì Địch Nam. Mộ Lạc Lạc vô tình đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và vị giám đốc nào đó của tập đoàn Tuo Rui về việc phát triển bộ phận thiết kế trong nửa năm tới. Mặc dù Mộ Lạc Lạc dường như không quan tâm, nhưng lại ngầm nhớ trong lòng.
Địch Nam tắt điện thoại, bước đến đầu giường, lôi ngăn kéo, lấy dây đeo điện thoại. Mộ Lạc Lạc từng hỏi anh, nhìn thấy dây đeo điện thoại có nhớ tới cô ấy không. Anh vuốt ve món đồ chơi, khẽ mỉm cười.
***
Ở nước Mỹ lúc này là ba giờ chiều.
Cuối cùng Mộ Lạc Lạc cũng đã dọn dẹp, sắp xếp quần áo, giày dép, cô nhìn xung quanh phòng gọn gàng, sạch sẽ. Trong phòng kí túc có nhà vệ sinh riêng, những vật dụng gia đình cần thiết như ti vi, tủ lạnh, nội thất, nói thật, đó chính là một căn phòng nhỏ ở chung cư nghiêm túc và sạch sẽ.
Cô thoải mái ngả người trên ghế sofa ngân nga hát. Đương nhiên, cô không biết căn phòng này do Địch Nam nhờ người sắp xếp trước cho cô, chỉ biết ngốc nghếch hưởng thụ, ca ngợi người khác, nước Mỹ quả thật quá ưu đãi với sinh viên.
“A!” Cô đột nhiên ngồi bật dậy, chết rồi, giấy kết hôn không mang theo! Chỉ có giấy chứng nhận kết hôn mới có ảnh của thầy Địch, hừm.
Hàn Tư Viễn thấy cửa phòng khép hờ, gõ mấy cái tượng trưng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn xung quanh, phong cách bày biện rất hào phóng, vẫn mang chút gì đó âm hưởng phương Đông, màu sắc của phương Tây và phương Đông hòa quyện vào nhau thành một khối, nếu như không nhầm, đây chính là phong cách thiết kế của Địch Nam. Hàn Tư Viễn chế giễu, phàm những người đàn ông quá thận trọng sẽ gây một phản cảm đồng tính. Hàn Tư Viễn điều tra về một số việc ngày trước của Địch Nam, trong những năm Địch Nam qua lại với Phương Dung, không lãng mạn nhưng lại đổi xe, mua nhà cho Phương Dung, đáp ứng tất cả thiết bị sang trọng mà người phụ nữ nào cũng muốn. Còn khi những điều kiện vật chất kia đầy đủ, đám con gái lại muốn có hoa tươi và những lời ngọt ngào, cuối cùng, lòng tham lam đã khiến cho họ mất tất cả.
“Lạc Lạc, em thích phong cách thiết kế bày biện ở đây không?”
“Thích chứ, lẽ nào mỗi phòng của kí túc xá đều không giống nhau?” Mộ Lạc Lạc thò đầu nhìn sang phòng đối diện, phòng bên cạnh là phòng của hai chị em song sinh người Hán, cô chỉ thấy những chồng sách xếp cao như núi.
Hàn Tư Viễn đứng chặn trước mặt cô: “Giống nhau, giống nhau, không có gì.”
Mộ Lạc Lạc không bình luận, quay về ghế sofa xem phim hoạt hình.
“Đối diện là cặp song sinh xinh đẹp, anh có thể đi giao lưu đây.”
Hàn Tư Viễn tức giận nói một hồi, giả vờ nôn ọe, bước đến hàng sau ghế sofa, thì thầm vào tai Mộ Lạc Lạc: “Anh chỉ muốn giao lưu với em thôi.”
“Em là chị dâu của anh, đi ra kia chơi.” Mộ Lạc Lạc đã quen trêu đùa Hàn Tư Viễn kiểu này rồi.
“Hai người không phải sắp li hôn sao?”
Mộ Lạc Lạc tức giận ngồi dậy: “Vẫn chưa li hôn mà! Anh còn nguyền rủa em! Đồ quá đáng!”
Hàn Tư Viễn không coi là gì, vẫn tươi cười: “Ngưu Lang Chức Nữ mỗi người một nơi, Thất Tịch vẫn không nhìn thấy mặt nhau.”
“Hứ! Thời hiện đại, Chức Nữ có hộ chiếu, ngồi máy bay đi gặp Ngưu Lang, hàng ngày đều là Thất Tịch.”
Hàn Tư Viễn bĩu môi, rất thần bí nói: “Ầy dà, anh đưa em đi quán Ngưu Lang thay đổi chút nhé?”
Mộ Lạc Lạc hơi chạnh lòng, nhưng ngay lập tức xua tay từ chối: “Hàn Tư Viễn, anh thật xấu xa, chơi với anh lâu quá, sớm muộn em cũng biến thành đứa vô công rỗi nghề thôi.”
Hàn Tư Viễn cười không nói, nhanh chóng trở lại bình thường, một cô gái quá thuần khiết, anh không nhẫn tâm làm tổn thương.
“Đúng rồi, một người có phẩm chất như anh sao lại vào được Harvard?”
“Này, anh còn chưa chê em học kém, em dám nói anh trước rồi.”
“Chúng ta có cửa sau!” Mộ Lạc Lạc vênh mặt.
“Haiz haiz, CIA của Mỹ không ép cung em, em cũng phun ra. Em không thấy có lỗi với sự tín nhiệm của Đảng và nhân dân Trung Quốc sao?” Hàn Tư Viễn nhẹ nhàng, chầm chậm mở một lon nước ra uống.
Mộ Lạc Lạc che miệng, đúng rồi, Tống Nhụy từng nói qua phương thức trao đổi sinh viên giữa Trung Quốc với Mỹ trước khi nhập trường. Trường Harvard à, đối với những sinh viên nghèo như mình đúng là một cơ hội thần tiên hiếm có.
“Anh ngồi đây làm gì? Lẽ nào cũng muốn cùng em tham gia hoạt động Tiếng hét nguyên thủy sao?”
“Hả?” Hàn Tư Viễn phun hết nước trong miệng ra.
“Em thực sự muốn tham gia?”
“Vâng, Chu Bội Doanh nói rất ngoạn mục, ngoạn mục đến không thể nào tin được, hơn nữa chỉ có mười phút.” Mộ Lạc Lạc xoa xoa lòng bàn tay, có phải là cả một đoàn người gào thét không? Cô cũng muốn nổi loạn trong đoàn người đó, hét to lên rằng cô nhớ chàng bạch mã của mình.
“Được thôi, em đã hiếu kì như vậy, thì anh đi cùng em.” Hàn Tư Viễn chỉ sợ cô kinh ngạc.
Mộ Lạc Lạc cười giòn tan, gập đầu: “Em đã nghe rõ rồi, giữa đêm sẽ bắt đầu, vậy em ngủ trước đây, tạm biệt...”
Mộ Lạc Lạc đã nói như tiễn khách, Hàn Tư Viễn chần chừ đứng dậy, bước ra ngoài cửa nhưng đột nhiên quay người lại, chớp chớp mắt rất đáng yêu: “Hay là ngủ cùng đi?... Hừm...” Một chiếc gối bay vào mặt anh.
...
Đến giữa đêm.
Tiếng hét động trời đã kéo Mộ Lạc Lạc từ trong mơ ra ngoài thực tại.
Cô mở cửa sổ, nhìn thấy những ngọn đuốc rực sáng trong khu vực kí túc xá, y hệt như cô đã đoán, các sinh viên tập trung trước cửa sổ điên cuồng hét vang, cô đang định cất tiếng chuẩn bị hét...
“Cưng ơi mau đi thôi, muộn rồi, nhanh lên, không kịp biểu diễn mất!” Chu Bội Doanh đẩy cửa phòng ngủ vội vã giục.
Mộ Lạc Lạc cũng không nghĩ nhiều, mang giày lười chạy theo ra hành lang, lúc này mới phát hiện ra có rất nhiều người đang chạy, tất cả mọi người đều chạy ra cổng tòa nhà. Hàn Tư Viễn đứng trước bọn họ mở đường.
“Thật là một phong độ X-man, mình sắp yêu anh ấy mất rồi...” Chu Bội Doanh lắc lắc vai Mộ Lạc Lạc, hướng về Hàn Tư Viễn nở một nụ cười dịu dàng.
“Yêu đi, anh ấy là em trai chồng mình, rất giỏi đó!” Mộ Lạc Lạc khẽ thì thầm, đứng trước mặt người đẹp, đương nhiên Hàn Tư Viễn rất dẻo dai.
“Ủa? Mình vẫn cho rằng hai cậu là một đôi.” Chu Bội Doanh khẽ nói.
“Hả? Rất may không phải. Cậu sẽ nói yêu anh ấy chứ? Người Trung Quốc cũng không quan trọng chứ!”
Chu Bội Doanh trong lòng như mở cờ: “Câu “Em yêu anh” ở nước Mỹ cũng gần giống như “Xin chào” của người Trung Quốc.”
Mộ Lạc Lạc chớp mắt, cô là người Trung Quốc truyền thống, câu “Em yêu anh” chỉ có thể nói cho chồng mình nghe còn nói với người khác rất ngại ngùng.
Đương lúc rất nhiều người cùng chạy ra sân vậy động, Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu được bản chất của Tiếng hét nguyên thủy là như thế nào, không thể không giật mình.
Trong khuôn viên Harvard, có hơn trăm sinh viên, cả nam lẫn nữ, nude toàn thân, giơ cao ngọn đuốc chạy điên khùng trên bãi cỏ. Xin chú ý, chính là chạy không mảnh quần áo che thân. Bất luận là nam hay nữ, không tiếc hy sinh thân mình. Do đó dược gọi là Tiếng hét nguyên thủy.
Từ năm 1960 đến nay, sinh viên Harvard phát triển hoạt động đẩy cửa sổ hét, cho đến năm 1990, biến thành hình thức chạy nude, Tiếng hét nguyên thủy đã trở thành truyền thống của trường Harvard. Đó chính là phong trào dành cho những sinh viên chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi cuối kì, vì muốn giải tỏa tâm lí căng thẳng áp lực trong khoảng thời gian này mà biểu diễn hoạt động nude kì dị này. Họ hoan nghênh sự cổ động của “khán giả”, tận hưởng giây phút tự do khi nude toàn thân trong hơn mười phút.
Mộ Lạc Lạc vừa muốn xem vừa xấu hổ che mặt, nhưng lại mở rộng khoảng cách hai ngón tay.
“Em không phải thiết tha được biểu diễn sao? Đi đi…” Hàn Tư Viễn đẩy vai cô, ánh mắt đầy xấu xa.
Mộ Lạc Lạc ngây người, xấu hổ nói: “Không được, không được, em đại diện cho đồng bào Trung Quốc đứng xem thôi cũng được, mà được chụp ảnh sao? Em đi lấy máy ảnh, đăng lên mạng cho những đồng bào Trung Quốc biết được, thế được không?”
Hàn Tư Viễn nhún vai, phải học tập lẫn nhau.
Ánh mắt Mộ Lạc Lạc không rời màn biểu diễn, nếu như Địch Nam nhìn thấy màn biểu diễn này sẽ có thái độ thế nào nhỉ.
Toàn bộ phong cách kiến trúc của trường đại học Harvard lấy sự kết hợp của những viên gạch màu đỏ làm căn bản, những nét vẽ rõ ràng, đơn giản và thanh lịch.
Mộ Lạc Lạc nhìn phong cảnh vườn trường đẹp đẽ nhưng không mất đi vẻ yên tĩnh, hóa ra không giống những gì trên ti vi giới thiệu, các bạn học cũng ăn mặc bình thường. Có lẽ vì không có nhiều người đi lại trong vườn trường, bọn họ đến sớm sao?
“Trong vườn trường tại sao yên tĩnh như vậy? Mọi người vẫn chưa dậy sao?” Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt quay sang hỏi người bạn mới Chu Bội Doanh, nghe nói chế độ giáo dục của nước ngoài rất thoải mái, có thể ngủ nướng không?
“Họ đang chuẩn bị thi cuối kì...” Chu Bội Doanh đột nhiên búng tay: “Lạc Lạc, cậu gặp may rồi, kịp tham gia hoạt động lớn nhất của trường này!”
Mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên: “Hoạt động gì vậy? Cậu nói nhanh đi...”
“Tiếng Trung nói thế nào nhỉ... là Tiếng hét nguyên thủy!”
“Hi hi...” Hàn Tư Viễn đấm vào ngực mình: “Em nhầm người rồi, Mộ Lạc Lạc của chúng ta vẫn còn nhỏ, không biết quan sát càng không tham gia loại hoạt động như thế này.”
Chu Bội Doanh cũng không miễn cưỡng, buồn rầu nhún vai: “Thế, Mike có đi không?”
“Em biểu diễn thì anh sẽ đến.” Hàn Tư Viễn không hứng thú đáp. Mike là tên tiếng Anh mà anh tự đặt cho mình.
“Được rồi, anh đi em sẽ biểu diễn.” Chu Bội Doanh nhướn nửa bên lông mày, liếm môi.
Mộ Lạc Lạc thấy rất hiếu kì, giơ tay hỏi: “Bội Doanh, Bội Doanh, thế nào gọi là Tiếng hét nguyên thủy, tớ cũng tham gia!”
“Một hoạt động truyền thống của trường Harvard, mỗi năm trước kì thi cuối học kì sẽ tổ chức hai lần, các bạn học sinh sẽ...”
Không đợi cô ấy giải thích kĩ càng, Hàn Tư Viễn kéo Mộ Lạc Lạc về phía mình, chỉ về phía Chu Bội Doanh nói: “Anh là người giám hộ của cô ấy, cô ấy chỉ là đến đây học lấy bằng, trong ba năm tới, không tham gia các loại hoạt động bất bình thường trong trường! Hây, Lạc Lạc, đừng kéo tóc anh...”
Mộ Lạc Lạc kéo tóc Hàn Tư Viễn về phía sau, ngẩng đầu đập vào ngực Hàn Tư Viễn: “Anh từ lúc nào trở thành người dám hộ của em vậy?” Bạo lực chấm dứt, cô quay người nắm bàn tay Chu Bội Doanh: “Bội Doanh đừng quan tâm đến anh ấy, chúng ta mới là bạn cùng phòng.”
Chu Bội Doanh rất hài lòng với thái độ hòa hợp của Mộ Lạc Lạc, hai người không thèm để ý đến Hàn Tư Viễn, nắm tay nhau đi về kí túc xá.
Hàn Tư Viễn tức giận đứng chôn chân một chỗ...
“Anh trai, anh trai thân mến, kéo hành lý lại đây...” Mộ Lạc Lạc chỉ chỉ tay.
Hàn Tư Viễn chất đống vô số vali hành lý dưới chân, những việc vất vả này là những việc Hàn Tư Viễn nên làm sao?! Nhưng, anh vẫn kéo lên, sau lưng cả một đống hành lý nhỏ nhỏ to to, rất khó có thể theo kịp bọn họ.
Trên đường, Chu Bội Doanh đã giới thiệu cho Mộ Lạc Lạc về lịch sử và lịch trình học của trường đại học Harvard, khoa mà Mộ Lạc Lạc chọn – chuyên ngành Thiết kế, bao gồm một số loại lớn như kiến trúc, đồ họa, quảng cáo, hình ảnh động.
Chu Bội Doanh hỏi Mộ Lạc Lạc: “Cậu có chuyên môn hay sở thích gì không? Có một khoa số rất hot, phải nhanh chân đăng kí mới được.”
Mộ Lạc Lạc suy nghĩ: “Tiếng Anh của mình cực dốt, tốt nhất là lao động chân tay, không cần phải vào khoa hot đâu.”
“Thế cậu có biết đồ họa không? Đơn giản thôi cũng được.”
Mộ Lạc Lạc ngại ngùng cúi đầu: “PS mình còn không biết, chứ đừng nói đến đồ họa.”
Khuôn mặt Chu Bội Doanh đau khổ: “Vậy thì mình hết cách rồi, mình học kinh tế, việc vẽ vời này cũng là một điểm yếu của mình.
“Anh trai yêu quý, ở đây toàn là sách tiếng Anh, anh giúp em xem nên thiết kế gì?” Mộ Lạc Lạc quay người cầu cứu.
Hàn Tư Viễn nhận danh sách khoa, tỉ mỉ giải thích: “Thiết kế trang mạng, thiết kế đóng gói, thiết kế quảng cáo DM. DM chỉ một phần của maketing thị trường, dựa vào quảng cáo mà người tiêu dùng yêu thích nhất. Còn có thiết kế poster, thiết kế quảng cáo đa phương tiện. Thiết kế quảng cáo POP, POP chỉ quảng cáo bán điểm, ví dụ như thiết kế poster bảng hiệu. Còn có thiết kế bản mẫu, thiết kế sách, thiết kế ấn phẩm xuất bản, thiết kế VI, VI đại diện doanh nghiệp, ví dụ một số logo của một số công ty lớn như Coca Cola, Nokia.”
Mộ Lạc Lạc miệng chữ “O”, không chỉ cô ngưỡng mộ Hàn Tư Viễn, ngay cả Chu Bội Doanh cũng rất ngưỡng mộ, Mộ Lạc Lạc giằng lấy túi hành lý nhẹ nhàng nhất trên tay anh, cười cười: “Anh trai yêu mến, anh thật hiểu biết...”
Hàn Tư Viễn vênh mặt, hắng giọng, đắc ý quên bẵng nói: “Anh không những hiểu, mà còn đã học nửa năm rồi.”
Ánh mắt Mộ Lạc Lạc sáng hẳn lên, người trước mặt đâu phải là tên háo sắc Hàn Tư Viễn, chỉ cần lắp thêm đôi cánh là biến thành thiên sứ hết. Cô cũng không hàm hồ, ngay lập tức nói: “Được, đồ họa, chính là nó!”
“OK, ngày mai tớ sẽ đi đăng kí cho cậu, chỉ cần cậu cố gắng luyện tập khẩu ngữ, tốt nghiệp không phải là vấn đề.” Chu Bội Doanh ngầm ám chỉ Hàn Tư Viễn, Mộ Lạc Lạc chớp mắt cười, ngẩng đầu lên trời xanh cười.
Hàn Tư Viễn nhìn hai người lén lén lút lút, haiz, có gì mà đắc ý chứ, đã theo em đến đây, chính là muốn để em lợi dụng.
***
Ở Trung Quốc, Bắc Kinh lúc này là một giờ đêm.
Sau khi Mộ Lạc Lạc chính thức vào trường Harvard ba tiếng, Tống Nhụy nhận được điện thoại của Mộ Lạc Lạc, mặc dù là ban đêm, nhưng cô vẫn ngay lập tức báo cho Chủ tịch Địch biết.
“Mộ Lạc Lạc chọn đồ họa?” Địch Nam một tay giữ điện thoại, một tay lau mồ hôi. Anh luôn cho rằng cô ấy sẽ chọn chuyên ngành tiếng Anh, không ngờ tham vọng cũng không nhỏ.
Địch Nam cười cười: “Hãy mau gửi những phần mềm tiếng Hán có liên quan đến đồ họa cho cô ấy, sau đó mời một thầy giáo tiếng Anh giỏi, nắm vững ngôn từ quảng cáo dạy cho cô ấy.”
Tống Nhụy vâng một tiếng: “Chủ tịch... anh không định tự gọi điện thoại cho cô ấy sao? Nói thực, anh đứng đằng sau, ngầm hỗ trợ cho cô Mộ như vậy, cô Mộ luôn luôn cho rằng tôi giúp cô ấy.”
Địch Nam khẽ mỉm cười: “Đạt được mục đích là được rồi, tôi không hi vọng cô ấy phải lo lắng bất cứ điều gì.”
Tống Nhụy không nói gì nữa, thực sự Mộ Lạc Lạc cứng đầu chọn chuyên ngành đồ họa, nguyên nhân lớn nhất chính là vì Địch Nam. Mộ Lạc Lạc vô tình đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và vị giám đốc nào đó của tập đoàn Tuo Rui về việc phát triển bộ phận thiết kế trong nửa năm tới. Mặc dù Mộ Lạc Lạc dường như không quan tâm, nhưng lại ngầm nhớ trong lòng.
Địch Nam tắt điện thoại, bước đến đầu giường, lôi ngăn kéo, lấy dây đeo điện thoại. Mộ Lạc Lạc từng hỏi anh, nhìn thấy dây đeo điện thoại có nhớ tới cô ấy không. Anh vuốt ve món đồ chơi, khẽ mỉm cười.
***
Ở nước Mỹ lúc này là ba giờ chiều.
Cuối cùng Mộ Lạc Lạc cũng đã dọn dẹp, sắp xếp quần áo, giày dép, cô nhìn xung quanh phòng gọn gàng, sạch sẽ. Trong phòng kí túc có nhà vệ sinh riêng, những vật dụng gia đình cần thiết như ti vi, tủ lạnh, nội thất, nói thật, đó chính là một căn phòng nhỏ ở chung cư nghiêm túc và sạch sẽ.
Cô thoải mái ngả người trên ghế sofa ngân nga hát. Đương nhiên, cô không biết căn phòng này do Địch Nam nhờ người sắp xếp trước cho cô, chỉ biết ngốc nghếch hưởng thụ, ca ngợi người khác, nước Mỹ quả thật quá ưu đãi với sinh viên.
“A!” Cô đột nhiên ngồi bật dậy, chết rồi, giấy kết hôn không mang theo! Chỉ có giấy chứng nhận kết hôn mới có ảnh của thầy Địch, hừm.
Hàn Tư Viễn thấy cửa phòng khép hờ, gõ mấy cái tượng trưng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn xung quanh, phong cách bày biện rất hào phóng, vẫn mang chút gì đó âm hưởng phương Đông, màu sắc của phương Tây và phương Đông hòa quyện vào nhau thành một khối, nếu như không nhầm, đây chính là phong cách thiết kế của Địch Nam. Hàn Tư Viễn chế giễu, phàm những người đàn ông quá thận trọng sẽ gây một phản cảm đồng tính. Hàn Tư Viễn điều tra về một số việc ngày trước của Địch Nam, trong những năm Địch Nam qua lại với Phương Dung, không lãng mạn nhưng lại đổi xe, mua nhà cho Phương Dung, đáp ứng tất cả thiết bị sang trọng mà người phụ nữ nào cũng muốn. Còn khi những điều kiện vật chất kia đầy đủ, đám con gái lại muốn có hoa tươi và những lời ngọt ngào, cuối cùng, lòng tham lam đã khiến cho họ mất tất cả.
“Lạc Lạc, em thích phong cách thiết kế bày biện ở đây không?”
“Thích chứ, lẽ nào mỗi phòng của kí túc xá đều không giống nhau?” Mộ Lạc Lạc thò đầu nhìn sang phòng đối diện, phòng bên cạnh là phòng của hai chị em song sinh người Hán, cô chỉ thấy những chồng sách xếp cao như núi.
Hàn Tư Viễn đứng chặn trước mặt cô: “Giống nhau, giống nhau, không có gì.”
Mộ Lạc Lạc không bình luận, quay về ghế sofa xem phim hoạt hình.
“Đối diện là cặp song sinh xinh đẹp, anh có thể đi giao lưu đây.”
Hàn Tư Viễn tức giận nói một hồi, giả vờ nôn ọe, bước đến hàng sau ghế sofa, thì thầm vào tai Mộ Lạc Lạc: “Anh chỉ muốn giao lưu với em thôi.”
“Em là chị dâu của anh, đi ra kia chơi.” Mộ Lạc Lạc đã quen trêu đùa Hàn Tư Viễn kiểu này rồi.
“Hai người không phải sắp li hôn sao?”
Mộ Lạc Lạc tức giận ngồi dậy: “Vẫn chưa li hôn mà! Anh còn nguyền rủa em! Đồ quá đáng!”
Hàn Tư Viễn không coi là gì, vẫn tươi cười: “Ngưu Lang Chức Nữ mỗi người một nơi, Thất Tịch vẫn không nhìn thấy mặt nhau.”
“Hứ! Thời hiện đại, Chức Nữ có hộ chiếu, ngồi máy bay đi gặp Ngưu Lang, hàng ngày đều là Thất Tịch.”
Hàn Tư Viễn bĩu môi, rất thần bí nói: “Ầy dà, anh đưa em đi quán Ngưu Lang thay đổi chút nhé?”
Mộ Lạc Lạc hơi chạnh lòng, nhưng ngay lập tức xua tay từ chối: “Hàn Tư Viễn, anh thật xấu xa, chơi với anh lâu quá, sớm muộn em cũng biến thành đứa vô công rỗi nghề thôi.”
Hàn Tư Viễn cười không nói, nhanh chóng trở lại bình thường, một cô gái quá thuần khiết, anh không nhẫn tâm làm tổn thương.
“Đúng rồi, một người có phẩm chất như anh sao lại vào được Harvard?”
“Này, anh còn chưa chê em học kém, em dám nói anh trước rồi.”
“Chúng ta có cửa sau!” Mộ Lạc Lạc vênh mặt.
“Haiz haiz, CIA của Mỹ không ép cung em, em cũng phun ra. Em không thấy có lỗi với sự tín nhiệm của Đảng và nhân dân Trung Quốc sao?” Hàn Tư Viễn nhẹ nhàng, chầm chậm mở một lon nước ra uống.
Mộ Lạc Lạc che miệng, đúng rồi, Tống Nhụy từng nói qua phương thức trao đổi sinh viên giữa Trung Quốc với Mỹ trước khi nhập trường. Trường Harvard à, đối với những sinh viên nghèo như mình đúng là một cơ hội thần tiên hiếm có.
“Anh ngồi đây làm gì? Lẽ nào cũng muốn cùng em tham gia hoạt động Tiếng hét nguyên thủy sao?”
“Hả?” Hàn Tư Viễn phun hết nước trong miệng ra.
“Em thực sự muốn tham gia?”
“Vâng, Chu Bội Doanh nói rất ngoạn mục, ngoạn mục đến không thể nào tin được, hơn nữa chỉ có mười phút.” Mộ Lạc Lạc xoa xoa lòng bàn tay, có phải là cả một đoàn người gào thét không? Cô cũng muốn nổi loạn trong đoàn người đó, hét to lên rằng cô nhớ chàng bạch mã của mình.
“Được thôi, em đã hiếu kì như vậy, thì anh đi cùng em.” Hàn Tư Viễn chỉ sợ cô kinh ngạc.
Mộ Lạc Lạc cười giòn tan, gập đầu: “Em đã nghe rõ rồi, giữa đêm sẽ bắt đầu, vậy em ngủ trước đây, tạm biệt...”
Mộ Lạc Lạc đã nói như tiễn khách, Hàn Tư Viễn chần chừ đứng dậy, bước ra ngoài cửa nhưng đột nhiên quay người lại, chớp chớp mắt rất đáng yêu: “Hay là ngủ cùng đi?... Hừm...” Một chiếc gối bay vào mặt anh.
...
Đến giữa đêm.
Tiếng hét động trời đã kéo Mộ Lạc Lạc từ trong mơ ra ngoài thực tại.
Cô mở cửa sổ, nhìn thấy những ngọn đuốc rực sáng trong khu vực kí túc xá, y hệt như cô đã đoán, các sinh viên tập trung trước cửa sổ điên cuồng hét vang, cô đang định cất tiếng chuẩn bị hét...
“Cưng ơi mau đi thôi, muộn rồi, nhanh lên, không kịp biểu diễn mất!” Chu Bội Doanh đẩy cửa phòng ngủ vội vã giục.
Mộ Lạc Lạc cũng không nghĩ nhiều, mang giày lười chạy theo ra hành lang, lúc này mới phát hiện ra có rất nhiều người đang chạy, tất cả mọi người đều chạy ra cổng tòa nhà. Hàn Tư Viễn đứng trước bọn họ mở đường.
“Thật là một phong độ X-man, mình sắp yêu anh ấy mất rồi...” Chu Bội Doanh lắc lắc vai Mộ Lạc Lạc, hướng về Hàn Tư Viễn nở một nụ cười dịu dàng.
“Yêu đi, anh ấy là em trai chồng mình, rất giỏi đó!” Mộ Lạc Lạc khẽ thì thầm, đứng trước mặt người đẹp, đương nhiên Hàn Tư Viễn rất dẻo dai.
“Ủa? Mình vẫn cho rằng hai cậu là một đôi.” Chu Bội Doanh khẽ nói.
“Hả? Rất may không phải. Cậu sẽ nói yêu anh ấy chứ? Người Trung Quốc cũng không quan trọng chứ!”
Chu Bội Doanh trong lòng như mở cờ: “Câu “Em yêu anh” ở nước Mỹ cũng gần giống như “Xin chào” của người Trung Quốc.”
Mộ Lạc Lạc chớp mắt, cô là người Trung Quốc truyền thống, câu “Em yêu anh” chỉ có thể nói cho chồng mình nghe còn nói với người khác rất ngại ngùng.
Đương lúc rất nhiều người cùng chạy ra sân vậy động, Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu được bản chất của Tiếng hét nguyên thủy là như thế nào, không thể không giật mình.
Trong khuôn viên Harvard, có hơn trăm sinh viên, cả nam lẫn nữ, nude toàn thân, giơ cao ngọn đuốc chạy điên khùng trên bãi cỏ. Xin chú ý, chính là chạy không mảnh quần áo che thân. Bất luận là nam hay nữ, không tiếc hy sinh thân mình. Do đó dược gọi là Tiếng hét nguyên thủy.
Từ năm 1960 đến nay, sinh viên Harvard phát triển hoạt động đẩy cửa sổ hét, cho đến năm 1990, biến thành hình thức chạy nude, Tiếng hét nguyên thủy đã trở thành truyền thống của trường Harvard. Đó chính là phong trào dành cho những sinh viên chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi cuối kì, vì muốn giải tỏa tâm lí căng thẳng áp lực trong khoảng thời gian này mà biểu diễn hoạt động nude kì dị này. Họ hoan nghênh sự cổ động của “khán giả”, tận hưởng giây phút tự do khi nude toàn thân trong hơn mười phút.
Mộ Lạc Lạc vừa muốn xem vừa xấu hổ che mặt, nhưng lại mở rộng khoảng cách hai ngón tay.
“Em không phải thiết tha được biểu diễn sao? Đi đi…” Hàn Tư Viễn đẩy vai cô, ánh mắt đầy xấu xa.
Mộ Lạc Lạc ngây người, xấu hổ nói: “Không được, không được, em đại diện cho đồng bào Trung Quốc đứng xem thôi cũng được, mà được chụp ảnh sao? Em đi lấy máy ảnh, đăng lên mạng cho những đồng bào Trung Quốc biết được, thế được không?”
Hàn Tư Viễn nhún vai, phải học tập lẫn nhau.
Ánh mắt Mộ Lạc Lạc không rời màn biểu diễn, nếu như Địch Nam nhìn thấy màn biểu diễn này sẽ có thái độ thế nào nhỉ.
/52
|