Lai Sinh nhanh chóng quay lại.
“Cháu nó vẫn đang ngủ ngoan lắm!” Lai Sinh vui vẻ nói.
“Thế à?” Loan Loan liếc nhìn hắn một cái, cũng cười nói.
Lai Sinh gật đầu, lập tức nói tiếp: “Chị dâu, hay để đệ bế cháu dậy nhé! Giờ này còn ngủ, lúc nữa thức dậy lại chơi đến khuya!”
“Không cần! Cứ để cháu ngủ đi!” Loan Loan nói. Chỉ có bát đũa của hai người nên rửa xong rất nhanh, sau đó nàng lấy nồi ra ngoài múc nước bưng vào, nói: “Cũng không còn việc gì nữa, đệ đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lai Sinh lập tức tiến lại gần nói: “Chị dâu mệt hả? Hay để đệ làm cho.”
“Không cần đâu.” Loan Loan nhìn hắn cười cười: “Chỉ có chén bát của hai người thôi mà, có gì đâu mà mệt. Haiz, chỉ là trong lòng có chút phiền muộn, chuyện của Nguyên Sinh thật làm cho người ta lo lắng.”
Lai Sinh liền ngồi xuống cạnh bàn, quan tâm hỏi: “Chị dâu đừng quá lo lắng, không phải đã nói trên mỏ sẽ phái người đi điều tra cẩn thận sao?”
Cất bát đũa xong, Loan Loan cởi tạp dề ra treo lên, đi ra khỏi phòng bếp. Lai Sinh cũng đứng dậy đi theo phía sau.
“Tuy nói vậy nhưng dù sao chuyện này cũng không nhỏ. Có vẻ như Tạ Đại nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Loan Loan lại thở dài, quay người đi vào phòng Lai Sinh gấp chiếc chăn mà đêm qua Vương Nguyên Sinh đã đắp, nói với Lai Sinh: “Đứa nhỏ Nguyên Sinh này thỉnh thoảng rất nghịch ngợm, nếu nó làm gì không đúng, đệ cũng đừng giận nhé. Tẩu đã mắng nó rồi, lại dám chưa được đệ đồng ý đã lấy chăn ra dùng. Đệ yên tâm, sáng mai có nắng chị dâu sẽ giặt sạch giúp đệ.”
Lai Sinh ngạc nhiên nói: “Chị dâu, không sao đâu mà, để đệ tự giặt được rồi. Đệ hay quên lắm, ngày mai tẩu nhớ nhắc đệ nhé.”
Loan Loan liền cười: “Ôi, Lai Sinh ngày càng hiểu chuyện, biết chia sẻ gánh nặng giúp chị dâu rồi đấy!”
Lai Sinh cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ thấy hắn gãi gãi đầu có chút ngại ngùng.
Loan Loan nhìn thấy thế lại nói: “Nhà tẩu chỉ có một đứa em trai này, cha mẹ đều cưng chiều nên có đôi lúc khó tránh khỏi hơi tùy hứng. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng do tính tình ham ăn lười làm của nó. Bây giờ còn giành chăn với đệ, đệ yên tâm, chờ đến hôm nào rảnh, chị dâu nhất định sẽ về nhà nói chuyện đàng hoàng. Tẩu sẽ dặn dò cha mẹ dạy dỗ nó cẩn thận, nếu cần phải đánh cho nó một trận nhớ đời mới được.” Đồng thời nét mặt nàng cũng tỏ vẻ rất giận, cho thấy nàng đang nghiêm túc lắm.
Đáy mắt Lai Sinh hiện lên vẻ lo lắng, ngượng ngùng cười khuyên: “Chị dâu không cần nghiêm trọng như vậy đâu ạ! Bình thường đệ cũng rất nghịch ngợm, vậy mà cho đến giờ chị dâu và ca ca cũng chưa từng đánh đệ lần nào cả mà.”
“Đệ là đệ, nó là nó.” Loan Loan nặng nề hừ một tiếng: “Đệ xem nó đã gây ra chuyện gì, nếu không phải vì tính lười biếng của nó, chạy đến chỗ người khác nhặt than đá, thì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Còn làm cho cha tẩu phải mất mặt đi cầu người ta. Con cái nhà người ta đều ngoan ngoãn. Nó thì ngược lại, từ nhỏ đến lớn đều làm cho người ta phải nhọc lòng…” Nói đến đoạn sau, trong lòng Loan Loan thật sự thấy tức giận.
Lai Sinh thấy Loan Loan tức giận như vậy, trong lòng âm thầm lo lắng, đến khi Loan Loan trở về phòng nàng rồi hắn vẫn thấy bất an. Một lúc sau, hắn quyết định sang tìm Loan Loan.
“Chị dâu, thật ra chăn này là do đêm đó đệ đưa cho Nguyên Sinh.”
Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc: “Sao có thể!” Nàng lập tức an ủi hắn: “Lai Sinh, chị dâu biết đệ hiểu chuyện hơn. Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng từ chuyện nhỏ mới có chuyện lớn, nó làm sai thì phải chịu, không lột đi một tầng da sao nó nhớ kĩ được đây!”
“Không phải vậy, chị dâu à, chăn này đúng là do đệ lấy ra mà.” Sau đó Lai Sinh kể lại cho Loan Loan nghe chuyện đêm đó hai người ăn cơm xong, hắn chủ động mang chăn ra cho Vương Nguyên Sinh.
Loan Loan không thể tin nổi nhìn hắn: “Nhưng Lai Sinh à, hồi sáng chính đệ đã nói Nguyên Sinh tự lấy chăn này ra mà?”
Mặt Lai Sinh đỏ lên, hồi lâu sau ậm ừ nói: “Là do hồi sáng đệ vẫn chưa tỉnh ngủ, nên nhớ nhầm ấy mà.”
Loan Loan bình tĩnh nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Lai Sinh, có phải đệ có chuyện gì không nói cho chị dâu biết không? Đệ yên tâm, bất luận như thế nào, chị dâu và ca ca cũng sẽ không hại đệ.”
Lai Sinh nhìn ánh mắt nghiêm túc của Loan Loan, hốc mắt hơi đỏ lên. Loan Loan cũng không vội, nàng lẳng lặng ngồi chờ, bất kể như thế nào nàng cũng muốn nghe chính miệng hắn nói ra. Nhất thời cả gian phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của con trai nàng đang ngủ. Khoảnh khắc sau đó làm nàng thất vọng vô cùng, Lai Sinh không chịu nói gì cả, chỉ nói sau này sẽ nhớ rõ.
Bất kể Lai Sinh thật sự được tỉnh táo hay thỉnh thoảng được bình thường, thỉnh thoảng lại phát bệnh, chúng đều nhen nhóm trong lòng nàng và Bách Thủ một tia hy vọng.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy nấu cơm, việc đầu tiên Loan Loan làm là đi gọi Lai Sinh dậy ăn cơm. Lai Sinh quấn chăn xoay người, bỉu môi lẩm bẩm hai câu lại ngủ tiếp.
Làm liên tiếp hai ca, khi Bách Thủ trở về đáy mắt đã có chút tơ máu. Loan Loan vội vàng bưng cháo cho hắn ăn. Trong lúc Bách Thủ ăn, nàng bắt đầu thu dọn nhà cửa. Cũng may nhà nàng không rộng lắm. Bách Thủ cơm nước xong liền đi nghỉ ngơi, nàng cũng đã thu dọn xong. Đến lúc nàng cơm nước xong, cũng vừa lúc Lai Sinh tỉnh dậy. Loan Loan cũng không thèm quản hắn, đi vào phòng bế con. Đợi nàng bế con ra liền thấy Lai Sinh đang ngồi ở cửa phòng bếp, thấy nàng hắn lập tức nói: “Chị dâu, sao không có gì ăn hết vậy?”
“Đồ ăn ở trong bát, còn dưa chua ở trong vại, đệ không biết à?”
Lai Sinh chu miệng, tay chân đều lười biếng đã quen, hắn thật không muốn động chút nào. Hắn đi vào phòng bếp, chưa đến một phút đã cầm hai cây dưa chua tới trước mặt Loan Loan: “Chị dâu, hai cây có được không?”
“Tùy đệ… Này này, phải để vào trong bát chứ, đệ cầm như thế làm gì?” Nhìn thấy nước dưa chua suýt nữa rơi vào người con, Loan Loan gần như quát lên.
“Nhưng mà đệ không biết thái.” Không hề có chút cảm giác mình đã làm sai, Lai Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Loan Loan, đồng thời lại đưa một bàn tay còn lại lên dụi mắt. Loan Loan còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy Lai Sinh kêu lên một tiếng: “A, đau quá!”
“Sao đệ ngốc thế, tay đã cầm đồ chua lại còn đưa lên dụi mắt, không đau mới là lạ!” Loan Loan vội vàng đi lấy khăn thấm nước lau mắt cho hắn, vừa mắng. Đồng thời trong lòng nàng lại bắt đầu than thở.
Chờ Lai Sinh ăn cơm xong, Loan Loan mang cái chăn hôm trước Vương Nguyên Sinh đã dùng ra cho Lai Sinh đi giặt.
Lai Sinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cái chậu đầy ứ, hét to: “Chị dâu đã đồng ý giặt giúp đệ rồi mà!”
Loan Loan cũng trừng mắt, nhìn vẻ mặt bất mãn của Lai Sinh đúng là hoàn toàn không nhớ chuyện đêm qua, nàng yên lặng bê chậu đi.
Cả buổi sáng trong đầu nàng đều nghĩ đến hành động mấy ngày nay của Lai Sinh, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc lại ngu ngơ hay quên, Lai Sinh trước kia chính là như vậy. Nhưng hình như bây giờ hắn còn quên trầm trọng hơn trước nữa. Lần trước là chuyện lấy chăn, lần này đến chuyện giặt chăn, rõ ràng chính bản thân hắn làm, vì sao vừa sang hôm sau đã không nhớ được gì nữa?
Bình thường mỗi khi Bách Thủ trực ca đêm, ban ngày hắn sẽ nghỉ ngơi đến tận bữa trưa. Loan Loan cũng sẽ không đi quấy rầy, cứ để hắn ngủ đến khi tự thức dậy.
Cơm trưa cũng chỉ có hai người Loan Loan và Lai Sinh cùng ăn với nhau. Ăn cơm xong, Loan Loan bảo Lai Sinh rửa bát. Trước khi hắn phàn nàn, Loan Loan liền giao nhiệm vụ: “Đệ còn chưa làm xong việc thì không được phép đi chơi.”
Mạch Thảo tới chơi lúc Loan Loan đang dạy con tập đi, Lai Sinh cũng vừa làm xong việc.
Loan Loan thấy tò mò, thường ngày Mạch Thảo tới đây đều mang theo thức ăn, hầu như chưa bao giờ đến tay không cả, vậy mà hôm nay hai tay cô bé lại trống trơn, ngồi một lúc lâu vẫn chưa thấy có ý định về. Loan Loan liền nói: “Nhà hai chúng ta ở sát bên nhau, rảnh rỗi cháu cứ đến đây chơi nhé, còn có thể nói chuyện với thẩm. Dù sao mẹ cháu cũng không ở nhà mà.”
Sau đó Mạch Thảo khoa chân múa tay một lúc, ý nói trưa nay mẹ cô bé có về nhà, nhưng bảo nàng sang nhà Loan Loan chơi với em bé!
Loan Loan không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc nhà Hương Tú có chuyện gì, sao lại đuổi Mạch Thảo ra ngoài?
Mạch Thảo ngồi hơn một canh giờ mới rời đi.
******
Hôm nay không có nắng, trời cứ âm u như muốn mưa, cây hai bên đường bị gió lay động rào rào. May mắn nhà nàng không ở hướng đầu gió mà ở chỗ khuất, nàng bưng ghế ra ngồi ôm bé con, kéo theo Lai Sinh ngồi bên bậu cửa.
Loan Loan ngồi chơi đùa với con trai, có ai đi ngang qua cửa còn thuận miệng chào hỏi hai câu, gặp ai rỗi rãi còn có thể đi đến trêu chọc em bé. Lai Sinh nhàm chán hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhiều lần hắn muốn trộm chuồn đi chơi đều bị Loan Loan gọi lại.
Xế chiều Bách Thủ tỉnh dậy. Nàng đưa con cho Lai Sinh rồi đi vào phòng bếp hâm nóng lại thức ăn cho Bách Thủ. Lúc đi ra đã thấy Lý Đại Trí đang ngồi bế con mình, còn Lý Đại Thạch thì ngồi xổm bên cạnh vui vẻ nhìn bé con bị chọc cho khanh khách cười không ngừng.
Từ khi được vào thư viện, Lý Đại Trí rất ít khi trở về. Giờ đã đỗ tú tài, nghe nói thỉnh thoảng hắn còn giúp đỡ viện trưởng viết vài thứ. Mặc dù không được tiền, nhưng đây là một loại vinh dự mà có tiền cũng không mua được. Không biết hôm nay Lý Đại Trí trở về vì chuyện gì?
Loan Loan cười chào hỏi hắn, sau đó sai Lai Sinh vào nhà bưng thêm hai cái ghế ra.
Lý Đại Trí vội vàng ngăn lại: “Không cần không cần, chúng ta cũng sắp phải về nhà rồi.”
Lai Sinh lại không khách khí, vừa nghe thấy Lý Đại Trí nói không cần liền đặt mông ngồi trở xuống.
Loan Loan cười nói: “Không phải còn chưa đi sao, ngồi thêm lát nữa đi!”
“Không… cần đâu vợ Bách Thủ. Đệ đệ khó khăn lắm mới về… về nhà được một chuyến, mẹ ta ở nhà đang mong lắm…!” Lý Đại Thạch cười giải thích.
“À, cũng đúng, đại nương thường mong huynh về lắm đấy! Hai người nhanh về nhà đi!” Loan Loan đưa tay đỡ lấy con trai.
Lý Đại Trí đưa đứa bé lại cho Loan Loan, khách khí hai câu rồi mới rời đi, vừa được vài bước, đột nhiên hắn quay đầu nhìn Loan Loan nói: “Đứa nhỏ rất đáng yêu!”
Loan Loan khẽ kinh ngạc, lập tức cười nói: “Cảm ơn huynh!”
Hiện giờ trên người Lý Đại Trí có nhiều thêm một phần tự tin, toàn thân đều tỏa ra hơi thở của thư sinh, trong đám nông dân như bọn họ lại càng lộ vẻ bất phàm. Lý Đại Trí cũng là người tốt tính, người nào gả cho hắn nhất định không kém.
Người có được một tất sẽ mất một!
Nàng thử nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình, thầm cảm thấy rất thỏa mãn! Nếu như nàng không đến nơi này, có lẽ ở thế kỷ hai mươi mốt nàng cũng đã kết hôn rồi, không biết mình sẽ gặp được người đàn ông như thế nào?
Lúc Bách Thủ đi ra, Loan Loan còn đang ngồi ngẩn người ở cửa, bé con đã sớm ngủ thiếp đi, còn Lai Sinh không biết đã chạy đi từ lúc nào!
“Cháu nó vẫn đang ngủ ngoan lắm!” Lai Sinh vui vẻ nói.
“Thế à?” Loan Loan liếc nhìn hắn một cái, cũng cười nói.
Lai Sinh gật đầu, lập tức nói tiếp: “Chị dâu, hay để đệ bế cháu dậy nhé! Giờ này còn ngủ, lúc nữa thức dậy lại chơi đến khuya!”
“Không cần! Cứ để cháu ngủ đi!” Loan Loan nói. Chỉ có bát đũa của hai người nên rửa xong rất nhanh, sau đó nàng lấy nồi ra ngoài múc nước bưng vào, nói: “Cũng không còn việc gì nữa, đệ đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lai Sinh lập tức tiến lại gần nói: “Chị dâu mệt hả? Hay để đệ làm cho.”
“Không cần đâu.” Loan Loan nhìn hắn cười cười: “Chỉ có chén bát của hai người thôi mà, có gì đâu mà mệt. Haiz, chỉ là trong lòng có chút phiền muộn, chuyện của Nguyên Sinh thật làm cho người ta lo lắng.”
Lai Sinh liền ngồi xuống cạnh bàn, quan tâm hỏi: “Chị dâu đừng quá lo lắng, không phải đã nói trên mỏ sẽ phái người đi điều tra cẩn thận sao?”
Cất bát đũa xong, Loan Loan cởi tạp dề ra treo lên, đi ra khỏi phòng bếp. Lai Sinh cũng đứng dậy đi theo phía sau.
“Tuy nói vậy nhưng dù sao chuyện này cũng không nhỏ. Có vẻ như Tạ Đại nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Loan Loan lại thở dài, quay người đi vào phòng Lai Sinh gấp chiếc chăn mà đêm qua Vương Nguyên Sinh đã đắp, nói với Lai Sinh: “Đứa nhỏ Nguyên Sinh này thỉnh thoảng rất nghịch ngợm, nếu nó làm gì không đúng, đệ cũng đừng giận nhé. Tẩu đã mắng nó rồi, lại dám chưa được đệ đồng ý đã lấy chăn ra dùng. Đệ yên tâm, sáng mai có nắng chị dâu sẽ giặt sạch giúp đệ.”
Lai Sinh ngạc nhiên nói: “Chị dâu, không sao đâu mà, để đệ tự giặt được rồi. Đệ hay quên lắm, ngày mai tẩu nhớ nhắc đệ nhé.”
Loan Loan liền cười: “Ôi, Lai Sinh ngày càng hiểu chuyện, biết chia sẻ gánh nặng giúp chị dâu rồi đấy!”
Lai Sinh cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ thấy hắn gãi gãi đầu có chút ngại ngùng.
Loan Loan nhìn thấy thế lại nói: “Nhà tẩu chỉ có một đứa em trai này, cha mẹ đều cưng chiều nên có đôi lúc khó tránh khỏi hơi tùy hứng. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng do tính tình ham ăn lười làm của nó. Bây giờ còn giành chăn với đệ, đệ yên tâm, chờ đến hôm nào rảnh, chị dâu nhất định sẽ về nhà nói chuyện đàng hoàng. Tẩu sẽ dặn dò cha mẹ dạy dỗ nó cẩn thận, nếu cần phải đánh cho nó một trận nhớ đời mới được.” Đồng thời nét mặt nàng cũng tỏ vẻ rất giận, cho thấy nàng đang nghiêm túc lắm.
Đáy mắt Lai Sinh hiện lên vẻ lo lắng, ngượng ngùng cười khuyên: “Chị dâu không cần nghiêm trọng như vậy đâu ạ! Bình thường đệ cũng rất nghịch ngợm, vậy mà cho đến giờ chị dâu và ca ca cũng chưa từng đánh đệ lần nào cả mà.”
“Đệ là đệ, nó là nó.” Loan Loan nặng nề hừ một tiếng: “Đệ xem nó đã gây ra chuyện gì, nếu không phải vì tính lười biếng của nó, chạy đến chỗ người khác nhặt than đá, thì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Còn làm cho cha tẩu phải mất mặt đi cầu người ta. Con cái nhà người ta đều ngoan ngoãn. Nó thì ngược lại, từ nhỏ đến lớn đều làm cho người ta phải nhọc lòng…” Nói đến đoạn sau, trong lòng Loan Loan thật sự thấy tức giận.
Lai Sinh thấy Loan Loan tức giận như vậy, trong lòng âm thầm lo lắng, đến khi Loan Loan trở về phòng nàng rồi hắn vẫn thấy bất an. Một lúc sau, hắn quyết định sang tìm Loan Loan.
“Chị dâu, thật ra chăn này là do đêm đó đệ đưa cho Nguyên Sinh.”
Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc: “Sao có thể!” Nàng lập tức an ủi hắn: “Lai Sinh, chị dâu biết đệ hiểu chuyện hơn. Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng từ chuyện nhỏ mới có chuyện lớn, nó làm sai thì phải chịu, không lột đi một tầng da sao nó nhớ kĩ được đây!”
“Không phải vậy, chị dâu à, chăn này đúng là do đệ lấy ra mà.” Sau đó Lai Sinh kể lại cho Loan Loan nghe chuyện đêm đó hai người ăn cơm xong, hắn chủ động mang chăn ra cho Vương Nguyên Sinh.
Loan Loan không thể tin nổi nhìn hắn: “Nhưng Lai Sinh à, hồi sáng chính đệ đã nói Nguyên Sinh tự lấy chăn này ra mà?”
Mặt Lai Sinh đỏ lên, hồi lâu sau ậm ừ nói: “Là do hồi sáng đệ vẫn chưa tỉnh ngủ, nên nhớ nhầm ấy mà.”
Loan Loan bình tĩnh nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Lai Sinh, có phải đệ có chuyện gì không nói cho chị dâu biết không? Đệ yên tâm, bất luận như thế nào, chị dâu và ca ca cũng sẽ không hại đệ.”
Lai Sinh nhìn ánh mắt nghiêm túc của Loan Loan, hốc mắt hơi đỏ lên. Loan Loan cũng không vội, nàng lẳng lặng ngồi chờ, bất kể như thế nào nàng cũng muốn nghe chính miệng hắn nói ra. Nhất thời cả gian phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của con trai nàng đang ngủ. Khoảnh khắc sau đó làm nàng thất vọng vô cùng, Lai Sinh không chịu nói gì cả, chỉ nói sau này sẽ nhớ rõ.
Bất kể Lai Sinh thật sự được tỉnh táo hay thỉnh thoảng được bình thường, thỉnh thoảng lại phát bệnh, chúng đều nhen nhóm trong lòng nàng và Bách Thủ một tia hy vọng.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy nấu cơm, việc đầu tiên Loan Loan làm là đi gọi Lai Sinh dậy ăn cơm. Lai Sinh quấn chăn xoay người, bỉu môi lẩm bẩm hai câu lại ngủ tiếp.
Làm liên tiếp hai ca, khi Bách Thủ trở về đáy mắt đã có chút tơ máu. Loan Loan vội vàng bưng cháo cho hắn ăn. Trong lúc Bách Thủ ăn, nàng bắt đầu thu dọn nhà cửa. Cũng may nhà nàng không rộng lắm. Bách Thủ cơm nước xong liền đi nghỉ ngơi, nàng cũng đã thu dọn xong. Đến lúc nàng cơm nước xong, cũng vừa lúc Lai Sinh tỉnh dậy. Loan Loan cũng không thèm quản hắn, đi vào phòng bế con. Đợi nàng bế con ra liền thấy Lai Sinh đang ngồi ở cửa phòng bếp, thấy nàng hắn lập tức nói: “Chị dâu, sao không có gì ăn hết vậy?”
“Đồ ăn ở trong bát, còn dưa chua ở trong vại, đệ không biết à?”
Lai Sinh chu miệng, tay chân đều lười biếng đã quen, hắn thật không muốn động chút nào. Hắn đi vào phòng bếp, chưa đến một phút đã cầm hai cây dưa chua tới trước mặt Loan Loan: “Chị dâu, hai cây có được không?”
“Tùy đệ… Này này, phải để vào trong bát chứ, đệ cầm như thế làm gì?” Nhìn thấy nước dưa chua suýt nữa rơi vào người con, Loan Loan gần như quát lên.
“Nhưng mà đệ không biết thái.” Không hề có chút cảm giác mình đã làm sai, Lai Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Loan Loan, đồng thời lại đưa một bàn tay còn lại lên dụi mắt. Loan Loan còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy Lai Sinh kêu lên một tiếng: “A, đau quá!”
“Sao đệ ngốc thế, tay đã cầm đồ chua lại còn đưa lên dụi mắt, không đau mới là lạ!” Loan Loan vội vàng đi lấy khăn thấm nước lau mắt cho hắn, vừa mắng. Đồng thời trong lòng nàng lại bắt đầu than thở.
Chờ Lai Sinh ăn cơm xong, Loan Loan mang cái chăn hôm trước Vương Nguyên Sinh đã dùng ra cho Lai Sinh đi giặt.
Lai Sinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cái chậu đầy ứ, hét to: “Chị dâu đã đồng ý giặt giúp đệ rồi mà!”
Loan Loan cũng trừng mắt, nhìn vẻ mặt bất mãn của Lai Sinh đúng là hoàn toàn không nhớ chuyện đêm qua, nàng yên lặng bê chậu đi.
Cả buổi sáng trong đầu nàng đều nghĩ đến hành động mấy ngày nay của Lai Sinh, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc lại ngu ngơ hay quên, Lai Sinh trước kia chính là như vậy. Nhưng hình như bây giờ hắn còn quên trầm trọng hơn trước nữa. Lần trước là chuyện lấy chăn, lần này đến chuyện giặt chăn, rõ ràng chính bản thân hắn làm, vì sao vừa sang hôm sau đã không nhớ được gì nữa?
Bình thường mỗi khi Bách Thủ trực ca đêm, ban ngày hắn sẽ nghỉ ngơi đến tận bữa trưa. Loan Loan cũng sẽ không đi quấy rầy, cứ để hắn ngủ đến khi tự thức dậy.
Cơm trưa cũng chỉ có hai người Loan Loan và Lai Sinh cùng ăn với nhau. Ăn cơm xong, Loan Loan bảo Lai Sinh rửa bát. Trước khi hắn phàn nàn, Loan Loan liền giao nhiệm vụ: “Đệ còn chưa làm xong việc thì không được phép đi chơi.”
Mạch Thảo tới chơi lúc Loan Loan đang dạy con tập đi, Lai Sinh cũng vừa làm xong việc.
Loan Loan thấy tò mò, thường ngày Mạch Thảo tới đây đều mang theo thức ăn, hầu như chưa bao giờ đến tay không cả, vậy mà hôm nay hai tay cô bé lại trống trơn, ngồi một lúc lâu vẫn chưa thấy có ý định về. Loan Loan liền nói: “Nhà hai chúng ta ở sát bên nhau, rảnh rỗi cháu cứ đến đây chơi nhé, còn có thể nói chuyện với thẩm. Dù sao mẹ cháu cũng không ở nhà mà.”
Sau đó Mạch Thảo khoa chân múa tay một lúc, ý nói trưa nay mẹ cô bé có về nhà, nhưng bảo nàng sang nhà Loan Loan chơi với em bé!
Loan Loan không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc nhà Hương Tú có chuyện gì, sao lại đuổi Mạch Thảo ra ngoài?
Mạch Thảo ngồi hơn một canh giờ mới rời đi.
******
Hôm nay không có nắng, trời cứ âm u như muốn mưa, cây hai bên đường bị gió lay động rào rào. May mắn nhà nàng không ở hướng đầu gió mà ở chỗ khuất, nàng bưng ghế ra ngồi ôm bé con, kéo theo Lai Sinh ngồi bên bậu cửa.
Loan Loan ngồi chơi đùa với con trai, có ai đi ngang qua cửa còn thuận miệng chào hỏi hai câu, gặp ai rỗi rãi còn có thể đi đến trêu chọc em bé. Lai Sinh nhàm chán hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhiều lần hắn muốn trộm chuồn đi chơi đều bị Loan Loan gọi lại.
Xế chiều Bách Thủ tỉnh dậy. Nàng đưa con cho Lai Sinh rồi đi vào phòng bếp hâm nóng lại thức ăn cho Bách Thủ. Lúc đi ra đã thấy Lý Đại Trí đang ngồi bế con mình, còn Lý Đại Thạch thì ngồi xổm bên cạnh vui vẻ nhìn bé con bị chọc cho khanh khách cười không ngừng.
Từ khi được vào thư viện, Lý Đại Trí rất ít khi trở về. Giờ đã đỗ tú tài, nghe nói thỉnh thoảng hắn còn giúp đỡ viện trưởng viết vài thứ. Mặc dù không được tiền, nhưng đây là một loại vinh dự mà có tiền cũng không mua được. Không biết hôm nay Lý Đại Trí trở về vì chuyện gì?
Loan Loan cười chào hỏi hắn, sau đó sai Lai Sinh vào nhà bưng thêm hai cái ghế ra.
Lý Đại Trí vội vàng ngăn lại: “Không cần không cần, chúng ta cũng sắp phải về nhà rồi.”
Lai Sinh lại không khách khí, vừa nghe thấy Lý Đại Trí nói không cần liền đặt mông ngồi trở xuống.
Loan Loan cười nói: “Không phải còn chưa đi sao, ngồi thêm lát nữa đi!”
“Không… cần đâu vợ Bách Thủ. Đệ đệ khó khăn lắm mới về… về nhà được một chuyến, mẹ ta ở nhà đang mong lắm…!” Lý Đại Thạch cười giải thích.
“À, cũng đúng, đại nương thường mong huynh về lắm đấy! Hai người nhanh về nhà đi!” Loan Loan đưa tay đỡ lấy con trai.
Lý Đại Trí đưa đứa bé lại cho Loan Loan, khách khí hai câu rồi mới rời đi, vừa được vài bước, đột nhiên hắn quay đầu nhìn Loan Loan nói: “Đứa nhỏ rất đáng yêu!”
Loan Loan khẽ kinh ngạc, lập tức cười nói: “Cảm ơn huynh!”
Hiện giờ trên người Lý Đại Trí có nhiều thêm một phần tự tin, toàn thân đều tỏa ra hơi thở của thư sinh, trong đám nông dân như bọn họ lại càng lộ vẻ bất phàm. Lý Đại Trí cũng là người tốt tính, người nào gả cho hắn nhất định không kém.
Người có được một tất sẽ mất một!
Nàng thử nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình, thầm cảm thấy rất thỏa mãn! Nếu như nàng không đến nơi này, có lẽ ở thế kỷ hai mươi mốt nàng cũng đã kết hôn rồi, không biết mình sẽ gặp được người đàn ông như thế nào?
Lúc Bách Thủ đi ra, Loan Loan còn đang ngồi ngẩn người ở cửa, bé con đã sớm ngủ thiếp đi, còn Lai Sinh không biết đã chạy đi từ lúc nào!
/266
|