Loan Loan trợn mắt há mồm nhìn Lai Sinh đang vui vẻ, không phải nàng bảo hắn ở nhà trông cháu sao?
Lại nhìn trên người hắn, Loan Loan thiếu chút nữa ngốc trệ!
Hắn vén ống tay áo và ống quần lên thật cao, quần áo trên vai không biết đã bị thứ gì cào rách, một mảng vải lớn rớt xuống, toàn bộ thân thể được quấn vài vòng bằng một mảnh dây thô. Sau đó ánh mắt nàng rơi xuống một bao vải đựng đồ trước ngực Lai Sinh, nhìn kỹ lại thì bên trong rõ ràng là một đôi chân nhỏ của trẻ mới sinh, một bàn tay nhỏ bé còn đang gắt gao nắm lấy trước ngực áo hắn.
Tất nhiên là con trai nàng rồi, Loan Loan thiếu chút nữa muốn ngất đi!
Sau một khắc, nàng lập tức vọt tới trước mặt Lai Sinh lo lắng hỏi: “Đệ làm gì đây, sao quần áo bị rách thế này?” Rồi vội vàng kiểm tra đứa bé.
Lai Sinh cười hì hì: “Vốn là cột bằng dây thừng, sau lại bị đứt nên đệ tìm được dây leo này trong rừng.”
Loan Loan dò xét hắn và đứa trẻ từ đầu đến chân lần nữa, nhận thấy chỉ có quần áo người lớn bị rách, thân thể cũng không bị thương, con nàng một chút cũng không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng lập tức xụ mặt nói: “Ai kêu đệ lên đây, không phải ta bảo đệ ở nhà sao? Còn nữa, sao có thể dùng dây leo này, lỡ như bị đứt, làm rơi cháu thì sao?”
“Không đâu mà!” Để chứng minh với nàng, Lai Sinh còn dùng lực giật giật dây leo trên người: “Tẩu xem tẩu xem, rất rắn chắc. Thứ này còn chắc hơn dây thừng kia nhiều. Đệ chạy một mạch tới đây cũng không bị lỏng kia mà!”
Mặt Loan Loan lập tức đen lại. Bách Thủ xanh mặt ôm con xuống. Đợi Bách Thủ ôm cháu đi rồi, Lai Sinh nhẹ nhõm hơn nhiều, ngước mắt nhìn bốn phía, sau một khắc thì dừng lại ở Vương Nguyên Sinh, rồi chỉ vào hắn cười ha hả.
Loan Loan một tay chống nạnh, nhìn hắn nói: “Ở đây náo nhiệt ha? Vui mắt không?”
Lai Sinh thẳng gật đầu: “Náo nhiệt náo nhiệt, vui mắt vui mắt!”
“Vui mắt đúng không?” Loan Loan cười tủm tỉm nói.
“Vui mắt!”
“Náo nhiệt không?”
“Náo nhiệt!”
“Nếu không đệ đừng trông cháu nữa, ở đây xem náo nhiệt nha!”
“Thiệt hả?” Lai Sinh không dám tin nhìn Loan Loan nói.
“Thiệt, thiệt, thiệt mà!” Loan Loan nghiêm túc gật đầu.
“Ôi, thật tốt quá!” Lai Sinh lập tức cao hứng nhảy lên tại chỗ: “Ta có thể ở đây xem náo nhiệt rồi…”
Không đợi hắn nói xong chỉ nghe “Bốp!”, Lai Sinh “ Ôi” một tiếng bụm lấy mông lớn nhảy loi choi.
Loan Loan cầm nhánh cây vừa đuổi theo đằng sau vừa mắng: “Ta cho ngươi xem, ta cho ngươi xem náo nhiệt… Sai ngươi ở nhà trông cháu, ngươi còn tìm dây leo buộc cháu lên người chạy tới… Xem ta không quất chết ngươi tên tiểu tử thúi này…”
Mọi người cũng biết Lai Sinh là kẻ ngốc, thường xuyên chạy lên mỏ quấy rối, cũng thường xuyên đùa nghịch, lúc này tất cả không khỏi đều cười.
Quậy một trận như vậy đã khiến không khí trên mỏ giảm xuống. Lưu quản sự xua tán người xem náo nhiệt đi rồi nói đôi lời với Tạ Đại. Không biết đã nói những gì mà Tạ Đại đồng ý thả Vương Nguyên Sinh ra.
Loan Loan bậm môi đi đến trước mặt Vương Nguyên Sinh, mặt mũi tràn đầy sương lạnh, ngữ khí vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc hỏi hắn: “Ngươi thành thực nói cho ta biết chuyện này có phải do ngươi làm hay không. Có điều, ngươi phải hiểu, nếu do ngươi làm, tiền này Nhị tỷ sẽ trả thay ngươi, từ nay về sau ta không quản ngươi nữa. Nếu như không phải thì ngươi cứ yên tâm, cho dù có đến nha môn tỷ tỷ cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra…” Giọng nói bỗng chốc âm trầm đi vài phần: “Nhưng nếu như ngươi dám gạt ta, mặc kệ ngươi có bị đánh chết ta cũng sẽ không nháy mắt!”
Đôi mắt Vương Nguyên Sinh có chút hồng, dấu tay bị trói vừa đỏ vừa đau nhìn Loan Loan liên tục gật đầu: “Nhị tỷ, đệ thề, chuyện này thực sự không phải do đệ làm.”
Loan Loan gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu quản sự và Tạ Đại chân thành nói: “Có thể tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?”
Lời Loan Loan vừa nói làm cho Tạ Đại có vài phần xúc động. Đột nhiên hắn cảm thấy có lẽ Loan Loan và Bách Thủ không phải loại người như hắn vẫn tưởng. Hắn cũng chỉ muốn tìm lại bạc mà thôi. Nếu như không phải Vương Nguyên Sinh lấy thì sao? Vì vậy gật đầu, sau đó mấy người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Mọi người không ngừng hòa giải. Tạ Đại nguyện ý tạm thời không truy cứu trách nhiệm Vương Nguyên Sinh. Dù Vương Nguyên Sinh một mực khẳng định bạc không do hắn trộm nhưng vẫn không tìm thấy ai khác đáng nghi, sợ thả Vương Nguyên Sinh đi rồi sẽ mất trắng, vì vậy hắn đề nghị sẽ bẩm báo chuyện này cho Tạ Nhàn.
Có Tạ Nhàn can dự vào, hắn tin rằng chuyện này trước sau vẫn sẽ giải quyết được, ngụ ý chính là nếu như Tạ Nhàn che chở Vương Nguyên Sinh, hắn còn có thể tìm Tạ Nhàn nói lí lẽ, để có một người chịu trách nhiệm mà thôi!
Cha Loan Loan muốn đưa Vương Nguyên Sinh về nhà, Tạ Đại lại phản đối, bởi vì đến hôm sau Tạ Nhàn mới xử lý chuyện này, lỡ như Vương Nguyên Sinh thừa cơ chạy trốn thì làm sao bây giờ?
Nhưng có Bách Thủ đứng ra cam đoan với hắn Vương Nguyên Sinh sẽ không chạy, nếu quả thật chạy mất cứ để Bách Thủ hắn đứng ra gánh chịu.
Tạ Đại lòng đầy phiền muộn đi về.
Loan Loan, Bách Thủ mang theo Vương Nguyên Sinh xuống núi, cả Lai Sinh nữa. Về phần cha Loan Loan vẫn đang tiếp tục ở trên mỏ làm việc!
Bách Thủ và Loan Loan thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định hôm nay giữ Vương Nguyên Sinh lại Dương gia thôn. Dù lúc có mặt những người khác nàng tỏ vẻ hoàn toàn tín nhiệm Vương Nguyên Sinh, còn đảm bảo cho hắn trở về, nhưng trong lòng nàng cũng rất sợ hắn chạy mất!
Bách Thủ bắt đầu tiếp tục làm việc. Loan Loan bế con trai, dẫn theo Vương Nguyên Sinh và Lai Sinh về nhà.
Thế nên tối nay Vương Nguyên Sinh chỉ có thể ngủ cùng giường với Lai Sinh.
Lai Sinh rất không muốn. Từ khi xác định Vương Nguyên Sinh sẽ ở lại tối nay, còn ngủ chung với hắn, Lai Sinh vẫn luôn bỉu môi. Loan Loan sai hắn làm gì cũng không có tí sức lực nào, có cơ hội liền chạy tới khom người giả bộ đáng thương. Nào là Vương Nguyên Sinh sẽ khi dễ hắn, trong đêm hắn sẽ không có mền để đắp, ngủ sẽ không an ổn, nào là Vương Nguyên Sinh ngáy làm cho hắn ngủ không được…
Nói bừa một trận!
Vương Nguyên Sinh đã bị Tạ Đại làm cho sợ hãi. Lúc ấy hắn ngay cả thần hồn cũng bay mất đã bị Tạ Đại trói gô lại, vừa đe dọa, vừa uy hiếp đưa hắn đến quan phủ, muốn cho hắn nếm thử tư vị ngồi tù, hù dọa rất đáng sợ! Đến giờ còn kinh hãi đến run người, thậm chí nguyên cả buổi chiều hắn cứ hốt hoảng không thôi. Dù cho Lai Sinh có cố ý khiêu khích cỡ nào hắn cũng không phản ứng lại, bất luận Lai Sinh mắng hắn, chọc khóe hắn, có khi còn cố ý đá hòn sỏi vào người hắn, hắn cũng không thèm để ý! Tạo cơ hội cho Lai Sinh trút được cơn giận!
Sau khi tan việc, cha Loan Loan có đến nhìn Vương Nguyên Sinh, cũng dặn dò hắn không được làm loạn thêm nữa, sau đó một mình trở về Vương gia thôn. Bách Thủ tiễn ông đến cửa thôn, lúc trở về Loan Loan đã dọn cơm xong. Bữa cơm này im ắng không một người nói chuyện. Bách Thủ và Loan Loan đều ăn không được bao nhiêu. Vương Nguyên Sinh gắp mấy đũa trong chén rồi thôi. Trong bốn người chỉ có Lai Sinh ăn sạch bát cơm.
Nghĩ đến ban ngày Lai Sinh có động tác mờ ám, ăn xong bữa tối, rửa mặt xong, Loan Loan nghiêm túc dặn dò Lai Sinh cùng Vương Nguyên Sinh trong đêm không được phép cãi nhau, nghiêm chỉnh đi ngủ!
Hai người đều thành thực gật đầu!
Trong đêm, Loan Loan và Bách Thủ nằm trên giường thở dài. Lần này thật không nên chuyện, lại chẳng có chút đầu mối nào, thật không biết nên giải quyết như thế nào đây nữa. Kết quả ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Bách Thủ khoác thêm áo đi ra xem xét. Trong phòng Lai Sinh đèn sáng choang, phòng bếp cũng sáng đèn. Có tiếng nói chuyện truyền tới từ phòng bếp.
Lai Sinh và Vương Nguyên Sinh thường hay bất hòa, lẽ nào nửa đêm hai người không ngủ lại đánh nhau. Loan Loan lập tức mặc quần áo vào, vừa ra nhà chính đã nghe tiếng Lai Sinh trầm thấp nói chuyện truyền ra từ phòng bếp.
“…ngươi ngồi xuống, nằm sấp thấp một chút.”
Tiếp đó Vương Nguyên Sinh nho nhỏ kêu một tiếng, còn có thể nghe thấy tiếng hít vào, dường như đang cắn răng: “Ngươi làm gì vậy, sao đau quá vậy?”
“Đồ tốt, trị loại thương như ngươi rất hữu hiệu, dù sao cũng sẽ không hại ngươi!”
“Ở đâu đây, chắc chắn không phải của tỷ ta. Đừng nói ngươi tiện tay lấy ở đâu đến đấy nhé?’
“Dừng!” Ngữ khí khinh thường: “Ngươi thật ngốc, thứ này có bán ở tiệm thuốc ngoài chợ đó!”
“Sao lạ vậy, thứ này là thuốc trị thương ngươi mua làm gì?”
“Có cho ngươi dùng đã tốt lắm rồi, sao nói nhiều quá vậy?” Giọng Lai Sinh rất không kiên nhẫn.
Trong phòng bếp im bẵng đi hồi lâu.
“Này, sao tối nay ngươi có lòng tốt quá vậy. Hồi trưa thấy ta bị trói ngươi còn nhìn rất hả hê cơ mà, giờ không những lấy thuốc ra trị thương còn nấu đồ ăn nóng cho ta nữa là sao?”
Loan Loan đứng ngoài cửa mượn ánh đèn lặng lẽ liếc nhìn trong nồi, quả nhiên đang bốc hơi nóng!
Nàng nhìn Bách Thủ bên cạnh, hai người đều cảm thấy rất thần kỳ!
Vương Nguyên Sinh ngồi trên ghế, để lưng trần chống hai tay lên bàn. Lai Sinh cầm một mảnh vải bố bao lấy thuốc bột, từng chút một bôi lên lưng Vương Nguyên Sinh. Loan Loan biết thuốc kia là phần còn lại sau khi Lai Sinh dùng hồi mới trở về từ Âu Dương gia, rắc trực tiếp lên vết thương sẽ làm miệng vết thương nhanh khép lại.
Lai Sinh gói thuốc lại thật kỹ, cầm lấy áo cẩn thận giúp Vương Nguyên Sinh mặc vào, lại lấy ra hai bát không từ trong tủ chén, xới hai chén cơm đặt lên bàn. Loan Loan cẩn thận xem xét, thì ra hắn lấy cơm thừa và thức ăn còn lại cho vào nồi, rót thêm chút nước, hâm nóng lên.
Một chén cơm múc ra, có cơm lại có rau, canh rau hòa trong cơm có hương vị cũng không tệ.
Loan Loan chỉ làm qua một lần.
Lấy chỉ số thông minh của Lai Sinh căn bản sẽ không thể nào học được. Hơn nữa Lai Sinh cũng không biết nấu cơm, nhiều lắm chỉ nhóm được lửa, đúng vậy, chỉ đơn thuần là nhóm lửa, nếu nấu món gì cần độ lửa chính xác, Loan Loan cũng không dám để hắn tới giúp. Hắn chỉ biết phải không ngừng bỏ củi vào bếp, căn bản không biết làm thế nào để khống chế lửa lớn, lửa nhỏ.
Nếu cần sắc thuốc, vậy cũng đành bó tay!
Nhưng mà, tối nay Lai Sinh làm sao vậy?
Hai người chỉ lo nói chuyện, không hề chú ý tới Bách Thủ và Loan Loan đang lẳng lặng đứng trong bóng tối bên ngoài phòng bếp.
Một mình bưng chén cơm ngồi xuống ăn, thấy Lai Sinh không nói lời nào, Vương Nguyên Sinh liền hiếu kỳ nhìn hắn, cảm thấy Lai Sinh tối nay vô cùng kỳ lạ. Hắn dùng chân nhẹ nhàng đá đá Lai Sinh: “Hỏi ngươi đấy, sao ngươi không trả lời?” Có lẽ cảm thấy khát nước, liền lấy nước sôi để nguội trong bầu đổ vào bát cơm.
Lai Sinh nhìn thấy liền nhíu mày, đoạt ấm nước về để sang một bên, chân thành nói: “Nước này đun hồi nấu cơm đêm qua, nguội rồi, ngươi khát nước thì đun chút nước nóng đi.”
“Khỏi đi, dù sao cũng nấu rồi mà.” Vương Nguyên Sinh không chút ý tứ nói.
“Bớt uống nước nguội này đi, đã để mấy canh giờ rồi, dễ sinh bệnh lắm.” Dừng một chút, Lai Sinh lại nói: “Còn nữa, nước không thể chan canh, dễ bị tổn thương…” Hắn cố gắng nghĩ nghĩ, hơn nửa ngày rốt cục nhớ ra: “Tổn thương dạ dày!”
Vương Nguyên Sinh cười nhạo rồi bỉu môi nói: “Ngươi thật sợ chết, ăn một bữa cơm uống chút nước còn phải để ý nhiều như vậy?”
Lai Sinh lại không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, cũng không vì lời Vương Nguyên Sinh nói mà bị chọc giận, ngược lại cười nhạt nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến sợ chết cả, đây chỉ là một cách dưỡng thân. Người sống là vì cái gì?”
Vương Nguyên Sinh khẽ giật mình: “Người sống đương nhiên là vì ăn ngon, mặc đẹp.”
Lai Sinh cười lắc đầu: “Ăn được mặc được đương nhiên quan trọng, nhưng có thứ gì quan trọng hơn được vui vẻ cơ chứ? Nhân sinh là thế, chỉ cần cả đời được vui vẻ tự nhiên tốt, chưa nghe qua câu này sao? Ngàn vàng khó mua được tự do.”
Lại nhìn trên người hắn, Loan Loan thiếu chút nữa ngốc trệ!
Hắn vén ống tay áo và ống quần lên thật cao, quần áo trên vai không biết đã bị thứ gì cào rách, một mảng vải lớn rớt xuống, toàn bộ thân thể được quấn vài vòng bằng một mảnh dây thô. Sau đó ánh mắt nàng rơi xuống một bao vải đựng đồ trước ngực Lai Sinh, nhìn kỹ lại thì bên trong rõ ràng là một đôi chân nhỏ của trẻ mới sinh, một bàn tay nhỏ bé còn đang gắt gao nắm lấy trước ngực áo hắn.
Tất nhiên là con trai nàng rồi, Loan Loan thiếu chút nữa muốn ngất đi!
Sau một khắc, nàng lập tức vọt tới trước mặt Lai Sinh lo lắng hỏi: “Đệ làm gì đây, sao quần áo bị rách thế này?” Rồi vội vàng kiểm tra đứa bé.
Lai Sinh cười hì hì: “Vốn là cột bằng dây thừng, sau lại bị đứt nên đệ tìm được dây leo này trong rừng.”
Loan Loan dò xét hắn và đứa trẻ từ đầu đến chân lần nữa, nhận thấy chỉ có quần áo người lớn bị rách, thân thể cũng không bị thương, con nàng một chút cũng không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng lập tức xụ mặt nói: “Ai kêu đệ lên đây, không phải ta bảo đệ ở nhà sao? Còn nữa, sao có thể dùng dây leo này, lỡ như bị đứt, làm rơi cháu thì sao?”
“Không đâu mà!” Để chứng minh với nàng, Lai Sinh còn dùng lực giật giật dây leo trên người: “Tẩu xem tẩu xem, rất rắn chắc. Thứ này còn chắc hơn dây thừng kia nhiều. Đệ chạy một mạch tới đây cũng không bị lỏng kia mà!”
Mặt Loan Loan lập tức đen lại. Bách Thủ xanh mặt ôm con xuống. Đợi Bách Thủ ôm cháu đi rồi, Lai Sinh nhẹ nhõm hơn nhiều, ngước mắt nhìn bốn phía, sau một khắc thì dừng lại ở Vương Nguyên Sinh, rồi chỉ vào hắn cười ha hả.
Loan Loan một tay chống nạnh, nhìn hắn nói: “Ở đây náo nhiệt ha? Vui mắt không?”
Lai Sinh thẳng gật đầu: “Náo nhiệt náo nhiệt, vui mắt vui mắt!”
“Vui mắt đúng không?” Loan Loan cười tủm tỉm nói.
“Vui mắt!”
“Náo nhiệt không?”
“Náo nhiệt!”
“Nếu không đệ đừng trông cháu nữa, ở đây xem náo nhiệt nha!”
“Thiệt hả?” Lai Sinh không dám tin nhìn Loan Loan nói.
“Thiệt, thiệt, thiệt mà!” Loan Loan nghiêm túc gật đầu.
“Ôi, thật tốt quá!” Lai Sinh lập tức cao hứng nhảy lên tại chỗ: “Ta có thể ở đây xem náo nhiệt rồi…”
Không đợi hắn nói xong chỉ nghe “Bốp!”, Lai Sinh “ Ôi” một tiếng bụm lấy mông lớn nhảy loi choi.
Loan Loan cầm nhánh cây vừa đuổi theo đằng sau vừa mắng: “Ta cho ngươi xem, ta cho ngươi xem náo nhiệt… Sai ngươi ở nhà trông cháu, ngươi còn tìm dây leo buộc cháu lên người chạy tới… Xem ta không quất chết ngươi tên tiểu tử thúi này…”
Mọi người cũng biết Lai Sinh là kẻ ngốc, thường xuyên chạy lên mỏ quấy rối, cũng thường xuyên đùa nghịch, lúc này tất cả không khỏi đều cười.
Quậy một trận như vậy đã khiến không khí trên mỏ giảm xuống. Lưu quản sự xua tán người xem náo nhiệt đi rồi nói đôi lời với Tạ Đại. Không biết đã nói những gì mà Tạ Đại đồng ý thả Vương Nguyên Sinh ra.
Loan Loan bậm môi đi đến trước mặt Vương Nguyên Sinh, mặt mũi tràn đầy sương lạnh, ngữ khí vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc hỏi hắn: “Ngươi thành thực nói cho ta biết chuyện này có phải do ngươi làm hay không. Có điều, ngươi phải hiểu, nếu do ngươi làm, tiền này Nhị tỷ sẽ trả thay ngươi, từ nay về sau ta không quản ngươi nữa. Nếu như không phải thì ngươi cứ yên tâm, cho dù có đến nha môn tỷ tỷ cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra…” Giọng nói bỗng chốc âm trầm đi vài phần: “Nhưng nếu như ngươi dám gạt ta, mặc kệ ngươi có bị đánh chết ta cũng sẽ không nháy mắt!”
Đôi mắt Vương Nguyên Sinh có chút hồng, dấu tay bị trói vừa đỏ vừa đau nhìn Loan Loan liên tục gật đầu: “Nhị tỷ, đệ thề, chuyện này thực sự không phải do đệ làm.”
Loan Loan gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu quản sự và Tạ Đại chân thành nói: “Có thể tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?”
Lời Loan Loan vừa nói làm cho Tạ Đại có vài phần xúc động. Đột nhiên hắn cảm thấy có lẽ Loan Loan và Bách Thủ không phải loại người như hắn vẫn tưởng. Hắn cũng chỉ muốn tìm lại bạc mà thôi. Nếu như không phải Vương Nguyên Sinh lấy thì sao? Vì vậy gật đầu, sau đó mấy người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Mọi người không ngừng hòa giải. Tạ Đại nguyện ý tạm thời không truy cứu trách nhiệm Vương Nguyên Sinh. Dù Vương Nguyên Sinh một mực khẳng định bạc không do hắn trộm nhưng vẫn không tìm thấy ai khác đáng nghi, sợ thả Vương Nguyên Sinh đi rồi sẽ mất trắng, vì vậy hắn đề nghị sẽ bẩm báo chuyện này cho Tạ Nhàn.
Có Tạ Nhàn can dự vào, hắn tin rằng chuyện này trước sau vẫn sẽ giải quyết được, ngụ ý chính là nếu như Tạ Nhàn che chở Vương Nguyên Sinh, hắn còn có thể tìm Tạ Nhàn nói lí lẽ, để có một người chịu trách nhiệm mà thôi!
Cha Loan Loan muốn đưa Vương Nguyên Sinh về nhà, Tạ Đại lại phản đối, bởi vì đến hôm sau Tạ Nhàn mới xử lý chuyện này, lỡ như Vương Nguyên Sinh thừa cơ chạy trốn thì làm sao bây giờ?
Nhưng có Bách Thủ đứng ra cam đoan với hắn Vương Nguyên Sinh sẽ không chạy, nếu quả thật chạy mất cứ để Bách Thủ hắn đứng ra gánh chịu.
Tạ Đại lòng đầy phiền muộn đi về.
Loan Loan, Bách Thủ mang theo Vương Nguyên Sinh xuống núi, cả Lai Sinh nữa. Về phần cha Loan Loan vẫn đang tiếp tục ở trên mỏ làm việc!
Bách Thủ và Loan Loan thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định hôm nay giữ Vương Nguyên Sinh lại Dương gia thôn. Dù lúc có mặt những người khác nàng tỏ vẻ hoàn toàn tín nhiệm Vương Nguyên Sinh, còn đảm bảo cho hắn trở về, nhưng trong lòng nàng cũng rất sợ hắn chạy mất!
Bách Thủ bắt đầu tiếp tục làm việc. Loan Loan bế con trai, dẫn theo Vương Nguyên Sinh và Lai Sinh về nhà.
Thế nên tối nay Vương Nguyên Sinh chỉ có thể ngủ cùng giường với Lai Sinh.
Lai Sinh rất không muốn. Từ khi xác định Vương Nguyên Sinh sẽ ở lại tối nay, còn ngủ chung với hắn, Lai Sinh vẫn luôn bỉu môi. Loan Loan sai hắn làm gì cũng không có tí sức lực nào, có cơ hội liền chạy tới khom người giả bộ đáng thương. Nào là Vương Nguyên Sinh sẽ khi dễ hắn, trong đêm hắn sẽ không có mền để đắp, ngủ sẽ không an ổn, nào là Vương Nguyên Sinh ngáy làm cho hắn ngủ không được…
Nói bừa một trận!
Vương Nguyên Sinh đã bị Tạ Đại làm cho sợ hãi. Lúc ấy hắn ngay cả thần hồn cũng bay mất đã bị Tạ Đại trói gô lại, vừa đe dọa, vừa uy hiếp đưa hắn đến quan phủ, muốn cho hắn nếm thử tư vị ngồi tù, hù dọa rất đáng sợ! Đến giờ còn kinh hãi đến run người, thậm chí nguyên cả buổi chiều hắn cứ hốt hoảng không thôi. Dù cho Lai Sinh có cố ý khiêu khích cỡ nào hắn cũng không phản ứng lại, bất luận Lai Sinh mắng hắn, chọc khóe hắn, có khi còn cố ý đá hòn sỏi vào người hắn, hắn cũng không thèm để ý! Tạo cơ hội cho Lai Sinh trút được cơn giận!
Sau khi tan việc, cha Loan Loan có đến nhìn Vương Nguyên Sinh, cũng dặn dò hắn không được làm loạn thêm nữa, sau đó một mình trở về Vương gia thôn. Bách Thủ tiễn ông đến cửa thôn, lúc trở về Loan Loan đã dọn cơm xong. Bữa cơm này im ắng không một người nói chuyện. Bách Thủ và Loan Loan đều ăn không được bao nhiêu. Vương Nguyên Sinh gắp mấy đũa trong chén rồi thôi. Trong bốn người chỉ có Lai Sinh ăn sạch bát cơm.
Nghĩ đến ban ngày Lai Sinh có động tác mờ ám, ăn xong bữa tối, rửa mặt xong, Loan Loan nghiêm túc dặn dò Lai Sinh cùng Vương Nguyên Sinh trong đêm không được phép cãi nhau, nghiêm chỉnh đi ngủ!
Hai người đều thành thực gật đầu!
Trong đêm, Loan Loan và Bách Thủ nằm trên giường thở dài. Lần này thật không nên chuyện, lại chẳng có chút đầu mối nào, thật không biết nên giải quyết như thế nào đây nữa. Kết quả ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Bách Thủ khoác thêm áo đi ra xem xét. Trong phòng Lai Sinh đèn sáng choang, phòng bếp cũng sáng đèn. Có tiếng nói chuyện truyền tới từ phòng bếp.
Lai Sinh và Vương Nguyên Sinh thường hay bất hòa, lẽ nào nửa đêm hai người không ngủ lại đánh nhau. Loan Loan lập tức mặc quần áo vào, vừa ra nhà chính đã nghe tiếng Lai Sinh trầm thấp nói chuyện truyền ra từ phòng bếp.
“…ngươi ngồi xuống, nằm sấp thấp một chút.”
Tiếp đó Vương Nguyên Sinh nho nhỏ kêu một tiếng, còn có thể nghe thấy tiếng hít vào, dường như đang cắn răng: “Ngươi làm gì vậy, sao đau quá vậy?”
“Đồ tốt, trị loại thương như ngươi rất hữu hiệu, dù sao cũng sẽ không hại ngươi!”
“Ở đâu đây, chắc chắn không phải của tỷ ta. Đừng nói ngươi tiện tay lấy ở đâu đến đấy nhé?’
“Dừng!” Ngữ khí khinh thường: “Ngươi thật ngốc, thứ này có bán ở tiệm thuốc ngoài chợ đó!”
“Sao lạ vậy, thứ này là thuốc trị thương ngươi mua làm gì?”
“Có cho ngươi dùng đã tốt lắm rồi, sao nói nhiều quá vậy?” Giọng Lai Sinh rất không kiên nhẫn.
Trong phòng bếp im bẵng đi hồi lâu.
“Này, sao tối nay ngươi có lòng tốt quá vậy. Hồi trưa thấy ta bị trói ngươi còn nhìn rất hả hê cơ mà, giờ không những lấy thuốc ra trị thương còn nấu đồ ăn nóng cho ta nữa là sao?”
Loan Loan đứng ngoài cửa mượn ánh đèn lặng lẽ liếc nhìn trong nồi, quả nhiên đang bốc hơi nóng!
Nàng nhìn Bách Thủ bên cạnh, hai người đều cảm thấy rất thần kỳ!
Vương Nguyên Sinh ngồi trên ghế, để lưng trần chống hai tay lên bàn. Lai Sinh cầm một mảnh vải bố bao lấy thuốc bột, từng chút một bôi lên lưng Vương Nguyên Sinh. Loan Loan biết thuốc kia là phần còn lại sau khi Lai Sinh dùng hồi mới trở về từ Âu Dương gia, rắc trực tiếp lên vết thương sẽ làm miệng vết thương nhanh khép lại.
Lai Sinh gói thuốc lại thật kỹ, cầm lấy áo cẩn thận giúp Vương Nguyên Sinh mặc vào, lại lấy ra hai bát không từ trong tủ chén, xới hai chén cơm đặt lên bàn. Loan Loan cẩn thận xem xét, thì ra hắn lấy cơm thừa và thức ăn còn lại cho vào nồi, rót thêm chút nước, hâm nóng lên.
Một chén cơm múc ra, có cơm lại có rau, canh rau hòa trong cơm có hương vị cũng không tệ.
Loan Loan chỉ làm qua một lần.
Lấy chỉ số thông minh của Lai Sinh căn bản sẽ không thể nào học được. Hơn nữa Lai Sinh cũng không biết nấu cơm, nhiều lắm chỉ nhóm được lửa, đúng vậy, chỉ đơn thuần là nhóm lửa, nếu nấu món gì cần độ lửa chính xác, Loan Loan cũng không dám để hắn tới giúp. Hắn chỉ biết phải không ngừng bỏ củi vào bếp, căn bản không biết làm thế nào để khống chế lửa lớn, lửa nhỏ.
Nếu cần sắc thuốc, vậy cũng đành bó tay!
Nhưng mà, tối nay Lai Sinh làm sao vậy?
Hai người chỉ lo nói chuyện, không hề chú ý tới Bách Thủ và Loan Loan đang lẳng lặng đứng trong bóng tối bên ngoài phòng bếp.
Một mình bưng chén cơm ngồi xuống ăn, thấy Lai Sinh không nói lời nào, Vương Nguyên Sinh liền hiếu kỳ nhìn hắn, cảm thấy Lai Sinh tối nay vô cùng kỳ lạ. Hắn dùng chân nhẹ nhàng đá đá Lai Sinh: “Hỏi ngươi đấy, sao ngươi không trả lời?” Có lẽ cảm thấy khát nước, liền lấy nước sôi để nguội trong bầu đổ vào bát cơm.
Lai Sinh nhìn thấy liền nhíu mày, đoạt ấm nước về để sang một bên, chân thành nói: “Nước này đun hồi nấu cơm đêm qua, nguội rồi, ngươi khát nước thì đun chút nước nóng đi.”
“Khỏi đi, dù sao cũng nấu rồi mà.” Vương Nguyên Sinh không chút ý tứ nói.
“Bớt uống nước nguội này đi, đã để mấy canh giờ rồi, dễ sinh bệnh lắm.” Dừng một chút, Lai Sinh lại nói: “Còn nữa, nước không thể chan canh, dễ bị tổn thương…” Hắn cố gắng nghĩ nghĩ, hơn nửa ngày rốt cục nhớ ra: “Tổn thương dạ dày!”
Vương Nguyên Sinh cười nhạo rồi bỉu môi nói: “Ngươi thật sợ chết, ăn một bữa cơm uống chút nước còn phải để ý nhiều như vậy?”
Lai Sinh lại không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, cũng không vì lời Vương Nguyên Sinh nói mà bị chọc giận, ngược lại cười nhạt nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến sợ chết cả, đây chỉ là một cách dưỡng thân. Người sống là vì cái gì?”
Vương Nguyên Sinh khẽ giật mình: “Người sống đương nhiên là vì ăn ngon, mặc đẹp.”
Lai Sinh cười lắc đầu: “Ăn được mặc được đương nhiên quan trọng, nhưng có thứ gì quan trọng hơn được vui vẻ cơ chứ? Nhân sinh là thế, chỉ cần cả đời được vui vẻ tự nhiên tốt, chưa nghe qua câu này sao? Ngàn vàng khó mua được tự do.”
/266
|