Trán Cảnh Dạ Lan đổ đầy mồ hôi, tứ chi run lẩy bẩy, ngón tay mảnh khảng vô lực túm chặt lấy tấm nệm chăn dưới người, mỗi một lần thở ra hít vào dường như là chuyện vô cùng khó khăn. Nàng cắn chặt môi buộc chính mình không được phát ra tiếng rên đau đớn. Tơ máu chảy ra từ khóe môi, hàm răng cắm phập vào khiến cho đôi môi trắng bệch. Thân thể đau đớn hành hạ, mỗi một giờ trôi qua cơn đau lại càng kịch liệt hơn, giống như bị kẻ ác xẻo đi từng miếng thịt, mỗi một tiếng thở dốc là liên quan tới sự sống chết… Tiểu Khả.. Tiểu Khả… Trong cơn mê loạn nàng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên của Tiểu Khả, trong tay vẫn còn nắm chặt chiếc dây khóa mà ngày trước nàng ấy tặng; mỗi một lần dùng sức nàng bóp chặt nó hằn vào lòng bàn tay khiến những ngón tay cũng trở nên trắng lạnh. Ngươi mong muốn ta và đứa nhỏ có thể bình an, sớm biết có ngày hôm nay thì ta tình nguyện nhường hết thảy chỉ cầu mong ngươi vô sự! Đau đớn từng đợt kéo tới, nàng cơ hồ cuộn tròn thân mình lại gắng gượng. - Vương phi! Vương phi! – bà đỡ gọi bên tai nàng. Nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm bà ta, dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra được vài chữ: - Đứa.. nhỏ.. Cuối cùng Hiên Viên Khanh Trần cũng không bị ngăn trở mà xông thẳng vào, trước mắt là một màn khiến hắn ngấy ngốc cả người. Cả người Cảnh Dạ Lan như là bị cái đinh đóng ghim lại trên giường, sắc mặt tái nhợt đáng sợ tới cực điểm, máu thấm ướt chăn nệm dưới người nàng. - Vương gia, người nên… – đại phu quỳ gối dưới chân hắn, thân thể run lẩy bẩy. - Nói rõ ràng, rốt cuộc thì nàng như thế nào? – giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, hắn kéo đại phu đang quỳ đứng lên, mặt ghé sát quát hỏi. - Vương phi .. Vương phi vì thân thể quá yếu .. hơn nữa lại bị kích động quá mức.. hơn nữa lại mệt nhọc nên … đứa nhỏ này… - Vậy còn nàng? – Hiên Viên Khanh Trần lại quát hỏi, khí lực trong tay tăng lên siết chặt tay đại phu. Đáng thương cho lão đại phu kia, đau tới mức trán đổ đầy mồ hôi mà vẫn không dám mở miệng cầu xin tha thứ. - Mạch tượng của vương phi quá loạn, nên lúc này còn chưa tìm ra cách cứu chữa cho vương phi… - Có ý gì? – theo lời đại phu nói thì hắn hiểu rằng Cảnh Dạ Lan không chỉ đơn giản là sinh non. - Sau khi xem mạch tượng thì hình như vương phi bị trúng độc nhưng lại không thể khẳng định, không thể tìm ra ngọn nguồn được! – đại phu nơm nớp lo sợ đáp từng chữ. Trúng độc?! Tại sao có thể như vậy? Hắn vẫn luôn phái người chú ý nhất cử nhất động của nàng, tuyệt đối không có khả năng có người hạ độc nàng. Trừ phi là … Con ngươi yêu dị chớp loáng, sao hắn lại quên đi một người chứ? Trong đôi mắt sáng bắn ra hàn quang, một nụ cười tàn khốc, lạnh như băng gợn lên bên khóe miệng. - A ~~~~~~ – lại một tiếng la tê tâm liệt phế truyền ra từ trong phòng, ngay sau đó bà đỡ lảo đảo chạy ra ngoài. - Bẩm… bẩm vương gia.. vương phi … vương phi … đã sảy thai.. là một nam thai… – sắc mặt Hiên Viên Khanh Trần ảm đạm biến đổi liên tục dọa bọn người xung quanh muốn quỵ gối xuống. Hiên Viên Khanh Trần cũng không thèm nhìn bọn họ mà bước nhanh tới bên cạnh Cảnh Dạ Lan. Trong không gian tràn ngập mùi máu tươi, bên chiếc thau gỗ của bà đỡ là một đống vải, trên đó nhuốm đầy máu tươi. Hắn nhìn chiếc thau kia thật lâu, chân không xê dịch được một chút, từng mạch máu cứ như bị đông cứng lại. - Vương gia, phải xử lý như thế nào? - Đem đứa nhỏ mai táng cho cẩn thận! – hắn không còn có dũng khí để nhìn thêm một lần nào nữa, đó vốn là một đứa nhỏ mà hắn chối bỏ. Mãi tới khi mất đi thì hắn lại … Ép buộc chính mình không được nhìn, hắn quay sang lo lắng nhìn người đang nằm kia. Cảnh Dạ Lan chết ngất nằm trên giường, hơi thở mong manh, trên mặt không còn một tia máu, ẩn ẩn một tầng xám ngoét. - Không biết được chút manh mối là độc dược gì sao? – đột nhiên ánh mắt hắn chuyển sang hung liệt như mắt chim ưng, thấp giọng hỏi đại phu. - Không có manh mối!? – toàn thân Hiên Viên Khanh Trần bao phủ một tầng khí thô bạo; đại phu phủ phục dưới đất nghe tiếng bước chân dần dần tới trước mặt mình, mỗi một tiếng lạnh lẽo vang lên giống như vọng tới từ ngục phán quyết của âm tào địa phủ. - Vậy cô vương giữ ngươi dùng làm gì chứ! – hắn vừa nói dứt lời thì thị vệ ở bên ngoài vọt chạy vào lôi đại phu ra ngoài. Tiếng kêu khóc cầu xin không ngừng truyền đến rồi càng lúc càng xa. Hiên Viên Khanh Trần đảo qua những người có mặt trong phòng. - Nếu vương phi không tỉnh lại thì hôm nay mỗi người các ngươi sẽ phải chôn cùng! Hắn ngồi xuống bên giường, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve hai má Cảnh Dạ Lan: - Hoa Mị Nô, cô vương không cho phép ngươi được chết, cô vương muốn ngươi sống lại. Việc sống chết của ngươi chỉ có cô vương mới có thể quyết định! – hắn bá đạo mà kiên định nói. Tại Mộ Nguyệt cung, Tô Tĩnh Uyển nghe tin thì lại giật mình. Không thể nào! Sao Hoa Mị Nô lại không chết chứ? Thân thể của nàng đã bị hạ độc, bình thường thì nhìn không có vấn đề gì nhưng chỉ cần cảm xúc bị kích động hoặc bị chuyện gì nghiêm trọng kích thích tới thì sẽ khiến cho độc tố trong cơ thể bộc phát. Độc phát cực nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt và sẽ không bị người ta truy ra được. Bởi vậy nàng ta mới dùng trăm phương nghìn kế lợi dụng Tiểu Khả; chỉ có nha đầu này mới có thể làm cho Hoa Mị Nô quan tâm như thế. Chuyện trong Thính Phong cốc nuôi bầy sói thì toàn bộ người trong Bắc An vương phủ đều biết, nếu có tội nhân phạm tử tội thì đều bị đưa tới đó làm thức ăn cho bầy sói. Tiểu nha đầu kia mò tới đó thì chết là điều không thể nghi ngờ, chỉ cần để cho Hoa Mị Nô biết được thì theo tính cách của nàng sẽ lập tức đuổi tới và khi đó độc tố trong người nàng sẽ có cơ hội bùng phát. Nhưng làm sao lại… Vô Ngân không có trong vương phủ, sao có thể khiến cho nàng tạm thời sống sót được chứ?! Hừ, cho ngươi tránh được một kiếp nhưng nếu không có giải dược của nàng thì bây giờ kẻ nào cũng phải bó tay bất lực. Bây giờ khiến cho nàng không còn đứa nhỏ, coi như là không uổng phí công sức rồi! Hoa Mị Nô, ngươi không chịu phá bỏ đứa nhỏ nhưng Khanh Trần lại không cần; nếu hắn lưu luyến không muốn ép buộc ngươi thì cũng không nên trách bổn quận chúa thay ngươi làm chủ!
/347
|