Trong im lặng, Cảnh Dạ Lan đối diện với đôi mắt cười của nàng ta:
- Thì ra là ngươi cũng đã nghĩ ta là Hoa Mị Nô. Nếu ta đoán không sai thì ngươi cũng biết khá rõ về nàng.
- Ồ, ngươi ở bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần lại học được cách nói dối rồi. Sao, vẫn còn chưa ăn đủ đau khổ? Hay là hắn đã có thể tha thứ cho lời nói dối của ngươi? – Hoa Thanh Nhã vươn tay vuốt nhẹ sợi tóc rối bên thái dương nàng.
- Buông tay! – Cảnh Dạ Lan theo bản năng túm lấy cổ tay nàng ta rồi gạt phăng xuống. Nàng biết nữ nhân này muốn nhìn cái gì, chỉ có ở thái dương Hoa Mị Nô mới lưu lại dấu vết sau khi tự sát.
- Ai da, Mị Nô, ngươi… – ngũ quan nàng nhăn nhúm, thân mình hơi gấp lại, thấp giọng kêu lên đau đớn.
- Ngươi là ai? – Cảnh Dạ Lan dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta rồi đi bước một tới gần. Đối với việc bị người xa lạ đụng chạm, nàng ra tay đều rất ngoan độc, cho dù là nam hay nữ.
Khuôn mặt quá quen thuộc, song ánh mắt lại quá mức lãnh liệt, từng bước từng bước tới gần, Hoa Thanh Nhã cảm thấy không khí bốn phía từ từ ngưng trệ khiến cho người ta sợ hãi.
Nàng ta xoa xoa cổ tay đỏ ửng, chậm rãi đứng thẳng lưng, hạ giọng nói một câu:
- Mị Nô, ngươi không biết cô cô sao? Hay thật sự ngươi không phải Mị Nô? – cố hít ngụm hàn ý lạnh lùng, nàng ta phát hiện cổ tay bị phồng lên.
Cô cô?!
Đó không phải là Hoa Thanh Nhã – người hại chết mẫu phi của Khanh Trần ư? Khó trách lúc Khanh Trần nhìn thấy nàng ta thì sắc mặt lại khó coi như vậy. Nhưng mà nàng ta là thái hậu của Đại Nguyệt, sao lại biến thành công chúa hòa thân đưa tới Lan Lăng? Đúng là chuyện nực cười náo loạn thiên địa, Hiên Viên Triệt đã làm cái quỷ gì vậy?
- Hoa Mị Nô sớm đã không còn ở nhân thế, hôm nay ta tới đây là muốn nhìn xem ai ở trong này cố lộng huyền hư (làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện)! – nàng nâng cằm nhếch lên, đôi mày thanh tú nhăn lại. – Ta biết bề ngoài của ta rất giống nàng ấy nhưng ta là Cảnh Dạ Lan, ngươi cũng không phải là cô cô gì của ta. Ta không quan tâm ngươi trước kia là ai, nhưng ngươi đã là phi tử của Lan Lăng vương thì tốt nhất không nên cùng ta ở một chỗ thế này, bằng không làm phiền hà, liên lụy tới nương nương thì không hay cho lắm.
- Ngươi thật sự không phải là Mị Nô? – Hoa Thanh Nhã dường như vẫn chưa tin, hành động vừa rồi của nàng ấy rõ ràng là muốn ngăn cản nàng chạm vào tóc mình. Nhưng Mị Nô vốn là người yếu đuối, nhu nhược, sao lại có được khí lực lớn tới vậy..?
Hừ! Nàng lười chẳng muốn cùng nàng ta nhiều lời. Hoa Mị Nô thật đáng thương, lúc sống bị người trong nhà chèn ép, khi dễ, thậm chí bị cô cô ruột của mình tính kế, gián tiếp trở thành hung thủ mưu hại mẫu phi Khanh Trần. Cuối cùng, còn vì Hiên Viên Khanh Trần mà đánh mất một mạng! Thế mà những kẻ này vẫn còn sống nhơn nhởn.
Thoáng trong đầu nàng có ý nghĩa, nếu không phải đang ở Lan Lăng cần cẩn trọng thì nàng sớm đã muốn vì Hoa Mị Nô mà dạy cho người cô cô này một bài học. Chính nàng ta khiến Hoa Mị Nô biến thành một người đáng thương tới mức chết mà vẫn không thể minh oan với Hiên Viên Khanh Trần nguyên nhân vụ việc năm đó! Đồng thời, cũng khiến cho nàng phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ từ hắn vì nhập vào thân thể này.
Thân ảnh vừa Cảnh Dạ Lan biến mất phía xa xa thì có người đi ra từ bụi cây gần đó. Vẻ mặt lạnh lùng, thâm trầm, con ngươi phức tạp nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
- Ngươi cũng thấy đấy, làm sao nàng là Mị Nô được! – Hoa Thanh Nhã cắn răng, dùng sức vuốt vẻ cổ tay sưng đỏ.
Còn nam tử mặt lạnh mới xuất hiện kia không thèm quan tâm nàng như thế nào, chỉ chăm chăm nhìn bóng người phía xa kia. Dần dần, khóe môi nhếch lên, vẽ ra một nụ cười quỷ dị.
- Không phải thì không phải, có điều nàng ta còn kém Mị Nô nhiều lắm!
- Vậy ngươi còn… – Hoa Thanh Nhã chạm phải ánh mắt hắn không khỏi rùng mình, vội nuốt xuống những lời định nói. Hình nộm người nho nhỏ trong tay nam nhân làm cho nàng không dám có phản kháng gì.
- Nghe đây, ngươi cố làm cho tốt việc của mình, không cần nhiều lời. Nhớ kỹ, nếu ta có phân phó gì thì sẽ tìm ngươi! Nghe rõ chưa! – ánh mặt trời đã tắt, trong đêm đen, nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng đêm; còn đôi mắt hé ra lúc này nhìn như mắt sói đang hằm hè tìm con mồi, lóe ra hàn quang.
- Được, nếu ta đã đồng ý với ngươi thì đương nhiên sẽ không hối hận; nhưng ngươi cũng đừng quên đáp ứng chuyện của ta. Bằng không ta khó mà cam đoan quản cái miệng của mình lại!
- Ngươi đang uy hiếp ta?! – hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, lời nói lãnh khốc mang theo vài phần châm chọc.
- Không dám. Chắc ngươi cũng đã thấy thái độ hôm nay của Hiên Viên Khanh Trần rồi. Lan Lăng vương đã có ý bỏ qua chuyện hắn làm và giảm bớt thành kiến; nếu ngươi muốn ra tay cũng nên chuẩn bị sớm, bằng không, một khi hắn rời khỏi Lan Lăng này thì đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cả ta và ngươi nữa. – thấy hắn không nói gì thêm, Hoa Thanh Nhã nhấc tay áo lau đi tầng mồ hôi rồi chuẩn bị quay đi.
Rời đi?! Đương nhiên có thể, nhưng phải xem hắn có cao hứng không đã!
- Đợi chút! – hắn lên tiếng gọi Hoa Thanh Nhã lại. – Kế hoạch thay đổi.
- Không giữ lại Hiên Viên Khanh Trần! – gánh nặng trong lòng nàng liền được giải thoát. Nếu vậy thì dĩ nhiên rất tốt, dù gì Hiên Viên Khanh Trần vẫn luôn là tâm bệnh lớn nhất trong lòng nàng.
- Không phải! – ngữ khí của hắn mang theo một tia đắc ý, cứ như rất chờ mong vào quyết định mình mới đưa ra.
- Vậy ý của ngươi là?
- Vừa rồi ngươi đứng gần nàng, có đúng là nàng trông rất giống Mị Nô? – làm sao lại có ánh mắt giống nhau tới vậy? Ở Bắc An, ánh mắt tự tin, nghiêm túc đó quyến rũ mê hồn; ở nơi này lại được nhìn một lần nữa! Thậm chí, nàng so với Mị Nô lúc trước còn khiến cho tâm hắn động hơn.
Hoa Thanh Nhã không rõ ý tứ của hắn song vẫn cẩn thận nhớ lại:
- Đúng là rất giống nhau. Chỉ là ánh mắt đó trông như một người khác.
- Được, tốt lắm! – đôi mắt hắn híp lại, cười đắc ý. Nhất cử nhất động của Hiên Viên Khanh Trần hôm nay hắn đều xem kỹ, nữ nhân gọi là Cảnh Dạ Lan kia mới chính là uy hiếp lớn nhất đối với hắn ta.
..
Lúc trở lại yến hội thì Hiên Viên Khanh Trần đang ngồi dựa trước bàn rượu cứ như đang đợi nàng quay lại. Hàng mày vì căng thẳng mà nhăn nhún lại mãi tới lúc thấy bóng nàng mới chịu giãn ra.
- Cảnh Lan, nàng đã đi… – lời còn chưa dứt thì Cảnh Dạ Lan đi lên níu cánh tay hắn.
- Khanh Trần, trở về đi, ta thất mệt quá! – thân hình mềm mại chủ động tựa vào lòng hắn.
Sau khi nàng sống lại, trải qua một phen đau khổ, đến cuối cùng thì người nam nhân từng làm cho nàng bị thương sâu sắc này lại chính là người khiến nàng cảm thấy tin cậy, an toàn nhất!
- Thì ra là ngươi cũng đã nghĩ ta là Hoa Mị Nô. Nếu ta đoán không sai thì ngươi cũng biết khá rõ về nàng.
- Ồ, ngươi ở bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần lại học được cách nói dối rồi. Sao, vẫn còn chưa ăn đủ đau khổ? Hay là hắn đã có thể tha thứ cho lời nói dối của ngươi? – Hoa Thanh Nhã vươn tay vuốt nhẹ sợi tóc rối bên thái dương nàng.
- Buông tay! – Cảnh Dạ Lan theo bản năng túm lấy cổ tay nàng ta rồi gạt phăng xuống. Nàng biết nữ nhân này muốn nhìn cái gì, chỉ có ở thái dương Hoa Mị Nô mới lưu lại dấu vết sau khi tự sát.
- Ai da, Mị Nô, ngươi… – ngũ quan nàng nhăn nhúm, thân mình hơi gấp lại, thấp giọng kêu lên đau đớn.
- Ngươi là ai? – Cảnh Dạ Lan dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta rồi đi bước một tới gần. Đối với việc bị người xa lạ đụng chạm, nàng ra tay đều rất ngoan độc, cho dù là nam hay nữ.
Khuôn mặt quá quen thuộc, song ánh mắt lại quá mức lãnh liệt, từng bước từng bước tới gần, Hoa Thanh Nhã cảm thấy không khí bốn phía từ từ ngưng trệ khiến cho người ta sợ hãi.
Nàng ta xoa xoa cổ tay đỏ ửng, chậm rãi đứng thẳng lưng, hạ giọng nói một câu:
- Mị Nô, ngươi không biết cô cô sao? Hay thật sự ngươi không phải Mị Nô? – cố hít ngụm hàn ý lạnh lùng, nàng ta phát hiện cổ tay bị phồng lên.
Cô cô?!
Đó không phải là Hoa Thanh Nhã – người hại chết mẫu phi của Khanh Trần ư? Khó trách lúc Khanh Trần nhìn thấy nàng ta thì sắc mặt lại khó coi như vậy. Nhưng mà nàng ta là thái hậu của Đại Nguyệt, sao lại biến thành công chúa hòa thân đưa tới Lan Lăng? Đúng là chuyện nực cười náo loạn thiên địa, Hiên Viên Triệt đã làm cái quỷ gì vậy?
- Hoa Mị Nô sớm đã không còn ở nhân thế, hôm nay ta tới đây là muốn nhìn xem ai ở trong này cố lộng huyền hư (làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện)! – nàng nâng cằm nhếch lên, đôi mày thanh tú nhăn lại. – Ta biết bề ngoài của ta rất giống nàng ấy nhưng ta là Cảnh Dạ Lan, ngươi cũng không phải là cô cô gì của ta. Ta không quan tâm ngươi trước kia là ai, nhưng ngươi đã là phi tử của Lan Lăng vương thì tốt nhất không nên cùng ta ở một chỗ thế này, bằng không làm phiền hà, liên lụy tới nương nương thì không hay cho lắm.
- Ngươi thật sự không phải là Mị Nô? – Hoa Thanh Nhã dường như vẫn chưa tin, hành động vừa rồi của nàng ấy rõ ràng là muốn ngăn cản nàng chạm vào tóc mình. Nhưng Mị Nô vốn là người yếu đuối, nhu nhược, sao lại có được khí lực lớn tới vậy..?
Hừ! Nàng lười chẳng muốn cùng nàng ta nhiều lời. Hoa Mị Nô thật đáng thương, lúc sống bị người trong nhà chèn ép, khi dễ, thậm chí bị cô cô ruột của mình tính kế, gián tiếp trở thành hung thủ mưu hại mẫu phi Khanh Trần. Cuối cùng, còn vì Hiên Viên Khanh Trần mà đánh mất một mạng! Thế mà những kẻ này vẫn còn sống nhơn nhởn.
Thoáng trong đầu nàng có ý nghĩa, nếu không phải đang ở Lan Lăng cần cẩn trọng thì nàng sớm đã muốn vì Hoa Mị Nô mà dạy cho người cô cô này một bài học. Chính nàng ta khiến Hoa Mị Nô biến thành một người đáng thương tới mức chết mà vẫn không thể minh oan với Hiên Viên Khanh Trần nguyên nhân vụ việc năm đó! Đồng thời, cũng khiến cho nàng phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ từ hắn vì nhập vào thân thể này.
Thân ảnh vừa Cảnh Dạ Lan biến mất phía xa xa thì có người đi ra từ bụi cây gần đó. Vẻ mặt lạnh lùng, thâm trầm, con ngươi phức tạp nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
- Ngươi cũng thấy đấy, làm sao nàng là Mị Nô được! – Hoa Thanh Nhã cắn răng, dùng sức vuốt vẻ cổ tay sưng đỏ.
Còn nam tử mặt lạnh mới xuất hiện kia không thèm quan tâm nàng như thế nào, chỉ chăm chăm nhìn bóng người phía xa kia. Dần dần, khóe môi nhếch lên, vẽ ra một nụ cười quỷ dị.
- Không phải thì không phải, có điều nàng ta còn kém Mị Nô nhiều lắm!
- Vậy ngươi còn… – Hoa Thanh Nhã chạm phải ánh mắt hắn không khỏi rùng mình, vội nuốt xuống những lời định nói. Hình nộm người nho nhỏ trong tay nam nhân làm cho nàng không dám có phản kháng gì.
- Nghe đây, ngươi cố làm cho tốt việc của mình, không cần nhiều lời. Nhớ kỹ, nếu ta có phân phó gì thì sẽ tìm ngươi! Nghe rõ chưa! – ánh mặt trời đã tắt, trong đêm đen, nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng đêm; còn đôi mắt hé ra lúc này nhìn như mắt sói đang hằm hè tìm con mồi, lóe ra hàn quang.
- Được, nếu ta đã đồng ý với ngươi thì đương nhiên sẽ không hối hận; nhưng ngươi cũng đừng quên đáp ứng chuyện của ta. Bằng không ta khó mà cam đoan quản cái miệng của mình lại!
- Ngươi đang uy hiếp ta?! – hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, lời nói lãnh khốc mang theo vài phần châm chọc.
- Không dám. Chắc ngươi cũng đã thấy thái độ hôm nay của Hiên Viên Khanh Trần rồi. Lan Lăng vương đã có ý bỏ qua chuyện hắn làm và giảm bớt thành kiến; nếu ngươi muốn ra tay cũng nên chuẩn bị sớm, bằng không, một khi hắn rời khỏi Lan Lăng này thì đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cả ta và ngươi nữa. – thấy hắn không nói gì thêm, Hoa Thanh Nhã nhấc tay áo lau đi tầng mồ hôi rồi chuẩn bị quay đi.
Rời đi?! Đương nhiên có thể, nhưng phải xem hắn có cao hứng không đã!
- Đợi chút! – hắn lên tiếng gọi Hoa Thanh Nhã lại. – Kế hoạch thay đổi.
- Không giữ lại Hiên Viên Khanh Trần! – gánh nặng trong lòng nàng liền được giải thoát. Nếu vậy thì dĩ nhiên rất tốt, dù gì Hiên Viên Khanh Trần vẫn luôn là tâm bệnh lớn nhất trong lòng nàng.
- Không phải! – ngữ khí của hắn mang theo một tia đắc ý, cứ như rất chờ mong vào quyết định mình mới đưa ra.
- Vậy ý của ngươi là?
- Vừa rồi ngươi đứng gần nàng, có đúng là nàng trông rất giống Mị Nô? – làm sao lại có ánh mắt giống nhau tới vậy? Ở Bắc An, ánh mắt tự tin, nghiêm túc đó quyến rũ mê hồn; ở nơi này lại được nhìn một lần nữa! Thậm chí, nàng so với Mị Nô lúc trước còn khiến cho tâm hắn động hơn.
Hoa Thanh Nhã không rõ ý tứ của hắn song vẫn cẩn thận nhớ lại:
- Đúng là rất giống nhau. Chỉ là ánh mắt đó trông như một người khác.
- Được, tốt lắm! – đôi mắt hắn híp lại, cười đắc ý. Nhất cử nhất động của Hiên Viên Khanh Trần hôm nay hắn đều xem kỹ, nữ nhân gọi là Cảnh Dạ Lan kia mới chính là uy hiếp lớn nhất đối với hắn ta.
..
Lúc trở lại yến hội thì Hiên Viên Khanh Trần đang ngồi dựa trước bàn rượu cứ như đang đợi nàng quay lại. Hàng mày vì căng thẳng mà nhăn nhún lại mãi tới lúc thấy bóng nàng mới chịu giãn ra.
- Cảnh Lan, nàng đã đi… – lời còn chưa dứt thì Cảnh Dạ Lan đi lên níu cánh tay hắn.
- Khanh Trần, trở về đi, ta thất mệt quá! – thân hình mềm mại chủ động tựa vào lòng hắn.
Sau khi nàng sống lại, trải qua một phen đau khổ, đến cuối cùng thì người nam nhân từng làm cho nàng bị thương sâu sắc này lại chính là người khiến nàng cảm thấy tin cậy, an toàn nhất!
/347
|