Gương mặt khóc như mưa hé ra nhìn Cảnh Dạ Lan, theo bản năng khóe miệng nàng co rút một chút rồi lập tức đứng lên:
- Ca ca không có việc gì là tốt rồi. Nếu đã có vương phi tỷ tỷ ở đây thì muội xin phép về trước. – nói xong, hàng mi khẽ run rồi nước mắt lại hạ xuống, nàng vội vàng lấy tay áo gạt đi.
- Được rồi, muội đừng khóc nữa. Vô Ngân cũng không muốn muội lo lắng vì bệnh tình của ta nên mới làm như vậy. Mau trở về nghỉ ngơi đi. – hắn dặn dò Thu Thủy mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cảnh Dạ Lan.
Đột nhiên Vô Ngân đứng một bên nãy giờ không nói gì lại lên tiếng:
- Thu Thủy, ta đưa muội trở về.
- Không cần, tự mình đi được mà. – nàng vẫn ôn nhu cự tuyệt như trước, còn có thêm vài phần quật cường. Khi đi qua bên người Cảnh Dạ Lan, nàng nhìn thoáng qua một cái hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Vô Ngân cười cười xòe bàn tay, nhún nhún vai bất đắc dĩ với Hiên Viên Khanh Trần, tỏ vẻ bất lực.
Hiên Viên Khanh Trần cũng lắc đầu tùy ý cười, xua tay nói:
- Không sao, vẫn là một đứa nhỏ, có để kệ nó.
- Để ta đưa nàng về, các ngươi từ từ nói chuyện đi. – Cảnh Dạ Lan đứng lên đề nghị.
- Cảnh Lan.. – Hiên Viên Khanh Trần vẫn giữ chặt lấy cổ tay nàng. – Thật sự không cần đâu.
Nàng vỗ vỗ mu bàn tay trấn an hắn rồi thấp giọng nói:
- Nơi này là Vân vương phủ, nàng không nên vì lạc đường chạy tới nơi không nên tới. Ta đi theo phía sau, chờ nàng trở về biệt viện rồi sẽ quay lại.
- Vương phi vẫn nên ở lại. Thu Thủy không giận dỗi cái gì quá lâu đâu, phỏng chừng một lúc sau lại ổn ấy mà. Nhưng chuyện sau đây ta muốn nói mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt. – Vô Ngân đứng bên khuyên can Cảnh Dạ Lan.
- Có chuyện gì quan trọng sao? – Hiên Viên Khanh Trần thấy Vô Ngân nói chuyện với giọng trịnh trọng lạ thường nên cũng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc hỏi.
Vô Ngân đi lên bắt mạch cho hắn, xác định thân thể hắn đã bình thường rồi mới nói tiếp:
- Khanh Trần, ngươi hôn mê đã mấy ngày, tình hình giữa Lan Lăng, Đại Nguyệt và Bắc An đã có thay đổi lớn. – y lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy mỏng dính đưa cho Hiên Viên Khanh Trần.
Hắn nhìn tờ giấy mỏng cả nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng:
- Không ngờ ta mới chỉ ngủ có vài ngày mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. Xem ra tên hoàng đế ca ca kia cũng không phải là một kẻ bất tài.
Cảnh Dạ Lan đứng bên cạnh hắn nên cũng nhìn được tin tức viết trên đó.
Những dòng chữ cực nhỏ ghi lại, tuyến đường của đoàn người hòa thân từ Đại Nguyệt không lâu nữa sẽ tới Lan Lăng; còn nói mấy ngày gần đây Lan Lăng vương thường nghị sự về Đại Nguyệt và Bắc An trên triều đình; thêm nữa là cách Bắc An mấy ngàn dặm có bố trí quân sự, có lẽ là để phòng bị đại quân bị đột kích.
Đọc những cái tin này khiến Cảnh Dạ Lan giật mình. Không nói tới chuyện Đại Nguyệt và Bắc An mà ngay cả việc mấy ngày nay triều đình và Lan Lăng vương nghị sự cũng được thu tin, không biết Vô Ngân đã làm thế nào?
Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Vô Ngân. Y cũng bị giam lỏng trong Vân vương phủ, dĩ nhiên sẽ không phải là Tô Vân Phong nói cho y biết! Y sớm phái người vào trong cung, muốn ở nơi này của Tô Vân Phong ngang nhiên truyền tin tức ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Xem ra Đại Nguyệt đã phải khổ tâm tính kế. Biết Lan Lăng vương yêu thích cái gì, không tiếc hết thảy sử dụng người trong hoàng tộc để chủ động cầu hòa.
- Trước tới nay hắn chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn, nếu không phải có mưu đồ thì Hiên Viên Triệt tuyệt đối không chủ động giao hảo với Lan Lăng. Ngươi cho rằng hắn sợ Lan Lăng và Tây Sở liên thủ tấn công Bắc An, nếu bị công hãm từ phía sau, Đại Nguyệt sẽ mất đi phòng tuyến vững chắc nhất, kết quả là môi hở răng lạnh hả? – Hiên Viên Khanh Trần cười khinh miệt, tùy tay giơ tờ giấy lên ngọn nến.
Ngọn lửa tham lam cắn nuốt sạch tờ giấy, ánh mắt bập bùng trong mắt hắn. Nụ cười kiêu ngạo như nắm rõ mọi chuyện từ từ nở rộ trên mặt.
- Nhưng lúc này hắn dùng cách đó cũng không tệ lắm. Khanh Trần, vị hoàng huynh này của ngươi hình như vẫn coi ngươi là một vấn đề canh cánh trong lòng.
- Dĩ nhiên rồi. Tuy hắn chiếm được ngôi vị hoàng đế nhưng hắn cũng sợ hãi những lời tiên đoán của thiên tướng thành sự thật! – hừ, đồng tử hắn nheo lại nhìn tờ giấy bị đốt thành tro tàn, cũng không quản sức nóng, cứ thế nắm chặt lại trong tay. – Đáng tiếc, ta không muốn hắn được yên ổn mà phải lo sợ từng ngày! Bởi vì hắn đã chọc tới ta!
Con ngươi mị hoặc lưu chuyển, hắn cười với Vô Ngân. Nụ cười vẫn cuồng ngạo, tự tin như lần đầu tiên Cảnh Dạ Lan bắt gặp, thậm giờ giờ khắc này còn gây cho nàng một sự rúng động mãnh liệt hơn trước.
- Vậy bây giờ ngươi định thế nào?
- Trước tiên cứ án binh bất động, xem hoàng huynh ta rốt cuộc muốn làm cái gì đã.
- Đoàn người hòa thân Đại Nguyệt đã tới Lan Lăng, vừa rồi ngươi cũng xem tin báo về. Thái độ đối đãi của Lan Lăng vương với ngươi từ lúc bị bắt giữ đến bây giờ hình như đã chuyển biến không ít. Đó là một cơ hội tuyệt hảo. Ngươi không muốn thử một chút sao? – Vô Ngân đề nghị.
- Đương nhiên muốn. Nhưng hiện tại còn chưa tới lúc. Ngươi cũng nên giúp ta chuẩn bị chút lễ vật hậu hĩnh, vài ngày nữa ta muốn đích thân tiến cung gặp lại gia hương (người nhà ở quê hương). – hắn cùng đồng ý với đề nghị của Vô Ngân.
- Khoan đã, ngươi nói muốn vào cung? – Cảnh Dạ Lan lo lắng lên tiếng. – Thương thế của ngươi vẫn chưa tốt, huống hồ là tiến cung! – ở trong này thì Tô Vân Phong còn khống chế được cục diện, nếu để cho Hiên Viên Khanh Trần tiến cung, với cách nói chuyện vừa nãy thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
- Đúng vậy, tốt xấu gì ta cũng là Bắc An vương. Ở Lan Lăng lâu như vậy mà chưa diện kiến Lan Lăng vương, nói tới thể diện thì hình như không phải. – Hiên Viên Khanh Trần nhìn bộ dáng thân thiết khó có được của nàng thì cười, vươn tay giữ chặt lấy nàng. – Hơn nữa nàng sẽ đi cùng với ta. – nói xong, lực đạo trong tay tăng lên khiến cho nàng đang đứng một bên bị ngã ngồi phịch xuống.
- Ta?
- Dĩ nhiên là nàng rồi. – hắn nghiêm túc nói. – Không phải lấy tư cách Cảnh công tử phụ tá của Tô Vân Phong mà với thân phận Cảnh Dạ Lan – Vương phi duy nhất của Hiên Viên Khanh Trần đi cùng ta!
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần nùng tình ý mật, quét khắp gương mặt nàng. Dĩ nhiên là nàng rồi, Cảnh Lan, trừ nàng ra, không còn bất kỳ sự tồn tại của một ai khác.
- Ca ca không có việc gì là tốt rồi. Nếu đã có vương phi tỷ tỷ ở đây thì muội xin phép về trước. – nói xong, hàng mi khẽ run rồi nước mắt lại hạ xuống, nàng vội vàng lấy tay áo gạt đi.
- Được rồi, muội đừng khóc nữa. Vô Ngân cũng không muốn muội lo lắng vì bệnh tình của ta nên mới làm như vậy. Mau trở về nghỉ ngơi đi. – hắn dặn dò Thu Thủy mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cảnh Dạ Lan.
Đột nhiên Vô Ngân đứng một bên nãy giờ không nói gì lại lên tiếng:
- Thu Thủy, ta đưa muội trở về.
- Không cần, tự mình đi được mà. – nàng vẫn ôn nhu cự tuyệt như trước, còn có thêm vài phần quật cường. Khi đi qua bên người Cảnh Dạ Lan, nàng nhìn thoáng qua một cái hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Vô Ngân cười cười xòe bàn tay, nhún nhún vai bất đắc dĩ với Hiên Viên Khanh Trần, tỏ vẻ bất lực.
Hiên Viên Khanh Trần cũng lắc đầu tùy ý cười, xua tay nói:
- Không sao, vẫn là một đứa nhỏ, có để kệ nó.
- Để ta đưa nàng về, các ngươi từ từ nói chuyện đi. – Cảnh Dạ Lan đứng lên đề nghị.
- Cảnh Lan.. – Hiên Viên Khanh Trần vẫn giữ chặt lấy cổ tay nàng. – Thật sự không cần đâu.
Nàng vỗ vỗ mu bàn tay trấn an hắn rồi thấp giọng nói:
- Nơi này là Vân vương phủ, nàng không nên vì lạc đường chạy tới nơi không nên tới. Ta đi theo phía sau, chờ nàng trở về biệt viện rồi sẽ quay lại.
- Vương phi vẫn nên ở lại. Thu Thủy không giận dỗi cái gì quá lâu đâu, phỏng chừng một lúc sau lại ổn ấy mà. Nhưng chuyện sau đây ta muốn nói mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt. – Vô Ngân đứng bên khuyên can Cảnh Dạ Lan.
- Có chuyện gì quan trọng sao? – Hiên Viên Khanh Trần thấy Vô Ngân nói chuyện với giọng trịnh trọng lạ thường nên cũng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc hỏi.
Vô Ngân đi lên bắt mạch cho hắn, xác định thân thể hắn đã bình thường rồi mới nói tiếp:
- Khanh Trần, ngươi hôn mê đã mấy ngày, tình hình giữa Lan Lăng, Đại Nguyệt và Bắc An đã có thay đổi lớn. – y lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy mỏng dính đưa cho Hiên Viên Khanh Trần.
Hắn nhìn tờ giấy mỏng cả nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng:
- Không ngờ ta mới chỉ ngủ có vài ngày mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. Xem ra tên hoàng đế ca ca kia cũng không phải là một kẻ bất tài.
Cảnh Dạ Lan đứng bên cạnh hắn nên cũng nhìn được tin tức viết trên đó.
Những dòng chữ cực nhỏ ghi lại, tuyến đường của đoàn người hòa thân từ Đại Nguyệt không lâu nữa sẽ tới Lan Lăng; còn nói mấy ngày gần đây Lan Lăng vương thường nghị sự về Đại Nguyệt và Bắc An trên triều đình; thêm nữa là cách Bắc An mấy ngàn dặm có bố trí quân sự, có lẽ là để phòng bị đại quân bị đột kích.
Đọc những cái tin này khiến Cảnh Dạ Lan giật mình. Không nói tới chuyện Đại Nguyệt và Bắc An mà ngay cả việc mấy ngày nay triều đình và Lan Lăng vương nghị sự cũng được thu tin, không biết Vô Ngân đã làm thế nào?
Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Vô Ngân. Y cũng bị giam lỏng trong Vân vương phủ, dĩ nhiên sẽ không phải là Tô Vân Phong nói cho y biết! Y sớm phái người vào trong cung, muốn ở nơi này của Tô Vân Phong ngang nhiên truyền tin tức ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Xem ra Đại Nguyệt đã phải khổ tâm tính kế. Biết Lan Lăng vương yêu thích cái gì, không tiếc hết thảy sử dụng người trong hoàng tộc để chủ động cầu hòa.
- Trước tới nay hắn chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn, nếu không phải có mưu đồ thì Hiên Viên Triệt tuyệt đối không chủ động giao hảo với Lan Lăng. Ngươi cho rằng hắn sợ Lan Lăng và Tây Sở liên thủ tấn công Bắc An, nếu bị công hãm từ phía sau, Đại Nguyệt sẽ mất đi phòng tuyến vững chắc nhất, kết quả là môi hở răng lạnh hả? – Hiên Viên Khanh Trần cười khinh miệt, tùy tay giơ tờ giấy lên ngọn nến.
Ngọn lửa tham lam cắn nuốt sạch tờ giấy, ánh mắt bập bùng trong mắt hắn. Nụ cười kiêu ngạo như nắm rõ mọi chuyện từ từ nở rộ trên mặt.
- Nhưng lúc này hắn dùng cách đó cũng không tệ lắm. Khanh Trần, vị hoàng huynh này của ngươi hình như vẫn coi ngươi là một vấn đề canh cánh trong lòng.
- Dĩ nhiên rồi. Tuy hắn chiếm được ngôi vị hoàng đế nhưng hắn cũng sợ hãi những lời tiên đoán của thiên tướng thành sự thật! – hừ, đồng tử hắn nheo lại nhìn tờ giấy bị đốt thành tro tàn, cũng không quản sức nóng, cứ thế nắm chặt lại trong tay. – Đáng tiếc, ta không muốn hắn được yên ổn mà phải lo sợ từng ngày! Bởi vì hắn đã chọc tới ta!
Con ngươi mị hoặc lưu chuyển, hắn cười với Vô Ngân. Nụ cười vẫn cuồng ngạo, tự tin như lần đầu tiên Cảnh Dạ Lan bắt gặp, thậm giờ giờ khắc này còn gây cho nàng một sự rúng động mãnh liệt hơn trước.
- Vậy bây giờ ngươi định thế nào?
- Trước tiên cứ án binh bất động, xem hoàng huynh ta rốt cuộc muốn làm cái gì đã.
- Đoàn người hòa thân Đại Nguyệt đã tới Lan Lăng, vừa rồi ngươi cũng xem tin báo về. Thái độ đối đãi của Lan Lăng vương với ngươi từ lúc bị bắt giữ đến bây giờ hình như đã chuyển biến không ít. Đó là một cơ hội tuyệt hảo. Ngươi không muốn thử một chút sao? – Vô Ngân đề nghị.
- Đương nhiên muốn. Nhưng hiện tại còn chưa tới lúc. Ngươi cũng nên giúp ta chuẩn bị chút lễ vật hậu hĩnh, vài ngày nữa ta muốn đích thân tiến cung gặp lại gia hương (người nhà ở quê hương). – hắn cùng đồng ý với đề nghị của Vô Ngân.
- Khoan đã, ngươi nói muốn vào cung? – Cảnh Dạ Lan lo lắng lên tiếng. – Thương thế của ngươi vẫn chưa tốt, huống hồ là tiến cung! – ở trong này thì Tô Vân Phong còn khống chế được cục diện, nếu để cho Hiên Viên Khanh Trần tiến cung, với cách nói chuyện vừa nãy thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
- Đúng vậy, tốt xấu gì ta cũng là Bắc An vương. Ở Lan Lăng lâu như vậy mà chưa diện kiến Lan Lăng vương, nói tới thể diện thì hình như không phải. – Hiên Viên Khanh Trần nhìn bộ dáng thân thiết khó có được của nàng thì cười, vươn tay giữ chặt lấy nàng. – Hơn nữa nàng sẽ đi cùng với ta. – nói xong, lực đạo trong tay tăng lên khiến cho nàng đang đứng một bên bị ngã ngồi phịch xuống.
- Ta?
- Dĩ nhiên là nàng rồi. – hắn nghiêm túc nói. – Không phải lấy tư cách Cảnh công tử phụ tá của Tô Vân Phong mà với thân phận Cảnh Dạ Lan – Vương phi duy nhất của Hiên Viên Khanh Trần đi cùng ta!
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần nùng tình ý mật, quét khắp gương mặt nàng. Dĩ nhiên là nàng rồi, Cảnh Lan, trừ nàng ra, không còn bất kỳ sự tồn tại của một ai khác.
/347
|