Giận thì giận nhưng Cảnh Dạ Lan vẫn tìm tới Ngô thống lĩnh, thủ hạ của Tô Vân Phong hỏi cho rõ ràng nguyên nhân của chuyện này.
- Ngô đại ca, vậy bây giờ vương gia vẫn còn ở trong hoàng cung sao? – ban đầu Tô Vân Phong đáp ứng yêu cầu của Hách Liên Quyền nhưng sau đó đổi ý; tuy hắn là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng nhưng khó bảo đảm là không bị hiềm nghi vì việc kháng thánh chỉ này.
- Vương gia ở đó vẫn chưa có thấy tin tức gì, đại khái là chưa có đi ra! – Ngô thống lĩnh lo lắng nói.
- Chuẩn bị ngựa cho ta, ta về trước xem sao! – Cảnh Dạ Lan phân phó. Dù sao nguyên nhân cũng vì nàng, hiện tại Hách Liên Quyền chết ở Lan Lăng, đúng là khó mà giải thích cho hợp tình hợp lý được, thảm rồi!
Đúng lúc đó một giọng nói xen ngang vào:
- Cảnh công tử, ta khuyên là ngươi tạm thời không nên vội vã trở về đó, có đi thì ngươi cũng không giúp được việc gì đâu. – Vô Ngân vén rèm xe lên rồi đi xuống.
- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi tới dạy ta! – Cảnh Dạ Lan tức giận nói, tuy rằng mấy tháng sau còn cần Vô Ngân chế dược nhưng nàng không muốn bị áp chế, vướng bận bởi cái lý do đó.
- Cảnh công tử nói rất đúng, nhưng mà có người cần ngươi tới nhìn trước, sau đó ngươi trở về cũng không muộn!
- Đã chết chưa? – nàng phẫn hận hỏi một câu, trừ bỏ là Hiên Viên Khanh Trần thì còn có thể nhìn ai chứ.
- Ừ, không khác lắm! – Vô Ngân nghiêm túc nói.
Cảnh Dạ Lan hồ nghi liếc mắt nhìn Vô Ngân, khi nãy nhìn hắn không tệ lắm sao bây giờ lại có thể… E là lại lừa nàng tiếp!
- Chờ cho hắn chết rồi đến nói với ta cũng được. Mà không, đừng nói với ta, ta không muốn biết! – nàng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người ra doanh trướng.
Vô Ngân nhún nhún vai nhìn nàng giận dữ rời đi; còn Ngô thống lĩnh thì ngơ ngác không hiểu nàng đang tức giận cái gì. Ngày xưa Cảnh công tử im lặng không nói gì nhưng sao giờ biến táo bạo thế này, trước tới nay nàng chưa từng lớn tiếng nói chuyện đối với ai cả.
Bởi vì phải xử lý dám người hầu do Hách Liên Quyền mang theo, Ngô thống lĩnh tạm thời hiệp trợ với Vô Ngân, còn Cảnh Dạ Lan thì ở lì trong quân trại.
Ánh sáng ngọn đèn dầu leo lắt nhỏ như hạt đậu, nàng nằm trằn trọc khó ngủ.
Thì ra Vô Ngân một mình tới tìm gặp Tô Vân Phong; vì chuyện của Hiên Viên Khanh Trần mà y sớm đã bố trí quanh sơn cốc của Hách Liên Quyền. Binh lính ẩn nấp bên ngoài âm thầm lẻn vào, không ngừng giải quyết thủ hạ của Hách Liên Quyền; còn Hiên Viên Khanh Trần thì nhẫn nại chờ đợi cho Vô Ngân làm xong hết mọi thứ rồi mới chịu hành động.
Hắn biết Tô Vân Phong nhất định sẽ bắt tay với Vô Ngân, dù sao Tô Vân Phong chỉ là cái khiên bảo vệ an toàn cho hắn; đồng thời đây chính là cơ hội để tấn công Hách Liên Quyền. Tây Sở vương chết ngay tại biên giới Lan Lăng, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ đổ hết cho Tô Vân Phong gánh vác!
Cảnh Dạ Lan bật người ngồi dậy, suy nghĩ một lất rồi đứng lên đi ra ngoài. Chuyện này rất nghiêm trọng, có lẽ đã thật sự hại tới Tô Vân Phong rồi.
Đứng trước doanh trướng của hắn, Cảnh Dạ Lan hít sâu một hơi rồi đi vào.
- Cảnh Lan! – hắn không ngờ thấy nàng xuất hiện vào lúc này.
- Ta có chuyện muốn nói, nói xong rồi đi, ngươi đừng có nghĩ nhiều! – nàng thấy Hiên Viên Khanh Trần đang ở trần tự mình rửa vết thương, tự mình thay dược. Tuy rằng nàng đã giúp hắn rửa sạch rồi, cũng biết là vết thương rất nghiêm trọng như lúc này nhìn lại thì ngực vẫn tê rần, đau nhói.
- Nàng nói đi! – hắn thấy Cảnh Dạ Lan không nói gì, ánh mắt chăm chú vào vết thương của mình thì cười nhẹ, tùy tai lấy áo khoác muốn mặc lên.
- Được rồi, không cần mặc áo, sẽ làm vết thương dính vào. – tuy lời nói lạnh lùng nhưng đủ khiến cho khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần bất giác giơ lên.
- Cảnh Lan nói cái gì đều đúng, ta liền nghe theo nàng! – hắn chậm rãi nói rồi dựa người sang một bên, dường như mỗi một cử động đều khiến hắn phải lấy hết sức lực. – Nàng tới đây mặc kệ có phải tới thăm ta hay không thì ta cũng rất vui! – hắn vỗ nhẹ bên gường. – Tới đây ngồi xuống đi.
- Không cần, ta nói xong rồi đi ngay! – Cảnh Dạ Lan quay đầu đi không nhìn hắn, nhưng vết thương chằng chịt kia làm cho lòng nàng ê ẩm. – Hiện tại Hách Liên Quyền đã chết, ngươi tính sẽ giải quyết như thế nào?
Đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần chuyển nhanh, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Cảnh Dạ Lan:
- Nàng sợ Tô Vân Phong sẽ bị liên lụy!?
- Điều này không hay chút nào, dù sao vương gia cũng vì ta mà…
- Vậy còn ta, nàng lo lắng thế nào? – đáy mắt thoáng cái biến mất tia ôn nhu. Bây giờ chỉ cần nghe thấy Cảnh Dạ Lan nhắc tới Tô Vân Phong thì hắn không thể kiềm chế được bản thân, hận không thể khiến hai người họ xa lạ như chưa từng quen biết. Hắn ta cứu Cảnh Lan, việc này hắn đúng là rất cảm kích Tô Vân Phong nhưng hắn không thể nào tâm bình khí hòa đối với sự ái mộ của hắn ta với Cảnh Lan được!>
Một chút, một tia.. hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện có một nam nhân khác yêu nàng!
- Ta phải đi! – không có được đáp án, nàng chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
- Không được, nàng lại đây! – đột nhiên hắn đề cao giọng, gắng gượng xuống giường bước lại gần ngăn cản Cảnh Dạ Lan đang muốn đi ra ngoài.
Hắn liều lĩnh ôm chặt nàng từ sau:
- Đến đây, nhìn ta một cái cũng không được sao? – trong giọng nói của hắn mang theo đau đớn.
- Không cần nhìn, dù sao thì ta và ngươi đã không có quan hệ gì, ngươi mau buông tay ra! – nàng quật cường nói rồi gỡ cánh tay đang ôm chặt mình nhưng nàng lại không dám dùng sức vì vết thương trên người hắn chưa có ổn.
- Không quan hệ.. Cảnh Lan, nàng thật là nhẫn tâm… – hắn nhíu mày, kéo người nàng lại đối diện với mình. Đôi mắt như dã thú bị thương mang theo một tia tuyệt vọng. – Nàng không chịu nghe ta giải thích lại vội vã muốn phân rõ quan hệ với ta, nàng không thể không công bằng với ta như vậy!
- Không công bằng, vậy ngươi đối với ta công bằng chắc? – Cảnh Dạ Lan ngước lên, nhất thời tất cả những ủy khuất, oán hận dâng lên trong lòng. – Còn muốn ta lặp lại nữa sao? Chính là ngươi không chịu buông tha cho ta, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào chứ? – chua xót trong mắt biến thành nước mắt rơi xuống. Lại là vì Hiên Viên Khanh Trần mà lệ nàng rơi!
- Ta yêu nàng cho nên vĩnh viễn không buông nàng ra. Cảnh Lan, nàng cũng yêu ta mà, nếu không thì lúc đó nàng sẽ không…
- Ai muốn yêu ngươi chứ, ngươi yêu Thu Thủy của ngươi là được rồi, không phải vì nàng ấy mà ngay cả hài tử của ta cũng bị ngươi… – khóe miệng nàng tràn ra tơ máu, bên môi đã bị nàng cắn nát.
Con ngươi Hiên Viên Khanh Trần tối sầm lại, lực đạo trong tay nới lỏng, thanh âm biến trầm thấp:
- Cảnh Lan, ta so với ai khác đều quan tâm tới đứa nhỏ nhất, nếu có thể trở lại như trước thì ngay cả Thu Thủy cũng không thể đổi lại con ta được!
- Ngô đại ca, vậy bây giờ vương gia vẫn còn ở trong hoàng cung sao? – ban đầu Tô Vân Phong đáp ứng yêu cầu của Hách Liên Quyền nhưng sau đó đổi ý; tuy hắn là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng nhưng khó bảo đảm là không bị hiềm nghi vì việc kháng thánh chỉ này.
- Vương gia ở đó vẫn chưa có thấy tin tức gì, đại khái là chưa có đi ra! – Ngô thống lĩnh lo lắng nói.
- Chuẩn bị ngựa cho ta, ta về trước xem sao! – Cảnh Dạ Lan phân phó. Dù sao nguyên nhân cũng vì nàng, hiện tại Hách Liên Quyền chết ở Lan Lăng, đúng là khó mà giải thích cho hợp tình hợp lý được, thảm rồi!
Đúng lúc đó một giọng nói xen ngang vào:
- Cảnh công tử, ta khuyên là ngươi tạm thời không nên vội vã trở về đó, có đi thì ngươi cũng không giúp được việc gì đâu. – Vô Ngân vén rèm xe lên rồi đi xuống.
- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi tới dạy ta! – Cảnh Dạ Lan tức giận nói, tuy rằng mấy tháng sau còn cần Vô Ngân chế dược nhưng nàng không muốn bị áp chế, vướng bận bởi cái lý do đó.
- Cảnh công tử nói rất đúng, nhưng mà có người cần ngươi tới nhìn trước, sau đó ngươi trở về cũng không muộn!
- Đã chết chưa? – nàng phẫn hận hỏi một câu, trừ bỏ là Hiên Viên Khanh Trần thì còn có thể nhìn ai chứ.
- Ừ, không khác lắm! – Vô Ngân nghiêm túc nói.
Cảnh Dạ Lan hồ nghi liếc mắt nhìn Vô Ngân, khi nãy nhìn hắn không tệ lắm sao bây giờ lại có thể… E là lại lừa nàng tiếp!
- Chờ cho hắn chết rồi đến nói với ta cũng được. Mà không, đừng nói với ta, ta không muốn biết! – nàng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người ra doanh trướng.
Vô Ngân nhún nhún vai nhìn nàng giận dữ rời đi; còn Ngô thống lĩnh thì ngơ ngác không hiểu nàng đang tức giận cái gì. Ngày xưa Cảnh công tử im lặng không nói gì nhưng sao giờ biến táo bạo thế này, trước tới nay nàng chưa từng lớn tiếng nói chuyện đối với ai cả.
Bởi vì phải xử lý dám người hầu do Hách Liên Quyền mang theo, Ngô thống lĩnh tạm thời hiệp trợ với Vô Ngân, còn Cảnh Dạ Lan thì ở lì trong quân trại.
Ánh sáng ngọn đèn dầu leo lắt nhỏ như hạt đậu, nàng nằm trằn trọc khó ngủ.
Thì ra Vô Ngân một mình tới tìm gặp Tô Vân Phong; vì chuyện của Hiên Viên Khanh Trần mà y sớm đã bố trí quanh sơn cốc của Hách Liên Quyền. Binh lính ẩn nấp bên ngoài âm thầm lẻn vào, không ngừng giải quyết thủ hạ của Hách Liên Quyền; còn Hiên Viên Khanh Trần thì nhẫn nại chờ đợi cho Vô Ngân làm xong hết mọi thứ rồi mới chịu hành động.
Hắn biết Tô Vân Phong nhất định sẽ bắt tay với Vô Ngân, dù sao Tô Vân Phong chỉ là cái khiên bảo vệ an toàn cho hắn; đồng thời đây chính là cơ hội để tấn công Hách Liên Quyền. Tây Sở vương chết ngay tại biên giới Lan Lăng, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ đổ hết cho Tô Vân Phong gánh vác!
Cảnh Dạ Lan bật người ngồi dậy, suy nghĩ một lất rồi đứng lên đi ra ngoài. Chuyện này rất nghiêm trọng, có lẽ đã thật sự hại tới Tô Vân Phong rồi.
Đứng trước doanh trướng của hắn, Cảnh Dạ Lan hít sâu một hơi rồi đi vào.
- Cảnh Lan! – hắn không ngờ thấy nàng xuất hiện vào lúc này.
- Ta có chuyện muốn nói, nói xong rồi đi, ngươi đừng có nghĩ nhiều! – nàng thấy Hiên Viên Khanh Trần đang ở trần tự mình rửa vết thương, tự mình thay dược. Tuy rằng nàng đã giúp hắn rửa sạch rồi, cũng biết là vết thương rất nghiêm trọng như lúc này nhìn lại thì ngực vẫn tê rần, đau nhói.
- Nàng nói đi! – hắn thấy Cảnh Dạ Lan không nói gì, ánh mắt chăm chú vào vết thương của mình thì cười nhẹ, tùy tai lấy áo khoác muốn mặc lên.
- Được rồi, không cần mặc áo, sẽ làm vết thương dính vào. – tuy lời nói lạnh lùng nhưng đủ khiến cho khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần bất giác giơ lên.
- Cảnh Lan nói cái gì đều đúng, ta liền nghe theo nàng! – hắn chậm rãi nói rồi dựa người sang một bên, dường như mỗi một cử động đều khiến hắn phải lấy hết sức lực. – Nàng tới đây mặc kệ có phải tới thăm ta hay không thì ta cũng rất vui! – hắn vỗ nhẹ bên gường. – Tới đây ngồi xuống đi.
- Không cần, ta nói xong rồi đi ngay! – Cảnh Dạ Lan quay đầu đi không nhìn hắn, nhưng vết thương chằng chịt kia làm cho lòng nàng ê ẩm. – Hiện tại Hách Liên Quyền đã chết, ngươi tính sẽ giải quyết như thế nào?
Đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần chuyển nhanh, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Cảnh Dạ Lan:
- Nàng sợ Tô Vân Phong sẽ bị liên lụy!?
- Điều này không hay chút nào, dù sao vương gia cũng vì ta mà…
- Vậy còn ta, nàng lo lắng thế nào? – đáy mắt thoáng cái biến mất tia ôn nhu. Bây giờ chỉ cần nghe thấy Cảnh Dạ Lan nhắc tới Tô Vân Phong thì hắn không thể kiềm chế được bản thân, hận không thể khiến hai người họ xa lạ như chưa từng quen biết. Hắn ta cứu Cảnh Lan, việc này hắn đúng là rất cảm kích Tô Vân Phong nhưng hắn không thể nào tâm bình khí hòa đối với sự ái mộ của hắn ta với Cảnh Lan được!>
Một chút, một tia.. hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện có một nam nhân khác yêu nàng!
- Ta phải đi! – không có được đáp án, nàng chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
- Không được, nàng lại đây! – đột nhiên hắn đề cao giọng, gắng gượng xuống giường bước lại gần ngăn cản Cảnh Dạ Lan đang muốn đi ra ngoài.
Hắn liều lĩnh ôm chặt nàng từ sau:
- Đến đây, nhìn ta một cái cũng không được sao? – trong giọng nói của hắn mang theo đau đớn.
- Không cần nhìn, dù sao thì ta và ngươi đã không có quan hệ gì, ngươi mau buông tay ra! – nàng quật cường nói rồi gỡ cánh tay đang ôm chặt mình nhưng nàng lại không dám dùng sức vì vết thương trên người hắn chưa có ổn.
- Không quan hệ.. Cảnh Lan, nàng thật là nhẫn tâm… – hắn nhíu mày, kéo người nàng lại đối diện với mình. Đôi mắt như dã thú bị thương mang theo một tia tuyệt vọng. – Nàng không chịu nghe ta giải thích lại vội vã muốn phân rõ quan hệ với ta, nàng không thể không công bằng với ta như vậy!
- Không công bằng, vậy ngươi đối với ta công bằng chắc? – Cảnh Dạ Lan ngước lên, nhất thời tất cả những ủy khuất, oán hận dâng lên trong lòng. – Còn muốn ta lặp lại nữa sao? Chính là ngươi không chịu buông tha cho ta, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào chứ? – chua xót trong mắt biến thành nước mắt rơi xuống. Lại là vì Hiên Viên Khanh Trần mà lệ nàng rơi!
- Ta yêu nàng cho nên vĩnh viễn không buông nàng ra. Cảnh Lan, nàng cũng yêu ta mà, nếu không thì lúc đó nàng sẽ không…
- Ai muốn yêu ngươi chứ, ngươi yêu Thu Thủy của ngươi là được rồi, không phải vì nàng ấy mà ngay cả hài tử của ta cũng bị ngươi… – khóe miệng nàng tràn ra tơ máu, bên môi đã bị nàng cắn nát.
Con ngươi Hiên Viên Khanh Trần tối sầm lại, lực đạo trong tay nới lỏng, thanh âm biến trầm thấp:
- Cảnh Lan, ta so với ai khác đều quan tâm tới đứa nhỏ nhất, nếu có thể trở lại như trước thì ngay cả Thu Thủy cũng không thể đổi lại con ta được!
/347
|