Tay y thong thả nắm lấy cổ tay Cảnh Dạ Lan, da thịt tinh tế như nữ tử, mang theo hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến cổ tay Cảnh Dạ Lan.
“A Cảnh, đây là tâm ý của ta, nàng hiểu được, có phải hay không?” Hắn cúi người tới gần nàng, mùi hương thản nhiên không biết tên từ trên thân thể của nàng phát ra, không phải mùi son phấn của nữ tử.
Y, chỗ nào cũng nhúng tay vào, vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua nàng !
Duỗi cánh tay bước tiếp theo sẽ ôm nàng vào trong ngực, y thấy Cảnh Dạ Lan không có né tránh, trong lòng một trận kinh hỉ, chậm rãi ôm nàng vào trong ngực.
“A Cảnh.” Y gọi tên của nàng, nhưng thân thể người trong lòng vẫn cứng ngắc không có một tia nghênh hợp. Cuối cùng Tô Vân Phong nâng mắt lên, chế nhạo cười chính mình. “Vẫn là không được sao?” Uể oải buông tay ra, cước bộ lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Kia cười buồn bã!
“Thực xin lỗi.” Cảnh Dạ Lan nhẹ thở ra, không dám nhìn Tô Vân Phong liếc mắt một cái nữa, người nàng không muốn tổn thương nhất chính là y, nhưng lại cố tình khiến y tổn thương sâu nhất.
Xoay người, nàng rất nhanh rời đi, một khắc không thể dừng lại bên người y nữa.
Ta không phải không có tình cảm, chỉ là Tô Vân Phong, ta không thể chấp nhận một chút tâm ý của ngươi lần nữa, về phần là bởi vì sao, ta không biết, ta không cách nào lý sự rõ ràng.
Chờ nàng chạy xa, một mảnh thân ảnh hồng sắc tới gần, đi đến trước thư phòng Tô Vân Phong, nhìn hắn đưa lưng về phía ngoài cửa, bóng dáng tiêu điều cô đơn ở trước song cửa.
“A Cảnh.” Nàng nghi hoặc nhìn thân ảnh vừa biến mất, nàng đã tra qua tất cả mọi người trong vương phủ, nhưng vẫn không rõ ràng lắm người gọi là A Cảnh này có lai lịch như thế nào, chính là ca ca sủng ái một cách không thể hiểu nổi.
Rõ ràng là nữ tử, nhưng lại mặc trang phục của nam, còn dung túng cho nàng làm phụ tá trong quân, đến tột cùng là một người như thế nào, tổn thương ca ca nàng thành bộ dáng như thế này.
Chạy ở trong vương phủ, Cảnh Dạ Lan trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi nơi nào, chỉ là tuỳ ý tiêu sái, trong lòng mạnh mẽ cùng bất an đứng trước gió thật lâu không thể bình tĩnh.
Rời đi chỉ sợ là lựa chọn tốt nhất của nàng, vô luận là Hiên Viên Khanh Trần hay là Tô Vân Phong, nàng cũng không muốn lại cùng bất cứ một người nào dính dáng không ngừng.
Tay không tự giác khoát lên cổ, mỗi một lần trong lòng bất an, nàng luôn thích vuốt ve ngân khoá, đó là đứa nhỏ cùng Tiểu Khả ở cùng nàng, cho nàng sức mạnh.
Khi nàng mệt mỏi thường chạm vào, đột nhiên nhớ tới hôm nay bị tên khốn nạn nào mãnh mẽ lấy đi.
Đáng giận! Trong lòng không thể bình ổn, nhưng nàng lại mất đi sự bình tĩnh của ngày trước , hướng tới Bắc Uyển nơi Hiên Viên Khanh Trần ở mà đi.
Ánh nến trong Bắc Uyển vẫn còn sáng, tiếng cười của một nữ tủ thanh thuý vang lên không ngừng. “Ca ca nói đều là thật vậy chăng?” Kinh ngạc mới lạ hỏi, trong lúc nhất thời nhịn không được bắt đầu cười khanh khách.
Đó là Thu Thuỷ! Cảnh Dạ Lan dừng bước lại không khỏi nghe. Tiếng cười thanh thoát không giống như khi nàng mới gặp Thu Thuỷ, bộ dáng ốm yếu, tựa hồ như ngay cả cười một cái cũng phải dùng hết tất cả khí lực, mà hiện tại…
“Muội không tin lời nói của ca ca?” Hiên Viên Khanh Trần chỉ chỉ thái dương của nàng.
“Đương nhiên không phải, muội chỉ tin tưởng ca ca, chỉ cần ca ca nói muội đều tin tưởng!” Nàng ngẩng đầu lên dùng sức khẳng định nói. Trong đồng mâu tinh thuần không có chút tạp sắc, nhưng thời điểm Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng, giống như một người nhiều năm trước, trong đôi mắt cũng mang theo vô cùng tín nhiệm đối với hắn như vậy, mà hắn lại lần nữa đánh mất.
“Thu Thuỷ, muội đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hắn sủng nịch nhéo nhéo hai má của nàng.
“Không được, còn rất sớm!” Nàng ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Khanh Trần, nhỏ giọng nhưng lại ôn nhu nói.
“Ca ca, ca ca bồi ta đi, muội sẽ sợ nếu ở một mình.”
“Vì sao hôm nay muội mới nói sợ hãi, ban đầu Tĩnh Uyển còn nói muội rất thông minh.”
“Người ta hôm nay nửa ngày đều không nhìn thấy ca ca, đều sốt ruột muốn khóc, buổi tối muốnca ca lưu lại cùng muội, cũng không được sao?” Nàng cầu xin, lôi kéo ống tay áo của hắn.
“Được, nhưng là muội phải ngoan ngoãn ngủ, nói cách khác…”
“Biết” nàng vui mừng nhào vào lòng Hiên Viên Khanh Trần, “Ca ca, muội thích ca ca nhất, Mị Nô tỷ tỷ mất, ca ca cũng không cần rất thương tâm, về sau Thu Thuỷ vẫn sẽ cùng ca ca, mãi cùng nhau!”
Hiên Viên Khanh Trần không nói gì, tuỳ ý nàng ôm, vuốt ve mái tóc dài của nàng. Mị Nô của hắn mất, nhưng Cảnh Dạ Lan đã trở lại. Cảnh Lan của hắn, thuộc về trực tiếp một người hắn.
Thân ảnh hai người ôm nhau ánh vào mắt Cảnh Dạ Lan, nhưng một lòng lại dần dần lạnh lại. Sao nàng lại quên, Hiên Viên Khanh Trần tình nguyện tổn thương nàng, cũng là một lòng vì Thu Thuỷ, nàng sao có thể quên , Thu Thủy khoẻ mạnh chỉ dùng cái giá chính mình thống khổ để đổi trở về.
Đi bước một lui ra phía sau, nàng lặng yên rời đi, vốn không nên đến, nhưng nàng rốt cuộc lại làm cái gì?!
“A Cảnh, đây là tâm ý của ta, nàng hiểu được, có phải hay không?” Hắn cúi người tới gần nàng, mùi hương thản nhiên không biết tên từ trên thân thể của nàng phát ra, không phải mùi son phấn của nữ tử.
Y, chỗ nào cũng nhúng tay vào, vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua nàng !
Duỗi cánh tay bước tiếp theo sẽ ôm nàng vào trong ngực, y thấy Cảnh Dạ Lan không có né tránh, trong lòng một trận kinh hỉ, chậm rãi ôm nàng vào trong ngực.
“A Cảnh.” Y gọi tên của nàng, nhưng thân thể người trong lòng vẫn cứng ngắc không có một tia nghênh hợp. Cuối cùng Tô Vân Phong nâng mắt lên, chế nhạo cười chính mình. “Vẫn là không được sao?” Uể oải buông tay ra, cước bộ lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Kia cười buồn bã!
“Thực xin lỗi.” Cảnh Dạ Lan nhẹ thở ra, không dám nhìn Tô Vân Phong liếc mắt một cái nữa, người nàng không muốn tổn thương nhất chính là y, nhưng lại cố tình khiến y tổn thương sâu nhất.
Xoay người, nàng rất nhanh rời đi, một khắc không thể dừng lại bên người y nữa.
Ta không phải không có tình cảm, chỉ là Tô Vân Phong, ta không thể chấp nhận một chút tâm ý của ngươi lần nữa, về phần là bởi vì sao, ta không biết, ta không cách nào lý sự rõ ràng.
Chờ nàng chạy xa, một mảnh thân ảnh hồng sắc tới gần, đi đến trước thư phòng Tô Vân Phong, nhìn hắn đưa lưng về phía ngoài cửa, bóng dáng tiêu điều cô đơn ở trước song cửa.
“A Cảnh.” Nàng nghi hoặc nhìn thân ảnh vừa biến mất, nàng đã tra qua tất cả mọi người trong vương phủ, nhưng vẫn không rõ ràng lắm người gọi là A Cảnh này có lai lịch như thế nào, chính là ca ca sủng ái một cách không thể hiểu nổi.
Rõ ràng là nữ tử, nhưng lại mặc trang phục của nam, còn dung túng cho nàng làm phụ tá trong quân, đến tột cùng là một người như thế nào, tổn thương ca ca nàng thành bộ dáng như thế này.
Chạy ở trong vương phủ, Cảnh Dạ Lan trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi nơi nào, chỉ là tuỳ ý tiêu sái, trong lòng mạnh mẽ cùng bất an đứng trước gió thật lâu không thể bình tĩnh.
Rời đi chỉ sợ là lựa chọn tốt nhất của nàng, vô luận là Hiên Viên Khanh Trần hay là Tô Vân Phong, nàng cũng không muốn lại cùng bất cứ một người nào dính dáng không ngừng.
Tay không tự giác khoát lên cổ, mỗi một lần trong lòng bất an, nàng luôn thích vuốt ve ngân khoá, đó là đứa nhỏ cùng Tiểu Khả ở cùng nàng, cho nàng sức mạnh.
Khi nàng mệt mỏi thường chạm vào, đột nhiên nhớ tới hôm nay bị tên khốn nạn nào mãnh mẽ lấy đi.
Đáng giận! Trong lòng không thể bình ổn, nhưng nàng lại mất đi sự bình tĩnh của ngày trước , hướng tới Bắc Uyển nơi Hiên Viên Khanh Trần ở mà đi.
Ánh nến trong Bắc Uyển vẫn còn sáng, tiếng cười của một nữ tủ thanh thuý vang lên không ngừng. “Ca ca nói đều là thật vậy chăng?” Kinh ngạc mới lạ hỏi, trong lúc nhất thời nhịn không được bắt đầu cười khanh khách.
Đó là Thu Thuỷ! Cảnh Dạ Lan dừng bước lại không khỏi nghe. Tiếng cười thanh thoát không giống như khi nàng mới gặp Thu Thuỷ, bộ dáng ốm yếu, tựa hồ như ngay cả cười một cái cũng phải dùng hết tất cả khí lực, mà hiện tại…
“Muội không tin lời nói của ca ca?” Hiên Viên Khanh Trần chỉ chỉ thái dương của nàng.
“Đương nhiên không phải, muội chỉ tin tưởng ca ca, chỉ cần ca ca nói muội đều tin tưởng!” Nàng ngẩng đầu lên dùng sức khẳng định nói. Trong đồng mâu tinh thuần không có chút tạp sắc, nhưng thời điểm Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng, giống như một người nhiều năm trước, trong đôi mắt cũng mang theo vô cùng tín nhiệm đối với hắn như vậy, mà hắn lại lần nữa đánh mất.
“Thu Thuỷ, muội đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hắn sủng nịch nhéo nhéo hai má của nàng.
“Không được, còn rất sớm!” Nàng ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Khanh Trần, nhỏ giọng nhưng lại ôn nhu nói.
“Ca ca, ca ca bồi ta đi, muội sẽ sợ nếu ở một mình.”
“Vì sao hôm nay muội mới nói sợ hãi, ban đầu Tĩnh Uyển còn nói muội rất thông minh.”
“Người ta hôm nay nửa ngày đều không nhìn thấy ca ca, đều sốt ruột muốn khóc, buổi tối muốnca ca lưu lại cùng muội, cũng không được sao?” Nàng cầu xin, lôi kéo ống tay áo của hắn.
“Được, nhưng là muội phải ngoan ngoãn ngủ, nói cách khác…”
“Biết” nàng vui mừng nhào vào lòng Hiên Viên Khanh Trần, “Ca ca, muội thích ca ca nhất, Mị Nô tỷ tỷ mất, ca ca cũng không cần rất thương tâm, về sau Thu Thuỷ vẫn sẽ cùng ca ca, mãi cùng nhau!”
Hiên Viên Khanh Trần không nói gì, tuỳ ý nàng ôm, vuốt ve mái tóc dài của nàng. Mị Nô của hắn mất, nhưng Cảnh Dạ Lan đã trở lại. Cảnh Lan của hắn, thuộc về trực tiếp một người hắn.
Thân ảnh hai người ôm nhau ánh vào mắt Cảnh Dạ Lan, nhưng một lòng lại dần dần lạnh lại. Sao nàng lại quên, Hiên Viên Khanh Trần tình nguyện tổn thương nàng, cũng là một lòng vì Thu Thuỷ, nàng sao có thể quên , Thu Thủy khoẻ mạnh chỉ dùng cái giá chính mình thống khổ để đổi trở về.
Đi bước một lui ra phía sau, nàng lặng yên rời đi, vốn không nên đến, nhưng nàng rốt cuộc lại làm cái gì?!
/347
|