Tô Vân Phong!
Hiên Viên Khanh Trần nhìn trong mắt y đã có tình cảm khác, chỉ là trong nháy mắt nở rộ, nhưng lại có thể khiến cho hắn khẳng định Tô Vân Phong và phụ tá bên người y không đơn giản như vậy.
“Nhân tài khó cầu, thật là chúc mừng Vân Vương gia.” Hắn giơ chén rượu trong tay lên nhưng lại kính Cảnh Dạ Lan, “Cảnh công tử, mời!” Không đợi nàng làm ra bất cứ phản ứng gì, Hiên Viên Khanh Trần đã uống cạn chén rượu, ý cười thoáng hiện trong đôi mắt.
Cảnh Dạ Lan không biết uống rượu xong là cái tư vị gì, trong miệng chỉ chát chát, nóng rát trôi xuống thực quản, ở bụng giống như dấy lên một ngọn lửa. Trong mắt không biết là vì rượu hay là duyên cớ khác, có chút phiếm hồng!
Hiên Viên Khanh Trần cũng uống một ly tiếp theo một ly, ánh mắt dần dần mê ly, khoé môi gợi lên tươi cười làm nổi bật đồng tử mắt yêu dị, làm cho Cảnh Dạ Lan có chút mất tự nhiên cúi đầu.
Ánh mắt nóng bỏng di chuyển trên thân thể nàng, tựa hồ như muốn thiêu đốt cả người nàng, nhưng lại tránh không thoát, tránh không kịp.
Cũng may thân mình Thu Thuỷ có chút mệt mỏi, Hiên Viên Khanh Trần mới không thể không sớm rời bữa tiệc để cùng nàng trở về nghỉ ngơi.
Sau khi tan tiệc, Tô Vân Phong cùng Cảnh Dạ Lan có chút say nhẹ trở về, “A Cảnh, có khoẻ không?” Y thấp giọng hỏi nói, nhìn nàng cả một đêm đều không yên lòng, cùng ánh mắt không e dè của Hiên Viên Khanh Trần, y không khỏi ôn nhu an ủi Cảnh Dạ Lan. “Nàng không cần suy nghĩ quá nhiều, nàng cũng nói qua, nếu Vô Ngân giúp nàng, tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết.”
“Ta hiểu được, có lẽ ta đa nghi quá mức, làm hại ngươi cũng lo lắng.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, một đôi mắt trong bóng đêm nhưng lại bắt đầu phát sáng trong suốt.
Nàng cũng hy vọng là chính mình đa nghi, cũng tận lực làm cho chính mình không cần để ý quá nhiều hành động của Hiên Viên Khanh Trần, nhưng cuối cùng thiếu chút nữa thua do ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
“Vừa rồi Tĩnh Uyển nói, muốn ở lại nơi này vài ngày, nàng thấy có cần phải rời khỏi vương phủ mấy ngày hay không, hoặc là ta giúp nàng tìm cớ không cần xuất hiện ?!” Y cũng hiểu được làm như vậy là hạ sách, nhưng tối nay hắn nhìn ra rõ ràng Hiên Viên Khanh Trần tựa hồ nổi lên lòng nghi ngờ đối với nàng. Vô luận dung mạo thay đổi như thế nào, Hoa Mị Nô vẫn là Hoa Mị Nô, nàng dù chỉ là lẳng lặng đứng ở một bên, cũng khó có thể che đậy tự thân mình vô thức toả sáng .
“Ngay cả trốn xa một lần nữa, hắn vẫn sẽ tìm được, hiện tại chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, Vương gia không cần lo lắng cho ta, ta sẽ xử lý tốt hết tất cả, sẽ không mang phiền toái đến cho Vương gia.”
“Nàng chưa bao giờ là phiền toái của ta, cho dù đúng là như vậy cũng là ta nguyện ý.” Tô Vân Phong ban đầu đi song song vượt lên trước một bước đứng ở trước mặt nàng, thanh âm mềm nhẹ nhưng kiên định. Lúc có chút chuyện phải hỏi thì nhất định phải nói, y đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, mà hiện tại y không muốn mất đi.
Gió nhẹ quất vào mặt, dưới ánh trăng khuôn mặt Cảnh Dạ Lan như đồ gốm sứ trắng bóng, thản nhiên tươi cười dương lên, nàng trầm mặc một chút thấp giọng hồi đáp: “Vương gia, ta nghĩ lúc trước ta đã nói rất rõ ràng, tâm ý của ngươi ta cho đến bây giờ đều biết đến, nhưng…”
“A Cảnh.” Y có chút chần chờ, nghĩ nghĩ một chút mới khoát lên đầu vai của nàng, “Ta không có uống nhiều, cũng sẽ không bởi vì duyên cớ có hắn ở đây mới nói với nàng những lời này, tâm ý của ta đã sớm cho nàng thấy, vì sao nàng không nhìn tới?” Nàng như một cơn gió, sẽ không bị bất kì người nào điều khiển trong tay, mỗi một lần thân cận, lúc nào cũng là hắn tiến một bước, nàng lui một bước, từ đầu đến cuối hắn cùng nàng lúc nào cũng có một khoảng cách.
“Vương gia.” Cảnh Dạ Lan có chút lùi về phía sau, nàng vẫn không thích người khác đụng vào, than nhẹ, “Ân tình của ngươi, ta ghi nhớ trong lòng, ta sẽ giống như ta nói trước kia, chỉ cần lúc Vương gia cần ta hỗ trợ, A Cảnh nhất định sẽ không thoái thác, ta sẽ không lo lắng cái khác.
“Nàng thật là cố chấp.” Tô Vân Phong cười có chút cô đơn, giữ lại không được cho dù gò ép giữ lại bên người cũng vẫn là giữ lại không được, nhưng y thực sự rất muốn nàng lưu lại. “Nhất định bởi vì phần cố chấp này của nàng, ta mới có thể cố chấp như vậy, A Cảnh, nàng nói chúng ta có tính là cùng một loại người không?”
Cùng một loại người? Cảnh Dạ Lan không khỏi cười ra tiếng, “Không giống!” Nàng trả lời rõ ràng.
“Nói vì sao?” Tô Vân Phong rất có hứng thú muốn nàng nói.
Nàng giảo hoạt cười, hai tròng mắt chớp động, bên cạnh nói: “Nếu Vương gia cùng ta là một loại, thường không phải người tốt!” Tô Vân Phong ôn hoà có lễ nghĩa, có nề nếp, y vĩnh viễn đều là thích bất động thanh sắc nắm trong tay đại cục, hiểu được tiến lui lựa chọn hay bỏ có chừng mực. Quả thật là tướng soái tài năng hiếm có.
Mà nàng tuy là nữ nhân, so với cá tính nam tử còn nóng nảy hơn, đôi khi ngay thẳng dâng lên, thường thường đều không quan tâm, nơi nàng suy nghĩ muốn đến liền nhất định phải được đến, điểm này thì lại giống hắn.
Tươi cười ở khoé miệng ngưng trệ, giống như y, đúng vậy! Nếu là muốn nói cùng một loại người, thật đúng là nên phân chia ở một loại cùng y.
“Ta lại liên luỵ Vương gia , vài ngày sau phải có chuẩn bị!” Cảnh Dạ Lan cố ý chuyển hướng đề tài.
“Nàng đã quyết định ta cũng không cưỡng ép nàng, nàng làm chủ tất cả đi.” Tô Vân Phong đưa nàng đến trước Tùng Trúc Uyển ngừng cước bộ. “Cho phép ta đưa nàng vào nhé.” Tô Vân Phong chủ động đưa ra.
Bọn họ đã từng có ước định, trừ phi là ban ngày hoặc là có chuyện khẩn cấp, bằng không hắn không thể tuỳ ý bước vào Tùng Trúc Uyển của nàng, này cũng là điều kiện thứ nhất để Cảnh Dạ Lan đáp ứng tạm thời ở lại Vân Vương phủ.
“Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?” Nàng cúi đầu một tiếng khoát khoát tay bảo Tô Vân Phong đi về trước. Nàng biết y lo lắng, Hiên Viên Khanh Trần ở lại nơi này vài ngày, thuỷ chung vẫn là phải đề phòng hắn.
Quen tối tăm, chôn sống trong quan tài ở mộ huyệt nằm nửa đêm, không có gì lại có thể làm cho nàng sợ hãi. Nàng đánh cược cùng Vô Ngân, thật là nàng cuối cùng lựa chọn ăn được cả ngả về không.
Còn có mấy tháng nữa sẽ đến ước định một năm, mặc dù mấy ngày nay không có phát tác giống như Vô Ngân nói, nhưng Tô Vân Phong cũng không có biện pháp tốt hơn để điều trị cho thân thể nàng khỏi hẳn.
Hay là trở lại Bắc An một lần nữa tìm cái tên kia, nghĩ đến đây Cảnh Dạ Lan cũng không có tâm tư đốt ngọn nến. Kéo dài chỉ chốc lát ánh mắt của nàng ở trong đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đẩy cửa phòng ra, cước bộ của nàng đình trệ, bốn phía yên tĩnh, lại vừa vặn ở trong không trung tràn ngập một tia hơi thở không dễ phát hiện. Thân thể cùng giác quan đột nhiên thanh tỉnh, nắm chặt ngân châm trong tay trong tay áo, nàng đi từng bước một thong thả đi đến trong phòng ngủ.
Hiên Viên Khanh Trần nhìn trong mắt y đã có tình cảm khác, chỉ là trong nháy mắt nở rộ, nhưng lại có thể khiến cho hắn khẳng định Tô Vân Phong và phụ tá bên người y không đơn giản như vậy.
“Nhân tài khó cầu, thật là chúc mừng Vân Vương gia.” Hắn giơ chén rượu trong tay lên nhưng lại kính Cảnh Dạ Lan, “Cảnh công tử, mời!” Không đợi nàng làm ra bất cứ phản ứng gì, Hiên Viên Khanh Trần đã uống cạn chén rượu, ý cười thoáng hiện trong đôi mắt.
Cảnh Dạ Lan không biết uống rượu xong là cái tư vị gì, trong miệng chỉ chát chát, nóng rát trôi xuống thực quản, ở bụng giống như dấy lên một ngọn lửa. Trong mắt không biết là vì rượu hay là duyên cớ khác, có chút phiếm hồng!
Hiên Viên Khanh Trần cũng uống một ly tiếp theo một ly, ánh mắt dần dần mê ly, khoé môi gợi lên tươi cười làm nổi bật đồng tử mắt yêu dị, làm cho Cảnh Dạ Lan có chút mất tự nhiên cúi đầu.
Ánh mắt nóng bỏng di chuyển trên thân thể nàng, tựa hồ như muốn thiêu đốt cả người nàng, nhưng lại tránh không thoát, tránh không kịp.
Cũng may thân mình Thu Thuỷ có chút mệt mỏi, Hiên Viên Khanh Trần mới không thể không sớm rời bữa tiệc để cùng nàng trở về nghỉ ngơi.
Sau khi tan tiệc, Tô Vân Phong cùng Cảnh Dạ Lan có chút say nhẹ trở về, “A Cảnh, có khoẻ không?” Y thấp giọng hỏi nói, nhìn nàng cả một đêm đều không yên lòng, cùng ánh mắt không e dè của Hiên Viên Khanh Trần, y không khỏi ôn nhu an ủi Cảnh Dạ Lan. “Nàng không cần suy nghĩ quá nhiều, nàng cũng nói qua, nếu Vô Ngân giúp nàng, tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết.”
“Ta hiểu được, có lẽ ta đa nghi quá mức, làm hại ngươi cũng lo lắng.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, một đôi mắt trong bóng đêm nhưng lại bắt đầu phát sáng trong suốt.
Nàng cũng hy vọng là chính mình đa nghi, cũng tận lực làm cho chính mình không cần để ý quá nhiều hành động của Hiên Viên Khanh Trần, nhưng cuối cùng thiếu chút nữa thua do ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
“Vừa rồi Tĩnh Uyển nói, muốn ở lại nơi này vài ngày, nàng thấy có cần phải rời khỏi vương phủ mấy ngày hay không, hoặc là ta giúp nàng tìm cớ không cần xuất hiện ?!” Y cũng hiểu được làm như vậy là hạ sách, nhưng tối nay hắn nhìn ra rõ ràng Hiên Viên Khanh Trần tựa hồ nổi lên lòng nghi ngờ đối với nàng. Vô luận dung mạo thay đổi như thế nào, Hoa Mị Nô vẫn là Hoa Mị Nô, nàng dù chỉ là lẳng lặng đứng ở một bên, cũng khó có thể che đậy tự thân mình vô thức toả sáng .
“Ngay cả trốn xa một lần nữa, hắn vẫn sẽ tìm được, hiện tại chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, Vương gia không cần lo lắng cho ta, ta sẽ xử lý tốt hết tất cả, sẽ không mang phiền toái đến cho Vương gia.”
“Nàng chưa bao giờ là phiền toái của ta, cho dù đúng là như vậy cũng là ta nguyện ý.” Tô Vân Phong ban đầu đi song song vượt lên trước một bước đứng ở trước mặt nàng, thanh âm mềm nhẹ nhưng kiên định. Lúc có chút chuyện phải hỏi thì nhất định phải nói, y đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, mà hiện tại y không muốn mất đi.
Gió nhẹ quất vào mặt, dưới ánh trăng khuôn mặt Cảnh Dạ Lan như đồ gốm sứ trắng bóng, thản nhiên tươi cười dương lên, nàng trầm mặc một chút thấp giọng hồi đáp: “Vương gia, ta nghĩ lúc trước ta đã nói rất rõ ràng, tâm ý của ngươi ta cho đến bây giờ đều biết đến, nhưng…”
“A Cảnh.” Y có chút chần chờ, nghĩ nghĩ một chút mới khoát lên đầu vai của nàng, “Ta không có uống nhiều, cũng sẽ không bởi vì duyên cớ có hắn ở đây mới nói với nàng những lời này, tâm ý của ta đã sớm cho nàng thấy, vì sao nàng không nhìn tới?” Nàng như một cơn gió, sẽ không bị bất kì người nào điều khiển trong tay, mỗi một lần thân cận, lúc nào cũng là hắn tiến một bước, nàng lui một bước, từ đầu đến cuối hắn cùng nàng lúc nào cũng có một khoảng cách.
“Vương gia.” Cảnh Dạ Lan có chút lùi về phía sau, nàng vẫn không thích người khác đụng vào, than nhẹ, “Ân tình của ngươi, ta ghi nhớ trong lòng, ta sẽ giống như ta nói trước kia, chỉ cần lúc Vương gia cần ta hỗ trợ, A Cảnh nhất định sẽ không thoái thác, ta sẽ không lo lắng cái khác.
“Nàng thật là cố chấp.” Tô Vân Phong cười có chút cô đơn, giữ lại không được cho dù gò ép giữ lại bên người cũng vẫn là giữ lại không được, nhưng y thực sự rất muốn nàng lưu lại. “Nhất định bởi vì phần cố chấp này của nàng, ta mới có thể cố chấp như vậy, A Cảnh, nàng nói chúng ta có tính là cùng một loại người không?”
Cùng một loại người? Cảnh Dạ Lan không khỏi cười ra tiếng, “Không giống!” Nàng trả lời rõ ràng.
“Nói vì sao?” Tô Vân Phong rất có hứng thú muốn nàng nói.
Nàng giảo hoạt cười, hai tròng mắt chớp động, bên cạnh nói: “Nếu Vương gia cùng ta là một loại, thường không phải người tốt!” Tô Vân Phong ôn hoà có lễ nghĩa, có nề nếp, y vĩnh viễn đều là thích bất động thanh sắc nắm trong tay đại cục, hiểu được tiến lui lựa chọn hay bỏ có chừng mực. Quả thật là tướng soái tài năng hiếm có.
Mà nàng tuy là nữ nhân, so với cá tính nam tử còn nóng nảy hơn, đôi khi ngay thẳng dâng lên, thường thường đều không quan tâm, nơi nàng suy nghĩ muốn đến liền nhất định phải được đến, điểm này thì lại giống hắn.
Tươi cười ở khoé miệng ngưng trệ, giống như y, đúng vậy! Nếu là muốn nói cùng một loại người, thật đúng là nên phân chia ở một loại cùng y.
“Ta lại liên luỵ Vương gia , vài ngày sau phải có chuẩn bị!” Cảnh Dạ Lan cố ý chuyển hướng đề tài.
“Nàng đã quyết định ta cũng không cưỡng ép nàng, nàng làm chủ tất cả đi.” Tô Vân Phong đưa nàng đến trước Tùng Trúc Uyển ngừng cước bộ. “Cho phép ta đưa nàng vào nhé.” Tô Vân Phong chủ động đưa ra.
Bọn họ đã từng có ước định, trừ phi là ban ngày hoặc là có chuyện khẩn cấp, bằng không hắn không thể tuỳ ý bước vào Tùng Trúc Uyển của nàng, này cũng là điều kiện thứ nhất để Cảnh Dạ Lan đáp ứng tạm thời ở lại Vân Vương phủ.
“Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?” Nàng cúi đầu một tiếng khoát khoát tay bảo Tô Vân Phong đi về trước. Nàng biết y lo lắng, Hiên Viên Khanh Trần ở lại nơi này vài ngày, thuỷ chung vẫn là phải đề phòng hắn.
Quen tối tăm, chôn sống trong quan tài ở mộ huyệt nằm nửa đêm, không có gì lại có thể làm cho nàng sợ hãi. Nàng đánh cược cùng Vô Ngân, thật là nàng cuối cùng lựa chọn ăn được cả ngả về không.
Còn có mấy tháng nữa sẽ đến ước định một năm, mặc dù mấy ngày nay không có phát tác giống như Vô Ngân nói, nhưng Tô Vân Phong cũng không có biện pháp tốt hơn để điều trị cho thân thể nàng khỏi hẳn.
Hay là trở lại Bắc An một lần nữa tìm cái tên kia, nghĩ đến đây Cảnh Dạ Lan cũng không có tâm tư đốt ngọn nến. Kéo dài chỉ chốc lát ánh mắt của nàng ở trong đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đẩy cửa phòng ra, cước bộ của nàng đình trệ, bốn phía yên tĩnh, lại vừa vặn ở trong không trung tràn ngập một tia hơi thở không dễ phát hiện. Thân thể cùng giác quan đột nhiên thanh tỉnh, nắm chặt ngân châm trong tay trong tay áo, nàng đi từng bước một thong thả đi đến trong phòng ngủ.
/347
|