Tiếng mặc quần áo của một người nào đó, làm cho ánh mắt đang khép kín của Hiên Viên Khanh Trần mở ra, thân thủ sờ soạng, bên người chỉ còn lưu lại hơi ấm của nàng.
Trong lòng xẹt qua một tia mất mát, thân mình ấm áp kia đã muốn rời khỏi hắn, tối hôm qua ủ nàng trong ngực, nhưng lại ngủ quá sâu. Giương mắt nhìn lên, nàng đưa lưng về phía hắn, nhặt lên quần áo bị quăng xuống nền đất, chặm rãi mặc.
Mặc quần áo, Cảnh Dạ Lan ngoái đầu nhìn lại Hiên Viên Khanh Trần đối diện vẫn đang nhìn nàng. Vẻ mặt lạnh lùng, nàng thản nhiên nói một câu: “Miệng vết thương của ngươi không có gì trở ngại. Chỉ cần đều đặn thay băng, uống thuốc đúng hạn là được.” Nói xong liền đi ra ngoài quân trướng.
Hắn cứu nàng một lần, nàng cũng cứu hắn một lần, cả hai không ai thiếu nợ nhau, duy chỉ có Hiên Viên Khanh Trần hắn thiếu nàng hai cái mạng, thiếu nàng tra tấn tấm thân cả đời ốm đau.
Hắn không nói gì, nhìn nàng rời đi, chỗ miệng vết thương ở lưng đã sớm vỡ ra, thấm ướt một mảnh, hơi hơi vừa động, liền ảnh hưởng đến miệng vết thương, xé rách, rất đau.
***
Hiên Viên Khanh Trần tuy rằng bị trọng thương nhưng hình trình vẫn không bị chậm trễ, dựa theo kế hoạch ban đầu hướng tới biên giới tiến đến, càng ngày càng đến gần biên giới. Thực vật bốn phía ngày càng ít, một mảnh hoang vu.
Thời điểm hành quân, Cảnh Dạ Lan cả ngày tránh ở trong kiệu, không cần thiết nàng cũng không đi ra ngoài. Đến lúc xây dựng cơ sở tạm thời, nàng luôn ở trong doanh trướng, không cho chính mình một cơ hội có thể cùng hắn gặp mặt.
Không ngày nào nàng không nghe Tiểu Ngôn ngẫu nhiên nhắc tới Vương gia vất vả như thế nào như thế nào, miệng vết thương của Vương gia hình như là có chuyển biến xấu gì đó.
Cùng nàng không có quan hệ gì cả, Cảnh Dạ Lan nghe xong chính là trong lòng nói cho chính mình. Tùy hứng dùng tay vấn lên một kiểu tóc đơn giản, cây trâm duy nhất đã bị Hiên Viên Khanh Trần làm gãy, nàng cũng bắt đầu tùy ý vấn nhẹ hoặc thả rơi thế thôi.
“Vương phi.” Tiểu Ngôn xốc lên doanh trướng màng, “Vì sao ngài không không ngủ một chút nữa, hôm nay bên ngoài có bão cát thật lớn a.” Nàng phụi những hạt cát trên người, nhỏ giọng nói thầm.
“Đúng vậy, thật không ngờ sẽ có bão cát lớn như vậy.” Cảnh Dạ Lan đứng dậy, nghe tiếng gió ngoài doanh trướng gào thét nức nở, thật đúng là giống như tiếng gào khóc nức nở.
Đến biên giới, Đại Nguyệt cùng Lan Lăng không lâu nữa sẽ bắt đầu một trận chiến , mà nàng đã đáp ứng với Vô Ngân phụ giúp Hiên Viên Khanh Trần đánh thắng trận chiến này. Sau đó, nàng có thể hoàn toàn rời đi nơi này, rời đi khỏi nam nhân kia. Chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ vì đứa nhỏ kia cùng Tiểu Khả mà báo thù.
Xốc lên doanh trướng mành, nàng giương mắt nhìn lên, trong cát vàng cuồn cuộn, cách đó không xa, có một thân ảnh nhuộm một màu đen đứng lặng ở nơi nào.
Là hắn! Tâm đột nhiên giống như trật đi nửa nhịp. Tuy nàng không nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng vẫn có thể biết đó là hắn.
“Vương gia vẫn đứng nơi đó.” Tiểu Ngôn ở bên người nàng nhỏ giọng nói.
“Có ý tứ gì?” Nàng nhíu mày, vỗ về ngực.
“Mỗi ngày Vương gia đều đứng đó nhìn người, nhưng người chưa một lần nào liếc mắt một cái.” Tiểu Ngôn le le đầu lưỡi, tự cảm thấy mình nói nhiều, vội vàng chuyển đề tài. “Vô Ngân đại nhân muốn nô tỳ chuyển lời với Vương phi, nói là Vân Vương gia của Lan Lăng phái người đưa thư đến, yên cầu cùng Vương gia gặp mặt nói chuyện, thỉnh Vương phi cùng Vương gia đi qua.”
Tô Vân Phong đã đến nơi này? Nàng âm thầm suy nghĩ một hồi, nhìn thân ảnh cách đó không xa. “Tiểu Ngôn, về sau không được nói chuyện tình gì liên quan đến Vương gia trước mặt ta. Nếu không ta sẽ cho ngươi một mình quay trở về Bắc An Vương phủ!” Nàng có chút bực mình, nhưng không phải bởi vì giận nha đầu này, mà là hiện tại nàng đang cần một hoàn cảnh im lặng, không thể bởi vì bất cứ chuyện tình gì làm cho kế hoạch của nàng thay đổi.
Không lâu sau, có người trong quân trướng truyền lời đến thỉnh nàng đi qua.
Thật không ngờ, người đến chính là Tô Vân Phong. Cho dù ở thời điểm hai bên đang giằng co, bộ dáng của hắn vẫn là vân đạm phong khinh ( nhẹ nhàng tiêu sái như mây gió) như trước đây. Thậm chí khi đến nơi này, tuỳ thân hộ vệ của hắn cũng không có mấy người. Nhìn dáng vẻ của hắn, giống hệt những lời Vô Ngân nói với nàng trước đây, cũng không có như lời Hiên Viên Khanh Trần bị thương nghiêm trọng.
Sau khi kinh ngạc vài giây ngắn ngủi, Cảnh Dạ Lan mỉm cười, “Vân Vương gia.”
“Bắc An Vương phi.” Vẻ tươi cười của hắn vĩnh viễn ôn hoà, bị bão cát tàn sát bừa bãi vài ngày, tâm tình Cảnh Dạ Lan đã tốt hơn một chút.
Liếc nhìn, Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nhìn Tô Vân Phong, trong mắt hiện lên một tia ghen tị cùng bá đạo.
“Đến nơi này với cô vương.” Hắn không khỏi phân trần mang theo khẩu lệnh.
Vô Ngân thiệt là, biết rõ hắn không thích Tô Vân Phong đi cùng Cảnh Dạ Lan, tại sao còn phái người thỉnh nàng đi lại đây.
Cảnh Dạ Lan không thèm để ý đến ngữ khí của hắn, đi qua, “Vương gia.” Mới không gặp vài ngày, hắn trở nên gầy yếu chút ít, khí sắc thoạt nhìn không được tốt lắm. Nhưng nàng vẫn là đem những lời ân cần hỏi thăm nuốt xuống. Nói hay không nói, đều giống nhau, cần gì…
“Không phải Vô Ngân đã nói với nàng rằng có khách đến hay sao? Sao lại ham chơi thành vậy, cũng không trang điểm.” Hắn cầm bàn tay mềm mại của nàng, đem nàng kéo lại bên người, hắn hít một tiếng, ngón tay nhẹ xoa mái tóc dài của Cảnh Dạ Lan, mùi thơm quen thuộc nhẹ nhẹ tỏa ra.
Mái tóc dài của nàng tựa như một dòng thác bao phủ ôm lấy thân hình nàng, làm cho dung nhan nàng càng thêm phần quyến rũ bằng một vài phần tự nhiên, rõ ràng là một bộ dáng mị nhân lại hồn nhiên đến trí mạng. Hai loại giao tạp, làm cho Hiên Viên Khanh Trần có chút say mê.
Tiểu yêu tinh chết tiệt này, bộ dáng này của nàng chỉ được bày ra trước mặt hắn thôi, không được để nam nhân khác tuỳ ý nhìn đến. Hắn cũng chẳng thèm cố kị nơi này là ở quân trướng , còn có Tô Vân Phong ở đây, kéo nàng vào lòng, bắt đầu đùa ngịch mái tóc dài của nàng.
Hắn muốn làm cái gì a? Cảnh Dạ Lan có chút khó hiểu, cảm giác hắn nhẹ nhàng cài một thứ gì đó những sợi tóc của nàng. Tay đưa ra sau sờ soạng, có cái gì đó cứng rắn.
Đây là… Trong lòng nàng chấn động, ngón tay khẽ vuốt cái hình dạng kia, nhất thời động tác bị đình chỉ. Trâm cài tóc, một cái tram cài tóc bằng gỗ, không phải lần trước đã bị hắn làm gãy rồi sao?
“Lần sau ngươi không được mải mê chơi đùa mà quên trang điểm, cô vương sẽ không đưa nàng đi nữa.” Hắn cười đem thân mình của nàng xoay lại, dùng ngón tay điểm nhẹ vào chiếc mũi cao cao của nàng, “Vương phi của cô vương bất luận như thế nào thì luôn phải có bộ dạng xinh đẹp.” Hắn nói xong hướng Tô Vân Phong cười, ý cười đắc ý!
“Ta biết rồi.” Nàng có chút ngạc nhiên, trầm ổn cảm xúc, nàng không có giãy ta ra khỏi hắn, ngược lại dịu dàng ngoan ngoãi ngồi xuống bên người hắn, “Vân Vương gia, thật có lỗi.” Nói xong hạ mắt xuống, bàn tay bị nắm chặt vốn định cố tách ra, lại nghe lời đặt vào giữa bàn tay ấm áp của hắn.
Trong lòng xẹt qua một tia mất mát, thân mình ấm áp kia đã muốn rời khỏi hắn, tối hôm qua ủ nàng trong ngực, nhưng lại ngủ quá sâu. Giương mắt nhìn lên, nàng đưa lưng về phía hắn, nhặt lên quần áo bị quăng xuống nền đất, chặm rãi mặc.
Mặc quần áo, Cảnh Dạ Lan ngoái đầu nhìn lại Hiên Viên Khanh Trần đối diện vẫn đang nhìn nàng. Vẻ mặt lạnh lùng, nàng thản nhiên nói một câu: “Miệng vết thương của ngươi không có gì trở ngại. Chỉ cần đều đặn thay băng, uống thuốc đúng hạn là được.” Nói xong liền đi ra ngoài quân trướng.
Hắn cứu nàng một lần, nàng cũng cứu hắn một lần, cả hai không ai thiếu nợ nhau, duy chỉ có Hiên Viên Khanh Trần hắn thiếu nàng hai cái mạng, thiếu nàng tra tấn tấm thân cả đời ốm đau.
Hắn không nói gì, nhìn nàng rời đi, chỗ miệng vết thương ở lưng đã sớm vỡ ra, thấm ướt một mảnh, hơi hơi vừa động, liền ảnh hưởng đến miệng vết thương, xé rách, rất đau.
***
Hiên Viên Khanh Trần tuy rằng bị trọng thương nhưng hình trình vẫn không bị chậm trễ, dựa theo kế hoạch ban đầu hướng tới biên giới tiến đến, càng ngày càng đến gần biên giới. Thực vật bốn phía ngày càng ít, một mảnh hoang vu.
Thời điểm hành quân, Cảnh Dạ Lan cả ngày tránh ở trong kiệu, không cần thiết nàng cũng không đi ra ngoài. Đến lúc xây dựng cơ sở tạm thời, nàng luôn ở trong doanh trướng, không cho chính mình một cơ hội có thể cùng hắn gặp mặt.
Không ngày nào nàng không nghe Tiểu Ngôn ngẫu nhiên nhắc tới Vương gia vất vả như thế nào như thế nào, miệng vết thương của Vương gia hình như là có chuyển biến xấu gì đó.
Cùng nàng không có quan hệ gì cả, Cảnh Dạ Lan nghe xong chính là trong lòng nói cho chính mình. Tùy hứng dùng tay vấn lên một kiểu tóc đơn giản, cây trâm duy nhất đã bị Hiên Viên Khanh Trần làm gãy, nàng cũng bắt đầu tùy ý vấn nhẹ hoặc thả rơi thế thôi.
“Vương phi.” Tiểu Ngôn xốc lên doanh trướng màng, “Vì sao ngài không không ngủ một chút nữa, hôm nay bên ngoài có bão cát thật lớn a.” Nàng phụi những hạt cát trên người, nhỏ giọng nói thầm.
“Đúng vậy, thật không ngờ sẽ có bão cát lớn như vậy.” Cảnh Dạ Lan đứng dậy, nghe tiếng gió ngoài doanh trướng gào thét nức nở, thật đúng là giống như tiếng gào khóc nức nở.
Đến biên giới, Đại Nguyệt cùng Lan Lăng không lâu nữa sẽ bắt đầu một trận chiến , mà nàng đã đáp ứng với Vô Ngân phụ giúp Hiên Viên Khanh Trần đánh thắng trận chiến này. Sau đó, nàng có thể hoàn toàn rời đi nơi này, rời đi khỏi nam nhân kia. Chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ vì đứa nhỏ kia cùng Tiểu Khả mà báo thù.
Xốc lên doanh trướng mành, nàng giương mắt nhìn lên, trong cát vàng cuồn cuộn, cách đó không xa, có một thân ảnh nhuộm một màu đen đứng lặng ở nơi nào.
Là hắn! Tâm đột nhiên giống như trật đi nửa nhịp. Tuy nàng không nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng vẫn có thể biết đó là hắn.
“Vương gia vẫn đứng nơi đó.” Tiểu Ngôn ở bên người nàng nhỏ giọng nói.
“Có ý tứ gì?” Nàng nhíu mày, vỗ về ngực.
“Mỗi ngày Vương gia đều đứng đó nhìn người, nhưng người chưa một lần nào liếc mắt một cái.” Tiểu Ngôn le le đầu lưỡi, tự cảm thấy mình nói nhiều, vội vàng chuyển đề tài. “Vô Ngân đại nhân muốn nô tỳ chuyển lời với Vương phi, nói là Vân Vương gia của Lan Lăng phái người đưa thư đến, yên cầu cùng Vương gia gặp mặt nói chuyện, thỉnh Vương phi cùng Vương gia đi qua.”
Tô Vân Phong đã đến nơi này? Nàng âm thầm suy nghĩ một hồi, nhìn thân ảnh cách đó không xa. “Tiểu Ngôn, về sau không được nói chuyện tình gì liên quan đến Vương gia trước mặt ta. Nếu không ta sẽ cho ngươi một mình quay trở về Bắc An Vương phủ!” Nàng có chút bực mình, nhưng không phải bởi vì giận nha đầu này, mà là hiện tại nàng đang cần một hoàn cảnh im lặng, không thể bởi vì bất cứ chuyện tình gì làm cho kế hoạch của nàng thay đổi.
Không lâu sau, có người trong quân trướng truyền lời đến thỉnh nàng đi qua.
Thật không ngờ, người đến chính là Tô Vân Phong. Cho dù ở thời điểm hai bên đang giằng co, bộ dáng của hắn vẫn là vân đạm phong khinh ( nhẹ nhàng tiêu sái như mây gió) như trước đây. Thậm chí khi đến nơi này, tuỳ thân hộ vệ của hắn cũng không có mấy người. Nhìn dáng vẻ của hắn, giống hệt những lời Vô Ngân nói với nàng trước đây, cũng không có như lời Hiên Viên Khanh Trần bị thương nghiêm trọng.
Sau khi kinh ngạc vài giây ngắn ngủi, Cảnh Dạ Lan mỉm cười, “Vân Vương gia.”
“Bắc An Vương phi.” Vẻ tươi cười của hắn vĩnh viễn ôn hoà, bị bão cát tàn sát bừa bãi vài ngày, tâm tình Cảnh Dạ Lan đã tốt hơn một chút.
Liếc nhìn, Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nhìn Tô Vân Phong, trong mắt hiện lên một tia ghen tị cùng bá đạo.
“Đến nơi này với cô vương.” Hắn không khỏi phân trần mang theo khẩu lệnh.
Vô Ngân thiệt là, biết rõ hắn không thích Tô Vân Phong đi cùng Cảnh Dạ Lan, tại sao còn phái người thỉnh nàng đi lại đây.
Cảnh Dạ Lan không thèm để ý đến ngữ khí của hắn, đi qua, “Vương gia.” Mới không gặp vài ngày, hắn trở nên gầy yếu chút ít, khí sắc thoạt nhìn không được tốt lắm. Nhưng nàng vẫn là đem những lời ân cần hỏi thăm nuốt xuống. Nói hay không nói, đều giống nhau, cần gì…
“Không phải Vô Ngân đã nói với nàng rằng có khách đến hay sao? Sao lại ham chơi thành vậy, cũng không trang điểm.” Hắn cầm bàn tay mềm mại của nàng, đem nàng kéo lại bên người, hắn hít một tiếng, ngón tay nhẹ xoa mái tóc dài của Cảnh Dạ Lan, mùi thơm quen thuộc nhẹ nhẹ tỏa ra.
Mái tóc dài của nàng tựa như một dòng thác bao phủ ôm lấy thân hình nàng, làm cho dung nhan nàng càng thêm phần quyến rũ bằng một vài phần tự nhiên, rõ ràng là một bộ dáng mị nhân lại hồn nhiên đến trí mạng. Hai loại giao tạp, làm cho Hiên Viên Khanh Trần có chút say mê.
Tiểu yêu tinh chết tiệt này, bộ dáng này của nàng chỉ được bày ra trước mặt hắn thôi, không được để nam nhân khác tuỳ ý nhìn đến. Hắn cũng chẳng thèm cố kị nơi này là ở quân trướng , còn có Tô Vân Phong ở đây, kéo nàng vào lòng, bắt đầu đùa ngịch mái tóc dài của nàng.
Hắn muốn làm cái gì a? Cảnh Dạ Lan có chút khó hiểu, cảm giác hắn nhẹ nhàng cài một thứ gì đó những sợi tóc của nàng. Tay đưa ra sau sờ soạng, có cái gì đó cứng rắn.
Đây là… Trong lòng nàng chấn động, ngón tay khẽ vuốt cái hình dạng kia, nhất thời động tác bị đình chỉ. Trâm cài tóc, một cái tram cài tóc bằng gỗ, không phải lần trước đã bị hắn làm gãy rồi sao?
“Lần sau ngươi không được mải mê chơi đùa mà quên trang điểm, cô vương sẽ không đưa nàng đi nữa.” Hắn cười đem thân mình của nàng xoay lại, dùng ngón tay điểm nhẹ vào chiếc mũi cao cao của nàng, “Vương phi của cô vương bất luận như thế nào thì luôn phải có bộ dạng xinh đẹp.” Hắn nói xong hướng Tô Vân Phong cười, ý cười đắc ý!
“Ta biết rồi.” Nàng có chút ngạc nhiên, trầm ổn cảm xúc, nàng không có giãy ta ra khỏi hắn, ngược lại dịu dàng ngoan ngoãi ngồi xuống bên người hắn, “Vân Vương gia, thật có lỗi.” Nói xong hạ mắt xuống, bàn tay bị nắm chặt vốn định cố tách ra, lại nghe lời đặt vào giữa bàn tay ấm áp của hắn.
/347
|