Ánh mắt hắn tà nghễ, khoẻ miệng quật cường mím chặt, “Ai cần nàng tới cứu.” Trong tim quét qua một trận gió lạnh, làm cho nàng thiếu chút nữa đến thở dốc cũng không được, mười đầu ngón tay nhọn gắt gao bấu chặt tay mình, muốn mượn cơn đau này chia bớt cơn đau kia, và cũng là để phát tiết.
“Nếu nàng chịu không nổi thì hãy cắn ta!” Hắn sốt ruột nói.
Hôm nay nàng muốn làm cho hắn hiểu, đau đớn phát tác làm cho nàng không phân biệt rõ ràng được cái gì, nghe hắn nói như vậy, nàng liền ôm sát lấy cổ Hiên Viên Khanh Trần, dùng sức cắn đầu vai của hắn.
Dạ thịt đau đớn, thế nhưng điều đó lại khiến gương mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười. “Tốt, nàng đừng nhả ra, đừng làm thương chính mình là tốt rồi!” Hắn đau đớn ôm sát nàng. Dây cương trong tay co rúm, Mặc câu vẫn phi nước đại về phía trước. Khiến cho quân đội Tây Sở đuổi phía sau cách rất xa.
“Ngô…” Thanh âm Cảnh Dạ Lan nức nở từng trận, mỗi tiếng như đánh vào ngực hắn.
“Chúng ta sẽ lập tức trở về quân trướng. Nàng ráng chịu một chút.” Bóng người cách đó không xa làm cho vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần run lên, là Vô Ngân đến đây…
Phủ phục ở trên đầu vai hắn, chỗ ấy tràn đầy mùi máu tươi, là chính nàng đã cắn hắn bị thương? Cảnh Dạ Lan vô lực nhắm mắt lại, chỉ nghe tình huống hắn bây giờ đang rất bi thảm, không khỏi nhíu mày hỏi.
***
“Ta đã đi gặp Tây Sở Hách Liên Quyền.” Hắn nói đơn giản vài câu, dừng ngựa, vội vã đem Cảnh Dạ Lan đang hôn mê vào trong doanh trướng. Sau khi tìm kiếm một hồi lâu, hắn cẩn thận cho nàng ăn xong dược, nhìn mày nàng giãn ra,hắn mới chậm rãi thả lỏng thân mình, yên tâm ngồi xuống.
“Ngươi xem ngươi đã biến thành bộ dáng gì!” Vô Ngân bước lên phía trước đỡ hắn.
“A, nguyên lai ta cũng bị thương.” Hắn nhìn lại phía sau lưng, không thèm để ý cười một tiếng. Một nổ tên cơ hồ như muốn xuyên thấu vai của hắn, quần áo của hắn đã sớm bị máu làm cho ướt đẫm, theo cánh tay hắn không ngừng chảy xuống.“Uy lực của tên nổ thực sự lớn.” Hắn không khỏi nói. Lá gan của nữ nhân này so với uy lực tên nổ còn muốn lớn hơn nhiều, cư nhiên dám nói sẽ không bị thương, thật là đáng chết, lấy chính mình ra đùa giỡn.
Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, nhìn Cảnh Dạ Lan hôn mê nhưng lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, không khỏi lo lắng sợ hãi khi nghĩ lại lúc nãy!
“Vì sao ngươi lại đem áo giáp tơ vàng của mình đưa cho nàng?” Vô Ngân nhìn chăm chú áo giáp tơ vàng trên người Cảnh Dạ Lan. Cái áo giáp này, Hiên Viên Khanh Trần không bao giờ bỏ ra, đem nó trở này vật hộ mạng, thế mà hắn lại đem cho nàng ta mặc.
“Không có nàng, ta sợ có lẽ sẽ không về được, xem như là ta hồi báo nàng. ”
“Hồi báo?” Vô Ngân cười. “Dùng mạng để hồi báo, thật khiến người ta cảm kích.” Biểu tình trên mặt hắn biến đổi, phất tay áo đi ra ngoài.
“Ngươi thích thì cứ trách ta đi.” Hiên Viên Khanh Trần biết hắn đang tức cái gì. “Vừa rồi nàng cùng Hách Liên Quyên thách đố rằng tên nổ sẽ không gây thương gì tổn đến nàng. Vì thế ta mới có cơ hội mang nàng đi, chẳng qua lúc rời đi, độc tố trong người nàng phát tác, ta quên rằng người Tây Sở rất giỏi bắn tên.”
Đột nhiên, Vô Ngân xoay người quay lại, trên mặt không chút y cười, “Bắc An Vương của ta, sém lông mày vì lửa chiến sự, nhưng thật ra rất nhàn hạ thoải mái!”
“Ngươi biết ta muốn cái gì.” Huyết đỏ làm y phục dính bết vào da thịt.
Vô Ngân nhìn miệng vết thương của hắn máu tươi chảy không ngừng, thở dài một tiếng, « Thôi, chính ngươi không thương tổn chính mình, ta liền ngổi ở chỗ này làm gì. » Vẻ mặt hắn có chút mỏi mệt, ánh mắt hạ xuống, nhìn chăm chú thật lâu người đang ngủ say.
Thời điểm nàng tỉnh dậy không lâu sau đấy. Cảnh Dạ Lan cảm giác thân mình của mình tựa như bị đè bởi nguyên một kệ sách, vuốt cái trán, nàng cố nhớ những chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê. Hoàn hảo, nơi này nàng đều quen thuộc hết thảy, hẳn là đã về đến Đại Nguyệt quân trướng.
« Vương phi, người tỉnh rồi. » Tiểu Ngôn ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhớ rằng lúc nàng đi không có mang nàng ta đi theo.
« Sao ngươi lại đến đây ? »
« Vương gia phái người về vương phủ đón nô tỳ đến đây, về sau nô tỳ có thể tiếp tục hầu hạ Vương phi ! »
Nguyên lai là như vậy, là Hiên Viên Khanh Trần an bài. Nàng gật gật đầu, « Tốt, ngươi cứ ở lại, nhưng trước hết giúp ta chuẩn bị quần áo, ta muốn đứng lên. » Ngủ một lúc làm cho xương cốt nàng như đều đã có sức.
« Không được a, Vương gia đã nói, người phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu nô tỳ không trông được người, Vương gia sẽ trách phạt nô tỳ. » Tiểu Ngôn liên tục xua tay, ngăn cản Cảnh Dạ Lan ngồi dậy.
« Vương gia sẽ không trách cứ ngươi, có gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm. » Nàng luôn luôn ghét bị trói buộc tay chân, ngay cả việc nhỏ nhất đều phải quản nàng.
« Vương phi, người tốt nhất không nên cãi lời Vương gia phân phó. Bằng không thì hãy chờ đến khi thương thế Vương gia tốt hơn, các ngươi khó tránh khỏi … »
Bị thương, hắn bị thương sao ? Nàng đúng là có cắn hắn một cái, nhưng không đến mức đó !
« Vương gia làm sao vậy ? » Nàng không khỏi hỏi.
« Nô tỳ cũng không biết nữa, hình như là bị thương nặng lắm, ngay cả Vô Ngân đại nhân cũng phải phiền lòng »
Trong mắt Cảnh Dạ Lan vừa động, khó trách bữa đó nàng ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng, không đơn giản là vì bị nàng cắn bị thương. Tuỳ tay cầm lấy áo choàng, lung tung mang giầy bước đi ra ngoài.
« Vương phi… Vương phi…Để nô tỳ giúp người… » Tiểu Ngôn có nói cái gì đó, nhưng nàng không nghe rõ lắm, chính là cố hướng đến quân trướng của Hiên Viên Khanh Trần.
Đến nơi đó, nàng dừng cước bộ dồn dập lại đứng ở bên ngoài, nghe người bên trong nói chuyện. Có Vô Ngân, cũng có hắn.
« Những mũi tên của nước Tây Sở thật đáng làm cho người ta ngạc nhiên, ta tạm thời cũng không biết làm cách nào giúp ngươi đem mũi tên này rút ra nữa. » Vô Ngân xem xét miệng vết thương của hắn, trên mũi tên tủa ra móc câu, câu ở trong thịt, không giống với những mũi tên tầm thường.
« Ngươi chỉ cần để ý đến việc rút tên ra, ta không muốn nó ở bên trong lâu dài. » Hiên Viên Khanh Trần nhìn miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt, khi nói chuyện đã tác động đến miệng vết thương khiến cho hắn một trận đau đớn.
Hách Liên Quyền, chuyện ngươi sai lầm nhất, không phải là việc ngươi đã bắn cô vương một mũi tên này, mà là ngươi dám dùng cái loại tên quái quỷ này để đánh đố cùng với nữ nhân của cô vương ! Miệng hắn tươi cười,chỉ có lạnh lẽo.
“Nếu nàng chịu không nổi thì hãy cắn ta!” Hắn sốt ruột nói.
Hôm nay nàng muốn làm cho hắn hiểu, đau đớn phát tác làm cho nàng không phân biệt rõ ràng được cái gì, nghe hắn nói như vậy, nàng liền ôm sát lấy cổ Hiên Viên Khanh Trần, dùng sức cắn đầu vai của hắn.
Dạ thịt đau đớn, thế nhưng điều đó lại khiến gương mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười. “Tốt, nàng đừng nhả ra, đừng làm thương chính mình là tốt rồi!” Hắn đau đớn ôm sát nàng. Dây cương trong tay co rúm, Mặc câu vẫn phi nước đại về phía trước. Khiến cho quân đội Tây Sở đuổi phía sau cách rất xa.
“Ngô…” Thanh âm Cảnh Dạ Lan nức nở từng trận, mỗi tiếng như đánh vào ngực hắn.
“Chúng ta sẽ lập tức trở về quân trướng. Nàng ráng chịu một chút.” Bóng người cách đó không xa làm cho vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần run lên, là Vô Ngân đến đây…
Phủ phục ở trên đầu vai hắn, chỗ ấy tràn đầy mùi máu tươi, là chính nàng đã cắn hắn bị thương? Cảnh Dạ Lan vô lực nhắm mắt lại, chỉ nghe tình huống hắn bây giờ đang rất bi thảm, không khỏi nhíu mày hỏi.
***
“Ta đã đi gặp Tây Sở Hách Liên Quyền.” Hắn nói đơn giản vài câu, dừng ngựa, vội vã đem Cảnh Dạ Lan đang hôn mê vào trong doanh trướng. Sau khi tìm kiếm một hồi lâu, hắn cẩn thận cho nàng ăn xong dược, nhìn mày nàng giãn ra,hắn mới chậm rãi thả lỏng thân mình, yên tâm ngồi xuống.
“Ngươi xem ngươi đã biến thành bộ dáng gì!” Vô Ngân bước lên phía trước đỡ hắn.
“A, nguyên lai ta cũng bị thương.” Hắn nhìn lại phía sau lưng, không thèm để ý cười một tiếng. Một nổ tên cơ hồ như muốn xuyên thấu vai của hắn, quần áo của hắn đã sớm bị máu làm cho ướt đẫm, theo cánh tay hắn không ngừng chảy xuống.“Uy lực của tên nổ thực sự lớn.” Hắn không khỏi nói. Lá gan của nữ nhân này so với uy lực tên nổ còn muốn lớn hơn nhiều, cư nhiên dám nói sẽ không bị thương, thật là đáng chết, lấy chính mình ra đùa giỡn.
Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, nhìn Cảnh Dạ Lan hôn mê nhưng lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, không khỏi lo lắng sợ hãi khi nghĩ lại lúc nãy!
“Vì sao ngươi lại đem áo giáp tơ vàng của mình đưa cho nàng?” Vô Ngân nhìn chăm chú áo giáp tơ vàng trên người Cảnh Dạ Lan. Cái áo giáp này, Hiên Viên Khanh Trần không bao giờ bỏ ra, đem nó trở này vật hộ mạng, thế mà hắn lại đem cho nàng ta mặc.
“Không có nàng, ta sợ có lẽ sẽ không về được, xem như là ta hồi báo nàng. ”
“Hồi báo?” Vô Ngân cười. “Dùng mạng để hồi báo, thật khiến người ta cảm kích.” Biểu tình trên mặt hắn biến đổi, phất tay áo đi ra ngoài.
“Ngươi thích thì cứ trách ta đi.” Hiên Viên Khanh Trần biết hắn đang tức cái gì. “Vừa rồi nàng cùng Hách Liên Quyên thách đố rằng tên nổ sẽ không gây thương gì tổn đến nàng. Vì thế ta mới có cơ hội mang nàng đi, chẳng qua lúc rời đi, độc tố trong người nàng phát tác, ta quên rằng người Tây Sở rất giỏi bắn tên.”
Đột nhiên, Vô Ngân xoay người quay lại, trên mặt không chút y cười, “Bắc An Vương của ta, sém lông mày vì lửa chiến sự, nhưng thật ra rất nhàn hạ thoải mái!”
“Ngươi biết ta muốn cái gì.” Huyết đỏ làm y phục dính bết vào da thịt.
Vô Ngân nhìn miệng vết thương của hắn máu tươi chảy không ngừng, thở dài một tiếng, « Thôi, chính ngươi không thương tổn chính mình, ta liền ngổi ở chỗ này làm gì. » Vẻ mặt hắn có chút mỏi mệt, ánh mắt hạ xuống, nhìn chăm chú thật lâu người đang ngủ say.
Thời điểm nàng tỉnh dậy không lâu sau đấy. Cảnh Dạ Lan cảm giác thân mình của mình tựa như bị đè bởi nguyên một kệ sách, vuốt cái trán, nàng cố nhớ những chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê. Hoàn hảo, nơi này nàng đều quen thuộc hết thảy, hẳn là đã về đến Đại Nguyệt quân trướng.
« Vương phi, người tỉnh rồi. » Tiểu Ngôn ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhớ rằng lúc nàng đi không có mang nàng ta đi theo.
« Sao ngươi lại đến đây ? »
« Vương gia phái người về vương phủ đón nô tỳ đến đây, về sau nô tỳ có thể tiếp tục hầu hạ Vương phi ! »
Nguyên lai là như vậy, là Hiên Viên Khanh Trần an bài. Nàng gật gật đầu, « Tốt, ngươi cứ ở lại, nhưng trước hết giúp ta chuẩn bị quần áo, ta muốn đứng lên. » Ngủ một lúc làm cho xương cốt nàng như đều đã có sức.
« Không được a, Vương gia đã nói, người phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu nô tỳ không trông được người, Vương gia sẽ trách phạt nô tỳ. » Tiểu Ngôn liên tục xua tay, ngăn cản Cảnh Dạ Lan ngồi dậy.
« Vương gia sẽ không trách cứ ngươi, có gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm. » Nàng luôn luôn ghét bị trói buộc tay chân, ngay cả việc nhỏ nhất đều phải quản nàng.
« Vương phi, người tốt nhất không nên cãi lời Vương gia phân phó. Bằng không thì hãy chờ đến khi thương thế Vương gia tốt hơn, các ngươi khó tránh khỏi … »
Bị thương, hắn bị thương sao ? Nàng đúng là có cắn hắn một cái, nhưng không đến mức đó !
« Vương gia làm sao vậy ? » Nàng không khỏi hỏi.
« Nô tỳ cũng không biết nữa, hình như là bị thương nặng lắm, ngay cả Vô Ngân đại nhân cũng phải phiền lòng »
Trong mắt Cảnh Dạ Lan vừa động, khó trách bữa đó nàng ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng, không đơn giản là vì bị nàng cắn bị thương. Tuỳ tay cầm lấy áo choàng, lung tung mang giầy bước đi ra ngoài.
« Vương phi… Vương phi…Để nô tỳ giúp người… » Tiểu Ngôn có nói cái gì đó, nhưng nàng không nghe rõ lắm, chính là cố hướng đến quân trướng của Hiên Viên Khanh Trần.
Đến nơi đó, nàng dừng cước bộ dồn dập lại đứng ở bên ngoài, nghe người bên trong nói chuyện. Có Vô Ngân, cũng có hắn.
« Những mũi tên của nước Tây Sở thật đáng làm cho người ta ngạc nhiên, ta tạm thời cũng không biết làm cách nào giúp ngươi đem mũi tên này rút ra nữa. » Vô Ngân xem xét miệng vết thương của hắn, trên mũi tên tủa ra móc câu, câu ở trong thịt, không giống với những mũi tên tầm thường.
« Ngươi chỉ cần để ý đến việc rút tên ra, ta không muốn nó ở bên trong lâu dài. » Hiên Viên Khanh Trần nhìn miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt, khi nói chuyện đã tác động đến miệng vết thương khiến cho hắn một trận đau đớn.
Hách Liên Quyền, chuyện ngươi sai lầm nhất, không phải là việc ngươi đã bắn cô vương một mũi tên này, mà là ngươi dám dùng cái loại tên quái quỷ này để đánh đố cùng với nữ nhân của cô vương ! Miệng hắn tươi cười,chỉ có lạnh lẽo.
/347
|