Bên tai đều là tiếng chim líu ríu, tiếng gió thổi qua lá cây, âm thanh xào xạt. Cuộc sống như thế một chút cũng thể chịu đựng nổi. Phất Ảnh không nói, cơ thể cứng ngắc, cụp mắt nhìn điểm tâm rơi vãi trên đất, lãnh đạm nói: “Điểm tâm rơi rồi” Thắt lưng bỗng căng ra, hắn cúi đầu liếm nhẹ vào vành tai nàng, cảm giác nóng rực ẩm ướt khiến cơ thể run lên, toàn thân như mềm nhũn đi, ngay cả đi cũng không có sức. Thế nhưng hắn lại cắn thật đau, giống như sợi dây đoàn đột ngột bị kích thích rung lên mãnh liệt. Phất Ảnh thậm chí còn cảm thấy cảm giác dính ướt của máu đang chảy xuống, đỏ đến gay mũi. “Ta không thích bánh Phù Dung, nàng nhớ chưa?” Giọng nói của hắn úp úp mở mở, lại khàn khàn dễ nghe, giọng nói từ sau truyền tới bay thẳng vào đâu, giống như sét đánh bên tai. Phất Ảnh khéo léo gật đầu. Một hồi sau, lại nghe hắn nói: “Nàng có từng nghĩ đến sẽ ở bên cạnh ta không?” Phất Ảnh cứng đờ, nhất thời không hiểu từ sẽ ở bên cạnh hắn là có ý gì, chẳng lẽ hắn thật sự cho là nàng thích hắn. Trong lòng hoảng hốt, cẩn trọng trù trừ nói: “Chuyện đó… chỉ còn bốn ngày nữa…” Chỉ nói một nửa, ai cũng hiểu nó có ý gì. Trực giác của nàng cho thấy thân thể hắn khựng lại, dù rất nhỏ, nhưng nàng vẫn cảm giác hai người đang đứng quá gần, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể che giấu được đối phương. Hắn tựa như cũng không để tâm, nhưng có vẻ mất hứng, buông nàng ra hai bên tai đã ửng hồng, tay vẫn như cũ giữ chặt lấy eo nàng, không khí nóng rực lui đi khôi phục lại trạng thái trong trẻo lạnh lùng, hắn cười như có như không: “Ta lại quên” Phất Ảnh liền khẩn trương. Cúi đầu suy nghĩ không biết có nên nhắc hắn hay không. Cổ ngữ có câu: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Nhưng lại nghĩ nếu như hắn đột nhiên cứ hứng thú liều mạng muốn nàng, vả lại hắn vốn cũng chẳng phải quân tử, câu nói đó xem như thừa. Nhưng nàng vẫn nhắc, quay đầu, nhìn cây cối um tùm ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: “Quý nhân hay quên” Bên song cửa sổ một con bướm sặc sỡ đáp xuống, cánh rung động sau đó không chút lưu luyến bay đi. Hắn nhìn theo mắt nàng, hai mắt bỗng trở nên thâm sâu, cúi đầu ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Người của ta, sẽ chỉ là của ta” Giọng nói nhỏ nhẹ tựa như ngọn gió đang thổi ngoài cửa sổ. Phất Ảnh cảm thấy lạnh, lạnh không cách nào nói rõ, không nhịn được kéo tay áo, thế nhưng hắn lại buông nàng ra, đi về phía ghế đệm lãnh đạm nói: “Tối nay ngủ ở đây đi” Không có hắn bên cạnh bên người mát mẻ hơn nhiều, Phất Ảnh không nói lời nào, cúi người đem chiếc hộp gấm để lại lên bàn, sau đó cầm lấy cuốn sách đứng sang bên, đoán xem hắn có ý gì. Chẳng lẽ hắn quên rồi, không phải là muốn đổi ý chứ? Nghĩ tới điều đó, nàng lại sợ hãi. Cứ ngỡ rằng có hi vọng nhưng chốc lát lại tan như bọt biển, giống như từ trên vách núi rơi xuống vực sâu, đưa tay bắt lấy chân trời xanh thẳm phía xa, nhưng nó lại càng ngày càng xa. Hiên Viên Hạm bình thản hơn nàng rất nhiều, thoải mái tựa vào thành ghế, hai chân để lên chiếc ghế con, áo đen buông thẳng tựa như bầu trời đêm không có sao. Ánh mắt lướt qua quyển sách trên tay nàng, hắn khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Nàng đọc cái đó sao?” Phất Ảnh sửng sốt, gật đầu một cái: “Phải” Hắn khẽ bĩu môi, chế giễu nói: “Sách để trên cao thế kia nàng vẫn có thể tự lấy xuống, nếu ta biết nàng xem loại sách đó ta sẽ nhờ người lấy giúp nàng” Phất Ảnh lười nói chuyện, cúi đầu nhìn mặt gạch bắt đầu nứt ra, phát hiện hắn tràn đầy hứng thú chờ đợi câu trả lời từ nàng, liền nhắm nói: “Vị công tử đó lấy giúp ta” Hiên Viên hạm ngẩn người ra, híp mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc như dao tưởng chừng có thể nhìn thấu nàng. Phất Ảnh cảm thấy buồn bực, hít một hơi, hối hận vì bản thân nói thật lại khiến hắn khó chịu. Sau đó nàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn tựa như dũng sĩ cảm tử. Rõ ràng nàng không làm gì sao sao lại dùng ánh mắt đó dò xét nàng. Nàng khó có thể chịu được, trong lòng không biết lấy đâu ra dũng khí cứ thế mà nhìn hắn. Có lẽ trong mắt nàng cũng tiết lộ nỗi hận trong lòng, chút không cam tâm, hận ý, những thứ này như tơ tằm quấn lấy khiến hắn ngẩn người ra. Dáng vẻ của nàng khiến hắn nhớ tới một con mồi đã tới cửa chết chỉ biết nhìn như thế. Quay đầu đi, hắn lãnh đạm nói: “Cách người đó xa một chút, hắn không phải người nàng có thể đến gần” Coi như là cảnh cáo, trong lòng hắn cũng không muốn nhìn thấy hai người quá gần gũi. Cuộc đời phong lưu, hậu cung 3000 mỹ nhân, ai cũng có được dễ dàng, nhưng mà tính khí của nàng không thích hợp ở hậu cung, còn đi theo hắn xem ra cũng tạm thích hợp. Phất Ảnh cúi đầu không nói lời nào. Đèn rực rỡ lên cao, trong phòng tối dần, ngọn lửa ảm đạm chiếu sáng căn phòng. Hiên Viên Hạm từ trên ghế đứng dậy, thấy Lam Mặc đã kêu người đi chuẩn bị giường nệm, quay đầu nói với Phất Ảnh: “Đi ngủ sớm đi” Đứng mấy canh giờ, nàng cũng thấy mệt. Phất Ảnh cầm cuốn sách chần chờ, theo nô tì sau khi tắm rửa xong lại quay về phòng. Hắn đã cởi áo ngoài chỉ còn mặc bộ quần áo trắng ngồi bên mép giường, hai tóc xõa dài rũ xuống tán loạn bên vải áo trắng, giống như tờ giấy trắng lướt qua vài nét bút đen, thêm chút chấm phá. Quay đầu nhìn nàng đứng ở xa chần chừ không tới, liền nhíu mày: “Thế nào, còn phải đợi ta mời sao?” Phất Ảnh mím môi, lúc này chậm rãi đi tới. Thấy nàng mất tự nhiên, đôi mắt hắn tối lại, có vẻ lười biếng nhưng quyến rũ, tựa vào đầu giường, tâm tình rất tốt, nhạo báng nàng: “Ta và nàng không phải lần đầu, sao còn e lệ như thế”
/30
|