Edit by Fijian
Tháng ba ở Giang Nam là mùa hoa nở. Trong sân muôn hồng ngàn sắc, trăm hoa đua nở, cố gắng tỏa hương thơm, mềm mại uốn lượn, nhụy hoa dịu dàng vào thời khắc này phơi bày đầy đủ vẻ diễm lệ của mình.
Dưới tàng cây tỏa ra tàn ảnh nhàn nhạt, tựa như những gò má của cô gái nhuốm chút phấn hồng, cây này cùng ngàn cây Hồng Vạn Tử xen kẽ hô ứng nhau, xuân ý dào dạt, một trận gió thổi qua, mưa hoa tung bay, rơi rụng rực rỡ.
Cửa sổ khuê phòng cũng bật mở, hương thơm xông vào hòa với mùi thơm đặc biệt trên người cô gái, hẳn là một hương thơm mê người khó có thể quên được.
Bên cửa sổ một người con gái dáng vẻ yểu điệu, tay cầm cuốn sách, nhàn nhã thanh tao, áo trắng tựa tuyết, tóc đen như mực, mưa hoa như cố ý rơi xuống trên mái tóc như tơ lụa, đầu ngón tay nhỏ nhắn khẽ nâng lên để lộ ra gương mặt Phù Dung, hẳn là đại như Viễn Sơn, làn da trắng nõn nà, đôi môi anh đào, cổ cao ngó sen, răng như hật bầu, sa y trắng tựa tuyết bao lấy thân người lung linh, những đường cong tuyệt mỹ đều hiện ra, mỹ nhân đang đọc sách khiến cho ngàn Hồng Vạn Tử cũng phải ngoái nhìn.
Ánh nắng mặt trời ấm không qua nóng chiếu vào rơi trên trang sách tạo thành những vệt loang lổ, hơi có chút chói mắt khiến nàng không kiềm được híp mắt lại, lông mi khẽ run giống như cánh bướm.
Sách trên tay bự cướp đi, quay đầu lại trông thấy một gương mặt nhỏ nhắn đôi mắt to nhìn nàng, gương mặt thanh tú nói ra những lời hung hăng.
“Tiểu thư, cô không cần mắt của mình nữa phải không!”
Nàng lẳng lặng cười, đôi môi mềm như cánh hia, giọng nói như ngọc châu va vào nhau: “Xú nha đầu, mau trả đây!”
“Không được, phu nhân đã bảo nô tì đi chăm sóc cô”- Nói xong, cầm quyển sách dấu vội ra sau.
Tiểu thư đúng là người mê truyện, 3000 cuốn sách trong phủ đều bị nàng xem sạch, sau đó do không còn sách lại chạy sang Mộ Dung phủ tìm, kết quả bị lão gia giáo huấn một trận, bị cấm túc, gần đây mới cho phép đi ra ngoài. Không biết lại tìm ở đâu ra quyển sách này, đọc đến mất ăn mất ngủ, bất chấp tất cả, phu nhân sợ tiểu thư thành con mọt sách, tẩu hỏa nhập ma, dặn đi dặn lại bảo nàng lấy cuốn sách nhưng nàng chưa bao giờ thành công.
Cô gái nhìn tiểu gia đầu, không nói gì cả, gương mặt kín bưng, trong đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt không dễ dàng phát hiện, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc đen như nước thả xuống, giọng nói của nàng như có như không, thở dài: “Không trả thì coi như chấm hết”
Tay tiểu nha đầu cũng run lên, tiểu thư nổi danh mỹ nhân, chỉ cần mỉm cười có thể câu hồn người khác, nàng phục vụ đã lâu mà không thể miễn dịch nỗi, đành buồn bã thở dài, miễn cưỡng đem trả cuốn sách, không cam lòng: “xem đi, xem đi, mắt cô hư rồi để coi Mộ Dung thiếu gia còn muốn cô không”
Tiểu thư nàng, không có sách trong tay thì giống như tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa có tri thức, có sách trong tay rồi thì mọi thứ bậc lễ nghĩa giáo lý đều vứt hết, hôn lễ đã gần tới, nàng cũng không có chút trông mong.
Cô gái quay đầu lại, đón lấy quyển sách không đáp, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bông hoa nhỏ trên nhánh cây đều cười đến vui vẻ, gió nhẹ thổi qua, con diều không biết do ai thả cũng theo gió chập chờn, giữa không trung xanh ngắt tùy ý tung bay, nàng nhìn con diều đến ngơ ngẩn.
Mấy ngày qua, nàng thỉnh thoảng lại suy nghĩ lung tung, Lâu gia cùng nhà Mộ Dung có giao tình, nàng cùng tam công tử của Mộ Dung là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên hai bên lập gia đình xem như chuyện tự nhiên, nhưng nàng vẫn cảm giác thiếu đi thứ gì đó, giống như nước vô vị, giống như trà ngon bị lấy đi vị.
Ba ngày sau, nàng sẽ trở thành thê tử của người khác, gả làm vợ người ta, nàng luôn cảm khái tất cả, nhớ đến dáng vẻ mừng rỡ của vị hôn phu, không kiềm được bật cười.
Đưa tay phất tà áo màu hoa vàng, ánh nến tắt đi trả lại bóng tối, đây cũng là tên của nàng, Lâu Phất Ảnh.
Sách cũng không thể xem tiếp, Lâu phu nhân sai người tới kêu nàng đi Tự Miếu cần phúc, hôn lễ tới gần, trong phủ náo nhiệt, người làm mẫu thân so với nàng còn khẩn trương hơn, y phục tốt nhất được thêu đem tới khuê phòng, thậm chí còn không an tâm tự mình đi xem, bây giờ lại muốn nàng đi Tự Miếu cầu phúc.
Phất Ảnh cười một tiếng, coi như đáp trả, đứng dậy mặc quần áo, ngồi kiệu mà đi, khi đi đến trước cửa chùa nàng cũng chỉ kêu nha hoàn thân cận đi theo, chiếc quạt phiến che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt như nước hồ thu, ánh mắt chuyển động, chỉ với đôi mắt này cũng khiến nam tử mất hồn,
Đa phần các cô gái chưa chồng đều ăn mặt như vậy, lấy quạt che mặt, không để cho những nam tử khác thấy được nửa phần dung nhan, nhưng gương mặt chỉ là phụ, sau này những tập tục đều bị bỏ quên, phần lớn đều tận tình làm chủ gia đình, thậm chí có thể chấp nhận cho chồng mình lấy thiếp, họ giống như con chim nhỏ dựa vào người khác, phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc trượng phu, cứ như vậy đi qua nửa đời người, nàng đột nhiên có chút do dự.
Lấy sâm, rồi được sư phụ đoán sâm ở hậu viện giải đáp, nàng để nha hoàn cầm quạt, tay còn lại cầm thẻ sâm, dạo bước bên bờ Liễu Hà, suy nghĩ lung tung.
Lúc này lại nghe tiếng kêu rên cách đó không xa, tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang lên trong khung cảnh yên tĩnh của chùa thật kì lạ, lá sâm rơi xuống “ba” một tiếng, nàng giật mình, liếc mắt nhìn thẻ sâm, không nhặt lên chân chạy về nơi phát ra tiếng.
Càng chạy càng thấp tim đập nhanh, tiếng động đó từ trong viện truyền tới, đẩy cửa, đang muốn hỏi thăm, thì luồng sóng nóng rực thổi qua mặt, sau đó có cả người nóng lên, cả người như có lửa, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn, trên váy trắng đều dính máu, màu đỏ thẫm rơi trên tuyết tạo thành một mảng hồng tươi đến chói mắt, đập thẳng vào mắt.
Trong không khí một mùi máu tươi nồng nặc, tanh hôi mà nồng đậm mũi không ngừng khó chịu, muốn nôn ra. Nàng nhìn quang cảnh trước mắt, nàng là khuê nữ, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm cười không lộ răng, ngồi có tướng, đứng có thể, ra khỏi cửa không đi quá xa, trừ phụ thân và vị hôn phu tương lai nàng rất ít nhìn thấy nam tử khác, ngay cả đám gia nhân trong nhà cũng rất ít thấy, huống chi cảnh máu tanh này, không ngất xỉu đã là may.
Lâu Phủ là một gia tộc lớn, lễ nghi quy củ đều được dạy từ nhỏ, đối mặt với tình huống không được luống cuống, bàn tay nắm khung cửa đã run lên, cố gắng bình tĩnh, trong sân thi thể ở khắp nơi, máu đỏ chảy đầy đất, thấm vào lớp gạch đá, tựa như chu sa, người bị giết phần lớn đều là hòa thượng của chùa, trên lớp áo màu vàng đều đầy máu, chuỗi phật châu rơi đầy đất, màu đỏ trên đất vô cùng quỷ dị.
Bên trong lại truyền đến tiếng gào thê lương, một sư phụ mặt hoàng bào hoang mang sợ hãi chạy ra, nhìn thấy Phất Ảnh hai mắt hoảng sợ trợn to, sau lưng liền bị chém một đao, máu tươi văng khắp nơi, cơ thể hắn ngã xuống, nằm trong vũng máu không một tiếng động.
Phất Ảnh không kiềm được lấy tay che miệng, mười ngón tay nhỏ che đậy đôi môi đỏ hồng, hai mắt trợn tròn, nhìn vị hòa thượng từ từ ngã xuống để lộ ra bóng nam tử cao to lãnh khốc.
Người đàn ông như La sát giết người không chớp mắt, trong tay cầm trường kiếm lỗi lạc đứng đó, trên mặt mang chiếc mạt nạ màu bạc che kín, chỉ để lộ đôi mắt sâu cùng sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, mái tóc rũ xuống, trên chiếc mặt nạ có phản chiếu màu xanh càng làm tăng sự ưu mỹ lạnh lùng, dáng vẻ lãnh khốc hờ hững, dáng người như du long, vận cẩm bào màu đen, thắt lưng đeo vòng cẩm, hai chân thon dài, lớp kim tuyến thêu trên áo không hề nhuốm chút máu, giống như mọi người ở đây không phải do hắn giết, hắn chẳng qua là vị khách đẹp trai ghé xem. Chỉ có chuôi kiếm trong tay vẫn dính đầy máu tươi, thanh kiếm phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ bên trong viện như đóng băng.
Nam tử nhìn thẳng nàng, đôi mắt thâm thúy sắc bén khiến nàng không thể bình tĩnh, mồ hôi trên người rỉ ra, nàng phải tự trấn tĩnh, ngẩng đầu nghênh đón.
Nàng mặc áo trắng đứng bên cửa theo làn gió tung bay, đôi mắt như nước hồ thu dịu dàng nhìn hắn, giống như một hồ nước an tĩnh, không dậy chút sóng, bên trong đôi mắt đen, nàng lại như đóa hoa sen trắng trong sáng thanh khiết, xóa tan mùi máu tanh.
Quả thật áo trắng hơn cả tuyết, tóc đen như mực.
“Là ai?” – Người đàn ông không hề luống cuống, môi mỏng hé mở, lạnh lùng hỏi, giọng nói trầm thấp thu hút lại như tên quan ác độc nơi địa ngục, không mang theo hơi ấm.
Phất Ảnh chỉ cảm thấy cơ thể đã đến cực hạn nhưng vẫn tự cường, giọng nói cố gắng bình tĩnh hết mức, nhìn vào đôi mắt lạnh băng đá kia, cố thả lỏng trả lời: “Là khách hành hương”
Ánh mắt của người đàn ông này… rất đáng sợ.
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, trong lúc lơ đãng có chút thần sắc khác thường, đôi mắt thâm thúy đầy sát ý, Phất Ảnh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ đã bị siết trong lòng bàn tay người đó, ngón tay thon dài ấn vào chiếc cổ trắng nõn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng siết lại, thì tính mạng xinh đẹp sẽ không kiềm được mà ngừng lại.
Chiếc quạt trong tay đã theo gió bay mất rơi vào trong vũng máu, nhuốm đầy máu tươi, cổ bị giữ, gương mặt nàng đỏ lên, hơi thở khó khăn, không chịu nổi dùng đôi tay cố gắng mở đôi bàn tay kia ra, nhưng lực quá yếu, bàn tay kia vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt của người đàn ông híp lại quan sát nàng, giống như con báo săn tàn nhẫn nhìn kẻ địch từ từ chết đi.
Dùng hết sức, trên môi nàng phát ra âm thanh yếu ớt, từng chữ một truyền vào tai người đàn ông: “Ta sẽ không nói ra ngoài”
Đôi mắt trong suốt của nàng chiếu vào gương mặt lạnh của hắn, ánh mắt quật cường nhìn soi mói, khóe môi hắn giãn ra. Ít nhất, đây là một cô gái thông minh hơn nữa biết tự cứu mình, có thể đoán được đối phương nghĩ gì, xem ra nàng cũng thông minh, không hề sợ hãi, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn thuốc, lần này hắn cảm thấy bản thân tin nàng. Nhưng mà, hắn đã trúng độc, mị dược đang tăng cao, khảo nghiệm tự chủ của hắn.
Môi của nàng rất gần, sắc đỏ hồng khiến người ta không nhịn được muốn nếm thử, mùi hương đặc trưng của nữ nhi vây lấy chóp mũi, hạ thân của hắn liền căng thẳng, trong mắt hắn lóe lên tia dục vọng, liền xoay người, nhấc nàng đi vào trong nhà.
Mị dược này nếu không cùng nữ nhi giao hợp sẽ chết, hắn hiểu quy tắc của trò chơi, nên hắn sẽ không chết.
Ngã sấp thật mạnh trên giường trong căn nhà, phần lưng cấn đau khiến nàng đau đến cuộn người, thân hình cao lớn bị bóng ma che kín, người đàn ông từ trên cao ngạo nghễ nhìn nàng, hai mắt nhuốm màu dục vọng, lúc này nàng mới phát hiện hắn muốn làm gì.
Nàng vội vàng lui ra sau, trong đầu hiện lên một loạt cách lý giải, lúc này mới nhận ra thì ra những gì ghi trong sách được sử dụng rất ít, lúc khẩn cấp thế này ba cái đạo lý gì đó, đối với người đàn ông này cũng vô nghĩa, giết người không chớp mắt, còn có thể nhân nghĩa quan tâm đến trinh tiết của một nữ nhân sao?
Sự nhẫn tâm khiến nàng cắn răng chật vật lui về sau vách tường nguội lạnh, cái trán lại chạm vào bàn tay nóng rực, vách đá nhẵn nhụi chạm vào da thịt trần, bàn tay như lửa đốt khiến nàng lui về sau, cơ thể liền bị ngăn lại, mái tóc búi rối bù, rớt xuống, giống như một bông hoa nở bung, rơi xuống trên lớp áo trắng như tuyết, tóc đen lượn lờ.
Nàng khẽ thở gấp, như con thú non lại lui về sau, lại bị bàn tay hắn giữ lại, mắc cá chân mảnh khảnh bị kéo lại, cơ thể không kiềm được ngã chúi về trước. Nàng cảm thấy nhục nhã, đôi tay chạm vào lồng ngực tráng kiện của hắn, trên người hắn mang theo mùi hương đàn ông, hơi thở như có như không, không hề nghĩ ngợi liền rút trâm cài tóc, tay nâng lên giữa không trung bị hắn đè lại, kẹp chặt hai tay nàng trên giường, người đàn ông không nói câu nào, thân thể cường tráng chậm rãi hạ xuống.
“Ngươi không thể làm vậy với ta, ta là……… a…”
Nàng cố sức giãy dụa, nhưng không cách nào nói ra thân phận của bản thân, người đàn ông kia nghe không được nửa câu, gương mặt tuấn tú tà nịnh thoáng hiện lên vẻ không kiềm chế, hơi thở gấp gáp rớt xuống bên tai, nụ hôn của hắn lạnh như băng đem lời của nó chặn lại nơi cổ họng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ cùng đần ông gần gũi như vậy, cho dù là tướng công tương lai ngay cả nắm tay cũng chưa từng, hai người cũng chỉ tặng nhau khăn gấm, cùng đi du lịch, thỉnh thoảng dạo chơi, sự gần gũi này chưa bao giờ có.
Sự va chạm xác thịt đầy xa lạ này khiến nàng run rẩy, bàn tay hắn không chút thương tiếc vuốt ve cơ thể mảnh mai của nàng, nàng khuất nhục tính cắn lưỡi hắn, nhưng hắn lại biết trước rút ra ngoài, tất cả chỉ có một tình huống, hắn theo bản năng phát tiết dục vọng, nữ nhân phía dưới có đau hay không cũng không liên quan hắn.
Trong đầu trống rỗng, ý thức bay xa, chỉ loáng thoáng nghe tiếng ve kêu tiếng côn trùng bên ngoài, trong đầu hiện lên màu đỏ của máu đang chảy ra, khiến nàng không thể thở.
Nhiệt độ trong nhà tăng cao, áo phía trước bị đẩy ra để lộ da thịt mang theo hơi lạnh, rất nhanh, lồng ngực nam tử áp sát, da thịt kề nhau, rỉ ra vài giọt mồ hôi, thân thể lúc lạnh lúc nóng, sương mù xung quanh dày đặc, chung quanh tỏa ra mùi vị hoan ái, nàng máy móc phản kháng, cơ thể giãy giụa không có sức, hắn đã xông vào phòng tuyến cuối cùng, chất lỏng cố nén nhưng không được theo khéo mắt chảy xuống, tóc đen tán loạn, rơi xuống nước tạo thành bọt nước.
Cảm giác xé rách đau đớn, nàng chỉ biết cơ thể bị phân năm xẻ bảy mà vẫn chưa đủ, cuối cùng người đàn ông lại một lần phát tiết thì bất tỉnh, ý thức mơ màng, nàng cố hết sức nhìn gương mặt hắn nhưng chỉ nhớ đôi mắt vô tình lạnh lùng, liếc nhìn thiên hạ trời đất đầy kiêu ngạo.
Đợi mị dược trên người tan hết, nam tử mới đứng dậy mặt quần áo, ánh mắt quét đến bên giường cô gái đang nằm ngang, tay hơi khựng lại, dù đang bất tỉnh lại ngủ mê man nhưng nàng vẫn không cảm thấy an toàn. Gương mặt nàng chôn trên giường, lông mi đóng lại run lên như cánh bướm, thủy châu run rẩy rớt xuống, nhưng từng hạt trân châu rớt xuống, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ thể ưu mỹ thon thả, hai vai gầy gò mượt mà, vùng trước ngực căng đầy đứng thẳng, eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay, hai chân thon dài như ngọc, phía dưới lưu lại lac hồng, giống như trên cánh đồng tuyết hiện ra một hoa tuyết liên không độc.
Ánh mắt lạnh lùng kéo cuối cùng cũng mang theo hơi ấm, hắn lấy từ trong ngực ra một con dấu tinh xảo… nhắm ngay mắt cá chân trắng noãn của cô gái, từ từ nhấn xuống…
Tháng ba ở Giang Nam là mùa hoa nở. Trong sân muôn hồng ngàn sắc, trăm hoa đua nở, cố gắng tỏa hương thơm, mềm mại uốn lượn, nhụy hoa dịu dàng vào thời khắc này phơi bày đầy đủ vẻ diễm lệ của mình.
Dưới tàng cây tỏa ra tàn ảnh nhàn nhạt, tựa như những gò má của cô gái nhuốm chút phấn hồng, cây này cùng ngàn cây Hồng Vạn Tử xen kẽ hô ứng nhau, xuân ý dào dạt, một trận gió thổi qua, mưa hoa tung bay, rơi rụng rực rỡ.
Cửa sổ khuê phòng cũng bật mở, hương thơm xông vào hòa với mùi thơm đặc biệt trên người cô gái, hẳn là một hương thơm mê người khó có thể quên được.
Bên cửa sổ một người con gái dáng vẻ yểu điệu, tay cầm cuốn sách, nhàn nhã thanh tao, áo trắng tựa tuyết, tóc đen như mực, mưa hoa như cố ý rơi xuống trên mái tóc như tơ lụa, đầu ngón tay nhỏ nhắn khẽ nâng lên để lộ ra gương mặt Phù Dung, hẳn là đại như Viễn Sơn, làn da trắng nõn nà, đôi môi anh đào, cổ cao ngó sen, răng như hật bầu, sa y trắng tựa tuyết bao lấy thân người lung linh, những đường cong tuyệt mỹ đều hiện ra, mỹ nhân đang đọc sách khiến cho ngàn Hồng Vạn Tử cũng phải ngoái nhìn.
Ánh nắng mặt trời ấm không qua nóng chiếu vào rơi trên trang sách tạo thành những vệt loang lổ, hơi có chút chói mắt khiến nàng không kiềm được híp mắt lại, lông mi khẽ run giống như cánh bướm.
Sách trên tay bự cướp đi, quay đầu lại trông thấy một gương mặt nhỏ nhắn đôi mắt to nhìn nàng, gương mặt thanh tú nói ra những lời hung hăng.
“Tiểu thư, cô không cần mắt của mình nữa phải không!”
Nàng lẳng lặng cười, đôi môi mềm như cánh hia, giọng nói như ngọc châu va vào nhau: “Xú nha đầu, mau trả đây!”
“Không được, phu nhân đã bảo nô tì đi chăm sóc cô”- Nói xong, cầm quyển sách dấu vội ra sau.
Tiểu thư đúng là người mê truyện, 3000 cuốn sách trong phủ đều bị nàng xem sạch, sau đó do không còn sách lại chạy sang Mộ Dung phủ tìm, kết quả bị lão gia giáo huấn một trận, bị cấm túc, gần đây mới cho phép đi ra ngoài. Không biết lại tìm ở đâu ra quyển sách này, đọc đến mất ăn mất ngủ, bất chấp tất cả, phu nhân sợ tiểu thư thành con mọt sách, tẩu hỏa nhập ma, dặn đi dặn lại bảo nàng lấy cuốn sách nhưng nàng chưa bao giờ thành công.
Cô gái nhìn tiểu gia đầu, không nói gì cả, gương mặt kín bưng, trong đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt không dễ dàng phát hiện, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc đen như nước thả xuống, giọng nói của nàng như có như không, thở dài: “Không trả thì coi như chấm hết”
Tay tiểu nha đầu cũng run lên, tiểu thư nổi danh mỹ nhân, chỉ cần mỉm cười có thể câu hồn người khác, nàng phục vụ đã lâu mà không thể miễn dịch nỗi, đành buồn bã thở dài, miễn cưỡng đem trả cuốn sách, không cam lòng: “xem đi, xem đi, mắt cô hư rồi để coi Mộ Dung thiếu gia còn muốn cô không”
Tiểu thư nàng, không có sách trong tay thì giống như tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa có tri thức, có sách trong tay rồi thì mọi thứ bậc lễ nghĩa giáo lý đều vứt hết, hôn lễ đã gần tới, nàng cũng không có chút trông mong.
Cô gái quay đầu lại, đón lấy quyển sách không đáp, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bông hoa nhỏ trên nhánh cây đều cười đến vui vẻ, gió nhẹ thổi qua, con diều không biết do ai thả cũng theo gió chập chờn, giữa không trung xanh ngắt tùy ý tung bay, nàng nhìn con diều đến ngơ ngẩn.
Mấy ngày qua, nàng thỉnh thoảng lại suy nghĩ lung tung, Lâu gia cùng nhà Mộ Dung có giao tình, nàng cùng tam công tử của Mộ Dung là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên hai bên lập gia đình xem như chuyện tự nhiên, nhưng nàng vẫn cảm giác thiếu đi thứ gì đó, giống như nước vô vị, giống như trà ngon bị lấy đi vị.
Ba ngày sau, nàng sẽ trở thành thê tử của người khác, gả làm vợ người ta, nàng luôn cảm khái tất cả, nhớ đến dáng vẻ mừng rỡ của vị hôn phu, không kiềm được bật cười.
Đưa tay phất tà áo màu hoa vàng, ánh nến tắt đi trả lại bóng tối, đây cũng là tên của nàng, Lâu Phất Ảnh.
Sách cũng không thể xem tiếp, Lâu phu nhân sai người tới kêu nàng đi Tự Miếu cần phúc, hôn lễ tới gần, trong phủ náo nhiệt, người làm mẫu thân so với nàng còn khẩn trương hơn, y phục tốt nhất được thêu đem tới khuê phòng, thậm chí còn không an tâm tự mình đi xem, bây giờ lại muốn nàng đi Tự Miếu cầu phúc.
Phất Ảnh cười một tiếng, coi như đáp trả, đứng dậy mặc quần áo, ngồi kiệu mà đi, khi đi đến trước cửa chùa nàng cũng chỉ kêu nha hoàn thân cận đi theo, chiếc quạt phiến che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt như nước hồ thu, ánh mắt chuyển động, chỉ với đôi mắt này cũng khiến nam tử mất hồn,
Đa phần các cô gái chưa chồng đều ăn mặt như vậy, lấy quạt che mặt, không để cho những nam tử khác thấy được nửa phần dung nhan, nhưng gương mặt chỉ là phụ, sau này những tập tục đều bị bỏ quên, phần lớn đều tận tình làm chủ gia đình, thậm chí có thể chấp nhận cho chồng mình lấy thiếp, họ giống như con chim nhỏ dựa vào người khác, phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc trượng phu, cứ như vậy đi qua nửa đời người, nàng đột nhiên có chút do dự.
Lấy sâm, rồi được sư phụ đoán sâm ở hậu viện giải đáp, nàng để nha hoàn cầm quạt, tay còn lại cầm thẻ sâm, dạo bước bên bờ Liễu Hà, suy nghĩ lung tung.
Lúc này lại nghe tiếng kêu rên cách đó không xa, tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang lên trong khung cảnh yên tĩnh của chùa thật kì lạ, lá sâm rơi xuống “ba” một tiếng, nàng giật mình, liếc mắt nhìn thẻ sâm, không nhặt lên chân chạy về nơi phát ra tiếng.
Càng chạy càng thấp tim đập nhanh, tiếng động đó từ trong viện truyền tới, đẩy cửa, đang muốn hỏi thăm, thì luồng sóng nóng rực thổi qua mặt, sau đó có cả người nóng lên, cả người như có lửa, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn, trên váy trắng đều dính máu, màu đỏ thẫm rơi trên tuyết tạo thành một mảng hồng tươi đến chói mắt, đập thẳng vào mắt.
Trong không khí một mùi máu tươi nồng nặc, tanh hôi mà nồng đậm mũi không ngừng khó chịu, muốn nôn ra. Nàng nhìn quang cảnh trước mắt, nàng là khuê nữ, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm cười không lộ răng, ngồi có tướng, đứng có thể, ra khỏi cửa không đi quá xa, trừ phụ thân và vị hôn phu tương lai nàng rất ít nhìn thấy nam tử khác, ngay cả đám gia nhân trong nhà cũng rất ít thấy, huống chi cảnh máu tanh này, không ngất xỉu đã là may.
Lâu Phủ là một gia tộc lớn, lễ nghi quy củ đều được dạy từ nhỏ, đối mặt với tình huống không được luống cuống, bàn tay nắm khung cửa đã run lên, cố gắng bình tĩnh, trong sân thi thể ở khắp nơi, máu đỏ chảy đầy đất, thấm vào lớp gạch đá, tựa như chu sa, người bị giết phần lớn đều là hòa thượng của chùa, trên lớp áo màu vàng đều đầy máu, chuỗi phật châu rơi đầy đất, màu đỏ trên đất vô cùng quỷ dị.
Bên trong lại truyền đến tiếng gào thê lương, một sư phụ mặt hoàng bào hoang mang sợ hãi chạy ra, nhìn thấy Phất Ảnh hai mắt hoảng sợ trợn to, sau lưng liền bị chém một đao, máu tươi văng khắp nơi, cơ thể hắn ngã xuống, nằm trong vũng máu không một tiếng động.
Phất Ảnh không kiềm được lấy tay che miệng, mười ngón tay nhỏ che đậy đôi môi đỏ hồng, hai mắt trợn tròn, nhìn vị hòa thượng từ từ ngã xuống để lộ ra bóng nam tử cao to lãnh khốc.
Người đàn ông như La sát giết người không chớp mắt, trong tay cầm trường kiếm lỗi lạc đứng đó, trên mặt mang chiếc mạt nạ màu bạc che kín, chỉ để lộ đôi mắt sâu cùng sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, mái tóc rũ xuống, trên chiếc mặt nạ có phản chiếu màu xanh càng làm tăng sự ưu mỹ lạnh lùng, dáng vẻ lãnh khốc hờ hững, dáng người như du long, vận cẩm bào màu đen, thắt lưng đeo vòng cẩm, hai chân thon dài, lớp kim tuyến thêu trên áo không hề nhuốm chút máu, giống như mọi người ở đây không phải do hắn giết, hắn chẳng qua là vị khách đẹp trai ghé xem. Chỉ có chuôi kiếm trong tay vẫn dính đầy máu tươi, thanh kiếm phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ bên trong viện như đóng băng.
Nam tử nhìn thẳng nàng, đôi mắt thâm thúy sắc bén khiến nàng không thể bình tĩnh, mồ hôi trên người rỉ ra, nàng phải tự trấn tĩnh, ngẩng đầu nghênh đón.
Nàng mặc áo trắng đứng bên cửa theo làn gió tung bay, đôi mắt như nước hồ thu dịu dàng nhìn hắn, giống như một hồ nước an tĩnh, không dậy chút sóng, bên trong đôi mắt đen, nàng lại như đóa hoa sen trắng trong sáng thanh khiết, xóa tan mùi máu tanh.
Quả thật áo trắng hơn cả tuyết, tóc đen như mực.
“Là ai?” – Người đàn ông không hề luống cuống, môi mỏng hé mở, lạnh lùng hỏi, giọng nói trầm thấp thu hút lại như tên quan ác độc nơi địa ngục, không mang theo hơi ấm.
Phất Ảnh chỉ cảm thấy cơ thể đã đến cực hạn nhưng vẫn tự cường, giọng nói cố gắng bình tĩnh hết mức, nhìn vào đôi mắt lạnh băng đá kia, cố thả lỏng trả lời: “Là khách hành hương”
Ánh mắt của người đàn ông này… rất đáng sợ.
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, trong lúc lơ đãng có chút thần sắc khác thường, đôi mắt thâm thúy đầy sát ý, Phất Ảnh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ đã bị siết trong lòng bàn tay người đó, ngón tay thon dài ấn vào chiếc cổ trắng nõn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng siết lại, thì tính mạng xinh đẹp sẽ không kiềm được mà ngừng lại.
Chiếc quạt trong tay đã theo gió bay mất rơi vào trong vũng máu, nhuốm đầy máu tươi, cổ bị giữ, gương mặt nàng đỏ lên, hơi thở khó khăn, không chịu nổi dùng đôi tay cố gắng mở đôi bàn tay kia ra, nhưng lực quá yếu, bàn tay kia vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt của người đàn ông híp lại quan sát nàng, giống như con báo săn tàn nhẫn nhìn kẻ địch từ từ chết đi.
Dùng hết sức, trên môi nàng phát ra âm thanh yếu ớt, từng chữ một truyền vào tai người đàn ông: “Ta sẽ không nói ra ngoài”
Đôi mắt trong suốt của nàng chiếu vào gương mặt lạnh của hắn, ánh mắt quật cường nhìn soi mói, khóe môi hắn giãn ra. Ít nhất, đây là một cô gái thông minh hơn nữa biết tự cứu mình, có thể đoán được đối phương nghĩ gì, xem ra nàng cũng thông minh, không hề sợ hãi, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn thuốc, lần này hắn cảm thấy bản thân tin nàng. Nhưng mà, hắn đã trúng độc, mị dược đang tăng cao, khảo nghiệm tự chủ của hắn.
Môi của nàng rất gần, sắc đỏ hồng khiến người ta không nhịn được muốn nếm thử, mùi hương đặc trưng của nữ nhi vây lấy chóp mũi, hạ thân của hắn liền căng thẳng, trong mắt hắn lóe lên tia dục vọng, liền xoay người, nhấc nàng đi vào trong nhà.
Mị dược này nếu không cùng nữ nhi giao hợp sẽ chết, hắn hiểu quy tắc của trò chơi, nên hắn sẽ không chết.
Ngã sấp thật mạnh trên giường trong căn nhà, phần lưng cấn đau khiến nàng đau đến cuộn người, thân hình cao lớn bị bóng ma che kín, người đàn ông từ trên cao ngạo nghễ nhìn nàng, hai mắt nhuốm màu dục vọng, lúc này nàng mới phát hiện hắn muốn làm gì.
Nàng vội vàng lui ra sau, trong đầu hiện lên một loạt cách lý giải, lúc này mới nhận ra thì ra những gì ghi trong sách được sử dụng rất ít, lúc khẩn cấp thế này ba cái đạo lý gì đó, đối với người đàn ông này cũng vô nghĩa, giết người không chớp mắt, còn có thể nhân nghĩa quan tâm đến trinh tiết của một nữ nhân sao?
Sự nhẫn tâm khiến nàng cắn răng chật vật lui về sau vách tường nguội lạnh, cái trán lại chạm vào bàn tay nóng rực, vách đá nhẵn nhụi chạm vào da thịt trần, bàn tay như lửa đốt khiến nàng lui về sau, cơ thể liền bị ngăn lại, mái tóc búi rối bù, rớt xuống, giống như một bông hoa nở bung, rơi xuống trên lớp áo trắng như tuyết, tóc đen lượn lờ.
Nàng khẽ thở gấp, như con thú non lại lui về sau, lại bị bàn tay hắn giữ lại, mắc cá chân mảnh khảnh bị kéo lại, cơ thể không kiềm được ngã chúi về trước. Nàng cảm thấy nhục nhã, đôi tay chạm vào lồng ngực tráng kiện của hắn, trên người hắn mang theo mùi hương đàn ông, hơi thở như có như không, không hề nghĩ ngợi liền rút trâm cài tóc, tay nâng lên giữa không trung bị hắn đè lại, kẹp chặt hai tay nàng trên giường, người đàn ông không nói câu nào, thân thể cường tráng chậm rãi hạ xuống.
“Ngươi không thể làm vậy với ta, ta là……… a…”
Nàng cố sức giãy dụa, nhưng không cách nào nói ra thân phận của bản thân, người đàn ông kia nghe không được nửa câu, gương mặt tuấn tú tà nịnh thoáng hiện lên vẻ không kiềm chế, hơi thở gấp gáp rớt xuống bên tai, nụ hôn của hắn lạnh như băng đem lời của nó chặn lại nơi cổ họng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ cùng đần ông gần gũi như vậy, cho dù là tướng công tương lai ngay cả nắm tay cũng chưa từng, hai người cũng chỉ tặng nhau khăn gấm, cùng đi du lịch, thỉnh thoảng dạo chơi, sự gần gũi này chưa bao giờ có.
Sự va chạm xác thịt đầy xa lạ này khiến nàng run rẩy, bàn tay hắn không chút thương tiếc vuốt ve cơ thể mảnh mai của nàng, nàng khuất nhục tính cắn lưỡi hắn, nhưng hắn lại biết trước rút ra ngoài, tất cả chỉ có một tình huống, hắn theo bản năng phát tiết dục vọng, nữ nhân phía dưới có đau hay không cũng không liên quan hắn.
Trong đầu trống rỗng, ý thức bay xa, chỉ loáng thoáng nghe tiếng ve kêu tiếng côn trùng bên ngoài, trong đầu hiện lên màu đỏ của máu đang chảy ra, khiến nàng không thể thở.
Nhiệt độ trong nhà tăng cao, áo phía trước bị đẩy ra để lộ da thịt mang theo hơi lạnh, rất nhanh, lồng ngực nam tử áp sát, da thịt kề nhau, rỉ ra vài giọt mồ hôi, thân thể lúc lạnh lúc nóng, sương mù xung quanh dày đặc, chung quanh tỏa ra mùi vị hoan ái, nàng máy móc phản kháng, cơ thể giãy giụa không có sức, hắn đã xông vào phòng tuyến cuối cùng, chất lỏng cố nén nhưng không được theo khéo mắt chảy xuống, tóc đen tán loạn, rơi xuống nước tạo thành bọt nước.
Cảm giác xé rách đau đớn, nàng chỉ biết cơ thể bị phân năm xẻ bảy mà vẫn chưa đủ, cuối cùng người đàn ông lại một lần phát tiết thì bất tỉnh, ý thức mơ màng, nàng cố hết sức nhìn gương mặt hắn nhưng chỉ nhớ đôi mắt vô tình lạnh lùng, liếc nhìn thiên hạ trời đất đầy kiêu ngạo.
Đợi mị dược trên người tan hết, nam tử mới đứng dậy mặt quần áo, ánh mắt quét đến bên giường cô gái đang nằm ngang, tay hơi khựng lại, dù đang bất tỉnh lại ngủ mê man nhưng nàng vẫn không cảm thấy an toàn. Gương mặt nàng chôn trên giường, lông mi đóng lại run lên như cánh bướm, thủy châu run rẩy rớt xuống, nhưng từng hạt trân châu rớt xuống, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ thể ưu mỹ thon thả, hai vai gầy gò mượt mà, vùng trước ngực căng đầy đứng thẳng, eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay, hai chân thon dài như ngọc, phía dưới lưu lại lac hồng, giống như trên cánh đồng tuyết hiện ra một hoa tuyết liên không độc.
Ánh mắt lạnh lùng kéo cuối cùng cũng mang theo hơi ấm, hắn lấy từ trong ngực ra một con dấu tinh xảo… nhắm ngay mắt cá chân trắng noãn của cô gái, từ từ nhấn xuống…
/30
|