Bất kì một người đàn ông nào có tôn nghiêm, có năng lực đều không thể bỏ qua một câu hỏi bất nhã như thế.
Huống chi đó lại là người đàn ông dày dạn phong trần, “chinh chiến nhiều năm nơi sa trường” như Cung Nhã Thương.
Cung Nhã Thương từng được tạp chí Times bầu chọn là “công tử phong lưu đào hoa nhất” và cũng là “người đàn ông máu lạnh nhất”, trong giờ phút này lại bị một cô gái bán hoa cho là bất lực. Chuyện này mà truyền ra ngoài không làm cho người ta cười lăn cười lộn mới lạ.
Loại vũ nhục tự ái đàn ông này, anh không thể nào tha thứ! Ánh mắt anh trở nên âm u lạnh lẽo.
Trước nay đối với anh phụ nữ chỉ là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý, cho dù cô gái này có đặc biệt đến đâu cũng chỉ là một cô gái phong trần, một món đồ chơi của đàn ông mà thôi. Anh tuyệt đối sẽ không đối xử với cô đặc biệt hơn người khác. Thêm vào đó, vừa rồi cô còn nghi ngờ anh bị bất lực, với anh đó là mối nhục lớn, một người đàn ông chân chính không ai có thể chịu đựng được sự vũ nhục đó.
Đào Chi Yêu không hề nhận thấy sự giận dữ của Cung Nhã Thương, cô không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Cô bước qua và ngước mắt nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, Cung Nhã Thương không nhìn rõ mặt cô, nhưng trong ánh sáng mờ nhạt anh có thể thấy đó là một cô gái tuyệt đẹp.
Trong những lĩnh vực khác, anh không tin tưởng lắm vào đám bạn bè phá phách của mình, nhưng riêng về cách chọn phụ nữ của họ hôm nay, anh rất hài lòng. Cũng tốt, phụ nữ xinh đẹp với anh mà nói là một loại thưởng thức và hưởng thụ.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trong phòng nhè nhẹ lay động, giống như ánh nến thời cổ xưa, như làm nhiệt độ trong gian phòng tăng lên một cách đáng ngờ.
Gương mặt Đào Chi Yêu vừa thanh nhã vừa lạnh nhạt, cô hơi lo lắng nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẻ tái nhợt đó lại làm lòng người cảm thấy yên tĩnh.
Cô chậm rãi bước đến gần, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng kéo dây buộc của áo ngủ, chiếc áo ngủ trượt từ làn da mềm mại trơn bóng trên người cô xuống đất, để lộ ra một thân thể trắng như sứ. Tuy nhiên không ai biết sau lưng cô, có một hình xăm Sư Tử luôn hành hạ cô ngày đêm. Đào Chi Yêu đứng ở đó, tuy trong phòng không mở máy điều hoà, nhưng cô vẫn cảm thấy khá mát mẻ.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng và tiếng thở dồn dập của người đàn ông kia.
Đào Chi Yêu cũng không biết người đàn ông đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, hai tay anh ta ôm lấy cô, ép cô vào cánh cửa. Đào Chi Yêu còn chưa bình tĩnh lại bàn tay gian ác của anh ta đã thuần thục vuốt ve thân thể cô, giống như một con rắn bò khắp thân thể cô, tấn công đến từng ngõ ngách nhỏ nhất.
Tiếp theo đó là một trận mưa hôn, nụ hôn này chưa hết nụ hôn kia đã đến, tuy anh ta hôn bừa bãi một cách điên cuồng tàn phá nhưng lại rất lạnh lẽo đáng sợ. dường như không có một chút cảm tình nào, anh ta đối với cô chỉ có dục vọng. Lúc này lưỡi của anh ta đang tấn công vào vùng ẩm ướt của cô, không ngừng hút lấy mật ngọt nơi sâu thẳm nhất đó, những tiếng rên rỉ triền miên đôi lúc bị chặn lại. Hai tay anh bao phủ lấy bộ ngực no tròn, không ngừng vuốt ve nắn bóp như cuồng phong bão táp, Đào Chi Yêu muốn nói, nhưng thanh âm chưa kịp thốt ra đã bị những nụ hôn dường như bất tận của anh ngăn lại, cuối cùng chúng lại trở thành những tiếng rên rỉ mờ ám.
Đây là lần đầu tiên Đào Chi Yêu làm chuyện này, cô không có kinh nghiệm nên để mặc anh dẫn dắt, lúc giết người cô bình tĩnh lạnh lùng, trong khoảnh khắc sinh tử cô vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ cách thoát thân, nhưng khi ở dưới thân người đàn ông tà ác này, bỗng nhiên cô có cảm giác sợ hãi muốn đẩy anh ta ra, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng người đàn ông kia không cho cô có cơ hội làm vậy.
“Buông ra….Anh làm tôi đau…” Người đàn ông đang hôn khắp thân thể cô, từng chỗ từng nơi, không bỏ sót một centimet nào, từ đôi môi kéo dài xuống cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thon dài, trước ngực của cô… không ngừng chạy xuống… phía dưới.
Đào Chi Yêu cũng cảm thấy anh ta không phải đang hôn cô mà đang trừng phạt cô thì đúng hơn…lại còn cắn cô rất đau..
Đào Chi Yêu muốn đẩy anh ta ra, nhưng dường như anh phát hiện ra điều đó, càng ôm chặt cô hơn, không ngừng cắn mút.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên “Cô không phải vừa nghi ngờ tôi bị bất lực sao? Đúng không? Tôi đang ‘chứng minh’ cho cô thấy …”
Đào Chi Yêu cắn môi, ngăn không cho tiếng rên rĩ vừa “đau khổ vừa sung sướng” thoát ra từ miệng cô, cô nghiến răng nói. “Buông tôi ra, tôi sẽ khiếu nại với quản lí về cách anh đối xử với khách của mình…”
Cung Nhã Thương không thèm bận tâm cười cười. Cô gái này đúng là một diễn viên chuyên nghiệp, bây giờ còn muốn đi khiếu nại anh nữa chứ.
Cung Nhã Thương nhìn cô, bỗng nhiên cười tà ác, hai tay nâng chân cô lên, không thèm cảnh báo, tàn nhẫn thúc mạnh “cục nóng” của mình vào nơi mềm mại của cô.
Bỗng nhiên như có gì đó chặn lại, con đường phía trước giống như bị tắc nghẽn, Cung Nhã Thương hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại mấy cô gái bán hoa bây giờ thích đi làm phẫu thuật vá lại màng trinh để câu khách. Vừa rồi anh còn nhìn thấy vẻ phóng đãng chủ động mời chào của cô ta, một người đàn bà như thế làm sao có thể “còn” được, cho nên những nghi vấn kia rất nhanh đã bị Cung Nhã Thương tống ra khỏi đầu. Anh tận tình giải phóng chính mình, tận sức rong ruổi trên thân thể cô, không biết tại sao, anh cảm thấy cô gái này không giống những cô gái khác, cô ta khiến anh nảy sinh khát vọng muốn chiếm lấy làm của riêng, giống như anh đã bị thân thê cô mê hoặc.
Thân thể cô đau đớn như bị cắt lìa thành từng đoạn, trước mặt người đàn ông này, cô không có chút sức kháng cự nào, nếu không vì muốn mang thai, muốn có một đứa con, giờ phút này cô đã giết anh ta. Cô luôn tự tin khả năng ám sát của mình, trong lúc không ngờ tới nhất, lập tức đưa đối phương vào cõi chết.
Đào Chi Yêu cắn chặt môi dưới, ép buộc bản thân phải ráng chịu đựng cách đối xử thô bạo của anh ta, nhưng trong thời điểm nơi sâu thẳm của cô bị xé rách, lệ không nhịn được vẫn tràn ra khóe mi.
A …đau quá…
Anh ta không thèm để ý đến vẻ khác thường của cô, vẫn tận tình phát tiết dục vọng của mình trên thân thể cô.
Trong phòng tràn ngập mùi vi của hoan ái, còn có sự ẩn nhẫn, áp lực, và những tiếng rên rỉ như còn quanh quẩn…Sau khi sự đau đớn qua đi, cô cảm nhận được từng chút từng chút khoái cảm dâng lên, nhưng Đào Chi Yêu cố hết sức cắn chặt môi để ngăn những tiếng rên xấu hổ chực chờ thoát ra khỏi đôi môi của cô.
Người đàn ông giống như hiểu được cô đang nghĩ gì, không ngừng hôn môi một lần tiếp nối một lần đưa cô lên đỉnh của khoái lạc. Nhìn cô đang chìm sâu vào đam mê, ánh mắt mê ly, anh mỉm cười hài lòng về “năng lực” của mình, đẩy một phát cuối cùng, phun hạt giống nóng bỏng vào trong thân thể cô.
Sau đó một tiếng rên đầy thỏa mãn vang lên.
Huống chi đó lại là người đàn ông dày dạn phong trần, “chinh chiến nhiều năm nơi sa trường” như Cung Nhã Thương.
Cung Nhã Thương từng được tạp chí Times bầu chọn là “công tử phong lưu đào hoa nhất” và cũng là “người đàn ông máu lạnh nhất”, trong giờ phút này lại bị một cô gái bán hoa cho là bất lực. Chuyện này mà truyền ra ngoài không làm cho người ta cười lăn cười lộn mới lạ.
Loại vũ nhục tự ái đàn ông này, anh không thể nào tha thứ! Ánh mắt anh trở nên âm u lạnh lẽo.
Trước nay đối với anh phụ nữ chỉ là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý, cho dù cô gái này có đặc biệt đến đâu cũng chỉ là một cô gái phong trần, một món đồ chơi của đàn ông mà thôi. Anh tuyệt đối sẽ không đối xử với cô đặc biệt hơn người khác. Thêm vào đó, vừa rồi cô còn nghi ngờ anh bị bất lực, với anh đó là mối nhục lớn, một người đàn ông chân chính không ai có thể chịu đựng được sự vũ nhục đó.
Đào Chi Yêu không hề nhận thấy sự giận dữ của Cung Nhã Thương, cô không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Cô bước qua và ngước mắt nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, Cung Nhã Thương không nhìn rõ mặt cô, nhưng trong ánh sáng mờ nhạt anh có thể thấy đó là một cô gái tuyệt đẹp.
Trong những lĩnh vực khác, anh không tin tưởng lắm vào đám bạn bè phá phách của mình, nhưng riêng về cách chọn phụ nữ của họ hôm nay, anh rất hài lòng. Cũng tốt, phụ nữ xinh đẹp với anh mà nói là một loại thưởng thức và hưởng thụ.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trong phòng nhè nhẹ lay động, giống như ánh nến thời cổ xưa, như làm nhiệt độ trong gian phòng tăng lên một cách đáng ngờ.
Gương mặt Đào Chi Yêu vừa thanh nhã vừa lạnh nhạt, cô hơi lo lắng nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẻ tái nhợt đó lại làm lòng người cảm thấy yên tĩnh.
Cô chậm rãi bước đến gần, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng kéo dây buộc của áo ngủ, chiếc áo ngủ trượt từ làn da mềm mại trơn bóng trên người cô xuống đất, để lộ ra một thân thể trắng như sứ. Tuy nhiên không ai biết sau lưng cô, có một hình xăm Sư Tử luôn hành hạ cô ngày đêm. Đào Chi Yêu đứng ở đó, tuy trong phòng không mở máy điều hoà, nhưng cô vẫn cảm thấy khá mát mẻ.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng và tiếng thở dồn dập của người đàn ông kia.
Đào Chi Yêu cũng không biết người đàn ông đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, hai tay anh ta ôm lấy cô, ép cô vào cánh cửa. Đào Chi Yêu còn chưa bình tĩnh lại bàn tay gian ác của anh ta đã thuần thục vuốt ve thân thể cô, giống như một con rắn bò khắp thân thể cô, tấn công đến từng ngõ ngách nhỏ nhất.
Tiếp theo đó là một trận mưa hôn, nụ hôn này chưa hết nụ hôn kia đã đến, tuy anh ta hôn bừa bãi một cách điên cuồng tàn phá nhưng lại rất lạnh lẽo đáng sợ. dường như không có một chút cảm tình nào, anh ta đối với cô chỉ có dục vọng. Lúc này lưỡi của anh ta đang tấn công vào vùng ẩm ướt của cô, không ngừng hút lấy mật ngọt nơi sâu thẳm nhất đó, những tiếng rên rỉ triền miên đôi lúc bị chặn lại. Hai tay anh bao phủ lấy bộ ngực no tròn, không ngừng vuốt ve nắn bóp như cuồng phong bão táp, Đào Chi Yêu muốn nói, nhưng thanh âm chưa kịp thốt ra đã bị những nụ hôn dường như bất tận của anh ngăn lại, cuối cùng chúng lại trở thành những tiếng rên rỉ mờ ám.
Đây là lần đầu tiên Đào Chi Yêu làm chuyện này, cô không có kinh nghiệm nên để mặc anh dẫn dắt, lúc giết người cô bình tĩnh lạnh lùng, trong khoảnh khắc sinh tử cô vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ cách thoát thân, nhưng khi ở dưới thân người đàn ông tà ác này, bỗng nhiên cô có cảm giác sợ hãi muốn đẩy anh ta ra, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng người đàn ông kia không cho cô có cơ hội làm vậy.
“Buông ra….Anh làm tôi đau…” Người đàn ông đang hôn khắp thân thể cô, từng chỗ từng nơi, không bỏ sót một centimet nào, từ đôi môi kéo dài xuống cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thon dài, trước ngực của cô… không ngừng chạy xuống… phía dưới.
Đào Chi Yêu cũng cảm thấy anh ta không phải đang hôn cô mà đang trừng phạt cô thì đúng hơn…lại còn cắn cô rất đau..
Đào Chi Yêu muốn đẩy anh ta ra, nhưng dường như anh phát hiện ra điều đó, càng ôm chặt cô hơn, không ngừng cắn mút.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên “Cô không phải vừa nghi ngờ tôi bị bất lực sao? Đúng không? Tôi đang ‘chứng minh’ cho cô thấy …”
Đào Chi Yêu cắn môi, ngăn không cho tiếng rên rĩ vừa “đau khổ vừa sung sướng” thoát ra từ miệng cô, cô nghiến răng nói. “Buông tôi ra, tôi sẽ khiếu nại với quản lí về cách anh đối xử với khách của mình…”
Cung Nhã Thương không thèm bận tâm cười cười. Cô gái này đúng là một diễn viên chuyên nghiệp, bây giờ còn muốn đi khiếu nại anh nữa chứ.
Cung Nhã Thương nhìn cô, bỗng nhiên cười tà ác, hai tay nâng chân cô lên, không thèm cảnh báo, tàn nhẫn thúc mạnh “cục nóng” của mình vào nơi mềm mại của cô.
Bỗng nhiên như có gì đó chặn lại, con đường phía trước giống như bị tắc nghẽn, Cung Nhã Thương hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại mấy cô gái bán hoa bây giờ thích đi làm phẫu thuật vá lại màng trinh để câu khách. Vừa rồi anh còn nhìn thấy vẻ phóng đãng chủ động mời chào của cô ta, một người đàn bà như thế làm sao có thể “còn” được, cho nên những nghi vấn kia rất nhanh đã bị Cung Nhã Thương tống ra khỏi đầu. Anh tận tình giải phóng chính mình, tận sức rong ruổi trên thân thể cô, không biết tại sao, anh cảm thấy cô gái này không giống những cô gái khác, cô ta khiến anh nảy sinh khát vọng muốn chiếm lấy làm của riêng, giống như anh đã bị thân thê cô mê hoặc.
Thân thể cô đau đớn như bị cắt lìa thành từng đoạn, trước mặt người đàn ông này, cô không có chút sức kháng cự nào, nếu không vì muốn mang thai, muốn có một đứa con, giờ phút này cô đã giết anh ta. Cô luôn tự tin khả năng ám sát của mình, trong lúc không ngờ tới nhất, lập tức đưa đối phương vào cõi chết.
Đào Chi Yêu cắn chặt môi dưới, ép buộc bản thân phải ráng chịu đựng cách đối xử thô bạo của anh ta, nhưng trong thời điểm nơi sâu thẳm của cô bị xé rách, lệ không nhịn được vẫn tràn ra khóe mi.
A …đau quá…
Anh ta không thèm để ý đến vẻ khác thường của cô, vẫn tận tình phát tiết dục vọng của mình trên thân thể cô.
Trong phòng tràn ngập mùi vi của hoan ái, còn có sự ẩn nhẫn, áp lực, và những tiếng rên rỉ như còn quanh quẩn…Sau khi sự đau đớn qua đi, cô cảm nhận được từng chút từng chút khoái cảm dâng lên, nhưng Đào Chi Yêu cố hết sức cắn chặt môi để ngăn những tiếng rên xấu hổ chực chờ thoát ra khỏi đôi môi của cô.
Người đàn ông giống như hiểu được cô đang nghĩ gì, không ngừng hôn môi một lần tiếp nối một lần đưa cô lên đỉnh của khoái lạc. Nhìn cô đang chìm sâu vào đam mê, ánh mắt mê ly, anh mỉm cười hài lòng về “năng lực” của mình, đẩy một phát cuối cùng, phun hạt giống nóng bỏng vào trong thân thể cô.
Sau đó một tiếng rên đầy thỏa mãn vang lên.
/151
|