Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 130: Cuộc chiến vương giả khốc liệt nhất

/151




Trong phòng hội nghị im lặng không tiếng động, hơi thở của hai người tràn ngập không gian. Như hai con cự long giao chiến trên không trung, ánh mắt giằng co, tranh đấu một hồi. Bọn họ không lui nửa bước, thủ vững phòng tuyến của mình, cũng là để đánh tan đối phương.

Trong lẳng lặng, sắc mặt Đào Chi Yêu bình tĩnh, không gợn sóng sợ hãi.

“Tiểu sư tử, dù cô có phủ nhận thế nào, cô vẫn theo đến đây. Ta đã nói rồi, cả đời cô cũng không thể ra khỏi thế giới của tôi, bóng ma này sẽ khiến cô sống không bằng chết, sẽ làm cô suy yếu dần, không chịu nổi một kích.” Khải Tư thản nhiên nói.

Đào Chi Yêu không phản bác cũng không đồng ý, chỉ cười nhạt như gió xuân nghênh đón, “Khải Tư đại nhân, ông luôn ngạo nghễ tự tin như vậy. Mà lúc này, tôi chỉ cho ông một ân đức cuối cùng. Giờ tôi với ông, ngay cả nương tay cũng đừng hòng. Chúng ta đừng đi vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề đi. Tất cả mọi người đang chờ chúng ta trở về, đừng quên, trận này, có lẽ không thể thiếu nhân vật chính là tôi và ông.”

“Đáng tiếc, ta vĩnh viễn đều thắng cô. Bởi vì, nhược điểm của cô tôi rõ hơn ai hết, hơn nữa vẫn còn cầm ở đây.” Khải Tư nói xong, lấy một cái đĩa từ trong người ra, đi đến phòng họp cho vào đầu máy, nháy mắt, trong phòng xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, tiếng rên rỉ áp lực thống khổ, còn có roi da đánh tới, tiếng kêu tróc da tróc thịt.

Trời đất xoay chuyển, Đào Chi Yêu như rơi vào cơn ác mộng kia, roi da, thống khổ, tàn sát lòng cô, nhìn chính mình ở trên màn hình, trên mặt đất, bóng dáng hèn mọn mà u tối kia, còn có nụ cười vặn vẹo của Khải Tư, khoái cảm khi được ngược đãi cô, khiến lưng Đào Chi Yêu như bị lửa đốt, thậm chí dấu vết đáng sợ đó như bị ủi.

Đau quá đau quá đau quá…… Đào Chi Yêu lảo đảo không ngừng lui bước, thậm chí cả người ngã trên đất, biểu tình giật mình, ngơ ngác nhìn màn hình, hai mắt mở càng lớn, càng ngày càng mất đi điểm nhìn, trước mắt mơ hồ một mảnh. Giống như cả người bị cột vào chiếc giường lớn trong bóng đêm tùy ý bị quất vào hình xăm trên người, hai mắt từ từ nhắm lại chịu đựng đau đớn, người phụ nữ đáng thương quật cường kia không phải mình….

Thân thể trần truồng kia, từ lần đầu tiên bị đánh đã được ghi lại, những hình ảnh trên màn hình, như cơn bão ký ức làm loạn tâm trí cô.

“Ông thật tàn nhẫn.” Mắt Đào Chi Yêu bỗng trào nước mắt, hắn lại ghi thành từng đoạn ngắn, hắn lại âm thầm chuẩn bị trong căn phòng kia, gài máy ghi hình!

Chân thật như thế, chân thật như gần ngay trước mắt, Đào Chi Yêu ôm lấy thân thể lạnh run của mình, sợ hãi sợ hãi….

Trong phòng họp đóng kín lúc này, màn hình kia nháy mắt biến nơi đây thành một mảnh đen.

Khải Tư từ từ đi đến, giống như ma quỷ từ từ nói: “Nếu cô thu mua tập đoàn đế quốc. Vậy thì… hình ảnh này sẽ xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu sư tử, cho dù không được cầm lại thứ của ta, ta cũng sẽ tự tay hủy nó. Ta sẽ cho mọi người xem vết sẹo của cả đời cô, để tất cả mọi người nhìn thấy vết thương đó, để cô sống không bằng chết.”

Đào Chi Yêu như con rối gỗ lẳng lặng ngồi đó, như nghe được lời hắn nói, lại như không nghe được.

“Dùng thứ này, đổi lấy cổ phần tập đoàn đế quốc trong tay cô, không quá phận chứ?” Khải Tư nói xong bỗng nở nụ cười kiêu ngạo.

Nhìn vẻ mặt tan vỡ của cô, nhìn sự sợ hãi của cô, nhìn cô yếu ớt như một đứa trẻ, Khải Tư bỗng cảm thấy mình thật vui vẻ. Đúng vậy, một tên trộm thật biến thái.

“Đào Chi Yêu, đáp án cuối cùng là gì?” Khải Tư đứng ở kia, cao cao tại thượng, nhìn cô hèn mọn dưới đất, lạnh lùng nói.

Hắn biết hắn sẽ nghe được đáp án, hắn luôn chắc chắn như vậy, luôn hiểu cô như vậy.

Đào Chi Yêu ngồi bệt trên mặt đất, buông tay xuống, thật lâu sau, thật lâu sau, không mở miệng nói một câu.

Khi Khải Tư cảm thấy như một thế kỷ trôi qua, Đào Chi Yêu bỗng nở nụ cười, nụ cười như gần như xa xăm, khẽ ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch không máu, nhưng ánh mắt lại về binh thường, con ngươi ngày càng tối, ánh mắt cũng càng kiên định.

Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ như mây, nhạt như không có trên thế gian này, trong lòng trống rỗng.

Đào Chi Yêu nở nụ cười thật lâu, vẫn cười không ngừng.

Khải Tư nhìn cô cười điên cuồng, oán hận nói: “Cô đang cười gì? Cô đang cười gì?!” Trong tiếng cười là bình tĩnh, hắn cảm thấy mình có chút buồn cười, có chút hoảng hốt.

Tiếng cười của Đào Chi Yêu ngừng lại, mà cô, hai cánh tay chống lấy thân thể từ từ đứng lên, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt, vẫn nhìn hắn, nhìn hắn như thế.

Trên màn hình vẫn là các chuyển động cũ, nhưng ánh mắt Đào Chi Yêu không còn gì sợ hãi.

Khi cô đang nghĩ mình đã rơi xuống một địa ngục thật sâu, thật tối, thật lạnh, khi sắp chết, trong đầu lại hiện lên nụ cười của Tiểu Đào, còn có giọng nói non nớt của nó liên tục gọi mẹ mẹ….

Còn có bóng dáng của hồ ly, quạ đen, chồn tía, mèo đêm…… Nụ cười của họ, từng lời nói của họ bay đến, vây lấy thân hình lạnh băng của cô……

Mây đen trên bầu trời như biến mất…

Trên thế gian này không phải chỉ có một mình cô, còn có những người thân luôn ở cạnh bên cô.

Quan trọng hơn là, trong những người đó, còn có anh, nhớ anh……

Cô chưa bao giờ thừa nhận cô yêu anh, chưa bao giờ nói lời yêu trước mặt anh.

Nhưng cô cũng hiểu, tình yêu của con gái, không nói thành lời, nhưng sẽ đi đến suốt đời. Mà cô là một trong số đó.

Cô yêu anh, cô yêu anh! Một khắc kia, ý niệm này vẫn luẩn quẩn trong đầu không ngừng!

Anh cũng yêu cô như cô yêu anh…. Anh cho cô tình yêu, cho cô hi vọng, cho cô đứa con…

Cô yêu anh!

Ý niệm này làm cô có thể đứng lên, đứng lên từ cơn ác mộng đáng sợ.

Cô, là Đào Chi Yêu, không phải là con rối trong tay Khải Tư!

Lạnh lùng nhìn Khải Tư, Đào Chi Yêu khẽ cười nói: “Khải Tư, ông thua rồi. Ông đừng mơ như thế có thể uy hiếp tôi, ông thua vì ông tự cho mình là đúng, ông thua tất cả mọi người trong thiên hạ này, trong lòng chỉ có mình ông, mọi chuyện ông làm chỉ vì chính mình, vì thế những người bên cạnh ông dễ dàng phản bội ông, cũng vì thế mà ông không có một người bạn, một người thân cho dù ông có chiếm được cả thể giới, đáng tiếc thế giới này đã sớm từ bỏ ông! Khải Tư, để tôi nói cho ông một sự thật, thật ra ông chỉ có hai bàn tay trắng thôi!”

Đào Chi Yêu vừa nói xong, Khải Tư như một con thú bị thương ép Đào Chi Yêu lên vách tường đối diện, tay Khải Tư như cái kiềm sắt bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của Đào Chi Yêu.

“Tiểu sư tử, cô đừng ép tôi giết cô…… Không, để tôi giết cô……” Biểu tình Khải Tư càng ngày càng âm trầm sợ hãi, lực tay càng lúc càng lớn, càng ngày càng làm Đào Chi Yêu không thở nổi.

Không khí càng ngày càng ít, đầu óc càng ngày càng quay cuồng, nhưng Đào Chi Yêu lại vẫn cười vui vẻ như một đứa trẻ, cô chịu đựng cái cảm giác linh hồn sắp thoát khỏi thân thể này, vẫn cười trào phúng nhìn Khải Tư, giả tiếng nói trong trẻo của Anna nhưng lạnh lùng nói: “Cho dù ông giết tôi, cũng không thay đổi được gì, bạn tôi đều ở ngoài, Khải Tư, ông xong rồi, đế quốc của ông cũng xong rồi. Ông chẳng có gì cả!”

Khải Tư tới gần bên tai cô, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Cho dù chết, ta cũng lôi cô cùng xuống địa ngục.” Hai mắt Khải Tư đỏ đậm như máu, hiển nhiên muốn đẩy Đào Chi Yêu vào chỗ chết.

Đúng lúc này, cửa bị phá ra, người đi vào, là Stephen có chút chật vật, sau khi vọt vào, Stephen nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, rút súng ra, vội nói với Khải Tư: “Tiên sinh, tiên sinh. Buông tay ra nhanh lên, nếu không tôi sẽ nổ súng!”

Nhìn người vào ngoài ý muốn, hai mắt Khải Tư như chim ưng dữ tợn đảo qua lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lực tay càng lớn, hai chân Đào Chi Yêu từ từ cách mặt đất, nghĩ mình sắp chết, Khải Tư bỗng buông cô ra.

Sau khi được tự do, cả người Đào Chi Yêu ngã xuống, càng không ngừng hít thở không khí, càng ho khan không ngừng.

Hai má đỏ bừng, lại không hề sợ hãi, vẫn thấp giọng cười như cũ.

Stephen cẩn thận đến gần cô, Khải Tư rút tay khinh thường bước sang một bên, Stephen nâng Đào Chi Yêu dậy, lo lắng nói: “Đào tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”

Đào Chi Yêu vừa dựa vào hắn đứng lên, vừa ho khan xua tay, nói đứt quãng: “Không, không cần. Cám ơn anh.”

Sắc mặt Stephen hơi đỏ lên, vỗ nhẹ vai cô, nhẹ giọng nói: “Đừng khách khí, bảo vệ mỗi người nơi đây là trách nhiệm của tôi.”

Khi hai người lui đến cửa, Stephen nhìn người đàn ông bên trong vẫn đang nhìn chằm chằm Đào Chi Yêu với con mắt độc ác đầy thù hận, uy nghiêm nói: “Tiên sinh, xét hành vi vừa rồi của ông, tôi nghĩ, ông nên đến đồn cảnh sát cùng tôi một chuyến.”

Mặt Khải Tư không đổi, tựa hồ như thờ ơ.

Đào Chi Yêu lại ngăn cản nói: “Ngài cảnh sát, tôi không sao, đừng, tôi quen vị tiên sinh này, chúng tôi chỉ tranh chấp một chút thôi, không có chuyện gì.”

“Đào tiểu thư…… Nhưng ông ta……” Stephen không hiểu, nghi hoặc hỏi.

Đào Chi Yêu lại nhìn Khải Tư đầy ý vị, lạnh lùng nói: “Vì tôi muốn cho mọi người tận mắt nhìn thấy, tôi tự tay đoạt tất cả trong tay ông ta, mà ông ta sẽ mất đi tất cả.”

Khải Tư lạnh lùng nói: “Vậy để tôi được rửa mắt đi. Đào Chi Yêu, cô sẽ phải trả giá đắt.”

Lúc này Stephen mới phát hiện, giữa hai người có điểm quái dị, không khí thật nặng nề. Sau khi dẹp hết nguy hiểm, trong lúc vô ý Stephen mới đến phòng này, lại nhìn thấy hình ảnh quái dị trên màn hình, mà người phụ nữ bị thương trên đó, hình như giống cô gái ở bên cạnh hắn lúc này.

Stephen còn đang nghi hoặc, Đào Chi Yêu đã thản nhiên nói “Cảnh sát trưởng, chúng ta đi. Phiền anh đưa tôi đến vị trí ở phòng hội nghị.”

Stephen vội vàng gật đầu nói: “Đào tiểu thư, đây là vinh hạnh của tôi, coi như bù lại sự bất kính của tôi với mọi người ban nãy.”

Đào Chi Yêu đi được một đoạn, bỗng nghi hoặc nói: “Cảnh sát trường, sao anh biết tôi ở trong?” Vừa rồi cô không để ý, vì sao hắn lại xuất hiện đúng lúc như thế? Theo lý thuyết hắn không thể biết bọn họ đang ở trong!

Stephen sờ sờ cái mũi, nhẹ giọng nói: “À, cái đó à. Vừa nãy có một tiên sinh nói cho tôi biết bên trong xảy ra chuyện nghiêm trọng, bảo tôi đi cứu người. Không ngờ lại là Đào tiểu thư cô.”

“Một tiên sinh? Trông như thế nào?” Đào Chi Yêu cực kỳ nghi hoặc.

Stephen ừ một tiếng, nói tiếp: “Tôi cũng không rõ hình dáng anh ta thế nào nữa, anh ấy đội mũ, không nhìn rõ khuôn mặt.”

“Cám ơn anh.” Đào Chi Yêu nhìn hắn cười xinh đẹp. Sau đó buông tay ra, tự mình bước lên đài.

Đào Chi Yêu đi đến chính giữa, nhìn màn hình cực lớn trên đại sảnh, lại nhìn những người bạn và người thân ở phía sau vẫn đang cổ vũ cô.

Dưới ánh đèn sáng loáng, các phóng viên không ngừng bấm máy, mọi người đều đang chờ giờ khắc này, bao gồm cả các cô.

Đào Chi Yêu nhìn Khải Tư cách đó không xa cũng đã trở lại, cười kiên định, sau đó tỉnh táo lại, cầm mic trong tay, nói với mọi người từng chữ một: “Giờ tôi tuyên bố, tập đoàn Đào thị chính thức thu mua 50% cổ phần của tập đoàn đế quốc, mà tôi, Đào Chi Yêu chủ tịch tập đoàn Đào thị, từ bây giờ, sẽ chính thức nhậm chức chủ tịch tập đoàn đế quốc, Cảm ơn mọi người đã có mặt ở hội nghị hôm nay, sau đây sẽ có một bữa cơm trưa, hi vọng mọi người có thể ở lại cùng chia sẻ thời khắc này.”

Giọng nói Đào Chi Yêu rất nhẹ, lại thật kiên định, lúc này chỉ có tiếng đèn flash không ngừng vang lên.

Mà theo đó, Khải Tư bỗng cười âm trầm, trên màn hình lớn bỗng lóe lên hình ảnh, sắc mặt Đào Chi Yêu trắng bệch, nhắm hai mắt lại, cười khẽ chấp nhận số phận.

/151

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status