Trên điện gần trăm người, không biết là ai đột nhiên phù phù nở nụ cười, đại khái cũng khó có thể chịu được sự ngông cuồng của Lạc Khả Khả, nhìn y vừa muốn uống vừa muốn ăn, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ đến chỉ cần địch quân ra lệnh một tiếng y sẽ một mạng quy thiên.
Hơn nữa y một mặt trắng bạch non nớt, tựa như một tiểu đệ đệ không hiểu chuyện nhà, ai cũng không cách nào khởi dậy sát ý chân chính, hơn nữa y vừa mới thổ lộ lời kia cũng rõ ràng y bị bắt đến hoàng cung lại không đường lựa chọn.
Người nọ mới vừa cười ra tiếng, Tiệt Thiên Lưu lập tức nâng đôi mắt lãnh liệt đảo qua đại chúng, tất cả lập tức an tĩnh, có thể thấy uy nghiêm của Tiệt Thiên Lưu thật rất thấu tình đạt lý.
“Lạc quốc còn đại loạn, ta muốn tiếp chưởng Lạc quốc, ngươi có ý kiến không?”
Tiệt Thiên Lưu đã chiếm cứ hơn phân nửa Lạc quốc phú thứ (giàu có và đông đúc), còn lại chính là biên cảnh cùng hương tích nhưỡng Lạc quốc, những cùng hương tích nhưỡng này căn bản là không hề giá trị, hương dân càng sẽ không chống cự, tay không đến bắt cũng không phải vấn đề, sở dĩ hắn hỏi Lạc Khả Khả lời này, ý vị thị uy tương đối nồng nặc.
Lạc Khả Khả lại thế nào nói vẫn là quân vương chính thống Lạc quốc, cách giết y là tống lao vĩnh viễn, bởi trong ngữ khí của Tiệt Thiên Lưu mang sát ý nồng nặc.
Cho thấy người người câm như hàn thiền, mỗi người đều vì sát ý nồng liệt phát tán trên người Tiệt Thiên Lưu mà khiếp sợ, vừa gãi gãi đầu, một dáng không biết sống chết mà mở miệng bày tỏ.
“Đương nhiên không ý kiến, ngươi nói xong rồi chứ? Ta thật sự rất đói, rất khát, hơn nữa vài ngày nay ta còn chưa tắm, trên người ngứa chết được. Cũng không thể mang cho ta chén trà, rồi cho ta chén cơm, rồi mới chuẩn bị nước nóng, để cho ta tắm rửa dơ bẩn trên người sao?”
Tiệt Thiên Lưu hơi hơi thu liễm ánh mắt ngoan lệ, không phát ra một lời; nhưng Hầu Lực Võ dưới hắn thực khó mà nhịn được loại hèn nhát trước mắt, hắn nhịn không được từng bước tới trước, âm thanh nộ dương.
“Ngươi là vua một nước, hiện giờ binh lâm dưới thành, ngươi không suy nghĩ hối hận, còn ở đây đại phóng quyết từ, ngươi rốt cuộc có biết hai chữ vô sỉ viết thế nào không?”
“Không biết.” Lạc Khả Khả đáp đến rõ ràng.
“A?” Hầu Lực Võ lần thứ hai sửng sốt.
Lạc Khả Khả hai tay bày ra, một dáng xòe tay vẻ mặt “chữ biết ta, nhưng ta không biết nó”, dù sao này là sự thật, y vốn không biết chữ.
“Ta không biết chữ, không biết hai chữ “vô sỉ” viết thế nào, nếu ngươi biết viết, ngươi viết lại cho ta xem.”
Hầu Lực Võ tức xuýt nữa hộc máu, phong khí thượng võ phương bắc, hắn thân mình là dựa vào một thân man lực mời thành đại tướng đệ nhất trận tiền của Tiệt Thiên Lưu; bất quá Tiệt Thiên Lưu không chỉ cần có vũ lực, hơn nữa văn võ song toàn, sau khi lên ngôi vị, để Bắc quốc luôn bần cùng ngày càng cường thịnh.
Vài năm nay, hắn theo Tiệt Thiên Lưu chinh chiến bốn bề, cho tới bây giờ chưa gặp qua một kẻ điên vô lại nào khiến tức chết, hắn mỗi một câu, một chữ, đều làm cho sùng thượng võ dũng, võ đức, hắn nghe mà gần như muốn bóp chết.
Đúng là Lạc Khả Khả không phải thật sự chửi hắn vô sỉ, chiếm tiện nghi hắn, chính là chưa bày tỏ hết, nhưng tại hắn nghe được, tựa như châm vào hắn, khiến hắn lửa giận bừng bừng.
Hắn nhấc lên quyền đầu, đi về phía trước vài bước, muốn đem cái tên điên ngu ngốc chưa được giáo huấn, nhưng một đạo âm thanh trầm thấp từ đằng trước truyền đến.
“Dừng tay.”
Toàn thân Hầu Lực Võ cứng đờ, ánh mắt lãnh liệt của Tiệt Thiên Lưu khiến hắn toát mồ hôi lạnh, hắn tự biết thất thố, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
“Thuộc hạ đáng chết, nhưng thất thố như thế…” Đầu của Hầu Lực Võ gần như dập lên trên đất.
Lạc Khả Khả thật chịu không nổi đói bụng, y the thé kêu lên: “Rốt cuộc có cho trà, cơm, nước nóng cho ta hay không?”
Âm thanh sắc bén của y gần như xuyên thủng màng tai của mọi người, ngay cả Hầu Lực Võ cũng xuýt nữa phải bịt tai lại, hắn quay đầu, trợn mắt mà nhìn Lạc Khả Khả.
Lạc Khả Khả đã nhìn quen hoành mi thụ mục (mày dữ mắt dựng) của hắn, y không chút phản ứng, dù sao bụng thì đói, ai còn có sức mà quản người khác a?
“Đến một tòa cung điện sạch, cho y trà ngon, cơm ngon cùng nước nóng, lập tức kéo xuống, người khác báo cáo chiến huống.”
Không cần người khác kéo, vừa nghe có cơm ăn, Lạc Khả Khả lập tức hoa chân múa tay vui sướng theo sát binh lính rời khỏi.
~~o0o~~
Tiệt Thiên Lưu nghe xong chiến báo, đúng là Lạc quốc gần như không có chống cự, nhưng trên khuôn mặt hắn còn chưa lộ ánh mắt đắc ý, đến khi đuổi hết mọi người, còn độc nhất Hầu Lực Võ, hắn mới lộ ánh mắt u ám.
“Ngươi đối với Lạc Khả Khả có cái nhìn gì?”
Bởi vì vừa mới thất thố xấu xa khiến cho Hầu Lực Võ mang hận trong lòng, mới mở miệng liền chém tung tóe cách cách chửi một đống, chửi toàn là quỷ nhát gan, quả liêm tiên sĩ, sợ chết, là kẻ phế vật vô dụng nhất mà hắn từng thấy.
“Phế vật? Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?”
Hầu Lực Võ là tâm phúc của Tiệt Thiên Lưu, mà cá tính của hắn thẳng thắn cũng khiến cho Tiệt Thiên Lưu vô cùng hân thưởng, thế là hắn nói càng mạnh mẽ thêm.
“Vương thượng, ngươi nhìn dáng vẻ sợ chết của y, rõ ràng là vô dụng…”
Tiệt Thiên Lưu đột nhiên cắt ngang lời hắn, bày tỏ ý kiến của mình.
“Ngươi có biết vừa rồi y có bao nhiêu lần ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt toàn bộ thần sắc không sợ hãi? Có mấy người có thể lần đầu tiên nhìn thấy ta, còn có thể trấn tĩnh như thường vậy? Mà ta còn là kẻ diệt quốc của y, là một người có thể không hỏi xanh đỏ trắng đen liền làm thịt y.”
Hầu Lực Võ nghĩ đó là bởi Lạc Khả Khả là phế vật điên khùng, đầu nhỏ như quả nho vô pháp ý thức nguy cơ, nhưng hắn biết thú mà câm miệng.
Bên ngoài Tiệt Thiên Lưu mặc dù anh tuấn, nhưng là ánh mắt lãnh liệt lợi hại của hắn thường thường sẽ khiến người lần đâu nhìn hắn không ngẩng đầu nhìn thẳng, hơn nữa thân phận cùng bá khí của hắn, Hầu Lực Võ chưa từng thấy người nào dám nhìn thẳng Tiệt Thiên Lưu.
“Này… Này…” Lời Hầu Lực Võ muốn nói, nhất thời không nói được.
Người có cam đảm nhìn thẳng Tiệt Thiên Lưu ít lại càng ít, cho dù hắn lần đầu nhìn thấy Tiệt Thiên Lưu lúc còn niên thiếu, cũng bị khí thế của hắn làm cho cúi đầu.
Lạc Khả Khả rõ ràng là một phế vật, kẻ điên, theo lý, y đáng lẽ không có dũng khí nhìn thẳng quân vương Tiệt Thiên Lưu của mình mới đúng.
“Vương thượng có ý gì?”
Tiệt Thiên Lưu một hồi mới mở miệng nói: “Phái người giám thị y một thời gian, nhìn y là ngốc thật hay giả ngốc? Thuận tiện đem toàn bộ quá khứ của y đào lên hết, ta muốn biết sự thật có như lời y nói hay không —— y là bị bắt đến vương cung, thân bất do kỷ.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức phái người đi thăm dò.”
~~o0o~~
Bọn hắn tra ra như lời Lạc Khả Khả nói mà còn khoa trương hơn, từ nhỏ y tiếp nhận đế vương học, chỉ vì cha mẹ tin lời thuật sĩ nói như vậy, tin tưởng y là thanh long chuyển thế.
Không thể tưởng được y không chỉ đần độn, mà còn đối với hứng thứ đọc sách cũng không có, cả ngày chỉ thích chăn dê, đuổi trâu, hát sơn ca, khiến cho cha mẹ y suýt tức mà chết.
Năm mười sáu tuổi, cha mẹ qua đời, cuộc sống của y lâm vào khốn cảnh, mỗi ngày trôi qua là từng trận từng trận khốn khổ.
Gian thần Lạc quốc đều nói, triều cương đại loạn, dân chúng lầm than, đốt giết bắt bớ đều nghe thấy, y ở trong nơi long xà hỗn tạp, sáu năm bình yên vô sự, chưa từng bị uy hiếp chút nào.
Còn kể tất cả lưu manh du côn đều vì hắn nghèo đến mức ngay cả treo cổ cũng lấy không được một văn tiền, bởi vậy đành phải bỏ qua cho y, không để ý đến y. Lại nói y là kẻ điên trắng đầu, mọi người rõ như ban ngày, không biết nên khóc hay cười, đành phải để thí y, để y trở thành kẻ ngốc hết thuốc chữa.
Bởi vậy mỗi ngày Lạc Khả Khả tiêu diêu độ nhật (ung dung sống qua ngày), tất cả lưu manh du côn đều chừa y ra, đành phải mắt mở mắt nhắm để y vui vẻ tự tại ở địa bàn của mình.
Năm hai mươi tuổi, quốc quân Lạc quốc qua đời, hắn không có con cái, không người có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, Gian Tương vì muốn nắm quyền triều chính, tra khắp gia phả tổ tông quốc quân Lạc quốc, đem dân thường Lạc Khả Khả này tìm về hoàng cung, lập làm hoàng đế.
Bất quá tuy được làm hoàng đế, thực tế chưa từng được thượng qua lâm triều, quản việc quốc sự, đều là Gian Tương một mình làm quyết sách, còn y thì bị giam ở hậu cung, chịu sự giám sát của thị vệ.
Sự thật với lời của Lạc Khả Khả nói không sai một chữ, mà ngay cả Hầu Lực Võ nhìn cuộc đời hai mươi năm của Lạc Khả Khả cũng nhịn không được đồng tình với y.
“Xem ra y ngu si bẩm sinh.”
“Lạc Khả Khả không biết chữ, văn không được, vậy ngươi cảm thấy võ thì thế nào?”
Câu hỏi của Tiệt Thiên Lưu suýt khiến cho Hầu Lực Võ bật cười, chính là bởi vì đối phương là quốc quân, cho nên hắn mới nhịn cười, nhưng vấn đề của vương thượng thật còn khiến hắn nghẹn đến lạc giọng.
Với dáng vẻ thịt không ra thịt của Lạc Khả Khả, tùy tiện một người có thể đem y tóm lấy ném ba vòng ra ngoài, nhìn không ra y có võ công gì.
“Theo thuộc hạ thấy, Lạc Khả Khả cũng không có võ công.”
Nhìn miệng má của phế vật, hắn không tin y có võ công.
Tiệt Thiên Lưu cầm chặt chén trong tay.“Một kẻ bình thường không văn không võ, lại có sáu năm ở tại nơi loạn nhất của Lạc quốc, lại là nơi của lưu manh du côn, vậy mà không ai tìm y làm phiền? Vậy đạo lý ra sao?”
Hầu Lực Võ chỉ cảm thấy vương thượng lo nhiều, muốn hắn tin Lạc Khả Khả là người có tài năng, còn không bằng kêu hắn tin trời sụp xuống còn dễ tin hơn. Hắn đoán rằng lưu manh du côn này không mong tìm uế khí của Lạc Khả Khả, nhất định cũng nghĩ như mình.
“Vương thượng, ta nhìn y thật là uất ức quá, cho nên tìm y chỉ mang phiền phức mệt mỏi cho chính mình, bởi vậy mới không ai muốn tìm y gây phiền.”
Ly rượu trong tay của Tiệt Thiên Lưu đã hết, trong mắt tinh quang đại thịnh.
“Kẻ hiền năng, đại ẩn ẩn vu triêu, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu lâm: nếu triều chính hủ bại, kẻ hiền năng không mong tại triều làm quan, đương nhiên ẩn trong thị, có đúng không?”
“Ách?”
Hầu Lực Võ là kẻ võ tương, nghe không hiểu mấy câu tỉa tót của cổ ngữ, hắn nghe đến hồ trong hồ đồ, chính là từ ánh mắt của Tiệt Thiên Lưu hắn hiểu được Tiệt Thiên Lưu cũng không nhận Lạc Khả Khả là kẻ phế vật, hơn nữa còn có chút đề phòng với y.
“Ban mấy mỹ nữ cho y, ta muốn nhìn y có thật là phế vật? Hay là phế vật giả?”
Hầu Lực Võ kinh ngạc, có chút cà lăm, hắn càng lúc càng không hiểu vương thượng của mình suy nghĩ cái gì? Làm sao lại còn muốn ban mỹ nữ cho Lạc Khả Khả?
“Ban mỹ nữ cho y? Nhưng là y vô công vô lao.”
Tiệt Thiên Lưu rũ mí mắt xuống, khóe miệng kéo lên nụ cười không mang tiếu ý.
“Y nói làm hoàng đế, chuyện mê nhất chính là hưởng thụ rượu trì thịt lâm, ta liền cấp cho y rượu trì thịt lâm. Nếu y thật sự là phế vật, chỉ sợ cao hứng còn không kịp; nếu y giả vờ, ta liền nhìn bản tính tiềm ẩn của y như thế nào!”
~~o0o~~
Lạc Khả Khả cau mày ưu tư, mặc dù ăn no đến căng bụng, trà thượng hạng đến phun ra, tắm rửa thơm đến trăm dặm còn nghe mùi, rõ ràng Tiệt Thiên Lưu hết thảy đều đống ý đáp ứng yêu cầu của y, nhưng sắc mặt của y khổ giống như ăn mười cân hoàng liên, khổ đến muốn khóc…
Bởi vì y vừa tắm rửa xong, trên người còn trần như nhộng, đột nhiên cò vài mỹ nữ mở cửa cung xông vào, xúm lại, khiến y xuýt nữa lộ cái mông trăng trắng ra.
Y từ nhỏ đến lớn, ở đâu nhìn qua cái trận trượng này, sợ quá vội vàng lấy khăn bố che chính mình lại nhảy lên giường đắp chăn bông, nhưng những mỹ nữ này cũng nhảy lên giường, làm y sợ đến mức chạy loạn lên.
“Làm gì? Các cô nương, ta…ta còn trần truồng, như thời cổ, không biết thánh nhân nào từng nói, nam nữ thụ thụ bất thân, các ngươi nhất thiết không được tới gần.”
Y nói lời của tiên thánh tiên hiền, đến nỗi người nào nói, y nào biết a? Dù sao chỉ cần là cổ nhân, liền nói cổ thánh nhân liền đúng rồi.
Hầu Lực Võ phụng mệnh mang những mỹ nữ đứng đầu đến cung điện của Lạc Khả Khả.
Hắn tâm đầy ghen tị, tâm rất không tư vị, nghĩ hắn chiến công hiển hách, việc thượng cống mỹ nữ cực đỉnh, tay còn chưa được sờ qua, các nàng đều là hầu hạ vương thượng, chỉ có vương thượng mới có thể một tay ôm những mỹ nữ xinh đẹp này, không thể tưởng được hiện lại cho Lạc Khả Khả tiện nghi, thú thật khiến hắn ghen tị không thôi.
“Vương thượng có lệnh, hắn nói ngươi muốn tửu trì nhục lâm, bèn chuẩn bị mấy mỹ nữ đến hầu hạ ngươi, ngươi thích chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Lập tức một trong những mỹ nữ trong đó thơm lên má của Lạc Khả Khả, khiến Lạc Khả Khả sợ đến mặt trắng bệch.
Y vội vàng nhảy lên, cũng không màng khăn trong tay suýt không giữ được bộ vị trọng điểm, liền vọt lên trước mặt Hầu Lực Võ, kêu thảm thiết.
“Tướng quân, thỉnh ngươi đem những mỹ nữ này rút lui hết, ta vẫn là thất nam, chịu không nổi kích thích mãnh liệt như thế, ta rất sợ nữ nhân, thật sự rất sợ…”
Tiểu tử này được tiện nghi còn gàn dở, hắn muốn những mỹ nữ này bồi mình ở trên giường lăn một vòng, còn không được cái phúc này mà!
“Sợ cái gì? Tột cùng ngươi không phải nam nhân?”
Hầu Lực Võ nói đến khinh thường, chỉ là vạch áo cho người xem, ném cái nhìn khinh thường cho Lạc Khả Khả, không ngờ được Lạc Khả Khả cúi đầu rì rầm, âm thanh nhỏ như kiến càng nói chuyện.
“Ta đích xác là nam nhân, nhưng là ta có…có…”
“Có cái gì?”
Hầu Lực Võ đối với y vừa ghen tị vừa hâm mộ, khẩu khí rất không vui.
Ánh mắt của hắn đã ganh đến chịu không nổi, từ mấy mỹ nữ nằm trên giường dời đến, bởi vì các nàng đã nhẹ cởi la sam, chuẩn bị tốt muốn hầu hạ Lạc Khả Khả.
Chỉ cần là nam nhân, ai không muốn hưởng thụ diễm phúc của Lạc Khả Khả, không ngờ được y còn một đống vấn đề lớn, rốt cuộc y có mượn phúc hay không?
Đầu của Lạc Khả Khả chỉ tới miệng của Hầu Lực Võ, y dùng ngón tay nhẹ nhàng kề sát Hầu Lực Võ. “Tướng quân, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Chịu không nổi kẻ phế vật mụ nội này, Hầu Lực Võ rống to một tiếng: “Có nói cái gì thì nói ở đây được rồi, làm gì mà nói lén la lén lút? Là nam nhân phải rõ ràng.”
Lạc Khả Khả dưới tiếng rống khó chịu của Hầu Lực Võ thì vâng vâng dạ dạ, y không biết nói cái gì, khiến nói càng nhỏ hơn.
Lúc này những mỹ nữ kia toàn thân trần trụi nằm ở trên giường Lạc Khả Khả, ánh mắt của Hầu Lực Võ kể cả sắc đẹp trước mắt cũng nắm không xong, ở đâu lại chú ý đến cái tiếng nho nhỏ không nghe nổi của y.
“Ngươi nói cái gì? Nói lớn tiếng một chút…”
Một trong những mỹ nữ thuộc kiểu Hầu Lực Võ hân thưởng, cuối cùng nàng cởi bạc sa xuống, lộ ra vóc người xinh xắn, khiến bụng dưới Hầu Lực Võ một trận hỏa nhiệt.
“Ân, chính là cái…này, cho nên…”
Nhìn được mà ăn không được khiến cho Hầu Lực Võ huyết khí thượng dũng, hận không thể một chưởng đánh bay Lạc Khả Khả. “Ngươi nói lớn tiếng một chút, ta nghe không được lời phế của ngươi.”
Lần này Lạc Khả Khả nói phi thường lớn tiếng, tiếng lớn đến ngay cả thị vệ đứng canh ngoài điện cũng nghe được.
“Ta nói là ta có giấu bệnh, ta không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân cường tráng như tướng quân, nếu là tướng quân, ta nguyện ý đem lần đầu tiên cho ngươi; nếu vương thượng của ngươi muốn cho tửu trì nhục lâm, không bằng kêu hắn ban tướng quân cho ta, như vậy ta sẽ rất cao hứng.”
Sắc mặt Hầu Lực Võ từ đỏ biến thành tái nhợt như xác chết, rồi mới tái như đám cỏ, trong thời gian ngắn mà thay đổi ba sắc mặt, có thể nói sắc mặt cả đời hắn thay đổi nhanh nhất.
“Ngươi nói bậy cái gì? Ta đánh chết ngươi!”
Hầu Lực Võ tức đến gần như muốn xay xẩm.
Nhìn hắn xuất chưởng, Lạc Khả Khả vội vàng nói: “Ngươi không cần đánh ta, như vậy vương thượng của ngươi sẽ tức giận.”
Thủ chưởng mạnh mẽ của Hầu Lực Võ ngừng lại, Tiệt Thiên Lưu kỉ luật nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng, nếu hắn làm tổn thương Lạc Khả Khả, vương thượng có thể sẽ tức giận xử phạt hắn.
“Chính là như vậy, ta không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân; thỉnh ngươi đem những nữ nhân này đi, ta không thích để nữ nhân thấy ta trần truồng.”
Ánh mắt của y hướng Hầu Lực Võ đánh giá trên dưới, Hầu Lực Võ vừa nghĩ tới y thừa nhận thích nam nhân, mà lại thích kiểu như mình, tim của hắn liền dựng lông.
Mặc dù Tiệt Thiên Lưu không có khả năng đem mình thưởng cho Lạc Khả Khả, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt “Thưởng thức” của Lạc Khả Khả, khiến tay chân hắn phát run.
Cho tới bây giờ hắn mới phát giác phế Lạc Khả Khả này có ánh mắt “sắc” như thế.
“Tướng quân, cánh tay của ngươi rất thô, được ngươi ôm chặt cảm giác nhất định rất đã.”
Hai má Lạc Khả Khả phiếm hồng, hai mắt cũng hưng phấn, hơn nữa có dấu nước miếng, vẫn tiến tới tiếp cận hắn, như muốn đem cả thân áp vào ngực hắn.
“Mùi trên thân nam nhân thơm quá a, ta có chút nhịn không được…”
Mắt nhìn cả người Lạc Khả Khả ngã vào, hơn nữa như có vẻ mặt muốn dâng nụ hôn, Hầu Lực Võ một thân nổi da gà, hắn đối nam nhân không có chút hứng thú, nhất là phế vật này.
Không, cho dù là nam nhân khác, hắn cũng không có hứng thú, hắn chỉ thích nữ nhân mà thôi.
Hắn thối lui vài bước, liền chưa có cảm giác đụng vào cột nhà, mới xoay người chạy trối chết,tốc độ còn nhanh hơn phía sau có truy binh đuổi theo hắn.
Bởi chạy trốn quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp thấy vẻ mặt của Lạc Khả Khả phía sau, khóe miệng kéo lên một nụ cười gian kế.
Nụ cười gian hiểm kia thuần thực vô hà, dường như là tuyền thủy (nước suối) diễm dương, liếc một cái có thể thấy rõ vô cấu thuần tịnh trong đó, từ cái nụ cười thuần tịnh kia có thể hiểu biết, y vừa mới mở nụ cười đùa giỡn vô thương phong nhã.
Hơn nữa y một mặt trắng bạch non nớt, tựa như một tiểu đệ đệ không hiểu chuyện nhà, ai cũng không cách nào khởi dậy sát ý chân chính, hơn nữa y vừa mới thổ lộ lời kia cũng rõ ràng y bị bắt đến hoàng cung lại không đường lựa chọn.
Người nọ mới vừa cười ra tiếng, Tiệt Thiên Lưu lập tức nâng đôi mắt lãnh liệt đảo qua đại chúng, tất cả lập tức an tĩnh, có thể thấy uy nghiêm của Tiệt Thiên Lưu thật rất thấu tình đạt lý.
“Lạc quốc còn đại loạn, ta muốn tiếp chưởng Lạc quốc, ngươi có ý kiến không?”
Tiệt Thiên Lưu đã chiếm cứ hơn phân nửa Lạc quốc phú thứ (giàu có và đông đúc), còn lại chính là biên cảnh cùng hương tích nhưỡng Lạc quốc, những cùng hương tích nhưỡng này căn bản là không hề giá trị, hương dân càng sẽ không chống cự, tay không đến bắt cũng không phải vấn đề, sở dĩ hắn hỏi Lạc Khả Khả lời này, ý vị thị uy tương đối nồng nặc.
Lạc Khả Khả lại thế nào nói vẫn là quân vương chính thống Lạc quốc, cách giết y là tống lao vĩnh viễn, bởi trong ngữ khí của Tiệt Thiên Lưu mang sát ý nồng nặc.
Cho thấy người người câm như hàn thiền, mỗi người đều vì sát ý nồng liệt phát tán trên người Tiệt Thiên Lưu mà khiếp sợ, vừa gãi gãi đầu, một dáng không biết sống chết mà mở miệng bày tỏ.
“Đương nhiên không ý kiến, ngươi nói xong rồi chứ? Ta thật sự rất đói, rất khát, hơn nữa vài ngày nay ta còn chưa tắm, trên người ngứa chết được. Cũng không thể mang cho ta chén trà, rồi cho ta chén cơm, rồi mới chuẩn bị nước nóng, để cho ta tắm rửa dơ bẩn trên người sao?”
Tiệt Thiên Lưu hơi hơi thu liễm ánh mắt ngoan lệ, không phát ra một lời; nhưng Hầu Lực Võ dưới hắn thực khó mà nhịn được loại hèn nhát trước mắt, hắn nhịn không được từng bước tới trước, âm thanh nộ dương.
“Ngươi là vua một nước, hiện giờ binh lâm dưới thành, ngươi không suy nghĩ hối hận, còn ở đây đại phóng quyết từ, ngươi rốt cuộc có biết hai chữ vô sỉ viết thế nào không?”
“Không biết.” Lạc Khả Khả đáp đến rõ ràng.
“A?” Hầu Lực Võ lần thứ hai sửng sốt.
Lạc Khả Khả hai tay bày ra, một dáng xòe tay vẻ mặt “chữ biết ta, nhưng ta không biết nó”, dù sao này là sự thật, y vốn không biết chữ.
“Ta không biết chữ, không biết hai chữ “vô sỉ” viết thế nào, nếu ngươi biết viết, ngươi viết lại cho ta xem.”
Hầu Lực Võ tức xuýt nữa hộc máu, phong khí thượng võ phương bắc, hắn thân mình là dựa vào một thân man lực mời thành đại tướng đệ nhất trận tiền của Tiệt Thiên Lưu; bất quá Tiệt Thiên Lưu không chỉ cần có vũ lực, hơn nữa văn võ song toàn, sau khi lên ngôi vị, để Bắc quốc luôn bần cùng ngày càng cường thịnh.
Vài năm nay, hắn theo Tiệt Thiên Lưu chinh chiến bốn bề, cho tới bây giờ chưa gặp qua một kẻ điên vô lại nào khiến tức chết, hắn mỗi một câu, một chữ, đều làm cho sùng thượng võ dũng, võ đức, hắn nghe mà gần như muốn bóp chết.
Đúng là Lạc Khả Khả không phải thật sự chửi hắn vô sỉ, chiếm tiện nghi hắn, chính là chưa bày tỏ hết, nhưng tại hắn nghe được, tựa như châm vào hắn, khiến hắn lửa giận bừng bừng.
Hắn nhấc lên quyền đầu, đi về phía trước vài bước, muốn đem cái tên điên ngu ngốc chưa được giáo huấn, nhưng một đạo âm thanh trầm thấp từ đằng trước truyền đến.
“Dừng tay.”
Toàn thân Hầu Lực Võ cứng đờ, ánh mắt lãnh liệt của Tiệt Thiên Lưu khiến hắn toát mồ hôi lạnh, hắn tự biết thất thố, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
“Thuộc hạ đáng chết, nhưng thất thố như thế…” Đầu của Hầu Lực Võ gần như dập lên trên đất.
Lạc Khả Khả thật chịu không nổi đói bụng, y the thé kêu lên: “Rốt cuộc có cho trà, cơm, nước nóng cho ta hay không?”
Âm thanh sắc bén của y gần như xuyên thủng màng tai của mọi người, ngay cả Hầu Lực Võ cũng xuýt nữa phải bịt tai lại, hắn quay đầu, trợn mắt mà nhìn Lạc Khả Khả.
Lạc Khả Khả đã nhìn quen hoành mi thụ mục (mày dữ mắt dựng) của hắn, y không chút phản ứng, dù sao bụng thì đói, ai còn có sức mà quản người khác a?
“Đến một tòa cung điện sạch, cho y trà ngon, cơm ngon cùng nước nóng, lập tức kéo xuống, người khác báo cáo chiến huống.”
Không cần người khác kéo, vừa nghe có cơm ăn, Lạc Khả Khả lập tức hoa chân múa tay vui sướng theo sát binh lính rời khỏi.
~~o0o~~
Tiệt Thiên Lưu nghe xong chiến báo, đúng là Lạc quốc gần như không có chống cự, nhưng trên khuôn mặt hắn còn chưa lộ ánh mắt đắc ý, đến khi đuổi hết mọi người, còn độc nhất Hầu Lực Võ, hắn mới lộ ánh mắt u ám.
“Ngươi đối với Lạc Khả Khả có cái nhìn gì?”
Bởi vì vừa mới thất thố xấu xa khiến cho Hầu Lực Võ mang hận trong lòng, mới mở miệng liền chém tung tóe cách cách chửi một đống, chửi toàn là quỷ nhát gan, quả liêm tiên sĩ, sợ chết, là kẻ phế vật vô dụng nhất mà hắn từng thấy.
“Phế vật? Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?”
Hầu Lực Võ là tâm phúc của Tiệt Thiên Lưu, mà cá tính của hắn thẳng thắn cũng khiến cho Tiệt Thiên Lưu vô cùng hân thưởng, thế là hắn nói càng mạnh mẽ thêm.
“Vương thượng, ngươi nhìn dáng vẻ sợ chết của y, rõ ràng là vô dụng…”
Tiệt Thiên Lưu đột nhiên cắt ngang lời hắn, bày tỏ ý kiến của mình.
“Ngươi có biết vừa rồi y có bao nhiêu lần ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt toàn bộ thần sắc không sợ hãi? Có mấy người có thể lần đầu tiên nhìn thấy ta, còn có thể trấn tĩnh như thường vậy? Mà ta còn là kẻ diệt quốc của y, là một người có thể không hỏi xanh đỏ trắng đen liền làm thịt y.”
Hầu Lực Võ nghĩ đó là bởi Lạc Khả Khả là phế vật điên khùng, đầu nhỏ như quả nho vô pháp ý thức nguy cơ, nhưng hắn biết thú mà câm miệng.
Bên ngoài Tiệt Thiên Lưu mặc dù anh tuấn, nhưng là ánh mắt lãnh liệt lợi hại của hắn thường thường sẽ khiến người lần đâu nhìn hắn không ngẩng đầu nhìn thẳng, hơn nữa thân phận cùng bá khí của hắn, Hầu Lực Võ chưa từng thấy người nào dám nhìn thẳng Tiệt Thiên Lưu.
“Này… Này…” Lời Hầu Lực Võ muốn nói, nhất thời không nói được.
Người có cam đảm nhìn thẳng Tiệt Thiên Lưu ít lại càng ít, cho dù hắn lần đầu nhìn thấy Tiệt Thiên Lưu lúc còn niên thiếu, cũng bị khí thế của hắn làm cho cúi đầu.
Lạc Khả Khả rõ ràng là một phế vật, kẻ điên, theo lý, y đáng lẽ không có dũng khí nhìn thẳng quân vương Tiệt Thiên Lưu của mình mới đúng.
“Vương thượng có ý gì?”
Tiệt Thiên Lưu một hồi mới mở miệng nói: “Phái người giám thị y một thời gian, nhìn y là ngốc thật hay giả ngốc? Thuận tiện đem toàn bộ quá khứ của y đào lên hết, ta muốn biết sự thật có như lời y nói hay không —— y là bị bắt đến vương cung, thân bất do kỷ.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức phái người đi thăm dò.”
~~o0o~~
Bọn hắn tra ra như lời Lạc Khả Khả nói mà còn khoa trương hơn, từ nhỏ y tiếp nhận đế vương học, chỉ vì cha mẹ tin lời thuật sĩ nói như vậy, tin tưởng y là thanh long chuyển thế.
Không thể tưởng được y không chỉ đần độn, mà còn đối với hứng thứ đọc sách cũng không có, cả ngày chỉ thích chăn dê, đuổi trâu, hát sơn ca, khiến cho cha mẹ y suýt tức mà chết.
Năm mười sáu tuổi, cha mẹ qua đời, cuộc sống của y lâm vào khốn cảnh, mỗi ngày trôi qua là từng trận từng trận khốn khổ.
Gian thần Lạc quốc đều nói, triều cương đại loạn, dân chúng lầm than, đốt giết bắt bớ đều nghe thấy, y ở trong nơi long xà hỗn tạp, sáu năm bình yên vô sự, chưa từng bị uy hiếp chút nào.
Còn kể tất cả lưu manh du côn đều vì hắn nghèo đến mức ngay cả treo cổ cũng lấy không được một văn tiền, bởi vậy đành phải bỏ qua cho y, không để ý đến y. Lại nói y là kẻ điên trắng đầu, mọi người rõ như ban ngày, không biết nên khóc hay cười, đành phải để thí y, để y trở thành kẻ ngốc hết thuốc chữa.
Bởi vậy mỗi ngày Lạc Khả Khả tiêu diêu độ nhật (ung dung sống qua ngày), tất cả lưu manh du côn đều chừa y ra, đành phải mắt mở mắt nhắm để y vui vẻ tự tại ở địa bàn của mình.
Năm hai mươi tuổi, quốc quân Lạc quốc qua đời, hắn không có con cái, không người có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, Gian Tương vì muốn nắm quyền triều chính, tra khắp gia phả tổ tông quốc quân Lạc quốc, đem dân thường Lạc Khả Khả này tìm về hoàng cung, lập làm hoàng đế.
Bất quá tuy được làm hoàng đế, thực tế chưa từng được thượng qua lâm triều, quản việc quốc sự, đều là Gian Tương một mình làm quyết sách, còn y thì bị giam ở hậu cung, chịu sự giám sát của thị vệ.
Sự thật với lời của Lạc Khả Khả nói không sai một chữ, mà ngay cả Hầu Lực Võ nhìn cuộc đời hai mươi năm của Lạc Khả Khả cũng nhịn không được đồng tình với y.
“Xem ra y ngu si bẩm sinh.”
“Lạc Khả Khả không biết chữ, văn không được, vậy ngươi cảm thấy võ thì thế nào?”
Câu hỏi của Tiệt Thiên Lưu suýt khiến cho Hầu Lực Võ bật cười, chính là bởi vì đối phương là quốc quân, cho nên hắn mới nhịn cười, nhưng vấn đề của vương thượng thật còn khiến hắn nghẹn đến lạc giọng.
Với dáng vẻ thịt không ra thịt của Lạc Khả Khả, tùy tiện một người có thể đem y tóm lấy ném ba vòng ra ngoài, nhìn không ra y có võ công gì.
“Theo thuộc hạ thấy, Lạc Khả Khả cũng không có võ công.”
Nhìn miệng má của phế vật, hắn không tin y có võ công.
Tiệt Thiên Lưu cầm chặt chén trong tay.“Một kẻ bình thường không văn không võ, lại có sáu năm ở tại nơi loạn nhất của Lạc quốc, lại là nơi của lưu manh du côn, vậy mà không ai tìm y làm phiền? Vậy đạo lý ra sao?”
Hầu Lực Võ chỉ cảm thấy vương thượng lo nhiều, muốn hắn tin Lạc Khả Khả là người có tài năng, còn không bằng kêu hắn tin trời sụp xuống còn dễ tin hơn. Hắn đoán rằng lưu manh du côn này không mong tìm uế khí của Lạc Khả Khả, nhất định cũng nghĩ như mình.
“Vương thượng, ta nhìn y thật là uất ức quá, cho nên tìm y chỉ mang phiền phức mệt mỏi cho chính mình, bởi vậy mới không ai muốn tìm y gây phiền.”
Ly rượu trong tay của Tiệt Thiên Lưu đã hết, trong mắt tinh quang đại thịnh.
“Kẻ hiền năng, đại ẩn ẩn vu triêu, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu lâm: nếu triều chính hủ bại, kẻ hiền năng không mong tại triều làm quan, đương nhiên ẩn trong thị, có đúng không?”
“Ách?”
Hầu Lực Võ là kẻ võ tương, nghe không hiểu mấy câu tỉa tót của cổ ngữ, hắn nghe đến hồ trong hồ đồ, chính là từ ánh mắt của Tiệt Thiên Lưu hắn hiểu được Tiệt Thiên Lưu cũng không nhận Lạc Khả Khả là kẻ phế vật, hơn nữa còn có chút đề phòng với y.
“Ban mấy mỹ nữ cho y, ta muốn nhìn y có thật là phế vật? Hay là phế vật giả?”
Hầu Lực Võ kinh ngạc, có chút cà lăm, hắn càng lúc càng không hiểu vương thượng của mình suy nghĩ cái gì? Làm sao lại còn muốn ban mỹ nữ cho Lạc Khả Khả?
“Ban mỹ nữ cho y? Nhưng là y vô công vô lao.”
Tiệt Thiên Lưu rũ mí mắt xuống, khóe miệng kéo lên nụ cười không mang tiếu ý.
“Y nói làm hoàng đế, chuyện mê nhất chính là hưởng thụ rượu trì thịt lâm, ta liền cấp cho y rượu trì thịt lâm. Nếu y thật sự là phế vật, chỉ sợ cao hứng còn không kịp; nếu y giả vờ, ta liền nhìn bản tính tiềm ẩn của y như thế nào!”
~~o0o~~
Lạc Khả Khả cau mày ưu tư, mặc dù ăn no đến căng bụng, trà thượng hạng đến phun ra, tắm rửa thơm đến trăm dặm còn nghe mùi, rõ ràng Tiệt Thiên Lưu hết thảy đều đống ý đáp ứng yêu cầu của y, nhưng sắc mặt của y khổ giống như ăn mười cân hoàng liên, khổ đến muốn khóc…
Bởi vì y vừa tắm rửa xong, trên người còn trần như nhộng, đột nhiên cò vài mỹ nữ mở cửa cung xông vào, xúm lại, khiến y xuýt nữa lộ cái mông trăng trắng ra.
Y từ nhỏ đến lớn, ở đâu nhìn qua cái trận trượng này, sợ quá vội vàng lấy khăn bố che chính mình lại nhảy lên giường đắp chăn bông, nhưng những mỹ nữ này cũng nhảy lên giường, làm y sợ đến mức chạy loạn lên.
“Làm gì? Các cô nương, ta…ta còn trần truồng, như thời cổ, không biết thánh nhân nào từng nói, nam nữ thụ thụ bất thân, các ngươi nhất thiết không được tới gần.”
Y nói lời của tiên thánh tiên hiền, đến nỗi người nào nói, y nào biết a? Dù sao chỉ cần là cổ nhân, liền nói cổ thánh nhân liền đúng rồi.
Hầu Lực Võ phụng mệnh mang những mỹ nữ đứng đầu đến cung điện của Lạc Khả Khả.
Hắn tâm đầy ghen tị, tâm rất không tư vị, nghĩ hắn chiến công hiển hách, việc thượng cống mỹ nữ cực đỉnh, tay còn chưa được sờ qua, các nàng đều là hầu hạ vương thượng, chỉ có vương thượng mới có thể một tay ôm những mỹ nữ xinh đẹp này, không thể tưởng được hiện lại cho Lạc Khả Khả tiện nghi, thú thật khiến hắn ghen tị không thôi.
“Vương thượng có lệnh, hắn nói ngươi muốn tửu trì nhục lâm, bèn chuẩn bị mấy mỹ nữ đến hầu hạ ngươi, ngươi thích chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Lập tức một trong những mỹ nữ trong đó thơm lên má của Lạc Khả Khả, khiến Lạc Khả Khả sợ đến mặt trắng bệch.
Y vội vàng nhảy lên, cũng không màng khăn trong tay suýt không giữ được bộ vị trọng điểm, liền vọt lên trước mặt Hầu Lực Võ, kêu thảm thiết.
“Tướng quân, thỉnh ngươi đem những mỹ nữ này rút lui hết, ta vẫn là thất nam, chịu không nổi kích thích mãnh liệt như thế, ta rất sợ nữ nhân, thật sự rất sợ…”
Tiểu tử này được tiện nghi còn gàn dở, hắn muốn những mỹ nữ này bồi mình ở trên giường lăn một vòng, còn không được cái phúc này mà!
“Sợ cái gì? Tột cùng ngươi không phải nam nhân?”
Hầu Lực Võ nói đến khinh thường, chỉ là vạch áo cho người xem, ném cái nhìn khinh thường cho Lạc Khả Khả, không ngờ được Lạc Khả Khả cúi đầu rì rầm, âm thanh nhỏ như kiến càng nói chuyện.
“Ta đích xác là nam nhân, nhưng là ta có…có…”
“Có cái gì?”
Hầu Lực Võ đối với y vừa ghen tị vừa hâm mộ, khẩu khí rất không vui.
Ánh mắt của hắn đã ganh đến chịu không nổi, từ mấy mỹ nữ nằm trên giường dời đến, bởi vì các nàng đã nhẹ cởi la sam, chuẩn bị tốt muốn hầu hạ Lạc Khả Khả.
Chỉ cần là nam nhân, ai không muốn hưởng thụ diễm phúc của Lạc Khả Khả, không ngờ được y còn một đống vấn đề lớn, rốt cuộc y có mượn phúc hay không?
Đầu của Lạc Khả Khả chỉ tới miệng của Hầu Lực Võ, y dùng ngón tay nhẹ nhàng kề sát Hầu Lực Võ. “Tướng quân, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Chịu không nổi kẻ phế vật mụ nội này, Hầu Lực Võ rống to một tiếng: “Có nói cái gì thì nói ở đây được rồi, làm gì mà nói lén la lén lút? Là nam nhân phải rõ ràng.”
Lạc Khả Khả dưới tiếng rống khó chịu của Hầu Lực Võ thì vâng vâng dạ dạ, y không biết nói cái gì, khiến nói càng nhỏ hơn.
Lúc này những mỹ nữ kia toàn thân trần trụi nằm ở trên giường Lạc Khả Khả, ánh mắt của Hầu Lực Võ kể cả sắc đẹp trước mắt cũng nắm không xong, ở đâu lại chú ý đến cái tiếng nho nhỏ không nghe nổi của y.
“Ngươi nói cái gì? Nói lớn tiếng một chút…”
Một trong những mỹ nữ thuộc kiểu Hầu Lực Võ hân thưởng, cuối cùng nàng cởi bạc sa xuống, lộ ra vóc người xinh xắn, khiến bụng dưới Hầu Lực Võ một trận hỏa nhiệt.
“Ân, chính là cái…này, cho nên…”
Nhìn được mà ăn không được khiến cho Hầu Lực Võ huyết khí thượng dũng, hận không thể một chưởng đánh bay Lạc Khả Khả. “Ngươi nói lớn tiếng một chút, ta nghe không được lời phế của ngươi.”
Lần này Lạc Khả Khả nói phi thường lớn tiếng, tiếng lớn đến ngay cả thị vệ đứng canh ngoài điện cũng nghe được.
“Ta nói là ta có giấu bệnh, ta không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân cường tráng như tướng quân, nếu là tướng quân, ta nguyện ý đem lần đầu tiên cho ngươi; nếu vương thượng của ngươi muốn cho tửu trì nhục lâm, không bằng kêu hắn ban tướng quân cho ta, như vậy ta sẽ rất cao hứng.”
Sắc mặt Hầu Lực Võ từ đỏ biến thành tái nhợt như xác chết, rồi mới tái như đám cỏ, trong thời gian ngắn mà thay đổi ba sắc mặt, có thể nói sắc mặt cả đời hắn thay đổi nhanh nhất.
“Ngươi nói bậy cái gì? Ta đánh chết ngươi!”
Hầu Lực Võ tức đến gần như muốn xay xẩm.
Nhìn hắn xuất chưởng, Lạc Khả Khả vội vàng nói: “Ngươi không cần đánh ta, như vậy vương thượng của ngươi sẽ tức giận.”
Thủ chưởng mạnh mẽ của Hầu Lực Võ ngừng lại, Tiệt Thiên Lưu kỉ luật nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng, nếu hắn làm tổn thương Lạc Khả Khả, vương thượng có thể sẽ tức giận xử phạt hắn.
“Chính là như vậy, ta không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân; thỉnh ngươi đem những nữ nhân này đi, ta không thích để nữ nhân thấy ta trần truồng.”
Ánh mắt của y hướng Hầu Lực Võ đánh giá trên dưới, Hầu Lực Võ vừa nghĩ tới y thừa nhận thích nam nhân, mà lại thích kiểu như mình, tim của hắn liền dựng lông.
Mặc dù Tiệt Thiên Lưu không có khả năng đem mình thưởng cho Lạc Khả Khả, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt “Thưởng thức” của Lạc Khả Khả, khiến tay chân hắn phát run.
Cho tới bây giờ hắn mới phát giác phế Lạc Khả Khả này có ánh mắt “sắc” như thế.
“Tướng quân, cánh tay của ngươi rất thô, được ngươi ôm chặt cảm giác nhất định rất đã.”
Hai má Lạc Khả Khả phiếm hồng, hai mắt cũng hưng phấn, hơn nữa có dấu nước miếng, vẫn tiến tới tiếp cận hắn, như muốn đem cả thân áp vào ngực hắn.
“Mùi trên thân nam nhân thơm quá a, ta có chút nhịn không được…”
Mắt nhìn cả người Lạc Khả Khả ngã vào, hơn nữa như có vẻ mặt muốn dâng nụ hôn, Hầu Lực Võ một thân nổi da gà, hắn đối nam nhân không có chút hứng thú, nhất là phế vật này.
Không, cho dù là nam nhân khác, hắn cũng không có hứng thú, hắn chỉ thích nữ nhân mà thôi.
Hắn thối lui vài bước, liền chưa có cảm giác đụng vào cột nhà, mới xoay người chạy trối chết,tốc độ còn nhanh hơn phía sau có truy binh đuổi theo hắn.
Bởi chạy trốn quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp thấy vẻ mặt của Lạc Khả Khả phía sau, khóe miệng kéo lên một nụ cười gian kế.
Nụ cười gian hiểm kia thuần thực vô hà, dường như là tuyền thủy (nước suối) diễm dương, liếc một cái có thể thấy rõ vô cấu thuần tịnh trong đó, từ cái nụ cười thuần tịnh kia có thể hiểu biết, y vừa mới mở nụ cười đùa giỡn vô thương phong nhã.
/10
|