Trong phòng nha hoàn bà tử thấy Từ Chiêu, đều phúc thân nói:
- Cô nương mạnh khỏe.
Chu thị nghe tiếng, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, quay lại nhìn nàng nói:
- Hôm qua ngủ ngon không?
Từ Chiêu vừa nghe, mặt đỏ hồng, buổi chiều ngủ nhiều nên tối làm sao mà ngủ được.
Từ Chiêu phúc thân xong liền cười chạy tới trước mặt Chu thị.
Chu thị đưa tay sờ sờ mái tóc đen sẫm của con gái, cười nói:
- Biết vậy thì sau này đừng ngủ nướng nữa.
Từ Chiêu “Vâng” một tiếng, thật xấu hổ, mấy chuyện như ngủ nướng này biết cũng đừng la lớn được không.
Thấy khuê nữ như vậy, ý cười nơi khoé miệng Chu thị càng sâu.
Mai di nương mang theo vài phần hâm mộ liếc mắt nhìn Từ Chiêu một cái.
Trong Từ phủ này được lão thái thái sủng ái nhất chính là Đại tiểu thư. Còn ở các phòng, nàng không thấy ai có thể vượt qua Tứ tiểu thư.
Lão gia thái thái đều coi trọng quy củ, trước đây mặc dù yêu thương Tứ tiểu thư nhưng cũng sẽ không nuông chiều. Nay thấy thái thái như vậy, rõ ràng là cưng chiều Tứ tiểu thư hết mực.
Năm đó Tứ tiểu thư bị bệnh một trận, không ngờ cũng là nhân họa đắc phúc. Ngẫm lại Nhân tỷ nhi, thái thái chưa từng đối xử với nàng như vậy, rốt cuộc không phải con ruột.
Mai di nương vừa nghĩ tới chuyện này thì trong lòng cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ nếu không phải mình là di nương cũng sẽ không liên luỵ tương lai của Nhân tỷ nhi.
Từ Chiêu đã sớm đã nhận ra Mai di nương khác thường, đang muốn mở miệng hỏi một câu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, có bà tử vén rèm lên nói:
- Thái thái, Ngũ tiểu thư tới thỉnh an thái thái.
Khi nói chuyện, một tiểu cô nương mặc một thân quần áo xanh lá mạ từ ngoài bước đến.
- Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.
So với hôm qua, hôm nay Từ Nhân khiêm tốn hơn rất nhiều, váy xanh lá mạ, cũng không so với đại nha hoàn trong phòng tốt hơn là mấy, không biết còn tưởng rằng vị mẹ cả Chu thị này không quan tâm con bé.
Từ Chiêu ngẩng đầu liếc nhìn mẫu thân một cái, chỉ thấy mẫu thân ôn hòa cười cười, nói:
- Đứng lên đi.
Từ Nhân vâng một tiếng mới đứng dậy.
- Hôm qua gặp mặt cũng vội vàng, Nay mới nhìn kỹ, Nhân tỷ nhi lớn lên cũng thật xinh xắn, trách không được lão thái thái yêu thương như thế. Bộ dáng này, thật sự là dễ
thương.
Từ Chiêu bội phục mẫu thân nhà mình sát đất. Không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng đã có thể làm cho người ta đứng ngồi không yên, không thấy sắc mặt Mai di nương đã trắng bệt rồi sao.
- Thái thái…
Mai di nương vừa mới mở miệng, Chu thị đã quay sang nói với Tiết mụ mụ đang đứng một bên:
- Bày cơm đi.
Tiết mụ mụ lên tiếng, nhanh chóng đi dặn dò hạ nhân. Rất nhanh đã có nha hoàn bà tử tiến vào, dọn xong cơm.
Bơ tùng nhương cuốn tô, bánh sữa gạo nếp, bánh sen hoa quế, ngó sen chiên giòn, con cua hấp chanh, bánh bao gạch cua, cháo hoa hồng, hoa mai đậu hủ, thịt cua đầu sư tử, cộng thêm một phần cháo gạo tẻ.
Chu thị trước hết ngồi xuống, Từ Chiêu và Từ Nhân theo sau, Mai di nương đứng phía sau Chu thị chia thức ăn.
Thời này, thiếp thị là có thể mua bán, trên thực tế không khác đồ vật, cho nên mặc dù sinh con cũng không thể trở thành chủ tử. Huống chi ban đầu, Mai di nương cũng chỉ là nha đầu hầu hạ người khác. Năm đó Chu thị có thai, thân mình không tiện, mới đưa nâng nàng làm thông phòng.
Đầu tiên, Từ Chiêu gắp một cái bánh bao gạch cua, chấm vào dấm chua, cắn một ngụm, quả thật là quá ngon. Ở Từ phủ, Từ Chiêu thích ăn nhất đó là món bánh bao gạch cua này.
Chu thị thấy nữ nhi ăn vui vẻ, ánh mắt lộ vui mừng, dùng đũa gắp thêm cho nàng một cái, nói:
- Ăn chậm một chút, không đủ lại bảo bọn họ làm.
Nhìn hai lồng bánh bao gạch cua trước mặt, Từ Chiêu dám khẳng định, mẫu thân nhà mình nhất định là xem nàng như đứa bé tham ăn.
Từ Chiêu cười cười, gắp một miếng bánh sen hoa quế cho mẫu thân nhà mình:
- Nương cũng ăn.
Chu thị cắn một miếng, nhìn thoáng qua Nhân tỷ nhi đang lẳng lặng ngồi dùng cơm, nói với Mai di nương đang đứng bên cạnh:
- Ngươi cũng ngồi đi.
Mai di nương nói cảm tạ rồi mới ngồi xuống, đại nha hoàn Thụy Châu trong phòng Chu thị
chia thức ăn thay cho Mai di nương.
Một bữa cơm, Từ Chiêu ăn cảm thấy mỹ mãn, bên cạnh Từ Nhân lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thật khó chịu.
- Mấy năm nay, còn cùng Phương mụ mụ học nữ hồng?
Chu thị đột nhiên hỏi.
Từ Nhân hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Mai di nương.
Mai di nương vội cung kính nói:
- Mấy năm nay Ngũ tiểu thư chuyên môn làm một ít hà bao giày vớ cho lão thái thái, mỗi
ngày đều thức rất khuya.
Mai di nương vừa dứt lời, Từ Nhân lập tức đỏ mặt, cũng không biết là thẹn thùng hay là tức giận.
Từ Chiêu nghĩ, hơn phân nửa là vế sau.
Tuy rằng hai người ở chung không nhiều lắm nhưng Từ Chiêu cũng nhìn ra, vị thứ muội này của mình lòng dạ cao, cuộc đời hận nhất đó là thân phận thứ nữ này.
Lời nói mới rồi của Mai di nương, trong trong ngoài ngoài đều đang nói Từ Nhân nịnh bợ lấy lòng mẹ cả, cũng là đâm trúng nỗi đau trong lòng nàng ta.
Chu thị không nhanh không chậm uống một hớp trà, ánh mắt hơi dừng trên người Từ Nhân một chút mới nói:
- Là đứa bé ngoan.
Mai di nương nghe xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mắt Từ Nhân lại đỏ hoe.
Tất nhiên Chu thị vờ như không thấy, lại hàn huyên mấy câu mới để hai người lui ra.
- Mẫu thân thật lợi hại!
Chu thị vừa quay đầu, chỉ thấy ánh mắt khuê nữ nhà mình tràn ngập sùng bái, nhịn không được nhéo nhéo mặt nàng:
- Ngươi nha, chỉ biết dỗ nương vui vẻ.
Từ Chiêu một chút ngượng ngùng đều không có:
- Mới không có, Chiêu Nhi thật sự thấy nương lợi hại, không thấy mắt Ngũ muội muội đỏ hoe sao.
Còn phải cố chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.
Chu thị nghe xong, khinh thường nói:
- Cũng chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù lại nhiều tâm tư cũng giấu không được.
Chu thị nói xong, quay sang bảo Thu Đồng:
- Đem cái váy hoa dài màu hồng phấn mới làm qua cho Ngũ cô nương, đừng để lão thái thái tưởng rằng ta làm mẹ cả bạc đãi nàng.
Thu Đồng lên tiếng, lấy váy từ trong ngăn kéo, bước ra ngoài.
Cái váy hoa màu hồng phấn kia vốn của Từ Chiêu, vẫn chưa mặc lần nào, nay Chu thị lại mang đi thưởng người khác. Cũng may, chỉ là một cái váy, Từ Chiêu còn không để ở trong lòng.
Chu thị thấy nàng không chút để ý, cũng không tỏ vẻ không vui, vừa lòng gật gật đầu.
- Ngươi có biết vì sao mẫu thân phải thưởng nàng?
Từ Chiêu không hề nghĩ ngợi, đáp:
- Ngũ muội muội ăn mặc không tốt, mất mặt là chi thứ hai chúng ta.
Từ Chiêu nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Ngũ muội muội lòng dạ cao, nhưng cho dù lòng dạ cao tới đâu, không có mẫu thân thưởng nàng, nàng vẫn là cái gì đều không có. Mẫu thân đây chính là dùng một cái váy cảnh cáo nàng.
Chu thị không nghĩ tới ngay cả điểm ấy nàng đều đã nghĩ đến, cảm thấy khá bất ngờ, cười nói:
- Nương không nghĩ tới, ngươi nay lại thông minh như thế.
Từ Chiêu kéo tay Chu thị, lấy lòng nói:
- Vậy sau này có chuyện gì mẫu thân cũng đừng gạt Chiêu Nhi được không? Có một số việc, Chiêu Nhi cũng có thể giúp mẫu thân nghĩ cách không phải sao?
Chu thị chọc chọc trán nàng:
- Ngươi nha, cho rằng nương không biết ngươi âm thầm sai Liên Kiều hỏi thăm chuyện này sao. Hiện trong phủ này có chuyện gì giấu được ngươi.
Được rồi, nàng cho là mình đã rất cẩn thận, không nghĩ tới đã sớm bị mẫu thân nhà mình biết.
Thấy nữ nhi không lên tiếng, Chu thị tưởng Từ Chiêu chột dạ, sờ sờ đầu nàng, nói:
- Mẫu thân biết ngươi thông tuệ, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi nương.
Từ Chiêu nghe xong,“A” một tiếng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đây quả thật rất không giống mẫu thân nhà mình. Mẫu thân không phải thấy nàng còn nhỏ, rất nhiều chuyện không thể làm bẩn tai nàng sao?
- Tối hôm qua, nương cũng đã nghĩ kỹ rồi. Đã hồi kinh, ngươi biết nhiều một chút cũng tốt.
Nữ nhi gia nếu chỉ biết ở khuê các thêu hoa, không học cách đối nhân xử thế, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
Trong kinh thành, nàng gặp qua nghe qua còn thiếu sao?
- Vậy chuyện của biểu cô cô là thế nào?
Từ Chiêu do dự một chút, mới hỏi ra miệng.
Nàng vừa dứt lời đã bị mẫu thân nhà mình trừng mắt một cái.
- Ngươi đứa nhỏ này!
Không đợi Chu thị mở miệng, Từ Chiêu liền cợt nhả nói:
- Nữ nhi còn không phải lo lắng phụ thân sao. Thường Châu chỉ còn lại phụ thân và biểu cô cô. Lúc mẫu thân rời khỏi Thường Châu có thu xếp người bên cạnh biểu cô cô không? Nữ nhi cũng không muốn lần sau gặp lại, phụ thân lại nhiều ra một vị di nương.
Lời kia vừa thốt ra, không chỉ có là Chu thị, ngay cả Tiết mụ mụ đứng bên cũng âm thầm giật mình.
Thấy dáng vẻ khiếp sợ của mẫu thân nhà mình và Tiết mụ mụ, Từ Chiêu có hơi chột dạ, biết mình biểu hiện quá mức.
- Bé ngoan. Cha ngươi biết nặng nhẹ.
Thật lâu sau, Chu thị mới nói.
Nghe Chu thị nói như vậy, Từ Chiêu mới xem yên lòng.
Ý của mẫu thân là phụ thân không có ý định nạp biểu cô cô làm thiếp.
…
Từ Nhân vừa quay về Trà Yên Các liền hung hăng trừng mắt nhìn Mai di nương, nước mắt không kiềm được rơi tí tách.
- Người bên ngoài cũng thôi, hôm nay ta mới biết, di nương cũng xem thường ta như thế.
Mai di nương biến sắc, đau lòng nói:
- Ngươi đây là nói cái gì. Ngươi là từ trong bụng di nương đi ra …
Mai di nương còn chưa nói xong, Từ Nhân đã ngắt lời.
- Ta biết ta là di nương sinh, di nương không cần chọc trúng nỗi đau của ta. Nếu di nương thật muốn tốt cho ta thì khi vừa sinh ra nên bóp chết ta đi, đỡ để ta làm một thứ nữ, mặc người khác chà đạp.
- Con của ta, ngươi đây là buộc di nương đi tìm chết sao! Thái thái tóm lại là mẹ cả ngươi, việc hôn nhân của ngươi đều nằm trong tay thái thái. Nếu nàng thương ngươi, sau này chỉ có tốt.
Thiên hạ này, nào có thứ nữ không ở trước mặt mẹ cả phục thấp làm thiếp.
- Thương ta? Nàng thương là Tứ tỷ tỷ và Nhị ca ca.
Trong mắt Từ Nhân lóe lên một chút châm chọc.
- Sao tỷ tỷ lại đến đây?
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Từ Nhân vội lau nước mắt, chỉ thấy đại nha hoàn Thu Đồng bên cạnh thái thái tiến vào.
- Cô nương đây là làm sao vậy, người nào chọc giận cô nương?
Thu Đồng vừa vào đã thấy mắt Từ Nhân đỏ hồng, làm sao không biết là chuyện gì xảy ra.
Không đợi Từ Nhân mở miệng, Thu Đồng đã cười nói:
- Thái thái sai nô tỳ mang cái váy hoa dài màu hồng phấn này đến cho cô nương, nói là buổi sáng nhìn cô nương ăn mặc mộc mạc. Cô nương còn nhỏ, chính là lúc nên sửa soạn
xinh đẹp mới được.
Thu Đồng đưa khay cho tiểu nha hoàn đứng cạnh, sau đó hành lễ cáo lui.
Thu Đồng vừa đi, Từ Nhân cầm cây kéo trên bàn lên, muốn cắt nát cái váy kia.
Mai di nương kinh hoảng, nào dám để nàng làm như vậy, vội bước qua giật lại cây kéo kia.
- Cô nương, ngươi làm như vậy là tuyệt đường lui của mình đó.
Đắc tội mẹ cả, sau này còn có thể tốt sao.
Từ Nhân cũng chỉ là đang nổi nóng. Cho dù Mai di nương không ngăn cản cũng nào dám thật cắt phá chiếc váy kia.
Nay nghe Mai di nương nói xong liền nhào vào lòng nàng khóc lớn một trận.
Nàng chính là hận, hận vì sao mình là do si nương sinh, để cho người khác xem thường.
Sớm hôm sau, lúc Từ Chiêu đi thỉnh an lão thái thái, thấy Từ Nhân mặc cái váy hôm qua Chu thị ban thưởng.
Nàng đang ngồi xổm dưới đất, đấm chân cho lão thái thái.
Thấy Từ Chiêu bước vào, động tác trên tay hơi khựng lại, trên mặt hiện lên một chút khó xử.
- Cô nương mạnh khỏe.
Chu thị nghe tiếng, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, quay lại nhìn nàng nói:
- Hôm qua ngủ ngon không?
Từ Chiêu vừa nghe, mặt đỏ hồng, buổi chiều ngủ nhiều nên tối làm sao mà ngủ được.
Từ Chiêu phúc thân xong liền cười chạy tới trước mặt Chu thị.
Chu thị đưa tay sờ sờ mái tóc đen sẫm của con gái, cười nói:
- Biết vậy thì sau này đừng ngủ nướng nữa.
Từ Chiêu “Vâng” một tiếng, thật xấu hổ, mấy chuyện như ngủ nướng này biết cũng đừng la lớn được không.
Thấy khuê nữ như vậy, ý cười nơi khoé miệng Chu thị càng sâu.
Mai di nương mang theo vài phần hâm mộ liếc mắt nhìn Từ Chiêu một cái.
Trong Từ phủ này được lão thái thái sủng ái nhất chính là Đại tiểu thư. Còn ở các phòng, nàng không thấy ai có thể vượt qua Tứ tiểu thư.
Lão gia thái thái đều coi trọng quy củ, trước đây mặc dù yêu thương Tứ tiểu thư nhưng cũng sẽ không nuông chiều. Nay thấy thái thái như vậy, rõ ràng là cưng chiều Tứ tiểu thư hết mực.
Năm đó Tứ tiểu thư bị bệnh một trận, không ngờ cũng là nhân họa đắc phúc. Ngẫm lại Nhân tỷ nhi, thái thái chưa từng đối xử với nàng như vậy, rốt cuộc không phải con ruột.
Mai di nương vừa nghĩ tới chuyện này thì trong lòng cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ nếu không phải mình là di nương cũng sẽ không liên luỵ tương lai của Nhân tỷ nhi.
Từ Chiêu đã sớm đã nhận ra Mai di nương khác thường, đang muốn mở miệng hỏi một câu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, có bà tử vén rèm lên nói:
- Thái thái, Ngũ tiểu thư tới thỉnh an thái thái.
Khi nói chuyện, một tiểu cô nương mặc một thân quần áo xanh lá mạ từ ngoài bước đến.
- Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.
So với hôm qua, hôm nay Từ Nhân khiêm tốn hơn rất nhiều, váy xanh lá mạ, cũng không so với đại nha hoàn trong phòng tốt hơn là mấy, không biết còn tưởng rằng vị mẹ cả Chu thị này không quan tâm con bé.
Từ Chiêu ngẩng đầu liếc nhìn mẫu thân một cái, chỉ thấy mẫu thân ôn hòa cười cười, nói:
- Đứng lên đi.
Từ Nhân vâng một tiếng mới đứng dậy.
- Hôm qua gặp mặt cũng vội vàng, Nay mới nhìn kỹ, Nhân tỷ nhi lớn lên cũng thật xinh xắn, trách không được lão thái thái yêu thương như thế. Bộ dáng này, thật sự là dễ
thương.
Từ Chiêu bội phục mẫu thân nhà mình sát đất. Không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng đã có thể làm cho người ta đứng ngồi không yên, không thấy sắc mặt Mai di nương đã trắng bệt rồi sao.
- Thái thái…
Mai di nương vừa mới mở miệng, Chu thị đã quay sang nói với Tiết mụ mụ đang đứng một bên:
- Bày cơm đi.
Tiết mụ mụ lên tiếng, nhanh chóng đi dặn dò hạ nhân. Rất nhanh đã có nha hoàn bà tử tiến vào, dọn xong cơm.
Bơ tùng nhương cuốn tô, bánh sữa gạo nếp, bánh sen hoa quế, ngó sen chiên giòn, con cua hấp chanh, bánh bao gạch cua, cháo hoa hồng, hoa mai đậu hủ, thịt cua đầu sư tử, cộng thêm một phần cháo gạo tẻ.
Chu thị trước hết ngồi xuống, Từ Chiêu và Từ Nhân theo sau, Mai di nương đứng phía sau Chu thị chia thức ăn.
Thời này, thiếp thị là có thể mua bán, trên thực tế không khác đồ vật, cho nên mặc dù sinh con cũng không thể trở thành chủ tử. Huống chi ban đầu, Mai di nương cũng chỉ là nha đầu hầu hạ người khác. Năm đó Chu thị có thai, thân mình không tiện, mới đưa nâng nàng làm thông phòng.
Đầu tiên, Từ Chiêu gắp một cái bánh bao gạch cua, chấm vào dấm chua, cắn một ngụm, quả thật là quá ngon. Ở Từ phủ, Từ Chiêu thích ăn nhất đó là món bánh bao gạch cua này.
Chu thị thấy nữ nhi ăn vui vẻ, ánh mắt lộ vui mừng, dùng đũa gắp thêm cho nàng một cái, nói:
- Ăn chậm một chút, không đủ lại bảo bọn họ làm.
Nhìn hai lồng bánh bao gạch cua trước mặt, Từ Chiêu dám khẳng định, mẫu thân nhà mình nhất định là xem nàng như đứa bé tham ăn.
Từ Chiêu cười cười, gắp một miếng bánh sen hoa quế cho mẫu thân nhà mình:
- Nương cũng ăn.
Chu thị cắn một miếng, nhìn thoáng qua Nhân tỷ nhi đang lẳng lặng ngồi dùng cơm, nói với Mai di nương đang đứng bên cạnh:
- Ngươi cũng ngồi đi.
Mai di nương nói cảm tạ rồi mới ngồi xuống, đại nha hoàn Thụy Châu trong phòng Chu thị
chia thức ăn thay cho Mai di nương.
Một bữa cơm, Từ Chiêu ăn cảm thấy mỹ mãn, bên cạnh Từ Nhân lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thật khó chịu.
- Mấy năm nay, còn cùng Phương mụ mụ học nữ hồng?
Chu thị đột nhiên hỏi.
Từ Nhân hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Mai di nương.
Mai di nương vội cung kính nói:
- Mấy năm nay Ngũ tiểu thư chuyên môn làm một ít hà bao giày vớ cho lão thái thái, mỗi
ngày đều thức rất khuya.
Mai di nương vừa dứt lời, Từ Nhân lập tức đỏ mặt, cũng không biết là thẹn thùng hay là tức giận.
Từ Chiêu nghĩ, hơn phân nửa là vế sau.
Tuy rằng hai người ở chung không nhiều lắm nhưng Từ Chiêu cũng nhìn ra, vị thứ muội này của mình lòng dạ cao, cuộc đời hận nhất đó là thân phận thứ nữ này.
Lời nói mới rồi của Mai di nương, trong trong ngoài ngoài đều đang nói Từ Nhân nịnh bợ lấy lòng mẹ cả, cũng là đâm trúng nỗi đau trong lòng nàng ta.
Chu thị không nhanh không chậm uống một hớp trà, ánh mắt hơi dừng trên người Từ Nhân một chút mới nói:
- Là đứa bé ngoan.
Mai di nương nghe xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mắt Từ Nhân lại đỏ hoe.
Tất nhiên Chu thị vờ như không thấy, lại hàn huyên mấy câu mới để hai người lui ra.
- Mẫu thân thật lợi hại!
Chu thị vừa quay đầu, chỉ thấy ánh mắt khuê nữ nhà mình tràn ngập sùng bái, nhịn không được nhéo nhéo mặt nàng:
- Ngươi nha, chỉ biết dỗ nương vui vẻ.
Từ Chiêu một chút ngượng ngùng đều không có:
- Mới không có, Chiêu Nhi thật sự thấy nương lợi hại, không thấy mắt Ngũ muội muội đỏ hoe sao.
Còn phải cố chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.
Chu thị nghe xong, khinh thường nói:
- Cũng chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù lại nhiều tâm tư cũng giấu không được.
Chu thị nói xong, quay sang bảo Thu Đồng:
- Đem cái váy hoa dài màu hồng phấn mới làm qua cho Ngũ cô nương, đừng để lão thái thái tưởng rằng ta làm mẹ cả bạc đãi nàng.
Thu Đồng lên tiếng, lấy váy từ trong ngăn kéo, bước ra ngoài.
Cái váy hoa màu hồng phấn kia vốn của Từ Chiêu, vẫn chưa mặc lần nào, nay Chu thị lại mang đi thưởng người khác. Cũng may, chỉ là một cái váy, Từ Chiêu còn không để ở trong lòng.
Chu thị thấy nàng không chút để ý, cũng không tỏ vẻ không vui, vừa lòng gật gật đầu.
- Ngươi có biết vì sao mẫu thân phải thưởng nàng?
Từ Chiêu không hề nghĩ ngợi, đáp:
- Ngũ muội muội ăn mặc không tốt, mất mặt là chi thứ hai chúng ta.
Từ Chiêu nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Ngũ muội muội lòng dạ cao, nhưng cho dù lòng dạ cao tới đâu, không có mẫu thân thưởng nàng, nàng vẫn là cái gì đều không có. Mẫu thân đây chính là dùng một cái váy cảnh cáo nàng.
Chu thị không nghĩ tới ngay cả điểm ấy nàng đều đã nghĩ đến, cảm thấy khá bất ngờ, cười nói:
- Nương không nghĩ tới, ngươi nay lại thông minh như thế.
Từ Chiêu kéo tay Chu thị, lấy lòng nói:
- Vậy sau này có chuyện gì mẫu thân cũng đừng gạt Chiêu Nhi được không? Có một số việc, Chiêu Nhi cũng có thể giúp mẫu thân nghĩ cách không phải sao?
Chu thị chọc chọc trán nàng:
- Ngươi nha, cho rằng nương không biết ngươi âm thầm sai Liên Kiều hỏi thăm chuyện này sao. Hiện trong phủ này có chuyện gì giấu được ngươi.
Được rồi, nàng cho là mình đã rất cẩn thận, không nghĩ tới đã sớm bị mẫu thân nhà mình biết.
Thấy nữ nhi không lên tiếng, Chu thị tưởng Từ Chiêu chột dạ, sờ sờ đầu nàng, nói:
- Mẫu thân biết ngươi thông tuệ, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi nương.
Từ Chiêu nghe xong,“A” một tiếng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đây quả thật rất không giống mẫu thân nhà mình. Mẫu thân không phải thấy nàng còn nhỏ, rất nhiều chuyện không thể làm bẩn tai nàng sao?
- Tối hôm qua, nương cũng đã nghĩ kỹ rồi. Đã hồi kinh, ngươi biết nhiều một chút cũng tốt.
Nữ nhi gia nếu chỉ biết ở khuê các thêu hoa, không học cách đối nhân xử thế, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
Trong kinh thành, nàng gặp qua nghe qua còn thiếu sao?
- Vậy chuyện của biểu cô cô là thế nào?
Từ Chiêu do dự một chút, mới hỏi ra miệng.
Nàng vừa dứt lời đã bị mẫu thân nhà mình trừng mắt một cái.
- Ngươi đứa nhỏ này!
Không đợi Chu thị mở miệng, Từ Chiêu liền cợt nhả nói:
- Nữ nhi còn không phải lo lắng phụ thân sao. Thường Châu chỉ còn lại phụ thân và biểu cô cô. Lúc mẫu thân rời khỏi Thường Châu có thu xếp người bên cạnh biểu cô cô không? Nữ nhi cũng không muốn lần sau gặp lại, phụ thân lại nhiều ra một vị di nương.
Lời kia vừa thốt ra, không chỉ có là Chu thị, ngay cả Tiết mụ mụ đứng bên cũng âm thầm giật mình.
Thấy dáng vẻ khiếp sợ của mẫu thân nhà mình và Tiết mụ mụ, Từ Chiêu có hơi chột dạ, biết mình biểu hiện quá mức.
- Bé ngoan. Cha ngươi biết nặng nhẹ.
Thật lâu sau, Chu thị mới nói.
Nghe Chu thị nói như vậy, Từ Chiêu mới xem yên lòng.
Ý của mẫu thân là phụ thân không có ý định nạp biểu cô cô làm thiếp.
…
Từ Nhân vừa quay về Trà Yên Các liền hung hăng trừng mắt nhìn Mai di nương, nước mắt không kiềm được rơi tí tách.
- Người bên ngoài cũng thôi, hôm nay ta mới biết, di nương cũng xem thường ta như thế.
Mai di nương biến sắc, đau lòng nói:
- Ngươi đây là nói cái gì. Ngươi là từ trong bụng di nương đi ra …
Mai di nương còn chưa nói xong, Từ Nhân đã ngắt lời.
- Ta biết ta là di nương sinh, di nương không cần chọc trúng nỗi đau của ta. Nếu di nương thật muốn tốt cho ta thì khi vừa sinh ra nên bóp chết ta đi, đỡ để ta làm một thứ nữ, mặc người khác chà đạp.
- Con của ta, ngươi đây là buộc di nương đi tìm chết sao! Thái thái tóm lại là mẹ cả ngươi, việc hôn nhân của ngươi đều nằm trong tay thái thái. Nếu nàng thương ngươi, sau này chỉ có tốt.
Thiên hạ này, nào có thứ nữ không ở trước mặt mẹ cả phục thấp làm thiếp.
- Thương ta? Nàng thương là Tứ tỷ tỷ và Nhị ca ca.
Trong mắt Từ Nhân lóe lên một chút châm chọc.
- Sao tỷ tỷ lại đến đây?
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Từ Nhân vội lau nước mắt, chỉ thấy đại nha hoàn Thu Đồng bên cạnh thái thái tiến vào.
- Cô nương đây là làm sao vậy, người nào chọc giận cô nương?
Thu Đồng vừa vào đã thấy mắt Từ Nhân đỏ hồng, làm sao không biết là chuyện gì xảy ra.
Không đợi Từ Nhân mở miệng, Thu Đồng đã cười nói:
- Thái thái sai nô tỳ mang cái váy hoa dài màu hồng phấn này đến cho cô nương, nói là buổi sáng nhìn cô nương ăn mặc mộc mạc. Cô nương còn nhỏ, chính là lúc nên sửa soạn
xinh đẹp mới được.
Thu Đồng đưa khay cho tiểu nha hoàn đứng cạnh, sau đó hành lễ cáo lui.
Thu Đồng vừa đi, Từ Nhân cầm cây kéo trên bàn lên, muốn cắt nát cái váy kia.
Mai di nương kinh hoảng, nào dám để nàng làm như vậy, vội bước qua giật lại cây kéo kia.
- Cô nương, ngươi làm như vậy là tuyệt đường lui của mình đó.
Đắc tội mẹ cả, sau này còn có thể tốt sao.
Từ Nhân cũng chỉ là đang nổi nóng. Cho dù Mai di nương không ngăn cản cũng nào dám thật cắt phá chiếc váy kia.
Nay nghe Mai di nương nói xong liền nhào vào lòng nàng khóc lớn một trận.
Nàng chính là hận, hận vì sao mình là do si nương sinh, để cho người khác xem thường.
Sớm hôm sau, lúc Từ Chiêu đi thỉnh an lão thái thái, thấy Từ Nhân mặc cái váy hôm qua Chu thị ban thưởng.
Nàng đang ngồi xổm dưới đất, đấm chân cho lão thái thái.
Thấy Từ Chiêu bước vào, động tác trên tay hơi khựng lại, trên mặt hiện lên một chút khó xử.
/5
|