Editor: Á bì
Mẹ Tiêu nhìn thấy ba người cùng vào nhà nên cảm thấy kinh ngạc, trêu ghẹo, “Sao các người cùng về vậy?”
Ba Tiêu nói, “Vừa đúng lúc bắt gặp cậu ta đưa thỏ con về nhà, do tình cờ nên tôi liền mời cậu ta vào nhà ăn tối luôn.”
Mẹ Tiêu Thỏ còn chưa nói gì, quay đầu lại dặn vú Trương làm thêm đồ ăn.
Nguyễn Trác Hàng bị Tiêu Thỏ lôi kéo ngồi ở trên sô pha trong phòng khách xem ti vi, còn ba Tiêu thì bưng một ly trà ngồi nhàn nhã ở bên cạnh đọc báo, một lát sau mẹ Tiêu bưng một đĩa hoa quả quay lại.
Bà có chút không hiểu hỏi, “Không phải hôm nay con phải tới dạy kèm cho Thiếu Kiệt hay sao?”
Khuôn mặt đang cười nhẹ nhàng của Tiêu Thỏ đột nhiên thay đổi, khó có chút tức giận nói, “Đừng có nhắc tới người này nữa. Cậu ta chính là người xấu.”
Ba mẹ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, mẹ Tiêu hỏi, “Không phải cậu ta làm gì con đấy chứ?”
Tiêu Thỏ cắn môi có chút bất an nhìn Nguyễn Trác Hàng, phát hiện bộ dáng của anh vẫn là nụ cười dịu dàng đó, không khỏi cảm thấy an tâm hơn, cô nói, “Dù sao đi nữa cũng là cậu ta ăn hiếp con.” Tiêu Thỏ cũng không dám nói rõ, sợ làm cho ba mẹ lo lắng.
Ba mẹ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, thỏ con nhà bọn họ là cô bé thiện lương nhất trên thế giới này, chưa bao giờ mang thù hay kết oán với ai, nhưng giờ thì lại làm sao vậy, bây giờ xem ra đứa nhỏ Thiếu Kiệt này đã làm chuyện gì rất quá đáng đối với thỏ con rồi.
Tiêu Thỏ sợ ngồi tiếp ba mẹ sẽ tiếp tục tra hỏi cô nữa, nên tiện thể kéo Nguyễn Trác Hàng về phòng của mình, cô nói, “Thừa dịp bây giờ còn chưa ăn cơm, em dẫn anh đi xem phòng của em.”
Nguyễn Trác Hàng từ chối, làm sao anh có thể không biết là bây giờ anh tuyệt đối không được vào phòng con gái của người ta, huống chi hai người lại còn đơn độc ở cùng nhau, nhưng Tiêu Thỏ lại chẳng nghĩ quá sâu xa, ra phía sau đẩy lưng của anh.
Mẹ Tiêu mỉm cười gật đầu, “Chừng nào ăn cơm mẹ sẽ gọi hai đứa.”
“Được ạ!”
Sau khi Tiêu Thỏ đẩy Nguyễn Trác Hàng vào phòng, trở tay đóng cửa lại, bản thân cô thì nằm soài trên giường, cô nói, “Có phải mới vừa rồi anh rất khẩn trương hay không, em nắm tay anh thấy toàn là mồ hôi!”
Nguyễn Trác Hàng không nói, xấu hổ đứng đánh giá gian phòng nhỏ của cô, phòng công chúa màu hồng, đặc biệt LOLI, nhưng rất thích hợp với cô. Ở trong lòng anh, cô vẫn như là một cô bé vậy, mặc dù bọn họ chênh lệch hai tuổi, nhưng cho tới giờ anh vẫn chưa ý thức được, người lớn tuổi hơn giữa hai người bọn họ chính là Tiêu Thỏ.
“Anh không cần phải đi tới đi lui ở trong phòng em như vậy!”
Nghe thấy giọng nói mềm mại đầy oán giận của Tiêu Thỏ, ngay cả tâm muốn hộc máu Nguyễn Trác Hàng cũng có, anh bất an như vậy rốt cuộc là vì cái gì, ngẫm lại thời tiết bây giờ, mới tháng chín, vẫn mặc trang phục mùa hè rất mỏng, cô lại bổ nhào lên giường, cánh tay nhỏ và
Mẹ Tiêu nhìn thấy ba người cùng vào nhà nên cảm thấy kinh ngạc, trêu ghẹo, “Sao các người cùng về vậy?”
Ba Tiêu nói, “Vừa đúng lúc bắt gặp cậu ta đưa thỏ con về nhà, do tình cờ nên tôi liền mời cậu ta vào nhà ăn tối luôn.”
Mẹ Tiêu Thỏ còn chưa nói gì, quay đầu lại dặn vú Trương làm thêm đồ ăn.
Nguyễn Trác Hàng bị Tiêu Thỏ lôi kéo ngồi ở trên sô pha trong phòng khách xem ti vi, còn ba Tiêu thì bưng một ly trà ngồi nhàn nhã ở bên cạnh đọc báo, một lát sau mẹ Tiêu bưng một đĩa hoa quả quay lại.
Bà có chút không hiểu hỏi, “Không phải hôm nay con phải tới dạy kèm cho Thiếu Kiệt hay sao?”
Khuôn mặt đang cười nhẹ nhàng của Tiêu Thỏ đột nhiên thay đổi, khó có chút tức giận nói, “Đừng có nhắc tới người này nữa. Cậu ta chính là người xấu.”
Ba mẹ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, mẹ Tiêu hỏi, “Không phải cậu ta làm gì con đấy chứ?”
Tiêu Thỏ cắn môi có chút bất an nhìn Nguyễn Trác Hàng, phát hiện bộ dáng của anh vẫn là nụ cười dịu dàng đó, không khỏi cảm thấy an tâm hơn, cô nói, “Dù sao đi nữa cũng là cậu ta ăn hiếp con.” Tiêu Thỏ cũng không dám nói rõ, sợ làm cho ba mẹ lo lắng.
Ba mẹ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, thỏ con nhà bọn họ là cô bé thiện lương nhất trên thế giới này, chưa bao giờ mang thù hay kết oán với ai, nhưng giờ thì lại làm sao vậy, bây giờ xem ra đứa nhỏ Thiếu Kiệt này đã làm chuyện gì rất quá đáng đối với thỏ con rồi.
Tiêu Thỏ sợ ngồi tiếp ba mẹ sẽ tiếp tục tra hỏi cô nữa, nên tiện thể kéo Nguyễn Trác Hàng về phòng của mình, cô nói, “Thừa dịp bây giờ còn chưa ăn cơm, em dẫn anh đi xem phòng của em.”
Nguyễn Trác Hàng từ chối, làm sao anh có thể không biết là bây giờ anh tuyệt đối không được vào phòng con gái của người ta, huống chi hai người lại còn đơn độc ở cùng nhau, nhưng Tiêu Thỏ lại chẳng nghĩ quá sâu xa, ra phía sau đẩy lưng của anh.
Mẹ Tiêu mỉm cười gật đầu, “Chừng nào ăn cơm mẹ sẽ gọi hai đứa.”
“Được ạ!”
Sau khi Tiêu Thỏ đẩy Nguyễn Trác Hàng vào phòng, trở tay đóng cửa lại, bản thân cô thì nằm soài trên giường, cô nói, “Có phải mới vừa rồi anh rất khẩn trương hay không, em nắm tay anh thấy toàn là mồ hôi!”
Nguyễn Trác Hàng không nói, xấu hổ đứng đánh giá gian phòng nhỏ của cô, phòng công chúa màu hồng, đặc biệt LOLI, nhưng rất thích hợp với cô. Ở trong lòng anh, cô vẫn như là một cô bé vậy, mặc dù bọn họ chênh lệch hai tuổi, nhưng cho tới giờ anh vẫn chưa ý thức được, người lớn tuổi hơn giữa hai người bọn họ chính là Tiêu Thỏ.
“Anh không cần phải đi tới đi lui ở trong phòng em như vậy!”
Nghe thấy giọng nói mềm mại đầy oán giận của Tiêu Thỏ, ngay cả tâm muốn hộc máu Nguyễn Trác Hàng cũng có, anh bất an như vậy rốt cuộc là vì cái gì, ngẫm lại thời tiết bây giờ, mới tháng chín, vẫn mặc trang phục mùa hè rất mỏng, cô lại bổ nhào lên giường, cánh tay nhỏ và
/53
|