Editor: Á bì
Đôi môi của Tiêu Thỏ run rẩy thở hổn hển, “Tay…” Sài Thiếu Kiệt tính không quan tâm, nhưng khi liếc thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì hoảng hồn, nhanh chóng rời khỏi người của cô, còn có chút chất đục ngầu chảy ra.
Anh cởi sợi dây đang trói cô ra, lo lắng vuốt ve mặt của cô, “Làm sao vậy, có thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Đôi tay nhỏ của Tiêu Thỏ ôm chặt ngực của mình, cả người co ro lại thành một cục, giống như là con tôm nhỏ vậy.
Sài Thiếu Kiệt luống cuống, nhìn Tiêu Thỏ khó chịu không giống như giả bộ, sự khó chịu của cô làm cho trán anh chảy ra mồ hôi, “Cô chờ ở đây em đi tìm bác sĩ.”
Tiêu Thỏ chụp lấy tay của Sài Thiếu Kiệt, Sài Thiếu Kiệt vội vàng đưa tay qua, “Làm sao rồi? Sao rồi?”
“Để cô nghỉ ngơi chút sẽ tốt thôi, trong túi sách của cô có thuốc, em cầm dùm qua đây cho cô.”
Sài Thiếu Kiệt không dám chậm trễ, lập tức vớ lấy túi sách của Tiêu Thỏ, lục tung trong túi, “Cái này sao? Uống bao nhiêu viên?”
“Hai, hai viên!”
Sài Thiếu Kiệt cầm lấy hai viên thuốc thả vào tay của Tiêu Thỏ, lại chạy đi lấy cho cô một ly nước, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, “Đến đây, cẩn thận chút.”
Sau khi Tiêu Thỏ uống thuốc xong, thở nhẹ ra.
Sài Thiếu Kiệt bế cô lên giường, rồi đi lấy cái khăn lông sạch qua, giúp cô lau chùi toàn thân một lần, thấy sắc mặt hiện giờ của cô đã có chút tốt hơn so với lúc trước, không giống tái xanh như trước, nhưng cũng không phải là tốt lắm, anh không khỏi lo lắng vội hỏi, “Cô chắc cô không có chuyện gì chứ?”
“Không…” Tiêu Thỏ nói không ra hơi, cả người cuộc tròn ở trên giường.
Sài Thiếu Kiệt vén chăn lên, nằm ở bên cạnh của Tiêu Thỏ, vươn hai tay ra ôm cô vào trong lòng, vuốt mái tóc cô đầy thương tiếc, “Có phải bị bệnh gì không?”
Ở bên cạnh cô luôn có thuốc, chắc chắn là có bệnh gì đó.
Tiêu Thỏ nhướng mày, hai tay không có sức thúc Sài Thiếu Kiệt, “Em buông ra đi.”
“Đừng có quậy, thân thể của cô không khỏe, cần phải nghỉ ngơi.”
“Cô muốn về nhà.”
Mặt của Sài Thiếu Kiệt cứng đờ, “Chờ cô khỏe lên chút đã, sau khi sắc mặt bớt tái một chút, rồi em đưa cô về nhà.”
Tiêu Thỏ không nói thêm gì nữa, im lặng dựa vào ngực của Sài Thiếu Kiệt, cô biết bây giờ cô nói cái gì, Sài Thiếu Kiệt sẽ không nghe cô, bởi vì anh không phải Nguyễn Trác Hàng.
Sau đó thật lâu Tiêu Thỏ mới nói, “Cô sẽ không tha thứ cho em.”
Miệng của Sài Thiếu Kiệt mím lại, cuối cùng vẫn không nói gì, dùng sức ôm chặt lấy Tiêu Thỏ, giống như lo lắng chỉ sau một giây cô sẽ biến mất vậy.
“Cô cũng sẽ không thích em.”
Sài Thiếu Kiệt buông lỏng cánh tay đang siết chặt, thở dài, “Thân thể của cô không được khỏe nên đừng có ép em phải phát giận.” Lựa giận cháy ở trong lòng, anh cũng không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì, mà Tiêu Thỏ vẫn không hề biết mình đang ép anh phát giận.
Vừa đúng lúc này di động của Tiêu Thỏ vang lên. Cô đứng dậy đi lấy nó, nhưng bị Sài Thiếu Kiệt đè lên giường dùng ánh mắt cảnh cáo, sau đó tự anh cầm di động của cô đưa qua, liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, vốn muốn trực tiếp tắt nó đi, nhưng nghĩ lại vẫn là đưa qua cho Tiêu Thỏ.
Tiêu Thỏ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Sài Thiếu Kiệt, vừa nhận điện thoại liền nhìn thấy hàng chữ Nguyễn Trác Hàng hiện trên màn hình, sắc mặt có chút trắng hơn vài phần.
Run rẩy bấm nhận, “Này…”
Điện thoại mới thông làm cho đôi môi đang vểnh cao của Nguyễn Trác Hàng hạ xuống, đôi mắt nhíu lại, “Sao vậy?”
Tiêu Thỏ nuốt nước bọt, “Không, không có sao hết.”
“Nói cho anh biết, làm sao vậy?”
Tiêu Thỏ ôm điện thoại liều mạng lắc đầu, cô không thể để cho Nguyễn Trác Hàng biết chuyện này được, cô đã từng đồng ý với Nguyễn Trác Hàng là sẽ không để cho người khác đụng vào thân thể của cô, nhưng cô lại không thể làm được, cô thật sự không vui.
“Thỏ con ơi, thỏ con…”
Tiêu Thỏ hơi mở miệng, nhưng không có phát ra tiếng, Sài Thiếu Kiệt đứng ở bên cạnh tức muốn xoay vòng, nhưng nhìn thấy nước mắt của Tiêu Thỏ rơi xuống không ngừng, không thể ngừng rơi được, sau khi anh trợn mắt xong, không tình nguyện cầm lấy thuốc của Tiêu Thỏ lắc.
Tiêu Thỏ trừng đôi mắt mờ mịt, tò mò nhìn Sài Thiếu Kiệt, anh liền ghé miệng lại tai cô, cô liền nói dựa theo ý tứ của Sài Thiếu Kiệt, “Em vừa mới uống thuốc.”
Tay cầm điện thoại của Nguyễn Trác Hàng càng nắm chặt,
Đôi môi của Tiêu Thỏ run rẩy thở hổn hển, “Tay…” Sài Thiếu Kiệt tính không quan tâm, nhưng khi liếc thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì hoảng hồn, nhanh chóng rời khỏi người của cô, còn có chút chất đục ngầu chảy ra.
Anh cởi sợi dây đang trói cô ra, lo lắng vuốt ve mặt của cô, “Làm sao vậy, có thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Đôi tay nhỏ của Tiêu Thỏ ôm chặt ngực của mình, cả người co ro lại thành một cục, giống như là con tôm nhỏ vậy.
Sài Thiếu Kiệt luống cuống, nhìn Tiêu Thỏ khó chịu không giống như giả bộ, sự khó chịu của cô làm cho trán anh chảy ra mồ hôi, “Cô chờ ở đây em đi tìm bác sĩ.”
Tiêu Thỏ chụp lấy tay của Sài Thiếu Kiệt, Sài Thiếu Kiệt vội vàng đưa tay qua, “Làm sao rồi? Sao rồi?”
“Để cô nghỉ ngơi chút sẽ tốt thôi, trong túi sách của cô có thuốc, em cầm dùm qua đây cho cô.”
Sài Thiếu Kiệt không dám chậm trễ, lập tức vớ lấy túi sách của Tiêu Thỏ, lục tung trong túi, “Cái này sao? Uống bao nhiêu viên?”
“Hai, hai viên!”
Sài Thiếu Kiệt cầm lấy hai viên thuốc thả vào tay của Tiêu Thỏ, lại chạy đi lấy cho cô một ly nước, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, “Đến đây, cẩn thận chút.”
Sau khi Tiêu Thỏ uống thuốc xong, thở nhẹ ra.
Sài Thiếu Kiệt bế cô lên giường, rồi đi lấy cái khăn lông sạch qua, giúp cô lau chùi toàn thân một lần, thấy sắc mặt hiện giờ của cô đã có chút tốt hơn so với lúc trước, không giống tái xanh như trước, nhưng cũng không phải là tốt lắm, anh không khỏi lo lắng vội hỏi, “Cô chắc cô không có chuyện gì chứ?”
“Không…” Tiêu Thỏ nói không ra hơi, cả người cuộc tròn ở trên giường.
Sài Thiếu Kiệt vén chăn lên, nằm ở bên cạnh của Tiêu Thỏ, vươn hai tay ra ôm cô vào trong lòng, vuốt mái tóc cô đầy thương tiếc, “Có phải bị bệnh gì không?”
Ở bên cạnh cô luôn có thuốc, chắc chắn là có bệnh gì đó.
Tiêu Thỏ nhướng mày, hai tay không có sức thúc Sài Thiếu Kiệt, “Em buông ra đi.”
“Đừng có quậy, thân thể của cô không khỏe, cần phải nghỉ ngơi.”
“Cô muốn về nhà.”
Mặt của Sài Thiếu Kiệt cứng đờ, “Chờ cô khỏe lên chút đã, sau khi sắc mặt bớt tái một chút, rồi em đưa cô về nhà.”
Tiêu Thỏ không nói thêm gì nữa, im lặng dựa vào ngực của Sài Thiếu Kiệt, cô biết bây giờ cô nói cái gì, Sài Thiếu Kiệt sẽ không nghe cô, bởi vì anh không phải Nguyễn Trác Hàng.
Sau đó thật lâu Tiêu Thỏ mới nói, “Cô sẽ không tha thứ cho em.”
Miệng của Sài Thiếu Kiệt mím lại, cuối cùng vẫn không nói gì, dùng sức ôm chặt lấy Tiêu Thỏ, giống như lo lắng chỉ sau một giây cô sẽ biến mất vậy.
“Cô cũng sẽ không thích em.”
Sài Thiếu Kiệt buông lỏng cánh tay đang siết chặt, thở dài, “Thân thể của cô không được khỏe nên đừng có ép em phải phát giận.” Lựa giận cháy ở trong lòng, anh cũng không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì, mà Tiêu Thỏ vẫn không hề biết mình đang ép anh phát giận.
Vừa đúng lúc này di động của Tiêu Thỏ vang lên. Cô đứng dậy đi lấy nó, nhưng bị Sài Thiếu Kiệt đè lên giường dùng ánh mắt cảnh cáo, sau đó tự anh cầm di động của cô đưa qua, liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, vốn muốn trực tiếp tắt nó đi, nhưng nghĩ lại vẫn là đưa qua cho Tiêu Thỏ.
Tiêu Thỏ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Sài Thiếu Kiệt, vừa nhận điện thoại liền nhìn thấy hàng chữ Nguyễn Trác Hàng hiện trên màn hình, sắc mặt có chút trắng hơn vài phần.
Run rẩy bấm nhận, “Này…”
Điện thoại mới thông làm cho đôi môi đang vểnh cao của Nguyễn Trác Hàng hạ xuống, đôi mắt nhíu lại, “Sao vậy?”
Tiêu Thỏ nuốt nước bọt, “Không, không có sao hết.”
“Nói cho anh biết, làm sao vậy?”
Tiêu Thỏ ôm điện thoại liều mạng lắc đầu, cô không thể để cho Nguyễn Trác Hàng biết chuyện này được, cô đã từng đồng ý với Nguyễn Trác Hàng là sẽ không để cho người khác đụng vào thân thể của cô, nhưng cô lại không thể làm được, cô thật sự không vui.
“Thỏ con ơi, thỏ con…”
Tiêu Thỏ hơi mở miệng, nhưng không có phát ra tiếng, Sài Thiếu Kiệt đứng ở bên cạnh tức muốn xoay vòng, nhưng nhìn thấy nước mắt của Tiêu Thỏ rơi xuống không ngừng, không thể ngừng rơi được, sau khi anh trợn mắt xong, không tình nguyện cầm lấy thuốc của Tiêu Thỏ lắc.
Tiêu Thỏ trừng đôi mắt mờ mịt, tò mò nhìn Sài Thiếu Kiệt, anh liền ghé miệng lại tai cô, cô liền nói dựa theo ý tứ của Sài Thiếu Kiệt, “Em vừa mới uống thuốc.”
Tay cầm điện thoại của Nguyễn Trác Hàng càng nắm chặt,
/53
|