Nói bậy, bên trong Tu La Quỷ Phủ này của ta căn bản không có bảo vật gì cả. Sở Phong tức giận đến nỗi cắn răng nghiến lợi.
Ta biết, phó hội trưởng Cao biết, đến cả Giới Diêm cũng biết, chúng ta đều biết, trong kỳ binh không thể có bảo vật gì.
Nhưng người của các thế lực kia không biết. Bọn họ đều bị Giới Diêm dụ dỗ rồi, đối với lời của Giới Diêm tin tưởng vô cùng, không chút nghi ngờ.
Giới Diêm thật sự quá thâm hiểm, hắn muốn lợi dụng sáu thế lực lớn để trừ khử ngươi, nếu công hội Giới Linh dám nhúng tay thì hắn sẽ lợi dụng sáu thế lực lớn diệt trừ luôn công hội Giới Linh bọn ta.
Người của tộc Giới thị cũng giống như công hội Giới Linh ta đều có quan hệ mật thiết với hoàng triều Khương Thị, nếu người của tộc Giới thị liên kết cùng sáu thế lực lớn thì hoàng triều Khương thị cũng tuyệt đối không quản. Giọng của Cố Bác đầy kích động, thần sắc hoảng loạn, có thể thấy hắn ta vừa tức giận vừa sợ hãi vô cùng.
Mà giờ khắc này, chân mày Sở Phong hơi nhíu lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: Hay cho một Giới Diêm thâm hiểm như vậy, rồi sẽ có ngày, ta sẽ khiến hắn phải trả giá.
Oành Mà ngay lúc này, cửa điện vốn đóng đột nhiên mở ra, một luồng khí thịnh nộ tràn vào, dễ dàng phá tan kết giới mà Cố Bác bố trí.
Cẩn thận. Thấy vậy, Sở Phong vội vàng nắm lấy vai Cố Bác, thân người nhanh nhẹn phóng ra sau, mới tránh được luồng khí đó, nếu không thì với tu vi của Sở Phong chưa nói, với tu vi của Cố Bác nhất địng đã bị đánh cho trọng thương rồi.
Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt
Theo sát phía sau, bảy thân ảnh mạnh mẽ xông lên đứng ở trung tâm đại điện, bảy người này không phải ai khác.
Chính là phó tộc trưởng của Giới thị.
Tông chủ của Nguyên Canh tông.
Môn chủ của Hỏa Thần môn.
Giáo chủ của Bạch Tàng giáo.
Cốc chủ của Tiêu Dao cốc.
Cốc chủ của Kiếm Thần cốc.
Cùng trang chủ của Chí Tôn sơn trang.
Sau khi bọn họ bước vào, cửa điện cũng theo đó mà đóng lại, phong tỏa mọi đường lui của Sở Phong.
Nhanh như vậy một con chuột nhỏ đã chạy tới rồi, là mật báo sao? Giới Diêm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Cố Bác.
Hay lắm, Cao Kì Chí của công hội Giới Linh thật không ra gì, sớm biết hắn sẽ mật báo, đã không thương lượng cùng hắn chuyện này. Tông chủ của Nguyên Canh tông tức đến độ cắn răng nghiến lợi.
Ơ kìa, ngươi kích động cái gì, người không phải vẫn còn đây sao? Môn chủ của Hỏa Thần môn nhìn tay phải của Sở Phong, tà ác cười một tiếng.
Các ngươi đây là muốn làm gì? Sở Phong chắn cho Cố Bác ở phía sau, ánh mắt sáng như đuốc, cao giọng hỏi.
Sở Phong tiểu hữu, đừng sợ, bất kể tiểu tử này nói với ngươi cái gì, nhưng thực tế bọn ta đều không có ác ý.
Chẳng qua là lão phu hoài nghi, Tu La Quỷ Phủ của tiểu hữu mới là nơi thật sự mà vạn yêu trong núi ở, mà chính vị cao thủ Tu Vũ thâm sâu không lường được kia đã đem bảo vật người để lại toàn bộ cất giữ vào trong Tu La Quỷ Phủ.
Vì thế, bọn ta muốn mượn Tu La Quỷ Phủ của Sở Phong tiểu hữu dùng một chút. Giới Diêm cười híp mắt nói.
Mẹ kiếp, trong kì binh, sao có thể chứa bảo vật, bây giờ Tu La Quỷ Phủ đã nhận ta làm chủ, ta đối với nó rõ như lòng bàn tay, đây chỉ là một kì binh bình thường, trong đó căn bản không có bảo vật gì cả. Sở Phong hừ lạnh nói.
Sở Phong tiểu hữu, lời này ngươi nói không tính, mặc dù Tu La Quỷ Phủ này nhận ngươi làm chủ, nhưng không đồng nghĩa với việc nó là của ngươi, suy cho cùng đây vẫn là thành quả mọi người cùng nhau hợp lực đoạt về.
Chẳng lẽ nói, nó nhận ngươi làm chủ liền là của ngươi sao, rồi bọn ta cái gì cũng không có, bận rộn không công một trận, còn hi sinh một cách vô ích mấy vị cao thủ cảnh giới Thiên Vũ sao? Giới Diêm lạnh giọng chất vấn.
Oành
Nhưng chính lúc này đây
Cánh cửa điện vốn đóng lại đột nhiên mở, sau đó mấy thân ảnh bay vút vào, là phó hội trưởng của công hội giới linh - Cao Kì Chí, đồng thời còn có công hội giới linh, những cao nhân của Chí Tôn sơn trang, đến cả Từ Trọng Vũ cũng có mặt.
Các ngươi làm gì vậy? Ban ngày ban mặt, lẽ nào muốn ra tay với cả người của công hội giới linh bọn ta sao? Cao Kì Chí cũng không phải dạng người dễ đối phó, vừa vào liền cáu kỉnh quát, còn về những người đằng sau kia, những người của công hội giới linh như Từ Trọng Vũ mặt mũi cũng đằng đằng sát khí, lời lẽ không khoan nhượng, dáng điệu như vung tay liền có thể xuất chiêu.
Phó hội trưởng Cao, ngươi bảo vệ Sở Phong như vậy, chẳng lẽ là muốn một mình nuốt cả bảo vật sao?
Đúng vậy, đến cả phó tộc trưởng Giới đều biết, Tu La Quỷ Phủ kia có chứa bảo vật, lẽ nào linh sư của Lam Bào giới như ngươi lại không biết sao?
Hừ, uổng công ta kính trọng ngươi là một vị cao nhân tiền bối, không nghĩ tới ngươi hèn hạ vô sỉ như vậy.
Thế nhưng, còn không đợi Giới Diêm nói gì, mấy vị tông chủ khác liền hừ lạnh, nhìn bộ dáng của bọn họ rõ ràng bị Giới Diêm dụ dỗ rồi, hơn nữa còn hạ quyết tâm nhất định phải đoạt được Tu La Quỷ Phủ của Sở Phong.
Vì bảo vật bên trong Tu La Quỷ Phủ, bọn họ không ngờ lại không tiếc dám đối đầu cùng nhân vật tầm cỡ như công hội giới linh.
Mẹ kiếp, trong kì binh sao có thể có bảo vật, ngươi có chút hiểu biết nào không vậy? Cao Kỳ Chí tức đến xanh mặt, lớn tiếng chửi rủa.
Nhìn tình hình trước mắt, những nhân vật tầm cỡ không ngừng cãi vả, Sở Phong khẽ nheo hai mắt, thầm tính toán trong lòng, sau đó đột nhiên mở miệng nói:
Xem ra chư vị nhất định là phải lấy được Tu La Quỷ Phủ này, Sở Phong ta cũng không phải người không hiểu chuyện cũng không muốn làm khó chư vị.
Chư vị nói bên trong Tu La Quỷ Phủ này chứa bảo vật, muốn đem Tu La Quỷ Phủ đi rồi tìm cách mở bảo vật này. Được, Sở Phong ta đáp ứng chư vị, nhưng, chư vị cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.
Điều kiện gì? Nghe lời này, tất cả những người có mặt đều thay đổi thần sắc, không khỏi ngừng cãi vã, nhìn về phía Sở Phong, bắt đầu truy vấn.
Tuy nói, bọn họ đều đã hạ quyết tâm muốn đoạt lấy Tu La Quỷ Phủ, nhưng suy cho cùng Sở Phong từng cứu bọn họ, về tình về lý bọn họ cũng không thể bức người quá đáng, huống hồ Sở Phong còn được công hội giới linh bảo vệ, bọn họ càng phải có chừng mực.
Thật ra, giữa nơi đông người, bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, cho dù bảo vật có sức hấp dẫn rất lớn với họ, nhưng nếu phải thật sự đại chiến một trận để đổi lấy thì bọn họ cũng không muốn. Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì thực là điều mà ai cũng mong muốn.
Chư vị, các vị đem đến cho ta một triệu viên Huyền Châu, thì Tu La Quỷ Phủ này liền cho chư vị, bất kể chư vị muốn nghiên cứu như nào ta cũng không quản nữa. Sở Phong nói.
Cái gì? Một triệu viên Huyền Châu? Ngươi đòi hỏi thực quá đáng. Vừa nghe Sở Phong nói như vậy, nhiều người mặt đã xanh ngắt.
Cho dù thế lực của bọn họ có lớn nữa, nhưng một triệu viên Huyền Châu cũng tuyệt đối không phải con số nhỏ, kể cả bảy thế lực lớn cùng nhau góp lại, mỗi thế lực ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn viên, đều không phải ít.
Chư vị, không phải từng nói bên trong Tu La Quỷ Phủ này có bảo vật mà cao nhân Tu Vũ để lại sao? Mà bảo vật này tuyệt đối không chỉ đáng một triệu viên Huyền Châu chứ?
Chỉ cần chư vị đem một triệu viên Huyền Châu đến cho ta, Tu La Quỷ Phủ này là của chư vị, bất luận chư vị tìm thấy gì trong này, ta đều không cần đến nửa phần. Sở Phong nói.
Cái này... Khoảnh khắc này, mọi người đều bắt đầu do dự, thật vậy, nếu đúng như Giới Diêm nói, bên trong Quỷ Phủ kia có Vũ Kĩ vô song, có bảo vật vô giá, thì một triệu viên Huyền Châu thật không thấm vào đâu.
Được, ta đáp ứng ngươi. Đột nhiên, Giới Diêm mở miệng, nhưng sau đó hắn lại lạnh giọng bổ sung: Nhưng mà nếu muốn mở được bảo vật bên trong Tu La Quỷ Phủ, ta cần cắt đứt liên lạc của ngươi và nó, cho nên, ta cần bàn tay phải của ngươi.
Ngươi dám? Sau khi nghe yêu cầu của Giới Diêm, còn không chờ Sở Phong mở miệng, Cao Kỳ Chí, Từ Trọng Vũ cùng với Cố Bác và người của công hội giới linh đã nổi cơn thịnh nộ, chặt đứt cánh tay của một người tài, đây dường như là chặt đứt hơn nữa con đường sau này của hắn.
Thế nhưng, đối với yêu cầu của Giới Diêm, Sở Phong lại cười ha ha một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén dị thường, nhìn chằm chằm Giới Diêm nói: Một triệu viên Huyền Châu đặt trước mặt ta, bàn tay phải này là của ngươi.
Ta biết, phó hội trưởng Cao biết, đến cả Giới Diêm cũng biết, chúng ta đều biết, trong kỳ binh không thể có bảo vật gì.
Nhưng người của các thế lực kia không biết. Bọn họ đều bị Giới Diêm dụ dỗ rồi, đối với lời của Giới Diêm tin tưởng vô cùng, không chút nghi ngờ.
Giới Diêm thật sự quá thâm hiểm, hắn muốn lợi dụng sáu thế lực lớn để trừ khử ngươi, nếu công hội Giới Linh dám nhúng tay thì hắn sẽ lợi dụng sáu thế lực lớn diệt trừ luôn công hội Giới Linh bọn ta.
Người của tộc Giới thị cũng giống như công hội Giới Linh ta đều có quan hệ mật thiết với hoàng triều Khương Thị, nếu người của tộc Giới thị liên kết cùng sáu thế lực lớn thì hoàng triều Khương thị cũng tuyệt đối không quản. Giọng của Cố Bác đầy kích động, thần sắc hoảng loạn, có thể thấy hắn ta vừa tức giận vừa sợ hãi vô cùng.
Mà giờ khắc này, chân mày Sở Phong hơi nhíu lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: Hay cho một Giới Diêm thâm hiểm như vậy, rồi sẽ có ngày, ta sẽ khiến hắn phải trả giá.
Oành Mà ngay lúc này, cửa điện vốn đóng đột nhiên mở ra, một luồng khí thịnh nộ tràn vào, dễ dàng phá tan kết giới mà Cố Bác bố trí.
Cẩn thận. Thấy vậy, Sở Phong vội vàng nắm lấy vai Cố Bác, thân người nhanh nhẹn phóng ra sau, mới tránh được luồng khí đó, nếu không thì với tu vi của Sở Phong chưa nói, với tu vi của Cố Bác nhất địng đã bị đánh cho trọng thương rồi.
Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt
Theo sát phía sau, bảy thân ảnh mạnh mẽ xông lên đứng ở trung tâm đại điện, bảy người này không phải ai khác.
Chính là phó tộc trưởng của Giới thị.
Tông chủ của Nguyên Canh tông.
Môn chủ của Hỏa Thần môn.
Giáo chủ của Bạch Tàng giáo.
Cốc chủ của Tiêu Dao cốc.
Cốc chủ của Kiếm Thần cốc.
Cùng trang chủ của Chí Tôn sơn trang.
Sau khi bọn họ bước vào, cửa điện cũng theo đó mà đóng lại, phong tỏa mọi đường lui của Sở Phong.
Nhanh như vậy một con chuột nhỏ đã chạy tới rồi, là mật báo sao? Giới Diêm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Cố Bác.
Hay lắm, Cao Kì Chí của công hội Giới Linh thật không ra gì, sớm biết hắn sẽ mật báo, đã không thương lượng cùng hắn chuyện này. Tông chủ của Nguyên Canh tông tức đến độ cắn răng nghiến lợi.
Ơ kìa, ngươi kích động cái gì, người không phải vẫn còn đây sao? Môn chủ của Hỏa Thần môn nhìn tay phải của Sở Phong, tà ác cười một tiếng.
Các ngươi đây là muốn làm gì? Sở Phong chắn cho Cố Bác ở phía sau, ánh mắt sáng như đuốc, cao giọng hỏi.
Sở Phong tiểu hữu, đừng sợ, bất kể tiểu tử này nói với ngươi cái gì, nhưng thực tế bọn ta đều không có ác ý.
Chẳng qua là lão phu hoài nghi, Tu La Quỷ Phủ của tiểu hữu mới là nơi thật sự mà vạn yêu trong núi ở, mà chính vị cao thủ Tu Vũ thâm sâu không lường được kia đã đem bảo vật người để lại toàn bộ cất giữ vào trong Tu La Quỷ Phủ.
Vì thế, bọn ta muốn mượn Tu La Quỷ Phủ của Sở Phong tiểu hữu dùng một chút. Giới Diêm cười híp mắt nói.
Mẹ kiếp, trong kì binh, sao có thể chứa bảo vật, bây giờ Tu La Quỷ Phủ đã nhận ta làm chủ, ta đối với nó rõ như lòng bàn tay, đây chỉ là một kì binh bình thường, trong đó căn bản không có bảo vật gì cả. Sở Phong hừ lạnh nói.
Sở Phong tiểu hữu, lời này ngươi nói không tính, mặc dù Tu La Quỷ Phủ này nhận ngươi làm chủ, nhưng không đồng nghĩa với việc nó là của ngươi, suy cho cùng đây vẫn là thành quả mọi người cùng nhau hợp lực đoạt về.
Chẳng lẽ nói, nó nhận ngươi làm chủ liền là của ngươi sao, rồi bọn ta cái gì cũng không có, bận rộn không công một trận, còn hi sinh một cách vô ích mấy vị cao thủ cảnh giới Thiên Vũ sao? Giới Diêm lạnh giọng chất vấn.
Oành
Nhưng chính lúc này đây
Cánh cửa điện vốn đóng lại đột nhiên mở, sau đó mấy thân ảnh bay vút vào, là phó hội trưởng của công hội giới linh - Cao Kì Chí, đồng thời còn có công hội giới linh, những cao nhân của Chí Tôn sơn trang, đến cả Từ Trọng Vũ cũng có mặt.
Các ngươi làm gì vậy? Ban ngày ban mặt, lẽ nào muốn ra tay với cả người của công hội giới linh bọn ta sao? Cao Kì Chí cũng không phải dạng người dễ đối phó, vừa vào liền cáu kỉnh quát, còn về những người đằng sau kia, những người của công hội giới linh như Từ Trọng Vũ mặt mũi cũng đằng đằng sát khí, lời lẽ không khoan nhượng, dáng điệu như vung tay liền có thể xuất chiêu.
Phó hội trưởng Cao, ngươi bảo vệ Sở Phong như vậy, chẳng lẽ là muốn một mình nuốt cả bảo vật sao?
Đúng vậy, đến cả phó tộc trưởng Giới đều biết, Tu La Quỷ Phủ kia có chứa bảo vật, lẽ nào linh sư của Lam Bào giới như ngươi lại không biết sao?
Hừ, uổng công ta kính trọng ngươi là một vị cao nhân tiền bối, không nghĩ tới ngươi hèn hạ vô sỉ như vậy.
Thế nhưng, còn không đợi Giới Diêm nói gì, mấy vị tông chủ khác liền hừ lạnh, nhìn bộ dáng của bọn họ rõ ràng bị Giới Diêm dụ dỗ rồi, hơn nữa còn hạ quyết tâm nhất định phải đoạt được Tu La Quỷ Phủ của Sở Phong.
Vì bảo vật bên trong Tu La Quỷ Phủ, bọn họ không ngờ lại không tiếc dám đối đầu cùng nhân vật tầm cỡ như công hội giới linh.
Mẹ kiếp, trong kì binh sao có thể có bảo vật, ngươi có chút hiểu biết nào không vậy? Cao Kỳ Chí tức đến xanh mặt, lớn tiếng chửi rủa.
Nhìn tình hình trước mắt, những nhân vật tầm cỡ không ngừng cãi vả, Sở Phong khẽ nheo hai mắt, thầm tính toán trong lòng, sau đó đột nhiên mở miệng nói:
Xem ra chư vị nhất định là phải lấy được Tu La Quỷ Phủ này, Sở Phong ta cũng không phải người không hiểu chuyện cũng không muốn làm khó chư vị.
Chư vị nói bên trong Tu La Quỷ Phủ này chứa bảo vật, muốn đem Tu La Quỷ Phủ đi rồi tìm cách mở bảo vật này. Được, Sở Phong ta đáp ứng chư vị, nhưng, chư vị cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.
Điều kiện gì? Nghe lời này, tất cả những người có mặt đều thay đổi thần sắc, không khỏi ngừng cãi vã, nhìn về phía Sở Phong, bắt đầu truy vấn.
Tuy nói, bọn họ đều đã hạ quyết tâm muốn đoạt lấy Tu La Quỷ Phủ, nhưng suy cho cùng Sở Phong từng cứu bọn họ, về tình về lý bọn họ cũng không thể bức người quá đáng, huống hồ Sở Phong còn được công hội giới linh bảo vệ, bọn họ càng phải có chừng mực.
Thật ra, giữa nơi đông người, bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, cho dù bảo vật có sức hấp dẫn rất lớn với họ, nhưng nếu phải thật sự đại chiến một trận để đổi lấy thì bọn họ cũng không muốn. Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì thực là điều mà ai cũng mong muốn.
Chư vị, các vị đem đến cho ta một triệu viên Huyền Châu, thì Tu La Quỷ Phủ này liền cho chư vị, bất kể chư vị muốn nghiên cứu như nào ta cũng không quản nữa. Sở Phong nói.
Cái gì? Một triệu viên Huyền Châu? Ngươi đòi hỏi thực quá đáng. Vừa nghe Sở Phong nói như vậy, nhiều người mặt đã xanh ngắt.
Cho dù thế lực của bọn họ có lớn nữa, nhưng một triệu viên Huyền Châu cũng tuyệt đối không phải con số nhỏ, kể cả bảy thế lực lớn cùng nhau góp lại, mỗi thế lực ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn viên, đều không phải ít.
Chư vị, không phải từng nói bên trong Tu La Quỷ Phủ này có bảo vật mà cao nhân Tu Vũ để lại sao? Mà bảo vật này tuyệt đối không chỉ đáng một triệu viên Huyền Châu chứ?
Chỉ cần chư vị đem một triệu viên Huyền Châu đến cho ta, Tu La Quỷ Phủ này là của chư vị, bất luận chư vị tìm thấy gì trong này, ta đều không cần đến nửa phần. Sở Phong nói.
Cái này... Khoảnh khắc này, mọi người đều bắt đầu do dự, thật vậy, nếu đúng như Giới Diêm nói, bên trong Quỷ Phủ kia có Vũ Kĩ vô song, có bảo vật vô giá, thì một triệu viên Huyền Châu thật không thấm vào đâu.
Được, ta đáp ứng ngươi. Đột nhiên, Giới Diêm mở miệng, nhưng sau đó hắn lại lạnh giọng bổ sung: Nhưng mà nếu muốn mở được bảo vật bên trong Tu La Quỷ Phủ, ta cần cắt đứt liên lạc của ngươi và nó, cho nên, ta cần bàn tay phải của ngươi.
Ngươi dám? Sau khi nghe yêu cầu của Giới Diêm, còn không chờ Sở Phong mở miệng, Cao Kỳ Chí, Từ Trọng Vũ cùng với Cố Bác và người của công hội giới linh đã nổi cơn thịnh nộ, chặt đứt cánh tay của một người tài, đây dường như là chặt đứt hơn nữa con đường sau này của hắn.
Thế nhưng, đối với yêu cầu của Giới Diêm, Sở Phong lại cười ha ha một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén dị thường, nhìn chằm chằm Giới Diêm nói: Một triệu viên Huyền Châu đặt trước mặt ta, bàn tay phải này là của ngươi.
/748
|