Vèo vèo vèo.
Tử Linh vừa trở về lều trại không lâu thì có ba bóng người từ trên trời bay xuống.
Là Bạch Vân Phi, Tống Thanh Phong và Lưu Tiêu Dao quay trở lại.
Vừa thấy rõ dáng vẻ của ba người này, ai nấy đều mừng như điên, cùng nhau xúm lại chỗ bọn họ.
Nhưng, khi mọi người nhìn thấy phía sau ba người họ không hề có bóng dáng Sở Phong, nét vui vẻ trên mặt nhanh chóng cứng lại.
Sao vậy, Sở Phong đâu rồi? Liễu Chí Tôn cũng bước tới, lên tiếng hỏi ba người.
Chẳng biết tên nhóc này đã sử dụng thủ đoạn quỷ quái gì, thân pháp vô cùng kỳ lạ, cước bộ vừa nhanh nhẹn như rắn vừa mạnh mẽ như rồng, chỉ chớp mắt đã biến mất, chúng ta vốn chẳng thể nào đuổi kịp.” Tống Thanh Phong kể lại tường tận.
Cái gì? Thậm chí ngay cả ba vị thiên tài tuyệt đỉnh cảnh giới Thiên Vũ cũng không đuổi kịp Sở Phong này sao?
Tên Sở Phong này quá lợi hại rồi? Vậy phải làm sao bây giờ, kẻ này rất thần bí, không biết còn có thủ đoạn gì nữa, nếu sau này hắn ta quay trở lại trả thù thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này, mọi người vô cùng hoảng loạn, bọn họ không dám chắc rằng sau khi Sở Phong chạy trốn rồi thì có quay về trả thù bọn họ hay không.
Hơn nữa, nghĩ tới sức mạnh khủng khiếp mà Sở Phong đã từng hiển lộ lúc đối chiến với Giới Thanh Minh cùng những chiêu thức kỳ lạ kia, bọn họ càng cảm thấy Sở Phong rất nguy hiểm. Nếu hắn ta trưởng thành nhất định sẽ càng mạnh hơn, chỉ sợ bọn họ đều sẽ gặp phải tai ương.
Đúng là phế vật. Lúc biết được Sở Phong đã chạy mất, sắc mặt Liễu Chí Tôn cũng trầm xuống.
Ông ta vốn định mượn tay ba người bọn họ để diệt trừ Sở Phong, như vậy có thể tránh được rất nhiều tai họa vì dù sao Sở Phong cũng là người của công hội Giới Linh. Việc chống đối trực diện với công hội Giới Linh là hành động rất không sáng suốt cho nên ông ta không muốn tự tay giết chết Sở Phong.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ba người Tống Thanh Phong lại vô dụng như vậy, chưa nói tới việc bắt được Sở Phong, dạy dỗ hắn một trận mà ngay cả bóng người cũng chưa thấy được đã để cho Sở Phong chạy mất, điều này thật sự khiến ông ta tức đến thở không ra hơi, bởi vì như vậy tương đương với việc đã bỏ mất một cơ hội tốt để giết chết Sở Phong.
Thời gian không còn sớm nữa, nhóm sư muội của Chí Tôn Sơn Trang ta cần phải nghỉ ngơi, các vị cũng đi nghỉ đi. Tâm trạng của Liễu Chí Tôn vô cùng tệ, khiển trách mọi người xong liền dẫn đầu bước về chỗ của mình.
Còn ba người Tống Thanh Phong bị Liễu Chí Tôn mắng là phế vật trước mặt mọi người thì rất bất mãn nhưng biết Liễu Chí Tôn rất mạnh, bọn họ cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ có lầm bầm phản bác: Con bà nó, coi chúng ta là thủ hạ của ngươi sao, sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ cho ngươi biết tay.
Cùng lúc đó, sau khi dựa vào võ kỹ thần kỳ Long Du Cửu Thiên thoát khỏi đám người Tống Thanh Phong, vì để tránh xảy ra biến cố Sở Phong vẫn duy trì tốc độ chạy thêm một lúc lâu đến khi cảm thấy đã kéo dãn khoảng cách khá xa, hẳn là không còn ai đuổi theo nữa, mới tiến vào bên trong sơn mạch.
Long Du Cửu Thiên này thật sự là một võ kỹ thần kì.
Sư tổ nói, võ kỹ này là do người đã dựa trên tất cả các bí kỹ mà người biết để tạo ra, nói cách khác, bí kỹ này so với vũ kỹ còn huyền diệu hơn nhiều.
Vậy xem ra, bí kỹ sư tổ nắm giữ hẳn là một loại bí kỹ thân pháp cực kỳ thần kỳ, thật là muốn lấy được bí kỹ này.
Bây giờ ta đã có Bạch Hổ Công Sát thuật của Công Sát Vô Song, còn có cả Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật không thể địch nổi, nếu lại có một bí kỹ cực nhanh thì lúc chiến đấu với người khác, chẳng phải là quá tuyệt vời rồi sao?
Lần đầu tiên Sở Phong cảm nhận được sự kỳ diệu của Long Du Cửu Thiên trong chiến đấu, lại càng chờ mong bí kỹ mà Thanh Long đạo nhân nắm giữ, bởi vì hắn biết, bí kỹ đó nhất định là hơn Long Du Cửu Thiên rất nhiều.
Grào.
Đúng vào lúc này. Phía xa xa truyền tới tiếng gầm giận dữ, âm thanh cực kỳ chói tai, còn khủng bố hơn cả tiếng hổ gầm.
Khi thanh âm này vang lên, Sở Phong có thể cảm nhận được một trận rung động dưới chân, giống như là động đất vậy, thậm chí phái sau còn có một luồng công kích phong bạo, khiến cho cây cối xung quanh Sở Phong lay động.
Yêu thú, yêu thú cảnh giới Thiên Vũ.
Nghe dược thanh âm này cùng với uy thế mà đối phương tạo nên, Sở Phong đã xác định được thực lực của đối phương, đó là một con yêu thú, hơn nữa còn là một yêu thú cảnh giới Thiên Vũ.
Grào.
Bỗng nhiên, yêu thú này rú lên một tiếng, Sở Phong có thể thấy rõ ràng tiếng núi rừng nổ vang ở phía trước, một mảng cây cối lớn đổ rạp, khói cuồn cuộn bay lên trời.
Hỏng bét.
Bằng Tinh Thần lực mạnh mẽ, Sở Phong đã cảm nhận được phía trước xuất hiện một luồng không khí vô cùng khủng bố, mà luồng khí kinh khủng này đang quét về phía bản thân hắn.
Ý thức được tình huống không ổn, Sở Phong theo bản năng muốn chạy trốn nhưng vẫn chậm một bước.
Oanh. Sở Phong vừa muốn xoay người, phía trước liền xuất hiện một luồng xung lượng to lớn, cuốn hắn bay lên trời, bị nhốt trong luồng xung lượng này Sở Phong căn bản là không thể thoát ra được, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, bị xung lượng đẩy mạnh đi khắp các hướng.
Giờ phút này, Sở Phong có thể cảm nhận được bên cạnh hắn toàn là đá và cát, có những khúc cây cối vỡ vụn, và cả một số yêu thú thực lực yếu ớt cũng đều bị luồng xung lượng khổng lồ này thổi lên.
Grào.
Cuối cùng, luồng xung lượng này cũng yếu dần đi khiến Sở Phong bị ném xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, phát hiện ra trước mắt là một cảnh tượng hỗn độn, nhất là phía sau hắn, mọi thứ đã bị luồng xung lượng khổng lồ kia phá hỏng.
Ở hiện trường, mấy con yêu thú bị thổi tới cùng với Sở Phong đã sớm bị chôn sống hoặc là ngã chết, ngay cả Sở Phong cũng bị một vài vết thương nhẹ, quần áo hắn cũng đã vô cùng lộn xộn.
Thật là mạnh, đây là loại lực lượng gì mà lại có thể có sức phá hoại mạnh như vậy chứ? Nhìn một mảnh rừng núi bị phá hủy này, Sở Phong giật mình, bởi vì hắn cảm thấy có được lực lượng mạnh tới mức như vậy, nhất định là vô cùng đáng sợ.
Rầm rầm vào lúc này, đống phế tích trước mặt Sở Phong đột nhiên nhô cao lên, đất đá bắn tán loạn ra xung quanh, một con quái vật chui ra, hơi thở cực kỳ khủng bố, thổi quét qua khắp mọi nơi.
Đây đúng là một con yêu thú, con yêu thú này vẫn chưa hóa thành hình người, vẫn ở hình dạng yêu thú.
Nó cao tới ba thước, dài hơn mười thước, thân thể như một con sói nhưng mỗi môt sợi lông trên người đều sắc nhọn như lưỡi đao sắc bén, trong cơ thể tản ra một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, là cảnh giới Thiên Vũ, đây là một con yêu thú cảnh giới Thiên Vũ.
Chỉ có điều, nó đang bị thương, bởi vì bộ lông sắc nhọn này của nó đã bị đứt mất vài chỗ, máu chảy ra rất nhiều, chảy xuôi trên da thịt của nó, ngay cả răng nanh sắc nhọn của cũng bị gãy vài cái.
Sau khi nhìn thấy Sở Phong, ánh mắt màu xanh của nó lập tức sáng lên, tỏa ra sự phẫn nộ và hận ý, há miệng to ra muốn cắn xé Sở Phong.
Không ổn.
Lúc này, Sở Phong thầm kêu không ổn, ở khoảng cách như vậy, căn bản là hắn không có chỗ trốn, hơi thở cường đại của yêu thú này đã tập trung lên người Sở Phong.
Nhìn miệng to như một bồn máu này đang tới gần, Sở Phong cảm giác như sắp trở thành đồ ăn của nó, bị chiếc răng nanh này xé nát, sau đó nuốt vào trong bụng, trở thành máu loãng.
Tử Linh vừa trở về lều trại không lâu thì có ba bóng người từ trên trời bay xuống.
Là Bạch Vân Phi, Tống Thanh Phong và Lưu Tiêu Dao quay trở lại.
Vừa thấy rõ dáng vẻ của ba người này, ai nấy đều mừng như điên, cùng nhau xúm lại chỗ bọn họ.
Nhưng, khi mọi người nhìn thấy phía sau ba người họ không hề có bóng dáng Sở Phong, nét vui vẻ trên mặt nhanh chóng cứng lại.
Sao vậy, Sở Phong đâu rồi? Liễu Chí Tôn cũng bước tới, lên tiếng hỏi ba người.
Chẳng biết tên nhóc này đã sử dụng thủ đoạn quỷ quái gì, thân pháp vô cùng kỳ lạ, cước bộ vừa nhanh nhẹn như rắn vừa mạnh mẽ như rồng, chỉ chớp mắt đã biến mất, chúng ta vốn chẳng thể nào đuổi kịp.” Tống Thanh Phong kể lại tường tận.
Cái gì? Thậm chí ngay cả ba vị thiên tài tuyệt đỉnh cảnh giới Thiên Vũ cũng không đuổi kịp Sở Phong này sao?
Tên Sở Phong này quá lợi hại rồi? Vậy phải làm sao bây giờ, kẻ này rất thần bí, không biết còn có thủ đoạn gì nữa, nếu sau này hắn ta quay trở lại trả thù thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này, mọi người vô cùng hoảng loạn, bọn họ không dám chắc rằng sau khi Sở Phong chạy trốn rồi thì có quay về trả thù bọn họ hay không.
Hơn nữa, nghĩ tới sức mạnh khủng khiếp mà Sở Phong đã từng hiển lộ lúc đối chiến với Giới Thanh Minh cùng những chiêu thức kỳ lạ kia, bọn họ càng cảm thấy Sở Phong rất nguy hiểm. Nếu hắn ta trưởng thành nhất định sẽ càng mạnh hơn, chỉ sợ bọn họ đều sẽ gặp phải tai ương.
Đúng là phế vật. Lúc biết được Sở Phong đã chạy mất, sắc mặt Liễu Chí Tôn cũng trầm xuống.
Ông ta vốn định mượn tay ba người bọn họ để diệt trừ Sở Phong, như vậy có thể tránh được rất nhiều tai họa vì dù sao Sở Phong cũng là người của công hội Giới Linh. Việc chống đối trực diện với công hội Giới Linh là hành động rất không sáng suốt cho nên ông ta không muốn tự tay giết chết Sở Phong.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ba người Tống Thanh Phong lại vô dụng như vậy, chưa nói tới việc bắt được Sở Phong, dạy dỗ hắn một trận mà ngay cả bóng người cũng chưa thấy được đã để cho Sở Phong chạy mất, điều này thật sự khiến ông ta tức đến thở không ra hơi, bởi vì như vậy tương đương với việc đã bỏ mất một cơ hội tốt để giết chết Sở Phong.
Thời gian không còn sớm nữa, nhóm sư muội của Chí Tôn Sơn Trang ta cần phải nghỉ ngơi, các vị cũng đi nghỉ đi. Tâm trạng của Liễu Chí Tôn vô cùng tệ, khiển trách mọi người xong liền dẫn đầu bước về chỗ của mình.
Còn ba người Tống Thanh Phong bị Liễu Chí Tôn mắng là phế vật trước mặt mọi người thì rất bất mãn nhưng biết Liễu Chí Tôn rất mạnh, bọn họ cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ có lầm bầm phản bác: Con bà nó, coi chúng ta là thủ hạ của ngươi sao, sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ cho ngươi biết tay.
Cùng lúc đó, sau khi dựa vào võ kỹ thần kỳ Long Du Cửu Thiên thoát khỏi đám người Tống Thanh Phong, vì để tránh xảy ra biến cố Sở Phong vẫn duy trì tốc độ chạy thêm một lúc lâu đến khi cảm thấy đã kéo dãn khoảng cách khá xa, hẳn là không còn ai đuổi theo nữa, mới tiến vào bên trong sơn mạch.
Long Du Cửu Thiên này thật sự là một võ kỹ thần kì.
Sư tổ nói, võ kỹ này là do người đã dựa trên tất cả các bí kỹ mà người biết để tạo ra, nói cách khác, bí kỹ này so với vũ kỹ còn huyền diệu hơn nhiều.
Vậy xem ra, bí kỹ sư tổ nắm giữ hẳn là một loại bí kỹ thân pháp cực kỳ thần kỳ, thật là muốn lấy được bí kỹ này.
Bây giờ ta đã có Bạch Hổ Công Sát thuật của Công Sát Vô Song, còn có cả Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật không thể địch nổi, nếu lại có một bí kỹ cực nhanh thì lúc chiến đấu với người khác, chẳng phải là quá tuyệt vời rồi sao?
Lần đầu tiên Sở Phong cảm nhận được sự kỳ diệu của Long Du Cửu Thiên trong chiến đấu, lại càng chờ mong bí kỹ mà Thanh Long đạo nhân nắm giữ, bởi vì hắn biết, bí kỹ đó nhất định là hơn Long Du Cửu Thiên rất nhiều.
Grào.
Đúng vào lúc này. Phía xa xa truyền tới tiếng gầm giận dữ, âm thanh cực kỳ chói tai, còn khủng bố hơn cả tiếng hổ gầm.
Khi thanh âm này vang lên, Sở Phong có thể cảm nhận được một trận rung động dưới chân, giống như là động đất vậy, thậm chí phái sau còn có một luồng công kích phong bạo, khiến cho cây cối xung quanh Sở Phong lay động.
Yêu thú, yêu thú cảnh giới Thiên Vũ.
Nghe dược thanh âm này cùng với uy thế mà đối phương tạo nên, Sở Phong đã xác định được thực lực của đối phương, đó là một con yêu thú, hơn nữa còn là một yêu thú cảnh giới Thiên Vũ.
Grào.
Bỗng nhiên, yêu thú này rú lên một tiếng, Sở Phong có thể thấy rõ ràng tiếng núi rừng nổ vang ở phía trước, một mảng cây cối lớn đổ rạp, khói cuồn cuộn bay lên trời.
Hỏng bét.
Bằng Tinh Thần lực mạnh mẽ, Sở Phong đã cảm nhận được phía trước xuất hiện một luồng không khí vô cùng khủng bố, mà luồng khí kinh khủng này đang quét về phía bản thân hắn.
Ý thức được tình huống không ổn, Sở Phong theo bản năng muốn chạy trốn nhưng vẫn chậm một bước.
Oanh. Sở Phong vừa muốn xoay người, phía trước liền xuất hiện một luồng xung lượng to lớn, cuốn hắn bay lên trời, bị nhốt trong luồng xung lượng này Sở Phong căn bản là không thể thoát ra được, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, bị xung lượng đẩy mạnh đi khắp các hướng.
Giờ phút này, Sở Phong có thể cảm nhận được bên cạnh hắn toàn là đá và cát, có những khúc cây cối vỡ vụn, và cả một số yêu thú thực lực yếu ớt cũng đều bị luồng xung lượng khổng lồ này thổi lên.
Grào.
Cuối cùng, luồng xung lượng này cũng yếu dần đi khiến Sở Phong bị ném xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, phát hiện ra trước mắt là một cảnh tượng hỗn độn, nhất là phía sau hắn, mọi thứ đã bị luồng xung lượng khổng lồ kia phá hỏng.
Ở hiện trường, mấy con yêu thú bị thổi tới cùng với Sở Phong đã sớm bị chôn sống hoặc là ngã chết, ngay cả Sở Phong cũng bị một vài vết thương nhẹ, quần áo hắn cũng đã vô cùng lộn xộn.
Thật là mạnh, đây là loại lực lượng gì mà lại có thể có sức phá hoại mạnh như vậy chứ? Nhìn một mảnh rừng núi bị phá hủy này, Sở Phong giật mình, bởi vì hắn cảm thấy có được lực lượng mạnh tới mức như vậy, nhất định là vô cùng đáng sợ.
Rầm rầm vào lúc này, đống phế tích trước mặt Sở Phong đột nhiên nhô cao lên, đất đá bắn tán loạn ra xung quanh, một con quái vật chui ra, hơi thở cực kỳ khủng bố, thổi quét qua khắp mọi nơi.
Đây đúng là một con yêu thú, con yêu thú này vẫn chưa hóa thành hình người, vẫn ở hình dạng yêu thú.
Nó cao tới ba thước, dài hơn mười thước, thân thể như một con sói nhưng mỗi môt sợi lông trên người đều sắc nhọn như lưỡi đao sắc bén, trong cơ thể tản ra một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, là cảnh giới Thiên Vũ, đây là một con yêu thú cảnh giới Thiên Vũ.
Chỉ có điều, nó đang bị thương, bởi vì bộ lông sắc nhọn này của nó đã bị đứt mất vài chỗ, máu chảy ra rất nhiều, chảy xuôi trên da thịt của nó, ngay cả răng nanh sắc nhọn của cũng bị gãy vài cái.
Sau khi nhìn thấy Sở Phong, ánh mắt màu xanh của nó lập tức sáng lên, tỏa ra sự phẫn nộ và hận ý, há miệng to ra muốn cắn xé Sở Phong.
Không ổn.
Lúc này, Sở Phong thầm kêu không ổn, ở khoảng cách như vậy, căn bản là hắn không có chỗ trốn, hơi thở cường đại của yêu thú này đã tập trung lên người Sở Phong.
Nhìn miệng to như một bồn máu này đang tới gần, Sở Phong cảm giác như sắp trở thành đồ ăn của nó, bị chiếc răng nanh này xé nát, sau đó nuốt vào trong bụng, trở thành máu loãng.
/748
|