Trước mắt Sở Phong xuất hiện một trấn nhỏ, nhưng mà khi nhìn từ phía xa, Sở Phong phát hiện bên ngoài một khu nhà lớn trong trấn nhỏ lại có rất nhiều người đang tụ tập, những người này xếp thành hàng dài, như đang nhận lĩnh cái gì đó.
Hắn vừa mới đến, vì để tránh gây ra phiền toái không cần thiết, Sở Phong cũng không bày ra tu vi cường đại của mình mà là lặng lẽ đáp xuống từ trên không trung, sau đó lại đi bộ vào trong trấn.
Lúc này, Sở Phong phát hiện đây chỉ là một trấn nhỏ thông thường, còn chẳng bằng Kháo Sơn trấn mà Sở gia hắn ở trước đây. Trong trấn phần lớn là bách tính bình dân, căn bản là ngay cả cái tiệm cơm cũng chẳng có.
Nhưng mà thôn trấn này lại có một gia đình giàu có, lúc này mấy trăm dân chúng đang xếp hàng dài, tụ tập ngoài cửa gia đình này để lĩnh lương thực.
Ái chà, Lý lão gia thực sự là người tốt, mỗi tháng đều phát lương thực cho những người nghèo khổ như bọn mình.
Năm nay nhiều thiên tai, sản lượng lương thực giảm sút trầm trọng, nếu không có Lý lão gia giúp đỡ, e là chúng ta đều phải chết đói cả.
Nghe thấy dân chúng bàn tán, Sở Phong biết được thì ra đây là đang phát lương thực miễn phí. Mà nhìn vào phủ đệ của Lý lão gia, tuy rằng chưa đến mức lộng lẫy huy hoàng nhưng quả thật là một người có tiền, ít nhất là hơn xa những dân chúng cỏ tranh làm phòng này nhiều lắm.
Điều này cho thấy, trong nhà Lý lão gia cho dù không có sơn hào hải vị nhưng các loại thức ăn ngon như gà vịt thịt cá là luôn có. Vì vậy Sở Phong cũng không xếp hàng, dưới ánh mắt khác lạ của vô số người, hắn đi thẳng đến trước cổng Lý phủ.
Đứng lại, lĩnh lương thực cần phải xếp hàng, ai cho ngươi chen ngang? Thấy thế, mấy gã đàn ông vạm vỡ đang canh gác phủ đệ chỉ vào Sở Phong mà quát lên.
Những gã này đều có tu vi Linh Võ nhị trọng, tuy rằng tu vi cực kỳ thấp nhưng so với dân chúng hoàn toàn không có tu vi này mà nói thì cũng không tệ lắm.
Ta không đến lĩnh lương thực mà là đến mua lương thực. Sở Phong khẽ cười nói.
Mua lương thực?
Sau khi nghe thấy từ này, bên trong đi ra một gã trung niên để râu cá trê, quần áo hoa lệ. Gã trung niên này nhìn thấy bộ y phục hào nhoáng cùng với gương mặt non trẻ của Sở Phong thì lập tức mắt sáng rực, vội vàng cười hì hì mà nói: Vị thiếu hiệp này, xin hỏi ngài định mua bao nhiêu lương thực?
Ta chỉ mua một bữa ăn, mang tất cả rượu thịt ngon lành của nhà các ngươi ra đây cho ta ăn một trận, ta đảm bảo sẽ không bạc đãi các ngươi. Sở Phong nói ra.
Vâng vâng, mời thiếu hiệp vào trong. Thấy thế, gã đàn ông trung niên để râu cá trê vừa cười nham hiểm mời Sở Phong vào bên trong vừa thét lên với gã canh cổng bên cạnh:
Còn ngớ người ra đó làm gì? Mau đi vào bếp sai người chuẩn bị một bàn rượu thịt thượng đẳng đến chiêu đãi thiếu hiệp, càng nhanh càng tốt!
Sở Phong là ai, đừng nhìn hắn nhỏ tuổi, hắn vậy nhưng đã khuấy cả cái Thanh châu đến long trời lở đất, hắn tất nhiên là có thể nhận ra gã râu cá trê này nghĩ bản thân hắn là kẻ có tiền, đồng thời tuổi tác còn rất nhỏ, muốn nhân cơ hội mà làm thịt mình một trận.
Nhưng mà Sở Phong cũng lười tính toán với gã, bởi vì lúc này hắn đói cuống lên rồi, chỉ thầm nghĩ ăn một bữa cơm, về phần tiền bạc gì đó, Sở Phong trước giờ cũng không thiếu tiền.
Sau đó Sở Phong được mời vào một gian phòng khách không tồi, không nói cái khác, hiệu suất làm việc của gã râu cá trê cũng không tệ lắm, rất nhanh thì đã có hàng loạt món ăn ngon được bày ra đầy bàn.
Cũng không biết là Sở Phong quá đói hay là thức ăn của bọn họ quá ngon, Sở Phong nhìn bàn thức ăn này thật đúng là mắt lóe sáng, miệng chảy nước miếng, chỉ chờ xoắn ngay ống tay áo lên là chuẩn bị gió cuốn mây tan, điên cuồng ăn một phen.
Chờ đã. Nhưng đúng lúc này, gã râu cá trê lại đột nhiên mở miệng, cười hì hì nói với Sở Phong: Vị thiếu hiệp này, chẳng phải là ta không tin ngài, chỉ là bàn thức ăn này ấy thế mà hao phí không ít nguyên liệu, ngày thường lão gia nhà ta cũng không dám phô trương lãng phí như vậy. Nếu ngài không đưa ra giá cả tương ứng, ta đây chốc lát nữa cũng không tiện ăn nói đâu.
Mẹ nó! Sở Phong nổi giận, ngươi đây là khinh tiểu gia ta không ăn nổi một bữa cơm của nhà ngươi sao. Kết quả là Sở Phong đưa tay sờ về phía túi càn khôn ở bên hông, định lấy bừa ra ít đồ hù cho gã râu cá trê này sợ chết đứng.
Nguy rồi. Nhưng lần này vừa sờ vào, sắc mặt của Sở Phong liền thay đổi, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong túi càn khôn của mình ngoài la bàn giới linh cùng với một ít khí cụ dự phòng ra thì lại rỗng tuếch, chẳng có thứ chi.
Bấy giờ Sở Phong mới nhớ tới, lúc đó ở khu mộ Vạn Cốt, Sở Phong chỉnh lý túi càn khôn của mình, giao tất cả những thứ Sở Phong cảm thấy vô dụng cho Lý Trường Thanh, còn huyền dược các loại gì đó để lại cho mình thì đã dùng hết sạch trong lúc tu luyện.
Trước mắt Sở Phong thật đúng là không lấy ra được thứ gì đồng giá để trả cho bàn rượu thịt này. Dù sao những thứ hắn để lại đều là vật cần thiết, cũng đều có giá trị xa xỉ, đừng nói là cho gã râu cá trê rồi thì bản thân hắn sẽ rất phiền phức, cho dù lấy ra đi nữa thì gã râu cá trê này cũng chưa chắc đã biết hàng.
Ta nói thiếu hiệp này, chẳng lẽ ngài là muốn ăn quịt sao? Thấy thế gã râu cá trê liếc mắt đưa ngang, vẻ tươi cười trước kia mất sạch, thay vào đó là gian ngoan. Cùng lúc ấy, ngoài cửa còn xông vào vài gã cao to, dáng điệu này chính là muốn động thủ với Sở Phong.
Lúc này Sở Phong cũng nổi giận rồi, hắn có thân phận gì, thực lực gì, lại bị một đám xoàng xĩnh như vậy khinh thường. Ý nghĩ đầu tiên của Sở Phong chính là giơ tay lên một quyền hất bay bọn họ ra khỏi phòng, để cho bọn họ biết một chút về thực lực của mình, để cho bọn họ nhớ kĩ sai lầm của bản thân.
Thế nhưng nghĩ kĩ một chút, Sở Phong lại phát hiện mình quả thật vô lý, ăn cơm không có tiền trả là sự thật, lúc này dùng vũ lực giải quyết vấn đề thì đúng là hết nói nổi. Tuy rằng Sở Phong không ngại phiền phức nhưng hắn cũng không phải ác nhân không chuyện ác nào không làm, hắn tất nhiên không thể làm ra chuyện bắt nạt kẻ yếu, bá đạo phách lối như vậy.
Các ngươi đang muốn làm gì? Nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng khách lại đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai của một cụ già, theo sát sau đó là một ông lão tuổi lục tuần đi đến.
Ông lão này ăn mặc rất là cổ lỗ, bộ dạng cũng rất quê mùa, bộ dáng kia hệt như một lão đầu gõ mõ điểm canh, chỉ là sau khi ông lão này xuất hiện, vô luận là gã râu cá trê hay là mấy tên đàn ông lực lưỡng cũng đều lập tức trở nên biết điều.
Lão gia, người này muốn ăn quịt. Gã râu cá trê hiển nhiên là rất sợ ông lão này, vội vàng bước lên trước giải thích.
Mà giờ khắc này Sở Phong rốt cuộc biết được, thì ra ông lão nhìn như xoàng xĩnh này lại là chủ nhân của nơi đây, cũng chính là Lý lão gia thích làm việc thiện trong miệng dân chúng.
Thật là, người ta đều nói người đến là khách, chẳng qua là một bữa cơm mà thôi, đâu cần đến mức đòi tiền người ta, còn muốn động thủ nữa? Còn không mau xin lỗi vị khách này! Nhưng mà sau khi nghe thấy gã râu cá trê giải thích, Lý lão gia trái lại càng thêm tức giận mà chỉ vào họ mắng chửi một trận.
Dưới tình huống như vậy, gã râu cá trê cùng mấy tên đàn ông vạm vỡ đành phải từng người một chịu nhận lỗi với Sở Phong, bọn họ như vậy trái lại là khiến Sở Phong có hơi ngượng ngùng.
Vị tiểu hữu này, cậu không phải là người bản địa đúng không, cậu đây là muốn đi đâu? Lý lão gia ngồi xuống bên cạnh Sở Phong rồi cười hỏi.
Mà giờ khắc này Sở Phong sớm đã không còn khách khí gì nữa, hắn ăn ào ào một trận, nghe thấy câu hỏi của Lý lão gia mới lau lau cái miệng đầy mỡ dầu mà đáp: Ta quả thật không phải người nơi này, ta là đến từ Giới châu, muốn đi núi Vạn Yêu.
Cái gì? Núi Vạn Yêu?!!!
Mà khi nghe thấy ba chữ núi Vạn Yêu vang dội này, đừng nói là Lý lão gia, gần như tất cả mọi người tại đây đều mặt mày biến sắc, bị hù dọa hết hồn. Lý lão gia thậm chí nhót dậy, suýt chút nữa là lọt cả xuống ghế, nếu không nhờ Sở Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ được lão, ắt hẳn là lão đã ngã chổng vó lên trời mất rồi
Hắn vừa mới đến, vì để tránh gây ra phiền toái không cần thiết, Sở Phong cũng không bày ra tu vi cường đại của mình mà là lặng lẽ đáp xuống từ trên không trung, sau đó lại đi bộ vào trong trấn.
Lúc này, Sở Phong phát hiện đây chỉ là một trấn nhỏ thông thường, còn chẳng bằng Kháo Sơn trấn mà Sở gia hắn ở trước đây. Trong trấn phần lớn là bách tính bình dân, căn bản là ngay cả cái tiệm cơm cũng chẳng có.
Nhưng mà thôn trấn này lại có một gia đình giàu có, lúc này mấy trăm dân chúng đang xếp hàng dài, tụ tập ngoài cửa gia đình này để lĩnh lương thực.
Ái chà, Lý lão gia thực sự là người tốt, mỗi tháng đều phát lương thực cho những người nghèo khổ như bọn mình.
Năm nay nhiều thiên tai, sản lượng lương thực giảm sút trầm trọng, nếu không có Lý lão gia giúp đỡ, e là chúng ta đều phải chết đói cả.
Nghe thấy dân chúng bàn tán, Sở Phong biết được thì ra đây là đang phát lương thực miễn phí. Mà nhìn vào phủ đệ của Lý lão gia, tuy rằng chưa đến mức lộng lẫy huy hoàng nhưng quả thật là một người có tiền, ít nhất là hơn xa những dân chúng cỏ tranh làm phòng này nhiều lắm.
Điều này cho thấy, trong nhà Lý lão gia cho dù không có sơn hào hải vị nhưng các loại thức ăn ngon như gà vịt thịt cá là luôn có. Vì vậy Sở Phong cũng không xếp hàng, dưới ánh mắt khác lạ của vô số người, hắn đi thẳng đến trước cổng Lý phủ.
Đứng lại, lĩnh lương thực cần phải xếp hàng, ai cho ngươi chen ngang? Thấy thế, mấy gã đàn ông vạm vỡ đang canh gác phủ đệ chỉ vào Sở Phong mà quát lên.
Những gã này đều có tu vi Linh Võ nhị trọng, tuy rằng tu vi cực kỳ thấp nhưng so với dân chúng hoàn toàn không có tu vi này mà nói thì cũng không tệ lắm.
Ta không đến lĩnh lương thực mà là đến mua lương thực. Sở Phong khẽ cười nói.
Mua lương thực?
Sau khi nghe thấy từ này, bên trong đi ra một gã trung niên để râu cá trê, quần áo hoa lệ. Gã trung niên này nhìn thấy bộ y phục hào nhoáng cùng với gương mặt non trẻ của Sở Phong thì lập tức mắt sáng rực, vội vàng cười hì hì mà nói: Vị thiếu hiệp này, xin hỏi ngài định mua bao nhiêu lương thực?
Ta chỉ mua một bữa ăn, mang tất cả rượu thịt ngon lành của nhà các ngươi ra đây cho ta ăn một trận, ta đảm bảo sẽ không bạc đãi các ngươi. Sở Phong nói ra.
Vâng vâng, mời thiếu hiệp vào trong. Thấy thế, gã đàn ông trung niên để râu cá trê vừa cười nham hiểm mời Sở Phong vào bên trong vừa thét lên với gã canh cổng bên cạnh:
Còn ngớ người ra đó làm gì? Mau đi vào bếp sai người chuẩn bị một bàn rượu thịt thượng đẳng đến chiêu đãi thiếu hiệp, càng nhanh càng tốt!
Sở Phong là ai, đừng nhìn hắn nhỏ tuổi, hắn vậy nhưng đã khuấy cả cái Thanh châu đến long trời lở đất, hắn tất nhiên là có thể nhận ra gã râu cá trê này nghĩ bản thân hắn là kẻ có tiền, đồng thời tuổi tác còn rất nhỏ, muốn nhân cơ hội mà làm thịt mình một trận.
Nhưng mà Sở Phong cũng lười tính toán với gã, bởi vì lúc này hắn đói cuống lên rồi, chỉ thầm nghĩ ăn một bữa cơm, về phần tiền bạc gì đó, Sở Phong trước giờ cũng không thiếu tiền.
Sau đó Sở Phong được mời vào một gian phòng khách không tồi, không nói cái khác, hiệu suất làm việc của gã râu cá trê cũng không tệ lắm, rất nhanh thì đã có hàng loạt món ăn ngon được bày ra đầy bàn.
Cũng không biết là Sở Phong quá đói hay là thức ăn của bọn họ quá ngon, Sở Phong nhìn bàn thức ăn này thật đúng là mắt lóe sáng, miệng chảy nước miếng, chỉ chờ xoắn ngay ống tay áo lên là chuẩn bị gió cuốn mây tan, điên cuồng ăn một phen.
Chờ đã. Nhưng đúng lúc này, gã râu cá trê lại đột nhiên mở miệng, cười hì hì nói với Sở Phong: Vị thiếu hiệp này, chẳng phải là ta không tin ngài, chỉ là bàn thức ăn này ấy thế mà hao phí không ít nguyên liệu, ngày thường lão gia nhà ta cũng không dám phô trương lãng phí như vậy. Nếu ngài không đưa ra giá cả tương ứng, ta đây chốc lát nữa cũng không tiện ăn nói đâu.
Mẹ nó! Sở Phong nổi giận, ngươi đây là khinh tiểu gia ta không ăn nổi một bữa cơm của nhà ngươi sao. Kết quả là Sở Phong đưa tay sờ về phía túi càn khôn ở bên hông, định lấy bừa ra ít đồ hù cho gã râu cá trê này sợ chết đứng.
Nguy rồi. Nhưng lần này vừa sờ vào, sắc mặt của Sở Phong liền thay đổi, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong túi càn khôn của mình ngoài la bàn giới linh cùng với một ít khí cụ dự phòng ra thì lại rỗng tuếch, chẳng có thứ chi.
Bấy giờ Sở Phong mới nhớ tới, lúc đó ở khu mộ Vạn Cốt, Sở Phong chỉnh lý túi càn khôn của mình, giao tất cả những thứ Sở Phong cảm thấy vô dụng cho Lý Trường Thanh, còn huyền dược các loại gì đó để lại cho mình thì đã dùng hết sạch trong lúc tu luyện.
Trước mắt Sở Phong thật đúng là không lấy ra được thứ gì đồng giá để trả cho bàn rượu thịt này. Dù sao những thứ hắn để lại đều là vật cần thiết, cũng đều có giá trị xa xỉ, đừng nói là cho gã râu cá trê rồi thì bản thân hắn sẽ rất phiền phức, cho dù lấy ra đi nữa thì gã râu cá trê này cũng chưa chắc đã biết hàng.
Ta nói thiếu hiệp này, chẳng lẽ ngài là muốn ăn quịt sao? Thấy thế gã râu cá trê liếc mắt đưa ngang, vẻ tươi cười trước kia mất sạch, thay vào đó là gian ngoan. Cùng lúc ấy, ngoài cửa còn xông vào vài gã cao to, dáng điệu này chính là muốn động thủ với Sở Phong.
Lúc này Sở Phong cũng nổi giận rồi, hắn có thân phận gì, thực lực gì, lại bị một đám xoàng xĩnh như vậy khinh thường. Ý nghĩ đầu tiên của Sở Phong chính là giơ tay lên một quyền hất bay bọn họ ra khỏi phòng, để cho bọn họ biết một chút về thực lực của mình, để cho bọn họ nhớ kĩ sai lầm của bản thân.
Thế nhưng nghĩ kĩ một chút, Sở Phong lại phát hiện mình quả thật vô lý, ăn cơm không có tiền trả là sự thật, lúc này dùng vũ lực giải quyết vấn đề thì đúng là hết nói nổi. Tuy rằng Sở Phong không ngại phiền phức nhưng hắn cũng không phải ác nhân không chuyện ác nào không làm, hắn tất nhiên không thể làm ra chuyện bắt nạt kẻ yếu, bá đạo phách lối như vậy.
Các ngươi đang muốn làm gì? Nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng khách lại đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai của một cụ già, theo sát sau đó là một ông lão tuổi lục tuần đi đến.
Ông lão này ăn mặc rất là cổ lỗ, bộ dạng cũng rất quê mùa, bộ dáng kia hệt như một lão đầu gõ mõ điểm canh, chỉ là sau khi ông lão này xuất hiện, vô luận là gã râu cá trê hay là mấy tên đàn ông lực lưỡng cũng đều lập tức trở nên biết điều.
Lão gia, người này muốn ăn quịt. Gã râu cá trê hiển nhiên là rất sợ ông lão này, vội vàng bước lên trước giải thích.
Mà giờ khắc này Sở Phong rốt cuộc biết được, thì ra ông lão nhìn như xoàng xĩnh này lại là chủ nhân của nơi đây, cũng chính là Lý lão gia thích làm việc thiện trong miệng dân chúng.
Thật là, người ta đều nói người đến là khách, chẳng qua là một bữa cơm mà thôi, đâu cần đến mức đòi tiền người ta, còn muốn động thủ nữa? Còn không mau xin lỗi vị khách này! Nhưng mà sau khi nghe thấy gã râu cá trê giải thích, Lý lão gia trái lại càng thêm tức giận mà chỉ vào họ mắng chửi một trận.
Dưới tình huống như vậy, gã râu cá trê cùng mấy tên đàn ông vạm vỡ đành phải từng người một chịu nhận lỗi với Sở Phong, bọn họ như vậy trái lại là khiến Sở Phong có hơi ngượng ngùng.
Vị tiểu hữu này, cậu không phải là người bản địa đúng không, cậu đây là muốn đi đâu? Lý lão gia ngồi xuống bên cạnh Sở Phong rồi cười hỏi.
Mà giờ khắc này Sở Phong sớm đã không còn khách khí gì nữa, hắn ăn ào ào một trận, nghe thấy câu hỏi của Lý lão gia mới lau lau cái miệng đầy mỡ dầu mà đáp: Ta quả thật không phải người nơi này, ta là đến từ Giới châu, muốn đi núi Vạn Yêu.
Cái gì? Núi Vạn Yêu?!!!
Mà khi nghe thấy ba chữ núi Vạn Yêu vang dội này, đừng nói là Lý lão gia, gần như tất cả mọi người tại đây đều mặt mày biến sắc, bị hù dọa hết hồn. Lý lão gia thậm chí nhót dậy, suýt chút nữa là lọt cả xuống ghế, nếu không nhờ Sở Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ được lão, ắt hẳn là lão đã ngã chổng vó lên trời mất rồi
/748
|