– Sở Phong, tiểu tử ngươi không có việc gì sao! Việc này thật sự quá tốt rồi.
Sau khi nhìn thấy Sở Phong thì đám người Lý Trường Thanh kích động không thôi, bước nhanh tới, bắt đầu nhìn từ đầu tới chân, tỉ mỉ quan sát Sở Phong, dường như rất sợ Sở Phong bị thương vậy.
– Hắc, ta đây thật sự không sao.
Sở Phong cười hắc hắc, sau đó thoáng nhìn qua các trưởng lão và đệ tử ở sau lưng, nói với Lý Trường Thanh:
– Tông chủ, đây chính là những mầm móng tốt mà người nói lúc trước? Không tệ.
– Đó là đương nhiên, ánh mắt của lão phu có bao giờ kém chứ. Chỉ có điều, lần này dường như tiểu tử ngươi chọc phải một cái phiền toái lớn rồi, chỉ sợ rằng mọi người chúng ta đều phải cùng ngươi đi trên một con đường, sống cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ.
Lý Trường Thanh cười cười vỗ vỗ vai Sở Phong, tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại không hề có ý tứ oán trách Sở Phong.
– Chỉ sợ rằng mọi người không có cơ hội sống cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ thôi!
Sở Phong cười hắc hắc nói.
– Sở Phong, trong hồ lô của tiểu tử ngươi đang bán thuốc gì?
Nghe Sở Phong nói thế, đám người Lý Trường Thanh đều sửng sờ.
– Các ngươi đi theo ta là được.
Sở Phong vừa mở miệng nói, dưới chân lập tức bước đi. Chỉ có điều hắn lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía đám mầm móng tốt mà Lý Trường Thanh tuyển chọn ra, nói:
– Gọi bọn họ cùng đi đi.
Mọi người cũng không biết Sở Phong đang bán thuốc gì, cho dù bị Sở Phong dẫn đến phía sau rừng núi âm u vẫn mù mờ không biết gì, mãi cho đến khi Sở Phong bắt đầu bố trí kết giới trận, ngưng tụ ra cửa vào thì Gia Cát Lưu Vân mới kịp phản ứng.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, không thể tin được chỉ vào cổng vào do Sở Phong bố trí:
– Sở Phong, con, con, con, con sẽ không giải được bí ẩn Vạn Cốt Mộ Phần, tìm được cửa vào chứ?
– Sở Phong, là thật sao? Ngươi đã mở được Vạn Cốt Mộ Phần?
Thấy vậy, đám người Lý Trường Thanh cũng vội vàng lên tiếng truy hỏi. Về phần những người khác đều mặt mũi đại biến, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Vạn Cốt Mộ Phần là nơi nào? Đây chính là một thần thoại của Thanh Long Tông, ở Thanh Long Tông không có người nào không biết về Vạn Cốt Mộ Phần này, nhưng lại không có ai có thể tìm ra được Vạn Cốt Mộ Phần ở chỗ nào. Coi như có người nhìn thấy được Vạn Cốt Mộ Phần thì phần lớn đều chết, nghe đâu chỉ có một số ít người không chết nhưng cũng đều biến thành kẻ điên điên khùng khùng.
Nếu như hôm nay thật sự mở ra Vạn Cốt Mộ Phần thì chẳng khách nào đã giải khai được bí ẩn gần ngàn năm của Thanh Long Tông. Việc này đương nhiên khiến cho người ta kỳ vọng, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy khó có thể tin được.
Đối mặt với vô số ánh mắt chờ mong của mọi người, cuối cùng Sở Phong cũng mỉm cười gật đầu, nói:
– Ta đích thực đã tìm được Vạn Cốt Mộ Phần, nhưng lại chưa mở ra bí ẩn của nơi này, chỉ có điều ta có một tin tức tốt lành muốn nói cho mọi người.
– Ở phía dưới này, mọi người có thể sinh hoạt bình thường, bởi vì nơi này có kết cấu đặc thù, cho dù ở bên trong này sinh sống mấy chục năm cũng không thành vấn đề. Các ngươi sống ở dưới này thì người của Kỳ Lân Vương Phủ và Lăng Vân Tông tuyệt đối không tìm được các ngươi, chứ đừng nói đến chuyện thương tổn đến các ngươi.
– Hơn nữa bên trong này còn có đồ vật có thể giúp các ngươi nhanh chóng đột phá tu vi, chỗ tốt mà vật kia mang đến cũng không phải Nguyên Dược và Huyền Dược có thể so sánh được. Chỉ có một điều quan trọng là ở phía dưới này còn có một người mà các ngươi tuyệt đối không thể nào ngờ tới được.
– Sở Phong, đến tột cùng là ai?
– Đúng vậy Sở Phong, còn có ai bên trong này nữa? Ngươi cũng đừng có thừa nước đục thả câu chứ!
Mọi người sớm đã bị Sở Phong nói đến nhiệt huyết sôi trào, không kịp chờ đợi muốn biết phía dưới đến tột cùng có người nào mà có thể khiến cho Sở Phong thần thần bí bí như vậy.
– Chính là tổ sư khai tông của Thanh Long Tông ta – Thanh Long Đạo Nhân.
Sở Phong thản nhiên nói.
– Cái gì? Lặp lại lần nữa?
Mà sau khi mọi người nghe Sở Phong nói thế thì gần như đồng tử của mọi người đều thình lình co rụt lại, không thể tin được những lời mình vừa nghe.
– Hiện tại, tổ sư khai tông của Thanh Long Tông ta đang ở bên dưới,
Sở Phong lại nhấn mạnh một lần nữa.
– Sở Phong, ngươi đang đùa gì thế? Khoảng cách từ lúc Thanh Long Tông ta được thành lập đến nay đã hơn ngàn năm, tổ sư làm sao có thể còn sống trên đời chứ?
Một vị trưởng lão không tin lời Sở Phong lên tiếng.
– Đúng vậy Sở Phong à, lời như vậy tuyệt đối không được nói lung tung.
Trên thực tế cũng có rất nhiều người không tin.
– Nếu không tin thì cùng tới xem một chút sẽ biết thôi.
Sở Phong khẽ mỉm cười, cũng không giải thích thêm mà dẫn đầu bước chân vào trong cửa vào kết giới.
Sau khi thấy Sở Phong biến mất thì đám người Lý Trường Thanh càng thêm khẩn trương, đầu tiên bọn họ nhìn xung quanh một phen sau đó liền vội vàng sửa sang áo bào của mình, mãi cho đến khi bản thân thấy ngay ngắn nghiêm trang mới đuổi theo bước chân của Sở Phong đi xuống.
Mà sau khi bọn họ xuyên qua kết giới liền phát hiện Sở Phong đứng trước mặt bọn họ đang mỉm cười nhìn mình, mà bên cạnh Sở Phong còn có một ông lão trên mặt cũng mang nụ cười đứng nhìn bọn họ.
Trên người lão giả này mặc thanh bào, tay cầm phất trần, toàn thân tỏa ra ánh sáng mờ nhạt tựa như tiên giáng trần vậy, trên người lão còn tản ra khí tức cực kỳ cường đại.
– Đệ tử Lý Trường Thanh – Tông chủ Thanh Long Tông đời thứ hai mươi ba bái kiến tổ sư khai tông.
Giờ khắc này, thân thể Lý Trường Thân đã kích động đến đang run rẩy, vội vàng quỳ rạp xuống đất, thi đại lễ với Thanh Long Đạo Nhân.
Còn hộ các lục lão cùng với những trưởng lão và đệ tử khác lại vô cùng khiếp sợ, tựa như lâm vào mộng cảnh vậy. Bọn họ ngơ ngác nhìn Thanh Long Đạo Nhân, còn tưởng rằng hết thảy trước mắt đều không phải là sự thật, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, lúc này mới vội vàng quỳ xuống thi đại lễ với Thanh Long Đạo Nhân.
– Đều đứng lên hết đi, đừng quá câu nệ lễ tiết.
Mà Thanh Long Đạo Nhân cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo, mỉm cười nắm tay đỡ đám người Lý Trường Thanh đứng dậy.
Sau đó Thanh Long Đạo Nhân bắt đầu giới thiệu công hiệu của Tinh Nguyên Trì cho đám người Lý Trường Thanh, nói cho bọn hắn biết nên ở bên trong Tinh Nguyên Trì tu luyện như thế nào. Sau khi biết được sự huyền diệu của Tinh Nguyên Trì này thì tất cả mọi người vô cùng cao hứng, bởi vì nơi này có thể khiến tu vi của bọn họ tăng tiến nhanh, nhất là Lý Trường Thanh, thậm chí còn có hy vọng trùng kích vào Thiên Vũ Cảnh xa vời vợi kia.
Chỉ có điều không ai dám hỏi đến lý do vì sao Thanh Long Đạo Nhân còn sống trên đời, Vạn Cốt Mộ Phần lại thông với hướng nào, mấy vạn bạch cốt đó đến từ nơi nào, bởi vì trong lòng bọn họ vô cùng sùng bái Thanh Long Đạo Nhân, nếu như Thanh Long Đạo Nhân không nói thì bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi hiểu biết rõ ràng tất cả mọi thứ ở nơi này thì đám người Lý Trường Thanh bắt đầu đem những đồ vật trọng yếu của Thanh Long Tông vận chuyển vào bên trong Vạn Cốt Mộ Phần, còn tích trữ số lượng lớn lương thực, bởi vì bọn họ không biết mình phải ở bên trong này bao lâu nữa.
Mà ngay lúc đám người Lý Trường Thanh bận bịu thì Thanh Long Đạo Nhân lại gọi Sở Phong tới một góc yên tĩnh, nói với Sở Phong:
– Sở Phong, bởi vì thân thể lão phu có điểm đặc thù nên căn bản không cách nào rời khỏi Vạn Cốt Mộ Phần, chỉ sợ cửa ải lần này mà ngươi gặp phải, ta đây không có cách nào trợ giúp cho ngươi rồi. Tuy nhiên ta có một món đồ vật muốn tặng cho ngươi, biết đâu nó có thể bảo vệ ngươi một mạng vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Vừa nói chuyện, Thanh Long Đạo Nhân vừa đưa ngón tay điểm lên trán của Sở Phong. Mà giờ khắc này, sắc mặt của Sở Phong đại biến, trong hai mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Bởi vì Thanh Long Đạo Nhân đang truyền thụ một loại vũ kỹ, một loại thân pháp vũ kỹ vô cùng huyền diệu. Mặc dù vũ kỹ này không có đánh dấu cấp độ, mặc dù Sở Phong chưa từng tu luyện nhưng chỉ cần nhìn thấy phương pháp tu luyện vũ kỹ này thì Sở Phong liền biết đây là một loại thân pháp vũ kỹ còn huyền diệu hơn cả Ngự Không Thuật.
– Đây là một trong những vũ kỹ mà bình sanh lão phu hài lòng nhất, nhưng cũng là một loại vũ kỹ khó tu luyện nhất. Ta chưa có xác định cấp bậc của vũ kỹ này, nhưng trên thực tế nó còn bồi hồi ở ngưỡng vũ kỹ cấp tám.
– Ở trên đại lục này, vũ kỹ cấp tám cũng không phải là không xuất hiện nhưng cũng chỉ có vũ kỹ mạnh nhất mà ta sáng tạo mà thôi, cho nên ta cũng không cam lòng. Vì vậy ta mới quyết định không xác định cấp bậc của nó, cũng không truyền thụ cho bất luận kẻ nào.
– Tuy nhiên nếu ngươi có thể nắm giữ nó thì nó nhất định có thể trở thành lá bài lợi hại nhất có thể bảo toàn tính mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể nắm giữ thành thục thì tin rằng rất ít người có thể đuổi kịp bước chân của ngươi.
Thanh Long Tông nghiêm túc giảng giải.
– Sư tổ à, vũ kỹ này cũng có tên chứ?
Sở Phong đã hiểu đại khái sự huyền diệu của vũ kỹ này, đúng như lời Thanh Long Đạo Nhân nói, đây đích thực là một loại vũ kỹ không tầm thường, là vũ kỹ mà thân pháp vũ kỹ Ngự Không Thuật không cách nào so sánh được.
Đối mặt với câu hỏi của Sở Phong, Thanh Long Đạo Nhân lại khẽ mỉm cười nói:
– Long Du Cửu Thiên!
Sau khi nhìn thấy Sở Phong thì đám người Lý Trường Thanh kích động không thôi, bước nhanh tới, bắt đầu nhìn từ đầu tới chân, tỉ mỉ quan sát Sở Phong, dường như rất sợ Sở Phong bị thương vậy.
– Hắc, ta đây thật sự không sao.
Sở Phong cười hắc hắc, sau đó thoáng nhìn qua các trưởng lão và đệ tử ở sau lưng, nói với Lý Trường Thanh:
– Tông chủ, đây chính là những mầm móng tốt mà người nói lúc trước? Không tệ.
– Đó là đương nhiên, ánh mắt của lão phu có bao giờ kém chứ. Chỉ có điều, lần này dường như tiểu tử ngươi chọc phải một cái phiền toái lớn rồi, chỉ sợ rằng mọi người chúng ta đều phải cùng ngươi đi trên một con đường, sống cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ.
Lý Trường Thanh cười cười vỗ vỗ vai Sở Phong, tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại không hề có ý tứ oán trách Sở Phong.
– Chỉ sợ rằng mọi người không có cơ hội sống cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ thôi!
Sở Phong cười hắc hắc nói.
– Sở Phong, trong hồ lô của tiểu tử ngươi đang bán thuốc gì?
Nghe Sở Phong nói thế, đám người Lý Trường Thanh đều sửng sờ.
– Các ngươi đi theo ta là được.
Sở Phong vừa mở miệng nói, dưới chân lập tức bước đi. Chỉ có điều hắn lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía đám mầm móng tốt mà Lý Trường Thanh tuyển chọn ra, nói:
– Gọi bọn họ cùng đi đi.
Mọi người cũng không biết Sở Phong đang bán thuốc gì, cho dù bị Sở Phong dẫn đến phía sau rừng núi âm u vẫn mù mờ không biết gì, mãi cho đến khi Sở Phong bắt đầu bố trí kết giới trận, ngưng tụ ra cửa vào thì Gia Cát Lưu Vân mới kịp phản ứng.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, không thể tin được chỉ vào cổng vào do Sở Phong bố trí:
– Sở Phong, con, con, con, con sẽ không giải được bí ẩn Vạn Cốt Mộ Phần, tìm được cửa vào chứ?
– Sở Phong, là thật sao? Ngươi đã mở được Vạn Cốt Mộ Phần?
Thấy vậy, đám người Lý Trường Thanh cũng vội vàng lên tiếng truy hỏi. Về phần những người khác đều mặt mũi đại biến, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Vạn Cốt Mộ Phần là nơi nào? Đây chính là một thần thoại của Thanh Long Tông, ở Thanh Long Tông không có người nào không biết về Vạn Cốt Mộ Phần này, nhưng lại không có ai có thể tìm ra được Vạn Cốt Mộ Phần ở chỗ nào. Coi như có người nhìn thấy được Vạn Cốt Mộ Phần thì phần lớn đều chết, nghe đâu chỉ có một số ít người không chết nhưng cũng đều biến thành kẻ điên điên khùng khùng.
Nếu như hôm nay thật sự mở ra Vạn Cốt Mộ Phần thì chẳng khách nào đã giải khai được bí ẩn gần ngàn năm của Thanh Long Tông. Việc này đương nhiên khiến cho người ta kỳ vọng, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy khó có thể tin được.
Đối mặt với vô số ánh mắt chờ mong của mọi người, cuối cùng Sở Phong cũng mỉm cười gật đầu, nói:
– Ta đích thực đã tìm được Vạn Cốt Mộ Phần, nhưng lại chưa mở ra bí ẩn của nơi này, chỉ có điều ta có một tin tức tốt lành muốn nói cho mọi người.
– Ở phía dưới này, mọi người có thể sinh hoạt bình thường, bởi vì nơi này có kết cấu đặc thù, cho dù ở bên trong này sinh sống mấy chục năm cũng không thành vấn đề. Các ngươi sống ở dưới này thì người của Kỳ Lân Vương Phủ và Lăng Vân Tông tuyệt đối không tìm được các ngươi, chứ đừng nói đến chuyện thương tổn đến các ngươi.
– Hơn nữa bên trong này còn có đồ vật có thể giúp các ngươi nhanh chóng đột phá tu vi, chỗ tốt mà vật kia mang đến cũng không phải Nguyên Dược và Huyền Dược có thể so sánh được. Chỉ có một điều quan trọng là ở phía dưới này còn có một người mà các ngươi tuyệt đối không thể nào ngờ tới được.
– Sở Phong, đến tột cùng là ai?
– Đúng vậy Sở Phong, còn có ai bên trong này nữa? Ngươi cũng đừng có thừa nước đục thả câu chứ!
Mọi người sớm đã bị Sở Phong nói đến nhiệt huyết sôi trào, không kịp chờ đợi muốn biết phía dưới đến tột cùng có người nào mà có thể khiến cho Sở Phong thần thần bí bí như vậy.
– Chính là tổ sư khai tông của Thanh Long Tông ta – Thanh Long Đạo Nhân.
Sở Phong thản nhiên nói.
– Cái gì? Lặp lại lần nữa?
Mà sau khi mọi người nghe Sở Phong nói thế thì gần như đồng tử của mọi người đều thình lình co rụt lại, không thể tin được những lời mình vừa nghe.
– Hiện tại, tổ sư khai tông của Thanh Long Tông ta đang ở bên dưới,
Sở Phong lại nhấn mạnh một lần nữa.
– Sở Phong, ngươi đang đùa gì thế? Khoảng cách từ lúc Thanh Long Tông ta được thành lập đến nay đã hơn ngàn năm, tổ sư làm sao có thể còn sống trên đời chứ?
Một vị trưởng lão không tin lời Sở Phong lên tiếng.
– Đúng vậy Sở Phong à, lời như vậy tuyệt đối không được nói lung tung.
Trên thực tế cũng có rất nhiều người không tin.
– Nếu không tin thì cùng tới xem một chút sẽ biết thôi.
Sở Phong khẽ mỉm cười, cũng không giải thích thêm mà dẫn đầu bước chân vào trong cửa vào kết giới.
Sau khi thấy Sở Phong biến mất thì đám người Lý Trường Thanh càng thêm khẩn trương, đầu tiên bọn họ nhìn xung quanh một phen sau đó liền vội vàng sửa sang áo bào của mình, mãi cho đến khi bản thân thấy ngay ngắn nghiêm trang mới đuổi theo bước chân của Sở Phong đi xuống.
Mà sau khi bọn họ xuyên qua kết giới liền phát hiện Sở Phong đứng trước mặt bọn họ đang mỉm cười nhìn mình, mà bên cạnh Sở Phong còn có một ông lão trên mặt cũng mang nụ cười đứng nhìn bọn họ.
Trên người lão giả này mặc thanh bào, tay cầm phất trần, toàn thân tỏa ra ánh sáng mờ nhạt tựa như tiên giáng trần vậy, trên người lão còn tản ra khí tức cực kỳ cường đại.
– Đệ tử Lý Trường Thanh – Tông chủ Thanh Long Tông đời thứ hai mươi ba bái kiến tổ sư khai tông.
Giờ khắc này, thân thể Lý Trường Thân đã kích động đến đang run rẩy, vội vàng quỳ rạp xuống đất, thi đại lễ với Thanh Long Đạo Nhân.
Còn hộ các lục lão cùng với những trưởng lão và đệ tử khác lại vô cùng khiếp sợ, tựa như lâm vào mộng cảnh vậy. Bọn họ ngơ ngác nhìn Thanh Long Đạo Nhân, còn tưởng rằng hết thảy trước mắt đều không phải là sự thật, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, lúc này mới vội vàng quỳ xuống thi đại lễ với Thanh Long Đạo Nhân.
– Đều đứng lên hết đi, đừng quá câu nệ lễ tiết.
Mà Thanh Long Đạo Nhân cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo, mỉm cười nắm tay đỡ đám người Lý Trường Thanh đứng dậy.
Sau đó Thanh Long Đạo Nhân bắt đầu giới thiệu công hiệu của Tinh Nguyên Trì cho đám người Lý Trường Thanh, nói cho bọn hắn biết nên ở bên trong Tinh Nguyên Trì tu luyện như thế nào. Sau khi biết được sự huyền diệu của Tinh Nguyên Trì này thì tất cả mọi người vô cùng cao hứng, bởi vì nơi này có thể khiến tu vi của bọn họ tăng tiến nhanh, nhất là Lý Trường Thanh, thậm chí còn có hy vọng trùng kích vào Thiên Vũ Cảnh xa vời vợi kia.
Chỉ có điều không ai dám hỏi đến lý do vì sao Thanh Long Đạo Nhân còn sống trên đời, Vạn Cốt Mộ Phần lại thông với hướng nào, mấy vạn bạch cốt đó đến từ nơi nào, bởi vì trong lòng bọn họ vô cùng sùng bái Thanh Long Đạo Nhân, nếu như Thanh Long Đạo Nhân không nói thì bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi hiểu biết rõ ràng tất cả mọi thứ ở nơi này thì đám người Lý Trường Thanh bắt đầu đem những đồ vật trọng yếu của Thanh Long Tông vận chuyển vào bên trong Vạn Cốt Mộ Phần, còn tích trữ số lượng lớn lương thực, bởi vì bọn họ không biết mình phải ở bên trong này bao lâu nữa.
Mà ngay lúc đám người Lý Trường Thanh bận bịu thì Thanh Long Đạo Nhân lại gọi Sở Phong tới một góc yên tĩnh, nói với Sở Phong:
– Sở Phong, bởi vì thân thể lão phu có điểm đặc thù nên căn bản không cách nào rời khỏi Vạn Cốt Mộ Phần, chỉ sợ cửa ải lần này mà ngươi gặp phải, ta đây không có cách nào trợ giúp cho ngươi rồi. Tuy nhiên ta có một món đồ vật muốn tặng cho ngươi, biết đâu nó có thể bảo vệ ngươi một mạng vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Vừa nói chuyện, Thanh Long Đạo Nhân vừa đưa ngón tay điểm lên trán của Sở Phong. Mà giờ khắc này, sắc mặt của Sở Phong đại biến, trong hai mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Bởi vì Thanh Long Đạo Nhân đang truyền thụ một loại vũ kỹ, một loại thân pháp vũ kỹ vô cùng huyền diệu. Mặc dù vũ kỹ này không có đánh dấu cấp độ, mặc dù Sở Phong chưa từng tu luyện nhưng chỉ cần nhìn thấy phương pháp tu luyện vũ kỹ này thì Sở Phong liền biết đây là một loại thân pháp vũ kỹ còn huyền diệu hơn cả Ngự Không Thuật.
– Đây là một trong những vũ kỹ mà bình sanh lão phu hài lòng nhất, nhưng cũng là một loại vũ kỹ khó tu luyện nhất. Ta chưa có xác định cấp bậc của vũ kỹ này, nhưng trên thực tế nó còn bồi hồi ở ngưỡng vũ kỹ cấp tám.
– Ở trên đại lục này, vũ kỹ cấp tám cũng không phải là không xuất hiện nhưng cũng chỉ có vũ kỹ mạnh nhất mà ta sáng tạo mà thôi, cho nên ta cũng không cam lòng. Vì vậy ta mới quyết định không xác định cấp bậc của nó, cũng không truyền thụ cho bất luận kẻ nào.
– Tuy nhiên nếu ngươi có thể nắm giữ nó thì nó nhất định có thể trở thành lá bài lợi hại nhất có thể bảo toàn tính mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể nắm giữ thành thục thì tin rằng rất ít người có thể đuổi kịp bước chân của ngươi.
Thanh Long Tông nghiêm túc giảng giải.
– Sư tổ à, vũ kỹ này cũng có tên chứ?
Sở Phong đã hiểu đại khái sự huyền diệu của vũ kỹ này, đúng như lời Thanh Long Đạo Nhân nói, đây đích thực là một loại vũ kỹ không tầm thường, là vũ kỹ mà thân pháp vũ kỹ Ngự Không Thuật không cách nào so sánh được.
Đối mặt với câu hỏi của Sở Phong, Thanh Long Đạo Nhân lại khẽ mỉm cười nói:
– Long Du Cửu Thiên!
/748
|