Cuối buổi tiệc, mọi người tranh thủ tìm cho mình một người để làm bạn nhảy. Trịnh Vỹ Thần nhất quyết kéo Phụng Cơ ra giữa đại sảnh, khiến cô không mấy hài lòng, chưa kịp phản ứng thì điệu nhạc êm dịu đã được bật lên. Trịnh Vỹ Thần ôm lấy eo Phụng Cơ hòa vào dòng người xung quanh.
Cô có chút bối rối mà chính mình cũng chẳng hiểu vì sao, Phụng Cơ cúi đầu rồi lại ngẩn đầu tình cờ chạm phải ánh mắt ấm áp của Trịnh Vỹ Thần. Anh nhìn cô chằm chằm mang theo nụ cười tỏa nắng nơi khóe môi, âm thanh tựa như hương rượu nho nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Em có thấy chúng ta giống tình nhân lắm không?”
Phụng Cơ có chút ngẩn người rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vậy sao, anh giỏi tán tỉnh thật đấy, đối với mấy cô tình nhân lúc trước anh cũng vậy sao?”
Trịnh Vỹ Thần mỉm cười: “Tôi chỉ tán tỉnh một cô gái khi tôi muốn qua đường với họ.”
Phụng Cơ định nói thêm gì thì Trịnh Vỹ Thần đột nhiên xoay người kéo cô ngã ra sau, cánh tay anh đỡ lấy cô tạo ra một tư thế rất lãng mạng khiến bao người xung quanh ghen tị nhưng giờ phút này trái tim Phụng Cơ lại vô cùng lạnh lẽo, cô cố giữ ngữ khí bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh tán tỉnh tôi...”
Trịnh Vỹ Thần đứng thằng người, đem cô tiếp tục chuyển động theo từng bước chân điêu luyện.
“Sao?”
“Không có gì.”- Phụng Cơ vờ như lờ đi, cũng may là nhờ tiếng nhạc nên anh không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô. Thật ra cô cũng không phải đối tượng qua đường của Trịnh Vỹ Thần, càng không phải đối tượng khiến anh nghiêm túc. Lúc này cô chợt nhớ đến Mỹ Ngọc, Trịnh Vỹ Thần có thể từ bỏ tất cả để đi theo cô ấy, đó chính là nghiêm túc của anh phải không?
Phụng Cơ, Phụng Cơ mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày chỉ ở cùng người đàn ông này vài ngày mà đã thành ra thế này rồi, chả trách chủ thượng muốn đá mày khỏi nhiệm vụ. Thật ra chính bản thân mày cũng biết mà, người đàn ông như Trịnh Vỹ Thần chính là yêu nghiệt, anh ta đối với ai cũng dịu dàng như vậy cả, mày còn cho là mày đặc biệt sao?
Trịnh Vỹ Thần bất ngờ hơi siết chặt eo cô, anh nghiêm túc hỏi: “Cơ Cơ, em có bao giờ tán tỉnh người nào không?”
Phụng Cơ bị câu hỏi quái đản của Trịnh Vỹ Thần làm từ ngạc nhiên đến bật cười.
“Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có giết chóc, lấy thời gian đâu để tán tỉnh đàn ông, nếu miễn cưỡng thì có thể nói là có một lần, anh không biết đâu lần đó tôi khiến Tư Dĩnh lúng túng tới không biết làm gì luôn...”
Nụ cười trên gương mặt anh tuấn Trịnh Vỹ Thần dần bị sự không vui lấn át, anh nhíu mày nhìn cô, không rõ vì sao bản thân lại không vui đến như vậy. Mà anh lại nhìn thấy sau khi Phụng Cơ vô tình mất kiểm soát mà nói ra vài câu kia thì sắc mặt cô cũng u tối hơn nhiều, cả hai người không hẹn mà duy trì sự im lặng dai dẳng, họ cứ mặc kệ tiếng nhạc len lỏi vào từng tế bào cô đơn của mình.
Thật ra Phụng Cơ cũng không hiểu nổi tại sao mình lại không hề phòng bị mà khai quật lại câu chuyện đau lòng đó chứ? Cô còn nhớ lần đó là sinh nhật tròn mười tám của cô, Nguyễn Long Tuyết không cho phép tổ chức sinh nhật nên khiến cô vô cùng buồn bã, lần đó Tư Dĩnh đã lén dẫn cô leo tường ra khỏi Kim Điêu Môn, cả hai người đi khắp khu phố mua đủ loại đồ ăn rồi lấy vài que tăm cắm lên ổ bánh mì tượng trưng cho nến. Phụng Cơ dùng đôi mắt cảm động đến suýt òa khóc của mình nhìn Tư Dĩnh.
Cô nói: Tư Dĩnh, em thích anh, thật đấy.
Cô nói: Hay là em xin mẹ gả cho anh nhỉ?
Tư Dĩnh vốn dĩ chưa hề nghĩ tời Phụng Cơ lại có ngày bạo gan như vậy, nói mấy lời đó mà không hề đỏ mặt ngược lại còn dùng đôi mắt lấp lánh đầy hy vọng nhìn anh. Riêng anh đã bị sự vô tư kia làm cho lúng túng cả tay chân.
Anh nói: Cơ, em còn nhỏ, chưa hiểu thích là gì đâu.
Anh nói: Mẹ em sẽ không cho phép chúng ta đâu, và em cũng đừng đấu tranh vì điều đó.
Còn nhớ sau ngày hôm đó, cả hai người đã bị Nguyễn Long Tuyết phạt quỳ gối ngoài nắng suốt ba tiếng.
Lần đó cũng là lần sinh nhật cuối cùng Phụng Cơ đón cùng Tư Dĩnh.
“Tôi mệt rồi!”- Cho đến một lúc, Phụng Cơ lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, cô thở dài muốn buông Trịnh Vỹ Thần ra nhưng đồng thời anh lại cứ bướng bỉnh ôm chặt lấy cô.
“Trịnh Vỹ Thần!”
Người này... nổi cơn gì nữa đây?
“Đừng động đậy, có người đang quan sát chúng ta.”- Trịnh Vỹ Thần đột ngột đổi giọng nghiêm túc, anh ôm chặt lấy Phụng Cơ, cô bị anh dọa cho đơ ra mất một lúc, cô chỉ thấy sau đó Trịnh Vỹ Thần âm thầm lấy ra một khẩu súng, Phụng Cơ trừng lớn mắt.
Trịnh Vỹ Thần cũng đem theo súng bên người? Mà khoan, cô đã thấy có vài người đi lại bên ngoài bửa tiệc, họ từ từ tiền vào đi về phía cô, đợi đám sát thủ kia vừa manh động thì Trịnh Vỹ Thần đã lặp tức ôm lấy Phụng Cơ đồng thời bắn về phía trần nhà nơi bọn chúng đang đứng.
Chiếc đen trần to lớn rơi xuống, cả đại sảnh bổng nhiên náo loạn, đồ đạc bị hất tung, mọi người bỏ mặc nhau chạy tứ tung. Tiếng súng đáp trả nổ lên liên tiếp, Trịnh Vỹ Thần ôm Phụng Cơ xoay người, anh dùng chân đá lên một cái bàn khiến nó lật ngược lại trở thành chổ ẩn nấp an toàn.
“Có khoảng bốn người.”- Phụng Cơ căng thẳng, vừa rồi cô nhạy bén quan sát được có khoảng bốn người đàn ông, chỉ nhìn thoáng qua, họ rất quen mắt, hơn nữa loại thân thủ họ dùng cô cũng biết.
Đạn liên tục bắn về phía chiếc bàn của Trịnh Vỹ Thần, những mảnh gỗ cao cấp dần dần mất đi tác dụng phòng vệ, không khó nhận ra bọn người đó là nhắm vào Trịnh Vỹ Thần. Đột nhiên bên tai cô vang lên tếng kêu khẽ, đồng thời vòng tay của Trịnh Vỹ Thần cũng siết chặt lại.
“Anh sao vậy?”- Cô hốt hoảng khi nhìn thấy trên lưng anh đã bắt đầu rướm máu, chiếc áo vest bị đạn làm rách một lỗ, có thể thấy miệng vết thương sâu đến cỡ nào. Phụng Cơ lúc này mới ý thức được Trịnh Vỹ Thần vừa cứu mình một mạng, giọng cô trở nên mất bình tĩnh hẳn đi: “Anh bị thương rồi.”
Trịnh Vỹ Thần buông cô ra, trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, anh nói: “Chạy đi.”
Phụng Cơ nghiến răng, cô chưa thảm bại đến mức phải chạy đâu, cô đỡ Trịnh Vỹ Thần đứng dậy đồng thời đạp chiếc bàn va vào một tên sát thủ gần đó làm hắn ngã nhào, khẩu súng kia rơi xuống đất được Phụng Cơ nhanh chóng nhặt lấy. Trịnh Vỹ Thần thấy Phụng Cơ không chịu chạy đi thì chỉ biết cười khổ lắc đầu, anh nhanh chóng xoay người né đi viên đạn kia, súng của gã sát thủ dường như cũng đã hết đạn, hắn ta quăng súng sang một bên, cầm một con dao đâm về phía Trịnh Vỹ Thần.
Phụng Cơ nhìn khẩu súng trong tay mình, đây là vũ khí của Kim Điêu Môn. Cô lạnh lùng quét mắt qua hai tên sát thủ đang đứng đó nhìn cô chứ không dám xông lên kia, Phụng Cơ nhanh chân bước tới khiến bọn họ bắt đầu hoảng sợ, cúi đầu.
“Ai sai mấy người đến? Nói, không có chỉ thị của tôi thì ai phái mấy người đến?”
Một trong hai tên lắp bắp nói: “Là anh Hạo ra lệnh cho bọn em tới giết Trịnh Vỹ Thần, Phụng tỷ, bọn em hoàn toàn không biết tỷ cũng ở đây.”
Phụng Cơ nhìn qua Nguyễn Long Tuyết phát hiện bà ta đang lo lắng quan sát về một phía khác, rất hiếm khi thấy bộ dáng này của bà ta, Phụng Cơ bắt đầu có chút nghi ngờ. Trịnh Vỹ Thần bắt lấy tay của Thiết Hạo, bẻ ngược lại một cái thật mạnh, anh dùng chân đá mạnh vào bụng của Thiết Hạo khiến anh ta không kịp phòng thủ đồng thời điểm nguyệt đạo khiến cả hai cánh tay của Thiết Hạo hoàn toàn vô lực.
Thiết Hạo ngã xuống đất đau đớn nhìn sang phía cô hét lớn: “Phụng Cơ, mau cứu tôi.”
Trịnh Vỹ Thần đưa mắt nhìn sang Phụng Cơ rồi cũng hiểu ra mọi chuyện, anh ngả ngớn nói: “Người của Kim Điêu Môn, ngoài Cơ Cơ ra thì ai cũng thất bại như vậy sao?”
“Hừ, Trịnh Vỹ Thần, Phụng Cơ sẽ nhanh chóng trả thù cho tôi thôi.”
Trịnh Vỹ Thần bật cười: “Đáng tiếc, cô ấy không có khả năng.”
“Cậu nói gì?”- Thiết Hạo đã hiểu ra vì sao Trịnh Vỹ Thần lại khiến người đó căm ghét đến vậy, tất cả là vì cái bộ dạng bất cần và bình tĩnh của anh, chính cái tính này của Trịnh Vỹ Thần vô tình trở thành vũ khí sát thương đối với người muốn công kích mình, khiến họ tức chết. Đang lúc Thiết Hạo cảm thấy vô cùng tức giận thì ngay lặp tức căm nín khi thấy họng súng đang hướng về phía mình.
“Phụng Cơ, cô làm gì vậy?”- Thiết Hạo khó tin nhìn người con gái đang đứng cạnh Trịnh Vỹ Thần.
Nguyễn Long Tuyết lúc này mới bước đến, một vài vệ sĩ của bà ta áp chế Thiết Hạo, mặt anh cũng bắt đầu ngơ ngác không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nguyễn Long Tuyết nhìn qua vết thương đang chảy máu trên vai của Trịnh Vỹ Thần rồi áy náy nói: “Thật xin lỗi, lần này là do tôi quản lý không nghiêm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại thuộc hạ.”
Trịnh Vỹ Thần gật đầu, làm ra vẻ không chấp phất tay: “Nếu ngay cả “Nguyễn Long” chủ tịch cũng lên tiếng thì thôi vậy, chỉ mong bà quản lý chó chặt lại một chút.”
“Cậu nói gì?”- Thiết Hạo mất bính tĩnh hét về phía Trịnh Vỹ Thần. Lần đầu Phụng Cơ chứng kiến bộ dáng làm nhiệm vụ của Thiết Hạo, thật không ngờ cũng ra dáng lắm, cũng nghiêm túc lắm nhưng tiếc là...
Anh ta động nhầm người rồi.
Nguyễn Long Tuyết quay sang cảnh cáo Thiết Hạo khiến cậu ta không dám hó hé một câu nào. Bà ta nhìn Phụng Cơ: “Con thu xếp về tổ chức cho ta.”
Phụng Cơ chưa kịp trả lời thì Trịnh Vỹ Thần bên cạnh đã lên tiếng, anh choàng tay qua vai cô, tất tự nhiên nói: “Cơ Cơ bây giờ không thề về được, mong chủ tịch “Nguyễn Long” thông cảm.”
Nguyễn Long Tuyết đắn do một lúc rồi không nói một lời, đem đám người Thiết Hạo giải đi. Đúng lúc đó, Phụng Cơ cũng phát hiện thân hình to lớn của Trịnh Vỹ Thần đã hoàn toàn tựa vào cô.
Cô có chút bối rối mà chính mình cũng chẳng hiểu vì sao, Phụng Cơ cúi đầu rồi lại ngẩn đầu tình cờ chạm phải ánh mắt ấm áp của Trịnh Vỹ Thần. Anh nhìn cô chằm chằm mang theo nụ cười tỏa nắng nơi khóe môi, âm thanh tựa như hương rượu nho nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Em có thấy chúng ta giống tình nhân lắm không?”
Phụng Cơ có chút ngẩn người rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vậy sao, anh giỏi tán tỉnh thật đấy, đối với mấy cô tình nhân lúc trước anh cũng vậy sao?”
Trịnh Vỹ Thần mỉm cười: “Tôi chỉ tán tỉnh một cô gái khi tôi muốn qua đường với họ.”
Phụng Cơ định nói thêm gì thì Trịnh Vỹ Thần đột nhiên xoay người kéo cô ngã ra sau, cánh tay anh đỡ lấy cô tạo ra một tư thế rất lãng mạng khiến bao người xung quanh ghen tị nhưng giờ phút này trái tim Phụng Cơ lại vô cùng lạnh lẽo, cô cố giữ ngữ khí bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh tán tỉnh tôi...”
Trịnh Vỹ Thần đứng thằng người, đem cô tiếp tục chuyển động theo từng bước chân điêu luyện.
“Sao?”
“Không có gì.”- Phụng Cơ vờ như lờ đi, cũng may là nhờ tiếng nhạc nên anh không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô. Thật ra cô cũng không phải đối tượng qua đường của Trịnh Vỹ Thần, càng không phải đối tượng khiến anh nghiêm túc. Lúc này cô chợt nhớ đến Mỹ Ngọc, Trịnh Vỹ Thần có thể từ bỏ tất cả để đi theo cô ấy, đó chính là nghiêm túc của anh phải không?
Phụng Cơ, Phụng Cơ mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày chỉ ở cùng người đàn ông này vài ngày mà đã thành ra thế này rồi, chả trách chủ thượng muốn đá mày khỏi nhiệm vụ. Thật ra chính bản thân mày cũng biết mà, người đàn ông như Trịnh Vỹ Thần chính là yêu nghiệt, anh ta đối với ai cũng dịu dàng như vậy cả, mày còn cho là mày đặc biệt sao?
Trịnh Vỹ Thần bất ngờ hơi siết chặt eo cô, anh nghiêm túc hỏi: “Cơ Cơ, em có bao giờ tán tỉnh người nào không?”
Phụng Cơ bị câu hỏi quái đản của Trịnh Vỹ Thần làm từ ngạc nhiên đến bật cười.
“Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có giết chóc, lấy thời gian đâu để tán tỉnh đàn ông, nếu miễn cưỡng thì có thể nói là có một lần, anh không biết đâu lần đó tôi khiến Tư Dĩnh lúng túng tới không biết làm gì luôn...”
Nụ cười trên gương mặt anh tuấn Trịnh Vỹ Thần dần bị sự không vui lấn át, anh nhíu mày nhìn cô, không rõ vì sao bản thân lại không vui đến như vậy. Mà anh lại nhìn thấy sau khi Phụng Cơ vô tình mất kiểm soát mà nói ra vài câu kia thì sắc mặt cô cũng u tối hơn nhiều, cả hai người không hẹn mà duy trì sự im lặng dai dẳng, họ cứ mặc kệ tiếng nhạc len lỏi vào từng tế bào cô đơn của mình.
Thật ra Phụng Cơ cũng không hiểu nổi tại sao mình lại không hề phòng bị mà khai quật lại câu chuyện đau lòng đó chứ? Cô còn nhớ lần đó là sinh nhật tròn mười tám của cô, Nguyễn Long Tuyết không cho phép tổ chức sinh nhật nên khiến cô vô cùng buồn bã, lần đó Tư Dĩnh đã lén dẫn cô leo tường ra khỏi Kim Điêu Môn, cả hai người đi khắp khu phố mua đủ loại đồ ăn rồi lấy vài que tăm cắm lên ổ bánh mì tượng trưng cho nến. Phụng Cơ dùng đôi mắt cảm động đến suýt òa khóc của mình nhìn Tư Dĩnh.
Cô nói: Tư Dĩnh, em thích anh, thật đấy.
Cô nói: Hay là em xin mẹ gả cho anh nhỉ?
Tư Dĩnh vốn dĩ chưa hề nghĩ tời Phụng Cơ lại có ngày bạo gan như vậy, nói mấy lời đó mà không hề đỏ mặt ngược lại còn dùng đôi mắt lấp lánh đầy hy vọng nhìn anh. Riêng anh đã bị sự vô tư kia làm cho lúng túng cả tay chân.
Anh nói: Cơ, em còn nhỏ, chưa hiểu thích là gì đâu.
Anh nói: Mẹ em sẽ không cho phép chúng ta đâu, và em cũng đừng đấu tranh vì điều đó.
Còn nhớ sau ngày hôm đó, cả hai người đã bị Nguyễn Long Tuyết phạt quỳ gối ngoài nắng suốt ba tiếng.
Lần đó cũng là lần sinh nhật cuối cùng Phụng Cơ đón cùng Tư Dĩnh.
“Tôi mệt rồi!”- Cho đến một lúc, Phụng Cơ lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, cô thở dài muốn buông Trịnh Vỹ Thần ra nhưng đồng thời anh lại cứ bướng bỉnh ôm chặt lấy cô.
“Trịnh Vỹ Thần!”
Người này... nổi cơn gì nữa đây?
“Đừng động đậy, có người đang quan sát chúng ta.”- Trịnh Vỹ Thần đột ngột đổi giọng nghiêm túc, anh ôm chặt lấy Phụng Cơ, cô bị anh dọa cho đơ ra mất một lúc, cô chỉ thấy sau đó Trịnh Vỹ Thần âm thầm lấy ra một khẩu súng, Phụng Cơ trừng lớn mắt.
Trịnh Vỹ Thần cũng đem theo súng bên người? Mà khoan, cô đã thấy có vài người đi lại bên ngoài bửa tiệc, họ từ từ tiền vào đi về phía cô, đợi đám sát thủ kia vừa manh động thì Trịnh Vỹ Thần đã lặp tức ôm lấy Phụng Cơ đồng thời bắn về phía trần nhà nơi bọn chúng đang đứng.
Chiếc đen trần to lớn rơi xuống, cả đại sảnh bổng nhiên náo loạn, đồ đạc bị hất tung, mọi người bỏ mặc nhau chạy tứ tung. Tiếng súng đáp trả nổ lên liên tiếp, Trịnh Vỹ Thần ôm Phụng Cơ xoay người, anh dùng chân đá lên một cái bàn khiến nó lật ngược lại trở thành chổ ẩn nấp an toàn.
“Có khoảng bốn người.”- Phụng Cơ căng thẳng, vừa rồi cô nhạy bén quan sát được có khoảng bốn người đàn ông, chỉ nhìn thoáng qua, họ rất quen mắt, hơn nữa loại thân thủ họ dùng cô cũng biết.
Đạn liên tục bắn về phía chiếc bàn của Trịnh Vỹ Thần, những mảnh gỗ cao cấp dần dần mất đi tác dụng phòng vệ, không khó nhận ra bọn người đó là nhắm vào Trịnh Vỹ Thần. Đột nhiên bên tai cô vang lên tếng kêu khẽ, đồng thời vòng tay của Trịnh Vỹ Thần cũng siết chặt lại.
“Anh sao vậy?”- Cô hốt hoảng khi nhìn thấy trên lưng anh đã bắt đầu rướm máu, chiếc áo vest bị đạn làm rách một lỗ, có thể thấy miệng vết thương sâu đến cỡ nào. Phụng Cơ lúc này mới ý thức được Trịnh Vỹ Thần vừa cứu mình một mạng, giọng cô trở nên mất bình tĩnh hẳn đi: “Anh bị thương rồi.”
Trịnh Vỹ Thần buông cô ra, trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, anh nói: “Chạy đi.”
Phụng Cơ nghiến răng, cô chưa thảm bại đến mức phải chạy đâu, cô đỡ Trịnh Vỹ Thần đứng dậy đồng thời đạp chiếc bàn va vào một tên sát thủ gần đó làm hắn ngã nhào, khẩu súng kia rơi xuống đất được Phụng Cơ nhanh chóng nhặt lấy. Trịnh Vỹ Thần thấy Phụng Cơ không chịu chạy đi thì chỉ biết cười khổ lắc đầu, anh nhanh chóng xoay người né đi viên đạn kia, súng của gã sát thủ dường như cũng đã hết đạn, hắn ta quăng súng sang một bên, cầm một con dao đâm về phía Trịnh Vỹ Thần.
Phụng Cơ nhìn khẩu súng trong tay mình, đây là vũ khí của Kim Điêu Môn. Cô lạnh lùng quét mắt qua hai tên sát thủ đang đứng đó nhìn cô chứ không dám xông lên kia, Phụng Cơ nhanh chân bước tới khiến bọn họ bắt đầu hoảng sợ, cúi đầu.
“Ai sai mấy người đến? Nói, không có chỉ thị của tôi thì ai phái mấy người đến?”
Một trong hai tên lắp bắp nói: “Là anh Hạo ra lệnh cho bọn em tới giết Trịnh Vỹ Thần, Phụng tỷ, bọn em hoàn toàn không biết tỷ cũng ở đây.”
Phụng Cơ nhìn qua Nguyễn Long Tuyết phát hiện bà ta đang lo lắng quan sát về một phía khác, rất hiếm khi thấy bộ dáng này của bà ta, Phụng Cơ bắt đầu có chút nghi ngờ. Trịnh Vỹ Thần bắt lấy tay của Thiết Hạo, bẻ ngược lại một cái thật mạnh, anh dùng chân đá mạnh vào bụng của Thiết Hạo khiến anh ta không kịp phòng thủ đồng thời điểm nguyệt đạo khiến cả hai cánh tay của Thiết Hạo hoàn toàn vô lực.
Thiết Hạo ngã xuống đất đau đớn nhìn sang phía cô hét lớn: “Phụng Cơ, mau cứu tôi.”
Trịnh Vỹ Thần đưa mắt nhìn sang Phụng Cơ rồi cũng hiểu ra mọi chuyện, anh ngả ngớn nói: “Người của Kim Điêu Môn, ngoài Cơ Cơ ra thì ai cũng thất bại như vậy sao?”
“Hừ, Trịnh Vỹ Thần, Phụng Cơ sẽ nhanh chóng trả thù cho tôi thôi.”
Trịnh Vỹ Thần bật cười: “Đáng tiếc, cô ấy không có khả năng.”
“Cậu nói gì?”- Thiết Hạo đã hiểu ra vì sao Trịnh Vỹ Thần lại khiến người đó căm ghét đến vậy, tất cả là vì cái bộ dạng bất cần và bình tĩnh của anh, chính cái tính này của Trịnh Vỹ Thần vô tình trở thành vũ khí sát thương đối với người muốn công kích mình, khiến họ tức chết. Đang lúc Thiết Hạo cảm thấy vô cùng tức giận thì ngay lặp tức căm nín khi thấy họng súng đang hướng về phía mình.
“Phụng Cơ, cô làm gì vậy?”- Thiết Hạo khó tin nhìn người con gái đang đứng cạnh Trịnh Vỹ Thần.
Nguyễn Long Tuyết lúc này mới bước đến, một vài vệ sĩ của bà ta áp chế Thiết Hạo, mặt anh cũng bắt đầu ngơ ngác không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nguyễn Long Tuyết nhìn qua vết thương đang chảy máu trên vai của Trịnh Vỹ Thần rồi áy náy nói: “Thật xin lỗi, lần này là do tôi quản lý không nghiêm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại thuộc hạ.”
Trịnh Vỹ Thần gật đầu, làm ra vẻ không chấp phất tay: “Nếu ngay cả “Nguyễn Long” chủ tịch cũng lên tiếng thì thôi vậy, chỉ mong bà quản lý chó chặt lại một chút.”
“Cậu nói gì?”- Thiết Hạo mất bính tĩnh hét về phía Trịnh Vỹ Thần. Lần đầu Phụng Cơ chứng kiến bộ dáng làm nhiệm vụ của Thiết Hạo, thật không ngờ cũng ra dáng lắm, cũng nghiêm túc lắm nhưng tiếc là...
Anh ta động nhầm người rồi.
Nguyễn Long Tuyết quay sang cảnh cáo Thiết Hạo khiến cậu ta không dám hó hé một câu nào. Bà ta nhìn Phụng Cơ: “Con thu xếp về tổ chức cho ta.”
Phụng Cơ chưa kịp trả lời thì Trịnh Vỹ Thần bên cạnh đã lên tiếng, anh choàng tay qua vai cô, tất tự nhiên nói: “Cơ Cơ bây giờ không thề về được, mong chủ tịch “Nguyễn Long” thông cảm.”
Nguyễn Long Tuyết đắn do một lúc rồi không nói một lời, đem đám người Thiết Hạo giải đi. Đúng lúc đó, Phụng Cơ cũng phát hiện thân hình to lớn của Trịnh Vỹ Thần đã hoàn toàn tựa vào cô.
/189
|