Thiên Mị nắm lấy mớ cỏ khô khóc không ra nước mắt, trong miệng lảm nhảm niệm, “Mình hối hận rồi, người ta vốn dĩ chính là thiên sinh lệ chất... Lời này cũng không phải là tự sướng, mặc dù cô thích chưng diện, nhưng từ trước tới giờ không dồn hết tâm sức để chăm sóc da mặt, đích thật là thiên sinh lệ chất.
Tề Mặc nhìn một loạt động tác của cô, không nhịn được nữa, lạnh giọng nói, “Xong chưa, xong rồi thì trở về với tôi!”
Thiên Mị bĩu môi, dáng dấp giống nhau, nhưng tính cách sao lại khác nhau nhiều như thế? Vẫn là Tề Tu thuận mắt, tên Tề Mặc này thực sự là không dám khen tặng.
Cũng chỉ có cô cho là thế, bất kỳ ai quen biết hai anh em này e là đều sẽ cho rằng tính cách Tề Mặc tốt hơn!
Nếu như là Tề Bảo Bảo nguyên bản, Tề Mặc nói một, cô tuyệt đối sẽ không nói hai, nhưng hiện ở nơi này là Thiên Mị, không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí cô lại còn muốn đối nghịch với y, ai bảo cô nhìn Tề Mặc không thuận mắt làm chi?
Cho nên mới lên xe được một lát, liền nghe cô quát, Dừng xe!
Tài xế nhìn vào mắt Tề Mặc, trưng cầu ý kiến của y, Thiên Mị không nhịn được đá một phát về phía tài xế, “Dừng xe cho tôi!”
Thấy Tề Mặc gật đầu, tài xế kia mới dừng xe, sau đó liền thấy Thiên Mị xông ra ngoài, chạy vào một tiệm cắt tóc cách đó không xa.
Tề Mặc cũng xuống xe theo, y thật muốn biết cô gái này muốn làm trò khỉ gì!
Thiên Mị cảm thấy một mớ rơm rạ lởm chởm trên đầu thực sự rất khó chịu, vạn phần khó chịu, cho nên dứt khoát chạy đi đổi kiểu tóc khác.
Cắt tóc xong, Thiên Mị duỗi người, cũng không để ý tới Tề Mặc ngồi chờ ở một bên, thản nhiên bước ra ngoài. Cắt bỏ mớ rơm rạ kia, tóc được cắt đến ngang gáy, mang theo vài phần hoạt bát, phối hợp cùng khuôn mặt vũ mị không chút nào không hài hoà, cả người thoạt nhìn thêm phần linh động, cảm giác cũng trẻ hẳn ra.
Sau đó lên xe đi được không bao xa, tình huống y thế lại phát sinh lần thứ hai, bất quá lần này là vào một thẩm mỹ viện, trang điểm, mặc dù cô biết rất nhanh mình sẽ khôi phục được dung mạo xinh đẹp, nhưng hiện giờ bộ dáng tiều tụy thế này, thật sự là chướng mắt mà! Mặc dù cô nhìn không thấy, nhưng không thể ủy khuất con mắt của người khác được.
Đột nhiên biến thành một người khác, ngược lại cô không có bất kỳ gánh nặng nào. Vốn cô đã định đến Nam đảo, thế này vừa vặn không chút phiền phức thoát ly khỏi Thiên gia, chẳng qua không biết Tề Bảo Bảo nguyên bản đi nơi nào, sẽ không vào thân thể của cô đó chứ?
Đứa bé đáng thương, còn chưa biết là bản thân đã chết, thi thể cũng đã chôn cất rồi.
Tề Mặc dường như bỗng trở nên rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục cô, chỉ gọi điện bảo Tề Hiền quay về Tề gia một chuyến. Dù sao cũng là gia chủ một nhà, sẽ không vì Thiên Mị ầm ĩ như vậy, thì hoàn toàn không giữ được bình tĩnh.
Tề Hiền trong khoảng thời gian này vẫn luôn phụng bồi Tề Tu, chỉ sợ hắn nghĩ không thông, mặc dù biết Tề Tu trước khi báo được thù, sẽ không coi thường mạng sống của mình, nhưng lúc nào y cũng không thể yên lòng.
Vì thế khi đã đợi được một tiếng đồng hồ y vẫn không đợi được Tề Mặc, y ngồi không yên rồi, bất quá biết Tề Mặc tìm y đến, nhất định là có việc, y cũng không rời đi, chỉ gọi điện thoại mà thôi, ai ngờ Tề Mặc lại bảo y chờ thêm lát nữa.
Vì vậy, hạ nhân Tề gia liền trông thấy Tề Hiền một thân áp suất thấp ngồi một chỗ không rên lấy một tiếng, không ai dám tới trêu chọc. Bọn họ đều biết Tề Hiền, Tề Hiền mặc dù thường xuyên không ở Tề gia, nhưng cũng coi là người của Tề gia, chẳng qua bình thường nhìn thấy y đều là vẻ mặt nghiêm túc, rất hiếm có vẻ mặt âm trầm như thế.
Rốt cuộc, Tề Mặc dẫn Thiên Mị đã trở về, trông thấy Tề Hiền, Tề Mặc trực tiếp bảo, “Mang cô ta về!”
Tề Hiền thiếu chút nữa nổi bão, y đợi lâu như vậy, kết quả chính là để dẫn vị tiểu tiểu thư này trở về? Cô ta cũng không phải không biết đường!
Ý nghĩ như thế vừa xuất hiện trong đầu, y liền nhíu nhíu mày. Hình như, cô ta thực sự không biết đường, bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào ngay cả Tề Mặc cũng không biết, cho nên y không nói gì thêm, huống chi Tề Mặc nói thế nào thì cũng là gia chủ Tề gia, mặc dù y không phải là thủ hạ dưới tay hắn, nhưng cũng không nên nổi đóa với hắn.
Thiên Mị nhíu mày, thì ra cô tới Tề gia chỉ là để bắc cầu nha! Chính là vì để bọn họ hoàn thành giao nhận, nhưng cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết Tề Hiền nhất định là muốn dẫn cô đi gặp Tề Tu.
Dọc theo đường đi, Thiên Mị đều rất yên lặng, bởi vì cô đang suy nghĩ. Giờ đây cô đã biến thành con gái nuôi của Tề Tu, vậy chẳng phải là loạn luân?
Mà sự trầm mặc của cô cũng để cho Tề Hiền không phát hiện ra sự khác thường của cô, Tề Bảo Bảo có gương mặt xác thực giống Thiên Mị như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Tề Bảo Bảo vốn dĩ tương đối trầm mặc, vả lại dù sao mới mười tám tuổi, luôn có chút non nớt, Thiên Mị lại hoàn toàn là một yêu tinh quyến rũ người ta.
Tề Hiền vốn đang lo lắng cho Tề Tu, nào có tâm tình để chú ý tới cô?
Nguyên bản nơi Tề Tu ở, Tề Bảo Bảo vẫn chưa đi qua, mặc dù Tề Bảo Bảo là con gái nuôi của Tề Tu, nhưng cô ta vẫn không được Tề Tu thừa nhận, nói trắng ra là năng lực của cô ta không đủ, thiếu trung thành! Nhưng hiện tại Tề Hiền không cự tuyệt phân phó của Tề Mặc, bởi vì y cũng suy nghĩ giống như Tề Mặc, có lẽ trông thấy Tề Bảo Bảo, thiếu gia sẽ khá hơn một chút.
Các người thật to gan!
Mới vừa vào cửa, liền nghe một tiếng gầm, trong tức giận mang theo lạnh giá, quét thẳng về phía hai người đối diện.
Tề Hiền nhìn tình huống bên trong, trong lòng “bộp” một tiếng trầm xuống, thiếu gia nhất định là đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ rồi.
Kỳ thực nếu không phải trong khoảng thời gian này Tề Tu quá mức suy sụp tinh thần, sớm đã phát hiện ra.
Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn ngồi ở đối diện, cúi đầu như trẻ con làm sai chuyện, không dám phản bác. Mắng chửi đi mắng chửi đi! Phát tiết một chút có lẽ sẽ khá hơn.
Nhưng Tề Tu lại đột nhiên thu liễm tức giận, ngồi xuống, nhắm mắt phun ra một chữ, Cút!
Thiên Mị nhíu mày, phát cáu không nhỏ nha! Liếc nhìn Tề Tu, hiện giờ cô chính là con gái nuôi của hắn, có phải nên diễn tốt vai trò của mình hay không đây?
Tề Tu trợn mắt nhìn về phía hai người bất động như núi, hừ lạnh nói, Chuyện này tự tôi...
Còn chưa nói xong, đột nhiên có người nhào vào lòng, vẻ mặt nhu thuận gọi hắn, “Cha . . .” Bộ dạng kia thực giống như con gái nhìn thấy cha già.
Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn nhất tề mở to mắt, mặc dù bọn họ biết Tề Tu có một cô con gái nuôi, nhưng cũng biết Tề Tu và cô gái được gọi là con nuôi kia chẳng qua chỉ hơn người xa lạ một điểm quan hệ mà thôi, sao đột nhiên lại trở nên thân mật như vậy rồi?
Kỳ thực bọn họ sớm đã phát hiện Tề Hiền và Thiên Mị đến, chẳng qua không chú ý tới. Nếu là người Tề Hiền mang tới, tự nhiên không có vấn đề gì.
Nam Cung Diệu đã gặp qua Thiên Mị, lúc này thấy rõ gương mặt của cô, hoàn toàn sửng sốt, lẽ nào Thiên Mị trá thi?
Tề Hiền cũng ngây ngốc đứng ở cửa, vẻ nghiêm túc trên mặt rạn nứt, người này là . . . tiểu tiểu thư?
Tề Tu thân thể cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn người trong lòng đang ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay tựa trên tay vịn sa lon từng chút từng chút buộc chặt.
Thiên Mị nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn, cau cau mày. Sao thế? Không đúng sao?
Tề Tu mặc dù lạnh lùng, nhưng đối với cô từ trước tới giờ không được gọi là lạnh, thế nên cô cho rằng Tề Tu đối với cô con gái nuôi này chắc hẳn cũng rất thích, rất gần gũi, nếu không thích ban đầu cũng sẽ không thu dưỡng rồi, dù sao Tề Tu thoạt nhìn không giống như loại người thích xen vào việc của người khác.
Nhưng cô lại không biết, ban đầu Tề Tu nhặt Tề Bảo Bảo về chính là ma xui quỷ khiến, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao mình lại nhiều chuyện như vậy!
Tề Tu nhìn chằm chằm đôi mắt kia, nhìn ánh sáng trong mắt cô, thử gọi, “Thiên Mị . . .”
Tề Mặc nhìn một loạt động tác của cô, không nhịn được nữa, lạnh giọng nói, “Xong chưa, xong rồi thì trở về với tôi!”
Thiên Mị bĩu môi, dáng dấp giống nhau, nhưng tính cách sao lại khác nhau nhiều như thế? Vẫn là Tề Tu thuận mắt, tên Tề Mặc này thực sự là không dám khen tặng.
Cũng chỉ có cô cho là thế, bất kỳ ai quen biết hai anh em này e là đều sẽ cho rằng tính cách Tề Mặc tốt hơn!
Nếu như là Tề Bảo Bảo nguyên bản, Tề Mặc nói một, cô tuyệt đối sẽ không nói hai, nhưng hiện ở nơi này là Thiên Mị, không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí cô lại còn muốn đối nghịch với y, ai bảo cô nhìn Tề Mặc không thuận mắt làm chi?
Cho nên mới lên xe được một lát, liền nghe cô quát, Dừng xe!
Tài xế nhìn vào mắt Tề Mặc, trưng cầu ý kiến của y, Thiên Mị không nhịn được đá một phát về phía tài xế, “Dừng xe cho tôi!”
Thấy Tề Mặc gật đầu, tài xế kia mới dừng xe, sau đó liền thấy Thiên Mị xông ra ngoài, chạy vào một tiệm cắt tóc cách đó không xa.
Tề Mặc cũng xuống xe theo, y thật muốn biết cô gái này muốn làm trò khỉ gì!
Thiên Mị cảm thấy một mớ rơm rạ lởm chởm trên đầu thực sự rất khó chịu, vạn phần khó chịu, cho nên dứt khoát chạy đi đổi kiểu tóc khác.
Cắt tóc xong, Thiên Mị duỗi người, cũng không để ý tới Tề Mặc ngồi chờ ở một bên, thản nhiên bước ra ngoài. Cắt bỏ mớ rơm rạ kia, tóc được cắt đến ngang gáy, mang theo vài phần hoạt bát, phối hợp cùng khuôn mặt vũ mị không chút nào không hài hoà, cả người thoạt nhìn thêm phần linh động, cảm giác cũng trẻ hẳn ra.
Sau đó lên xe đi được không bao xa, tình huống y thế lại phát sinh lần thứ hai, bất quá lần này là vào một thẩm mỹ viện, trang điểm, mặc dù cô biết rất nhanh mình sẽ khôi phục được dung mạo xinh đẹp, nhưng hiện giờ bộ dáng tiều tụy thế này, thật sự là chướng mắt mà! Mặc dù cô nhìn không thấy, nhưng không thể ủy khuất con mắt của người khác được.
Đột nhiên biến thành một người khác, ngược lại cô không có bất kỳ gánh nặng nào. Vốn cô đã định đến Nam đảo, thế này vừa vặn không chút phiền phức thoát ly khỏi Thiên gia, chẳng qua không biết Tề Bảo Bảo nguyên bản đi nơi nào, sẽ không vào thân thể của cô đó chứ?
Đứa bé đáng thương, còn chưa biết là bản thân đã chết, thi thể cũng đã chôn cất rồi.
Tề Mặc dường như bỗng trở nên rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục cô, chỉ gọi điện bảo Tề Hiền quay về Tề gia một chuyến. Dù sao cũng là gia chủ một nhà, sẽ không vì Thiên Mị ầm ĩ như vậy, thì hoàn toàn không giữ được bình tĩnh.
Tề Hiền trong khoảng thời gian này vẫn luôn phụng bồi Tề Tu, chỉ sợ hắn nghĩ không thông, mặc dù biết Tề Tu trước khi báo được thù, sẽ không coi thường mạng sống của mình, nhưng lúc nào y cũng không thể yên lòng.
Vì thế khi đã đợi được một tiếng đồng hồ y vẫn không đợi được Tề Mặc, y ngồi không yên rồi, bất quá biết Tề Mặc tìm y đến, nhất định là có việc, y cũng không rời đi, chỉ gọi điện thoại mà thôi, ai ngờ Tề Mặc lại bảo y chờ thêm lát nữa.
Vì vậy, hạ nhân Tề gia liền trông thấy Tề Hiền một thân áp suất thấp ngồi một chỗ không rên lấy một tiếng, không ai dám tới trêu chọc. Bọn họ đều biết Tề Hiền, Tề Hiền mặc dù thường xuyên không ở Tề gia, nhưng cũng coi là người của Tề gia, chẳng qua bình thường nhìn thấy y đều là vẻ mặt nghiêm túc, rất hiếm có vẻ mặt âm trầm như thế.
Rốt cuộc, Tề Mặc dẫn Thiên Mị đã trở về, trông thấy Tề Hiền, Tề Mặc trực tiếp bảo, “Mang cô ta về!”
Tề Hiền thiếu chút nữa nổi bão, y đợi lâu như vậy, kết quả chính là để dẫn vị tiểu tiểu thư này trở về? Cô ta cũng không phải không biết đường!
Ý nghĩ như thế vừa xuất hiện trong đầu, y liền nhíu nhíu mày. Hình như, cô ta thực sự không biết đường, bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào ngay cả Tề Mặc cũng không biết, cho nên y không nói gì thêm, huống chi Tề Mặc nói thế nào thì cũng là gia chủ Tề gia, mặc dù y không phải là thủ hạ dưới tay hắn, nhưng cũng không nên nổi đóa với hắn.
Thiên Mị nhíu mày, thì ra cô tới Tề gia chỉ là để bắc cầu nha! Chính là vì để bọn họ hoàn thành giao nhận, nhưng cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết Tề Hiền nhất định là muốn dẫn cô đi gặp Tề Tu.
Dọc theo đường đi, Thiên Mị đều rất yên lặng, bởi vì cô đang suy nghĩ. Giờ đây cô đã biến thành con gái nuôi của Tề Tu, vậy chẳng phải là loạn luân?
Mà sự trầm mặc của cô cũng để cho Tề Hiền không phát hiện ra sự khác thường của cô, Tề Bảo Bảo có gương mặt xác thực giống Thiên Mị như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Tề Bảo Bảo vốn dĩ tương đối trầm mặc, vả lại dù sao mới mười tám tuổi, luôn có chút non nớt, Thiên Mị lại hoàn toàn là một yêu tinh quyến rũ người ta.
Tề Hiền vốn đang lo lắng cho Tề Tu, nào có tâm tình để chú ý tới cô?
Nguyên bản nơi Tề Tu ở, Tề Bảo Bảo vẫn chưa đi qua, mặc dù Tề Bảo Bảo là con gái nuôi của Tề Tu, nhưng cô ta vẫn không được Tề Tu thừa nhận, nói trắng ra là năng lực của cô ta không đủ, thiếu trung thành! Nhưng hiện tại Tề Hiền không cự tuyệt phân phó của Tề Mặc, bởi vì y cũng suy nghĩ giống như Tề Mặc, có lẽ trông thấy Tề Bảo Bảo, thiếu gia sẽ khá hơn một chút.
Các người thật to gan!
Mới vừa vào cửa, liền nghe một tiếng gầm, trong tức giận mang theo lạnh giá, quét thẳng về phía hai người đối diện.
Tề Hiền nhìn tình huống bên trong, trong lòng “bộp” một tiếng trầm xuống, thiếu gia nhất định là đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ rồi.
Kỳ thực nếu không phải trong khoảng thời gian này Tề Tu quá mức suy sụp tinh thần, sớm đã phát hiện ra.
Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn ngồi ở đối diện, cúi đầu như trẻ con làm sai chuyện, không dám phản bác. Mắng chửi đi mắng chửi đi! Phát tiết một chút có lẽ sẽ khá hơn.
Nhưng Tề Tu lại đột nhiên thu liễm tức giận, ngồi xuống, nhắm mắt phun ra một chữ, Cút!
Thiên Mị nhíu mày, phát cáu không nhỏ nha! Liếc nhìn Tề Tu, hiện giờ cô chính là con gái nuôi của hắn, có phải nên diễn tốt vai trò của mình hay không đây?
Tề Tu trợn mắt nhìn về phía hai người bất động như núi, hừ lạnh nói, Chuyện này tự tôi...
Còn chưa nói xong, đột nhiên có người nhào vào lòng, vẻ mặt nhu thuận gọi hắn, “Cha . . .” Bộ dạng kia thực giống như con gái nhìn thấy cha già.
Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn nhất tề mở to mắt, mặc dù bọn họ biết Tề Tu có một cô con gái nuôi, nhưng cũng biết Tề Tu và cô gái được gọi là con nuôi kia chẳng qua chỉ hơn người xa lạ một điểm quan hệ mà thôi, sao đột nhiên lại trở nên thân mật như vậy rồi?
Kỳ thực bọn họ sớm đã phát hiện Tề Hiền và Thiên Mị đến, chẳng qua không chú ý tới. Nếu là người Tề Hiền mang tới, tự nhiên không có vấn đề gì.
Nam Cung Diệu đã gặp qua Thiên Mị, lúc này thấy rõ gương mặt của cô, hoàn toàn sửng sốt, lẽ nào Thiên Mị trá thi?
Tề Hiền cũng ngây ngốc đứng ở cửa, vẻ nghiêm túc trên mặt rạn nứt, người này là . . . tiểu tiểu thư?
Tề Tu thân thể cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn người trong lòng đang ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay tựa trên tay vịn sa lon từng chút từng chút buộc chặt.
Thiên Mị nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn, cau cau mày. Sao thế? Không đúng sao?
Tề Tu mặc dù lạnh lùng, nhưng đối với cô từ trước tới giờ không được gọi là lạnh, thế nên cô cho rằng Tề Tu đối với cô con gái nuôi này chắc hẳn cũng rất thích, rất gần gũi, nếu không thích ban đầu cũng sẽ không thu dưỡng rồi, dù sao Tề Tu thoạt nhìn không giống như loại người thích xen vào việc của người khác.
Nhưng cô lại không biết, ban đầu Tề Tu nhặt Tề Bảo Bảo về chính là ma xui quỷ khiến, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao mình lại nhiều chuyện như vậy!
Tề Tu nhìn chằm chằm đôi mắt kia, nhìn ánh sáng trong mắt cô, thử gọi, “Thiên Mị . . .”
/68
|