Cút ra ngoài!
Tề Bảo Bảo phục hồi lại tinh thần, xoay người đi ra ngoài. Cảm giác được cái lạnh trên người, mới phát giác bản thân không mặc quần áo, không khỏi xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu, nhanh chóng quơ lấy quần áo dưới đất khoác bừa vào, vội vàng tháo chạy ra ngoài.
Tề Tu nhịn không được nhíu nhíu mày, là hắn để Tề Bảo Bảo bên cạnh Tề Mặc bảo vệ y, nhưng không nghĩ tới Tề Bảo Bảo lại có thể thích Tề Mặc. Thế nhưng bằng vào thân phận của Tề Mặc là không thể nào ở bên cô ta được, dù sao Tề Bảo Bảo là con gái nuôi của hắn, cũng chính là cháu gái của Tề Mặc, mặt mũi Tề gia vẫn là phải có. Hơn nữa nhìn bộ dạng Tề Mặc căn bản không thích cô ta, tự nhiên không có khả năng bất chấp mọi thứ ở bên cô ta.
Đối với đám hỏi giữa Tề Mặc và đại tiểu thư nhà Đông Phương hắn cũng có biết đến, chỉ mong Tề Bảo Bảo đừng gây chuyện thì tốt, hắn không muốn rước phiền phức vào người!
Rũ mắt nhìn chiếc nhẫn xanh thẫm trên ngón tay cái, biểu tình trên mặt Tề Tu dần trở nên nhu hòa.
---------------------------------------------
“Này . . . tiểu Thiên Thiên . . . Mày nói tao có nên giao mày ra hay không đây?” Thiên Mị nghiêng người nằm trên giường, một tay chống đầu, nhìn hạt châu nhỏ màu trắng ngà nào đó đang đặt trên đầu miêu miêu, mắt phượng khẽ nhướng, bộ váy ngủ tơ tằm mềm mại dán lên người cô, phác họa ra đường cong khêu gợi đầy nhu hòa, đôi chân thon dài trắng nõn bắt chéo lên nhau, mê hoặc lòng người, chỉ tiếc bức tranh như thế này không ai thấy được.
Ánh sáng bảy màu hơi hơi lóe lên, dường như là đang kháng nghị. Thiên Mị giơ tay chọc chọc viên Triêu Thiên Châu tròn vo, khẽ cười nói, Yên tâm, sẽ không vứt bỏ mày đâu, chẳng qua, thực có chút nhàm chán mà!” Thực sự là tiếc nuối, Tề Mặc lại có thể chạy trốn thành công như thế, aiz . . . Thiếu mất một người có thể trêu chọc, cuộc sống cũng trở nên không thú vị nữa rồi!
Không chút ôn nhu cầm lấy Triêu Thiên Châu tiện tay ném một cái, “Bịch” một tiếng, ngay giữa mục tiêu, Triêu Thiên Châu bị ném vào... thùng rác!
Ách... Tiểu Thiên thiên, xin lỗi nha! Trượt tay! Phiền mày tự bò ra ngoài đi!” Thiên Mị vẻ mặt áy náy, đáy mắt lại đều là không có ý tốt.
Nói xong, kéo chăn phủ từ đầu đến chân, âm thanh buồn buồn từ trong chăn truyền ra, “Ngủ đi!” Thở dài trong lòng, cô thực sự là quá nhàm chán, ngay cả Triêu Thiên Châu cũng muốn khi dễ một phen. Những cái này đều là do Tề Mặc đáng trách mà! Bọn họ còn chưa chơi đủ, hắn lại không nói nghĩa khí chạy mất!
Mặc dù Thiên Nghiêm gấp đến độ giậm chân, nhưng Thiên Mị vẫn như cũ cả ngày thong dong nhàn tản, nhìn không ra chút sốt ruột nào. Bùi Diễm đã rời khỏi Thiên gia, dù sao y cũng không phải người nhàn rỗi gì, ngược lại Tô Hạo vẫn ở lại biệt thự Thiên gia như trước, cả ngày dính chung với Thiên Ngữ, chờ cử hành hôn lễ.
Nhìn hai người trước mặt ân ái bón thức ăn cho nhau, Thiên Mị cũng ăn không vô nữa rồi, bưng sữa tươi trên bàn uống một hơi cạn sạch, đứng lên nói, “Tôi no rồi. Sau đó cũng không quản hai phụ huynh trên bàn, trực tiếp rời đi.
Trong khoảng thời gian này Thiên Nghiêm bề bộn nhiều việc, trên cơ bản không gặp ông ta trên bàn ăn, ông ta không xuất hiện, Thư Cầm bình thường cũng sẽ không dùng cơm cùng bọn họ. Hôm nay chẳng biết tại sao, người đến nhiều thế này.
Thiên Nghiêm nhìn ly sữa trống không tại chỗ Thiên Mị ngồi, thần sắc nơi đáy mắt có chút quỷ dị, chẳng qua không ai chú ý tới. Thư Cầm liếc nhìn Thiên Ngữ, cau mày nói, “Thiên Ngữ, Thiên Mị là chị con, con không nên lúc nào cũng tràn ngập địch ý với con bé như thế.”
Nói chung, Thư Cầm cũng coi như thương yêu cô con gái Thiên Mị này, nhưng điều kiện tiên quyết là, giữa Thiên Mị và Thiên Ngữ không xuất hiện xung đột lợi ích.
Thiên Ngữ không mặn không nhạt nói, “Dạ biết.” Nhưng rõ ràng căn bản không để lời nói của Thư Cầm vào trong lòng.
Thư Cầm không khỏi thở dài, Thiên Ngữ thực sự bị bà làm hư rồi.
Thiên Mị mở cửa phòng, mơ mơ màng màng nằm lên giường, kéo chăn quấn lấy mình, nhưng vẫn còn thấy rất lạnh. Cô rõ ràng biết bản thân đã xảy ra vấn đề, nhưng cô không biết là ai đã ra tay với cô, là khi nào thì ra tay.
Vừa mới dùng xong bữa sáng đã thấy khó chịu, rất có thể là bữa sáng xảy ra vấn đề, nhưng nếu nói là độc, cô lại không cảm giác được chút nào, hơn nữa có Huyết ở đây, độc dược đối với cô hẳn không có tác dụng mới đúng.
Lắc đầu, đang muốn chỉnh điều hòa lớn hơn một chút, Triêu Thiên Châu lại lập lòe lăn vào trong lòng cô, một dòng nước ấm truyền khắp tứ chi bách hài, đầu óc trong nháy mắt trở nên thanh tĩnh. Thiên Mị giơ tay nắm nắm Triêu Thiên Châu, nhẹ giọng nói, “Cám ơn.”
Sau đó híp mắt một cái, sắc mặt dần âm trầm. Ở Thiên gia hạ độc với cô, người ngoài rất khó làm được, trừ phi là dạng người như Tề Mặc. Nếu như không phải người ngoài, vậy thì chính là người trong nhà này. Thiên Ngữ? Cô ta hẳn không làm được loại chuyện thế này. Thư Cầm? Bà ta tạm thời hẳn là không cần phải ra tay độc ác với cô. Như vậy, chính là Thiên Nghiêm?
Nếu nói là Thiên Nghiêm, hẳn sẽ không muốn mạng của cô, dù sao chỗ cần dùng cô vẫn còn rất nhiều nha! Không muốn mạng của cô, vậy . . .
Xem ra là trong khoảng thời gian này thái độ của cô khiến Thiên Nghiêm sinh ra lo lắng, Thiên Nghiêm chắc hẳn là muốn khống chế con cờ là cô đây. Nếu thế, ông ta ắt sẽ tìm cô nói chuyện, cảnh cáo cô một phen!
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, liền có người truyền lời, nói là Thiên Nghiêm bảo cô đến thư phòng.
Thiên Mị giơ tay lên gõ cửa một cái, không đợi bên trong đáp lại, liền điềm nhiên như không đẩy cửa mà vào.
Thiên Nghiêm cũng không tức giận, chỉ quan sát cô một lát, mở miệng nói, “Con hẳn là đã nghe nói qua nước thánh.”
Thiên Mị cười lạnh trong lòng, xem ra Thiên Nghiêm thật đúng là kiêng kỵ cô! Nếu là nước thánh, cô không phát hiện ra cũng rất bình thường, bởi vì nước kia bất kể là đã nhìn thấy, đã ngửi thấy, hay đã uống qua đều không có gì khác nước thường, bởi vì nó vốn chính là nước bình thường.
Theo ghi chép lịch sử Lam đảo, từ thuở ban đầu, Lam đảo không phân thành Nam Bắc đảo, ban đầu toàn bộ Lam đảo do Thiên gia, Tề gia, và một gia tộc khác cùng nhau thống trị, nhưng sau đó chẳng biết vì sao, ba gia tộc đột nhiên gây xích mích, Lam đảo một phân thành hai, do Thiên gia và Tề gia mỗi bên chiếm một nửa, mà gia tộc còn lại kia thì hoàn toàn mất mạng.
Về đoạn lịch sử này ghi chép cũng không tỉ mỉ, có lẽ không phải là chuyện gì quá mức vẻ vang.
Mà những gia tộc khác đều là sau này mới phát triển, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiên gia và Tề gia luôn có thể đứng đầu. Dù sao cũng là gia tộc cổ xưa, những gia tộc mới phát kia không thể nào so sánh được.
Khi Lam đảo một phân thành hai, huyết mạch của Lam đảo cũng phân thành hai. Bắc đảo Triêu Thiên Châu, Nam đảo Tử Ngọc Bôi, hai thứ đồ này tuy nói là thuộc về Bắc đảo và Nam đảo, nhưng trên thực tế là nằm trong tay người của Thiên gia và Tề gia.
Ngày hai mươi hai tháng hai hằng năm, gia chủ đương gia của Thiên gia sẽ đi thánh địa phất trần, kỳ thực nói là phất trần, chính là nhỏ một giọt nước lên Triêu Thiên Châu, gột đi bụi bặm trên mặt. Nếu nói chỉ là hình thức cũng không hẳn, bởi vì giọt nước kia là giọt nước gột đi bụi bặm trên Triêu Thiên Châu, nên đã nhiễm phải link khí của Triêu Thiên Châu, trở thành nước thánh.
Bởi Triêu Thiên Châu vẫn do gia chủ Thiên gia cung phụng, cho nên nước thánh kia nếu cho người khác uống, thì người uống nước thánh sẽ phải toàn tâm toàn ý hầu hạ gia chủ Thiên gia, bằng không sẽ bị hút đi toàn bộ sinh mạng.
Thiên Nghiêm làm như vậy nguyên là không lọt kẽ nào, thế nhưng lại không nghĩ tới Triêu Thiên Châu lại có thể nhận Thiên Mị làm chủ nhân. Nước thánh chẳng qua chỉ dính ánh sáng của nó, có chút linh khí, gặp phải Triêu Thiên Châu còn không cúi đầu xưng thần sao!
Tề Bảo Bảo phục hồi lại tinh thần, xoay người đi ra ngoài. Cảm giác được cái lạnh trên người, mới phát giác bản thân không mặc quần áo, không khỏi xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu, nhanh chóng quơ lấy quần áo dưới đất khoác bừa vào, vội vàng tháo chạy ra ngoài.
Tề Tu nhịn không được nhíu nhíu mày, là hắn để Tề Bảo Bảo bên cạnh Tề Mặc bảo vệ y, nhưng không nghĩ tới Tề Bảo Bảo lại có thể thích Tề Mặc. Thế nhưng bằng vào thân phận của Tề Mặc là không thể nào ở bên cô ta được, dù sao Tề Bảo Bảo là con gái nuôi của hắn, cũng chính là cháu gái của Tề Mặc, mặt mũi Tề gia vẫn là phải có. Hơn nữa nhìn bộ dạng Tề Mặc căn bản không thích cô ta, tự nhiên không có khả năng bất chấp mọi thứ ở bên cô ta.
Đối với đám hỏi giữa Tề Mặc và đại tiểu thư nhà Đông Phương hắn cũng có biết đến, chỉ mong Tề Bảo Bảo đừng gây chuyện thì tốt, hắn không muốn rước phiền phức vào người!
Rũ mắt nhìn chiếc nhẫn xanh thẫm trên ngón tay cái, biểu tình trên mặt Tề Tu dần trở nên nhu hòa.
---------------------------------------------
“Này . . . tiểu Thiên Thiên . . . Mày nói tao có nên giao mày ra hay không đây?” Thiên Mị nghiêng người nằm trên giường, một tay chống đầu, nhìn hạt châu nhỏ màu trắng ngà nào đó đang đặt trên đầu miêu miêu, mắt phượng khẽ nhướng, bộ váy ngủ tơ tằm mềm mại dán lên người cô, phác họa ra đường cong khêu gợi đầy nhu hòa, đôi chân thon dài trắng nõn bắt chéo lên nhau, mê hoặc lòng người, chỉ tiếc bức tranh như thế này không ai thấy được.
Ánh sáng bảy màu hơi hơi lóe lên, dường như là đang kháng nghị. Thiên Mị giơ tay chọc chọc viên Triêu Thiên Châu tròn vo, khẽ cười nói, Yên tâm, sẽ không vứt bỏ mày đâu, chẳng qua, thực có chút nhàm chán mà!” Thực sự là tiếc nuối, Tề Mặc lại có thể chạy trốn thành công như thế, aiz . . . Thiếu mất một người có thể trêu chọc, cuộc sống cũng trở nên không thú vị nữa rồi!
Không chút ôn nhu cầm lấy Triêu Thiên Châu tiện tay ném một cái, “Bịch” một tiếng, ngay giữa mục tiêu, Triêu Thiên Châu bị ném vào... thùng rác!
Ách... Tiểu Thiên thiên, xin lỗi nha! Trượt tay! Phiền mày tự bò ra ngoài đi!” Thiên Mị vẻ mặt áy náy, đáy mắt lại đều là không có ý tốt.
Nói xong, kéo chăn phủ từ đầu đến chân, âm thanh buồn buồn từ trong chăn truyền ra, “Ngủ đi!” Thở dài trong lòng, cô thực sự là quá nhàm chán, ngay cả Triêu Thiên Châu cũng muốn khi dễ một phen. Những cái này đều là do Tề Mặc đáng trách mà! Bọn họ còn chưa chơi đủ, hắn lại không nói nghĩa khí chạy mất!
Mặc dù Thiên Nghiêm gấp đến độ giậm chân, nhưng Thiên Mị vẫn như cũ cả ngày thong dong nhàn tản, nhìn không ra chút sốt ruột nào. Bùi Diễm đã rời khỏi Thiên gia, dù sao y cũng không phải người nhàn rỗi gì, ngược lại Tô Hạo vẫn ở lại biệt thự Thiên gia như trước, cả ngày dính chung với Thiên Ngữ, chờ cử hành hôn lễ.
Nhìn hai người trước mặt ân ái bón thức ăn cho nhau, Thiên Mị cũng ăn không vô nữa rồi, bưng sữa tươi trên bàn uống một hơi cạn sạch, đứng lên nói, “Tôi no rồi. Sau đó cũng không quản hai phụ huynh trên bàn, trực tiếp rời đi.
Trong khoảng thời gian này Thiên Nghiêm bề bộn nhiều việc, trên cơ bản không gặp ông ta trên bàn ăn, ông ta không xuất hiện, Thư Cầm bình thường cũng sẽ không dùng cơm cùng bọn họ. Hôm nay chẳng biết tại sao, người đến nhiều thế này.
Thiên Nghiêm nhìn ly sữa trống không tại chỗ Thiên Mị ngồi, thần sắc nơi đáy mắt có chút quỷ dị, chẳng qua không ai chú ý tới. Thư Cầm liếc nhìn Thiên Ngữ, cau mày nói, “Thiên Ngữ, Thiên Mị là chị con, con không nên lúc nào cũng tràn ngập địch ý với con bé như thế.”
Nói chung, Thư Cầm cũng coi như thương yêu cô con gái Thiên Mị này, nhưng điều kiện tiên quyết là, giữa Thiên Mị và Thiên Ngữ không xuất hiện xung đột lợi ích.
Thiên Ngữ không mặn không nhạt nói, “Dạ biết.” Nhưng rõ ràng căn bản không để lời nói của Thư Cầm vào trong lòng.
Thư Cầm không khỏi thở dài, Thiên Ngữ thực sự bị bà làm hư rồi.
Thiên Mị mở cửa phòng, mơ mơ màng màng nằm lên giường, kéo chăn quấn lấy mình, nhưng vẫn còn thấy rất lạnh. Cô rõ ràng biết bản thân đã xảy ra vấn đề, nhưng cô không biết là ai đã ra tay với cô, là khi nào thì ra tay.
Vừa mới dùng xong bữa sáng đã thấy khó chịu, rất có thể là bữa sáng xảy ra vấn đề, nhưng nếu nói là độc, cô lại không cảm giác được chút nào, hơn nữa có Huyết ở đây, độc dược đối với cô hẳn không có tác dụng mới đúng.
Lắc đầu, đang muốn chỉnh điều hòa lớn hơn một chút, Triêu Thiên Châu lại lập lòe lăn vào trong lòng cô, một dòng nước ấm truyền khắp tứ chi bách hài, đầu óc trong nháy mắt trở nên thanh tĩnh. Thiên Mị giơ tay nắm nắm Triêu Thiên Châu, nhẹ giọng nói, “Cám ơn.”
Sau đó híp mắt một cái, sắc mặt dần âm trầm. Ở Thiên gia hạ độc với cô, người ngoài rất khó làm được, trừ phi là dạng người như Tề Mặc. Nếu như không phải người ngoài, vậy thì chính là người trong nhà này. Thiên Ngữ? Cô ta hẳn không làm được loại chuyện thế này. Thư Cầm? Bà ta tạm thời hẳn là không cần phải ra tay độc ác với cô. Như vậy, chính là Thiên Nghiêm?
Nếu nói là Thiên Nghiêm, hẳn sẽ không muốn mạng của cô, dù sao chỗ cần dùng cô vẫn còn rất nhiều nha! Không muốn mạng của cô, vậy . . .
Xem ra là trong khoảng thời gian này thái độ của cô khiến Thiên Nghiêm sinh ra lo lắng, Thiên Nghiêm chắc hẳn là muốn khống chế con cờ là cô đây. Nếu thế, ông ta ắt sẽ tìm cô nói chuyện, cảnh cáo cô một phen!
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, liền có người truyền lời, nói là Thiên Nghiêm bảo cô đến thư phòng.
Thiên Mị giơ tay lên gõ cửa một cái, không đợi bên trong đáp lại, liền điềm nhiên như không đẩy cửa mà vào.
Thiên Nghiêm cũng không tức giận, chỉ quan sát cô một lát, mở miệng nói, “Con hẳn là đã nghe nói qua nước thánh.”
Thiên Mị cười lạnh trong lòng, xem ra Thiên Nghiêm thật đúng là kiêng kỵ cô! Nếu là nước thánh, cô không phát hiện ra cũng rất bình thường, bởi vì nước kia bất kể là đã nhìn thấy, đã ngửi thấy, hay đã uống qua đều không có gì khác nước thường, bởi vì nó vốn chính là nước bình thường.
Theo ghi chép lịch sử Lam đảo, từ thuở ban đầu, Lam đảo không phân thành Nam Bắc đảo, ban đầu toàn bộ Lam đảo do Thiên gia, Tề gia, và một gia tộc khác cùng nhau thống trị, nhưng sau đó chẳng biết vì sao, ba gia tộc đột nhiên gây xích mích, Lam đảo một phân thành hai, do Thiên gia và Tề gia mỗi bên chiếm một nửa, mà gia tộc còn lại kia thì hoàn toàn mất mạng.
Về đoạn lịch sử này ghi chép cũng không tỉ mỉ, có lẽ không phải là chuyện gì quá mức vẻ vang.
Mà những gia tộc khác đều là sau này mới phát triển, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiên gia và Tề gia luôn có thể đứng đầu. Dù sao cũng là gia tộc cổ xưa, những gia tộc mới phát kia không thể nào so sánh được.
Khi Lam đảo một phân thành hai, huyết mạch của Lam đảo cũng phân thành hai. Bắc đảo Triêu Thiên Châu, Nam đảo Tử Ngọc Bôi, hai thứ đồ này tuy nói là thuộc về Bắc đảo và Nam đảo, nhưng trên thực tế là nằm trong tay người của Thiên gia và Tề gia.
Ngày hai mươi hai tháng hai hằng năm, gia chủ đương gia của Thiên gia sẽ đi thánh địa phất trần, kỳ thực nói là phất trần, chính là nhỏ một giọt nước lên Triêu Thiên Châu, gột đi bụi bặm trên mặt. Nếu nói chỉ là hình thức cũng không hẳn, bởi vì giọt nước kia là giọt nước gột đi bụi bặm trên Triêu Thiên Châu, nên đã nhiễm phải link khí của Triêu Thiên Châu, trở thành nước thánh.
Bởi Triêu Thiên Châu vẫn do gia chủ Thiên gia cung phụng, cho nên nước thánh kia nếu cho người khác uống, thì người uống nước thánh sẽ phải toàn tâm toàn ý hầu hạ gia chủ Thiên gia, bằng không sẽ bị hút đi toàn bộ sinh mạng.
Thiên Nghiêm làm như vậy nguyên là không lọt kẽ nào, thế nhưng lại không nghĩ tới Triêu Thiên Châu lại có thể nhận Thiên Mị làm chủ nhân. Nước thánh chẳng qua chỉ dính ánh sáng của nó, có chút linh khí, gặp phải Triêu Thiên Châu còn không cúi đầu xưng thần sao!
/68
|