" Này, cô chính là Liên Kiều?"
Một người đàn ông đứng trước Liên Kiều rồi lại nhìn vào ảnh trong tư liệu, hỏi cô bé yếu ớt trước mặt.
Liên Kiều bị mất hứng lảo đảo một cái, nàng cảm hứng của cô bị một âm thanh xa lạ đánh gãy, cô thấy một người đàn ông trước mặt lại không nghi kị gì nghênh ngang đi tới mà nói:
“ Chính là bà cô Liên Kiều đây, thế nào?”
Cô vẫn còn một bụng tức bỗng nhiên rơi xuống một người để cô mắng cho hả.
Người đàn ông đi đầu tiên khuôn mặt vặn vẹo run rẩy, hắn không ngờ rằng cô bé này tuy nhỏ tuổi nhưng lá gan quả thực rất lớn!!
“Như thế nào? Chúng tôi là công ty đòi nợ tín dụng, tháng trước đã đưa thẻ cho cô chi tiêu chẳng lẽ đã dùng hết?”
Phỉ Nhi nghe thấy tiếng là công ty đòi nợ tín dụng mặt mày đã trắng bệch, lập tức kéo Liên Kiều tới bên cạnh:
“ Trời ạ, cậu sao lại có thể đắc tội với loại người này? Cậu nợ bao nhiêu?”
Tuy rằng Phỉ Nhi luôn biết Liên Kiều yêu tiền hơn mạng mình, nhưng không nghĩ tới cô lại chọc tới bọn cho vạy nặng lãi.
Con ngươi Liên Kiều tím lại : “ Nhất định là có người hãm hại tớ!”
Người đàn ông đi đầu tiên nghe vậy ánh mắt trắng dã ra, ai lại nhàm chán đến độ đi hãm hại một cô nhóc như cô chứ, trí tưởng tượng cũng phong phú quá đi, ngay lập tức lấy giấy ghi nợ ngân hàng ra.
“ Hãm hại cô? Chính cô tự xem đi, thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng tổng cộng nợ hơn một trăm vạn, chứng cớ rõ ràng chúng tôi có vu oan cho cô không!”
“ Một trăm vạn sao? Liên Kiều cậu đang phát điên cái gì vậy?”
Phỉ Nhi chỉ muốn đem đầu lưỡi mình cắn đứt đi, lại nhìn Liên Kiều vô tâm vô phế như thể mọi chuyện không liên quan đến mình vậy.
Liên Kiều xoa xoa lỗ tai mình một chút, bộ dáng cũng không hoảng sợ chính là trước mặt nhiều người như vậy lại thản nhiên ngồi xổm xuống.
“ Cô làm cái gì vậy? Còn không mau kí giấy?” Người đàn ông kia thực không thể lý giải nổi hành vi quái đản của cô.
Phỉ Nhi cũng gấp gáp đến độ cũng ngồi xuống theo Liên Kiều hỏi: “ Cậu làm cái gì vậy hả? Cậu mau kí tên cho người ta đi!”
Liên Kiều dùng tay nâng cằm lên màu sắc con người đã chuyển sang màu long lanh!!!
“ Tớ phải suy nghĩ cho kĩ đã, rốt cuộc tớ đã tiêu những gì mà hết nhiều tiền như thế”
Phỉ Nhi sợ hãi đến mức phát run.
“ Tiểu tổ tông à, cậu nhìn xem đó là giấy trắng mực đen đó!! Người cầm đống giấy tờ kia cũng hung dữ quá đi, cậu mau mau nghĩ biện pháp ahh!”
Liên Kiều trầm tư một chút lập tức nhảy dựng lên.
“ Này cầm đầu!” Giọng cô hầm hố ( này cầm đầu nghĩa là gọi cái tên cầm đầu nhóm đòi nợ kia nha bà con)
Người đàn ông đi đầu ý thức được cô đang gọi mình bất mãn nói: “Tôi họ Mã!”
“ Tôi mặc kệ anh là gà chó nơi nào”
Liên Kiều nghe không hiểu hắn đang nói cái gì nhưng lại đi tới trước mặt hắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng trở nên uể oải.
“ Ngưu Đại ca anh xem bây giờ tôi còn là một học sinh kiếm đâu ra nhiều tiền đến vậy, nhưng mà vị hôn phu của tôi có rất nhiều tiền, anh ấy có thể trả dùm tôi không?”
Một người đàn ông đứng trước Liên Kiều rồi lại nhìn vào ảnh trong tư liệu, hỏi cô bé yếu ớt trước mặt.
Liên Kiều bị mất hứng lảo đảo một cái, nàng cảm hứng của cô bị một âm thanh xa lạ đánh gãy, cô thấy một người đàn ông trước mặt lại không nghi kị gì nghênh ngang đi tới mà nói:
“ Chính là bà cô Liên Kiều đây, thế nào?”
Cô vẫn còn một bụng tức bỗng nhiên rơi xuống một người để cô mắng cho hả.
Người đàn ông đi đầu tiên khuôn mặt vặn vẹo run rẩy, hắn không ngờ rằng cô bé này tuy nhỏ tuổi nhưng lá gan quả thực rất lớn!!
“Như thế nào? Chúng tôi là công ty đòi nợ tín dụng, tháng trước đã đưa thẻ cho cô chi tiêu chẳng lẽ đã dùng hết?”
Phỉ Nhi nghe thấy tiếng là công ty đòi nợ tín dụng mặt mày đã trắng bệch, lập tức kéo Liên Kiều tới bên cạnh:
“ Trời ạ, cậu sao lại có thể đắc tội với loại người này? Cậu nợ bao nhiêu?”
Tuy rằng Phỉ Nhi luôn biết Liên Kiều yêu tiền hơn mạng mình, nhưng không nghĩ tới cô lại chọc tới bọn cho vạy nặng lãi.
Con ngươi Liên Kiều tím lại : “ Nhất định là có người hãm hại tớ!”
Người đàn ông đi đầu tiên nghe vậy ánh mắt trắng dã ra, ai lại nhàm chán đến độ đi hãm hại một cô nhóc như cô chứ, trí tưởng tượng cũng phong phú quá đi, ngay lập tức lấy giấy ghi nợ ngân hàng ra.
“ Hãm hại cô? Chính cô tự xem đi, thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng tổng cộng nợ hơn một trăm vạn, chứng cớ rõ ràng chúng tôi có vu oan cho cô không!”
“ Một trăm vạn sao? Liên Kiều cậu đang phát điên cái gì vậy?”
Phỉ Nhi chỉ muốn đem đầu lưỡi mình cắn đứt đi, lại nhìn Liên Kiều vô tâm vô phế như thể mọi chuyện không liên quan đến mình vậy.
Liên Kiều xoa xoa lỗ tai mình một chút, bộ dáng cũng không hoảng sợ chính là trước mặt nhiều người như vậy lại thản nhiên ngồi xổm xuống.
“ Cô làm cái gì vậy? Còn không mau kí giấy?” Người đàn ông kia thực không thể lý giải nổi hành vi quái đản của cô.
Phỉ Nhi cũng gấp gáp đến độ cũng ngồi xuống theo Liên Kiều hỏi: “ Cậu làm cái gì vậy hả? Cậu mau kí tên cho người ta đi!”
Liên Kiều dùng tay nâng cằm lên màu sắc con người đã chuyển sang màu long lanh!!!
“ Tớ phải suy nghĩ cho kĩ đã, rốt cuộc tớ đã tiêu những gì mà hết nhiều tiền như thế”
Phỉ Nhi sợ hãi đến mức phát run.
“ Tiểu tổ tông à, cậu nhìn xem đó là giấy trắng mực đen đó!! Người cầm đống giấy tờ kia cũng hung dữ quá đi, cậu mau mau nghĩ biện pháp ahh!”
Liên Kiều trầm tư một chút lập tức nhảy dựng lên.
“ Này cầm đầu!” Giọng cô hầm hố ( này cầm đầu nghĩa là gọi cái tên cầm đầu nhóm đòi nợ kia nha bà con)
Người đàn ông đi đầu ý thức được cô đang gọi mình bất mãn nói: “Tôi họ Mã!”
“ Tôi mặc kệ anh là gà chó nơi nào”
Liên Kiều nghe không hiểu hắn đang nói cái gì nhưng lại đi tới trước mặt hắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng trở nên uể oải.
“ Ngưu Đại ca anh xem bây giờ tôi còn là một học sinh kiếm đâu ra nhiều tiền đến vậy, nhưng mà vị hôn phu của tôi có rất nhiều tiền, anh ấy có thể trả dùm tôi không?”
/388
|