ầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, cơ thể đột nhiên run lên, còn Ngải Ân Hà vội vàng nghe điện thoại di động: “Bác gái Cung, là bác ạ!”
“Ân Hà, bác muốn gặp người phụ nữ kia!” Bởi vì ở cự ly rất gần, bác gái Cung nghe rất rõ ràng giọng nói của Sầm Tử Tranh.
Trên khuôn mặt Ngải Ân Hà vụt qua một tia mất tự nhiên, cô nhìn Sầm Tử Tranh, lúng túng nói: “Bác gái Cung, như vậy….. die»ndٿanl«equ»yd«on Không được rồi! Thật sự là cô ấy đã trả giá rất nhiều vì Cung Quý Dương…..” Cô ta cố ý dẫn dắt lời nói.
“Ân Hà, cháu cũng không nghe lời cô nói, có phải không?” Rõ ràng phía bên kia điện thoại rất tức giận, lập tức ngắt lời Ngải Ân Hà: “Đừng quên, bác hoàn toàn có thể thông qua trường học mà tìm cô ta!”
Khuôn mặt Ngải Ân Hà khó xử, cô đành đưa điện thoại cho Sầm Tử Tranh, dưới ánh mắt chăm chú đầy nghi hoặc của Sầm Tử Tranh liền nói: “Là mẹ của Quý Dương, có vẻ như bác ấy đã biết chuyện của cậu và Quý Sương rồi!”
Trong lòng Sầm Tử Tranh rơi ‘lộp bộp’, vẻ mặt cũng trở nên cẩn thận và bất an, cầm lấy điện thoại giống như chuẩn bị một cuộc chiến đấu…..
“Bác gái, bác khỏe chứ, cháu là Tử Tranh…..”
“Xin chào Tử Tranh, tôi là mẹ của Quý Dương, về chuyện của cô và Quý Dương tôi cũng có nghe nói, xin cô cho phép tôi ích kỷ và yêu thương con trai, đối với cô, tôi không có cách nào thừa nhận, tôi biết cô thật lòng yêu con trai tôi, nhưng cho dù cô yêu thương hoặc trả giá như thế nào, tuyệt đối Cung gia sẽ không hoan nghênh một đứa con dâu không môn đăng hộ đối!”
Trong đầu Sầm Tử Tranh trống rỗng, cô kinh ngạc cầm di động, ngay cả khi Ngải Ân Hà lấy điện thoại đi mà cũng không hề hay biết.
“Tử Tranh…..” Ngải Ân Hà lo lắng gọi Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh chậm rãi đi ra ngoài, trên khuôn mặt là vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ…..
“Tử Tranh, cậu nói gì đi, đừng làm mình sợ!”
Ngải Ân Hà luôn đi theo phía sau, luôn luôn đi theo, đột nhiên tiến lên giữ chặt Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh đưa mắt nhìn Ngải Ân Hà, hỏi: “Ân Hà, bác gái Cung phản đối chuyện mình và Quý Dương yêu nhau, trong khoảng thời gian này Quý Dương cũng không liên lạc với mình, có phải anh ấy….. die»ndٿanl«equ»yd«on Bỏ rơi mình rồi đúng không?”
Ngải Ân Hà bị ánh mắt sắc bén của Sầm Tử Tranh nhìn chằm chằm cảm thấy có chút mất tự nhiên, khiến cho trái tim của Sầm Tử Tranh càng thêm lạnh lẽo.
“Tử Tranh, đúng là Quý Dương luôn nghe theo lời bác gái Cung, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ lung lay ý chí……”
“Cậu cũng đứng đây do dự, phải không?” Sầm Tử Tranh nhìn thấy biểu cảm của Ngải Ân Hà, trong lòng chậm rãi mở ra một lỗ thủng, ban đầu là rất đau, dần dần thì chết lặng…….
“Tử Tranh…..”
“Ân Hà, mình muốn ở một mình để bình tĩnh hơn một chút!” Sầm Tử Tranh lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế, bóng cây loang lổ không một tiếng động dừng lại trên khuôn mặt cô, trắng bệch đến dọa người.
Ngải Ân Hà than nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Tử Tranh, không cần suy nghĩ nhiều, thân thể quan trọng hơn!”
Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Sầm Tử Tranh, cô ta xoay người rời đi, lúc xoay người, đôi môi chậm rãi mở ra…..
Vì muốn có được Cung Quý Dương, cô đã dùng tất cả khả năng có thể, phía bên bác gái Cung cô đã ra vẻ mình là một người bị hại thấu tình đạt lý, tự nhiên sẽ nhận được sự đồng tình từ bác gái Cung, cùng nhau kiềm hãm Quý Dương; lại dùng tiền để nhờ học tỷ diễn một vở kịch, đúng là học tỷ và Quý Dương có qua lại, những chứng nhận về đứa bé kia đều là giả, thời gian cũng là ngụy tạo, hơn nữa vừa đúng lúc bác gái Cung gọi điện thoại đến……
Thật sự là một cú trí mạng!!
Cô cũng không tin rằng đến mức độ này rồi, mà Sầm Tử Tranh còn không buông tha cho đoạn tình yêu này?
Sầm Tử Tranh yên lặng ngồi nơi đó, bình tĩnh giống như một bức tượng búp bê bằng thủy tinh, đôi mắt dần dần bị bao phủ bởi nước mắt, nước mắt rơi xuống, chẳng qua đây chỉ là nước mắt tuyệt vọng, chua sót mà vô cùng buồn bã…..
Thật ra cô có thể chịu đựng lời nói của vị học tỷ, có thể xác định sự thật của câu chuyện kia, nhưng……
Một cuộc điện thoại của bác gái Cung đã đánh tan toàn bộ hy vọng của cô, rốt cuộc cô cũng biết vì sao không liên lạc được với Quý Dương, suốt cả một tháng anh không hề trở về.
Anh là người thừa kế tương lai của Cung thị tài phiệt, làm sao có thể làm trái ý nguyện của ba mẹ, phản kháng là chuyện không thể giải quyết được vấn đề gì, đám hỏi của gia đình quyền thế là sự kiện quá mức bình thường rồi.
Cho dù Quý Dương kiên trì ở cùng với cô, như vậy anh ấy sẽ vui vẻ sao? Mất đi lời chúc phúc của ba mẹ thì hôn nhân làm sao có thể lâu dài?
Sầm Tử Tranh cười chua xót, nước mắt giống như những hạt trân châu rơi trên chiếc ghế…..mãi đến khi có một bàn tay to đưa cho cô một chiếc khăn tay!
“Quý Dương?” Cô vui mừng ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy rõ người đó, niềm vui trên khuôn mặt dần dần biến mất đi…..
“Tử Hạo…..”
Thư Tử Hạo chậm rãi nửa ngồi xuống, vẻ mặt đau lòng và thương tiếc, anh nhỏ giọng nói: “Tử Tranh, phải như thế nào thì em mới có thể quên được anh ta?” die»ndٿanl«equ»yd«on Giống như anh đang thì thầm mà lại giống như đang hỏi.
Nước mắt Sầm Tử Tranh như đê vỡ, trong nháy mắt sự kiên cường đã tan vỡ….
Ngay sau đó, Thư Tử Hại liền ôm cô vào trong ngực, âm thanh trầm thấp dừng lại bên tai cô: “Tại sao? Tại sao em lại cố tình yêu anh ta? Biết rằng yêu anh ta là một hành động nguy hiểm nhưng vẫn lao vào, Tử Tranh, chẳng lẽ em không biết rằng vẫn còn có anh đang đợi em sao…..”
Anh gắt gao ôm cô vào lòng, âm thanh nghẹn ngào, suốt cả một tháng, Tử Tranh hết mong chờ lại sốt ruột, bộ dạng mù mờ luôn lọt vào trong mắt anh, mãi cho đến hôm nay, rốt cuộc anh cũng không thể chịu đựng nổi vẻ mặt bi thương này của cô, liền xuất hiện trước mặt cô.
Càng khiến cho anh đau lòng và tức giận…..Tử Tranh mang thai, còn Cung Quý Dương vẫn chưa hề xuất hiện…..
Sầm Tử Tranh để mặc cho Thư Tử Hạo ôm, vào giây phút này thật sự là cô cần một cái ôm ấm áp, cô rất mệt, cứ như vậy mà dựa vào, không nói bất cứ điều gì, chỉ yên lặng rơi nước mắt.
“Tử Tranh…..Tử Tranh…..Rốt cuộc là em muốn anh phải làm gì bây giờ…..”
Trong lòng Thư Tử Hạo bị bộ dạng này của cô làm cho đau lòng, một Tử Tranh bất lực như vậy anh chưa từng gặp qua, anh đau lòng hôn lên đôi mắt cô, thương xót hôn khô những giọt nước mắt này.
Không biết rằng, tất cả đều bị một chiếc máy ảnh chụp lại, ‘vừa đúng’ góc độ vô cùng mờ ám!
“Ân Hà, bác muốn gặp người phụ nữ kia!” Bởi vì ở cự ly rất gần, bác gái Cung nghe rất rõ ràng giọng nói của Sầm Tử Tranh.
Trên khuôn mặt Ngải Ân Hà vụt qua một tia mất tự nhiên, cô nhìn Sầm Tử Tranh, lúng túng nói: “Bác gái Cung, như vậy….. die»ndٿanl«equ»yd«on Không được rồi! Thật sự là cô ấy đã trả giá rất nhiều vì Cung Quý Dương…..” Cô ta cố ý dẫn dắt lời nói.
“Ân Hà, cháu cũng không nghe lời cô nói, có phải không?” Rõ ràng phía bên kia điện thoại rất tức giận, lập tức ngắt lời Ngải Ân Hà: “Đừng quên, bác hoàn toàn có thể thông qua trường học mà tìm cô ta!”
Khuôn mặt Ngải Ân Hà khó xử, cô đành đưa điện thoại cho Sầm Tử Tranh, dưới ánh mắt chăm chú đầy nghi hoặc của Sầm Tử Tranh liền nói: “Là mẹ của Quý Dương, có vẻ như bác ấy đã biết chuyện của cậu và Quý Sương rồi!”
Trong lòng Sầm Tử Tranh rơi ‘lộp bộp’, vẻ mặt cũng trở nên cẩn thận và bất an, cầm lấy điện thoại giống như chuẩn bị một cuộc chiến đấu…..
“Bác gái, bác khỏe chứ, cháu là Tử Tranh…..”
“Xin chào Tử Tranh, tôi là mẹ của Quý Dương, về chuyện của cô và Quý Dương tôi cũng có nghe nói, xin cô cho phép tôi ích kỷ và yêu thương con trai, đối với cô, tôi không có cách nào thừa nhận, tôi biết cô thật lòng yêu con trai tôi, nhưng cho dù cô yêu thương hoặc trả giá như thế nào, tuyệt đối Cung gia sẽ không hoan nghênh một đứa con dâu không môn đăng hộ đối!”
Trong đầu Sầm Tử Tranh trống rỗng, cô kinh ngạc cầm di động, ngay cả khi Ngải Ân Hà lấy điện thoại đi mà cũng không hề hay biết.
“Tử Tranh…..” Ngải Ân Hà lo lắng gọi Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh chậm rãi đi ra ngoài, trên khuôn mặt là vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ…..
“Tử Tranh, cậu nói gì đi, đừng làm mình sợ!”
Ngải Ân Hà luôn đi theo phía sau, luôn luôn đi theo, đột nhiên tiến lên giữ chặt Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh đưa mắt nhìn Ngải Ân Hà, hỏi: “Ân Hà, bác gái Cung phản đối chuyện mình và Quý Dương yêu nhau, trong khoảng thời gian này Quý Dương cũng không liên lạc với mình, có phải anh ấy….. die»ndٿanl«equ»yd«on Bỏ rơi mình rồi đúng không?”
Ngải Ân Hà bị ánh mắt sắc bén của Sầm Tử Tranh nhìn chằm chằm cảm thấy có chút mất tự nhiên, khiến cho trái tim của Sầm Tử Tranh càng thêm lạnh lẽo.
“Tử Tranh, đúng là Quý Dương luôn nghe theo lời bác gái Cung, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ lung lay ý chí……”
“Cậu cũng đứng đây do dự, phải không?” Sầm Tử Tranh nhìn thấy biểu cảm của Ngải Ân Hà, trong lòng chậm rãi mở ra một lỗ thủng, ban đầu là rất đau, dần dần thì chết lặng…….
“Tử Tranh…..”
“Ân Hà, mình muốn ở một mình để bình tĩnh hơn một chút!” Sầm Tử Tranh lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế, bóng cây loang lổ không một tiếng động dừng lại trên khuôn mặt cô, trắng bệch đến dọa người.
Ngải Ân Hà than nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Tử Tranh, không cần suy nghĩ nhiều, thân thể quan trọng hơn!”
Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Sầm Tử Tranh, cô ta xoay người rời đi, lúc xoay người, đôi môi chậm rãi mở ra…..
Vì muốn có được Cung Quý Dương, cô đã dùng tất cả khả năng có thể, phía bên bác gái Cung cô đã ra vẻ mình là một người bị hại thấu tình đạt lý, tự nhiên sẽ nhận được sự đồng tình từ bác gái Cung, cùng nhau kiềm hãm Quý Dương; lại dùng tiền để nhờ học tỷ diễn một vở kịch, đúng là học tỷ và Quý Dương có qua lại, những chứng nhận về đứa bé kia đều là giả, thời gian cũng là ngụy tạo, hơn nữa vừa đúng lúc bác gái Cung gọi điện thoại đến……
Thật sự là một cú trí mạng!!
Cô cũng không tin rằng đến mức độ này rồi, mà Sầm Tử Tranh còn không buông tha cho đoạn tình yêu này?
Sầm Tử Tranh yên lặng ngồi nơi đó, bình tĩnh giống như một bức tượng búp bê bằng thủy tinh, đôi mắt dần dần bị bao phủ bởi nước mắt, nước mắt rơi xuống, chẳng qua đây chỉ là nước mắt tuyệt vọng, chua sót mà vô cùng buồn bã…..
Thật ra cô có thể chịu đựng lời nói của vị học tỷ, có thể xác định sự thật của câu chuyện kia, nhưng……
Một cuộc điện thoại của bác gái Cung đã đánh tan toàn bộ hy vọng của cô, rốt cuộc cô cũng biết vì sao không liên lạc được với Quý Dương, suốt cả một tháng anh không hề trở về.
Anh là người thừa kế tương lai của Cung thị tài phiệt, làm sao có thể làm trái ý nguyện của ba mẹ, phản kháng là chuyện không thể giải quyết được vấn đề gì, đám hỏi của gia đình quyền thế là sự kiện quá mức bình thường rồi.
Cho dù Quý Dương kiên trì ở cùng với cô, như vậy anh ấy sẽ vui vẻ sao? Mất đi lời chúc phúc của ba mẹ thì hôn nhân làm sao có thể lâu dài?
Sầm Tử Tranh cười chua xót, nước mắt giống như những hạt trân châu rơi trên chiếc ghế…..mãi đến khi có một bàn tay to đưa cho cô một chiếc khăn tay!
“Quý Dương?” Cô vui mừng ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy rõ người đó, niềm vui trên khuôn mặt dần dần biến mất đi…..
“Tử Hạo…..”
Thư Tử Hạo chậm rãi nửa ngồi xuống, vẻ mặt đau lòng và thương tiếc, anh nhỏ giọng nói: “Tử Tranh, phải như thế nào thì em mới có thể quên được anh ta?” die»ndٿanl«equ»yd«on Giống như anh đang thì thầm mà lại giống như đang hỏi.
Nước mắt Sầm Tử Tranh như đê vỡ, trong nháy mắt sự kiên cường đã tan vỡ….
Ngay sau đó, Thư Tử Hại liền ôm cô vào trong ngực, âm thanh trầm thấp dừng lại bên tai cô: “Tại sao? Tại sao em lại cố tình yêu anh ta? Biết rằng yêu anh ta là một hành động nguy hiểm nhưng vẫn lao vào, Tử Tranh, chẳng lẽ em không biết rằng vẫn còn có anh đang đợi em sao…..”
Anh gắt gao ôm cô vào lòng, âm thanh nghẹn ngào, suốt cả một tháng, Tử Tranh hết mong chờ lại sốt ruột, bộ dạng mù mờ luôn lọt vào trong mắt anh, mãi cho đến hôm nay, rốt cuộc anh cũng không thể chịu đựng nổi vẻ mặt bi thương này của cô, liền xuất hiện trước mặt cô.
Càng khiến cho anh đau lòng và tức giận…..Tử Tranh mang thai, còn Cung Quý Dương vẫn chưa hề xuất hiện…..
Sầm Tử Tranh để mặc cho Thư Tử Hạo ôm, vào giây phút này thật sự là cô cần một cái ôm ấm áp, cô rất mệt, cứ như vậy mà dựa vào, không nói bất cứ điều gì, chỉ yên lặng rơi nước mắt.
“Tử Tranh…..Tử Tranh…..Rốt cuộc là em muốn anh phải làm gì bây giờ…..”
Trong lòng Thư Tử Hạo bị bộ dạng này của cô làm cho đau lòng, một Tử Tranh bất lực như vậy anh chưa từng gặp qua, anh đau lòng hôn lên đôi mắt cô, thương xót hôn khô những giọt nước mắt này.
Không biết rằng, tất cả đều bị một chiếc máy ảnh chụp lại, ‘vừa đúng’ góc độ vô cùng mờ ám!
/210
|