Thứ nhất, Sầm Tử Tranh không muốn Cung Quý Dương đối với cô có bất kỳ hiểu lầm nào, thứ hai, cô thật sự không hy vọng nhìn thấy Khương Ngự Kình bởi vì chuyện đó mà gặp phải tao ngộ gì.
Dù sao hắn cũng là anh trai của Tĩnh Nghiên, nếu như thật sự vì cô mà chịu bất cứ tổn hại gì, bằng không sau này bảo cô làm sao đối mặt với người bạn tốt nhâ của mình chứ.
Dù sao thích một người là không có lỗi, không phải lỗi của cô, không phải lỗi của Khương Ngự Kình, cũng không phải là lỗi của Cung Quý Dương ...
'Tử Tranh ...'
Khương Ngự Kình không hề muốn buông tha cho bất kỳ cơ hội theo đuổi nào, hắn giữ chặt cô, giọng bức thiết hỏi: 'Chẳng lẽ anh không có một chút cơ hội nào sao?'
Hắn thật không cam tâm, hơn nữa, người phụ nữ có cá tính và thông minh như Sầm Tử Tranh chính là mẫu người lý tưởng trong mộng của hắn, hắn sao lại có thể trơ mắt nhìn cô lướt qua bên cạnh mình như người xa lạ chứ?
'Anh Khương, thực ra em đã có người trong lòng rồi. Em với anh vốn là không thể nào!' Sầm Tử Tranh sốt ruột đến phát khóc.
'Tử Tranh, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn thì anh vẫn có quyền theo đuổi, cho dù em kết hôn rồi thì thế nào, nếu như người đàn ông kia không thích hợp em, em cũng hoàn toàn có thể có một cơ hội lựa chọn khác! Nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới có thể đủ điều kiện trở thành người đàn ông trong lòng em?' Đôi mắt thâm thúy của Khương Ngự Kình lộ ra một tia chấp nhất.
'Anh Khương, thực ra em không tốt như trong suy nghĩ của anh đâu. Em chỉ là một người phụ nữ hám tiền, hám quyền mà thôi!'
Ngoài bêu rếu chính mình, cô còn chưa nghĩ ra cách gì để khiến hắn từ bỏ ý định.
'Em là người phụ nữ mà anh xem trọng, bất luận thế nào anh cũng sẽ không bỏ cuộc!' Khương Ngự Kình không chút do dự tuyên bố.
'Vậy được thôi!' Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi, giống như trong lòng đang có một nỗi đau âm ỉ, lát lâu sau cô mới chậm rãi nói: 'Thực ra muốn làm người đàn ông em thích rất đơn giản, chính là giỏi kiếm tiền. Nếu anh muốn theo đuổi em, dễ thôi, anh chỉ cần trong một ngày kiếm được năm mươi triệu đô đặt trước mặt em là được rồi!'
Nói rồi cô liền xoay lưng bước đi!
***
Mang theo một tâm tình phức tạp Sầm Tử Tranh trở về Cung thị tài phiệt, khi cô vừa bước vào cửa công ty, thì điện thoại đã vang lên.
'Xin chào!'
'Cô Leila, xin chào, Cung tiên sinh dặn tôi chỉ cần cô vừa về đến công ty thì thông báo với cô, lập tức đến phòng tổng giám đốc gặp ngài ấy!' Thư ký tổng giám đốc dùng giọng chức nghiệp truyền đạt lại mệnh lệnh của Cung Quý Dương.
Cố lấy bình tĩnh bước vào thang máy đi đến tầng cao nhất, không cần thông báo cô trực tiếp đến gõ cửa văn phòng.
'Vào đi!' Giọng Cung Quý Dương lạnh nhạt vang lên.
Hít sâu một hơi, bàn tay thon thả của Sầm Tử Tranh nắm chặt nắm cửa, chừng như không còn lý do gì để trì hoãn nữa, cô đẩy cửa ra, vẻ mặt có chút khẩn trương như một chiến binh sắp đi vào trận chiến, chỉ tiếc là cô không phải là một chiến binh dũng cảm, nhất là khi nhìn vào đôi mắt sắc bén kia.
Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, được trải thảm êm ái phủ lên nền gạch hoa cương bóng loáng nên không soi thấy được gương mặt tái nhợt của cô. Sầm Tử Tranh thấy Cung Quý Dương đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc làm bằng da thật của Ý, thân hình cao lớn trong bộ Tây trang cao cấp được cắt may khéo léo càng lộ ra vẻ lịch lãm nhưng che không được khí phách mạnh mẽ toát ra từ trong đôi mắt kia ...
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh hắng giọng, cướp lời nói trước, dù sao cô cũng là người có lỗi trước nên trong lòng vẫn luôn có chút bất an và áy náy.
Bầu không khí vẫn im lặng đến đáng sợ, cả căn phòng rộng lớn chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ đang chạy, mỗi một giây trôi qua đều như đang tra tấn hai người.
Chừng như đã đánh giá đủ rồi Cung Quý Dương mới không nhanh không chậm lên tiếng: 'Khương Ngự Kình đúng là lớn mật, mà em ... cũng rất can đảm!'
Tuy hắn chỉ hời hợt nói một câu nhưng không khó nhận ra cơn giận đang âm ỉ trong lòng hắn, thậm chí có mang theo một chút ý cảnh cáo.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô sao không nhận ra dấu hiệu cơn giận đang sắp bùng phát của Cung Quý Dương chứ. Chậm rãi bước đến, thu ngắn dần khoảng cách giữa hai người, khi đến trước mặt hắn cô mới dừng lại.
'Giận sao? Anh giận em sao?'
Giọng của cô vốn đã rất dễ nghe, giờ lại tận lực nói một cách dịu dàng như gió xuân mơn man nụ hoa, thực khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu và thư thái.
Lúc này cô biết rõ hơn ai hết, không thể lấy cứng chống cứng, tám năm trước Sầm Tử Tranh đã biết rất rõ tính tình của Cung Quý Dương là thế nào, hắn là người chịu mềm không chịu cứng điển hình, tuy cô còn chưa quen với việc hắn cho người giám sát mình nhưng dù sao đó cũng là biểu hiện cho thấy hắn quan tâm cô cho nên cô cũng miễn cưỡng mình chấp nhận.
Lửa giận trong đôi mắt sáng như mắt ưng kia như thủy triều dần dần rút xuông, không thể không nói, giọng nói nhu hòa của Sầm Tử Tranh đúng là như một liều thuốc an thần khiến cho tâm tình của Cung Quý Dương hòa hoãn lại không ít, hắn thở dài một tiếng, vẻ lạnh lùng nghiêm khắc kia dần chuyển thành nhu hòa, bàn tay to duỗi ra kéo cô gái đứng bên cạnh mình cho cô ngồi trên đùi hắn, đôi tay vòng qua eo nhỏ của cô, gương mặt tuấn dật vùi sau gáy cô.
'Có biết anh giận đến mức nào không?' Giọng nói vẫn còn chút tức tối vang lên từ phía sau cô, lan ra giữa khoảng cách cực kỳ thân mật giữa hai người.
'Vậy ... giờ còn giận không?'
Sầm Tử Tranh xoay người vòng tay qua cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn, nhu hòa hỏi.
Giọng nói, biểu tình đều dịu dàng như gió xuân nhẹ thổi vào lòng hắn, thổi đi những tia tức giận cuối cùng.
Dù sao hắn cũng là anh trai của Tĩnh Nghiên, nếu như thật sự vì cô mà chịu bất cứ tổn hại gì, bằng không sau này bảo cô làm sao đối mặt với người bạn tốt nhâ của mình chứ.
Dù sao thích một người là không có lỗi, không phải lỗi của cô, không phải lỗi của Khương Ngự Kình, cũng không phải là lỗi của Cung Quý Dương ...
'Tử Tranh ...'
Khương Ngự Kình không hề muốn buông tha cho bất kỳ cơ hội theo đuổi nào, hắn giữ chặt cô, giọng bức thiết hỏi: 'Chẳng lẽ anh không có một chút cơ hội nào sao?'
Hắn thật không cam tâm, hơn nữa, người phụ nữ có cá tính và thông minh như Sầm Tử Tranh chính là mẫu người lý tưởng trong mộng của hắn, hắn sao lại có thể trơ mắt nhìn cô lướt qua bên cạnh mình như người xa lạ chứ?
'Anh Khương, thực ra em đã có người trong lòng rồi. Em với anh vốn là không thể nào!' Sầm Tử Tranh sốt ruột đến phát khóc.
'Tử Tranh, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn thì anh vẫn có quyền theo đuổi, cho dù em kết hôn rồi thì thế nào, nếu như người đàn ông kia không thích hợp em, em cũng hoàn toàn có thể có một cơ hội lựa chọn khác! Nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới có thể đủ điều kiện trở thành người đàn ông trong lòng em?' Đôi mắt thâm thúy của Khương Ngự Kình lộ ra một tia chấp nhất.
'Anh Khương, thực ra em không tốt như trong suy nghĩ của anh đâu. Em chỉ là một người phụ nữ hám tiền, hám quyền mà thôi!'
Ngoài bêu rếu chính mình, cô còn chưa nghĩ ra cách gì để khiến hắn từ bỏ ý định.
'Em là người phụ nữ mà anh xem trọng, bất luận thế nào anh cũng sẽ không bỏ cuộc!' Khương Ngự Kình không chút do dự tuyên bố.
'Vậy được thôi!' Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi, giống như trong lòng đang có một nỗi đau âm ỉ, lát lâu sau cô mới chậm rãi nói: 'Thực ra muốn làm người đàn ông em thích rất đơn giản, chính là giỏi kiếm tiền. Nếu anh muốn theo đuổi em, dễ thôi, anh chỉ cần trong một ngày kiếm được năm mươi triệu đô đặt trước mặt em là được rồi!'
Nói rồi cô liền xoay lưng bước đi!
***
Mang theo một tâm tình phức tạp Sầm Tử Tranh trở về Cung thị tài phiệt, khi cô vừa bước vào cửa công ty, thì điện thoại đã vang lên.
'Xin chào!'
'Cô Leila, xin chào, Cung tiên sinh dặn tôi chỉ cần cô vừa về đến công ty thì thông báo với cô, lập tức đến phòng tổng giám đốc gặp ngài ấy!' Thư ký tổng giám đốc dùng giọng chức nghiệp truyền đạt lại mệnh lệnh của Cung Quý Dương.
Cố lấy bình tĩnh bước vào thang máy đi đến tầng cao nhất, không cần thông báo cô trực tiếp đến gõ cửa văn phòng.
'Vào đi!' Giọng Cung Quý Dương lạnh nhạt vang lên.
Hít sâu một hơi, bàn tay thon thả của Sầm Tử Tranh nắm chặt nắm cửa, chừng như không còn lý do gì để trì hoãn nữa, cô đẩy cửa ra, vẻ mặt có chút khẩn trương như một chiến binh sắp đi vào trận chiến, chỉ tiếc là cô không phải là một chiến binh dũng cảm, nhất là khi nhìn vào đôi mắt sắc bén kia.
Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, được trải thảm êm ái phủ lên nền gạch hoa cương bóng loáng nên không soi thấy được gương mặt tái nhợt của cô. Sầm Tử Tranh thấy Cung Quý Dương đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc làm bằng da thật của Ý, thân hình cao lớn trong bộ Tây trang cao cấp được cắt may khéo léo càng lộ ra vẻ lịch lãm nhưng che không được khí phách mạnh mẽ toát ra từ trong đôi mắt kia ...
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh hắng giọng, cướp lời nói trước, dù sao cô cũng là người có lỗi trước nên trong lòng vẫn luôn có chút bất an và áy náy.
Bầu không khí vẫn im lặng đến đáng sợ, cả căn phòng rộng lớn chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ đang chạy, mỗi một giây trôi qua đều như đang tra tấn hai người.
Chừng như đã đánh giá đủ rồi Cung Quý Dương mới không nhanh không chậm lên tiếng: 'Khương Ngự Kình đúng là lớn mật, mà em ... cũng rất can đảm!'
Tuy hắn chỉ hời hợt nói một câu nhưng không khó nhận ra cơn giận đang âm ỉ trong lòng hắn, thậm chí có mang theo một chút ý cảnh cáo.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô sao không nhận ra dấu hiệu cơn giận đang sắp bùng phát của Cung Quý Dương chứ. Chậm rãi bước đến, thu ngắn dần khoảng cách giữa hai người, khi đến trước mặt hắn cô mới dừng lại.
'Giận sao? Anh giận em sao?'
Giọng của cô vốn đã rất dễ nghe, giờ lại tận lực nói một cách dịu dàng như gió xuân mơn man nụ hoa, thực khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu và thư thái.
Lúc này cô biết rõ hơn ai hết, không thể lấy cứng chống cứng, tám năm trước Sầm Tử Tranh đã biết rất rõ tính tình của Cung Quý Dương là thế nào, hắn là người chịu mềm không chịu cứng điển hình, tuy cô còn chưa quen với việc hắn cho người giám sát mình nhưng dù sao đó cũng là biểu hiện cho thấy hắn quan tâm cô cho nên cô cũng miễn cưỡng mình chấp nhận.
Lửa giận trong đôi mắt sáng như mắt ưng kia như thủy triều dần dần rút xuông, không thể không nói, giọng nói nhu hòa của Sầm Tử Tranh đúng là như một liều thuốc an thần khiến cho tâm tình của Cung Quý Dương hòa hoãn lại không ít, hắn thở dài một tiếng, vẻ lạnh lùng nghiêm khắc kia dần chuyển thành nhu hòa, bàn tay to duỗi ra kéo cô gái đứng bên cạnh mình cho cô ngồi trên đùi hắn, đôi tay vòng qua eo nhỏ của cô, gương mặt tuấn dật vùi sau gáy cô.
'Có biết anh giận đến mức nào không?' Giọng nói vẫn còn chút tức tối vang lên từ phía sau cô, lan ra giữa khoảng cách cực kỳ thân mật giữa hai người.
'Vậy ... giờ còn giận không?'
Sầm Tử Tranh xoay người vòng tay qua cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn, nhu hòa hỏi.
Giọng nói, biểu tình đều dịu dàng như gió xuân nhẹ thổi vào lòng hắn, thổi đi những tia tức giận cuối cùng.
/210
|