"Cô ——" Ngải Mễ không ngờ Ngải Ân Hà có thể diễn kịch được như vậy, quả thật so với xuất thân được đào tạo chính quy còn chuyên nghiệp hơn.
"Quý Dương, anh đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta rõ ràng đang ám chỉ em đã hại cô ta! Cô ta thật sự là tự nhảy xuống đó!" Cô càng thêm nóng ruột, hơn nữa còn bước vội lên phía trước, kéo cánh tay Cung Quý Dương: "Quý Dương, anh phải tin em, anh nhất định phải tin em!"
"Đủ rồi!"
Cung Quý Dương đã không còn nhịn được nữa, anh lạnh lùng rút cánh tay đang bị Ngải Mễ kéo ra, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào:
"Tôi biết rõ chuyện này là thế nào, trước tiên em cứ về đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa em về."
"Quý Dương, anh thà rằng tin tưởng cô ta? Anh muốn em phải chứng minh thế nào mới tin em đây ——" Ngải Mễ vẻ mặt vẫn không cam lòng.
Trên mặt Cung Quý Dương sự không kiên nhẫn càng thêm rõ ràng, anh vừa định lên tiếng, lại bị Ngải Ân Hà nhẹ nhàng cắt ngang ——
"Anh Quý Dương, thôi đi, tình huống lúc ấy tương đối hỗn loạn, em nghĩ tiểu thư Ngải Mễ cũng không ý thức được, em cũng đã không sao rồi, không phải sao?"
Tia sáng vung vẩy trong mắt Ngải Ân Hà nhẹ nhàng, nhu hòa, giống như ánh trăng mông lung mà đẹp đẽ.
Ngải Mễ gắt gao nắm chặt tay —— người phụ này quả nhiên có lớp vỏ bọc ngoài, hôm nay rốt cuộc cô cũng lĩnh hội được điều này!
Nhưng mà —— cô chính là Ngải Mễ, không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện quật ngã!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Cung Quý Dương, Ngải Mễ thông minh nghe theo lời anh, cô hung dữ lườm trộm Ngải Ân Hà đang vùi trong ngực Cung Quý Dương mấy cái, cô thật hận chết cô ta! Hại cô ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, món nợ này cô nhất định phải đòi lại đủ.
Cánh cửa bị Ngải Mễ giận dữ đóng lại ——
Mà trong đôi mắt của Ngải Ân Hà, nụ cười sắc sảo đã được giấu nhẹm đi ——
Người phụ nữ này đúng là ngực to não nhỏ, thế mà còn muốn nhảy xuống hồ bơi để hãm hại mình, làm cho Quý Dương chú ý, cô ta cũng không mở mắt to ra nhìn xem cô là ai chứ, cô đường đường là thiên kim của Ngải Thị, nếu như không có bản lĩnh, cô làm sao có thể trở thành vợ chưa cưới của Cung Quý Dương?
Chỉ bằng loại như Ngải Mễ này mà muốn hãm hại cô? Cô liền dùng gậy ông đập lưng ông, lật ngược ván cờ của cô ta!
Một lát sau, Cung Quý Dương nhẹ nhàng đẩy Ngải Ân Hà vẫn luôn ru rú ở trong ngực mình ra, nói: "Ân Hà, hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào không?"
"Ừm!"
Ngải Ân Hà mong manh khẽ gật đầu, ngay sau đó cắn cắn môi nói: "Anh Quý Dương, em vẫn còn hơi lành lạnh, anh —— anh có thể ôm em không?"
Bộ dáng đáng thương có thể làm tan chảy bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ.
Rõ ràng là sau đó, Cung Quý Dương cũng không giở thói phong tình ra, anh chỉ đứng dậy, bàn tay đỡ người cô, để cô nằm xuống ——
"Em rơi xuống nước bị lạnh là điều rất bình thường, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ bảo quản gia nấu chút canh gừng cho em, ngày mai sẽ ổn thôi! Có chuyện gì —— ngày mai rồi nói!"
Nói xong, anh đắp kín chăn lại cho Ngải Ân Hà, xoay người chuẩn bị rời đi, mặc dù anh rất muốn biết Ngải Ân Hà định nói chuyện gì về Tử Tranh với anh, nhưng dẫu sao cơ thể cô cũng đang không khỏe, hơn nữa còn do chính người phụ nữ anh đã dẫn về gây ra, cho nên trong lòng tự nhiên sẽ có chút tình cảm kiểu áy náy! (Aizzzzzzzzzz, ứ hiểu, tưởng anh ý đã nghĩ ra rồi chứ nhể :’(
"Anh Quý Dương ——"
Nằm ở trên giường Ngải Ân Hà vừa thấy Cung Quý Dương xoay người sắp rời đi, vẻ mặt lập tức chấn động, cô vội vã xoay người ra khỏi giường, chạy đến phía sau, ôm lấy anh!
"Ân Hà?" Cơ thể Cung Quý Dương cứng lại, anh hơi quay đầu, nhưng không nhìn thấy chút nào vẻ mặt hay ánh mắt của anh.
"Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi!"
"Không —— Anh Quý Dương, anh —— có phải anh thật sự rất ghét em không?"
Giọng nói Ngải Ân Hà mềm mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhẹ nhàng dán vào khoảng lưng rộng lớn của anh, cảm thụ mùi hương long đản từ trên người anh.
"Ân Hà, anh đã nói rồi, trong mắt anh em mãi là cô em gái thân thương, sao có thể ghét em được?" Cung Quý Dương không khó nhận ra sự mềm mại, thơm mát sau lưng.
Ngải Ân Hà dần dần buông lơi cánh tay, đáy mắt chỉ còn một mảng cô đơn ——
"Đã như thế, tại sao anh không dám quay đầu lại nhìn em?"
Giọng nói của cô đầy ai oán, ngay sau đó, từ sau lưng Cung Quý Dương liền truyền đến một hồi những tiếng sột soạt ——
Cung Quý Dương quay đầu, ánh mắt đột nhiên kinh hãi!
Chỉ thấy Ngải Ân Hà vẻ mặt bi thương, chán nản, trút bỏ chiếc áo sơ mi nam vừa mới được thay ra ——
Áo sơ mi rơi xuống đất, dáng người đẹp đẽ lộ ra nguyên vẹn trong mắt Cung Quý Dương.
Da thị trắng nõn, đẹp đẽ dưới ánh trăng, tản ra sự quyến rũ nữ tính, chỗ đẫy đà, no đủ trong không khí khẽ run rẩy, giống như mời mọc anh nhấm nháp.
"Ân Hà, em ——"
Cung Quý Dương từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt từ chối nhưng không ngăn chặn được nhịp tim đập nhanh cùng mưa rền gió dữ của Ngải Ân Hà
Thật nhanh cô lao vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên chờ đợi: "Anh Quý Dương……… Em đã là người của anh rồi, không phải sao? Tối nay, xin anh yêu em, có được không?"
Giọng nói mềm ngọt mà chan chứa khiến cho đàn ông phải điên cuồng suy đoán, tưởng tượng, vậy mà lọt vào trong tai Cung Quý Dương lại thành kinh hãi vạn phần!
"Ân Hà!"
Anh khẽ kéo cơ thể cô ra, nhìn vào mắt cô nói: "Anh thật sự có lỗi với em, năm đó, không những đã mạnh mẽ cướp đi sự trong trắng của em, lại còn khiến cho người yêu em rời bỏ em, bây giờ, là em đang trừng phạt anh, có phải không?"
Ngải Ân Hà nghe xong, ra sức lắc đầu nói: "Không, không, không phải, anh Quý Dương, anh biết không, chính là vì hành động của anh, mới làm cho em biết rõ được lòng mình, người em yêu chính là anh ——"
Nói xong, giọng cô lại nghẹn ngào, trong hốc mắt, nước mắt chảy ra liên tục, không ngừng………..
"Anh Quý Dương, em không bận tâm anh có bao nhiêu phụ nữ, em chỉ muốn là người phụ nữ của anh…….."
Cô vừa nói, vừa tiến đến, kiễng chân hôn lên môi anh
"Quý Dương, anh đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta rõ ràng đang ám chỉ em đã hại cô ta! Cô ta thật sự là tự nhảy xuống đó!" Cô càng thêm nóng ruột, hơn nữa còn bước vội lên phía trước, kéo cánh tay Cung Quý Dương: "Quý Dương, anh phải tin em, anh nhất định phải tin em!"
"Đủ rồi!"
Cung Quý Dương đã không còn nhịn được nữa, anh lạnh lùng rút cánh tay đang bị Ngải Mễ kéo ra, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào:
"Tôi biết rõ chuyện này là thế nào, trước tiên em cứ về đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa em về."
"Quý Dương, anh thà rằng tin tưởng cô ta? Anh muốn em phải chứng minh thế nào mới tin em đây ——" Ngải Mễ vẻ mặt vẫn không cam lòng.
Trên mặt Cung Quý Dương sự không kiên nhẫn càng thêm rõ ràng, anh vừa định lên tiếng, lại bị Ngải Ân Hà nhẹ nhàng cắt ngang ——
"Anh Quý Dương, thôi đi, tình huống lúc ấy tương đối hỗn loạn, em nghĩ tiểu thư Ngải Mễ cũng không ý thức được, em cũng đã không sao rồi, không phải sao?"
Tia sáng vung vẩy trong mắt Ngải Ân Hà nhẹ nhàng, nhu hòa, giống như ánh trăng mông lung mà đẹp đẽ.
Ngải Mễ gắt gao nắm chặt tay —— người phụ này quả nhiên có lớp vỏ bọc ngoài, hôm nay rốt cuộc cô cũng lĩnh hội được điều này!
Nhưng mà —— cô chính là Ngải Mễ, không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện quật ngã!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Cung Quý Dương, Ngải Mễ thông minh nghe theo lời anh, cô hung dữ lườm trộm Ngải Ân Hà đang vùi trong ngực Cung Quý Dương mấy cái, cô thật hận chết cô ta! Hại cô ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, món nợ này cô nhất định phải đòi lại đủ.
Cánh cửa bị Ngải Mễ giận dữ đóng lại ——
Mà trong đôi mắt của Ngải Ân Hà, nụ cười sắc sảo đã được giấu nhẹm đi ——
Người phụ nữ này đúng là ngực to não nhỏ, thế mà còn muốn nhảy xuống hồ bơi để hãm hại mình, làm cho Quý Dương chú ý, cô ta cũng không mở mắt to ra nhìn xem cô là ai chứ, cô đường đường là thiên kim của Ngải Thị, nếu như không có bản lĩnh, cô làm sao có thể trở thành vợ chưa cưới của Cung Quý Dương?
Chỉ bằng loại như Ngải Mễ này mà muốn hãm hại cô? Cô liền dùng gậy ông đập lưng ông, lật ngược ván cờ của cô ta!
Một lát sau, Cung Quý Dương nhẹ nhàng đẩy Ngải Ân Hà vẫn luôn ru rú ở trong ngực mình ra, nói: "Ân Hà, hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào không?"
"Ừm!"
Ngải Ân Hà mong manh khẽ gật đầu, ngay sau đó cắn cắn môi nói: "Anh Quý Dương, em vẫn còn hơi lành lạnh, anh —— anh có thể ôm em không?"
Bộ dáng đáng thương có thể làm tan chảy bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ.
Rõ ràng là sau đó, Cung Quý Dương cũng không giở thói phong tình ra, anh chỉ đứng dậy, bàn tay đỡ người cô, để cô nằm xuống ——
"Em rơi xuống nước bị lạnh là điều rất bình thường, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ bảo quản gia nấu chút canh gừng cho em, ngày mai sẽ ổn thôi! Có chuyện gì —— ngày mai rồi nói!"
Nói xong, anh đắp kín chăn lại cho Ngải Ân Hà, xoay người chuẩn bị rời đi, mặc dù anh rất muốn biết Ngải Ân Hà định nói chuyện gì về Tử Tranh với anh, nhưng dẫu sao cơ thể cô cũng đang không khỏe, hơn nữa còn do chính người phụ nữ anh đã dẫn về gây ra, cho nên trong lòng tự nhiên sẽ có chút tình cảm kiểu áy náy! (Aizzzzzzzzzz, ứ hiểu, tưởng anh ý đã nghĩ ra rồi chứ nhể :’(
"Anh Quý Dương ——"
Nằm ở trên giường Ngải Ân Hà vừa thấy Cung Quý Dương xoay người sắp rời đi, vẻ mặt lập tức chấn động, cô vội vã xoay người ra khỏi giường, chạy đến phía sau, ôm lấy anh!
"Ân Hà?" Cơ thể Cung Quý Dương cứng lại, anh hơi quay đầu, nhưng không nhìn thấy chút nào vẻ mặt hay ánh mắt của anh.
"Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi!"
"Không —— Anh Quý Dương, anh —— có phải anh thật sự rất ghét em không?"
Giọng nói Ngải Ân Hà mềm mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhẹ nhàng dán vào khoảng lưng rộng lớn của anh, cảm thụ mùi hương long đản từ trên người anh.
"Ân Hà, anh đã nói rồi, trong mắt anh em mãi là cô em gái thân thương, sao có thể ghét em được?" Cung Quý Dương không khó nhận ra sự mềm mại, thơm mát sau lưng.
Ngải Ân Hà dần dần buông lơi cánh tay, đáy mắt chỉ còn một mảng cô đơn ——
"Đã như thế, tại sao anh không dám quay đầu lại nhìn em?"
Giọng nói của cô đầy ai oán, ngay sau đó, từ sau lưng Cung Quý Dương liền truyền đến một hồi những tiếng sột soạt ——
Cung Quý Dương quay đầu, ánh mắt đột nhiên kinh hãi!
Chỉ thấy Ngải Ân Hà vẻ mặt bi thương, chán nản, trút bỏ chiếc áo sơ mi nam vừa mới được thay ra ——
Áo sơ mi rơi xuống đất, dáng người đẹp đẽ lộ ra nguyên vẹn trong mắt Cung Quý Dương.
Da thị trắng nõn, đẹp đẽ dưới ánh trăng, tản ra sự quyến rũ nữ tính, chỗ đẫy đà, no đủ trong không khí khẽ run rẩy, giống như mời mọc anh nhấm nháp.
"Ân Hà, em ——"
Cung Quý Dương từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt từ chối nhưng không ngăn chặn được nhịp tim đập nhanh cùng mưa rền gió dữ của Ngải Ân Hà
Thật nhanh cô lao vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên chờ đợi: "Anh Quý Dương……… Em đã là người của anh rồi, không phải sao? Tối nay, xin anh yêu em, có được không?"
Giọng nói mềm ngọt mà chan chứa khiến cho đàn ông phải điên cuồng suy đoán, tưởng tượng, vậy mà lọt vào trong tai Cung Quý Dương lại thành kinh hãi vạn phần!
"Ân Hà!"
Anh khẽ kéo cơ thể cô ra, nhìn vào mắt cô nói: "Anh thật sự có lỗi với em, năm đó, không những đã mạnh mẽ cướp đi sự trong trắng của em, lại còn khiến cho người yêu em rời bỏ em, bây giờ, là em đang trừng phạt anh, có phải không?"
Ngải Ân Hà nghe xong, ra sức lắc đầu nói: "Không, không, không phải, anh Quý Dương, anh biết không, chính là vì hành động của anh, mới làm cho em biết rõ được lòng mình, người em yêu chính là anh ——"
Nói xong, giọng cô lại nghẹn ngào, trong hốc mắt, nước mắt chảy ra liên tục, không ngừng………..
"Anh Quý Dương, em không bận tâm anh có bao nhiêu phụ nữ, em chỉ muốn là người phụ nữ của anh…….."
Cô vừa nói, vừa tiến đến, kiễng chân hôn lên môi anh
/210
|