Quý Thần Hi xuống xe trước khách sạn lớn nhất ở Provence, không nói gì mà đi thẳng tới ‘phòng tổng thống’ ở tầng chót.
Quý Thần Hi đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự mà ấn ngón tay xuống.
Khóa an toàn bên trong cửa mở ra, một tay của anh đẩy cửa ra, rồi đóng lại, không nóng không vội mà bước từng bước một đi vào phòng khách.
Trong phòng khách sạch sẽ sáng sủa, ánh nắng thuộc về mùa đông xuyên thấu qua thủy tinh tô đậm không khí ấm áp ở bên trong phòng, mà trong không khí lại thiếu đi mùi hoa mà nhiều mùi thuốc.
Trên ghế sa lon đắt tiền có một người đàn ông trung niên lịch sự đang ngồi, đang mỉm cười quan sát mình.
Tròng mắt của Quý Thần Hi vẫn như cũ, không vì người đàn ông dò xét mà có chút dao động, cho đến lúc anh ngồi xuống đối diện với người đàn ông, thì con ngươi mới lười nhác ngước lên.
“Con sớm nên đoán được, người thứ nhất tìm tới con không phải là cậu nhỏ, mà là ba.”
Trong lời nói của Quý Thần Hi có chút bất đắc dĩ, hơn nữa là dửng dưng.
“Thần Hi, ba cho rằng con nhìn thấy ba thì ít nhiều cũng sẽ vui mừng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, con sẽ không giống như Nors mà truy nã con toàn cầu.” Người đàn ông cười hiền lành: “Dù sao, ba cũng là ba của con, con là con của ba.”
“Cũng bởi vì ba là ba con, con mới tới gặp ba, nếu không e rằng bây giờ còn đã như cũ mà rời khỏi nước Pháp rồi.”
“Con không muốn hỏi làm thế nào mà ba tìm đến con sao?”
“Con không hỏi cũng biết.” Quý Thần Hi miễn cưỡng tựa lên trên lưng sofa, hai tay ôm ngực và liếc xéo cha của mình: “Thế lực của cậu nhỏ trải rộng khắp Châu Âu, công quốc Eros quả thật có thể dùng lực cả nước moi con ra từ trong kẽ đất, đáng tiếc, nếu như động tác quá lớn và bị truyền thông phơi bày ra con đang ẩn thân ở Trung Quốc, cậu nhỏ cũng không tiện giải thích. Dù sao ai cũng biết, Elroy lẫy lừng hiện tại nên ở Eros chuẩn bị nghênh đón công chúa Thụy Điển mới đúng.”
Quý Uyên thừa nhận lời của anh, ông ấy gật đầu một cái cười và hỏi: “Vậy sao con còn rời khỏi Trung Quốc, phải mạo hiểm tới Châu Âu chứ?”
“Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là cá chết lưới rách. Cậu nhỏ biết nếu như mình không phái thêm người thì tuyệt đối sẽ không tìm được con, mà Sophie công chúa đó từ nhỏ đã đặc biệt đeo dính con, lần này cô ta nhất định sẽ thông qua vương thất Thụy Điển gây áp lực với Eros, cậu nhỏ không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay từ người bên cạnh con, ép con hiện thân.” [cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)]
Năm đó Đông Phương lục thiếu danh chấn giới quý tộc Châu Âu, thân là cậu ruột của anh, dĩ nhiên Nors biết thân phận của mấy người bọn họ, cũng biết tình nghĩa của bọn họ, cho nên dùng thủ đoạn chính trị để gây áp lực là một biện pháp hay, nếu như không muốn liên lụy Mặc Vận bọn họ, thì anh nhất định phải rời khỏi Trung Quốc, mà một khi anh rời đi. . . . . .
Chỉ là, ai có thể ngờ tới chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Eros phí hết tâm tư đều tìm không được vương tử đại nhân đang vui vẻ ở dưới mắt chứ?
“Nhưng con lại không nói ra, làm sao ba tìm được con”
“Thế lực của Eros không tìm được con, không có nghĩa là người của gia tộc Quý thị trong tứ đại gia tộc không tìm được con” Quý Thần Hi cười nhẹ, nhưng nụ cười hoàn toàn không có: “Hơn nữa, chồng trước của Tô Tô cũng là một bác sĩ.”
Gia tộc Quý thị trăm ngàn năm qua đều dùng “Y học” để xưng bá, phía dưới bệnh viện là chế dược, nghiên cứu khoa học đều đoạt lấy một chỗ ngồi nghiên cứu khoa học ở trên toàn cầu, thế lực to lớn, một tay che trời, huống chi là ở Châu Á quê hương. . . . . .
Anh điên cuồng theo đuổi Tô Mạt, cũng đã sớm biết nhất cử nhất động sẽ chạy không thoát ánh mắt của Quý thị, hôm nay. . . . . . người đầu tiên tìm được anh chính là tộc trưởng Quý thị một trong tứ đại gia tộc, Quý Uyên, cha ruột của Quý Thần Hi anh!
“Cho nên, con cảm thấy ba vì cái gì mà tới bây giờ mới tìm được con?”
Quý Uyên tự hào với trí thông minh tuyệt đỉnh của con trai mình, đây là một vấn đề cuối cùng của ông, cũng là liên quan đến vấn đề tương lai.
Quý Thần Hi đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự mà ấn ngón tay xuống.
Khóa an toàn bên trong cửa mở ra, một tay của anh đẩy cửa ra, rồi đóng lại, không nóng không vội mà bước từng bước một đi vào phòng khách.
Trong phòng khách sạch sẽ sáng sủa, ánh nắng thuộc về mùa đông xuyên thấu qua thủy tinh tô đậm không khí ấm áp ở bên trong phòng, mà trong không khí lại thiếu đi mùi hoa mà nhiều mùi thuốc.
Trên ghế sa lon đắt tiền có một người đàn ông trung niên lịch sự đang ngồi, đang mỉm cười quan sát mình.
Tròng mắt của Quý Thần Hi vẫn như cũ, không vì người đàn ông dò xét mà có chút dao động, cho đến lúc anh ngồi xuống đối diện với người đàn ông, thì con ngươi mới lười nhác ngước lên.
“Con sớm nên đoán được, người thứ nhất tìm tới con không phải là cậu nhỏ, mà là ba.”
Trong lời nói của Quý Thần Hi có chút bất đắc dĩ, hơn nữa là dửng dưng.
“Thần Hi, ba cho rằng con nhìn thấy ba thì ít nhiều cũng sẽ vui mừng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, con sẽ không giống như Nors mà truy nã con toàn cầu.” Người đàn ông cười hiền lành: “Dù sao, ba cũng là ba của con, con là con của ba.”
“Cũng bởi vì ba là ba con, con mới tới gặp ba, nếu không e rằng bây giờ còn đã như cũ mà rời khỏi nước Pháp rồi.”
“Con không muốn hỏi làm thế nào mà ba tìm đến con sao?”
“Con không hỏi cũng biết.” Quý Thần Hi miễn cưỡng tựa lên trên lưng sofa, hai tay ôm ngực và liếc xéo cha của mình: “Thế lực của cậu nhỏ trải rộng khắp Châu Âu, công quốc Eros quả thật có thể dùng lực cả nước moi con ra từ trong kẽ đất, đáng tiếc, nếu như động tác quá lớn và bị truyền thông phơi bày ra con đang ẩn thân ở Trung Quốc, cậu nhỏ cũng không tiện giải thích. Dù sao ai cũng biết, Elroy lẫy lừng hiện tại nên ở Eros chuẩn bị nghênh đón công chúa Thụy Điển mới đúng.”
Quý Uyên thừa nhận lời của anh, ông ấy gật đầu một cái cười và hỏi: “Vậy sao con còn rời khỏi Trung Quốc, phải mạo hiểm tới Châu Âu chứ?”
“Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là cá chết lưới rách. Cậu nhỏ biết nếu như mình không phái thêm người thì tuyệt đối sẽ không tìm được con, mà Sophie công chúa đó từ nhỏ đã đặc biệt đeo dính con, lần này cô ta nhất định sẽ thông qua vương thất Thụy Điển gây áp lực với Eros, cậu nhỏ không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay từ người bên cạnh con, ép con hiện thân.” [cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)]
Năm đó Đông Phương lục thiếu danh chấn giới quý tộc Châu Âu, thân là cậu ruột của anh, dĩ nhiên Nors biết thân phận của mấy người bọn họ, cũng biết tình nghĩa của bọn họ, cho nên dùng thủ đoạn chính trị để gây áp lực là một biện pháp hay, nếu như không muốn liên lụy Mặc Vận bọn họ, thì anh nhất định phải rời khỏi Trung Quốc, mà một khi anh rời đi. . . . . .
Chỉ là, ai có thể ngờ tới chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Eros phí hết tâm tư đều tìm không được vương tử đại nhân đang vui vẻ ở dưới mắt chứ?
“Nhưng con lại không nói ra, làm sao ba tìm được con”
“Thế lực của Eros không tìm được con, không có nghĩa là người của gia tộc Quý thị trong tứ đại gia tộc không tìm được con” Quý Thần Hi cười nhẹ, nhưng nụ cười hoàn toàn không có: “Hơn nữa, chồng trước của Tô Tô cũng là một bác sĩ.”
Gia tộc Quý thị trăm ngàn năm qua đều dùng “Y học” để xưng bá, phía dưới bệnh viện là chế dược, nghiên cứu khoa học đều đoạt lấy một chỗ ngồi nghiên cứu khoa học ở trên toàn cầu, thế lực to lớn, một tay che trời, huống chi là ở Châu Á quê hương. . . . . .
Anh điên cuồng theo đuổi Tô Mạt, cũng đã sớm biết nhất cử nhất động sẽ chạy không thoát ánh mắt của Quý thị, hôm nay. . . . . . người đầu tiên tìm được anh chính là tộc trưởng Quý thị một trong tứ đại gia tộc, Quý Uyên, cha ruột của Quý Thần Hi anh!
“Cho nên, con cảm thấy ba vì cái gì mà tới bây giờ mới tìm được con?”
Quý Uyên tự hào với trí thông minh tuyệt đỉnh của con trai mình, đây là một vấn đề cuối cùng của ông, cũng là liên quan đến vấn đề tương lai.
/133
|