Quý Thần Hi yên lặng nhìn sữa tươi ở trước mắt, vốn là chất lỏng đang ấm áp nhưng dưới tác dụng của thời gian đã từ từ lạnh, tim của anh cũng từ từ trở nên lạnh như băng.
Đã một giờ rồi mà Tô Tô vẫn chưa trở về.
Anh vốn cho rằng Tô Tô thật sự yêu mình, chỉ cần cho anh một chút thời gian, nhất định cô có thể hiểu. . . . . . Nhưng, sự thật hẳn đã rất rõ ràng rồi, có lẽ ở trong thế giới kia của Tô Tô giống như tháng mười hai xinh đẹp lạnh nhạt, Quý Thần Hi và Lưu Lăng đều có mức độ giống như nhau.
Quý Thần Hi chậm rãi bưng sữa tươi lên đi tới phòng bếp, đứng ở bên cạnh bồn rửa.
Anh thật sự mong đợi kết tinh tình yêu của Tô Tô và anh, không vì trốn tránh trách nhiệm chết tiệt gì đó, anh chỉ muốn giữ lại Tô Tô, giữ lại tình yêu, đáng tiếc, tình yêu không phải là mình muốn giữ lại thì có thể giữ lại . . . . . .
Nụ cười thê thảm, đôi mắt sáng màu xanh không có tiêu cự, khẽ nghiêng cái ly xuống, gần như muốn đổ sữa tươi ra –”Thần Hi!”
Thanh âm đến từ sau lưng làm Quý Thần Hi ngẩn ra, anh quay đầu đi, lại nhìn thấy Tô Mạt cười và nhìn thẳng vào mắt mình.
Nụ cười của Tô Mạt giống như phá vỡ một khối băng lạnh cứng rắn nhất, lộ ra một cây hoa mai, làm Quý Thần Hi mất đi tâm tình và ngón tay buông lỏng.
“Đông –”
Sữa tươi kể cả cái ly đều cùng nhau tìm nơi nương tựa ở trong bồn rửa.
Tô Mạt thấy anh thất thố như vậy, không khỏi nhanh nhẹn cười một tiếng: “Thần Hi, anh còn nhớ rõ em đã nói gì với Vân Mặc Vận không?”
Tôi nghĩ, tương lai nên có anh ấy . . . . . .
Những lời này cả đời Quý Thần Hi cũng sẽ không quên, Quý Thần Hi gật đầu một cái, rồi bày tỏ mình nhớ.
“Vậy hiện tại em cũng còn có những lời này” Tô Mạt nháy mắt mấy cái: “Chỉ cần anh không làm ra chuyện khiến em thất vọng, những lời này sẽ có hiệu lực vĩnh viễn.”
“Em. . . . . . em nói thật?” Quý Thần Hi rất ngớ ngẩn mà hỏi một câu, hoàn toàn không ý thức được bây giờ nụ cười của mình toét ra ngây ngô đến cỡ nào.
Tô Mạt không có giễu cợt anh, ngược lại thu lại nụ cười, nhẹ nhàng mà cũng rất nghiêm túc: “Em nghĩ, đối với tình cảm em cũng không phải là một phụ nữ rất am hiểu, nhưng em sẽ cố gắng thử, có một người đàn ông ở trong tương lai của em, gọi là Quý Thần Hi”
“Tô Tô. . . . . .” Quý Thần Hi nhắm mắt lại, hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô.
Tô Mạt hít một hơi thật sâu, khi anh còn chưa kịp giương đôi mắt thì đã dịu dàng đè đầu của anh xuống cho một hôn, tình cảm ở trong sóng mắt lưu chuyển phát ra, tràn đầy hương vị phụ nữ.
Vừa hôn chưa xong, lại hôn lên.
Môi lưỡi cùng thấm ướt như nếm cam tuyền, lòng tham mà muốn hấp thu hồ nước, cắn nuốt tình yêu của nhau, ở đầu lưỡi, ở cổ họng, ở giữa hàm răng .
“Tô Tô, em nguyện ý vì anh mà lại thử yêu một lần nữa sao?”
Tô Mạt ngẩng đầu lên, sóng mắt lưu chuyển động lòng người: “Không phải là lại một lần nữa, mà là lần đầu tiên.”
Cô và Lưu Lăng vốn là không có dây dưa, hai bên sai lầm ba năm, cũng không bỏ ra thật lòng của mình, đó không phải là yêu, mà chỉ là một giao dịch theo như nhu cầu. Người khác là dùng kim tiền, bọn họ là buôn bán hôn nhân.
Quý Thần Hi không che giấu được vui vẻ của mình, anh ôm Tô Mạt và lấy đầu của cô áp vào ngực mình, vui mừng thở dài: “Anh cho rằng anh thành công nhiều năm như vậy, nhưng, cho tới bây giờ anh mới hiểu được, không có em vĩnh viễn anh sẽ không thành công.”
Bởi vì thiếu tình yêu, thiếu lo lắng, thiếu hạnh phúc. . . . . .
Biển hoa màu tím ở ngoài cửa sổ vẫn như cũ tạo nên từng tầng một bọt sóng ở trong gió, đang dùng lời nói vô ngôn ngữ chúc phúc một đôi tình nhân sắp đạt được hạnh phúc.
Từng nhớ đã có người nói qua, khi huân y thảo nở rộ, thì người của toàn thế giới đều có thể nhận lấy được hạnh phúc.
Vậy mà, đồng thời với hạnh phúc, cũng sắp nổi lên phong ba . . . . .
Đã một giờ rồi mà Tô Tô vẫn chưa trở về.
Anh vốn cho rằng Tô Tô thật sự yêu mình, chỉ cần cho anh một chút thời gian, nhất định cô có thể hiểu. . . . . . Nhưng, sự thật hẳn đã rất rõ ràng rồi, có lẽ ở trong thế giới kia của Tô Tô giống như tháng mười hai xinh đẹp lạnh nhạt, Quý Thần Hi và Lưu Lăng đều có mức độ giống như nhau.
Quý Thần Hi chậm rãi bưng sữa tươi lên đi tới phòng bếp, đứng ở bên cạnh bồn rửa.
Anh thật sự mong đợi kết tinh tình yêu của Tô Tô và anh, không vì trốn tránh trách nhiệm chết tiệt gì đó, anh chỉ muốn giữ lại Tô Tô, giữ lại tình yêu, đáng tiếc, tình yêu không phải là mình muốn giữ lại thì có thể giữ lại . . . . . .
Nụ cười thê thảm, đôi mắt sáng màu xanh không có tiêu cự, khẽ nghiêng cái ly xuống, gần như muốn đổ sữa tươi ra –”Thần Hi!”
Thanh âm đến từ sau lưng làm Quý Thần Hi ngẩn ra, anh quay đầu đi, lại nhìn thấy Tô Mạt cười và nhìn thẳng vào mắt mình.
Nụ cười của Tô Mạt giống như phá vỡ một khối băng lạnh cứng rắn nhất, lộ ra một cây hoa mai, làm Quý Thần Hi mất đi tâm tình và ngón tay buông lỏng.
“Đông –”
Sữa tươi kể cả cái ly đều cùng nhau tìm nơi nương tựa ở trong bồn rửa.
Tô Mạt thấy anh thất thố như vậy, không khỏi nhanh nhẹn cười một tiếng: “Thần Hi, anh còn nhớ rõ em đã nói gì với Vân Mặc Vận không?”
Tôi nghĩ, tương lai nên có anh ấy . . . . . .
Những lời này cả đời Quý Thần Hi cũng sẽ không quên, Quý Thần Hi gật đầu một cái, rồi bày tỏ mình nhớ.
“Vậy hiện tại em cũng còn có những lời này” Tô Mạt nháy mắt mấy cái: “Chỉ cần anh không làm ra chuyện khiến em thất vọng, những lời này sẽ có hiệu lực vĩnh viễn.”
“Em. . . . . . em nói thật?” Quý Thần Hi rất ngớ ngẩn mà hỏi một câu, hoàn toàn không ý thức được bây giờ nụ cười của mình toét ra ngây ngô đến cỡ nào.
Tô Mạt không có giễu cợt anh, ngược lại thu lại nụ cười, nhẹ nhàng mà cũng rất nghiêm túc: “Em nghĩ, đối với tình cảm em cũng không phải là một phụ nữ rất am hiểu, nhưng em sẽ cố gắng thử, có một người đàn ông ở trong tương lai của em, gọi là Quý Thần Hi”
“Tô Tô. . . . . .” Quý Thần Hi nhắm mắt lại, hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô.
Tô Mạt hít một hơi thật sâu, khi anh còn chưa kịp giương đôi mắt thì đã dịu dàng đè đầu của anh xuống cho một hôn, tình cảm ở trong sóng mắt lưu chuyển phát ra, tràn đầy hương vị phụ nữ.
Vừa hôn chưa xong, lại hôn lên.
Môi lưỡi cùng thấm ướt như nếm cam tuyền, lòng tham mà muốn hấp thu hồ nước, cắn nuốt tình yêu của nhau, ở đầu lưỡi, ở cổ họng, ở giữa hàm răng .
“Tô Tô, em nguyện ý vì anh mà lại thử yêu một lần nữa sao?”
Tô Mạt ngẩng đầu lên, sóng mắt lưu chuyển động lòng người: “Không phải là lại một lần nữa, mà là lần đầu tiên.”
Cô và Lưu Lăng vốn là không có dây dưa, hai bên sai lầm ba năm, cũng không bỏ ra thật lòng của mình, đó không phải là yêu, mà chỉ là một giao dịch theo như nhu cầu. Người khác là dùng kim tiền, bọn họ là buôn bán hôn nhân.
Quý Thần Hi không che giấu được vui vẻ của mình, anh ôm Tô Mạt và lấy đầu của cô áp vào ngực mình, vui mừng thở dài: “Anh cho rằng anh thành công nhiều năm như vậy, nhưng, cho tới bây giờ anh mới hiểu được, không có em vĩnh viễn anh sẽ không thành công.”
Bởi vì thiếu tình yêu, thiếu lo lắng, thiếu hạnh phúc. . . . . .
Biển hoa màu tím ở ngoài cửa sổ vẫn như cũ tạo nên từng tầng một bọt sóng ở trong gió, đang dùng lời nói vô ngôn ngữ chúc phúc một đôi tình nhân sắp đạt được hạnh phúc.
Từng nhớ đã có người nói qua, khi huân y thảo nở rộ, thì người của toàn thế giới đều có thể nhận lấy được hạnh phúc.
Vậy mà, đồng thời với hạnh phúc, cũng sắp nổi lên phong ba . . . . .
/133
|